Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 26: Chương 26: Thói quen thật sự là một cái gì đó rất đáng sợ




Edit : Loli

Beta : Rika

Tuyết đọng trong đại viện dưới ánh mặt trời phát ra ánh lấp lánh, Lô Dĩ Ngôn mang ta về phòng, thay ta cởi đi áo lông cừu, lại nắm tay giúp ta chà xát cho ấm lại rồi mới ngồi xuống rót cho mình chén trà.

Ta nhìn trộm hai má đỏ bừng còn chưa kịp rút đi của hắn, lôi kéo ống tay áo Khuynh Thành trộm hỏi: “ Nhị gia ngày thường uy phong là thế, như thế nào hễ thấy A Âm lại như chuột thấy mèo vậy?”

Nghe câu hỏi của ta, ngụm trà thơm vừa mới uống từ trong miệng Lô Dĩ Ngôn liền phun ra, bắn lên vạt áo làm ướt một mảng. Khuynh Thành cầm khăn che miệng cười trộm, rút tay đi về phía cửa nói: “Cô nương chính mình hỏi Nhị gia đi, ở Lôi Khả nói xấu sau lưng chủ tử sẽ bị cắt lưỡi đó.”

Ta chớp mắt nhìn chằm chằm Lô Dĩ Ngôn, yên lặng. . . . . . Cuối cùng mặt hắn thực khả nghi đỏ lên.

Lô Dĩ Ngôn hít vào một hơi thật sâu, hé miệng nói: “Ta. . . . . .”

“Ây da, nhị gia xinh đẹp khuynh thành như vậy nhất định mỹ nhân đứng đầy sân , thật sự là phung phí của trời, ngươi chờ, ta nhất định đem A Âm tài giỏi kia cưới cho ngươi. . . . . .” Trong viện truyền đến một loạt tiếng động, thẳng cho đến khi khuôn mặt vui mừng của A Âm ló ra từ của tiến vào. Hắn híp mắt hướng tới ta cười thật quyến rũ, phất phất chiếc khăn nhỏ bé trong tay.

“A Âm gặp qua Nhị Gia cùng nhị thiếu phu nhân.”

Lô Dĩ Ngôn nhảy dựng lên, chỉ vào mũi A Âm run rẩy quát: “Ngươi như thế nào lại tới nữa, ngươi quả thật muốn làm cao da chó sao?”

A Âm nghe vậy uốn éo thân mình, ngồi xuống bên người ta.

“Đã nói Nhị gia vô tình, A Âm vội tới muốn tặng nhị thiếu phu nhân chút vật liệu may mặc lại bị Nhị gia ghét bỏ đến nông nỗi này , A Âm về sau làm sao còn lăn lộn được ở Lôi Khả, Nhị gia nếu thật sự ngại A Âm chướng mắt, được, Nhị gia mau tới bẩm báo với quân thượng để người trục xuất ta ra khỏi Lôi Khả là được rồi” Nói xong, A Âm nhưng lại thật sự cầm khăn nhỏ lôi kéo tay của ta lau đi nước mắt trên mặt.

Lô Dĩ Ngôn phát điên ở trong phòng đi đi lại lại.”Đây là nói gì vậy, ta khi nào thì. . . . . . Ngươi cứ động một tí là lại bảo tìm nghĩa phụ trục xuất khỏi Lôi Khả để làm chi, ngươi cũng không phải không biết cuộc sống hàng ngày của nghĩa phụ đều cần ngươi tới để ý, ngươi. . . . . .”

A Âm đem một góc khăn nhỏ nhấc lên, ta rõ ràng nhìn thấy thời điểm khi hắn nhìn thấy Lô Dĩ Ngôn thì hai mắt cười cong cong như hình bán nguyệt.

Hắn hướng tới ta chớp mắt vài cái, tiếp tục thật ủy khuất nói “A âm vẫn vì Nhị gia suy nghĩ, biết được trong thành có kẻ đồn thổi ta cùng Nhị gia đoạn tụ, cho nên A Âm mới vơ vét mĩ nữ khắp nơi, cái gì tròn dẹp, béo hay gầy, đẹp hay xấu, A Âm ta đều ăn cả, đây không phải là vì sự trong sạch của Nhị gia hay sao, vừa vặn A Âm không phải tốn công lấy lòng . . . . . .”

