Hoa Cam (Hoa Chanh)

Chương 31: Chương 31




Edit: Khiija

Tầng 23, khách sạn.

Lục Gia Ngọc dùng thẻ mở rồi cửa lập tức bước vào trong, sau trận ầm ĩ, một nam sinh mặc đồng phục trường cấp hai phụ thuộc hoảng hốt nhìn người vừa tiến vào, trên mặt đều là sợ hãi.

*Sơ trung phụ thuộc đại học Lạc Kinh. Dài quá.

“...Anh, Anh là ai? Vào đây bằng cách nào?”

Cậu ta nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại.

Lục Gia Ngọc mặc kệ, nhìn một vòng:

“Lục Gia Doanh, anh chỉ nói một lần, không ra thì đêm nay đừng hòng rời khỏi đây.”

Không khí trong phòng dường như bị đóng băng sau câu nói của anh.

Nam sinh lén nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, da đầu cậu ta tê dại, sớm nghe qua Lục Gia Doanh có anh trai nhưng không ngờ lại đáng sợ như vậy.

Lát sau, bức màn cửa sổ sát đất động đậy.

Lục Gia Doanh run rẩy vén một góc lên, thăm dò ra hiệu bằng mắt cho nam sinh, cậu ta hiểu ý luống cuống chuồn mất. Cô bé ngoài ảo não thì còn chút sợ sệt, vừa mới có ý tưởng làm chuyện xấu đã bị anh trai bắt tại trận, đúng là mất mặt.

“Anh, sao anh lại nhuộm màu khác rồi? Không hợp với anh lắm đâu.”

Lục Gia Doanh cười ha ha đánh trống lảng, tùy tiện tìm đề tài.

Nào biết chuyện mình vừa nói lại chọc đúng chỗ đau của anh, anh cười nhạt:

“Tôi là tên ngốc đấy, được chưa?”

“...”

Lục Gia Doanh trợn trừng mắt, theo bản năng nhìn về phía Lâm Tư Di.

Lâm Tư Di nhẹ lắc đầu, nói chuyện khác:

“Gia Doanh, em mới học cấp hai, chưa đến lúc tò mò những chuyện thế này.”

Lục Gia Doanh nhỏ giọng: “Chị gọi anh em tới đây?”

Cô bé biết Lục Gia Ngọc không thích Lâm Tư Di, hai người cùng xuất hiện ở khách sạn thế này chỉ có thể là Lâm Tư Di tìm Lục Gia Ngọc.

Lâm Tư Di giải thích: “Một người bạn của chị trùng hợp cũng đến khách sạn, thấy em và một bạn nam ở cùng nhau nên nói với chị, chị không yên tâm lắm mới gọi anh trai em đến.”

Lục Gia Ngọc đang đau đầu, thấy hai người thì thầm thì lại càng đau, nói thẳng: “Cô muốn chiến tranh lạnh với mẹ cô anh không quản được, nhưng muốn làm gì cũng phải nghĩ trước mới làm, phẩm vị quá kém anh cũng lười nói nhiều.”

Lục Gia Doanh: “Thôi đi, cậu ta là nam sinh đẹp trai nhất khối đấy.”

Lục Gia Ngọc căng môi, trào phúng: “Hàng ngày cô lăn lộn trong cái lò gì vậy? Mai anh đưa cho cô tấm ảnh của anh mà treo, treo ở cửa lớp ấy, nhìn qua nhìn lại mà rửa mắt đi.”

Lục Gia Doanh: “?”

Ngậm phải mìn à?

Lâm Tư Di kinh ngạc: “Cậu ta không phải bạn trai em sao?”

Lục Gia Doanh bĩu môi: “Còn lâu nhé, em không thích cậu ta. Lần trước cậu ta đưa em về bị mẹ bắt gặp, hôm nay em mới gọi đến che mắt thôi.”

Nghe vậy Lâm Tư Di liền hiểu ra, tiểu cô nương này đến thời kỳ phản nghịch rồi, cha mẹ càng cấm, cô bé càng muốn làm.

“Xuống dưới.”

Lục Gia Ngọc mặc kệ hai người, không thèm quay đầu lại ra ngoài.

