Trong lúc Khưu Ngôn với Nhậm Diệc tiến về căng tin, Cung Ứng Huyền quay về xe lấy hộp cơm của mình.
Không chờ Khưu Ngôn mở miệng, Nhậm Diệc đã phủ đầu: "Đội trưởng Khưu, cô không cần phải xin lỗi tôi, lại như cô nói đó, cô chỉ làm công tác của mình, thực hiện chức trách của cảnh sát. Đổi lại nếu tôi là cô, tôi cũng sẽ dốc lòng điều tra tới cùng."
"Cảm ơn anh đã thông cảm, nhưng xét về đạo đức thì tôi cũng rất hổ thẹn với anh, dù gì anh cũng đã giúp chúng tôi rất nhiều việc." Khưu Ngôn cúi đầu, "Xin anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm hết khả năng của mình để điều tra chân tướng. Vụ án gần nhất vẫn luôn có tiến triển, chúng tôi đã thông qua Seraph để khoanh vùng mấy tên phóng hỏa trong nước, đến thời cơ thích hợp sẽ một lưới tóm gọn. Lần trước Cung Ứng Huyền kể cho anh vụ thi thể vô danh bị thiêu kia, sau khi xác nhận thân phận của hắn ta, chúng tôi đã phát hiện tiền bảo hiểm của hắn sau khi chết đã bị chiếm rồi, chúng tôi vẫn đang điều tra."
Nhậm Diệc gật đầu: "Tên Bạch Diễm kia thì sao?"
"Năng lực chống đối trinh sát hình sự của Bạch Diễm cực kỳ phi thường, mấy lần chúng tôi dò ra manh mối đều bị phá hỏng, khẳng định là trong tổ chức có chuyên gia để che giấu tung tích của Bạch Diễm, giúp hắn ta ẩn náu. Hiện nay chúng tôi đã tập trung gia tăng lực lượng cảnh sát để truy nã rồi, nghe lén qua đường thông tin của những người có liên hệ với Bạch Diễm, hắn ta nhất định sẽ sa lưới."
Từ vụ đào được thi thể vợ con của Bạch Xích Thành dưới sân chơi bỏ hoang đến giờ, kỳ thực cũng chỉ mới qua một tháng thôi. Nhậm Diệc biết truy nã tội phạm, đặc biệt là tội phạm IQ cao và có toan tính không phải chuyện dễ dàng như vậy, chỉ là anh vẫn không khỏi nóng ruột.
Đến căng tin, hai người cầm khay cơm đi lấy đồ ăn. Trung đội Phượng Hoàng chỉ có hơn bốn mươi người, bởi vậy căng tin đều là suất ăn nhỏ, cũng chỉ như một quán cơm nhỏ. Song phân cục Hồng Võ lại có tận mấy trăm người, lúc Nhậm Diệc xếp hàng chờ múc cơm thì có cảm giác như mình được trở về thời đại học.
Sau khi chọn một góc ngồi xuống, Khưu Ngôn hỏi: "Thức ăn ở căng tin chúng tôi thế nào?"
"Tôi vẫn thấy ở trung đội chúng tôi khá hơn chút, chẳng qua trung đội ít người, nên làm ngon hơn."
Khưu Ngôn cười cười: "Vậy hôm nào rảnh tôi qua trung đội anh ăn ké một bữa."
"Được."
"Anh đến phân cục chúng tôi nhiều lần vậy rồi, đây mới là lần đầu tới căng tin ăn à?"
"Đúng đấy."
"Trước đây Ứng Huyền chưa từng đưa anh tới dùng cơm sao?"
"... Chúng tôi ăn cơm hộp trên xe cậu ấy."
"À, phải rồi." Khưu Ngôn sực nhớ ra gì đó, "Bác Thịnh nói, mỗi ngày ông ấy đều sẽ làm hai phần cơm đặt trên xe Ứng Huyền, trong đó một phần là chuẩn bị cho anh."
