Edit: Rika
Thời gian chầm chậm trôi qua, trong Tần Tương thành có người đang tấp nập chuẩn bị hôn sự của ta và Lô Dĩ Ngôn. Mọi thứ đều được bài trí cẩn thận.
Cả người ta được chăm sóc hầu hạ cẩn thận từ trang phục đến sinh hoạt.
Hôm nay mặt trời vừa lên, ta liền khoát áo choàng trắng lông cừu đi dạo trong viện. Lô Dĩ Ngôn đã nói qua với ta, Lôi Khả không khác tổ chức giang hồ là mấy, ở trong này từng nơi từng chốn đều tràn ngập nguy cơ, đi sai một bước, liền mất mạng. Cho nên, ngày thường ta rất ghi nhớ lời hắn nói, một tấc cũng không ra ngoài. Nhưng hôm nay ────
Trên người khoác áo lông cừu, nhìn hoa mai trong sân, ta lôi kéo Khuynh Thành ra ngoài.
Khuynh Thành giật giật môi nhưng cũng không nói gì thêm.
Suy nghĩ của nàng ta hiểu được.
Nghĩ đền việc Lô Dĩ Ngôn vẫn bảo vệ ta trong lòng bàn tay, nhắc nhở Khuynh Thành không nên để ta đi ra ngoài, tránh việc ta phát hiện ra nơi ở của gia gia, nhưng, hắn lại không nghĩ tới, hai người cô độc một khi trở nên hữu tình, thì mọi thứ khó có thể nói trước được.
Ta cùng Khuynh Thành nhàn nhàn tản bộ, ánh nắng rọi xuống, ta đưa tay che trên trán, nghiêng tai liền nghe thấy cách đó không xa là tiếng cười yếu ớt của nữ tử xen là gió bắc.
Ta nghiêng đầu nhìn Khuynh Thành: “Đây là?”
Khuynh Thành đưa mắt nhìn thoáng qua, sau đó thản nhiên nói : “Đây là các cô nương của Phù Dung lâu”
Ta dừng động tácsửa sang lại y phục, hơi hơi sửng sốt. Phù Dung lâu ──── đó không phải là Phù Dung lâu của Tô tỷ tỷ sao?
“Phù Dung lâu?” Ta đưa ánh mắt vô hại nhìn Khuynh Thành chằm chằm, giả ngu giả ngơ hỏi: “Nghe tên có phải hay không là nữ nhân của gia chủ, đây có phải là mỹ nhân của quân thượng không?”
Khuynh Thành nghe thế sắc mặt không khỏi thay đổi, nàng ta vội vàng nhìn về phía trước rồi bước tới hai bước đến bên cạnh người ta, lôi kéo ống tay áo ta nhỏ giọng nói: “Cô nương chớ nói lung tung, đàm luận về quân thượng Lôi Khả có thể đưa tới họa sát thân, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên trở về thôi”
Ta đưa mắt nhìn trong sân ẩn hiện những bóng dáng với y phục rực rỡ, cười lắc đầu.
“Ta nghe các nàng nói chuyện thật thú vị, ta cũng rất thích náo nhiệt”
Khuynh Thành cắn môi không nói gì, ta cười cười lôi kéo tay nàng đi.
Trong sân, các cô nương tất nhiên là không chào đón sự có mặt của bọn ta, thấy bọn ta tiến vào, bật người trao đổi ánh mắt, sau đó nhìn mặt ta, hơi hơi lộ ra vẻ hèn mọn. Ta âm thầm suy nghĩ một chút, thực không có sinh khí. Các nàng xinh đẹp dị thường, thất nhiên hơn hẳn ta.
Một cô nương mặc một thân màu vàng hơi ửng đỏ đứng dậy từ trong đám người, khiêu khích nhìn ta: “Các người là người của viện nào, không hiểu quy củ của Lôi Khả sao, cư nhiên dám tới nơi này, nếu như bị quân thượng biết sẽ chặt chân của các ngươi”
Khuynh Thành há miệng thở dốc muốn giải thích một phen, tay kéo nàng bước về phía trước.
“Ta mới tới Lôi Khả, trong đó có rất nhiều quy củ thật chưa hiểu hết, nơi này là nơi nào ta cũng không biết, làm phiền cô nương chỉ bảo”
Hoàng sam nữ tử nhíu nhíu mày, ánh mắt khinh thường liếc ta một cái, xoay người trở về trong đám người.
“Thật sự càng ngày càng không có quy củ, ngay cả người mới đến cũng không học được quy tắc”, nói xong quay đầu nhìn ta, không kiên nhẫn nói: “Đây là Bách Phượng đường, các tỷ muội trong Phù Dung lâu ở đây để chờ bốn vị công tử ra lệnh, hạ nhân các người không nên tới, các ngươi. . .”
