Chuyển ngữ: Mạc Điềm
Cre: On pic
- ----------------------------------
Nhậm Diệc quay lại khu thương mại, thấy mọi người đều đang tìm kiếm Cao Cách, anh nói: "Xác định trong phòng thiết bị không còn ai?"
"Không, bọn em đã tìm qua hết rồi."
"Ai là người cuối cùng nhìn thấy cậu ấy?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Tôn Định Nghĩa vội nói: "Có lẽ...là chúng ta."
"Thiết bị báo nguy thì sao? Thiết bị báo nguy của cậu ấy có kêu không?"
Trên thân mỗi người lính cứu hỏa đều có một thiết bị báo nguy, có thể kiểm tra đo lường xem người mang nó có bị ngã hay không, một khi ngã xuống đất quá 20 giây thì sẽ phát ra âm thanh cảnh báo cường độ cao. Dù bối cảnh tại hiện trường rất ầm ĩ nhưng không thể không nghe được âm thanh kia.
"Không nghe thấy."
Mắt Nhậm Diệc hơi nhòe đi, một người sống sờ sờ sao có thể biến mất không dấu vết được?! Anh hít sâu một hơi: "Chúng ta lần lại một lần nữa. Lúc đầu cậu, tôi và Cao Cách vào phun nước, sau đó đổi chỗ cho đội tiếp theo. Đội sau là ai?"
"Là bọn em." Lưu Huy nói, "Ba người bọn em."
"Lúc chúng tôi ra ngoài, Cao Cách ở phía sau tôi, có ai nhìn thấy cậu ấy đi đâu không?"
Mấy người Lưu Huy ngơ ngác nhìn nhau: "Hình như...không thấy người."
"Sao có thể không thấy được?" Tôn Định Nghĩa gào lên, "Nơi này bé như thế, chỉ có một cái cửa ra vào, bên trong không có người nào, cũng không có ai thấy cậu ấy ra ngoài, người có thể đi nơi nào? Rơi vào hố chuột chắc?"
"Ấy!" Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh đột nhiên kêu lên.
Các chiến sĩ đồng loại nhìn ông ta.
"Đúng thật là trong phòng thiết bị có một cái hố!" Ông ta vội nói, "Giữ lại là để kiểm tra thiết bị điện nước dưới đất, lúc thường có dùng một tấm sắt đậy lên, chắc chắn tấm sắt đã nị nóng chảy rồi."
Nhậm Diệc nôn nóng nói: "Ở vị trí nào!? Có sâu không?"
Người đàn ông miêu tả vị trí đại khái, mấy người nhanh chóng xông vào. Vì tránh cho lại có người ngã xuống, bọn họ buộc dây thừng, khom lưng dò đường. Sương mù trong phòng thiết bị dày đặc, tầm nhìn cực thấp, ngọn đèn trên đỉnh đầu Nhậm Diệc quét qua một vùng bóng đen trên mặt đất, anh lắc lắc sợi dây, đi tới đó, quả nhiên phát hiện một cái hố. Anh gào to: "Cao Cách! Cao Cách!"
Phía dưới không hề có tiếng đáp lại nhưng vẫn có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Nhậm Diệc trèo thang xuống bên dưới.
Do hơi khó nhẹ hơn không khí nên có xu hướng bay lên, khói dưới đất sẽ không dày như bên trên, Nhậm Diệc thấy bình dưỡng khí của Cao Cách bị mắc trên thang, người đang nửa ngổi xổm nhưng đã hôn mê, rất có thể là lúc rơi xuống thì đầu đụng phải cầu thang.
Nhậm Diệc sờ mạch đập của Cao Cách, thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn lượng còn lại trong bình dưỡng khí của Cao Cách, đã lập lòe ánh đỏ, chứng tỏ hàm lượng dưỡng khí cực thấp.
Nhậm Diệc lấy móc cài dây thừng buộc lên đai lưng của Cao Cách, giật giật sợi dây để người ở trên kéo Cao Cách lên.
Cao Cách được khiêng ra bên ngoài, tháo mặt nạ bảo hộ xuống, da cậu ta đỏ ửng bất thường, cả người ướt như vừa được vớt từ trong nước ra, toàn là mồ hôi, hô hấp vừa gấp gáp vừa khó khăn.
