Mặc dù mọi người cũng đã nghĩ đến việc đó nhưng khi cụ ông nhà họ Khương biến nó thành hành động thì vẫn khiến cho không ít người ở đây ngỡ
ngàng.
Cũng có rất nhiều người có cách nghĩ giống chị em Khương Khả Nhân và
Khương Khả Khanh. Nếu ông cụ Khương thật muốn Đường Trọng trở về thì
ngay khi nói câu ‘ tôi không bằng nó’ liền trực tiếp nói ra chuyện này
thì lúc đó sẽ không có ai dám phản đối. Thế nhưng ông cụ không làm như
thế mà lại nói ra chuyện này trong bữa cơm.
Ngay cả Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh cũng không hiểu hai ông cháu này định làm gì? Sau một cuộc nói chuyện dài, Đường Trọng đã hoàn toàn
chinh phục được ông cụ, sau đó ông cụ nài nỉ hắn trở về vực dậy Khương
gia, Đường Trọng bị ông cảm hoá nên đã đồng ý chăng?
Bữa cơm có năm bàn, ba bàn nam, hai bàn nữ. Phòng khách lặng yên đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người không nói một lời, cúi đầu suy nghĩ, giống như ông cụ
đưa ra một quyết định trọng đại cần mọi người biểu quyết vậy.
Không nói cũng không có nghĩa là ủng hộ.
Chỉ là bọn họ đều đang đợi, đợi có người đứng ra phản đối đầu tiên thì bọn họ cũng ở đằng sau phụ hoạ nâng cao thanh thế.
Nếu tất cả mọi người đều phản đối thì chắc ông cụ sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
- Có phải cần suy nghĩ thêm không?
Con thứ hai của Khương Phóng Không là Khương Lập Văn lên tiếng nói. Thân hình hắn cao lớn lại hơi béo, sau khi uống hai chén rượu mặt liền
chuyển sang đỏ, trông không giống như một người giàu có mà giống như một kẻ giết lợn vậy. Nhưng khí chất trên người lại vượt xa kẻ giết lợn.
- Làm sao bây giờ còn phải kích thích nhà họ Đổng chứ? Bởi vì việc của
Khả Khanh mà nhà họ Khương đã nhận được nhiều ý kiến đối nghịch rồi.
- Đúng vậy. Trước kia cũng nói xong rồi mà. Nhà họ Khương chúng ta sao có thể bội ước trước được?
Khương Lập Thanh nói. Khương Lập Thanh là con gái thứ năm của Khương
Phóng Không. Trước khi Đường Trọng chào hỏi bà ta, bà ta không bắt tay
Đường Trọng một cái, cũng không nói một lời tốt. Bây giờ liên quan đến
lợi ích thì bà ta liền lập tức bỏ phiếu phản đối.
- Hay là xem xét lại đã?
Khương Lập Hành nói.
- Đường Trọng đây không phải là về rồi sao? Theo tôi biết Đường Trọng
vẫn là sinh viên mà sinh viên thì phải coi trọng việc học. Nếu ngày nghỉ không có việc thì đến thăm ông ngoại cũng là việc nên làm.
Đường Trọng vẫn theo hậu bối nhà họ Khương gọi ông cụ Khương là cụ. Bây
giờ Khương Lập Hành lại nói để Đường Trọng đến thăm cụ ngoại thì đã nói
rõ thân phận Đường Trọng là họ Đường chứ không phải họ Khương. Vậy để
hắn trở về làm gì?
Nghe được mấy vị bề trên đều phản đối Đường Trọng trở về thì mấy người bề dưới trong phòng mới yên tâm.
Ông cụ Khương nhiều cháu chắt như vậy còn muốn Đường Trọng trở về làm gì? Tất nhiên là để trọng dụng hắn rồi.
Nếu trọng dụng hắn thì bọn họ để làm nền à?
Khương Lập Nhân vẫn cúi đầu uống trà, chờ nhìn diễn biến.
Nghe được lập trường của mấy người em dâu xong ông ta mới nói:
- Ông muốn hưởng thụ niềm vui gia đình thì những con cháu như chúng ta phải ủng hộ chứ.
Đây cũng là tỏ thái độ, là ủng hộ.
Ngược lại tâm tư bà ngoại là đơn thuần nhất, nhịn không được lên tiếng nói:
- Tôi thích đứa cháu này. Dù sao trong nhà nhiều phòng trống như vậy, để hắn ở lại trong nhà nói chuyện cùng những người già như chúng tôi cũng
được mà.
Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh nhìn nhau, đều không nói.
Không có người phụ hoạ, một mình bà lẻ loi ủng hộ cũng có chút đáng thương.
