- Đúng rồi đúng rồi. - A Ken phụ họa:
- Đàn bà mà nổi điên là rất kinh khủng đó.
Dừng một chút, hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng ý nhỉ?
- Bốn người phụ nữ? - A Ken đếm đầu ngón tay:
- Tiểu Tố Tố, nhầm rồi nè. Chỉ có ba người phụ nữ thôi.
- Anh chẳng phải là chị em tốt của bọn tôi hay sao? - Bạch Tố cười hì hì liếc A Ken một cái.
Lại bị chọc tức, mặt hắn tối sầm, lắc lư vòng eo đi qua đi lại trong phòng khách:
- Buồn cười lắm à? Buồn cười lắm à? Có cái gì buồn cười? Tôi thấy cái trò đùa này một chút cũng không buồn cười. Thật là ghét chết đi được.
- ... - Thấy bộ dạng tức giận quyến rũ của A Ken, Đường Trọng nghĩ, ai dám nói hắn không phải đàn bà, Đường Trọng nổi nóng với kẻ đó.
- Được rồi, được rồi. Tôi sai rồi, thầy A Ken tha thứ. - Bạch Tố vội vàng nói xin lỗi:
- Tôi cảm thấy, anh có lúc cũng khá là đàn ông.
- Thế còn được. - A Ken hòa hoãn hơn một chút:
- Rất nhiều lúc tôi giống đàn ông.
- Đúng đúng, anh rất giống đàn ông. - Bạch Tố nói:
- Nghe kể chuyện, chúng ta nghe Đường Trọng kể chuyện cho chúng ta.
Đường Trọng cười cười nói:
- Thật ra cũng chẳng có chuyện xưa gì. Các cô cũng biết, tôi đến từ nhà giam Hận Sơn.
- Đây mới là điều làm tôi khó hiểu. - Bạch Tố nói:
- Chẳng lẽ phạm nhân trong ngục lúc rảnh rỗi lại nhảy rô bốt à? Thỉnh thoảng lại tổ chức một cuộc so tài vũ đạo?
- Thế thì không phải. - Đường Trọng cười lắc đầu:
- Nhưng mà, có một câu như thế nào ý nhỉ? Trong ngục giam nhiều nhân tài. Bởi vì tội phạm là trò chơi cần bản lĩnh lớn nhất. Dù là ăn cắp, cướp bóc, tội phạm kinh tế hay giết người đều cần đủ loại bản lĩnh. Có kỹ xảo, có dũng khí, cần cả thông minh, còn cẩn cả một trái tim sắt đá. Không phải ai cũng có thể cầm dao găm đâm vào bụng người ta được.
- Hồi bé tôi khá hiếu động, cho nên thích đi theo bọn học đủ thứ ly kỳ cổ quái.
Trương Hách Bản nhảy dựng khỏi ghế sofa, chạy đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Hồi Âm, ngồi cách Đường Trọng rất xa, cảnh giác nhìn hắn:
- Trong ngục giam có tội phạm cưỡng gian không?
- Có. - Đường Trọng hồi đáp:
- Đó là phạm nhân thấp kém nhất trong ngục giam, gần như mỗi người đều có thể ức hiếp hắn. Ở trong ngục không có địa vị gì, cũng không có ai tình nguyện đi nói chuyện với bọn người đó cả.
- Vậy anh có theo học bọn họ cái gì không? - Trương Hách Bản hỏi.
- Bản Bản. - Bạch Tố lo lắng Trương Hách Bản hỏi làm Đường Trọng tức giận, trách cứ:
- Sao có thể hỏi vấn đề đó? Chắc chắn Đường Trọng không học những thứ đó.
- Không sao. - Đường Trọng cười nói:
- Quả thực tôi theo bọn họ học qua vài thứ.
Loạt xoạt.
Lần này, ngay cả Bạch Tố và A Ken cũng tránh xa Đường Trọng, trốn cực xa.
Đường Trọng bất đắc dĩ.
Bạch Tố chạy, Đường Trọng còn hiểu được. Còn A Ken, anh nói anh là một đại lão gia, chạy cái gì rứa?
Tôi sao lại có thể cùng anh...? Sao lại có thể làm anh...?
- Tôi theo hắn học dùng thuốc. - Đường Trọng cười nói.
- Thuốc gì?
- Thuốc cảm mạo. - Đường Trọng nói cho có lệ:
- Thật ra hắn tự xưng là một tình thánh, hắn còn có thể làm thơ. Hắn có một bút danh là Lương Mặc, dùng tên này để viết không ít bài thơ lên các tạp chí. Chỉ là hắn chưa từng nhận được nhuận bút, bởi vì lúc hắn gửi thư ra ngoài, cho tới giờ chưa từng viết địa chỉ gửi thư.
- Cậu học vũ đạo của ai? - Bạch Tố hỏi.
- Một tội phạm giết người. - Đường Trọng nói.
- Tội phạm giết người? - Bạch Tố thót cả tim. Thằng ranh này rốt cuộc là loại quái vật gì? Bình thường tiếp xúc không phải tội phạm cưỡng gian thì cũng là tội phạm giết người. Không biết tâm lý của hắn có vặn vẹo cái gì không.
