Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 27: Chương 27: Tự làm bậy không thể sống…




Edit: Loli

Beta: Rika

Lôi Khả quả nhiên vắng lặng, mới vừa rồi còn oanh oanh yến yến, tiếng cãi nhau vang khắp đình viện mà hiện tại đã sớm trở thành một mảnh yên lặng.

Ta đứng ở trước cửa sân hơi hơi do dự một chút sau đó đẩy ra đại môn Bách Phượng Đường. Ta đã sớm nghe nói thiên lao liền kề với Lưu Ly viên của đại phu nhân, hiện giờ ta chỉ cần tìm được Lưu Ly viên thì nhất định có thể tìm ra thiên lao. Lưu Ly viên thôi mà. Chỉ cần tìm được người đến đây dẫn đường cho ta . . . . . .

Trong viện là một tiểu nha đầu búi tóc chỏm hai bên đang chuyên tâm cào đi lớp tuyết đọng lại trong viện, thấy ta tiến vào liền nghiêng đầu nhìn ta chằm chằm, đợi khi nhận ra ta là ai liền cuống quýt ném dụng cụ cào tuyết đi rồi hướng ta thi lễ.

“Nô tỳ gặp qua Nhị Thiếu phu nhân.”

Ta cười ha hả, hòa ái dễ gần tiến đến kéo tay nàng.

“Tốt, thật là nha đầu lanh lợi.”

Tiểu nha đầu đỏ mặt, đầu hơi cúi thấp, trong chốc lạt lài tò mò liền nghiêng đầu lên nhìn ta, nói ” Nhị thiếu phu nhân có chuyện gì sai bảo sao?”

Ta sửng sốt, xấu hổ khụ khụ hai tiếng vội buông tay nàng ra.”Lúc trước A Âm có đến chỗ ta lấy số đo, sau đó đi vội vàng nên để quên một số thứ ở chỗ ta, ta nghĩ mang trả lại cho hắn.”

Tiểu nha đầu cắn cắn môi lộ ra thần sắc khó xử .”Nhị Thiếu Phu nhân, A Âm hắn ở tại trên đảo, nơi đó trừ bỏ quân thượng cùng A Âm ra những người khác đều không thể lên. . . . . . .” Nàng chọc chọc má tự hỏi một chút rồi nói.”Nếu không Thiếu phu nhân đem vật đó đến chỗ Đại Nhân hoặc Nhị Phu Nhân, nếu như quân thượng ra đảo trở về, A Âm nhất định cũng sẽ đi theo.”

Ta nghe đến mấy lời đó trong lòng không khỏi mừng thầm , đúng là nha đầu lanh lợi, như thế chẳng phải vừa đúng ý ta hay sao!

“Này. . . . . . Được chứ?” Trên mặt ta hơi kéo ra thần sắc khó xử.

“Không sao đâu, Nhị Thiếu Phu nhân cũng coi như là con dâu của hai vị Phu nhân, đi gặp mẹ chồng tương lai một lần thì có gì không được chứ? Đi, nô tỳ đưa người qua đó !” Nói xong, nàng nhặt lên dựng cụ cào tuyết đem dựng vào góc tường, phủi phủi tuyết cùng bụi bặm dính trên người rồi vui vẻ tiêu sái đến bên cạnh đi trước dẫn đường cho ta.

Ta hơi cười. Đuổi kịp bước chân của nàng.”Được rồi, vậy chúng ta phải qua chỗ Đại Phu nhân đi.”

Tiểu nha đầu gật đầu, dẫn ta hướng vào sâu trong Lôi Khả.

Từ một năm trước khi ta cùng Tô tỷ tỷ tới gặp Vân Thanh Đường đã từng nghe qua người dân thành Tần Tương nhắc tới Lôi Khả, thời điểm đó họ gọi Lôi Khả là thành trong thành, lúc đó ta còn chưa hiểu rõ hàm nghĩa bên trong những lời này, hiện giờ đi một vòng trong này trái lại ta đã có hiểu biết một phần.

