Type: Thùy Miên
Tới khi cô bình tĩnh lại thì anh cũng đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Cận Hoài Lý chuẩn bị giải thích thì cô lại cúp máy.
Tút…
Tiêu Nghiên nghe thấy tiếng máy bận vọng ra từ bên trong ống nghe, bật cười: “Cậu cũng thật là, mảnh giấy người ta để trước cửa mấy ngày cậu cũng
không nhìn thấy”.
“Tôi có ra ngoài đâu mà nhìn thấy.” Nhớ lại cảm xúc của Nguyễn Lập Đông trong điện thoại ban nãy, trái tim một lòng
kiên định của Cận Hoài Lý bỗng có chút dao động. Hay là cứ giúp cô lần
này đi, chỉ một lần thôi.
Không lâu sau đó, Nguyễn Lập Đông đang
buồn chán ngồi ở nhà thì nhận được thông báo, đài truyền hình đã chấp
nhận đơn xin điều chuyển công tác của cô, vì anh Cận Hoài Lý kia gọi
điện tới đài, nói: Chỉ chấp nhận để Nguyễn Lập Đông phỏng vấn.
“Cận Hoài Lý, anh quả thực đẹp trai chết mất. Tôi đã nói là anh đồng ý
chuyện gì thì không dễ dàng nuốt lời như vậy đâu mà!”. Vì kích động,
Nguyễn Lập Đông lao một mạch tới nhà Cận Hoài Lý rồi bổ nhào tới ôm anh
và nói.
Cận Hoài Lý mặt đỏ tía tai vừa gắng sức gỡ “móng vuốt”
của cô ra vừa lẩm bẩm trong bụng: Mấy người làm việc ở đài truyền hình
có phải đều thích tự nói tự trả lời kiểu này không. Cô gái hôm trước tới đây cũng vậy. Rõ ràng anh chẳng nói một câu nào, thế mà cô ta đã hứng
chí bắt tay anh, cảm ơn lia lịa.
Haizz, anh hơi hối hận rồi, cảm thấy mình đã vấp phải một rắc rối lớn.
Sau mấy ngày làm thủ tục, cuối cùng Nguyễn Lập Đông đã chuyển địa điểm làm
việc từ đài truyền hình sang đài phát thanh chỉ cách một bức tường. Công việc và môi trường hoàn toàn mới khiến cô tràn đầy năng lượng.
Từ sớm tinh mơ, cô đã lôi xềnh xệch Cận Hoài Lý tới phòng thu âm, xoa tay
nhìn bản thảo, chốc chốc lại ngẩng lên quan sát anh rồi động viên anh
vài câu: “Đừng căng thẳng, một hai lần là quen cả thôi, huống hồ còn
không có ống kính”.
Nói một tràng như vậy cũng chẳng cứu vãn được thần kinh đang căng ra của người đàn ông. Anh ngẩng phắt lên, “Không
phải cô nói phỏng vấn một lần là được rồi sao?”.
Đúng lúc ấy cũng đã đến giờ lên sóng, Nguyễn Lập Đông xua tay với anh, mỉm cười kéo micro lại gần.
“Xin chào quý vị thính giả, đây là chương trình trò chuyện dài kỳ qua sóng
radio hoàn toàn mới của đài phát thanh Giao thông mang tên Trực tiếp phá án. Tôi là người dẫn chương trình Nguyễn Lập Đông. Bắt đầu từ hôm nay,
mỗi tuần tôi sẽ cùng vị chuyên gia thần thám trẻ tuối, thông minh mà
khác người bên cạnh tôi đây kể lại cho các bạn nghe những vụ án kỳ bí,
còn nhiều nghi vấn…”
Tiêu Nghiên ngồi trong xe đợi Cận Hoài Lý phía dưới tòa nhà, đang tưởng tượng ra nét mặt xanh lét của anh lúc này.
Dài kỳ? Nguyễn Lập Đông rõ ràng là muốn hợp tác lâu dài với Cận. Cận IQ cao như vậy mà đáng tiếc, vẫn bị rơi vào bẫy.
Ngoài cửa sổ, gió đêm vi vu thổi, bóng cây đung đưa. Tiêu Nghiên rút di động
ra, đang đắn đo không biết gọi cho Nguyễn Viên giờ này liệu có thích hợp không. Gần đây, sếp của Nguyễn Viên đi nước ngoài, trước khi đi có
chuyển lại phòng điều trị tâm lý của anh ta cho Tiêu Nghiên.
