Nghe thấy những lời đằng đằng sát khí của Đường Trọng, Khương Lập Nhân cũng không quát lớn phản đối.
Ông buông tay xuống, nhìn Đường Trọng nói:
- Dựa theo lệ cũ thì bọn họ sẽ vào hoa viên nói chuyện phiếm. Cháu cũng đi để biết bọn họ đi.
Hậu viện Khương gia có một ít hoa viên, lão gia tử Khương gia sống một mình trong căn phòng nhỏ ở cửa trước.
Đường Trọng đưa ông ngoại Khương Lập Nhân đi ra khỏi thư phòng thì trực tiếp tới luôn.
Trong hoa viên, những người trẻ tuổi của Khương gia đang xúm lại nói chuyện.
Khương Như Long nhân duyên rất tốt, là trung tâm của đám người,
một đám nam nữ trẻ tuổi cứ vây quanh hắn nói chuyện. Ngược
lại, Trương Như Hổ bị Đường Trọng coi là “đại trí giả ngu” lại đang ngồi ở một cái ghế đá, cúi đầu vuốt vuốt điện thoại
trong tay, tỏ vẻ không phù hợp với đám người náo nhiệt này.
Thấy Đường Trọng tới, những người đang vui vẻ ăn nói bừng bừng lập tức câm miệng lại, giống như sợ lời mình nói sẽ bị
Đường Trọng nghe thấy.
Khương Như Hổ thấy lạ thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Trọng rồi lại cúi đầu.
Đường Trọng cười cười, nói:
- Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Sao náo nhiệt thế?
- Chúng ta đang nói chuyện về anh.
Khương Di Nhiên cười hì hì nói, lộ ra đôi răng mèo. Chỉ nhìn
tướng mạo thì cô quả thật là một cô bé làm người khác thích. Đương nhiên, cụ thể là dạng người gì thì lại là một điều
khác.
- Vậy sao? Thật sự là vinh hạnh cho tôi quá.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Tôi có gì đáng để mọi người nói chuyện sao?
- Sao lại không chứ?
Khương Di Nhiên đếm đầu ngón tay nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết anh giả làm Đường Tâm. Em còn tưởng anh nhất định không che giấu được bao lâu, không
ngờ anh không chỉ che dấu được mà lại náo nhiệt hơn. Ngay cả
khi lộ thân phận rồi vẫn được nhiều người thích. Cả đạo diễn
Ngô Sâm Lâm cũng tìm anh để đóng phim. Anh còn chưa đủ lợi hại
sao? Em sùng bái anh muốn chết đó.
- Em nói như vậy, anh còn nhầm tưởng là em đang khen anh đấy.
Đường Trọng nói.
- Em vốn khen anh mà.
Khương Di Nhiên thành thật nói.
- Thật ra tôi rất phục anh. Đã phạm sai lầm lớn như vậy mà vẫn còn dám trở lại Khương gia chúng ta. Nhiều người đuổi đi cũng
không được, da mặt anh quá dày thì phải.
Khương Như Ngọc liên tục cười lạnh. Đứa nhỏ này vẫn là học
sinh cấp ba mà lời nói chanh chua, phảng phất như ghen tuông.
Đường Trọng lơ đễnh nhìn Khương Như Long, nói:
- Trong lòng cấu nhất định hận anh cậu đúng không?
- Mày nói gì?
Khương Như Ngọc giận dữ.
- Tôi nói nhất định cậu rất hận anh cậu, Khương Như Long.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Tôi đoán đúng đúng không?
- Mày nói bậy.
Khương Như Ngọc hổn hển nói:
- Sao tao có thể hận anh tao được? Tao sùng bái nhất chính là
anh tao. Mày đừng ngậm máu phun người, phá hoại tình cảm anh em của bọn tao. Nếu không tao sẽ nói với thái gia gia xem ông
trừng phạt mày thế nào.
Đường Trọng nhếch miệng, nói:
- Mới gặp tí chuyện mà đã muốn đi mách người lớn, cậu nhu
nhược thật đấy. Tôi học tâm lý học, để tôi phân tích tâm lý
của cậu miễn phí nhé?
- Tao không cần mày phân tích, cũng không tin lời phân tích chó má của mày.
Khương Như Long nổi trận lôi đình.
- Cậu có biết biểu hiện của cậu đã làm lộ suy nghĩ của cậu
rồi không? Cậu chột dạ nên cậu mới phản ứng kịch liệt như
vậy. Đương nhiên, nếu chuyện này xảy ra trên người một người tâm tư thâm trầm, ví dụ như anh trai cậu, cho dù cậu ta tức giận
thì cũng chỉ cười ha hả một tiếng thôi. Nói vậy thì tôi đã
phân tích được là kinh nghiệm xử lý, năng lực xử sự của cậu
quá kém. Cho nên đây chính là phản ứng chân thật nhất và cũng
là phản ứng trực tiếp nhất của cậu.