Lôi Khả đích xác có thể so với một tòa thành trì, sự khổng lồ cùng xa hoa của nó là thứ mà ta từ trước tới nay chưa từng tưởng tới, ta ngụ tại Lạc Tuyết cư vốn đã cực kì xa hoa lãng phí, nhưng là càng hướng vào trung tâm Lôi Khả ta càng phát giác, những thứ ta thấy cho đến bây giờ bất quá chỉ là một góc băng sơn nhỏ của Lôi Khả mà thôi!

“Nhị Thiếu Phu nhân mau nhìn, cái sân phía trước chính là Lưu Ly viện của Đại Phu nhân.” Đang nghĩ ngợi liên miên, dải lụa nhỏ đột nhiên quay đầu cười sáng lạn nói.

Ta theo tay nàng nhìn lại không khỏi có chút giật mình. Kia chính là một cái sân nhỏ mộc mạc. Không có ngói lưu ly, không có kim khảm ngọc, trong tòa thành xa hoa dâm dật này, nó lộ ra vẻ tồi tàn lụi bại.

“Này, chính là Ngọc Lưu Ly viên của Đại Phu Nhân?”

Tiể nha đầu cười gật đầu, đối với phản ứng của ta thật là hiểu rõ.

“Đại phu nhân là một người rất giản dị, cho nên mới có một khoảng sân như thế này, tuy rằng nó nhìn qua có chút đơn sơ, nhưng là hoa sen trong viện lại nổi tiếng xa gần, nếu không phải Lôi Khả canh gác sâm nghiêm,này văn nhân thi sĩ khắp nơi trong giang hồ nhất định là muốn đem cánh cửa Lôi Khả đạp hư để có thể đến nhìn ngắm khung cảnh sen nở nơi này rồi!”

Ta im lặng gật đầu, dưới chân lại nhịn không được bước hai bước về phía Lưu Ly viện . Ta bắt đầu có chút tò mò, nữ chủ nhân của tòa thành trì xa hoa này, thê tử hành tung bí ẩn được quân thượng sủng ái, nàng đến tột cùng là dạng nữ nhân như thế nào?

Tiểu nha đầu vỗ ta.”Nhị Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi!”

Phục hồi lại tinh thần,ta cuống quít khoát tay áo.”Không cần, một mình ta có thể đi được, còn làm phiền tiểu Sắc ngươi đi Lạc Tuyết cư một chuyến tìm Khuynh Thành, ta bảo nàng nấu canh, lại quên mất phải dặn nàng nấu canh gì”

Tiểu sắc nhẹ cười, gật gật đầu, “Vậy Nhị Thiếu Phu nhân muốn uống canh gì?”

Ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bát canh cá làm vì Cừ Cử trước đây không hề báo trước bỗng xuất hiện trong đầu.”Canh cá. . . . .

“Được, vậy Tiểu Sắc liền cáo lui .” Nói xong, tiểu Sắc cứ như chạy trốn quay lại đường cũ trở về. Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nàng ta bỗng có chút thất thần.

Ở tuổi của nàng, ta vẫn còn là Thiếu chủ Chung Ngô tộc của Linh Dẫn cốc, chỉ là hiện tại, nhà của ta đã mất, tộc của ta cũng không còn. . . . . . Ta đột nhiên có chút thống hận chính mình, nếu ta không rời đi thì có bao nhiêu tốt đẹp, có lẽ tin tức về Chung Ngô tộc sẽ không bị lan truyền nhanh chóng theo y thuật của ta, và có lẽ ta cũng có thế cùng người trong tộc mình đồng sinh cộng tử. . . . . .

Xoa nhẹ cái trán hơi đau, ta gắng nâng dậy tinh thần rồi sau đó liền lén lút ở chung quanh Ngọc Lưu Ly viện tìm kiếm vị trí thiên lao, nhưng mà cho đến khi sắc trời hoàn toàn biến đen ta lại vẫn như cũ không thấy nửa điểm bóng dáng của thiên lao. Có một chút thất bại, ta tìm một chỗ núi giả ngồi xuống, chống đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì.