Thang máy chỉ có bọn họ, Lục Gia Ngọc như người không xương dựa vào tường, đầu anh đau như búa bổ, cố chịu cảm giác bị cơn say hành hạ, anh đưa tay lên cào loạn mái tóc hồng. Phiền phức thật, sao lại đi nhuộm cái màu ngốc nghếch này.

Lục Gia Doanh lén nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Chị Tư Di, anh em sao thế?”

Lâm Tư Di chỉ nói một câu: “Hôm nay là sinh nhật Vưu Cẩn Vi.”

A, hiểu rồi.

Cãi nhau với bạn gái, chẳng trách gặp ai cũng bực.

Lục Gia Doanh cực kỳ 'hiểu chuyện', cô bé im lặng như gà suốt đường đi, thậm chí còn không muốn Lục Gia Ngọc đưa về, lôi lôi kéo kéo Lâm Tư Di đi trước.

“Lục Gia Doanh.”

Anh gọi lại.

Lục Gia Doanh lập tức xoay người, bày ra vẻ mặt xum xoe, ngoan ngoãn đáp: “Em sai rồi, anh, đảm bảo sẽ không có lần sau.”

Lục Gia Ngọc đứng trong bóng đêm nhìn thiếu nữ có vài phần giống mình kia, ánh mắt hẹp dài lạnh đi, nhàn nhạt nói: “18 tuổi, giới hạn cuối cùng.”

Lục Gia Doanh chớp chớp mắt, cố nén ý muốn nhảy dựng lên, trong lòng cô bé bắt đầu gào thét: A a a a a a a quả nhiên anh trai vẫn yêu mình nhất!!!!

“A, em đi đây!”

Lục Gia Doanh nín cười, nhảy nhót quay đi.

Lâm Tư Di bị cô bé túm đến lảo đảo, trong lúc vội vàng quay đầu nhìn, người đàn ông cúi đầu châm thuốc, khuôn mặt anh lạnh lùng dấu sau làn khói đạm mạc. Đây mới đúng là con người thật của Lục Gia Ngọc, người chìm đắm trong hoan ái đó không phải anh, có lẽ anh cũng chẳng mấy để tâm.

Lâm Tư Di bỗng mỉm cười, nhìn về chiếc xe bên kia đường.

Cô còn tưởng Vưu Cẩn Vi có thể trở thành người nào đó đặc biệt trong lòng anh, thì ra cũng chỉ đến vậy.

Lục Gia Ngọc đứng trong gió hút hết một điếu thuốc, tay mò vào túi tìm một lúc mà không thấy di động đâu, không biết hôm qua anh ném nó vào xó nào rồi.

Lát sau, anh gọi taxi đến bệnh viện.

- -

Khu nằm viện, bệnh viện Dung Hợp.

Trần Ngôn Thâm vừa hoàn thành một cuộc giải phẫu, thay đồ về văn phòng thì thấy có người nằm sẵn trên giường khám. Một cái đầu màu hồng chói mắt, làm anh tưởng tên nhóc nào vừa bị đánh đến bất tỉnh.

“Sắp mười hai giờ rồi, đến đây làm gì?”

Trần Ngôn Thâm cầm kính trên bàn đeo lên.

Lục Gia Ngọc nhắm nghiền mắt, tâm trạng bực bội đã qua đi để lại một cơ thể mệt mỏi, anh không muốn động đậy cũng chẳng muốn nói chuyện.

Lúc lâu sau, anh nói: “Mua cho tôi cái di động.”

Trần Ngôn Thâm: “?”

“Màu gì?”

“Tùy đi.”

Trần Ngôn Thâm trầm ngâm nhìn tóc anh, cầm điện thoại lên đặt một chiếc màu hồng nhạt. Đặt đồ xong anh tiếp tục đọc bệnh án của mình, coi như trong phòng không có tên phiền phức nào đó.

Lục Gia Ngọc nằm một lúc, tên kia coi anh là không khí rồi.

Anh dần thả lỏng, mặc kệ cảm giác buồn ngủ của thân thể kéo đi.

Trần Ngôn Thâm viết xong chữ cuối cùng, ngẩng đầu lên đã là rạng sáng.

Đồng hồ chỉ 23h50, anh đóng nắp bút, đứng lên cởi áo Blouse, vừa định gọi Lục Gia Ngọc dậy, ngoài cửa lên liên tục vang lên những tiếng nổ.