Nhậm Diệc im lặng. Trong đầu anh tái hiện từng bức tranh, tất cả đều là vô số lần hai người ngồi trên con xe SUV màu đen kia của Cung Ứng Huyền ăn cơm, có thể hình dung việc hai tay nâng hộp cơm ra một bữa tối có ánh nến thật hạnh phúc và lãng mạn. Phải yêu thích người kia đến nhường nào mới làm điều gì cùng nhau cũng tốt đẹp như vậy.
Anh đã từng cảm thấy Cung Ứng Huyền như một thiên sứ không rành thế sự - tuy rằng ví von như vậy khiến người ta nghe xong muốn nổi hết cả da gà, vả lại thực ra tính cách Cung Ứng Huyền còn rất nhiều thiếu sót, người bình thường quả thật không thể chịu đựng được. Có lẽ ở trong mắt anh, tất cả những khuyết điểm đó đều có thể thông cảm được, đều khiến người ta cảm thấy đáng yêu, vậy nên Cung Ứng Huyền cái gì cũng tốt, điểm không tốt thì chỉ mình anh thấy, vậy cũng được, hơn nữa anh còn vui vẻ chịu đựng.
Thích một người đến mức độ mù quáng đến vậy, bảo sao không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Khưu Ngôn thấy Nhậm Diệc chẳng nói chẳng rằng, nở nụ cười gượng gạo: "Thật ra từ lâu tôi đã đoán được giữa hai người sẽ xảy ra vấn đề, chỉ là không nghĩ vấn đề sẽ xuất phát từ Cung Ứng Huyền mà thôi."
Nhậm Diệc cười châm biếm, anh muốn hỏi ngược lại Khưu Ngôn, có còn lo mình dùng "kinh nghiệm của người trưởng thành" để tổn thương Cung Ứng Huyền nữa không? Bây giờ rõ ràng Cung Ứng Huyền đang lợi dụng mình, song anh không nói ra, Khưu Ngôn cũng không đến nỗi phải nghe lời chỉ trích này.
Khưu Ngôn thận trọng quan sát vẻ mặt của Nhậm Diệc, thành khẩn nói: "Tôi hiểu được sự phẫn nộ của anh, mà Ứng Huyền cũng rất khó xử, tôi thực sự không muốn nhìn hai người như vậy nữa, tôi có thể làm gì đó không?"
Nhậm Diệc biết Cung Ứng Huyền tuyệt đối sẽ không kể mối quan hệ thật sự giữa hai người cho Khưu Ngôn, điều này cũng chứng tỏ Khưu Ngôn không thể "hiểu" chính xác cơn giận của anh. Anh lắc lắc đầu: "Để tự chúng tôi giải quyết đi."
Khưu Ngôn thở dài, ngượng ngùng nhìn Nhậm Diệc, vẻ mặt chỉ còn bất đắc dĩ.
Một lát sau, Cung Ứng Huyền bước vào căng tin. Hắn cao ráo chân dài, tướng mạo thoát tục, vốn là đi tới đâu cũng trở thành người xuất chúng nhất, nhưng người trong phòng ăn vẫn phản ứng rất mạnh, ánh mắt lũ lượt đổ dồn về phía hắn, đều tràn đầy kinh ngạc.
Nhậm Diệc nghĩ thầm, chỉ sợ đây là lần đầu tiên Cung Ứng Huyền xuất hiện ở nhà ăn công cộng.
Quả nhiên, có người đồng nghiệp lập tức trêu: "Oa, tiến sĩ Cung, sao cậu lại đến căng tin rồi, không phải trước giờ cậu không hề bén mảng đến đây để ăn cơm sao."
Cung Ứng Huyền gật đầu với anh ta, không để ý lắm, trực tiếp đi về phía bọn họ. Hắn đặt hai hộp giữ nhiệt trong tay lên bàn, cũng tự ngồi xuống, sau đó đẩy một hộp tới trước mặt Nhậm Diệc, "Có thịt kho tàu với ngó sen chiên giòn anh thích ăn này."