"Trước tiên là cởi quần áo của cậu ấy ra, xe cấp cứu đã tới chưa?" Nhậm Diệc hỏi.
"Chắc là đến ngay thôi."
Bọn họ ba chân bốn cẳng cởi bộ trang phục bảo hộ vừa dày vừa nặng trên người Cao Cách xuống, kê cao cổ, cố gắng để cậu ta được hô hấp thông thuận. Làn da của Cao Cách nóng đến bốc hơi, bọn họ liền lấy nước để hạ nhiệt cho cậu ta.
Trước khi xe cấp cứu tới nơi, Cao Cách đã khôi phục được một chút ý thức, cất giọng khàn khàn nói muốn uống nước.
Nhậm Diệc đang ngồi bên cạnh bèn đút cho cậu ta chút nước, nói mà lòng vẫn sợ hãi: "Người anh em, cậu dọa chết tôi rồi." Nếu như bọn họ phát hiện trễ một lúc nữa thôi thì hậu quả khó lường, anh sao có thể không sợ được chứ
Trong đám cháy có đủ các loại điều bất trắc không ngờ tới, bọn họ dù có cẩn thận thế nào cũng khó mà tránh được hoàn toàn, quả thực làm người ta mệt mỏi.
"Xe cấp cứu đến rồi!"
Đưa Cao Cách nên xe cấp cứu xong, các chiến sĩ lại chạy về tiếp tục dập lửa.
Bọn họ bận rộn một mạch từ trưa đến tối, ròng rã suốt bảy giờ đồng hồ mới dập tắt ngọn lửa, trong lúc đó bọn họ phải luân phiên vào trong phun nước, lại luân phiên ngồi xổm ven đường ăn cơm hộp, chỉ bình dưỡng khí thôi mà mỗi người phải đổi ít nhất ba lần.
Sau khi lửa bị dập tắt, các chiến sĩ đã mệt đến không đứng nổi. Trời đêm cuối thu còn chưa tới 10 độ mà bọn họ nằm trên mặt đất lại chẳng thấy lạnh tí nào. Hơi nóng trong phòng thiết bị như thấm vào từng lỗ chân lông trên người bọn họ, đến tận bây giờ cũng chưa tiêu tan.
Lúc trở về trung đội, Nhậm Diệc cho xe cứu hỏa lượn một đường đưa anh và Tôn Định Nghĩa đến bệnh viện Hồng Vũ.
Cao Cách vừa làm kiểm tra xong, đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh, cậu ta đã tỉnh, chấn động não ở mức trung, trên người bị bỏng ở mức độ khác nhau, tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày.
Lúc vào trong phòng bệnh, Cao Cách đang gọi video cho vợ con, thấy mọi người đến liền quay điện thoại di động sang: "Con gái, đây là chú Nhậm và chú Tôn, chào đi nào."
"Chào chú ạ." Bé gái lanh lợi chào.
Nhậm Diệc và Tôn Định Nghĩa đều quen vợ của Cao Cách. Hai mẹ con họ không ở Bắc Kinh nhưng từng đến trung đội cùng ăn Tết hai lần.
Cao Cách trò chuyện vài câu với mẹ con họ rồi cúp máy: "Lửa tắt rồi?"
"Không tắt thì bọn tôi nào dám qua đây." Tôn Định Nghĩa lau khuôn mặt bẩn hề hề: "Cậu ở trong phòng điều hòa đợi có dễ chịu không?"
"Thoải mái lắm." Cao Cách nháy mắt, nói: "Cho cậu thèm muốn chết."
Nhậm Diệc cười mắng: "Đừng lảm nhảm, hiện tại cảm thấy thế nào?"
"Người đau, còn chút choáng váng, nhưng không có chuyện gì lớn." Cao Cách khó hiểu nói, "Đến giờ em vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tôn Định Nghĩa giải thích: "Trong cái phòng thiết bị kia vốn có một hầm để kiếm tra tu sửa, có một cái thang dẫn xuống tầng đó, lẽ ra là có tấm sắt đậy lên, nhưng kết quả là tấm sắt đó bị nóng chảy."