Ngay lập tức, ta bừng tỉnh đại ngộ . Cái gọi là mèo sợ chuột bất quá là bởi vì cùng chung một mục đính đoạn tuyệt tay áo. . . . . .

Lô Dĩ Ngôn nắm, cấu ,cào đầu của hắn, mặt đỏ lên nghiêm nghị hướng A Âm làm một lạy.”Cô nãi của ta. . . . . . Ngươi, hảo tâm của ngươi ta đều hiểu hết, chính là ngươi càng làm như vậy người ngoài càng thích nói luyên thuyên, ngươi chỉ cần cách ta xa một chút là tốt rồi. . . . . .”

A Âm lắc lắc khăn tay nhỏ bé, dợm đứng lên, mày liễu khêu lên.”Thôi được, nguyên bản quân thượng nhớ tới Nhị gia là nhi tử mình yêu thương nhất, muốn làm cho tân nương tử thật xinh đẹp rạng ngời xuất giá, lúc này mới tìm ta đến may y phục, thêu phượng hoàng, nếu Nhị gia đã muốn trốn ta như trốn ôn dịch như vậy, A Âm ta sẽ không mặt nóng dán lên mông lạnh*.”

(*mặt nóng dán mông lạnh:chỉ người khác lạnh nhạt/hờ hững(như cái mông lạnh). Mô tả người nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhân được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt)

Nói xong, A Âm run rẩy vạt áo, hướng tới bọn thị nữ đứng ở trước cửa: “Đem vật liệu may mặc đặt ở trong này đi, ta nói này nha đầu xinh đẹp, chính ngươi tự mình kêu thị nữ nhà ngươi tìm chỗ may đi. . . . . .” Một bên hô, một bên A Âm hướng về phía cửa phòng đi đến. Một chân vừa mới bước ra ngoài đã bị Lô Dĩ Ngôn kéo lại.

Lô Dĩ Ngôn không thể tin nhìn chằm chằm A Âm.”Ngươi nói thật? Nghĩa phụ xác thực phái ngươi tới giúp Tuyết nhi may xiêm y?”

A Âm lắc lắc đầu không kiên nhẫn nhìn lướt qua những thứ bày trong phòng, chính là con mắt không chịu được liếc nhìn Lô Dĩ Ngôn một cái.”Ừ. . . . . .”

“A. . . . . .” Lô Dĩ Ngôn đột nhiên buông A Âm rồi mừng rỡ như điên chạy tới trước mặt cầm tay ta, bộ dạng kia thật giống một tiểu hài tử chiếm được đồ vật mình yêu thích .

“Tuyết nhi, nàng nghe được sao, nghĩa phụ hắn là cho A Âm đến may xiêm y cho nàng đó.”

Ta hơi hơi nhíu mày, trên thực tế ta hiện tại có chút mơ mộng. Ta ngoại trừ đối với việc A Âm là một nam tử quyến rũ lại đi làm những chuyện nữ công có chút giật mình ra, thì một chút cũng không cảm thấy có gì đáng giá để Lô Dĩ Ngôn mừng rỡ như điên như thế. Lô Dĩ Ngôn nuốt nuốt nước miếng trong miệng, ổn ổn cảm xúc lúc này mới chậm rãi nói.

“A Âm hắn nguyên bản là truyền nhân của hàng thêu Hồ Nam, Giang Nam đứng thứ Mười thời Ngũ Đại , hắn thêu Phượng Hoàng nghe nói từng có thể khiến cho trăm điểu tới hướng minh, sau khi hắn vào Lôi Khả vẫn chỉ vì mình nghĩa phụ may y phục , nàng hiểu không, nghĩa phụ hắn dành cho nàng nhiều đối đãi đặc biệt!”

(thời NgũĐại (có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, HậuChu ở Trung Quốc, 907-960)

Ta nhìn khuôn mặt tười cười của Lô Dĩ Ngôn, nở ra một nụ cười đáp trả hắn, chính là trong lòng lại ẩn ẩn đau. Đối đãi đặc biệt . . . . . . Hắn giết chết hơn ba trăm tộc nhân của ta, cho dù hắn có đem toàn bộ thế giới này dâng tới trước mặt ta, cùng không thể bù đắp lại được!