Tiếp tục tìm? Lô Dĩ Ngôn nếu như trở về không thấy ta nhất định sẽ nghi ngờ, thậm chí còn có thể liên lụy Khuynh Thành, không tìm? Cơ hội tuyệt hảo giống như hôm nay không phải mỗi ngày đều có, bỏ lỡ lần này thì không biết đến khi nào mới có cơ hội chuồn ra.

Đang nghĩ ngợi, đỉnh đầu đột nhiên bị thứ gì đó ném vào, không quá đau, nhưng tại thời điểm đêm khuya yên tĩnh này lại khiến ta sợ tới mức kinh hô.

“A!”

Ta cuống quít bưng kín miệng mình, cẩn thận nhìn chung quanh, sau khi không thấy có người mới chú ý thấy dưới chân có một quả thông nhỏ. Chính là thứ này đã chọi vào đầu ta? Ta quyệt miệng ngẩng đầu lên nhìn hướng thân cây trên đỉnh đầu, nhưng mà vừa nhìn thấy làm ta hoàn toàn sợ chết khiếp.

Trên cây, một thiếu niên áo gấm đang dùng một đôi mắt như cười như không nhìn chằm chằm ta.

Ta nhảy dựng lên, cánh tay run rẩy chỉ vào thiếu niên nói không nên lời. Như thế nào, mọi người trong Lôi Khả bộ thích leo cây lắm hay sao? Mộ Hiểu đã thế, đứa nhỏ này sao cũng vậy!

Thiếu niên nhíu nhíu đuôi mắt, cong lông mi cười nói: “Ta nhìn ngươi đã nửa ngày, ngươi đánh mất cái gì vậy?”

Trong lòng ta kinh sợ. Nửa ngày, nửa ngày là từ khi nào? Là sau khi ta ngồi ở nơi này, hay là từ sáng sớm khi ta cùng với tiểu nha đầu bước chân vào Lưu Ly viện?

Tâm vắt ngang, ta chỉ vào mũi thiếu niên kia nổi giận mắng: “Tiểu tử thối, ngươi cuồng rình mò sao, nếu sớm đã đến đây sao không ra mặt sớm, trốn ở trên cây thừa dịp ta không chuẩn bị làm ta sợ như vậy thấy vui lắm sao?”

Thiếu niên kia hiển nhiên là không dự đoán được ta sẽ phản ứng mạnh như vậy, sau khi sửng sốt một chút, cao giọng cười ha hả, theo trên cậy nhảy xuống. Lúc này ta mới phát hiện, cái gọi là thiếu niên, là tiểu hài tử kì thật so với ta còn cao hơn một cái đầu, hắn dựa vào gương mặt non nớt họa thủy bày ra kia đã thành công mê hoặc tầm mắt ta.

“Tiểu tử thối?” Hắn vuốt cằm hơi trầm tư một chút, sau đó đột nhiên đem khuôn mặt vươn tới gần mặt ta, ta nhìn chằm chằm khuôn mặt đột nhiên phóng đại kia, gần trong gang tấc rồi vội vàng đem mặt lui về phía sau một khoảng cách, một phen bưng kín vạt áo.

“Ta nói cho người biết, ta không phải người có thể để người khác tùy tùy tiện tiện, ngươi không cần vọng tưởng khi dễ ta, ta chính là vị hôn thê của Lô Dĩ Ngôn, hắn tính tình đích thực thô bạo, nếu ngươi khi dễ ta hắn biết được nhất định sẽ lột da ngươi!”

Khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch làm như nghe được chuyện gì đó rất mắc cười liền ý vị sâu xa mỉm cười, sau đó khoát tay áo dựa vào trên thân cây bên cạnh.”Ta khi nào thì nói muốn khi dễ ngươi chứ, hơn nữa ngươi đem vạt áo che đậy gắt gao như vậy có phải hay không là muốn nhắc nhở ta nên làm chút gì đó?”