"Không cần, nhiều ăn không hết." Nhậm Diệc vùi đầu ăn phần cơm của mình.
Cung Ứng Huyền mất mát cúi đầu, mở hộp cơm ra, bắt đầu ăn. Nhưng hắn lại không tập trung, vừa ăn còn vừa lén nhìn Nhậm Diệc.
Khưu Ngôn ngồi bên cạnh hai người, không khỏi lúng túng, chị ho nhẹ một tiếng, đứng lên: "Tôi đi nhà vệ sinh chút."
Dĩ nhiên Nhậm Diệc biết Khưu Ngôn không định ăn cơm, mà là muốn tạo cơ hội để anh với Cung Ứng Huyền làm hòa. Nhưng hiện giờ phải đối mặt với Cung Ứng Huyền chỉ khiến anh mệt mỏi, đó là cảm giác mệt mỏi sau khi cơn phẫn nộ dữ dội qua đi.
Khưu Ngôn đi rồi, Cung Ứng Huyền lại liếc trộm Nhậm Diệc mấy cái, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng thất vọng cúi đầu xuống, toàn thân đều tỏa ra một vẻ lặng lẽ đáng thương.
Nhậm Diệc cũng cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, bữa cơm này đúng là nhạt như nước ốc.
Đột nhiên, anh cảm giác đầu gối mình bị va vào một cái. Mới đầu anh còn tưởng mình không cẩn thận đụng vào, nhưng rất nhanh, Cung Ứng Huyền lại huých anh một cái nữa, đụng vào thật nhẹ nhàng và chậm rãi, giống như đang thăm dò và kêu gọi anh.
Nhậm Diệc hơi co chân về, chỉ là không gian dưới bàn có hạn, anh không thể tránh nổi đôi chân dài của Cung Ứng Huyền.
Nhậm Diệc ho nhẹ một tiếng, thẳng thừng lui người về phía sau.
Cung Ứng Huyền mất mát buông đũa xuống, ngập ngừng: "Viện dưỡng lão mà anh chọn kia, có rất nhiều người đều không có tư chất điều trị, trước đó còn từng có mấy vụ kiện về hộ lý ngược đãi người già, dùng tiền dìm xuống, với cả..."
"Ông ấy là cha tôi." Nhậm Diệc không buồn ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Cậu khỏi cần quan tâm."
Cung Ứng Huyền mím môi: "Tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa, đưa lão đội trưởng trở về đi, không có bất kỳ nơi nào có thể cung cấp sự chăm nom tốt hơn so với chúng tôi." Mới đầu hắn chỉ muốn đối tốt với Nhậm Diệc, chẳng qua sau khi phát hiện thân phận của Nhậm Hướng Vinh, tất cả đều phát triển theo chiều hướng không thể khống chế được.
"Đáng lẽ ra tôi không nên nhận." Nhậm Diệc thờ ơ nói, "Chúng ta không quen không biết, tôi lại tự dưng nhận loại quà cáp này, nói thật đến cả mức ăn đút lót rồi. Hiện tại nơi này mới là nơi cha tôi nên đến, nếu trải nghiệm của ông không tốt, tôi sẽ cho đổi chỗ hoặc lại mời giúp việc, nhưng tôi sẽ không để cậu tiếp cận ông ấy thêm lần nào nữa."
Cung Ứng Huyền chán nản nói: "Vậy chúng ta thì sao, anh định vẫn đối xử với tôi như vậy à."
Nhậm Diệc ăn một miếng cơm, buông đũa xuống: "Tôi no rồi, đi trước đây." Anh cầm áo khoác lên, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cung Ứng Huyền chậm rãi siết chặt nắm đấm, sắc mặt chùng xuống với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, dường như nhiệt độ không khí xung quanh cũng tụt xuống theo. Hắn cũng đứng bật lên, đuổi theo vài bước, song nhìn thấy bóng lưng quyết tuyệt của Nhậm Diệc, lại đột nhiên không còn dũng khí chạy theo nữa.
