Hoa Cam (Hoa Chanh)

Chương 32: Chương 32:   <Xanh lục, Anh sẽ sửa>




Edit: Khiija

Buổi chiều, phòng làm việc 'Hoa Nhi'.

Bồn hoa của Vưu Cẩn Vi đã hoàn thành khâu tạo hình, những bông tử đằng rũ xuống vô cùng tự nhiên, sắc đậm phai dần theo dây hoa tinh tế lay động trong gió, thu hút ánh nhìn của đồng nghiệp xung quanh.

Thừa dịp mọi người còn đang bàn luận, cô xuống lầu mua cà phê.

Mua xong, cô ngồi lại trả lời tin nhắn ngày hôm qua, hầu như đều là tin chúc mừng sinh nhật. Cô cảm ơn từng người một rồi phát hiện bên dưới có tin nhắn của giảng viên cũ.

Cô ấy hỏi hai ngày này cô có thể giành chút thời gian cho cô ấy được hay không.

Vưu Cẩn Vi gọi lại, hai người tâm sự vài câu, giảng viên hỏi: “Là thế này, bạn tôi có một học sinh muốn tìm hiểu về tập tục của một số dân tộc ở khu vực Tây Nam, tôi nhớ lúc đó em có viết một bài luận về đề tài này, lại còn đến đó tìm hiểu. Người đó nhờ tôi hỏi thử em xem có thể gặp mặt nói chuyện hay không.”

Vưu Cẩn Vi không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý. Cô hẹn gặp mặt ngay tại quán cà phê này vào 6 giờ chiều mai.

Uống xong cà phê, cô lại nhắn cho Lục Gia Ngọc một tin nhắn rồi mới rời đi. Không biết anh đã rời giường chưa, chiều nay đến đón cô lúc mấy giờ.

Gần 6 giờ, phòng làm việc lục tục có người tan tầm.

Vưu Cẩn Vi vẫn chuyên tâm vẽ đồ án mới, cô thầm nghĩ Lục Gia Ngọc chắc hẳn còn lâu mới tới, vừa nghĩ xong, phòng làm việc bỗng vang lên những tiếng xì xào.

Mấy cô gái nhỏ túm tụm lại gần cửa sổ nhìn xuống, những người khác cũng ghé mắt đến hóng chuyện, có người nói bên dưới vừa đỗ một chiếc siêu xe kiêu ngạo, từ ghế lái bước xuống một đại soái ca.

Vưu Cẩn Vi dừng tay, đứng dậy lén thò lại gần xem.

Đúng như cô nghĩ, bên dưới dừng lại chiếc Bugatti tím nhạt.

Cô vội vàng dọn đồ, chuẩn bị xuống lầu, vừa đến cửa thang máy.

'Đinh' âm báo vang lên, thang máy cũng vừa dừng lại ở tầng này.

Vưu Cẩn Vi hơi giật mình, cửa mở ra, bên trong xuất hiện hai người đàn ông cao lớn. Lục Gia Ngọc đeo kính râm, lười biếng dựa vào tường, hai tay đút túi chẳng chút để ý nghe người kia nói chuyện.

Người còn lại cũng là người quem.

Lâm Tư Vân nhàn nhạt nói: “Hạng mục này trong vòng một tuần sẽ có chuyển biến, lúc ấy anh đã đáp ứng...” Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Vưu Cẩn Vi, anh ta hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Anh đồng ý chuyện của tôi, hy vọng rằng anh nói được làm được.”

Lục Gia Ngọc nhạy bén phát hiện một giây anh ta khựng lại đó, lại thấy ánh mắt anh ta dừng lại trên người Vưu Cẩn Vi, anh híp híp mắt duỗi tay, nói với người đứng ngoài: “Vào đây.”

Vưu Cẩn Vi gật đầu với Lâm Tư Vân, đi qua người anh vào thang máy, vừa đến gần đã bị Lục Gia Ngọc kéo vào vòng tay, anh ôm lấy bả vai cô, lười biếng nói: “Có tiến triển hẵng nói.”