“Bất luận là xuất phát từ quan hệ bạn bè hay quan hệ cấp trên cấp dưới, gọi
một cuộc điện thoại cũng không quá đáng phải không?” Anh ấy đang mãi
nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa lên cửa xe mình. Anh ấy nhìn
ra ngoài, trái tim bỗng nhiên ngừng đập.
Một cái đầu búp bê rất
to đang nhìn thẳng vào mặt anh ấy qua lớp cửa kính ô tô. Đôi mắt con búp bê màu lam đậm, nhìn anh ấy hoàn toàn vô hồn rồi đảo một cái…
Trong phòng thu âm, Nguyễn Lập Đông cũng không biết giờ phút này Tiêu Nghiên
đang đối mặt với cái gì. Cô đang dốc hết 120% sức lực để làm nóng bầu
không khí, vì Cận Hoài Lý thật sự có chút nhạt nhẽo.
“Vụ án này
đúng là rất ly kỳ, nhưng một vụ án khó phá như vậy cuối cùng vẫn được
đưa ra ánh sáng một cách thuận lợi. Giáo sư Cận, theo anh thì điều mà
nhân viên phá án cần ghi nhớ nhất là gì?”
“Chọn đồng đội phải
thật cẩn trọng, nếu không bị đào hố mà chẳng biết gì.” Cận Hoài Lý cúi
đầu, tâm trạng cũng ủ rũ như cái đầu của anh vậy.
Nguyễn Lập Đông cười gượng gạo: “Cũng không thể nói vậy, nên học cách tha thứ cho sai
lầm của đồng đội để phát hiện được điểm tốt của họ chứ. À, đạo diễn có
nhắc, có khán giả đã gọi điện tới đường dây nóng, giờ chúng ta cùng Giáo sư Cận hay nghe lời nhắn của khán giả này. A lô, xin chào bạn…”.
Thật không ngờ, cô lại hứng nguyên một trận khóc.
Nguyễn Lập Đông giật mình, cố gắng nhớ lại xem ban nãy mình có nói gì sai không.
Cũng may tiếng khóc ấy chỉ duy trì vài giây rồi đối phương nín lại, bắt đầu
kể lể: “Con trai tôi học hành không nghiêm chỉnh, trốn học, đã mấy ngày
không về rồi, chương trình có thể giúp tôi không”.
Họ đang làm
chương trình giao lưu, có phải tổ cứu trợ đâu. Nguyễn Lập Đông lườm
nguýt, đang định từ chối thì micro bất ngờ bị Cận Hoài Lý giật lấy.
“Phòng 1008, tầng 10 tòa nhà Đông Đô, người ở đó có thể giúp bạn.”
“Đó là phòng tâm lý của Tiêu Nghiên!” Giữ chặt micro, Nguyễn Lập Đông hạ thấp giọng nói với Cận Hoài Lý.
Cận Hoài Lý hiểu ra, nháy nháy mắt, “Tôi biết, tôi bị cô đào một cái hố to
như thế này, tranh thủ quảng cáo giúp bạn thân chắc không vấn đề gì
chứ?”.
Cái tay Cận Hoài Lý này, đã biết học thói xấu rồi.
Tiếc rằng những lời đã thốt ra không thể thu lại, Nguyễn Lập Đông đành bấm bụng thẳng thừng kết thúc buổi thu âm trực tiếp.
“Sao anh không nói trước với tôi việc anh thêm quảng cáo vào!” Rời khỏi đài, Nguyễn Lập Đông vừa đi xuống thềm vừa ai oán.
“Chẳng phải cô cũng chưa hỏi ý tôi đã đẩy cho tôi cả một series đấy ư?” Cận
Hoài Lý cúi gằm đi về phía trước, bỗng đâu có một bàn tay xuất hiện trên vai anh.
Nguyễn Lập Đông vỗ vai anh, nói có phần đắc ý, “Cận
Hoài Lý, tôi phát hiện ra từ ngày quen tôi, da mặt anh mỏng đi không ít
đấy”.
“…”
Đang khó xử vì bàn tay thừa ra trên vai, tay anh đã đột ngột bị kéo đi, Cận Hoài Lý chẳng hiểu chuyện gì, nhìn Nguyễn
Lập Đông chạy xuống thềm, hét về phía xe Tiêu Nghiên, “Kim Tử Thanh,
chẳng phải con đang ở Mỹ ư?”.
