Nhậm Diệc xoay người muốn đi vào, Cung Ứng Huyền lại chặn vai anh: "Đừng vội, trước tiên chúng ta chấn chỉnh dòng suy nghĩ của anh một chút đã. Anh thử nhớ lại xem, trong lúc nói chuyện với nó, anh có cảm giác gì."
"Cảm giác gì?" Nhậm Diệc liếc mắt, "Tức giận thôi, còn có thể là cảm giác gì nữa."
"Ngoài ra thì sao?"
Nhậm Diệc tỉnh táo suy nghĩ một chút: "Có lúc, tôi cảm giác nó cố tình nói kiểu chọc giận tôi."
"Đúng vậy, nó muốn thu hút sự chú ý của anh. Lúc nó đối mặt với chúng tôi thì biểu hiện không giống với trước mặt anh. Tuy cũng rất khiến người ta tức giận, nhưng ở trước mặt chúng tôi, nó lại biểu hiện xem thường, tùy tiện, qua loa, hời hợt đối với việc mình làm, ỷ vào tuổi tác lẫn gia cảnh của mình, không hề lo lắng bị trách phạt chút nào. Nhưng ở trước mặt anh lại không thế, nó muốn thể hiện bản thân."
Nhậm Diệc nhớ lại cuộc đối thoại của anh và Phương Chi Nhứ, hình như đúng là có cảm giác như vậy.
Khưu Ngôn nói: "Nó sùng bái anh, quan tâm anh, muốn anh tán thành quan điểm của nó. Bởi vậy, nó không ngừng biểu đạt quan điểm của chính mình, đồng thời thăm dò phản ứng của anh. Ví dụ, nó nhắc tới đội trưởng Tôn, đó chính là cố ý, nó muốn thăm dò điểm mấu chốt của anh."
"Có ý gì? Rốt cuộc nó muốn làm gì?" Nhậm Diệc buồn bực vò tóc, "Tôi không cảm giác nó thật sự sùng bái mình, cô không nghe nó nói sao, nó cảm thấy tất cả những gì lính cứu hỏa làm đều là phí công, thất bại, giảm thiểu thua cuộc mà thôi, như thế cũng coi là nó sùng bái chúng tôi à?"
"Đây cũng không phải mâu thuẫn, cẩn thận phân tích từng câu từng chữ của nó thì có thể phác họa ra chân dung một người hâm mộ cuồng tín, nó sùng bái anh, đồng thời..." Cung Ứng Huyền nhíu mày, "Chúng tôi suy đoán, nó mong anh chết."
Nhậm Diệc ngây người.
"Đối với nó mà nói, nó không sùng bái cá nhân anh, mà là hình tượng của anh, hay hình tượng của người lính cứu hỏa chính trực, dũng cảm, anh hùng. Nó tôn thờ lửa, đồng thời cũng sùng bái những chiến binh có can đảm chống lại lửa - mặc dù sự kháng cự này là công cốc. Đây lại càng phù hợp với hình tượng người anh hùng bi tráng trong ảo tưởng của nó. Mà ở trong mắt nó, anh nhất định phải tác thành trí tưởng tượng về người anh hùng của nó, chính là hy sinh như một người anh hùng chính hiệu, giống Tôn Định Nghĩa vậy."
"Cái đ*." Nhậm Diệc cảm giác não mình trướng lên, "Đây là... Thứ điên rồ kiểu đ*o gì vậy? Trên thế giới vẫn còn người như vậy sao."