Lâm Tư Vân cụp mắt lập tức đi ra.

Cửa thang máy lần nữa khép lại, anh ta đứng tại chỗ nhớ tới lần đó ở Nghiệp Lăng, thì ra người đàn ông đó là Lục Gia Ngọc.

Trong thang máy, Vưu Cẩn Vi nhìn Lục Gia Ngọc: “Anh còn giận không?”

Lục Gia Ngọc dừng lại, ôm eo cô chặt hơn, thấp giọng nói: “Đêm nay bù lại sinh nhật cho em.”

Vưu Cẩn Vi chớp mắt: “Hôm qua em ăn bánh kem rồi, A Ngu với Nhiễm Nhiễm tổ chức cho em.”

“Đó là họ, không tính anh.” Lục Gia Ngọc nắm tay cô ra khỏi thang máy, dòng suy nghĩ trật hướng, mất tự nhiên hỏi:

“Anh cầm túi giúp em.”

Vưu Cẩn VI ngẩn ngơ, anh chưa tỉnh ngủ sao?

Cô ngửa đầu nhìn anh, đáng tiếc anh đeo kính râm nên không thể thấy được biểu cảm.

Thấy cô ngây ngốc nhìn mình, Lục Gia Ngọc che lại mắt cô, giật lấy túi xách nhét người vào ghế phụ, anh nhanh tay đóng cửa như là sợ người ta nhìn mình.

Vưu Cẩn Vi chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, nhìn người bên ngoài.

Anh lần đầu tiên xách túi cho phụ nữ, cầm thế nào cũng thấy ngượng tay, đổi từ tay trái sang tay phải, cúi đầu nhìn, lại đổi sang tay trái. Cứ đổi đi đổi lại, anh cũng tự thấy mình ngốc nên đành để nó ra ghế sau, lúc lên xe còn giả vờ bình tĩnh.

“Mua cho em cái túi khác, cái này thật khó coi.”

Lục Gia Ngọc cố gắng tỏ ra tự nhiên, khởi động xe.

Vưu Cẩn Vi cố nhịn cười quay mặt ra cửa sổ, lúc sau vẫn không nhịn được, cong mắt nói: “Cảm ơn bạn trai.”

- -

Lạc Kinh nằm trong vùng duyên hải, xung quanh không ít các hòn đảo lớn nhỏ.

Đảo nhỏ rải rác gần bờ biển, dưới ánh hoàng hôn trông như những viên trân châu lấp lánh. Vưu Cẩn Vi đến Lạc Kinh bốn năm nhưng đây vẫn là lần đầu được lên du thuyền.

Cả chiếc tàu rộng lớn chỉ toàn đám bạn ăn chơi của Lục Gia Ngọc, họ được mời đến với lý do chúc mừng sinh nhật Vưu Cẩn Vi, có người cô đã gặp qua nhưng phần lớn vẫn là chưa từng thấy mặt, nữ giới ở đây phần đông đều là người do bạn anh đưa tới, bạn nữ thì chẳng được mấy người.

Lục Gia Ngọc cùng cô đứng ở boong tàu ngắm nắng chiều.

Vưu Cẩn Vi dựa vào lan can ngắm mặt biển một lát, cô nghiêng đầu nhìn Lục Gia Ngọc, anh đi đâu hình như cũng phải có ghế nằm theo sau, lúc này trên tay là ly rượu vang, tay còn lại thong thả đút bánh kem cho cô.

“Ăn nhiều vậy sẽ béo mất.”

Vưu Cẩn Vi nhỏ giọng nói, cong môi ăn một miếng nhỏ.

Lục Gia Ngọc liếc cô, nhìn thế nào cũng không có thịt, thuận tay đưa lên nhéo má: “Béo chút mới đáng yêu, ôm càng thoải mái.”