Lời còn chưa dứt, trong đám người có một cô nương mặc cẩm y tuyệt sắc chậm rãi đứng dậy, nàng a nhìn về phía hoàng y nữ tử lắc đầu. Hoàng y nữ tử bĩu môi vừa định mở miệng cãi lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt tức giận của cô nương cẩm y kia liền đình chỉ, không nói nữa.
Ta quay đầu nhìn nàng, nở một nụ cười: “Ta thật không hiểu, kính mong các vị cô nương chỉ điểm”
Hoàng y nữ tử mỉm cười, cúi đầu xuống mang theo ý từ chối nhẹ nhàng: “Cô nương nói gì thế, chúng ta cũng chỉ là nô bộc của chủ tử, làm sao nói chỉ điểm được, nhưng vừa rồi ta cũng chỉ nói thế chức không có ác ý gì, nếu có gì đắc tội mong cô nương thứ lỗi”
Ta nhìn bộ dạng phục tùng nhu thuận của nàng, nhất thời xua tay liên tục.
“Sao thế, cô nương, cô. . . .”
Một câu còn chưa nói xong, ta liền ngây ngẩn cả người, ở phía sau các nàng, trên thềm phía xa kia, Tô tỷ tỷ đang bất khả tư nghị nhìn ta, nàng chậm rãi đi tới trước mặt ta, nhẹ giọng kêu: “Mật nhi . . .”
Ta cố gắng bình tĩnh, giả vờ không biết nàng là ai, thấp thoáng phía xa thấy Lô Dĩ Ngôn đang đạp tuyết đi tới. Ta âm thầm nở nụ cười, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
Nếu là hắn đến đây, ta không cần khó xử mà giả vờ, hắn tất nhiên không muốn ta và Tô tỷ tỷ nhận ra nhay, cho nên hắn sẽ kịch liệt phủ nhận, một mặt lại khẳng định ta chính là Cô Nhược Tuyết.
Quả nhiên, Lỗ Dĩ Ngôn chạy đến bên cạnh ta rồi trừng mắt quát Khuynh Thành: “Nhược Tuyết thân thể còn chưa tốt, ngươi như thế nào lại để nàng ra ngoài?”
Khuynh Thành cúi đầu, không nói tiếng nào.
Ta kéo tay áo Lô Dĩ Ngôn: “Là do ta, do ta lôi kéo nàng ra ngoài. . .”
Lô Dĩ Ngôn nhìn lướt qua Khuynh Thành, sau đó thay ta kéo lại áo lông cừu, im lặng, trong khoảng thời gian ngắn cả sân viện tĩnh mịch, không khí có chút xấu hổ, lúc này, trên một cành cây gần đó truyền đến tiếng trêu chọc: “ Ồ, nhị ca, đây là đang tức giận sao?”
Tay ta run lên, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn lên cây, một thiếu niên mặc áo choàng đỏ thẫm đang tủm tỉm cười nhìn ta.
Lô Dĩ Ngôn đưa tay phẩy bông tuyết trên vạt áo, khoanh tay ngửa đầu, mỉm cười nhìn lên cây nói: “Tứ đệ, đệ còn dám ra đây sau, đệ dám cùng thuộc hạ của mình nói chuyện chống lại thê tử của ta, đệ không sợ ta tìm tới đệ tính sổ sao?
Cậu ta vẫn cứ cười, từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng trước mặt ta. Ta nhìn thấy gương mặt hắn trong suốt trắng nõn, nhất thời lại có chút thất thần
“Nhị tẩu, đang nhìn gì đấy? Không phải là nhìn thấy bộ dạng tuấn tú của đệ nên có suy nghĩ gì trong đầu sao?” Nói xong, hắn ngẩng mặt cười hai tiếng, ánh mắt làm như lơ đãng liếc qua Lô Dĩ Ngôn.
Ta xấu hổ khụ khụ hai tiếng: “Nói bậy . . .”
Lô Dĩ Ngôn kéo tay ta, ngẩng đầu chậm rãi nhìn hoàng y nữ tử lúc nãy, ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng nói: “Mộ Hiểu, ngươi chớ nói tránh sang chuyện khác, thuộc hạ nơi này của ngươi phải xử trí như thế nào? Nhược Tuyết là thê tử sắp cưới của ta, coi như là một nửa chủ tử của Lôi Khả, thuộc hạ mạo phạm chủ tử, nên xử lý như thế nào hẳn là ngươi biết?”