Hắn chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, cũng chưa từng hạ mình quá độ trước bất kỳ ai, hắn hoảng loạn, mông lung, bối rối. Hắn không biết phải đối mặt với loạt từ chối cùng lạnh lùng của Nhậm Diệc thế nào, không nhìn nổi vẻ lạnh nhạt của Nhậm Diệc với mình, không chịu được Nhậm Diệc rời khỏi mình càng lúc càng xa. Nhậm Diệc giờ đây xoay người không chút lưu tình, mang cả sướng vui đau buồn của hắn mà đi, để lại nỗi trống trải trong hắn, chẳng khác nào đã mất đi tất cả.
Nhậm Diệc không để ý tới hắn, hắn phải làm sao bây giờ?
- ----
Lời nói ngày đó của Cung Ứng Huyền quả thật khiến Nhậm Diệc có chút bận tâm, thế nên mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho cha, xác nhận ông ở bệnh viện thế nào, lần nào cũng nhận được đáp án khiến anh yên tâm.
Mấy ngày sau bình tĩnh, Nhậm Diệc lại bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình với Cung Ứng Huyền. Anh vẫn không tài nào nguôi ngoai với chuyện Cung Ứng Huyền làm, chẳng qua mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ và sốt ruột của đối phương, trái tim anh cũng đau nhói theo, anh nhận ra ngay cả đến nước này rồi, bản năng của mình vẫn như cũ, không muốn khiến Cung Ứng Huyền khổ sở.
Một mặt anh tự khinh bỉ chính mình, một mặt lại đấu tranh xem phải tiếp tục hợp tác với Cung Ứng Huyền thế nào, thậm chí, không biết tương lai của anh với hắn rốt cuộc sẽ có hình dáng gì?
Những liên lạc duy nhất giữa hai người trong hai ngày qua là Cung Ứng Huyền yêu cầu anh dùng tài khoản chính thức để đăng tải thông báo nhắc nhở những trẻ vị thành niên chú ý đến an toàn PCCC, nhằm kích động Phương Chi Nhứ.
Nhậm Diệc nghe theo, rất nhanh sau đó đã có hiệu quả. Một buổi chiều thứ sáu, Phương Chi Nhứ xuất hiện ở trung đội Phượng Hoàng.
Phương Chi Nhứ ăn mặc rất thoải mái, xách một cái ba lô cỡ lớn trên vai, xét từ tư thế cậu ta quăng cặp xuống, bên trong hiển nhiên được xếp rất nhiều sách vở.
Nhậm Diệc nhíu mày nhìn cậu ta: "Cậu đến trung đội làm gì?"
"Em vừa tan lớp học thêm, tình cờ đi ngang qua." Phương Chi Nhứ vuốt tóc, đánh giá phòng tiếp khách, "Cũng chẳng khác gì lần em đến hai năm trước nhỉ."
"Phòng tiếp khách chắc cũng có thay đổi gì đó." Nhậm Diệc nói, "Ngồi đi, uống gì không, có coca với sữa."
"Không cần." Phương Chi Nhứ rõ ràng không thích Nhậm Diệc đối xử với mình như trẻ con, cậu ta cố tình ngồi bắt chéo chân trên sô pha, tăng cường "diện tích" của chính mình.
Nhậm Diệc hỏi: "Năm nay thi đại học sao rồi? Thành tích thế nào? Định thi vào trường nào?"
"Vẫn ổn, tạm thời vẫn cầm cự được." Phương Chi Nhứ bĩu môi, "Có thể báo cáo kết quả là được."
"Báo kết quả cho ai, cha mẹ?"
"Chứ còn ai." Phương Chi Nhứ nói đến đây thì giọng điệu rõ là khinh khỉnh.
"Đây là vì chính cậu thôi. Cậu nên chuyên tâm học hành, hơn nửa đêm không ngủ, chạy đến nơi đó làm gì?"
