.Trong vòng một đêm, Đường Trọng đã thành nhân vật phong vân của trường, à không, là Hoa Minh.
Dĩ nhiên một số sinh viên biết Đường Trọng cũng biết là hắn thay thế Hoa Minh lên sân khấu hát. Thế nhưng chỉ có hơn hai trăm người là sinh viên học viện tâm lý đến đây xem các tiết mục.
Nói cách khác, đại bộ phận phần sinh viên vẫn nghĩ Đường Trọng là Hoa Minh.
Bữa tiệc tối đón người mới là hoạt động được hoan nghênh nhất trường. Lãnh đạo cùng với tất cả các viện trưởng của trường học đều xuất hiện ở ngay phía trước sân khấu, họ đến đây để quan sát gần vạn sinh viên.
Bất cứ người nào cũng không thể quên được màn biểu diễn kia. Không, là hai màn.
Có một cô gái tên là Thu Ý Hàn, cô đứng ở trên sân khấu vừa xin lỗi vừa khóc như mưa. Cô hát tặng bài “ Thủy tinh “ cho nam sinh kia, cô chờ đợi hắn lên đài mà không muốn xuống dưới.
- Anh ấy không lên.
Một tiếng ai oán đã khiến cho bao nhiêu người xem ở hiện trường phải khóc?
Đây là tiết mục thứ nhất khiến người ta không thể quên được.
Sau đó, một nam sinh tên là Hoa Minh lên sân khấu hát bài “ Tôi là con sói tới từ phương bắc “ . Đúng lúc này, cô gái kia vẫn không chịu bỏ cuộc, lại lên sân khấu lần nữa. Bởi vì chạy quá gấp, quá nhanh cho nên giầy cao gót của cô đều bị rơi ra ngoài.
Lúc này đây, cô lại làm cho thầy trò trong Minh Lễ Đường điên cuồng vỗ tay.
Đây là tiết mục thứ hai ấn tượng vô cùng ấn tượng trong bữa tiệc.
Cả bữa tiệc tối cũng chỉ có cái hai tiết mục này là đặc sắc nhất.
Không phải tiếng hát của người khác không đủ êm tai, không phải tiểu phẩm hài hước châm biếm không đủ đặc sắc, cũng không phải những vũ nữ mặc áo ba lỗ, quần ngắn kia nhảy không đủ gợi cảm mà là những thứ tiết mục kia không gây được ấn tượng mạnh với mọi người như tiết mục của Thu Ý Hàn.
Tình cảm của Thu Ý Hàn đã thấm sâu vào lòng người, khiến cho tất cả đều thương cảm, cảm động, mà những tiết mục khác chỉ có thể được ca ngợi là dễ nghe, vui mắt, thú vị. Căn bản chúng không ở cùng một cấp bậc.
Bữa tiệc đón người mới đã qua đi. Sinh hoạt của Đường Trọng và Hoa Minh đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hoa Minh đang ăn đậu phộng và uống bia không biết là do ai mua tới biếu. Bọn họ tụ tập tới đây muốn nghe hắn kể về sự kiện oanh liệt vừa xảy ra, trong đó cái tên Hoa Minh là nhân vật vĩ đại sắm vai chính diện.
- Bọn mày cũng biết đúng không? Vốn là lớp báo danh tao ở bên trong hệ, hệ lại báo danh tao cho trường học. Bởi vì trường học cũng nhìn ra giọng hát của tao đứng đầu cho nên tuyển lên. Thế nhưng cuối cùng, tại sao lão Nhị lại đi lên sân khấu? Nếu tao không nói, cho dù bọn mày có suy nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể nghĩ ra.
Quả thật, nếu Hoa Minh không nói thì không ai có thể nghĩ rằng bởi vì hắn ăn hải sản tươi sốt cho nên bị tiêu chảy, không cách nào lên đài được? Một chuyện đáng xấu hổ như thế ai có thể đoán ra?
Vì vậy mọi người rất hào hứng, xúm lại xung quanh hắn vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, đúng vậy. Tao cũng cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng mày là người phải lên sân khấu, nhưng vì sao cuối cùng là Đường Trọng lên sân khấu?
- Hoa Minh, mau nói cho bọn tao biết một chút. Bên trong xảy ra chuyện gì? Đường Trọng và Thu Ý Hàn kia bắt đầu yêu hay sao?
- Bọn họ biết nhau bao lâu rồi? Sao từ trước tới nay tao chưa nghe nói qua? Nghe nói Thu Ý Hàn là hoa hậu giảng đường mới của hệ ngoại thương. Buổi tối hôm nay qua đi, có lẽ còn nổi tiếng hơn cả Tô Sơn nữa. Mọi người đều nói Tô Sơn xinh đẹp nhưng chúng ta đều chưa từng gặp. Thu Ý Hàn thì tao đã gặp rồi, tuy cô ấy ở trên sân khấu, tao ở dưới sân khấu, cách quá xa nên không nhìn rõ được, nhưng dựa vào giác quan thứ chín của đàn ông, tao biết rõ nhất định cô ấy là một người cực kỳ xinh đẹp.