Vưu Cẩn Vi nuốt bánh, quay đầu nhìn khoang thuyền: “Anh không đi chơi sao?”

Lục Gia ngọc hừ một tiếng, ngón tay móc kính râm trên sống mũi mình đeo cho cô, chiếc kính to bản che hết gần nửa mặt, không còn thấy cặp mắt long lanh kia nữa. Anh dù bận vẫn ung dung ngắm cô chốc lát, rồi giờ có thể lên giọng rồi, không lát nữa nhìn vào mắt cô lại mềm lòng.

Anh duỗi tay búng trán cô: “Sinh nhật em, ai lại ném em một mình? Họ chơi của họ, anh ở với em.”

Vưu Cẩn Vi dấu mình sau cặp kính nghiêm túc ngắm nhìn anh. Anh vẫn mỉm cười nhìn cô như trước, chỉ là từ hôm qua đến giờ ánh mắt đó đã có chút thay đổi, sẽ hỏi cô có cần cầm túi giúp không, cũng tránh đi những chỗ náo nhiệt để ở riêng cùng cô.

Cô nhấp môi cười: “Không sao đâu, anh đi chơi đi, em muốn nói chuyện với bà ngoại.”

Lục Gia Ngọc hừ nhẹ, lười đáp lại, anh nhắm mắt nằm ườn ra ghế nghe tiếng gió, không thèm để ý đến cô tránh lại bị đuổi đi.

Du thuyền không quá xa bờ nên tín hiệu không gián đoạn.

Tâm trạng hôm qua không tốt, sợ bị phát hiện nên cô nhờ A Ngu nói với bà ngoại là hai chị em ăn sinh nhật bên ngoài, đến giờ mới dám gọi lại.

Lục Gia Ngọc không cố ý nghe lén nhưng giọng cô cứ theo gió biển thoảng bên tai, từng câu nó mềm mại đến lạ, còn dễ nghe hơn lúc cô nói chuyện với anh, anh nghe xong lòng càng khó chịu.

“Vâng, hôm qua con ăn sinh nhật với bạn.”

“Mua quần áo mới, ăn bánh sinh nhật, còn cầu nguyện nữa.”

“Vui, vui lắm ạ.”

Cô cúi đầu nhẹ giọng trả lời, sườn mặt ngoan ngoãn vô cùng tĩnh lặng, đầu ngón tay theo bản năng nhẹ gõ vào thành lan can, hiển nhiên là đang không thật lòng.

Lục Gia Ngọc mở mắt ra, đập vào mắt là ánh hoàng hôn rực đỏ, từng cụm mây lớn lững thững đằng xa, nắng chiều như đổ lửa khiến khuôn mặt nhỏ càng thêm kiều diễm.

Không biết từ khi nào, anh không thích nghe cô dùng giọng điệu thế này nói chuyện, không muốn nhìn cô ngốc nghếch lẻ loi một mình, càng không thể chịu được thấy cô tủi thân.

Nhưng hôm qua, người khiến sinh nhật cô thành ra như vậy lại cố tình là chính anh.

Lục Gia Ngọc kiên nhẫn nghe, nghe cô nói xong mới thấp giọng lên tiếng:

“Thốc Thốc.”

“Hửm.”

Vưu cẩn Vi đáp, cúi xuống nhặt một quả dâu tây, thuận tiện nghiêng người nghe anh nói. Nhưng anh chẳng nói gì mà chỉ cầm tay cô.

“Sao thế?”

Cô hỏi.

Lục Gia Ngọc mở tay cô ra, nắm lấy mấy ngón tay nho nhỏ, dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay mềm mại, lát sau, từ phía sau anh lôi chiếc vòng ra.

Anh nói: “Anh...”

Anh muốn xin lỗi nhưng cổ họng lại như nứt ra khô khốc, dù lặp lại mấy lần vẫn không thể nói nên lời.