Anh nghiêng đầu nhìn, thì ra là pháo hoa.

Pháo vẫn chưa dừng, bầu trời đêm xuất hiện lấp lánh những tia sáng, flycam đang lượn quanh tạo hình. Ngay sau đó, dưới tấm màn đen của đêm xuân xuất hiện dòng chữ kiêu ngạo: CC, hôn anh.

Trần Ngôn Thâm khựng lại, phong cách này rất giống của ai đó.

Anh nhìn người nằm trên giường, không biết đã ngồi dậy từ bao giờ, tầm mắt cố định nhìn thẳng ra cửa sổ, nhìn chằm chằm dòng chữ trên bầu trời.

Lục Gia Ngọc bật cười tự giễu, đáng lẽ muốn cô chủ động đến hôn anh, thế mà bây giờ lại đang ngồi trên chiếc giường lạnh băng, anh quay người ngã trở lại giường.

“Tìm người chơi bài đi.”

Anh ném lại một câu, đứng lên vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vốc nước lạnh lên mặt, vòi nước ào ào chảy xuống văng tung tóe khắp nơi, ánh mắt anh phiếm hồng nhìn chằm chằm dòng nước dưới đáy bồn rửa.

Trần Ngôn Thâm: “Lúc tối có người hỏi tôi cậu ở đâu.”

Lục Gia Ngọc lau mặt, vuốt đi mấy giọt nước còn đọng lại: “Lâm Tư Di? Là vì tiểu tổ tông lại gây chuyện, học sinh trung học mà lại đi thuê phòng, tôi nghĩ đến tuổi tác con bé mới cất nhắc bỏ qua đấy.”

Trần Ngôn Thâm nghe người khác nói Lâm Tư Di hỏi hết một vòng, cuối cùng tìm được anh đang cá cược đua xe ở câu lạc bộ, nếu không bị gọi đi, lúc đó có khi anh đã mất một căn nhà rồi cũng nên.

“Không phải cô ta.”

Trần Ngôn Thâm nhìn Lục Gia Ngọc.

Biểu Cảm trên mặt Lục Gia Ngọc vẫn không thay đổi, lúc sau anh mới lười nhác cười: “Đi nào, tối nay tâm trạng tôi tốt, đi ra ngoài phát tài nào.”

Trần Ngôn Thâm cuối cùng vẫn không hỏi, lái xe đưa anh đi chơi bài.

Đêm nay, Lục Gia Ngọc ai mời cũng uống, từ lúc đến chưa thắng một ván bài nào, nhưng anh chẳng chút xót của thẳng tay ném tiền ra, chơi mệt thì anh hút thuốc ngồi nghe đám bạn khoác lác, lúc nghe được chuyện hoang đường còn cười mắng lại vài câu.

Chơi đến sáng, chuyện Lục thiếu gia vừa mất xe vừa mất nhà đã truyền đi khắp nơi.

“Anh, xe nào cũng được lấy sao?”

Tả Bách cười hỏi.

Lục Gia Ngọc chậm rãi thổi một vòng khói, liếc anh ta: “Trong Gara, tùy tiện đi.”

Tả Bách nói: “Được, là anh nói đấy nhé, vậy em lấy chiếc Bugatti màu tím nhạt. Bạn gái em nói muốn vài lần rồi, cứ nhất quyết phải được ngồi. Anh, khi nào ta đến lấy?”

Lục Gia Ngọc khựng lại, cắn điếu thuốc một lúc lâu nhưng vẫn không mở lời, chờ đến khi người kia do dự xem cần đổi sang chiếc khác không thì anh ném bừa một lá bài ra:

“Chiều mai, đến biệt thự ở thành Tây mà lấy.”

Trần Ngôn Thâm chơi cùng họ vài ván bài liền vào phòng nghỉ, ngủ được mấy tiếng, anh vừa dậy đã lôi Lục Gia Ngọc đang tác quái đi mất, điên cả đêm thế đủ rồi.

“Di động cậu đã cài xong rồi.”

Trần Ngôn Thâm ném điện thoại vào ngực Lục Gia Ngọc. “Cậu về đâu? Biệt thự hay về ngõ nhỏ?”