Hoa Minh đưa tay sờ đậu phộng nhưng thất bại. Hắn liếc nhìn cái túi không rồi nói:
- Được rồi, hôm nay không nói nữa. Trong miệng không có gì nhai, nói chuyện cũng không có mùi vị. Ngày mai nói tiếp, ngày mai nói tiếp. Tất cả mọi người trở về phòng ngủ đi.
Hắn nói như vậy để câu cầm thú muốn sống muốn chết kia phải nhao nhao hiến cho hắn vật quý.
- Hoa Minh, ở phòng ngủ tao còn có hai gói hạt dưa. Mày chờ một lát, tao mang qua cho.
- Phòng ngủ của tao còn một bọc hạt điều. Nếu như mày không chê thì tao tặng mày hai phần nhé.
- Uống bia cùng chân gà cay đó mới là tuyệt hảo. Chờ một lát, tao sẽ đi mua cho mày ngay bây giờ. Mày có muốn thêm hai quả trứng mặn nữa không?
- Mua thêm một chút bia nữa nhé.
Hoa Minh hô với bóng lưng của bọn hắn.
Đợi đến lúc trên mặt bàn chất đầy đủ loại quà vặt, Hoa Minh trong mồm vừa nhai vừa tiếp tục nói chuyện:
- Nhắc tới chuyện này thì phải kể từ lúc bọn tao bắt đầu làm tân sinh viên. Ngày đầu tiên tao tới trường đã gặp Thu Ý Hàn. Vẻ mặt Đường Trọng như gà tơ, bọn mày cho rằng nó có thể nhận thức cô gái đẹp cấp bậc này sao?
- Tao nhớ rằng, đó là một buổi chiều đầy nắng. Tao ôm con thỏ Bé ngoan đi siêu thị mua đồ. Đúng rồi, ai giúp tao cho con thỏ Bé ngoan uống một chút nước, đừng để nó bị khát. Tao nói đến chỗ nào rồi? À đúng rồi, tao ôm con thỏ Bé ngoan đi siêu thị, cùng nhau đi tới, có vô số cô gái nhìn tao. Nói thật, tao đã sớm tập mãi thành thói quen như vậy rồi.
- Cậu có thể cho tôi sờ con thỏ của cậu không? Đúng, chính là câu nói này. Cô ấy đối với tao mà nói cũng không phải là nhân vật trọng yếu gì, tao cũng không để ý tới. Đây là câu đầu tiên Thu Ý Hàn nói với tao. Tao vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp này đứng đằng sau tao. Cô gái xinh đẹp ư? Cả đời này của Hoa gia ta, cái không thiếu nhất chính là gái đẹp. Ta liếc nhìn cô nói: Con thỏ Bé ngoan của tôi sợ người lạ.
- Oa…
Mọi người cười to, có người nói Hoa Minh gặp sắc đẹp không sợ hãi quả là anh hùng hào kiệt đứng đầu, có người nói Hoa Minh là lạt mềm buộc chặt, quả là cao tay, còn có người nói Hoa Minh là thêu dệt vô cớ, trăm phần trăm khoác lác.
- Chú ý, chú ý.
Hoa Minh dùng chai bia đập đập đầu bàn.
- Trọng điểm đã đến. Đúng lúc này, lão Nhị của nhà chúng ta xuất hiện. Hắn đi tới nói: Hoa Minh, cô gái xinh đẹp này muốn xem thì mày cứ cho cô ấy xem đi, con thỏ cũng sẽ không thiếu sợi lông nào đâu. Lúc nói chuyện, hắn lại còn vụng trộm nháy mắt ra dấu với tao. Tao biết ngay, thằng nhóc này xuân tình nhộn nhạo.
- Tao là công tử hành tẩu giang hồ, coi trọng nhất chính là hai chữ “ nghĩa khí “ . Anh em gặp nạn, tao có thể không giúp được sao? Vì vậy, tao giao con thỏ vào tay lão Nhị chúng ta rồi nói: Mày giữ hộ tao một chút, tao đi mua mấy thứ. Nói trắng ra, Bé ngoan chính là bà mối cho hai người bọn họ. Câu chuyện này cũng rất đơn giản, chính là một con thỏ dẫn phát tình yêu.
- Lạc đề, lạc đề rồi.
Có người nói nói.
- Chúng tao muốn biết tại sao là Đường Trọng lên sân khấu mà không phải mày?
- Mày đầu heo à?