“Là bố con để con về nước ư?”
“Con về nước sao có thể để ông ấy biết? Ông ấy biết rồi liệu con còn về được không? Đâu phải dì không biết, ông ấy không vui chút nào khi con tới
gặp mẹ.” Kim Tử Thanh giữ rịt lấy Nhị sư huynh đang cố bò ra khỏi lòng
nó, “Chú Cận, thứ này do chú làm ra sao? Có thể làm cho con một con
không? Thú vị phết!”.
Nhị sư huynh bị lật trước lật sau, kêu tít
tít liên hồi. Nhìn Nhị sư huynh bị giày vò tới sắp không ổn, Cận Hoài Lý không đáp, chỉ lẳng lặng dịch mông sang bên cạnh.
“Vậy sao con lại chạy về? Còn chạy về đây một mình nữa chứ!”
“Con nhìn thấy bức ảnh dì đăng lên Facebook rồi, biết dì đã đổi việc nên quay về xem sao thôi.”
Nguyễn Lập Đông bỗng cảm thấy khóe mắt nóng rực như sắp rơi lệ, cô thầm nghĩ
đứa cháu trai này vóc người vẫn còn nhỏ xíu mà thật sự đã hiểu chuyện
rồi. Ấm lòng chưa được mấy giây, cảm xúc dạt dào đã tan vỡ hết chỉ vì
một câu nói của Kim Tử Thanh.
“Trước đây có cả con và mẹ cùng lo
lắng cho dì, giờ chỉ còn một mình mẹ, con không yên tâm. Nhưng cũng may
dì không hẹn hò với gã đàn ông nào không đáng tin cậy, nếu không mẹ con
sẽ mệt chết mất. Chú Cận, con này hình như hỏng rồi.”
Nhìn Nhị sư huynh không còn tiếp tục “kêu gào” nữa, đôi mắt Cận Hoài Lý ngây ra.
Lo lắng Cận Hoài Lý lại nổi cơn tam bành, Nguyễn Lập Đông cuống cuồng bịt
miệng Kim Tử Thanh lại: “Đừng chơi nữa, lát nữa mẹ con sẽ tới đấy”.
Vừa dứt lời, cánh cửa lớn bật mở, Nguyễn Viên và Tiêu Nghiên một trước một sau đi vào.
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm!” Kim Tử Thanh thoát khỏi bàn tay của Nguyễn Lập Đông, chạy về phía cửa.
Nhưng khi nó nhìn thấy chiếc túi phụ nữ trong tay Tiêu Nghiên, một cảm giác
khác thường bỗng nhiên lướt qua trong lòng Kim Tử Thanh,
Vùi đầu trong lòng Nguyễn Viên, nó buồn bã nói: “Mẹ ơi, con muốn ở lại với mẹ một thời gian, có được không ạ?”.
Sao Nguyễn Viên đành lòng chối từ. Cô ấy bế con trai lên, đi cùng với Nguyễn Lập Đông trở về nhà.
Giây phút cánh cửa khép lại, Cận Hoài Lý ôm Piggy đã hỏng, thầm cầu nguyện
trong lòng: Giá mà từ đây có thể cắt đứt mọi quan hệ với gia đình đó thì tốt quá.
Nhưng ước ao mãi chỉ là ao ước mà thôi.
Ngày hôm sau, anh đang hí hoái trên bàn thí nghiệm thì nhận được điện thoại của
Nguyễn Lập Đông, người xin giúp đỡ trong tiết mục thật sự đã tới tòa nhà Đông Đô rồi.
“Lẽ nào không phải tới thời kỳ phản nghịch, cần tư vấn tâm lý ư?”
Khi nghe thấy câu trả lời phủ định, Cận Hoài Lý nằm nhoài người ra ghế tựa.
Anh không đi được sao?
Giở trò chây ì với Nguyễn Lập Đông là hoàn toàn vô ích. Tựa hồ dự liệu được anh sẽ trái tính trái nết vậy, sau khi kết thúc cuộc điện thoại, cô bắt taxi tới thẳng nhà Cận Hoài Lý.
Nhìn Nguyễn Lập Đông đứng trước cửa, cười tít mắt với anh, Cận Hoài Lý có một suy nghĩ.
“Có lẽ mình nên nghiên cứu sáng chế ra một chiếc áo tàng hình rồi.” Anh tự lẩm bẩm.