Lục Gia Ngọc ghét bỏ nhìn cái di động mới, vừa mở ra vừa nói: “Về ngõ nhỏ.”

Trần Ngôn Thâm lúc lái xe không thích trò chuyện, một đường hai người im lặng nhìn nhau không nói lời nào. Lục Gia Ngọc đã một ngày một đêm không đụng vào điện thoại, vừa mở ra thông báo tin nhắn đã nhảy ra như lũ. Nhưng anh không muốn xem.

Lạc Kinh đã vào xuân, hoa bên đường khắp nơi đều nở rộ. Truyện Xuyên Nhanh

Lục Gia Ngọc gục đầu nhìn một lúc, cô thích nhất là mấy thứ vô dụng đó. Anh mở wechat lên, nhấp vào tin nhắn mà mình đã bỏ lỡ của Vưu Cẩn Vi.

7:40.

[GF: Em đợi anh ở đầu ngõ.]

[GF: Hôm nay trời chắc sẽ rất đẹp, em bảo tiểu Mê lấy chăn anh ra phơi nhé, tuy anh không thích đắp chăn.]

8:30.

[GF: Lục Gia Ngọc, anh chậm quá.]

[GF: Ông cụ bán đồ ăn sáng sắp dọn xong quán rồi.]

Lúc sau cô không nhắn tin nữa, gọi cho anh không được chắc cô sẽ đến ngõ nhỏ, mười giờ mới tiếp tục nhắn.

10:17.

[GF: Chúng ta gặp nhau nói chuyện, được không?]

Sau đó cô không nhắn tin, cũng không gọi cho anh.

Lục Gia Ngọc không ấu trĩ đến mức hủy kết bạn, anh cũng không sửa biệt danh, không đổi ảnh nền, chỉ tùy tiện tắt thông báo của cô đi rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ bị đem về nhà.

“A Ngọc, xe cho đi còn có thể đòi lại, người một khi đã bỏ lỡ thì không tìm lại được đâu.”

Trần Ngôn Thâm trầm mặc suốt chặng đường, lúc Lục Gia Ngọc chuẩn bị xuống xe anh mới mở lời.

Lục Gia Ngọc vẫn coi như không nghe thấy, trở tay đóng cửa xe rồi vẫy vẫy về phía sau, chậm rãi tiến vào ngõ nhỏ. Bước chân như lòng người, khi nhanh khi chậm, bóng dáng anh vẫn lẫm liệt như cũ, như thể vẫn là Lục Gia Ngọc không sợ trời không sợ đất của trước kia.

- -

'Hoa Gian', cửa lớn bị đập đến rung trời.

Bên trong nhanh chóng có người đáp lại, Lưu Dật vội vàng mở cửa, vẻ mặt chột dạ nhìn người bên ngoài: “Anh, chuyện hôm qua...”

“Anh mệt.”

Lục Gia Ngọc không muốn nhắc đến, chỉ nhìn thoáng qua anh ta.

Lưu Dật muốn nói rồi lại thôi, muốn gọi anh lại nhưng ngại với ánh mắt lạnh băng của tiểu Mê, anh ta đành nuốt lời nói trong miệng xuống. Đợi người vào trong, anh ta ngửa đầu nhìn cậu nhóc trên mái nhà, hỏi: “Xong việc anh ấy không đến tìm anh tính sổ chứ?”

“Ai biết.”

Tiểu mê linh hoạt nhảy khỏi mái nhà, chạy đi chơi Parkour.

Lục Gia Ngọc tắm xong, đứng trước gương nhìn người đàn ông trong đó, những sợi tóc hồng phấn mềm mại rũ xuống trước trán, khuôn mặt không có tinh thần, quầng thâm đáy mắt rất đậm, dáng vẻ của một tên túng dục quá độ.

“Chậc, xấu thật.”

Anh vuốt mái tóc ướt nhẹp ra sau để lộ toàn bộ khuôn mặt, anh tùy tiện quấn chiếc khăn tắm rồi ra ngoài tìm quần áo.

Trong buồng tối tăm, Lục Gia Ngọc không nhìn kỹ, anh lấy bừa chiếc áo thun trắng từ trong tủ ra, tóc chưa lau nên cổ áo hầu như ướt nhẹp. Vừa nhấc mắt, anh liền thấy bó hoa rũ xuống trong góc.

