Type: Thanh Trúc
Bận rộn suốt một buổi tối. Khi trời sáng, Cảnh Đan Thần dựa vào sô pha, ngẩn ngơ hồi tưởng lại sự tình.
Những gì cần giải quyết phải chăng đều đã giải quyết gọn gàng rồi? Còn gì để sót không?
Có quá nhiều cảm xúc cần sắp xếp, dây thần kinh căng ra đau đớn, ngón tay
day thật mạnh hai lần lên thái dương, cô ta thở dài: Hơi mệt đấy.
Cô ta vốn không quên cuộc hẹn với Nguyễn Viên, thế nên chỉ nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy quay về phòng ngủ.
Vốn dĩ còn muốn kẻ mắt thêm nữa nhưng chuông điện thoại thoại đã vang lên,
liếc nhìn bản thân trong gương, cô ta chậm rãi đứng dậy đi nhận máy.
Cuộc điện thoại ấy được gọi tới từ Cục cảnh sát, một nữ cảnh sát nói giọng phổ thông gọi điện báo cô ta tới Cục nhận xác.
Chính vào buổi sáng hôm đó, có người phát hiện được một thi thể nam giới tại
một ngõ nhỏ trong thành phố, từ những giấy tờ thu nhập được trên người
nạn nhân, có thể đây là Trịnh Hoa – chồng của Cảnh Đan Thần.
“Ồ…” Cảnh Đan Thần đáp một tiếng.
Chết rồi sao?
Hôm ấy, khi nhận được điện thoại thông báo hủy cuộc hẹn của Cảnh Đan Thần,
Nguyễn Viên không hề cảm thấy có điều gì khác lạ qua giọng nói của cô
ta.
Cho tới vài ngày sau, có hai cảnh sát tới phòng tư vấn tâm lý tìm cô ấy.
“Cô có quen người phụ nữ này không?” Nữ cảnh sát giơ một bức ảnh tới sát mặt Nguyễn Viên.
Đây chẳng phải là Cảnh Đan Thần ư? Thu lại ánh mắt từ phía bức ảnh trở về,
mọi nghi ngờ trong lòng Nguyễn Viên đã được lý giải: “Cô ấy sao rồi?”.
“Ba ngày trước có người báo án, phát hiện ra một thi thể.” Cất bức ảnh đi,
nữ cảnh sát ngẩng đầu, lên tiếng bằng chất giọng vô cảm và nét mặt không cảm xúc: “Người chết là chồng của cô ta, chúng tôi đang điều tra chứng
cứ ngoại phạm của người này”.
“Hả?”
Nếu nói việc một người có liên hệ với cuộc sống của mình bỗng nhiên trúng độc chết đã đủ khiến Nguyễn Viên sửng sốt thì việc Cảnh Đan Thần trở thành nghi phạm càng
khiến cô ấy thảng thốt muôn phần.
Giờ nghỉ trưa, Nguyễn Lập Đông
tới chỗ Tiểu Nghiên xem có vụ án nào không. Thế nên, cô đã phát hiện ra
sự bất thường của chị gái. Sau khi truy hỏi, cô đã được biết đầu đuôi sự việc.
“Chị, sao chị không nói sớm chứ!” Cô co cẳng chạy ra ngoài.
Có trời mới biết cô đã phát rầu vì việc không có án để phá đến mức nào.
“Vụ án thế nào còn chưa rõ, người ta chết vì lý do gì cũng chưa biết, chỉ
biết người chết là ai đã tới tìm tôi?” Nhìn chằm chằm người con gái cứ
gật đầu lia lịa trước mặt mình, Cận Hoài Lý cảm thấy tim mình cũng bắt
đầu co thắt rồi.
Cô coi anh là loại người gì? Anh mà nhận vụ án
này rồi có phải sau này mèo nhà nào đó đi mất cũng tới tìm anh không?
Nghĩ tới tương lai đáng sợ đó, Cận Hoài Lý quả quyết lắc đầu.
“Đi xem thôi mà, tôi có linh cảm đây là một vụ án thú vị đấy.” Nguyễn Lập
Đông nói gãy cả lưỡi, chỉ muốn thuyết phục bằng được Cận Hoài Lý mà nào
biết anh vừa phát minh ra một cái nút lỗ tai, vậy nên anh chẳng nghe
thấy thêm bất kỳ câu nào.
Nguyễn Lập Đông vừa nói vừa nghĩ: Lạ
thật đấy, nếu là trước đây, Cận Hoài Lý đã giơ tay đầu hàng từ lâu rồi,
hôm nay làm sao thế nhỉ?