Vưu Cẩn Vi thất thần nhìn Lục Gia Ngọc, nhìn biểu cảm căng thẳng của anh, lại đối diện với đôi mắt đen láy đang chằm chằm nhìn cô, nhìn anh cứng đờ mở miệng, dường như đang cố gắng nói xin lỗi với cô.

Cô chưa từng nghĩ Lục Gia Ngọc sẽ nói ra lời xin lỗi, ít nhất là ở thời điểm này.

Lúc lâu sau, Lục Gia Ngọc buông tay, đứng lên lúng túng nói:

“Anh vào trong xem sao.”

Vưu Cẩn Vi ngồi im một chỗ, rũ mắt nhìn chiếc vòng trên tay, ngọc lục bảo xanh và một vệt hoa văn đặc biệt, là chiếc vòng cô vẫn luôn muốn tìm, anh mang về cho cô.

- -

Tiệc tối rất phong phú, Vưu Cẩn Vi uống không ít rượu. Lục Gia Ngọc không cản, chính anh lại không động vào giọt rượu nào, chỉ như cái đuôi theo sát cô, cô đi đến đâu anh sẽ theo đến đó, đám người xung quanh nhìn anh như vậy thì được một phen chế diễu, anh cũng không ngại. Cuối cùng ôm người về phòng bóc quà.

“Lục Gia Ngọc, thuyền chòng chành quá.”

Vưu Cẩn Vi bị xóc đến khó chịu, cô thấy mình như say tàu.

Lục Gia Ngọc im lặng cảm nhận sự ổn định của chiếc thuyền, dự báo thời tiết nói hôm nay biển không có gió, sóng cao chỉ khoảng 2 – 3 mét, cảm thế nào cũng không thấy xóc.

Anh nhìn thẳng vào mắt vại rượu nhỏ: “Em say rồi.”

Vưu Cẩn Vi khó chịu, có chút buồn ngủ nên cuộn tròn trong lòng anh không trả lời, còn không ngừng dụi qua dụi lại, cái đầu nhỏ cọ vào cổ anh, lát sau lại nắm lất vành tai anh chơi đùa, thậm chí còn muốn rướn người lên cắn anh, hết cắn bả vai lại chuyển sang cổ, cuối cùng còn cắn vào hầu kết anh.

Ừm, chẳng mềm.

Lại còn cử động, giống quái vật.

Giữa mày Lục Gia Ngọc nhảy dựng, cố dằn xuống sự bực tức, dạy dỗ: “Đừng tưởng uống say là anh không trừng trị nổi em.”

Vưu Cẩn Vi nhỏ giọng oán giận: “Anh chậm thật đấy. Lục Gia Ngọc, sao anh lại không có cánh chứ? Em không cần bạn trai không có cánh.”

Vừa nói cô vừa mò bàn tay nhỏ ra sau lưng anh sờ soạng.

Tựa như có thể lôi được cánh ra từ xương bả vai anh vậy.

“...”

Lục Gia Ngọc nhìn cô sờ mó lung tung, suýt nữa thì không ôm chắc, anh không nhịn được định quát lên. Nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua nên nhịn xuống, thầm nghĩ đành chiều cô một đêm.

Vào phòng, Lục Gia Ngọc lập tức ném người lên giường, khẽ ngước cổ cởi khuy áo trên cùng, lại cúi xuống thở ra, thấy cô đang lần mò gối đầu cũng không thèm để ý, đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.

Lúc ra tới thì vại rượu kia đã ngủ rồi,

Đống quà tràn lan trên đất đã sớm bị lãng quên.

Lục Gia Ngọc lười sấy tóc, anh tùy tiện xoa hai lượt khăn bông liền ném đi, cong gối ngồi vào sô pha nhìn cô ngủ.