- Có thể các cô sẽ có chút ấn tượng với người này. - Đường Trọng cười nói:
- Từ Tam Kim, các cô có nhớ hắn không?
- Hả? - Bạch Tố khiếp sợ:
- Thiên vương lão sư Từ Tam Kim?
- Không sai. Đúng là hắn. - Đường Trọng gật đầu:
- Lúc vừa nhìn thấy hắn, hắn nói hắn là một thầy vũ đạo. Mấy người Quách Phong Nghị, Lý Đồng, La Vũ Tường đều là học sinh của hắn, tôi không tin...
- Sau đó? - A Ken kích động. Hắn không ngờ lại nghe được tin tức của nhân vật phong vân trong giới giải trí mười mấy năm trước từ miệng Đường Trọng.
Đường Trọng đây là đang tiết lộ bí mật a.
- Sau đó hắn khiêu vũ cho tôi xem. - Đường Trọng nói.
- Sau đó cậu tin?
- Không tin. - Đường Trọng nói:
- Lúc đó tôi mới bảy tuổi, chỉ thấy hắn khiêu vũ đẹp, nhưng không tin hắn biết mấy thiên vương kia. Nhưng mà, từ đó về sau tôi bắt đầu theo hắn học khiêu vũ.
- Bảy tuổi học khiêu vũ? - Trương Hách Bản hỏi.
- Không sai. - Đường Trọng gật đầu:
- Nhưng lúc đó tôi không chỉ học khiêu vũ. Lúc đó tâm tư của tôi rất buông thẩ, thấy cái này cái kia hay ho thì học cái đó. Học khiêu vũ cũng chỉ là một trong số đó, học được bữa đực bữa cái. Sớm biết bây giờ phải dùng tới, tôi đã theo hắn học cho tốt rồi.
- Học còn sớm hơn cả tôi. - Trương Hách Bản chu môi.
- Bây giờ đã rất khá rồi. - Bạch Tố cười nói. Ý tưởng vô tình của nàng, không ngờ lại giúp nàng đào được một bảo bối:
- Từ Tam Kim vẫn còn ở nhà giam Hận Sơn à?
- Còn. - Đường Trọng ảm đạm nói:
- Nhưng mà, có thể cả đời này cũng không ra ngoài được.
Bạch Tố và A Ken cũng thấy khó khăn, ngược lại Trương Hách Bản lại mờ mịt hỏi:
- Từ Tam Kim là ai? Chưa từng nghe nói hắn hát hay là quay chụp diễn tấu cái gì nha.
- Hắn không ca hát cũng không quay phim. Hắn được gọi là thiên vương lão sư. - Bạch Tố ôn nhu giải thích với Trương Hách Bản. Đó là ký ức rất lâu rồi, đối với thế hệ Trương Hách Bản, có thể nói là vô cùng xa lạ:
- Hắn đã đào tạo ra ba thiên vương và hai thiên hậu. Ba thiên vương là ba người mà Đường Trọng vừa nói, Quách Phong Nghị, Lý Đồng và La Vũ Tường. Ba thiên hậu là Vinh Nghi Dung và Trương Mạn. Ba thiên vương và hai thiên hậu này chắc hẳn cháu biết rõ đúng không? Bọn họ bây giờ vẫn là trụ cột trong giới giải trí. Hơn nữa, những thiên vương và thiên hậu này đều có một điểm giống nhau, bọn họ đều được xưng là vũ vương hoặc vũ hậu. Nguyên nhân cũng là du đi theo Từ Tam Kim học vũ đạo.
- Lợi hại vậy sao? - Trương Hách Bản kinh ngạc le lưỡi, giống như con cún nhỏ thè lưỡi ra thở vậy, rất đáng yêu.
- Bản Bản, hai chữ lợi hại dường như không đủ để hình dung hắn. - A Ken hồi tưởng:
- Phong cách nhảy múa của hắn thay đổi rất nhiều, có Trung có Tây. Năm đó vũ vương thế giới Michael Jackson đi tới Hoa Hạ đã từng thỉnh giáo hắn về điệu nhảy dân tộc. Đây là một nhân vật truyền kỳ, đáng tiếc a.
- Hắn lợi hại như thế, sao vẫn phải ngồi tù? - Trương Hách Bản khó hiểu hỏi.
- Tôi chủ biết hắn lúc đó đã giết bạn gái của mình, minh tinh Trương Ái Hoa. Bởi vì nội dung truyền thông suy đoán quá nhiều, tình huống chân thật thành ra bị vùi lấp. Án kiện này rất oanh động vào năm đó. - Lúc Bạch Tố trả lời, ánh mắt nhìn về phía Đường Trọng.
Nàng biết, nguyên nhân mà các nàng biết cũng chỉ là truyền thông nói ra. Đường Trọng có thể biết việc thật sự hơn một chút.
- Hắn là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, nhưng lại gặp phải một người đàn bà không thích hợp... - Đường Trọng nói:
- Mặc dù không có danh phận thầy trò, nhưng cuối cùng dạy tôi không ít thứ. Cho nên, nguyên nhân cụ thể tôi sẽ không nói.