Cũng may Nguyễn Lập Đông vẫn đạt được ý nguyện, giành được cơ hội tiếp xúc với vụ án này.
Một ngày sau, cô cảm kích và khâm phục giơ ngón cái lên trước mặt Vạn
Phong: “Trông cậy vào anh cả đấy, anh tới chắc chắn có thể thuyết phục
được anh ấy”.
Vạn Phong vò đầu, có chút ngượng ngùng. Nếu có thể
phá được vụ án một cách dễ dàng, anh ta nhất định sẽ không tới tìm giáo
sư Cận đâu.
“Thi thể được tìm thấy tại một công viên cách nhà năm cây số, nguyên nhân tử vong là vì nạn nhân từng dùng phải thuốc chuột. Chiếc LaCrosse của nạn nhân lúc đó đỗ trong bãi của tiểu khu,
không ở bên cạnh nạn nhân. Chúng tôi xác minh được Cảnh Đan Thần, vợ của nạn nhân, từng mua thuốc diệt chuột. Còn một điểm nữa, khi còn sống nạn nhân đang cặp bồ, hơn nữa Cảnh Đan Thần còn biết rõ sự tình.”
“Chẳng phải vụ án đã được phá rồi sao?” Cận Hoài Lý tháo nút lỗ tai ra, đang
thấy khó hiểu thì thứ trong tay bỗng bị giật mất. Nguyễn Lập Đông giơ nó lên vừa nghịch vừa hỏi: “Đây là cái gì vậy?”.
Vạn Phong không hề phát hiện ra sự chú ý của Cận Hoài Lý đã chia nửa cho Nguyễn Lập Đông,
vẫn tiếp tục nói: “Thời gian không khớp”.
Kết luận của pháp y là
thời gian tử vong của nạn nhân vào khoảng mười đến mười một giờ đêm, mà
loại thuốc diệt chuộc với độc tính cao này từ lúc uống cho tới khi chất
độc phát tác nhiều nhất chỉ kéo dài có mười phút. Trùng hợp là đêm xảy
ra vụ án, tiểu khu mà Trịnh Hoa ở lại mất điện, ông lão sống phía dưới
nhà Cảnh Đan thần bỗng nhiên khó thở. Cảnh Đan Thần hiểu biết chút ít về y học đã được gọi đi giúp, tới tận mười một rưỡi mới về tới nhà.
Chứng cứ ngoại phạm của Cảnh Đan Thần không chỉ được chứng thực ở chỗ người
hàng xóm. Họ còn bổ sung sau khi Cảnh Đan Thần tới nhà ông ấy lúc chín
rưỡi tối, giữa chừng còn nhận được một cuộc điện thoại của Trịnh Hoa.
“Kiểu điện thoại cổ vọng tiếng rất rõ, thế nên người hàng xóm khẳng định rất
chắc chắn rằng Trịnh Hoa đã nói là: Anh về tới nhà rồi, sao trong nhà
lại không có điện, em đang ở đâu? Sau đó người hàng xóm đưa Cảnh Đan
Thần về nhà thì phát hiện Trịnh Hoa không còn ở trong nhà nữa. Giáo sư
Cận, anh có nghe tôi nói không vậy?”
“Ừm.” Cận Hoài Lý hậm hực
đáp lại Vạn Phong, một mặt đang nghĩ phải làm cách nào để an ủi Nguyễn
Lập Đông – người đang nghi ngờ cái nút lỗ tai là một vật đề phòng cô
không lải nhải bên cạnh anh.
Vạn Phong cảm thông nhìn vị giáo sư
đang rơi vào đường cùng, tiếp tục trần thuật: “Chúng tôi đã xác minh
cuộc điện thoại rồi, đúng là được gọi qua từ máy của Trịnh Hoa. Chỉ có
một điểm tôi không hiểu, khi thi thể của Trịnh Hoa được phát hiện, di
động không ở bên cạnh anh ta”.
“Vậy thì wor đâu?” Nguyễn Lập Đông đang trừng mắt lườm Cận Hoài Lý nhưng vẫn lắng tai nghe Vạn Phong nói, tới đây tò mò hỏi.
“Tìm được trong một hồ nước cách thi thể không xa, khi di động được vớt lên, nó đã hỏng hẳn rồi.”