Sáng nay nghe Mint kể chuyện ở Nghiệp Lăng, lúc sau tỉnh ngủ anh liền tìm đến ngõ Lục Lạc, thời buổi này không gì là không giải quyết được bằng tiền, vậy mà lần này Lục Gia Ngọc lại không muốn dùng đến tiền, tên lưu manh kia dám nói mấy lời như vậy với Vưu Cẩn Vi thì anh có gì mà không dám. Cuối cùng, chiếc vòng ngọc cũng rơi vào tay anh.

Lục Gia Ngọc hồi tưởng hai tháng ngắn ngủi vừa qua.

Anh không am hiểu cách đối tốt với một ai đó, những thứ anh từng làm thật ra cũng không cần bỏ ra quá nhiều tâm tư, hoa hồng, bàn trang điểm, tàu hỏa, pháo hoa hay máy bay không người lái, những thứ này chỉ cần có tiền là có thể làm được, chỉ cần một câu.

Nhưng cô cũng thật ngốc, từng đó cũng khiến cô thỏa mãn.

Mint nói, Vưu Cẩn Vi cả ngày đều ngồi trên tàu lửa, từ sáng đến tối, từ ban ngày đến khi màn đêm bao phủ, từ thành Tây đến thành Nam. Tối đó lại một mình tìm đến những nơi anh đã đưa cô tới, không thấy anh, đành thất vọng về lại ngõ nhỏ.

Lục Gia Ngọc chưa từng nghĩ, không nghĩ đến những chỗ hai người từng đi lại ít ỏi như vậy, không nghĩ đến vòng xã giao của anh với cô là hoàn toàn xa lạ, lại càng không ngờ được dù muốn tìm, cô cũng không tài nào tìm được anh.

Người khác có thể tìm được, Thốc Thốc của anh lại không thể, ngẫm lại thật nực cười.

Anh chăm chú ngắm cô một lát, đứng lên ra ban công châm điếu thuốc, gió biển ẩm ướt thổi tung bóng đêm, xa xa thi thoảng lại lóe lên những vệt sáng của tàu đánh cá vừa ngang qua. Anh hút hai hơi thuốc, nghĩ rằng lát nữa còn muốn ôm cô nên thôi, tùy tiện ném điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn.

- -

Vưu Cẩn Vi tỉnh lại vì nóng, cả người như bị trói vào cột không thể cử động, cô duỗi tay đẩy sợi xích đang quấn bên người ra, cảm giác say còn chưa hết nên bất mãn giãy giụa, lầu bầu:

“Nóng.”

Lục Gia Ngọc bị cô quấy tỉnh cả ngủ, ngồi dậy nhìn đại tổ tông trong lòng, khuôn mặt nhỏ vì nóng mà đỏ ửng, mắt còn chưa mở ra đã bắt đầu kháu khỉnh, hừ, lúc tỉnh lại thì chỉ biết nịnh nọt.

“Há mồm.”

Anh cầm cốc nước đến.

Vưu Cẩn Vi lơ mơ nghe có người bảo cô há mồm, lập tức che miệng lại, nhăn mày nói:

“Không hôn.”

“...”

“Không hôn, uống nước.”

Lục Gia Ngọc không biết mình lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn như vậy, nhịn xuống tính tình sắp bộc phát đưa cố nước đến bên môi cô, Vưu Cẩn Vi hơi ngước đầu thử chạm vào vành cốc, thấy là nước thật mới uống hai ngụm. Sợ lại bị lừa, uống xong cô liền lật mình duỗi chân ra tiếp tục ngủ.

Lục Gia Ngọc: “?”

Sau một lúc lâu, anh cam chịu chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống, kéo chăn đắp lên, tắt đèn, cánh tay lười biếng đặt lên eo cô chuẩn bị ngủ tiếp, vậy mà người trong ngực lại bắt đầu giãy giụa, Lục Gia Ngọc nhướng mày, không thể nhịn nữa, anh hung hăng cắn mạnh vào vành tai cô.

“Dám động đậy nữa thì hết ngủ.”