Khưu Ngôn nhếch mép cười: "Đương nhiên là có, hơn nữa còn rất nhiều, chỉ có điều phần lớn cũng không phải người điên, chỉ là cuồng nhiệt nhất thời. Ví dụ, khi một minh tinh bị sụp đổ hình tượng tốt đẹp, người công kích mãnh liệt nhất vừa khéo lại là những fans đã từng ủng hộ người đó. Có lúc thậm chí còn chẳng cần đổ vỡ hình tượng, chỉ cần hành động không phù hợp với trí tưởng tượng của fan cũng đủ nảy sinh sự căm ghét, bởi vì trong lòng fan, đó không còn là một người nữa, mà là một ảo tưởng của cộng đồng. Hành vi vượt ra ngoài khuôn phép của cộng đồng chính là phụ lòng và phản bội. Đương nhiên, hầu hết mọi người đều sẽ nguôi ngoai, nhưng đứa trẻ bên trong kia, từ vẻ mặt, thái độ, đến chuỗi hành vi của nó, hiển nhiên không phải là cuồng nhiệt nhất thời. Thật ra, sau khi có tin đội trưởng Tôn hy sinh, nó cực kỳ kích động và phát biểu nhiều ý kiến, chúng tôi sợ anh nhìn sẽ khó chịu nên không cho anh xem, nếu anh xác nhận bản thân vẫn chịu đựng được, tôi có thể chia sẻ một chút, anh sẽ rõ ngay trạng thái trong lòng của thằng bé này."
Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Thế thì, kẻ phóng hỏa ở TTTM Văn Huy..."
"Không phải đâu, lúc đó nó đang ở lò luyện thi đại học, có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo." Cung Ứng Huyền lo lắng, "Có điều, mặc dù hiện giờ nó vẫn chưa gây án, nhưng cũng có tiềm năng phạm tội rất lớn."
"Vậy phải làm sao đây?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Chỉ có thể dốc sức ngăn cản nó, sau đó chúng tôi sẽ trao đổi với phụ huynh, đưa nó đi làm trị liệu tâm lý."
"Vậy lát nữa, tôi nên làm gì? Đối phó với nó thế nào giờ?"
"Đầu tiên, anh phải giữ hình tượng của mình trong mắt nó. Một khi cảm giác được hình tượng của anh đã bị sụp đổ, nó có thể sẽ thể hiện phản ứng kịch liệt, đây là điều chúng tôi muốn tránh nhất. Quan trọng là, anh phải để nó cảm thấy, nó khiến anh thất vọng rồi, anh là một thần tượng đạt chuẩn, nhưng nó lại không phải là một người hâm mộ chính thống."
Nhậm Diệc sững sờ: "Tôi phải nói gì đây?"
"Anh hãy nói, việc nó bước vào TTTM Văn Huy mà để lại dấu giày là cực kỳ dại dột. Có thể nó muốn nối gót anh, nhưng nó vừa nhát gan lại vừa ngu xuẩn. Nếu như để người ta biết là người hâm mộ thì sẽ có ảnh hưởng rất xấu đến tiền đồ lẫn hình tượng của anh. Hy vọng nó chuyên tâm học hành, đừng làm tiếp những chuyện ngu ngốc này nữa." Cung Ứng Huyền nói, "Trọng điểm là, đừng hoài nghi nó có động cơ gì phạm tội, mà cứ coi hành vi của nó như một thằng nhóc khờ dại, chẳng hề có chút ý nghĩa nào, giống như cái cớ mà nó tự ngụy biện cho mình vậy."
"Tôi biết rồi." Đây thật ra là một cách khích tướng khá là quanh co, nếu Phương Chi Nhứ muốn chứng tỏ bản thân, trước hết phải chứng minh hành vi của mình đã.
"Được rồi, giờ anh vào đi." Cung Ứng Huyền đột nhiên kéo cổ tay Nhậm Diệc, hắn chăm chú nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng nói, "Nhớ kỹ, đừng để bị nó chọc tức, anh phải làm chủ tình huống. Sau khi ngồi xuống, thỉnh thoảng hãy xem giờ, ghế thì ngồi gần một nửa thôi, đừng dựa lưng. Hãy nghiêng người về phía cửa, nhón hai chân, để hai mũi giày đều hướng ra cửa, tất cả các ngôn ngữ cơ thể đều biểu hiện cho việc không có ý định ở lâu, mà là muốn rời đi."
Dư quang của Nhậm Diệc bắt gặp ánh mắt dò xét của Khưu Ngôn, anh mau chóng gỡ tay Cung Ứng Huyền ra, trầm thấp "Ừ" một tiếng, đẩy cửa ra, đi vào.