“Thời gian không khớp, vậy thì Cảnh Đan Thần đó nhất định không phải là hung
thủ rồi.” Nguyễn Lập Đông đưa ra kết luận, nhưng ngay sau đó cô lại lắc
đầu, “Nhưng người có động cơ lớn nhất chính là cô ta. Nếu không phải cô
ta thì còn có thể là ai đây? Cận Hoài Lý, anh có biết không?”.
“Không biết. Có thể trả nút lỗ tai lại cho tôi chưa?” Không có nó, tôi sẽ bị
cô lải nhải đến phát điên mất. Tôi mất một buổi chiều mới làm được cái
nút lỗ tai chống tiếng ồn này đấy.
“Muốn hả? Làm rõ vụ án này xong tôi sẽ trả lại cho anh.” Nguyễn Lập Đông huơ tay nhìn Cận Hoài Lý, vẻ mặt đầy khiêu khích.
“Khỏi cần, tặng cô luôn đó. Nó cách âm hoàn toàn, còn có tính nặng bật radio
và âm nhạc ban đêm nữa, chất lượng không tồi, còn không gây nhức tai.”
Hả?
Nguyễn Lập Đông hoàn toàn bất ngờ, cô xoa tay có phần hốt hoảng: “Vậy còn vụ án…”.
“Vụ án tôi cũng sẽ nhận. Dù sao thì tôi đã hiểu ra một đạo lý, cô quá phiền. Coi như tôi sợ cô rồi.”
“…”
Nhìn theo cái bóng cam chịu của Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông nắm chặt nút
tai trong lòng bàn tay, chẳng biết lòng nên thấy vui hay thấy buồn nữa.
Bên kia, vạn Phong vừa nhận được một cuộc điện thoại, tâm trạng bỗng trở nên kích động: “Nhà Cảnh Đan Thần ư? Tôi tới ngay!”.
“Gì vậy? Phía nghi phạm có tình hình gì sao?” Nguyễn Lập Đông cũng phấn khích hỏi.
“Tiểu tam tới cửa, đôi bên đang đánh nhau rồi.”
“Vậy thì còn đợi gì nữa? Mau đi xem thôi!”
Không đợi Vạn Phong nói thêm gì, Nguyễn Lập Đông đã “xách theo” Cận Hoài Lý
chưa hiểu mô tê gì ra khỏi cửa. Vạn Phong đi chậm một bước đang định nói mấy chuyện này nhờ cảnh sát khu vực là được rồi, nhưng đã quá muộn.
Họ đi tới nhà Cảnh Đan Thần trong trạng thái đầy năng lượng, từ xa đã nhìn thấy cả một đám người đứng quây lại dưới tầng.
“Liệu có đánh nhau không?” Nguyễn Lập Đông phóng tầm mắt về phía xa, “Cận Hoài Lý, anh đi nhanh chút đi, lề mề quá vậy!”.
“Đánh nhau có gì hay mà xem?” Một người hoàn toàn không thấy hứng thú gì mấy
chuyện ầm ĩ này như Cận Hoài Lý chầm chậm xuống xe, chân còn chưa đứng
vững, anh đã bị Nguyễn Lập Đông lảo đảo kéo đi.
“Tin tức còn yêu
cầu tính thời sự, huống hồ là phá án. Bỏ lỡ dù chỉ một chi tiết cũng có
thể là bỏ lỡ toàn bộ. Ôi trời ơi! Đó chẳng phải là chị gái tôi ư? Sao
chị tôi cũng chạy tới can dự rồi?”
Ngay sau đó, Nguyễn Lập Đông kêu lên một tiếng đinh tai, “Dám đánh chị tôi à!”.
Đó chưa phải là hết, cô còn sải bước, lao về phía đám đông kia.
Mới chạy được hai bước, một nguồn sức mạnh phía sau lưng đã kéo bật lại
khiến cô loạng choạng. Lúc ngã ngửa về sau, lòng cô đầy hối hận: Sao có
thể quên mất mình còn kéo theo một Cận Hoài Lý cơ chứ?
Nhìn thầy
Nguyễn Lập Đông ngả ngữa, Cận Hoài Lý cũng đang nghĩ: Người phụ nữ này
không biết định luật quán tính và động lượng bảo toàn ư?
Nguyễn
Lập Đông cũng không biết tại sao bản thân lại ngã vào vòng tay Cận Hoài
Lý bằng một tư thế kỳ dị như vậy, cô nhìn gương mặt đỏ bừng trên đỉnh
đầu, nghe anh lầm bầm: Một hệ không chịu tác động của ngoại lực hoặc
tổng ngoại lực bằng không thì tổng động lượng của hệ này không đổi. Kết
luận này gọi là định luật bảo toàn động lượng.