Nói xong cúi xuống liếm chiếc cổ trắng ngần đang nóng bừng lên.

Trong lúc mơ màng dường như phát giác điều nguy hiểm, cô lập tức rụt người vào ngực anh, bất động.

Lục Gia Ngọc dừng lại, hừ cười: “Bắt nạt kẻ yếu.”

Con ma men ngoan ngoãn được một lát lại tiếp tục nhích tới nhích lui, tay cũng đưa lên vuốt mi anh. Bị quấy rối nhưng người nào đó không giận nổi.

“Không mệt sao?” Anh thở dài.

“Anh là ai, sao lại ôm tôi?”

Cô đứng đắn hỏi.

“...”

Còn say hơn vừa nãy, sau này không để cô uống rượu nữa.

Anh vừa định lên tiếng, nhưng trong đầu chợt lóe, thấp giọng hỏi:

“Đêm qua, Lục Gia Ngọc lại làm em khổ sở đúng không?”

Cô không trả lời, tiếng hít thở đều đều.

Đợi một lát cũng không có động tĩnh gì, thôi được rồi, con ma men này sao nhớ nổi những việc khác, cả anh còn không nhận ra. Đang muốn dỗ cô ngủ, lại nghe cô nhỏ giọng.

“...Em tìm anh ấy rất lâu.” Cô mờ mịt nói.

Lục Gia Ngọc nhắm mắt, khàn giọng: “Sau này sẽ không để em tìm nữa. Là anh ta sai, anh... Anh ta sẽ sửa.”

“Nhưng mùa hè sắp đến rồi.”

Tiếng nói như lông vũ đang rơi, vừa nhẹ vừa nhỏ.

Lục Gia Ngọc không nghe rõ, muốn hỏi lại nhưng cô đã ngủ mất. Cảm nhận hô hấp nhẹ nhàng phả vào cổ khiến anh bình tĩnh lại, thứ này khiến cảm thấy thế gian này còn chút ấm áp.

Vòng tay ôm chặt hơn, anh nói.

“Anh sẽ sửa.”

- -

Sáng hôm sau, du thuyền cập bến.

Vưu Cẩn Vi tỉnh lại thì ngây người một lúc, quay đầu nhìn người ngủ bên cạnh. Cẩn thận kéo cánh tay anh ra vào phòng vệ sinh tắm rửa, tắm xong thì chuồn đi ăn sáng.

Đêm thác loạn vừa kết thúc, nhà ăn giờ này không một bóng người.

Vưu Cẩn Vi ngồi trong góc buồn bực chọc chọc đĩa đồ ăn thất thần, sao lúc cô uống say luôn làm ra mấy chuyện mất mặt như vậy chứ.

Đang rối rắm xem nên giả bộ quên hay không, bên cạnh bỗng xuất hiện bóng người.

Cô ngẩng đầu nhìn, người này khá quen mắt, đêm đó từng chơi bài cùng cô.

“Buổi sáng tốt lành.”

Cô không biết tên anh ta.

Tả Bách nhìn cô chốc lát, tựa như đang đánh giá xem cô đến cùng là có gì đặc biệt mà Lục Gia Ngọc lại u mê đến vậy. Hồi lâu, anh ta bỗng nói: “Hôm qua Lục Gia Ngọc thua tôi một chiếc xe.”

Vưu Cẩn Vi khựng lại, lại thua xe?

Tả Bách: “Sau đó tôi chọn chiếc Bugatti màu tím, anh ấy nghe xong thì im lặng, tôi cứ tưởng làm sao thì lại nghe anh ấy nói đồng ý. Vậy mà đến chiều nay lại hối hận.”

Anh ta thở dài: “Lục ca của chúng tôi đến bây giờ, tuy tính tình anh ấy chẳng tốt lắm nhưng lời một khi đã nói ra thì chắc chắn sẽ không rút lại. Đây chính là lần đầu tiên.”