Phương Chi Nhứ cười khanh khách nhìn Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc một lần nữa ngồi ở đối diện cậu ta, vẻ mặt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: "Vừa rồi bọn họ kể cho tôi, ngày mà TTTM Văn Huy bị cháy cũng chính là ngày mà cậu có lớp học thêm, đúng không."
Phương Chi Nhứ gật đầu: "Em có chứng cứ ngoại phạm."
"Ừ, tôi cũng không tin một đứa trẻ có thể làm gì. Tôi bảo này, đám cảnh sát này quả là... Chuyện bé xé ra to." Nhậm Diệc lầm bầm, "Lãng phí thời giờ của tôi."
Phương Chi Nhứ khẽ nhíu mày.
"Loại trẻ ranh như cậu ấy mà, tôi cũng thấy nhiều lắm rồi, phế tích của đám cháy hẳn là rất kích thích, còn chân thực hơn cả nhà ma, hơn nữa còn miễn phí, đúng không. Cậu dẫn bạn gái đi cùng chứ gì? Muốn nhân cơ hội đó tự thể hiện mình."
"Em đâu tẻ nhạt như vậy." Phương Chi Nhứ cau mày nói.
"Cậu mà không tẻ nhạt á?" Nhậm Diệc bật cười, "Ai rỗi hơi đến mức tự dưng đêm hôm chạy đến phế tích của đám cháy để chơi chứ? Không lạnh à? Đây còn là nơi bị cảnh sát phong tỏa nữa, nếu như cậu thành niên rồi thì thể nào cũng sẽ bị đưa đi tạm giam mấy ngày luôn, thử hỏi có mất mặt không? Cậu không chỉ đến, mà còn bị cảnh sát tóm được, chắc cậu tự coi việc mình làm là bí ẩn lắm chứ gì, haiz, dù gì vẫn chỉ là oắt con mà thôi, lúc nào cũng tự cho mình là thông minh."
"Bọc giày của em bị rách!" Phương Chi Nhứ ấm ức nói, "Đó là tai nạn."
"Ờ, tai nạn." Nhậm Diệc lắc đầu, "Thật sự chẳng hiểu nổi bọn trẻ con đang nghĩ gì, toàn làm ra những chuyện vừa nhàm chán, tẻ nhạt, vô dụng, lại ngu xuẩn."
Phương Chi Nhứ âm thầm siết chặt nắm đấm.
"À, tôi biết rồi." Vẻ mặt Nhậm Diệc như được khai sáng, "Năm ngoái chúng tôi cũng đã bắt được một người giống cậu đấy, hơn nửa đêm còn đến hiện trường sau khi dập đám cháy, còn chụp ảnh với cả quay video phát livestream. Não tàn lắm, là một gã vô công rồi nghề muốn kiếm mấy đồng tiền cơm, hay là cậu thiếu tiền tiêu vặt?"
Phương Chi Nhứ nổi giận, lập tức thanh minh: "Không phải! Em không thiếu tiền, em cũng không làm vì tiền."
"Được rồi được rồi, đám cảnh sát này đang bị áp lực thành tích, phát điên lên sục sạo kẻ phóng hỏa khắp nơi, thế là bắt cả một thằng nhóc con như cậu." Nhậm Diệc liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Trở lại chuyên tâm học hành đi, đừng có chạy lung tung cả ngày nữa, rồi lại làm ra chuyện gì ngu xuẩn. Cậu có biết cậu mà thế thì sẽ có ảnh hưởng xấu đến tôi không?"
Phương Chi Nhứ mím môi, không nói gì.
"Cậu suốt ngày theo dõi tôi với trung đội trên mạng, để mọi người tưởng cậu học tập chúng tôi, học cách chạy đến hiện trường vụ cháy để chơi, gây thêm khó khăn cho việc điều tra của cảnh sát, người ta sẽ nghĩ gì về tôi đây." Nhậm Diệc ra vẻ cầu xin, "Đừng có hồ đồ nữa, được không." Nói xong anh bèn đứng dậy muốn đi.