A Âm dùng ánh mắt cổ quái liếc nhìn Lô Dĩ Ngôn, lúc này mới từ trong ngực lấy ra chiếc thước dây nhỏ chuẩn bị giúp ta lấy số đo thân thể, lặp đi lặp lại suốt một buổi chiều, vừa quyết định kích thước vừa lựa chọn hình thức cuối cùng đến chạng vạng A Âm mới đến lúc rời đi. Mà một buổi chiều này ta vẫn luôn lo lắng ánh mắt ý vị thâm trường của A Âm, hắn đến tột cùng là vì điều gì mà đột nhiên dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm Lô Dĩ Ngôn? Hay là hắn cũng là một kẻ bị diệt tộc đang bí mật ẩn núp ở Lôi Khả?

“Đang nghĩ tới cái gì?” Lô Dĩ Ngôn đột nhiên đưa tay gõ đầu ta. Ánh trời chiều chiếu vào trên người hắn, đem hắn nhuộm thành ánh vàng kim, trong nháy mắt, ta giống như lại thấy được dáng vẻ nam nhân phong hoa tuyệt đại kia đứng trong ánh chiều tà, hắn cũng luôn yêu chiều như vậy xoa đầu ta, hỏi ta một câu: nha đầu, suy nghĩ cái gì?

Thế sự biến hóa, hình như ta rời khỏi hắn đã gần được bốn tháng. Bốn tháng này không biết hắn sống có được không.. . . . . .

Ta nở một nụ cười.”Ta nghĩ, thói quen thật sự là cái gì đó rất nghiêm trọng. . . . . .”

Lô Dĩ Ngôn lại gần thăm dò trán ta, thấy không có bị gì dị thường lúc này mới đem ta ôm vào trong lồng ngực.”Như thế nào đột nhiên nhớ tới vấn đề này .”

“Không có gì, chính là đột nhiên cảm thấy như vậy, có thể là do sắp thành thân nên có chút cảm thán đi.”

Lô Dĩ Ngôn nhẹ nhàng cười, đem cằm để ở trên trán ta.”Đúng thế, thói quen thật sự rất nghiêm trọng, nàng xem, chúng ta chậm rãi thành thói quen có lẫn nhau hàng ngày. . . . . .”

Ta nhẹ nhàng cười không có lên tiếng.

Đúng vậy, Cừ Cử chàng nói thói quen có bao nhiêu đáng sợ, ta dễ dàng như vậy hình thành thói quen có chàng hàng ngày ở bên chăm sóc, ta từng làm càn như vậy, vô ưu vô lo như vậy, chính là bởi vì ta biết dù thế nào đều có chàng bên cạnh, vô luận phát sinh chuyện gì chàng đều luôn bên cạnh, thế nhưng, chàng xem, bốn tháng trôi qua, ta lại chậm rãi quen với việc không có chàng trong sinh mệnh bản thân, ta cũng quen với khoảng trống bên cạnh, thói quen khoảng trống bên cạnh này rồi cũng từ từ có người đến lấp đầy.

Chàng nói thói quen có phải hay không rất đáng sợ. . . . . .

Nghĩ đến đây, thân hình ấm áp của Lô Dĩ Ngôn đột nhiên trở lên cứng ngắc, trên người tản mát ra từng trận lãnh khí. Hắn đem ta đẩy ra trước ngực rồi mặt đen nghiêm mặt nói: “Đến đây rồi thì xuất hiện đi, làm gì lén lút như vậy.”

Trên xà nhà phát ra vài tiếng động nhỏ, sau đó ba thiếu niên liền từ trên xà nhà nhảy xuống, ta giật mình mở to hai mắt nhìn ba người từ trong hư không xuất hiện, khi nào thì, đây là thời điểm gì vậy?

Tứ công tử cười hắc hắc.”Nhị ca ôm mĩ nhân trong ngực sao còn dễ dàng tức giận như vậy, cẩn thận dọa đến Nhị tẩu của ta nha.”

Mộ Hiểu đứng bên cạnh nhìn như một tiểu sinh sạch sẽ tuấn tú nói: “Đúng thế, nghe nói chung quy tức giận đối với cái kia không tốt lắm, nếu ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt sau thành thân, nghiêm trọng hơn là không sinh được tiểu chất (cháu trai) cho chúng ta, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu nha.”

Ta nghe vậy hơi hơi sửng sốt một chút.”Ảnh hưởng cái gì, cùng chất nhi có quan hệ gì?”