Đó là góc duy nhất có chút sắc màu trong căn phòng đơn điệu này, anh định ra ghế nằm bên ngoài ngủ, nhưng vừa bước được một bước lại thoáng thấy trên giường nhô lên như có người, anh lập tức dừng chân.

“?”

Lục Gia Ngọc nén xuống sự bực tức bước nhanh đến bên giường, đầu ngón tay anh dừng lại ở mép chăn... Cô ngủ rồi, khuôn mặt lúc ngủ vừa thanh thuần vừa vô tội, cơ thể cuộn tròn, áp má vào gối đầu ngủ say.

Anh dừng lại hai dây, lập tức xốc chăn lên.

Lực kéo rất lớn, gió lạnh theo đó tràn vào.

Vưu Cẩn Vi mặc một chiếc váy ngủ mỏng, chăn vừa biến mất cô cũng chỉ hơi động đậy rồi cuộn người ôm chặt mình hơn, một tay đưa ra mò mẫm bên cạnh, tìm cả buổi vẫn không thấy gì, lông mày thanh tú khẽ nhíu. Cuối cùng cũng mở mắt ra, đôi mắt buồn ngủ híp lại, cô đến gần đầu giường nhìn xuống dưới tìm chăn.

“Vưu Cẩn Vi, em có biết mình đang xâm phạm trái phép chỗ ở của người khác không hả?”

Anh ném chăn xuống đất, lạnh lùng chờ cô mở miệng.

Vưu Cẩn Vi chậm chạp ngẩng đầu, dụi dụi mắt.

Cơn buồn ngủ dần tan, cô lẳng lặng nhìn anh, vành mắt trợt đỏ.

Hồi lâu, cô nhỏ giọng: “ Anh về rồi.”

Lục Gia Ngọc cứng họng, mới nói có một câu thôi, giận còn chưa phát đâu, người này lại dám đỏ mắt trước.

Bực bội, anh càng bực hơn đấy.

Anh tiến lên một bước, quỳ gối đè xuống mép giường, cúi người lại gần nắm lấy cằm cô, nâng khuôn mặt vô tội lên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.

“Em chơi anh đúng không?”

Vưu Cẩn Vi lại chẳng sợ, cánh tay ngọc ngà vòng qua cổ, vùi đầu vào hõm vai anh, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần anh hỏi, cái gì em cũng sẽ nói.”

Lục Gia Ngọc nhắm mắt, cô cứ thế rúc vào lòng anh, vẫn ngọt ngào mềm mại như những đêm chung gối.

Anh nhịn xuống ý muốn bế cô lên, thói quen quả là đáng sợ.

“Trước đó vì sao lại đến Nghiệp Lăng?”

Anh kéo tay cô ra, rũ mắt nhìn.

Vưu Cẩn Vi hơi lạnh, cô nhìn nhìn xung quanh, lôi cái áo sơ mi từ cuối giường lên mặc vào.

Lông mày Lục Gia Ngọc nhảy dựng.

Đang nghiêm túc nói chuyện, cô làm gì vậy?

Câu dẫn anh?

Cô chậm rì rì bọc kín mình lại, đáp: “Chuyện này vốn là việc của đồng nghiệp, cô ấy không muốn đi nên hỏi em có đồng ý đi thay hay không, đã bốn năm em chưa về, cũng có ý định quay lại đó. Đáng ra còn hơi do dự, nhưng nghĩ đến việc anh cũng ở Nghiệp Lăng nên... Thử vận may của mình một lần xem sao.”

Lục Gia Ngọc: “Em muốn làm gì?”

Vưu Cẩn Vi mím môi, nhắc đến truyện này cô lại thấy hơi mất mặt: “Bà ngoại lúc trước làm mất một chiếc vòng, em tìm thật lâu mới có chút manh mối, Nhiễm Nhiễm nghe được chiếc vòng rơi vào tay một ông chủ tiệm xăm mà người đó chỉ tặng vòng tay cho bạn gái. Tin tức cô ấy để lại quá ít, em một mình đến ba cửa hàng, lại tự thấy ông chủ của hai tiệm kia đều không phải, chỉ còn có anh.”

Lục Gia Ngọc “?”

Ý gì đây, anh từ trước đến giờ chưa từng đeo vòng tay.