"Em không càn quấy mà." Phương Chi Nhứ hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận mà nói, "Em có phát hiện quan trọng."
Nhậm Diệc khựng lại.
Cung Ứng Huyền lập tức nói vào tai nghe: "Cứ đi đi, không phải để ý đến nó."
Nhậm Diệc cười khẩy, hướng ra cửa mà không hề quay đầu lại.
Phương Chi Nhứ giận dữ đứng lên: "Em không làm chuyện ngu ngốc vô nghĩa, em không tẻ nhạt như vậy, anh, anh đứng lại đó cho em!"
Nhậm Diệc quay đầu liếc mắt nhìn cậu ta, cười nhạo: "Thế à, vậy cậu làm cái gì? Cậu phát hiện cái gì?"
Phương Chi Nhứ cắn răng, do dự.
"Thôi, cậu cứ nói với cảnh sát đi, tôi ở trung đội trăm công nghìn việc, không rảnh ngồi chơi với trẻ con đâu." Nhậm Diệc kéo cửa ra, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
"Anh sẽ hối hận!" Tiếng gào của Phương Chi Nhứ bị anh bỏ lại sau cánh cửa.
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Nhậm Diệc hớp một ngụm không khí thật lớn, anh không có tài diễn xuất, lúc này căng thẳng đến mức lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Cung Ứng Huyền với Khưu Ngôn cũng rất nhanh đi ra từ phòng giám sát, Khưu Ngôn nhẹ nhàng vỗ tay: "Đội trưởng Nhậm, anh làm rất tốt."
Nhậm Diệc cười khổ: "Nó sẽ nói sao?"
"Bây giờ thì chưa đâu, nói với cảnh sát thì càng không. Phòng tuyến tâm lý của nó rất mạnh, bởi vậy chúng tôi phải để anh mau chóng rời đi, không thì sẽ bị phát hiện là chúng ta đang khích tướng nó."
"Vậy tiếp theo phải làm sao đây?"
"Thả nó đi." Cung Ứng Huyền nói, "Kết quả tốt nhất, nó sẽ đến tìm riêng anh, kết quả xấu nhất là sẽ chẳng có gì, bản thân nó không mở miệng thì chúng tôi cũng chẳng làm gì được, kiểu gì cũng phải thả nó đi."
Nhậm Diệc bình ổn lại nhịp tim: "Phi Lan học cùng trường với nó, tôi thấy không được an toàn cho lắm."
"Hai đứa không chung lớp, không ở cùng lớp học, xưa giờ cũng không thân quen gì. Có điều, từ lúc thông tin cá nhân của chúng ta bị bại lộ trên Seraph, tôi cũng đã bố trí bảo mật gấp đôi cho con bé rồi. Sau khi nó rời khỏi trường học sẽ không có lúc nào đi lại một mình đâu, không cần lo lắng."
Nhậm Diệc gật gù: "Vậy thì tốt, cậu cũng phải nhắc nhở Phi Lan đấy."
"Ừ." Cung Ứng Huyền đưa cốc giữ nhiệt của mình cho Nhậm Diệc, "Uống ngụm nước đi."
Nhậm Diệc liếc mắt nhìn: "Không cần, không còn gì nữa thì tôi về đây."
Cung Ứng Huyền hé miệng, muốn giữ anh lại, nhưng lại không được tìm được cớ nào thích hợp.
Khưu Ngôn nói: "Đội trưởng Nhậm, cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
"Không cần, tôi thật sự phải về trung đội."
"Làm phiền anh lâu vậy rồi, xưa nay tôi cũng chưa từng mời anh đi ăn cơm. Chúng ta ăn ngay ở trong căng tin ở đây thôi, sẽ không bị lâu quá đâu." Khưu Ngôn ngập ngừng một chút, áy náy nói, "Cho tôi một cơ hội xin lỗi anh, được không."
Nhậm Diệc thở dài, anh luôn rất khó lòng từ chối yêu cầu của phụ nữ.