"Đm..." Cao Cách cảm thán, "Trong chỗ đó chẳng nhìn thấy cái mịa gì hết."
"Phải đấy, bọn tôi tìm cậu cả buổi, còn cậu lại biến mất không dấu vết. Nếu không phải là một thợ điện nhớ tới..." Nhậm Diệc trầm giọng nói, "Khi đó bình dưỡng khí của cậu sắp cạn, mẹ kiếp, quá nguy hiểm."
Cao Cách cố ý cười to hai cái, an ủi bọn họ: "Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời."
"Chúng tôi chỉ đến thăm cậu thôi, nếu đã không có chuyện gì thì chúng tôi về đây. Nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi đón vợ con lên xum họp đi."
Cao Cách gật đầu: "Vợ em đã mua vé tàu ngày mai rồi."
Hai người rời khỏi phòng bệnh, lúc Nhậm Diệc xoay người chỉ thấy trên cổ đau rát một hồi, anh "ss!" một tiếng.
"Sao thế?"
"Cậu giúp tôi nhìn thử chỗ cổ này với."
Tôn Định Nghĩa kéo cổ áo Nhậm Diệc xuống, cau mày nói: "Bỏng rộp rồi, anh không cài kín cổ áo đúng không?"
Nhậm Diệc nhớ lại lúc mình ra ngoài từng nới rộng cổ áo để hạ nhiệt, sau đó nghe nói không thấy Cao Cách đâu liền vội vàng quay trở lại, đâu còn tâm trạng để ý cái này.
Cổ áo là phòng thủ khá yếu trên bộ trang phục bảo hộ của bọn anh, tuy đã tiến hành rất nhiều biện pháp che chắn nhưng dù sao nơi này cũng nối liền chỗ da thịt hở ra, từ phần cổ trở nên chỉ có thể bảo vệ bằng vành mũ*. Bất kể bằng cách nào cũng không thể để lộ ra dù chỉ một chút, do nơi này chính là nơi tiếp nhận lượng bức xạ nhiệt cao nhất.
Cổ Nhậm Diệc còn chưa che kín hết, hiển nhiên là bị hơi nước nóng làm bỏng.
"Đi, đi xử lý một chút đã."
Nhậm Diệc nói: "Tôi tự đi, cậu về trung đội trước, nghỉ ngơi cho tốt đã."
"Đỡ hơn lúc nãy rồi, đi thôi."
Hai người tìm y tá, vừa cởi quần áo ra nhìn, trên cổ đã có mấy vết bỏng rộp màu đỏ nhạt to như trứng chim cút, có một cái còn bị cổ áo cọ vỡ.
"Anh không cảm thấy gì sao?" Y tá oán trách nói, "Đã bị cọ vỡ rồi, rất dễ bị nhiễm trùng."
Nhậm Diệc cười gượng nói: "Ban nãy người tôi nóng muốn chết, chỗ nào cũng đau, thật sự không cảm giác được."
Y tá bắt đầu xử lý vết thương cho Nhậm Diệc.
Tôn Định Nghĩa ở bên cạnh nhìn y tá đâm từng cái lỗ nhỏ trên bọc nước, rất nhiều dịch thể chảy ra, Nhậm Diệc không ngừng nhíu mày nhưng không hề hé môi. Cậu ta có chút không nhìn nổi: "Em đi lấy thuốc cho anh."
"Ừ."
Một lát sau, Tôn Định Nghĩa đã lấy thuốc trở về: "Nhậm đội, em nhìn thấy tiến sĩ Cung nè."
Nhậm Diệc ngẩng phắt đầu lên: "Ở chỗ nào?"
Cây kim của y tá không cẩn thận đâm vào sau lưng anh, anh "Ái da" một cái, y tá đè anh xuống: "Anh đừng lộn xộn."
Nhậm Diệc nhìn về phía Tôn Định Nghĩa: "Ở đâu thế? Không nhìn nhầm chứ?"
"Mặt mũi hắn như thần tiên thế kia mà còn nhìn nhầm được? Ở bên ngoài ấy, hình như đang áp giải tội phạm." Tôn Định Nghĩa nói, "Em đi gọi hắn qua đây nhé."