Trên xe, Nguyễn Lập Đông kể lại tình hình của người xin giúp đỡ.
Người ấy tên Từ Mỹ Phượng, con trai năm nay mười tám tuổi, đang học tại một
trường cấp ba ở Thuật Phong, vì thành tích kém nên chỉ được phân vào lớp thường. Ban đầu thằng bé chỉ không chịu học, sau đó lại còn bắt đầu
chơi cùng một đám thanh niên lang thang. Vì chuyện này, Từ Mỹ Phượng đã
cãi nhau với con trai một trận ầm ĩ, sau đó thằng bé lén lút ăn cắp hai
ngàn tệ trong nhà rồi bỏ đi.
“Vào ngày hôm qua, Từ Mỹ Phượng nhận được thông báo của đồn công an, con trai bà ấy dính líu vào một vụ giết người đã bị bắt. Con cái gì không biết!” Nói tới đây, Nguyễn Lập Đông
không kiềm chế nổi.
“Bà ấy muốn chúng ta làm gì?”
“Biết rõ rồi còn hỏi?” Nguyễn Lập Đông liếc xéo Cận Hoài Lý, “Điều tra rõ sự thật, trả lại sự trong sạch cho con trai mình”.
“Chắc gì thằng bé ấy đã trong sạch.”
“Nói thì nói vậy, Tiêu Nghiên cũng đã nói với bà ấy như vậy nhưng đối phương kiên quyết muốn điều tra.”
Haizz… Cận Hoài Lý sầu não. Anh vốn nghĩ rằng Tiêu Nghiên sẽ ứng phó được, thật không ngờ lại bê đá tự đập vào chân mình.
“Bây giờ đi đâu?”
“Tới phòng để xác. Nhân chứng vật chứng đều có đủ. Vụ án về cơ bản đã xong
xuôi rồi, nhưng tôi nói với Vạn Phong là anh muốn xem nên anh ta đã phá
lệ.” Nguyễn Lập Đông đắc ý vênh mặt, “Cận Hoài Lý, giờ anh đã là người
có tiếng tăm, sau này muốn theo đuổi một vụ án nào đó cũng dễ dàng hơn
nhiều”.
“Tôi không muốn theo đuổi vụ án nào cả!”
Tiếng phản bác lí nhí bị vẻ ung dung tự đắc của Nguyễn Lập Đông tảng lờ hoàn toàn.
Vì hết sức cảm kích chuyện lần trước anh giúp đỡ, Vạn Phong còn đặc biệt đi ra trước nhà tang lễ đợi họ.
“Là một vụ án đơn giản, không ngờ giáo sư Cận lại có hứng thú.” Vạn Phong
đi trước dẫn đường rồi bổ sung thêm một số tình tiết, “Nghi phạm và một
người bạn xảy ra cãi cọ, đối phương hẹn gặp riêng để giải quyết. Ngày
hôm sau, đối phương bị phát hiện đã chết trong một công viên nhỏ, phần
đầu bị dập nghiêm trọng. Công viên đó rất gần nơi chúng nói chuyện, cộng thêm lời khai của mấy cậu bạn khác nên tên Tiểu Phong đó đã trở thành
nghi phạm. Trước kia, nạn nhân thích uống rượu, cũng là bạn nhậu của
nghi phạm”.
Nghe xong những lời ấy, Nguyễn Lập Đông lè lưỡi, “Khả năng tên phá gia chi tử đó gây án quả thực rất cao. Anh thấy sao, Cận
Hoài Lý?”.
Cận Hoài Lý không lên tiếng. Anh đang ngây người đứng
trước một chiếc túi bóng, bên trong đựng một cái áo khoác, đó là áo
khoác của nạn nhân.
“Ngoài uống rượu ra, nạn nhân còn có sở thích gì khác nữa không?”
“Việc này có liên quan tới vụ án ư?” Vạn Phong lật sổ ra rồi lắc đầu ngay lập tức, “Trong ghi chép chỉ viết là thích uống rượu”.
***
“Anh rốt cuộc đang nhìn gì thế?” Nguyễn Lập Đông thò đầu tới.
“Không có gì.” Cận Hoài Lý lắc đầu, Tôi cảm thấy hung thủ không phải cậu ta”.