- Hẹp hòi. - Trương Hách Bản bất mãn.
- Không nói thì không nói. Bọn tôi không ép cậu. - Bạch Tố thông cảm. Thật ra Đường Trọng đã nói đáp án ra, chỉ là Trương Hách Bản không hiểu mà thôi.
- Từ Tam Kim dạy năm đồ đệ, ra được năm vũ vương. Không ngờ Tiểu Tâm Tâm lại là đồ đệ thứ sáu của hắn. - A Ken kích động, xoa xoa hai tay vào nhau nói:
- Tiểu Tố Tố, cô có ý kiến gì không?
Bạch Tố híp mắt đánh giá Đường Trọng, nói:
- Anh nghĩ có thể điều chế cậu ta thành vũ vương thứ sáu sao?
- Sao lại không được? - A Ken hỏi ngược lại:
- Phải biết rằng, Đường Trọng là đồng môn sư huynh đệ của Quách Phong Nghị, Lý Đồng nha. Nếu để cho họ biết Đường Trọng tồn tại, nhất định sẽ ủng hộ.
Bạch Tố lắc đầu nói:
- Sở dĩ Quách Phong NGhị, Lý Đồng trở thành thiên vương thiên hậu, một mặt là vì họ khiêu vũ rất tốt, mỗi một lần ra đĩa đều trở thành một làn sóng. Nhưng mấu chốt nhất chính là bọn họ cũng ca hát rất tốt. Nào có thiên vương chỉ biết có khiêu vũ cơ chứ?
- Lại nói, "nghề nghiệp" của Đường Trọng là sinh viên, cậu ấy cũng không định phát triển trong giới giải trí. Nhưng mà, Đường Trọng có thể khiêu vũ, hơn nữa còn nhảy tốt như vậy, điều này có tác dụng xúc tiến rất tốt với nhóm Hồ Điệp. Ít nhất, chúng ta không cần lo lắng tiệc tối kỷ niệm nửa tháng sau.
- Tiểu Tâm Tâm, sao em lại không muốn vào giới giải trí chứ? - A Ken tiếc nuối nói:
- Bằng điều kiện của em, hóa trang chút thôi là có thể bùng nổ tưng bừng a.
- Mỗi người một chí. - Đường Trọng cự tuyệt.
- Tốt lắm, đừng miễn cưỡng Đường Trọng. - Bạch Tố vỗ vỗ tay nói:
- Nếu Đường Trọng sẽ biết khiêu vũ, vậy thì tiết kiệm không ít thời gian cho chúng ta. Hồi Âm, cả Bản Bản nữa, hai người đi thay quần áo luyện tập đi, bây giờ chúng ta lên phòng huấn luyện trên lầu. Hai em phụng bồi Đường Trọng nhảy điệu này thêm vài lần nữa. Phối hợp ăn ý một chút, sau này lên sân khấu cũng ăn ý hơn.
Đây là công việc, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản cũng không phản đối.
Hai người trở về phòng riêng của mình, rất nhanh đã thay đổi đồ tập và đi ra ngoài.
Lâm Hồi Âm mặc một bộ đồ luyện tập màu đen, quần áo bó sát làm cho dáng người nàng càng thêm cao gầy lãnh diễm. Đứng ở đó giống như một nữ sát thủ xinh đẹp vậy.
Trương Hách Bản lại hơi thấp hơn, cũng hơi đầy đặn hơn. Nàng mặc một bộ đồ luyện tập màu trắng, trắng mịn đáng yêu. Cổ tròn hơi mở xuống thấp, lộ ra vài mảng trắng như tuyết dưới ngực. Một cái rãnh sâu thăm thẳm vắt ngang ở giữa, mê người mà ảo diệu.
Bạch Tố nói Trương Hách Bản còn chưa tròn mười tám tuổi, nhưng không ngờ được số tuổi như vậy có thể có được "đường sự nghiệp" thâm sâu như vậy.
Đường Trọng không có đồ luyện tập, tùy ý mặc một cái quần thể thao trắng và một T-shirt thể thao. Cái kính đen chỉ có gọng cũng đã được lấy xuống, nước thuốc màu vàng trên mặt cũng được tẩy sạch, lộ ra da thịt và khuôn mặt thật. Thanh tú điển trai, vô cùng giống với Đường Tâm bên trong đoạn phim.
Bạch Tố ôm Laptop đi lên, nói:
- Nào, chúng ta tập thử một lần.
Bạch Tố ấn nút phát hình, âm nhạc vang lên, Đường Trọng bày ra hình dáng người máy, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản chia ra nhảy múa hai bên người hắn.
Trương Hách Bản kéo cổ áo Đường Trọng. Đường Trọng bắt đầu nhảy.
Ba người cùng nhảy.
Ngày càng ăn nhập.
Không khí ngày càng tốt.
Đường Trọng ôm Trương Hách Bản nhảy điệu Tăng gô, tay của Đường Trọng vuốt một cái lên mông Lâm Hồi Âm.
Đường Trọng bị ăn một cái tát.