Lát sau, anh bỗng phản ứng được, mặt lập tức đen xì:

“Em tìm nhầm người?”

“...”

“Lúc ở Nghiệp Lăng em đã nhận ra.”

Vưu Cẩn Vi cúi đầu, không để anh nhìn khuôn mặt nhỏ buồn bực, nhỏ giọng: “Hôm anh đi chợ hoa cùng em, tặng em hoa hồng em đã nhận ra, ở bên anh không phải vì vòng tay.”

Gân xanh trên trán Lục Gia Ngọc thình thịch nhảy, chưa lên tiếng đã lại nghe cô nói: “Ngày đó anh hỏi em đi đâu, em nói đến ngõ Lục Lạc tìm người, chính là tìm người đó.”

Vưu Cẩn Vi nói xong, cẩn thận nhìn anh: “Ôm được không?”

Biểu cảm Lục Gia Ngọc tối tăm khó dò, xoay người đi ra ngoài: “Em về trước đi, tối tan tầm đến tìm em.”

Anh lúc này suy nghĩ hỗn loạn, thấy cô liền không tài nào tỉnh táo được, chỉ đành dỗ người đi trước. Anh cần không gian yên tĩnh để ngẫm lại chuyện này, nhưng sác xuất cô nói thật là rất lớn. Bình tĩnh lại, anh cẩn thận nhớ đến những chuyện sảy ra ở Nghiệp Lăng, người chủ động là anh, tiết tấu sảy ra giữa họ đều từ anh mà ra, cô chưa từng làm chủ.

Vưu Cẩn Vi nghe thế thì thở nhẹ một hơi, anh chắc không còn giận nữa.

Cô nhanh chóng rời giường, chuẩn bị đi làm.

Trước khi đi cô nhìn người đang nằm trên ghế.

Lục Gia Ngọc nhắm mắt, chăn mỏng che khuất nắng sớm cùng mặt anh, lề mề mãi anh vẫn không nghe thấy tiếng bước chân. Đợi một lát, anh vừa định xem thế nào thì tiếng bước chân lại nhẹ nhàng đến gần, cô dừng lại trước ghế nằm, lẳng lặng đứng đó.

Cô muốn làm gì?

Anh có thể cảm nhận được tầm mắt đó đang yên tĩnh rơi xuống, như bông tuyết lại giống cánh hoa rơi, thật nhẹ thật nhẹ.

Cô cúi xuống hôn anh, cái hôn rơi trên mái tóc ẩm ướt, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn quà của anh.”

Lục Gia ngọc căng cứng, nhịn đến sắp sôi trào, muốn kéo cô lại, muốn hôn cô, muốn cắn cô, muốn trút hết sự buồn bực và khổ sở trong hai ngày này ra cho cô biết.

Muốn nói với cô, ai cũng có thể phản bội anh, chỉ cô là không thể.

Muốn nói anh chỉ là đồ nhát gan, ngay cả hỏi cũng không dám, chỉ sợ đó là sự thật.

Chỉ là anh không làm như vậy.

Thời gian như lắng xuống, trong phòng chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc.

Lúc lâu sau, anh mở mắt, bỗng bật dậy chạy ra cửa. Lưu Dật ngồi trong sân giật nảy mình, vội gọi với theo: “Anh, giày! Đeo dép vào!!”

Lục Gia Ngọc chạy dọc theo ngõ nhỏ, tiếng tim đập và tiếng thở nặng nề làm ù cả tai, ngõ vắng trống không, không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Hai bên đường chỉ còn những bức tường xám trắng lạnh lẽo. Chúng đứng im một chỗ, trầm mặc nhìn người đàn ông như vừa bò ra khỏi lu nước, chúng sẽ không nói cho anh cô đi hướng nào, cũng chẳng thể nói bao lâu cô sẽ trở lại.

Chạy đến đầu hẻm, anh dừng lại nhìn quanh.

Lục Gia Ngọc thở hổn hển, lập tức chạy vào trạm tàu điện ngầm, bộ dạng hớt hải của anh khiến người trong trạm đều phải tò mò ngoái nhìn. Lục Gia Ngọc đứng trong đám người tìm bóng dáng cô, cuối cùng bị chặn lại ở cửa kiểm an.

Cô đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.