Mộ Hiểu nhướn mày đi tói huých vai Lô Dĩ Ngôn: “Nhị ca, anh định làm gì. . . .mỹ nữ này của đệ rất nhát gan, huynh không nên hù dọa các nàng”
Lô Dĩ Ngôn nhướn mi, chậm rãi đi tới trước hoàng y nữ tử, đưa tay lên bóp cằm nàng ta, buộc nàng ta phải đối diện chính mình : “Quy củ. . . ngươi chẳng lẽ không biết sao, nhìn bộ dạng ngươi xinh đẹp nõn nà, giết cũng thật đáng tiếc, chẳng qua. . . .”
Hoàng y nữ tử đình chỉ hô hấp, cõi lòng đầy mong chờ nhìn Lô Dĩ Ngôn, nhưng câu tiếp theo hắn nói ra lại khiến nàng ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Lô Dĩ Ngôn mở miệng, không mang theo một cảm xúc nào nói: “Không bằng đem đầu lưỡi của nàng cắt đi”
Ta nhìn bộ dáng tuyệt tình của hắn, ta kinh ngạc, trước giờ với ta hắn chỉ là bộ dạng ôn hòa, mặc dù có chút bá đạo nhưng vẫn đáng yêu, nhưng giờ lạnh lùng thị huyết như thế, ta có chút sợ hãi.
Tô tỷ tỷ đầu hơi cúi chậm rãi ngẩng lên, nàng đưa mắt liếc nhìn Mộ Hiểu, cuối cùng nhìn chăm chú lên mặt ta. Ta cuống quít chuyển tầm mắt, sau đó ôm lấy cánh tay Lô Dĩ Ngôn.
“Ngươi làm cái gì thế, nàng không biết ta là ai, ta chỉ muốn cùng nàng nói chuyện chút thôi, nếu nói sai thì người sai là ta mới đúng, huống chi, ngày đại hôn của chúng ta cũng gần đến rồi, dính máu tanh thật không tốt lắm”
Lô Dĩ Ngôn có chút đăm chiêu quay đầu nhìn ta, chưa kịp mở miệng, cách đó không xa có một nam tử xinh đẹp cùng một đám nha hoàn lắc mông nhẹ nhàng bước tới.
“A, ở tít phía xa kia có thể nhìn thấy bên này vô cùng náo nhiệt, có cái gì chơi vui thế, nói cho ta nghe với nào”
Tứ công tử “Xì” cười một tiếng, một tay gác lên vai người mới đến: “A Âm, có người làm nhị ca tức giận, nhị ca đang muốn cắt đầu lưỡi của nàng”
A Âm ngạc nhiên nhảy dựng, xoay người rút khăn tay lau lên mặt mình, giả vờ chấm chấm nước mắt: “ Đệ rất ngoan, nhìn thấy mỹ nhân không thể xuống tay được, vậy mà nhị ca đương nhiên lại hạ thủ, tiểu nương tử nũng nịu như thế này, làm sao có thể chịu được nỗi đau ấy?”
Lông mĩ Lô Dĩ Ngôn run rẩy một chút, sau đó cứng ngắt xoay người nhìn nam tử xinh đẹp kia, tứ công tử cùng Tô tỷ tỷ đều che miệng cười trộm.
“Đệ không ở bên cạnh hầu hạ nghĩa phụ, chạy tới nơi này xem náo nhiệt làm gì?”
A Âm lắc mông đem nữ tử đang quỳ phía dưới dìu lên “Còn không phải là lo liệu trang phục cho nhị thiếu phu nhân sao, A Âm ngày đêm lo lắng không yên, thật là khổ cực nha, nhị gia lại không nguyện ý liếc mắt nhìn người ta một cái, thực sự là làm người ta thương tâm muốn chết. . .”
Lô Dĩ Ngôn vặn vẹo gương mặt “Đã bao lâu rồi không gặp đệ, muốn cái gì thì nói thẳng, miễn cho việc đệ về nói lung tung với nghĩa phụ”
A Âm nghe vậy đột nhiên nở nụ cười tươi như hoa, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lô Dĩ Ngôn: “Như vậy, nhị gia liền thưởng nha đầu kia cho người ta đi”
Lô Dĩ Ngôn nhìn ta, ta cực lực gật đầu, hắn không tự nhiên nhìn tứ công tử, mở miệng nói: “Cũng không phải người của ta, đệ tự đi mà thảo luận”. Nói xong ôm thắt lưng của ta hướng về phía sân viện của ta mà rời đi.
Ta quay đầu nhìn thoáng qua, A Âm giơ khăn vẫy tiễn bọn ta.
“Vậy A Âm liền cảm ơn nhị gia . . .”
Ta sợ run cả người, cuống quít quay đầu lại.
Lô Dĩ Ngôn thấy ta như thế, liền nói: “Nàng không cần để ý đến hắn, hắn đoạn tụ đấy”
Ta sửng sốt, đoạn tụ. . .. đầu năm nay, thực lưu hành sao?