Sau khi hoàn hồn trở lại, cô hét lớn một tiếng: “Thả tôi xuống!”.
***
“Ồ.”
Rầm!
“Nói anh bỏ là anh bỏ liền sao! Ai da…” Nguyễn Lập Đông xoa xoa gáy, “Còn
thả tay thẳng thừng như vậy, vỏ não của tôi sắp chịu không nổi rồi!”.
“Cô không sao chứ?” Cận Hoài Lý ngồi sụp xuống một bên, biểu cảm hoang mang.
Sao có thể không sao được?! Nguyễn Lập Đông muốn răn cho cái tên đọc sách
nhiều đến mụ mị đầu óc này một bài nên thân, hoàn toàn không hiểu thế
nào là sự ga lăng và linh hoạt của một người đàn ông. Tiếc rằng có
chuyện gấp hơn đang đợi cô.
Lườm nguýt một cái, cô xoay người đứng dậy.
“Không trả lại nút tai nữa, vụ án vẫn phải phá. Ui da, cái đầu của tôi.”
Nhìn mãi theo bóng lưng của Nguyễn Lập Đông, Cận Hoài Lý ngoan ngoãn “ồ” một tiếng.
Vì có sự tham gia của cảnh sát, người phụ nữ cố tình tới khiêu khích gây chuyện đã nhanh chóng được đưa đi.
Cảnh Đan Thần thảm hại chỉnh sửa lại mái tóc, nhìn Nguyễn Viên đầy áy náy,
“Thật ngại quá, cậu tới thăm tôi, kết quả lại gặp phải chuyện này”.
“Đó chính là bồ của chồng cô phải không?” Nguyễn Lập Đông đã sớm quên đi
cơn đau sau gáy, lúc giúp chị kiểm tra vết thương trên mặt, cô ngẩng đầu hỏi.
“Phải.”
Việc Cảnh Đan Thần không muốn nói thêm nhiều khiến Nguyễn Lập Đông nhíu mày. Không nói thì làm sao mà phá án được?
Nghĩ vậy, cô chỉ tay vào mặt Nguyễn Viên: “Vết thương của chị tôi cần
được xử lý, nhà cô có hộp bông băng không?”.
“Không có…”
“Không có cũng không sao! Nước sạch chắc là có chứ? Tôi cần rửa vết thương cho chị ấy.”
“Cái này thì… có.”
“Vậy còn chần chừ gì nữa, chúng ta mau đi rửa thôi. Chị à, em không thể để
chị bị hủy hoại dung nhan được. Nào, làm ơn tránh đường…”
Tiếng
của Nguyễn Lập Đông mỗi luc một xa, Vạn Phong xoa xoa chóp mũi, sao càng nhìn càng cảm thấy cô Nguyễn Lập Đông này có điểm gì đó khang khác.
“Cô ấy muốn dẫn chúng ta vào căn nhà đó.” Cận Hoại Lý cũng xoa xoa mũi, “Có điều diễn xuất hơi thái quá một chút”.
Có lẽ cả đời này anh cũng chẳng thể hiểu được một cô gái chẳng có chút
năng khiếu suy luận nào lại cứ thích đâm đầu vào mấy vụ án suy luận rốt
cuộc đang nghĩ gì trong đầu?
“Cảnh sát muốn vào nhà của nghi phạm đâu cần khoa trương đến mức đó.” Lúc này trước mặt Vạn Phong đã không
còn ai nữa, Cận Hoài Lý cũng đi mất rồi.
Căn nhà của Cảnh Đan Thần hơi bừa bộn, dấu chân tứ tán trước cửa phòng khách, chú gấu
Pooh nằm chỏng gọng dưới chân ghế sô pha và những tờ báo đầy tàn thuốc
trên bàn trà. Tất cả đống hỗn loạn này dường như trong một khoảnh khắc
đã nhắc nhở Nguyễn Lập Đông rằng, đây là một người phụ nữ trước đó từng
bắt gặp cảnh chồng mình ngoại tình, bây giờ lại trở thành nghi phạm bị
cảnh sát tình nghi. Cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Đan Thần. Một
gương mặt nhem nhuốc, một ánh mắt u ám không thần sắc, đây chẳng phải là người phụ nữ đáng thương hay sao?