Hoa Minh khinh bỉ nhìn gã kia, cười lạnh nói:
- Tao đã nói tất cả, ta là công tử hành tẩu giang hồ, coi trọng hai chữ “ nghĩa khí “ . Tao biết rõ bọn họ mới xảy ra một chút mâu thuẫn cho nên tao đã cố ý nói với lão Nhị rằng bụng tao đau, lại để cho hắn lên sân khấu chống đỡ giúp. Đương nhiên, tại thời điểm diễn tập, Thu Ý Hàn cũng tìm tao, nói có thể giúp cô ấy một chuyện được không, sự tình về sau thì bọn mày cũng biết rồi. Nếu như tao lên sân khấu, chắc chắn sẽ trở thành một trong mười ca sĩ sân trường.
Công tử rất khinh thường công danh khoát tay áo, đại sư xem thanh danh tựa như khói mây. Hắn nói tiếp:
- Nhưng tao cũng không thèm để ý tới cái kia. Trở thành một trong mười ca sĩ sân trường không quan trong bằng việc tìm một vợ bé thiên kiều bá mị cho Lão nhị chúng ta.
Lúc Đường Trọng trở lại phòng ngủ, hắn phát hiện trong phòng ngủ đầy người. Tất cả mọi người đang đợi hắn, một gã chắc chắn trở thành nhân vật phong vân của trường trở về.
Mà Hoa Minh đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ, một đám người xúm lại xung quanh hắn, nghe miệng lưỡi lưu loát của hắn nói:
- Nói thật, hoa hậu giảng đường với hoa khôi của hệ không có gì khác nhau. Hoa khôi của hệ và hoa khôi của lớp cũng không có gì khác nhau, ít nhất trong mắt tao là như vậy. Trước kia tao cũng nghĩ đến chuyện chinh phục hoa hậu giảng đường nhưng sau khi chinh phục cảm thấy cũng chẳng thú vị gì. Kỳ thật đó là cảm giác bất đồng của đàn ông mà thôi. Hiện tại, tao thích tìm một số cô gái cùng chơi đùa mập mờ, sau khi tìm hiểu rõ mới thật sự nói yêu thương. Đương nhiên lúc chia tay cũng phải suy nghĩ cho kỹ, như vậy mới có thể cảm nhận được các vị ngọt, bùi, cay, đắng trong tình yêu. Cuộc sống chính là một hồi tu hành.
Đường Trọng gõ cửa nói:
- Vì câu nói này, chúng ta phải làm một chai.
Trong lúc nói chuyện, hắn từ đám người đằng sau đi lên phía trước. Hắn cầm một chai bia trên mặt bàn rồi đụng vào chai của Hoa Minh.
- Đường Trọng trở về rồi.
- Đường Trọng, mày đưa cô gái xinh đẹp kia trở về rồi hả?
- Bọn tao còn tưởng rằng tối nay mày không trở lại.
Hoa Minh cười hắc hắc, cầm chai bia lên đụng đụng Đường Trọng, nhỏ giọng nói:
- Lão Nhị, tao lừa gạt một chút rượu, mày đừng nóng giận.
- Tức giận cái gì?
Đường Trọng ôm sát cổ của hắn nói :
- Tao còn muốn cảm tạ mày đây này. Đến đi, làm một chai.
Hai anh em uống một ngụm bia, Hoa Minh hỏi:
- Làm sao lại quay trở lại nhanh như vậy?
- Chẳng lẽ xong việc rồi lại không trở về hả?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Một đám người cười to, đều nói sức chiến đấu của Đường Trọng không được, lại nhanh chóng xong việc như vậy.
Nhìn thấy bọn họ cười, Đường Trọng cũng cười ha hả. Hắn lấy tiền từ trong túi áo ra, hắn nói:
- Buổi tối hôm nay tao tạo ra danh tiếng lớn như vậy, phải mời mọi người uống một chén. Tao không biết trong ví tao có bao nhiêu tiền. Ai tới cầm lấy toàn bộ số tiền này đi mua rượu đi, chúng ta cùng vui một trận.
Ồ…
Một đám người xông lên cướp tiền, còn có một đám người xông lên sờ người Đường Trọng.
Lương Đào đứng ra tổ chức. Hắn cùng mấy đại hán đi siêu thị, khiêng vài rương bia. Sau đó mỗi người cầm một chai bia mở ra uống.
Uống bia, huyên thuyên một lúc sau đó họ hát vang, truy đuổi, vui đùa ầm ĩ, cười lăn qua lăn lại, vì chuyện cô gái nào có bộ ngực lớn, cô gái nào có đôi chân dài mà tranh giành mặt đỏ tới mang tai. Đây mới là sinh hoạt cùng phong thái người trẻ tuổi.
Đường Trọng ngồi ở giữa đám người, rượu bắt đầu ngấm, lòng đã sớm say.
Lúc Đường Trọng tỉnh, thời gian vẫn còn sớm. Sét đánh ầm ầm, hạt mưa vuốt qua tấm kính thủy tinh. Trong phòng ngủ còn đen kịt một mảnh, có một bóng người gầy gò ngồi ở đầu giường của hắn.
Hắn lại càng hoảng sợ, hai tay triển khai một tư thế phòng vệ theo thói quen. Hắn nói:
- Ai?