“Hả?!” Nguyễn Lập Đông kinh ngạc nhìn Cận Hoài Lý rồi lại rướn cổ nhìn bọc
quần áo đó một lúc lâu. “Chẳng phải chỉ là một bộ trang phục cũ đã sờn
rách thôi ư? Có gì đặc biệt chứ?”
Cận Hoài Lý bất chợt đánh mắt
nhanh về phía Nguyễn Lập Đông, nghĩ bụng Nguyễn Lập Đông cũng lợi hại
thật, vì điểm mấu chốt để chứng minh hung thủ không phải cậu con trai
của Từ Mỹ Phượng chính là những vết sờn rách có vẻ không mấy chốc nổi
bật kia.
Chẳng mấy chốc, họ đã rời khỏi nhà tang lễ, trở về phân cục phụ trách vụ án này.
Khi Vạn Phong nói cho các đồng nghiệp khác nghe về kết luận hung thủ có thể là người khác, đám thanh niên trẻ không nhịn được, cười phá lên trêu
chọc anh ta một trận.
“Đội trưởng Vạn, đành rằng gần đây anh đang nổi tiếng thì cũng không thể rảnh rỗi quá tìm thêm việc được. Hung thủ
của vụ án này rõ ràng là kẻ đó, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, sao có
thể nói là không phải chứ?”
“Vật chứng là gì?” Cận Hoài Lý im lìm nãy giờ bỗng lên tiếng hỏi.
Câu hỏi này dường như đã làm khó tất cả những người đang có mặt. Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau nhưng chẳng ai giải đáp được.
“Chúng tôi có nhân chứng mà!” Một cảnh sát cứng rắn ngụy biện.
Khẽ nhún đôi vai, Cận Hoài Lý không tiếp tục tranh luận nữa. Anh chỉ nhờ
Vạn Phong thuật lại những đồ vật phát hiện được tại hiện trường, mà
những điều này, trước khi trở về Cục cảnh sát, Vạn Phong đã nói với anh
một lần rồi.
“Không thể là cướp của, vì ví tiền của nạn nhân vẫn
còn nguyên. Cũng không thể là giết người do thù hận vì chỉ có một vết
thương, thiếu đi sự phát tiết do phẫn uất của hung thủ. Tôi cảm thấy là
giết người do kích động, hung khí được lấy tạm ngay gần đó, một vật
giống gậy. Sau khi phát hiện ra nạn nhân ngã xuống, hung thủ đã hoảng
hốt bỏ chạy khỏi hiện trường. Còn về hung khí, gần đó có một con sông,
thường thì hung khí sẽ được vứt xuống sông.”
“Những chuyện này chúng ta điều biết rõ. Nghi phạm và nạn nhân từng xảy ra tranh cãi, hoàn toàn có khả năng ngộ sát nạn nhân.”
Lời trần thuật của Vạn Phong không hề mới mẻ, nhưng vừa nói xong đã lập tức có người nhảy vào chất vấn.
“Nhưng trên người nạn nhân không tìm thấy thuốc lá.”
Thuốc lá?
Câu nói của Cận Hoài Lý đã khiến mọi người nhất loạt mơ hồ.
Anh mím môi: “Phần gần khuỷu tay phải, mặt bên trong chiếc áo khoác của nạn nhân có một vết cháy hình elip, nó chính là bằng chứng”.
Tim Nguyễn Lập Đông bỗng nhiên nhảy vọt lên. Đó chẳng phải là vết rách ban nãy cô nhìn thấy sao? Cái lỗ đó có vấn đề ư?
Cô bất chợt trợn tròn mắt, đợi những ý kiến tiếp theo của Cận Hoài Lý.
“Tôi biết rồi, lỗ này còn mới, rõ ràng chỉ vừa bị cháy, thế nên giáo sư Cận
mới đề cập tới chuyện trên người nạn nhân không có thuốc lá.” Tư duy của Vạn Phong đã bắt kịp Cận Hoài Lý.
“Chưa biết chừng lại trùng hợp chỉ còn đúng một điếu thì sao. Không đúng, ban nãy chẳng phải Vạn Phong nói nạn nhân thích uống rượu? Còn hút thuốc lá nữa?” Nguyễn Lập Đông
nghe mà mơ mơ hồ hồ, nhưng không hề hay biết Cận Hoài Lý lúc này đang
nhìn mình với vẻ kích động.