Nguyễn Lập Đông bỗng nhiên cảm thấy mình giở trò để vào nhà người tâ như vậy không những lỗ mãng mà còn có chút thất đức.
Chẳng hiểu vì sao, cô bỗng nói ít hẳn đi so với lúc trước. Đón lấy chiếc khăn mặt Cảnh Đan Thần đưa, Nguyễn Lập Đông xử lý vết thương cho Nguyễn
Viên. Động tác của cô rất chậm. Có thể vì muốn bù đắp cảm giác áy náy
lúc trước, cô và Cảnh Đan Thần bắt đầu trò chuyện.
“Anh ta chính là chồng cô phải không?” Nguyễn Lập Đông chỉ tay vào bức ảnh trên tủ lạnh.
Thấy Cảnh Đan thần gật đầu, cô lại lắc đầu, “Đàn ông đẹp trai có ích gì chứ, nghèo còn tốt, có vài đồng cắc là bắt đầu ra ngoài trêu hoa ghẹo
nguyệt. Hai người quen nhau thế nào, không phải tình yêu thanh xuân vườn trường đấy chứ? Nếu vậy thì gã đàn ông này tồi tệ quá mức rồi, chết
cũng đáng”.
Nguyễn Viên ngồi bên cạnh ho liên tục nãy giờ, “Lập Đông, đừng ăn nói linh tinh”.
Nói xong, chị ấy quay sang nhìn Cảnh Đan Thần, có vẻ muốn xin lỗi.
“Không sao, cô ấy chỉ nói sự thật thôi. Ai bảo năm xưa tôi trẻ người non dạ
không hiểu biết gì chứ? Anh ta và tôi là bạn cùng trường. Anh ta là sinh viên khoa Công trình tốt nghiệp Đại học Giao thông.”
“Tôi không
thích đàn ông làm kỹ thuật, hồi còn đi học, kế bên trường tôi cũng là
một trường kỹ thuật, đám con trai trong đó toàn những gã tự phụ, thích
khoe khoang, còn mất vệ sinh, phiền chết đi được.” Nhớ lại chuyện thời
sinh viên, Nguyễn Lập Đông khó chịu bĩu môi.
Có lẽ thật sự cảm
thấy Nguyễn Lập Đông rất dễ gần, Cảnh Đan Thần cũng bắt đầu nói thêm đôi ba câu, “Anh ta không hay khoác lác, cũng khá vệ sinh, tự phụ thì chỉ
một chút thôi. Nhưng anh ta học hành giỏi giang, thành tích rất tốt”.
“Cô kkhen anh ta như vậy, xem ra vẫn còn yêu anh ta lắm.” Nguyễn Lập Đông
chợt thổn thức, trong lòng càng thêm khẳng định suy nghĩ Cảnh Đan Thần
không phải là hung thủ.
Cô thở dài, đang chuẩn bị bù đắp cho màn
lỗ mãng trước đó của mình thì vừa ngẩng đầu lên lại đột ngột nhìn thấy
Cận Hoài Lý ở trong phòng ngủ. Anh đang đứng bên cửa sổ, cúi đầu nhìn gì đó có vẻ rất chăm chú.
“Này, Cận Hoài Lý, sao anh lại chạy vào phòng ngủ nhà người ta vậy?” Nói rồi, cô vào đó kéo anh ra ngoài.
Cận Hoài Lý nín bặt, chẳng phải cô muốn tới điều tra án ư? Không kiểm tra thì sao điều tra được?
Nhận ra Nguyễn Lập Đông bắt đầu xuất chiêu không theo thường lệ, Vạn Phong dứt khoát nói rõ thân phận.
“Liên quan tới vụ án Trịnh Hoa bị sát hại, có một vài vấn đề chúng tôi muốn xác thực lại một lần nữa với cô.”
“Được.” Cảnh Đan Thần gật đầu, “Nhưng có thể phiền các anh lúc kiểm tra nhà
tôi, cố gắng đừng lục lọi đồ đạc lên nữa được không? Vì đã đủ bừa rồi”.
Nói câu này, cô ta có hàm ý chỉ.
Nhìn theo ánh mắt của Cảnh Đan Thần, Nguyễn Lập Đông xông vào phòng ngủ kéo
Cận Hoài Lý đang cúi lưng xuống lật thảm trải sàn của nhà người ta ra
ngoài.
Nguyễn Lập Đông trừng mắt nhìn anh, dùng ánh mắt ra hiệu.
Cận Hoài Lý: “…”.