Bà tức giận trừng Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh, trách các cô không tại thời điểm mấu chốt đứng ra nói giúp Đường Trọng.
- Vậy khi rảnh rỗi trở về chơi.
Ông cụ nhìn Đường Trọng nói.
Trong lòng mọi người cực vui vẻ. Trở về chơi và trở về rồi ở lại là hai
việc khác nhau. Chơi là còn phải đi. Ở lại thì liền không xong rồi.
- Ông rất thích thằng cháu này. Rất hiểu chuyện.
Ông cụ Khương lại bổ sung một câu.
Vì thế trong mắt Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh đều hiện lên tia tức giận.
- Ông nội, Đường Trọng còn nhỏ, ông đừng khen hắn quá miễn cho hắn tin là thật mà không biết trời cao đất rộng.
Khương Khả Nhân trực tiếp phản đối ông cụ Khương rồi.
Nếu đến bây giờ mà cô còn không thấy sự tàn nhẫn của ông cụ thì cô cũng uổng danh Hoàng Hậu rồi.
Cho tới nay, quyền kinh tế là do Khương Khả Nhân nắm giữ. Sản nghiệp
trong tay cô là căn cơ của nhà họ Khương. Những sản nghiệp khác tuy
không ít nhưng chỉ thuộc lĩnh vực phụ, không quan trọng bằng đông điện.
Về mặt quân đội thì do con thứ hai Khương Lập Văn và con thứ ba Khương
Lập Hành của ông cụ Khương nắm giữ, con gái thứ năm Khương Lập Thanh cấp bậc cũng không thấp, ba con rể cũng ở những vị trí quan trọng của quốc
gia. Đây là những điểm trọng yếu nhất và không dễ dao động nhất của nhà
họ Khương.
Tất nhiên, nếu chỉ dựa vào những lực lượng này thì không đủ duy trì cả gia tộc khổng lồ này.
Một số lực lượng phụ thuộc khác ở trọng điểm hoặc ở bên rìa nhưng những lực lượng đó đều là nhân tố không thể khống chế được.
Giống như câu nói, cây đổ bầy khỉ tan.
Sao lại gọi là bầy khỉ? Đó là chỉ một số người.
Là người nắm giữ một chiến thuyền kinh doanh siêu cấp thì Khương Khả Nhân sao là người bình thường được?
Ông cụ đây là muốn đem Đường Trọng hoả thiêu đấy. Ông vừa nói như vậy
thì những người họ Khương kia không hận Đường Trọng đến tận xương cốt
sao?
Mẹ không phân biệt được thật giả nên đứng ra nói giúp Đường Trọng. Đây là có tình cảm nên mới vậy.
Còn cha rõ ràng biết được ý đồ của ông mà còn ủng hộ quyết định của ông
nữa. Điều này khiến chị em Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh tức giận.
Bởi nếu như vậy, nhìn xung quanh thì đối thủ của Đường Trọng ở khắp thiên hạ rồi.
Đây là nguyên nhân ông cụ họ Khương gọi Đường Trọng về sao? Vì muốn tôi
luyện một đống phế vật nên đem con của mình làm đá mài đao sao?
Thật quá khinh người!
- Ha ha, Khả Nhân tức giận rồi.
Ông cụ Khương cười như đứa trẻ, thì thào nói:
- Ông là thích đứa bé này thật mà.
“…………..”
- Uống rượu thôi.
Có người nói.
Vì thế vở diễn kinh tâm như hài kịch này kết thúc như vậy.
Mỗi người đều có tư tâm, tất cả đều mang khuôn mặt tươi cười, nhìn rất vui vẻ hoà thuận.
Sau khi ăn xong, trong phòng Khương Khả Nhân.
Bà mẹ vừa lau nước mắt vừa trách mắng Khương Khả Nhân cùng Khương Khả Khanh, tức giận nói:
- Trước kia cứ kể khổ trước mặt tôi, nói tôi không giúp cô nói chuyện,
nói Đường Trọng đáng thương muốn đứa nhỏ này trở về. Bây giờ thì tốt
rồi, chính ông cụ đã nói ra mà hai đứa cũng không tiếp lời. Chuyện cũng
không giải quyết được gì, xem các cô về sau có hối hận hay không? Thật
sự là khiến tôi tức chết.
Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh xụ mặt không nói gì. Bây giờ các cô cũng đầy bụng tức giận đây.
Nói chuyện đi chứ. Hai người các con phải nói gì đi chứ?
Bà mẹ vội la lên:
- Còn biện pháp cứu vãn hay không? Nếu không mẹ lại đi tìm ông con.
- Mẹ. Ông căn bản không muốn Đường Trọng trở về.