Phương Chi Nhứ nhìn Nhậm Diệc không chớp: "Anh thật sự muốn biết sao?"
Nhậm Diệc bật cười: "Cậu đừng ra vẻ bí ẩn nữa, cậu muốn nói, thì nói nhanh lên, người lớn thật sự bận lắm."
Phương Chi Nhứ nhấc hai chân lên: "Em nói rồi, anh sẽ nói cho cảnh sát à?"
"Nếu như tin tức của cậu có ích, đương nhiên tôi phải báo lại cảnh sát rồi, vốn tôi phải phối hợp với cảnh sát để phá án mà."
"Vậy tại sao em lại phải nói." Phương Chi Nhứ lạnh nhạt nói.
"Thế tại sao cậu lại phải tới?"
Phương Chi Nhứ nheo mắt lại: "Anh khác hẳn những gì em tưởng tượng."
Nhậm Diệc cười, lắc đầu: "Cậu nói câu này, tôi cũng chẳng biết đáp sao nữa."
"Lúc đó, tại sao đội trưởng Tôn lại hy sinh?" Phương Chi Nhứ nhìn Nhậm Diệc, "Thông cáo báo chí rất mơ hồ."
Nhậm Diệc hơi biến sắc: "Cậu hỏi cái này làm gì."
"Em chỉ muốn biết thôi, không được sao?" Phương Chi Nhứ nhìn chằm chằm Nhậm Diệc đầy cố chấp, "Em muốn biết một anh hùng đã ngã xuống thế nào, vì cứu một bé trai à? Cứu thế nào? Tại sao anh ấy lại phải chết, trước khi chết thì anh ấy nói gì, anh ấy có..."
"Câm miệng!" Nhậm Diệc gầm lên, hai mắt tóe lửa, "Cút ra ngoài, không thì để tao quẳng mày ra."
Phương Chi Nhứ không phục nói: "Sao lại thế, em chỉ muốn biết có chuyện gì thôi mà, tại sao người hy sinh là đội trưởng Tôn mà không phải anh chứ?"
Nhậm Diệc đứng bật dậy từ ghế sô pha, vài bước đi tới trước mặt Phương Chi Nhứ, tóm chặt cổ áo, nâng cả người cậu ta lên.
Lồng ngực Phương Chi Nhứ phập phồng kịch liệt, cậu ta ngước nhìn Nhậm Diệc, trong ánh mắt sợ hãi lại mang vẻ hưng phấn rõ ràng.
Nhậm Diệc lạnh giọng nói: "Cút."
"Hai ta trao đổi nhé." Phương Chi Nhứ nở một nụ cười bệnh hoạn, "Anh kể cho em xem đội trưởng Tôn chết như thế nào, em sẽ cho anh biết mình thấy gì ở TTTM Văn Huy."
"Thằng mất dạy, mày muốn cợt nhả với người lớn, mày thật sự cho rằng mình có tư cách đó à?"
"Em có đùa với anh đâu, em đã nhìn thật một thứ thật mà, một vật rất quan trọng, hơn nữa em còn mang đi."
"... Thứ gì?" Nhậm Diệc buông cậu ta ra, hung ác nhìn cậu ta, "Cho tôi một gợi ý, không thì tôi sẽ không tin cậu."
Phương Chi Nhứ nhếch miệng cười: "Thời gian nổi lửa các anh thu được đã bị thao túng rồi, thứ mà em nhặt được, có thể giúp các anh xác nhận được một tuyến thời gian rất quan trọng, còn có thể bắt được hung thủ."
"Sao cậu lại biết những thứ này!" Nhậm Diệc nghiến răng nói.
"Em không nói được đâu, sao nào, trao đổi không?" Phương Chi Nhứ cười nhếch mép.
Nhậm Diệc lạnh lùng nhìn Phương Chi Nhứ: "... Được, tôi cho cậu biết."