Vì bị Nguyễn Lập Đông ngăn cản, Cận Hoài Lý không quan sát được gì bèn
xuống nhà từ sớm. Hoàng hôn buông xuống, những tia nắng ấm áp quét qua
thảm cỏ xanh mướt, người ngồi trên cỏ cõi lòng lại không hề bình lặng.
Lúc điều tra án anh còn không cảm thấy sao, lúc này ngồi một mình, anh mới
phát hiện đầu óc đã rối thành một mớ bòng bong. Đôi lông mày như bàn
chải của Nguyễn Lập Đông dường như lại đang gần anh trong gang tấc.
Phiền muộn vò đầu, anh nhìn thấy Vạn Phong và Nguyễn Viên ra khỏi khu nhà.
“Cô ấy đâu?”
“Đang ngồi hàn huyên cùng Cảnh Đan Thần.” Vạn Phong khó xử nói, “Giáo sư Cận, cứ tiếp tục thế này, tôi nghĩ sau này tôi có thể phải yêu cầu cô Nguyễn tránh mặt rồi, thực sự gây trở ngại”.
Vừa dứt lời, Vạn Phong bèn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ sau lưng đuổi tới.
Cận Hoài Lý chưa bao giờ nhìn thấy một Nguyễn Lập Đông hoảng hốt đến vậy.
Anh vội vàng đứng dậy đón đường, “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Tôi
cảm thấy… Tôi cảm thấy Cảnh Đan Thần thật sự có khả năng là hung thủ!”
Nguyễn Lập Đông thở hồng hộc. Bất luận thế nào cô cũng không thể quên
được vẻ mặt quái dị của Cảnh Đan Thần khi nói chuyện với cô trước lúc cô xuống đây.
“Cô ta nói gì?”
“Tạ ơn trời đất.”
Cảnh Đan Thần cảm thấy may mắn khi Trịnh Hoa tử mạng? Hay cảm ơn cảnh sát vì đã không nắm được thóp của cô ta?
Nguyễn Lập Đông không dám nghĩ nữa.
Ba ngày trôi qua mà vụ án vẫn chưa có chút tiến triểu gì.
Đọc bản thảo lên sóng radio trong tay, Nguyễn Lập Đông cảm thấy vừa nhạt
nhẽo vừa kỳ lạ: “Cận Hoài Lý này, đang yên đang lành sao lại cảm cúm
chứ?”.
Nhớ tới cảnh chia tay ba ngày trước, Cận Hoài Lý bỗng
nhiên thông báo với cô anh bị cảm cúm, phải nghỉ ngơi, cô càng cảm thấy
kỳ quặc.
“Bị bệnh lại không cho mình tới thăm, lẽ nào bệnh rất
nặng?” Nghĩ như vậy, cô không đọc bản thảo nữa, ký tên lên giấy phép ra
ngoài rồi rời khỏi đài phát thanh.
Gió mùa hạ oi ả, lại càng
khiến đám cỏ trước cửa căn nhà số 77 thêm xanh tốt. Cận Hoài Lý ngồi sụp bên bãi cỏ, cầm kéo cắt tỉa. Sau vài ngày bình lặng, tâm trạng của anh
dường như đã ổn định trở lại, trái tim cũng không còn đập điên cuồng như thế nữa.
Anh nghĩ đó chỉ là một hiện thượng thi thoảng xảy ra, anh đã ổn rồi.
Vừa vui vẻ chưa được vài giây, giọng nói vọng tới sau lưng khiến anh giật thót.
“Cận Hoài Lý, không phải anh bị cảm à? Sao có thể tùy tiện chạy ra ngoài,
hay là anh giả vờ bị bệnh? Này, sao anh lại ngồi bệt xuống đất vậy?”
Sao lại ngồi xuống đất ư? Vì sợ chứu sao, sợ đến nỗi tim lại đập thình thịch rồi!
Anh chớp mắt, nhưng không thể nói cho cô biết cứ nhìn thấy cô là tim mình lại đập nhanh. Phải là sao đây?
“Hơi sốt, muốn ăn lẩu để toát mồ hôi.”
Nhìn vầng trán túa đầy mồ hôi của Cận Hoài Lý, Nguyễn Lập Đông thầm nghĩ: Đã thế kia rồi mà vẫn sốt à?
Chẳng qua chỉ là một bữa lẩu thôi mà, Nguyễn Lập Đông không nghĩ nhiều.
“Cho anh ăn là được chứu gì.”
Không ai ngờ được, họ lại gặp người quen ở quán lẩu.