Cũng may có cô, tôi đã bớt được không ít lời cần nói. Cận Hoài Lý cúi đầu, lắng nghe đám cảnh sát lúc này còn tỏ ra khinh thường anh bây giờ đã bùng nổ.
“Ban đầu tôi đã nghĩ
giữa ngón trỏ bàn tay trái của nạn nhân có một dấu ấn rất nhạt, giống
như người đã nghiện thuốc lâu năm, chỉ có điều không liên hệ với lỗ rách đó mà thôi.”
“Thế nên bạn của anh ta không biết anh ta có thói
quen hút thuốc. Buổi tối ngày bị giết, xuất phát từ nguyên nhân gì đó,
anh ta bực bội nên lại mua thuốc. Hôm ấy trời lại nổi gió to, nạn nhân
muốn châm thuốc, chỉ còn cách ngậm lên miệng, lấy áo khoác che gió đi
rồi châm lửa, thế nên đã xuất hiện vết cháy kia.”
“Nhưng cho dù biết được trước khi chết nạn nhân từng hút thuốc thì cũng giúp ích được gì cho vụ án chứ?”
Sau màn thảo luận, sự chú ý của mọi người một lần nữa quay trở về với Cận
Hoài Lý, khiến anh cảm thấy khó xử. Cũng may, Vạn Phong hiểu được ý của
anh.
“Chắc chắn rằng địa điểm phát hiện ra thi thể là hiện trường đầu tiên, nhưng tại hiện trường không hề tìm thấy bao thuốc lá mà trước đó nạn nhân đã mua, đầu lọc cũng không có. Việc này chứng tỏ nạn nhân
vừa hút thuốc không bao lâu thì đã tử vong, điếu thuốc đã bị hung thủ
lấy đi mất. Mà tên hung thủ này có lẽ là một kẻ nghiện thuốc nhiều năm,
hắn biết không ai biết chuyện nạn nhân hút thuốc, thế nên không sợ hãi
gì. Một kẻ kinh tế không tệ như nạn nhân thì giá loại thuốc mà anh ta
mua cũng không bèo! Mấy người bạn của nạn nhân chắc vẫn còn ở trong Cục
chứ?”
Anh vừa dứt lời đã có hai cảnh sát rời khỏi phòng.
Chẳng bao lâu sau họ đã quay trở lại.
Hung thủ thực sự đã lọt lưới vì một bao thuốc lá và dấu vân tay trên vỏ bao.
Nguyễn Lập Đông có chút phấn khích, nhưng Cận Hoài Lý đứng bên cạnh cô thì nét mặt lại như đang buồn đi nặng.
“Anh lại làm sao vậy?”
“Nói một hơi dài như vậy, mệt.”
“Anh cũng đâu có nói nhiều đâu. Vạn Phong và tôi chẳng phải cũng giúp anh nói không ít đó sao?”
“Thế nên chỉ là ‘mệt’ thôi, chứ không phải ‘quá mệt’.
“…”
Thật không ngờ một người lầm lì ít nói như Cận Hoài Lý cũng chơi chữ. Nguyễn Lập Đông không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ, “Nhưng mà chương trình kỳ tới lại có chuyện để nói rồi, điều này cũng đáng chúc mừng lắm đấy”.
Cô mỉm cười, muốn động viên Cận Hoài Lý phần nào, không ngờ đối phương vốn chẳng thèm đoái hoài, cứ thế quay đầu bỏ đi.
“Này, Cận Hoài Lý, anh chán chương trình này đến thế sao?”
“Không phải.”
“Thế anh có hứng thú với việc gì, nói đi, tôi sẽ cố gắng thêm vào trong chương trình.”
Hứng thú với việc gì ư? Cận Hoài Lý dừng chân bên vệ đường, lắng nghe tiếng
thở hồng hộc của Nguyễn Lập Đông nãy giờ vẫn đuổi theo mình. Có lẽ lúc
này đây anh đang rất có ứng thú với việc phát minh sáng chế vài thứ, ví
dụ như một loại máy móc có thể khiến người con gái bên cạnh im lặng,
hoặc có thể anh vẫn đang chìm trong suy nghĩ về chiếc áo tàng hình…
Cùng với chuyện của con trai Từ Mỹ Phượng được giải quyết thuận lợi, công
việc của Nguyễn Lập Đông ở đài phát thanh cũng bắt đầu phát triển mạnh
mẽ.