- Thật ra tôi đã hiểu cậu rất rõ.
Đường Trọng tìm một cái cột thoải mái rồi dựa vào, tiếp tục nói, cũng mặc kệ người khác có nghe hay không. Hắn biết chỉ
cần mình tiếp tục nói thì bọn họ nhất định sẽ nghe. Hắn
muốn buộc bọn họ phải nghe.
- Có một anh trai ưu tú như vậy, cả ngày được người khác tán
thưởng, được người khác thổi phổng, mình đứng cạnh hắn thì
trực tiếp bị người ta xem nhẹ rồi bỏ qua, giống như cạnh bông
hồng có một đống lá cây không có ý nghĩa, trong lòng tức giận đố kỵ cũng là chuyện đương nhiên…
- Nhưng dựa theo góc độ tâm lý và góc độ y học thì đố kỵ
trong thời gian dài sẽ rất dễ dàng biến thành cừu hận. Anh
trai Khương Như Long của cậu càng ưu tú thì hào quang của cậu
lại càng bị che lấp, cậu lại càng bị người khác xem nhẹ. Như
vậy thì cừu hận lại càng sâu hơn. Nếu như tôi đoán không nhầm,
năm nay cậu 15 16 tuổi đúng không? Như vậy, dựa theo tỷ lệ thì
cậu đã hận anh cậu đến 6 7 năm rồi nhỉ?
- …
Khương Như Ngọc làm ra động tác rất ngốc.
Hắn há to miệng, kinh ngạc nhìn Đường Trọng.
Hắn làm động tác như vậy không phải nói cho tất cả mọi người
biết trong lòng hắn quả thật nghĩ như vậy sao? Đường Trọng
đoán trúng rồi?
Khương Như Long tự nhiên nhìn người em trai này, nhíu mày nhưng
chỉ là lóe lên rồi biến mất. Sau đó lại vui vẻ như người ta
được tắm gió xuân rồi chăm chú nhìn Đường Trọng, cười ha hả
nhìn Đường Trọng tiếp tục diễn trò.
- Một ngày nào đó cậu sẽ bộc phát thôi. Về phần cậu bộc
phát thế nào thì phải xem cậu có thể sử dụng được thủ đoạn
gì rồi.
Đường Trọng ánh mắt sáng quắc nhìn Khương Như Ngọc, nói:
- Nhưng người thua cuối cùng nhất định là cậu. Vì cậu không phải là đối thủ của hắn.
- Mày nói bậy. Mày nói bậy. Một thằng nói bậy nói bạ, hoàn toàn nói bậy nói bạ.
Khương Như Ngọc rống lớn nói:
- Mày nghĩ ai sẽ tin mày? Mày nghĩ những người khác đều ngu
cả à? Còn phân tích tâm lý học, tao thấy toàn là giả.
- Anh, nó cố ý vu tội em. Giội nước bẩn lên người em.
Hốc mắt Khương Như Ngọc đỏ lên, rất nhanh chóng khóc thành tiếng. Thằng nhóc này quá yếu rồi.
- Anh biết.
Khương Như Long đi qua vỗ vỗ bả vai Khương Như Ngọc, rút một
chiếc khăn tay trắng trong túi áo ra rồi đưa cho hắn, nói:
- Lau mắt đi, chảy hết mồ hôi ra rồi kìa.
Khương Như Long lại vỗ vỗ bả vai em trai, ý bảo hắn không nên
tức giận, sa đó mới nhìn Đường Trọng,vừa cười vừa nói:
- Cậu chỉ biết bắt nạt trẻ nhỏ thôi à?
- Cậu quá coi thường tôi rồi.
Đường Trọng tức giận nói:
- Đôi khi tôi còn bắt nạt cả trẻ lớn đấy.
- A, vậy sao?
Khương Như Long cười cười:
- Cảm ơn lời phân tích của cậu. Nhưng khả năng khiến cậu thất
vọng rồi, em tôi tôi rất hiểu, nó rất tôn trọng tôi. Tôi cũng
yêu quý nó. Tình cảm của anh em tôi rất tốt.
- Vậy sao?
Đường Trọng cười:
- Tôi cũng dám thẳng thắn nói cho cậu biết, sau khi tôi phân
tích xong, hạt giống cừu hận đã được gieo xuống rồi. Cậu tin
không?
- Tôi không tin.
Khương Như Long phản đối nói.
- Cậu đã tin rồi.
Đường Trọng nói.
- Quá tự tin chính là cuồng vọng.
Khương Như Long lắc đầu nói.
- Quá khiêm tốn chính là giả dối.
Đường Trọng phản kích:
- Đương nhiên cậu cũng không phải là một người khiêm tốn.
- Cảm ơn.
Khương Như Long cầm bàn vẽ lên, chuẩn bị rời đi:
- Tôi còn muốn về vẽ tranh. Mọi người cứ tiếp tục đi.