Khương Khả Khanh không nhịn nổi hô lên.
- Cái gì? Ông cụ không muốn Đường Trọng trở về hả? Không phải ông ở trước mặt mọi người ra nói sao?
Bà mẹ không hiểu. Bà xuất thân nhà nghèo, là khi Khương Lập Nhân về
hương trấn công tác quen biết được, là điển hình của hiền thê lương mẫu, trong đầu không có nhiều suy nghĩ phức tạp như vậy.
Nếu nói về âm mưu quỷ kế thì chồng và con gái bà vượt xa bà vài con đường.
- Cũng vì ông nói trước mặt mọi người nên mới không định cho Đường Trọng trở về.
Khương Khả Nhân kéo tay mẹ mình giải thích nói:
- Nếu ông thật sự thích Đường Trọng thì sẽ trực tiếp đưa hắn đến bên người. Chuyện của ông, ai dám quản chứ?
“…….”
Trong một gian phòng khác cũng đang diễn ra một cuộc đấu trí so dũng khác.
Mùi thơm của trà toả ra khắp bốn phía trong phòng.
Tay pha trà già nua, trầm ổn, hữu lực, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
- Nếm thử xem.
Khương Lập Nhân đưa một chén nước trà đến trước mặt Đường Trọng nói. Mặt ông không có vẻ gì, không giống như đang nói chuyện với cháu ngoại mình mà giống như đang thẩm vấn phạm nhân vậy.
Đường Trọng cầm chén trà lên, tinh tế uống một ngụm rồi cười nói:
- Pha tốt hơn cha tôi.
- Tên kia…ngay cả da lông của tôi hắn cũng không bằng.
Khương Lập Nhân bĩu môi nói. Hiển nhiên trong lòng hắn vẫn rất oán giận lão râu dài.
Điều này có thể hiểu. Chính vệ sĩ nhà mình lại trộm đi bảo bối ông ta
yêu quý nhất. Ông ta có thể không giận sao? Bởi vì chuyện kia đã mang
đến rất nhiều hậu quả đều là do ông ta xử lý thì ông ta cạm chịu sao?
- Đáng tiếc, tôi ngay cả da lông của ông ấy cũng không học được mà lại thành cái miệng kén ăn.
Đường Trọng cười nói.
- Cậu không hận tôi?
Khương Lập Nhân nghiêm mặt nhìn Đường Trọng hỏi.
- Trước kia hận, bây giờ thì không rồi.
Đường Trọng nói.
Khương Lập Nhân hơi ngoài ý muốn với câu trả lời của Đường Trọng, nói:
- Vì sao trước kia hận?
- Cảm thấy các ông nợ tôi.
- Vì sao giờ không hận?
- Suy nghĩ kĩ càng thấy các ông không cần đền bù cho tôi cái gì.
Đường Trọng sảng khoái nói:
- Tôi cảm thấy các ông nợ tôi là vì tôi còn có chờ mong ở các ông.
Hắn cười ôn hoà nhưng lời nói ra lại khiến người ta không hiểu vì sao bi thương:
- Bây giờ thì không có rồi.
- Hôm nay thì sao? Cũng không hận sao?
- Không hận.
- Cậu biết rõ ông cụ đào hầm cho cậu, tôi còn phụ hoạ. Điều này chẳng khác gì đá một phát vào sau mông cậu.
Khương Lập Nhân nói. Ông ta không hề giấu diếm, nói rõ tâm tư của mình cho Đường Trọng.
- Mỗi chuyện đều có tính hai mặt. Có một số việc, hai mặt đều là xấu lại có một số việc, hai mặt đều là tốt. Tôi không xui xẻo nên rất ít gặp
chuyện hai mặt đều xấu như vậy. Tôi cũng không may mắn đến mức chuyện gì tốt cũng đến với mình. Cho nên kinh nghiệm của tôi đa số là những
chuyện một mặt xấu một mặt tốt.
Đường Trọng vuốt chén Tử Sa xinh đẹp trong tay nói:
- Tôi biết ông cùng cụ ông nâng cao tôi như vậy là muốn tôi trở thành đá mài dao cho một số người của nhà họ Khương. Đây chắc chắn là mặt xấu
của việc này. Nhưng nó cũng có một mặt tốt. Tuy tôi là đá mài dao nhưng
ông cùng ông cụ trước mặt mọi người nói muốn tôi trở về chẳng khác gì
cho tôi một thanh thượng phương bảo kiếm. Đã có thượng phương bảo kiếm
thì tôi còn sợ mấy con dao thái rau làm gì?
Giọng nói Đường Trọng âm tàn nói:
- Còn chưa chắc ai mài ai đâu?