“Cũng không có gì, chỉ tặng cho chúng tôi lá cờ một mặt, bên
trên viết Nhân gian chính đạo khuông phù chính nghĩa* mà thôi. Không có, không có, chỉ khoảng hơn hai chục cuộc gọi thôi, làm gì khoa trương tới hơn một trăm cuộc chứ, vậy chẳng phải điện thoại của tôi nổ mất tiêu
rồi sao. Không có, không có…”
* Công bằng ở nhân gian, phù trợ cho chính nghĩa.
Nguyễn Lập Đông phun “mưa xuân” tới tấp, khiến Kim Tử Thanh lườm nguýt không thôi.
“Chú Cận, chú không chê cô gái này phiền phức à? Còn thích bốc phét nữa chứ. Con ở nhà đã suốt ngày phải nghe dì ấy ‘chém’, đến chỗ chú rồi mà dì ấy vẫn không ngừng.”
Cận Hoài Lý “ừm” một tiếng, chẳng nói chẳng rằng lấy lại Nhị sư huynh vừa bị Kim Tử Thanh bế đi.
Phải biết rằng, muốn sửa lại một người máy như thế này cũng mất thời gian lắm đấy.
Kim Tử Thanh hoàn toàn không biết suy nghĩ của Cận Hoài Lý, nhàm chán ngồi đờ ra một lúc rồi lại thò tay túm lấy Nhị sư huynh.
Nhưng tay còn chưa kịp chạm tới, đã có một thứ được nhét vào lòng bàn tay Kim Tử Thanh.
“Đây là gì thế ạ, chú Cận?”
“Ngoáy tai tự động” Cận Hoài Lý ra dấu bên tai, “Vì có lúc sẽ không tiện”.
Nhìn ra nét mặt khó tin của Kim Tử Thanh, anh cầm lấy làm mẫu: “Bên trong có một máy tính mini, có thể xác định chắc chắn vị trí và độ mạnh để không làm con đau”.
“Chú Cận, chú thật lợi hại!” Cầm lấy cái ngoáy tai, Kim Tử Thanh phấn khích nhảy vút lên.
“Đừng nhảy, Kim Tử Thanh. Mẹ con tới đón con rồi kìa, mau xuống nhà đi. Còn
nữa, sau này không có việc gì đừng chạy tới đây suốt, ảnh hưởng tới công việc của dì.”
“Ảnh hưởng việc dì khoác lác thì có.” Làm mặt quỷ
xong, Kim Tử Thanh chạy xuống nhà. Chẳng bao lâu sau, phía dưới đã vọng
lên tiếng đóng cửa.
“Thằng nhóc này, thật phiền phức.” Nguyễn Lập Đông ai oán nằm nhoài ra sô pha, “Yên tâm đi, sau này tôi sẽ bớt đưa nó tới”.
“Ừm, cả cô cũng có thể bớt tới luôn.” Cận Hoài Lý nhân cơ hội ấy nói ra lời thật lòng.
“Vậy sao được, bây giờ tôi đã là quản lý của anh rồi, không những phải giúp
anh lên chương trình, quản lý công việc hằng ngày mà còn phải đảm bảo an toàn cho anh. Anh phải hiểu, xã hội bây giờ không biết có biết bao
nhiêu người chỉ chầu chực để đào bới chuyện riêng tư của các ngôi sao
đấy.”
Một chiếc cặp nhiệt độ cùng một vỉ thuốc cảm được đưa đến
trước mặt cô, Cận Hoài Lý nói với vẻ nghiêm túc, “Đo đi, xem đã sốt
chưa? Thuốc này công hiệu lắm đấy”.
“…”
Nguyễn Lập Đông
chẳng thể phân biệt được lúc này đây anh đang nghiêm túc hay chỉ châm
chọc, cô ngửa người ra sau, bất chợt buông một tiếng thở dài ngao ngán,
“Giá mà có một vụ án thú vị thì tốt biết bao, cứ sống thế này người tôi
sắp mốc lên rồi!”.
Lần này thì Cận Hoài Lý câm nín thực sự.
Vì đang cầm một chiếc ngoáy tai thần kỳ trong tay, dọc đường đi cùng mẹ,
Kim Tử Thanh có phần thiếu tập trung. Câu nhóc rất quý chú Cận tính tình hơi trầm nhưng lại phát minh ra được nhiều thứ kỳ lạ, nhưng nó lại ghét người bạn kia của chú Cận.