Nói xong rồi rời đi.
Khương Như Long đi rồi, những người khác cũng đi nốt, trốn Đường Trọng như trốn ôn dịch.
Lúc Khương Như Ngọc rời đi còn khoa tay múa chân, làm một động
tác vô cùng hạ lưu với Đường Trọng. Việc này làm cho một
chính nhân quân tử như Đường Trọng thấy đứa nhỏ này thật hạ
lưu, sau khi thầm mắng nó hơn mấy chục câu hạ lưu thì mới hả
giận.
Khương Di Nhiên đi đến trước mặt Đường Trọng, cười hì hì nói:
- Em bảo tối nay muốn tìm chỗ chúc mừng anh. Anh có muốn đi không?
- Đi đâu?
Đường Trọng cười hỏi.
- Đọc số đi.
Khương Di Nhiên nói.
Đường Trọng đưa điện thoại của mình ra.
Khương Di Nhiên nhận lấy điện thoại của Đường Trọng, bấm số điện thoại của mình, nói:
- Tối chờ điện thoại của em.
- Em mời anh đi. Anh sẽ cân nhắc cẩn thận.
Đường Trọng nói.
- …
Khương Di Nhiên bị lời Đường Trọng nói tức giận đến mức một
Phật xuất thế hai Phật thăng thiên, áp chế lửa giận trong lòng, mỉm cười ngọt ngào với hắn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cô sợ nếu cô không đi thì cô sẽ nhổ ra mất.
Đường Trọng nhìn Khương Như Hổ, nói:
- Cậu cũng muốn phân tích à?
Khương Như Hổ ngẩng đầu nhìn hắn, đứng lên, vỗ vỗ cổ rồi rời đi.
Đường Trọng cười cười, nói:
- Tôi còn chuẩn bị phân tích tâm lý miễn phí cho cậu. Đáng tiếc cậu lại bỏ lỡ rồi.
- …
Khương Như Hổ bước chân lảo đảo, cố nén không quay đầu mắng hắn vài câu.
- Mẹ.
Trong lòng hắn âm thầm chửi mắng Đường Trọng.
Đường Trọng sờ sờ mũi, dựa vào cột, có cảm giác độc cô cầu bại.
Trải qua lần tiếp xúc vừa rồi, hắn đã lý giải nhiều hơn với thế hệ nhà Khương gia này.
Hắn thấy Khương Như Long và Khương Như Hổ đáng chú ý. Lòng cừu
hận của Khương Như Ngọc đã tỉnh lại, chắc hẳn anh em nhà này
sẽ tranh đấu một phen. Đáng tiếc là Khương Như Ngọc quá yếu
thế, mong về sau hắn sẽ phát triển.
Nhưng còn một cô gái tên là Khương Di Tâm cũng làm Đường Trọng
chú ý. Người cao gầy, tóc dài xõa vai, lúc nghe người khác
nói chuyện rất chăm chú, lúc suy nghĩ lại nhíu mày… đúng là
đại mỹ nữ mà.
Cô ấy là con gái nhà ai?
Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh tìm Đường Trọng, dẫn hắn đi chào tạm biệt bà ngoại.
Bà ngoại cầm lấy tay Đường Trọng không chịu buông, vành mắt đỏ lên, nói:
- Đứa trẻ đáng thương… cháu phải thường xuyên đến thăm bà ngoại đấy. Tối nay phải ở đây ăn cơm, mấy ngày nữa mới đi được
không? Ở Yến Kinh lâu một chút, bà ngoại đỡ nhớ cháu hơn…
- Mẹ, mẹ thương tâm làm gì?
Khương Khả Khanh cười hì hì nói:
- Mẹ thương tâm như vậy thì những cháu trai cháu gái ngoài kia sẽ tức giận đấy. Mẹ không thương cháu à?
- Ai nói mẹ không thương? Mẹ đều thương hết chứ.
Bà ngoại không có cách gì với cô con gái này của mình.
- Con đấy, tối phải dẫn Đường Trọng tới ăn cơm. Bằng không thì cứ xem mẹ lột da con.
- Lão phật gia đã có chỉ, con nào dám không theo chứ? Nhất
định, nhất định rồi. Con không làm được thì mẹ cứ lấy đầu con đi.
Khương Khả Khanh cam đoan nói.
Bà ngoại bị hình thù cổ quái của Khương Khả Khanh làm cho tức cười, nói:
- Con đấy, cũng không biết có người nào có thể lấy tiểu yêu tinh này đi đây, tránh khiến người ta bị tai họa.
- Con đây tiện nghi cho Đường Trọng là tốt rồi. Đường Trọng trông thế nhưng rất đẹp trai đấy.
Khuong Khả Khanh cười khanh khách.
Bà ngoại vỗ vào đầu cô, cười mắng:
- Con hư, sao nói thế được? Có còn bối phận không hả?