Bốn nam nhân trong phòng nghe vậy liền sửng sốt, tiếp đó liền phá ra một trận cười rộ, Lô Dĩ Ngôn nghẹn đỏ mặt liếc trộm ta một cái, “Không có gì không có gì.” Sau đó hắn đen mặt hướng ba người kia quát lớn: “Làm loạn còn chưa đủ, đều không có việc gì làm có phải hay không?”

Trong phòng nam tử nhìn qua lớn tuổi nãy giờ chưa nói gì khụ khụ lên tiếng: “Đã nói các ngươi đừng tới nháo lão Nhị, hắn tính tình nôn nóng, nếu thật sự ảnh hướng đến cái kia, nhìn xem hắn có xẻ các ngươi ra không!”

“Cái gì cái gì, đại ca, ngươi rõ ràng khi nghe chúng ta muốn tới biểu hiện tích cực nhất nha. . . .”

“Chính là chính là. . . . . .”

Trong phòng trong nháy mắt loạn thành một mớ, ta ngồi xổm một bên chống đầu nhìn bốn nam nhân này mồm mép cãi cọ, nhìn thấy bọn họ mở ra khép vào cái miệng mà cảm thấy hoảng sợ. Nguyên lai thời điểm nam nhân nhàm chán tới cực điểm cũng thích tám chuyện sinh hoạt cá nhân của người khác. . . . . .

Ta hmơ hồ , lúc này, ở trên bầu trời Lôi Khả nổ vang một chùm pháo, trong phòng trong nháy mắt trở lên im lặng.

Đại công tử thần sắc trầm ổn nói: “Đã xảy ra chuyện, chúng ta đi!”

Trong nháy mắt, ba nam nhân đến vội vàng trong chớp mắt cũng lại đi vội vã, Lô Dĩ Ngôn đỡ bả vai ta, nói “Tuyết, nàng chờ ta, không cần xông loạn!”

Ta nghe lời gật gật đầu, Lô Dĩ Ngôn đứng dậy liền như một cơn gió biến mất trước mắt ta.

Ta giương mắt nhìn nơi pháo hoa nổ ngoài cửa sổ còn chưa tan đi khói đặc, chậm rãi lâm vào trầm tư. Đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại khiến cho Lôi Khả phải điều động tới bốn vị công tử này. . . . . Xem ra lúc này Lôi Khả hẳn là phòng bị rời rạc đi, lúc này không phải là thời cơ tuyệt hảo để ta tìm kiếm gia gia sao.

Tới Lôi Khả lâu như vậy ta cũng nghe được không ít chuyện, nghe nói ở trong này có một thiên lao, có lẽ gia gia đang ở nơi này.

“Bịch” đột nhiên một tiếng động từ bên ngoài của sổ truyền đến, ta cả kinh vội vàng vươn cổ. Một cảm giác quái dị truyền đến, ta tựa hồ cảm giác được hơi thở của Cừ Cử. Chính là, điều này sao có thể?

“Khuynh Thành, sao lại thế này?”

Trong viện, Khuynh Thành một thân áo trắng đang gom lại mảnh vỡ. Nàng ngẩng đầu lên nhìn ta, trên mặt mang theo hai hàng nước mắt .”Ta không cẩn thận đánh vỡ cái bình. . . . . .”

Ta gật gật đầu rút trở về, trong lòng có chút mất mát nho nhỏ. Không phải hắn. . . . . . Cười tự giễu, ta càng ngày càng cảm thấy được bản thân vô năng, Chung Ngô Mật ơi là Chung Ngôn Mật, không nói đến hắn vứt bỏ ngươi, không để ý ngươi nhảy xuống vách núi, chỉ bằng việc gia gia ngươi bị giam trong ngục sống chết còn không rõ, ngươi cư nhiên còn có lòng thảnh thơi ở nơi này suy nghĩ chuyện tư tình nhi nữ. . . . . .

Ta chậm rãi đứng lên khoác thêm áo lông cáo mở ra cửa phòng.

“Khuynh Thành, ta muốn ra ngoài hít thở không khí, ngươi không cần đi theo ta , ta không có đi xa, ngươi ở lại chuẩn bị cơm canh chiều đi, ta hôm nay rất muốn ăn canh. . . . . .”

Khuynh Thành nhìn chằm chằm ta bình tĩnh gật đầu, lại cúi đầu im lặng đích quét dọn sân. Ta ảm đạm cười bước ra sân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.