Ta sửng sốt, sau đó thả mạnh vạt áo, cẩn thận sửa sang lại xiêm y trên người. Hắn giống như thật sự sẽ không có hành động gì quá phận, khụ khụ, quả nhiên là tuổi lớn, luôn trông gà hoá cuốc , sai lầm, sai lầm. . . . . .

Thiếu niên nhặt lên quả thông rơi trên mặt đất khẽ thưởng thức, sau đó dùng khóe mắt liếc ta.”Ngươi còn chưa nói ngươi đang tìm cái gì, nơi này là Lưu Ly viên của Đại Phu Nhân, không thể xông loạn, chọc giận quân thượng nhất định sẽ không có trái cây ngon để ăn!”

Ta chột dạ dùng chân di di tuyết đọng dưới chân.”Ta vội qua đưa đồ cho A Âm, nhưng là không nghĩ đến đồ chuẩn bị mang qua lại không cẩn thận làm mất. . . . . .”

“Cái gì vậy?”

“Thước dây!”

E sợ thiếu niên kia không tin, ta cố gắng trừng lớn hai mắt dùng sức nhìn hắn, thiếu niên đánh giá ta một chút rồi “Phốc” một cái nở nụ cười.

“Đừng có tiếp tục trừng mắt nữa.” Hắn đem quả thông trong tay ném lên trên cao, ở thời điểm nó rơi xuống ngón trỏ nhẹ bắn ra đem hạt thông đánh vào mặt hồ đã đóng băng, lưu lại trên mặt băng một lỗ nhỏ hoàn chỉnh .”A âm sẽ không để ý mấy thứ đó, ngươi mau trở về đi thôi, bị người bắt được sẽ không tốt cho lắm, huống chi. . . . . .”

Ta hoang mang khó hiểu nhìn hắn: “Huống chi cái gì?”

Thiếu niên giương mắt cười ngọt ngào, thân ảnh chợt lóe lên rồi không thấy bòng dáng. Chính là trong không khí còn sót lại thanh âm chưa tiêu tán của hắn : “Huống chi phu quân người tính tình thực sự thô bạo, nếu tìm không được ngươi cẩn thận đêm nay bị hắn ăn sạch vào bụng. . . . . .”

Gương mặt ta nháy mắt đỏ bừng, nhớn nhác ném hạt thông trong tay về phía thân cây trước mặt. Nhưng mà người một khi yếu thế thì mọi việc đều không thuận, hạt thông co dãn vô cùng tốt kia sau khi cùng thân cây tiếp xúc một chút lúc sau liền khua cái cánh nhỏ thật đáng yêu bạy ngược về phía ta cực nhanh. Trốn tránh không kịp, cái trán của ta liền sưng lên một cục u nhỏ.

Tự làm bậy không thể sống, tự làm bậy không thể sống . . . . . .

Trở về Tuyết cư, một đường thuận lợi, chính là cách cửa Lạc Tuyết cư thật xa đã thấy thân ảnh Khuynh Thành cầm đèn lồng lo lắng đứng ở đó, nàng sau khi nhìn thấy ta liền vội bước hai bước hướng phía ta đi đến, ta thấy môi nàng mở ra khép vào rốt cục tới gần mới nghe rõ: “Nhị gia đến đây, ngài thực tức giận.”

Ta đang muốn cân nhắc một chút thực tức giận này đến tột cùng là đạt tới trình độ gì, vừa nhấc đầu liền thấy Lô Dĩ Ngôn hé ra sắc mặt đen xì xuất hiện trước mắt ta .

Khuynh Thành cúi đầu rất là thức thời cầm theo lồng đèn trở về nhà dưới, trong lòng ta thấp thỏm khẽ liếc liếc nhìn Lô Dĩ Ngôn, sau đó thực thận thiện kéo tay hắn đi vào trong viện

“Ta biết ngươi sốt ruột , thực xin lỗi, ta. . . . . . A! Lô Dĩ Ngôn ngươi làm gì?”

Trong nháy mắt khi ta kéo lấy cánh tay hắn, Lô Dĩ Ngôn đột nhiên khom người một tay khiêng ta trên vai, thi triển khinh công hướng lầu trên bay tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.