Nói xong liền bỏ đi.

Vưu Cẩn Vi rũ mắt, yên tĩnh ăn xong bữa sáng.

Lúc cô về phòng Lục Gia Ngọc còn ngủ, hôm nay cô vẫn phải đi làm, để lại một tờ note trên đầu giường liền rời khỏi. Trước khi đi cô liếc nhìn đống quà tặng bày đầy dưới đất, cô không động vào chúng.

Những thứ đó là để Lục Gia Ngọc xem, không liên phải tặng cô.

- -

5 giờ 50 phút chiều, Vưu Cẩn Vi bước vào quán cà phê dưới lầu công ty. Vừa đợi người vừa đối phó với Lục Gia Ngọc, anh đang bất mãn về việc sáng nay cô rời đi một mình, cuối cùng còn nói quà sẽ cho người đem về thành Bắc, khi nào cô về thì mở.

[FM:Tối cùng nhau ăn cơm?]

[FM: Sau đó đi xem phim, mấy cô gái nói đều thích xem phim.]

[VV: Tối nay có chút việc, mai đi.]

[FM:?]

[FM: Được.]

[FM: Tối nay ngủ ở chỗ em.]

Vưu Cẩn Vi trả lời xong tin nhắn thì mở khung chat với giảng viên. Cô ấy chia sẻ trang cá nhân của người hẹn hôm nay cho cô. Mở ra xem, Vưu Cẩn Vi kinh ngạc phát hiện cô đã kết bạn với người đó.

“Lại gặp nhau rồi, Vưu tiểu thư.”

Giọng nói lành lạnh vang lên, anh trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện.

Lâm Tư Vân gọi phục vụ đến đưa thực đơn cho cô, nhàn nhạt hỏi: “Cô muốn ăn gì? Nếu tiện thì để tôi mời cô một bữa cơm, thế nào?”

Vưu Cẩn Vi giật mình, lại là anh ta.

Lâm Tư Vân nhìn sự kinh ngạc trong mắt cô thì giải thích: “Tôi đến trường học hỏi thăm về tộc Hương Tử, lúc thấy số wechat được giới thiệu mới biết đó là cô.”

Thôn nhỏ cô từng đến nghiên cứu trước đây chính là vùng dân tộc Hương Tử sinh sống.

Tộc người này sống tách biệt với thế giới bên ngoài, ngay cả tên cũng rất ít người từng nghe chứ đừng nói ai đó đặc biệt đến trường học tìm hiểu, thế giới nhiều người như vậy sao cứ phải trùng hợp là Lâm Tư Vân.

Vưu Cẩn Vi nhẹ giọng nói: “Đây là lần thứ tư chúng ta gặp nhau, anh gọi đi.”

Lâm Tư Vân gọi hai cốc cà phê và hai phần điểm tâm bán chạy của quán, anh ta không nói cô biết đây là lần thứ năm hai người gặp mặt. Bất giác, giữa hai người đã chung đụng nhiều lần đến vậy.

“...Cô.”

Anh ta khựng lại, dường như không biết nên mở miệng thế nào. Lâm Tư Vân ngẫm nghĩ, bỏ qua đoạn mở đầu, nói thẳng:

“Tôi muốn Lục Gia Ngọc giúp một hạng mục, điều kiện là trong vòng nửa tháng tôi phải giải quyết xong một việc...” Anh ta khái quát về chuyện hạng mục. “Hộ gia đình đó không chịu dọn đi, dù nâng khoản bồi thường lên cao cũng vô dụng, chúng tôi đã thử mọi cách. Mấy hôm trước tôi vô tình biết được tổ tiên họ là người Hương Tử, không biết có liên quan gì đến việc họ cố chấp không chịu rời đi không, nên thử đến Đại học Lạc Kinh tìm giáo sư xem sao.”

Vưu Cẩn Vi nghĩ nghĩ: “Họ ở đâu? Có thể đến xem qua không?”