Nó cứ cảm thấy ánh mắt của cái người tên Tiêu Nghiên đó khi nhìn mẹ có chút không bình thường.
“Mẹ…” Thằng bé cất ngoáy tai đi, muốn nói chuyện nghiêm túc với mẹ.
Cũng đúng lúc này, một người phụ nữ đi từ phía trước tới rồi dừng lại, gọi một tiếng “Nguyễn Viên”.
“Cậu là… Cảnh Đan Thần?”
Cảnh Đan Thần cũng không ngờ rằng vừa ra cửa lại gặp ngay bạn cũ. Sau vài
câu trò chuyện bâng quơ, cô ta xách đồ chầm chậm đi bộ về nhà. Đồ đạc
trong tay không nhiều, một túi rau cải, vài quả cà chua, còn cả chỗ
thuốc ban nãy cô ta vừa mua nữa.
Đi được mấy chục bước, cô ta rẽ
sang, nhìn bên ngoài tiểu khu, thấy ông chú bảo vệ ngoài năm mươi tuổi
đang cầm một con dao nhỏ cạo sạch mấy tờ quảng cáo lem nhem trên tường.
Dừng bước một chút rồi cô ta lại đi bình thường về phía đó, ông chú cũng quay đầu chào như mọi khi: “Cô Trịnh, cô đã về”.
Cảnh Đan Thần gật đầu coi như trả lời theo thói quen.
Cô ta không thích nói chuyện.
Thật ra trước đây tính tình của Cảnh Đan Thần không như vậy, chẳng biết bắt
đầu từ lúc nào, cô ta im lặng nhiều hơn. Cảnh Đan Thần biết, sự thay đổi này của mình có liên quan tới anh chồng, Trịnh Hoa.
Vài tháng trước, cô ta phát hiện ra Trịnh Hoa có bồ.
Cứ nghĩ tới người đàn bà tay nắm tay đi cùng Trịnh Hoa trên phố lần trước
bị cô ta bắt gặp, cô ta không thể nào bước tiếp được nữa. Haizz… Cô ta
thở dài, cất bước đi lên thềm.
Một bậc, hai bậc, ba bậc… Tới đúng bậc thứ mười bốn, cô ta bèn lấy chìa khóa ra mở cửa.
Buổi tối, cô ta nấu cơm như thường lệ. Khi thức ăn chín, cô ta lấy gói thuốc lúc chiều đã mua ra, dổ thuốc vào thức ăn.
Trong lúc Trịnh Hoa còn chưa về, Cảnh Đan Thần bèn ngồi một bên nhìn món ăn trên bàn ấy.
Cuối cùng thì bên ngoài cũng vọng vào tiếng gõ cửa. Cốc, cốc, cốc.
Nguyễn Viên cũng rất bất ngờ khi Cảnh Đan Thần chủ động tới tìm mình sau nửa tháng gặp mặt.
So với lần gặp trước, sắc mặt của Cảnh Đan Thần lại càng thêm tệ.
Cô ta muốn tìm Nguyễn Viên trò chuyện.
Nguyễn Viên đang trong giờ làm, nhìn những bênh nhân đợi ở phòng chờ rồi áy náy dời lịch hẹn sang ngày hôm sau.
Tối đó, nhiệt độ ở Thuật Phong đạt tới một ngưỡng cao mới trong vài năm
qua. Nhưng cũng chính vào tối đó, đường điện ở rất nhiều nơi trong Thuật Phong xảy ra sự cố, quả nửa thành phố chìm vào tăm tối. Cậu con trai
chưa quen khí hậu trong nước, nóng quá mà phát sốt. Nguyễn Viên chăm sóc cả đêm, tới ngày hôm sau thì Kim Tử Thanh hạ sốt, Nguyễn Viên mới nhớ
ra mình và Cảnh Đan Thần còn một cuộc hẹn.
Nguyễn Viên thay quần
áo, vội vàng tới chỗ hẹn. Khi Nguyễn Viên tới đó thì cũng vừa kịp giờ,
nhưng Cảnh Đan Thần vẫn chưa có mặt.
Nguyễn Viên gọi một ly cà
phê, vừa uống vừa đợi. Phong cảnh bên đường rất đẹp, cây cối xanh mướt,
lác đác có người đi bộ qua lại.
Tâm trạng của Nguyễn Viên cũng rất tốt, chỉ có điều cô ấy không biết rằng người mà cô ấy đợi không thể nào tới nữa.