Lâm Tư Vân lập tức đứng lên: “Bây giờ có thể đi luôn.”

Vưu Cẩn Vi còn chưa phản ứng kịp, anh ta đã gọi người gói lại bánh và cà phê. Cô thấy anh ta suốt ruột như vậy đành đứng lên ra ngoài.

Trong xe, hai người im lặng.

Khi Vưu Cẩn Vi cho rằng họ có thể duy trì im lặng đến thẳng nơi đó thì Lâm Tư Vân bỗng mở miệng: “Mừng thọ lần này tôi sẽ đổi quà tặng, bồn tử đằng kia tôi sẽ giữ lại.”

Cô khó hiểu.

Lâm Tư Vân dừng một chút: “Lễ vật này là Lâm Tư Di nhờ tôi đến gặp cô, ban đầu tôi không nghĩ nhiều, nhưng hôm qua lại tình cờ gặp cô cùng Lục Gia Ngọc.”

“Sao anh lại nói với tôi chuyện này?”

Vưu Cẩn Vi hoang mang, rõ ràng họ là anh em họ mà cô và anh ta cùng lắm chỉ là quen biết, lấy lòng cô như vậy...

Lâm Tư Vân không cố tình dấu diếm: “Hạng mục này đối với tôi và Lâm gia đều rất quan trọng, tôi không hy vọng chỉ vì một chút chuyện râu ria mà sơ xảy.”

“...”

Thì ra thích Lục Gia Ngọc cũng chỉ là mấy chuyện râu ria.

Vưu Cẩn Vi nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

- -

Lục Gia Ngọc thấy hơi bực mình, đang yên đang lành chỉ vì một cuộc điện thoại của Lục Chính Minh mà anh phải đến nơi này, không hiểu sao ông ta cứ một hai phải bắt anh tự mình dẫn người đến làm công tác tư tưởng, thuyết phục hộ gia đình nào đó. Đã không vui vì Vưu Cẩn Vi không để ý đến mình, giờ lại càng bực mình.

Ghế phụ, trợ lý nói: “Lục tổng, nghe nói chỗ Lâm Tư Vân đã có chuyển biến, nếu anh ta quả thật giải quyết được chuyện này, vậy chúng ta sẽ chia một phần hoa hồng cho Lâm Thị thật sao?”

Lục Gia Ngọc vắt chéo chân, không chút để ý đáp: “Anh ta không giải quyết được, huống chi lúc đó nói là cùng anh ta hợp tác, đâu phải cùng Lâm Thị.”

Trợ lý: “...”

Thế này không phải lừa gạt trắng trợn sao, nhưng anh ta không giám lên tiếng.

Đang nói chuyện, xe dần dừng lại.

Trợ lý sắc mắt, lập tức thấy biển số xe quen thuộc, quả nhiên là chiếc Bentley mà Lâm Tư Vân thường đi, anh ta theo bản năng nói: “Lâm Tư Vân cũng đang ở đây.”

Lục Gia Ngọc nhẹ nhướng mày, giương mắt nhìn, tầm mắt bỗng khựng lại.

Anh trơ mắt nhìn Lâm Tư Vân mở cửa ghế phụ, từ trên xe bước xuống cô gái sáng nay còn nằm trong ngực mình, cô đang nói chuyện với anh ta, còn cười.

“?”

“...”

Trợ lý nhắc nhở: “Lục tổng, xuống xe thôi.”

Lục Gia Ngọc cố định tầm mắt ở nơi đó một lúc, lâu sau không nóng không lạnh hỏi: “Cậu nói xem, lần sau tôi nhuộm tóc màu xanh lục thì thế nào?”

Trợ lý mù mịt, chần chờ hỏi: “.... Xanh gì cơ.”

Lục Gia Ngọc dùng sức mở cửa xe, hừ nhẹ: “Màu xanh sáng nhất đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.