"Ấy đừng..." Nhậm Diệc muốn ngăn cản Tôn Định Nghĩa, nhưng người ta vừa xoay người đã đi ra ngoài mất rồi.
Tuy rằng anh rất muốn thấy Cung Ứng Huyền, nhưng bây giờ bản thân đang bẩn như chóa, rõ ràng không phải thời điểm tốt để gặp nhau.
Rất nhanh, Cung Ứng Huyền đã theo sau Tôn Định Nghĩa tiến vào, hắn nhìn Nhậm Diệc liền giật mình. Nhậm Diệc đang mặt một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời ướt đãm mồ hôi, thắt lưng quần của trang phục bảo hộ vẫn còn vắt trên vai, trên người và mặt toàn là tro bụi đen nhem nhẻm, trên cổ có một mảng vết thương đỏ hồng. Bộ dạng bẩn thỉu kia cùng phòng khám bệnh trắng tinh tạo thành tương phản cực lớn, hoàn toàn là dáng vẻ mệt mỏi nhếch nhác khi sống sót sau tai nạn.
Cung Ứng Huyền chỉ cảm thấy tim như bị nhéo một cái thật mạnh, hắn bước nhanh tới, vội nói: "Anh bị thương? Cái cổ làm sao vậy?"
Nhậm Diệc nói một cách dửng dưng: "Mới xuất cảnh, không sao, bị bỏng chút thôi."
Cung Ứng Huyền nhìn bọc nước trên cổ Nhậm Diệc, nhíu chặt chân mày, một lúc lâu mới nói: "Đau lắm phải không?"
"Cũng tàm tạm, cô y tá rất dịu dàng." Nhậm Diệc chớp chớp mắt, "Bọc nước thôi mà, mấy ngày là khỏi."
Y tá thoa thuốc xong, dặn dò: "Đội trưởng Nhậm, bọc nước bị vỡ thì hết cách, nhưng những cái khác thì phải giữ gìn lớp da kia cho tốt, không được cọ xát không được dính nước. Cứ làm thế sau này thẹo sẽ nhạt nhanh hơn."
"Được, cảm ơn nha." Nhậm Diệc đứng lên, "Cậu tới bệnh viện làm chi thế? Châu Xuyên?"
Cung Ứng Huyền gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên vết bỏng của Nhậm Diệc: "Hôm nay Châu Xuyên ra viện."
"Quá tốt, cuối cùng cũng có thể giam thằng cháu này lại." Nhậm Diệc hỏi, "Những người khác thẩm vấn ra sao rồi?"
"Có tiến triển rất lớn." Cung Ứng Huyền nói, "Tôi đưa các anh về trung đội, đợi anh khỏe rồi tôi sẽ nói cho anh sau."
"Tôi chỉ bị bỏng, cũng không ảnh hưởng gì."
"Đi thôi."
Nhậm Diệc do dự nói: "Hai chúng tôi bẩn thế này, sao có thể ngồi lên xe cậu?"
"Tôi không lái xe, ngồi xe cảnh sát tới đây."
Tôn Định Nghĩa xoa xoa tay: "Quào, tôi chưa từng ngồi xe cảnh sát đâu đấy."
"Cậu có muốn thử trải nghiệm toàn bộ luôn không?" Nhậm Diệc chế nhạo, "Hắn có còng tay nè."
"Cái đấy thì không cần."
Lên xe, Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc ngồi ở ghế sau, Nhậm Diệc nhích sang một bên, chỉ sợ đụng phải Cung Ứng Huyền. Cung Ứng Huyền liếc mắt nhìn anh một cái: "Đừng tránh nữa, anh còn có thể ngồi lên trần xe sao?"
Nhậm Diệc cười đùa nói: "Tôi sợ cậu phát bệnh."
"Anh... Tôi miễn cưỡng vẫn có thể chịu đựng." Cung Ứng Huyền khẽ nói.
Nhậm Diệc hiểu ý nở nụ cười.
Xe cảnh sát đưa bọn họ về trung đội, Nhậm Diệc ôm chút chờ mong hỏi Cung Ứng Huyền: "Có muốn vào ngồi một lúc không? Nếu cậu không cần vội vàng về phân cục..."
"Được."
Vào trung đội, các chiến sĩ đều tiến đến hỏi thăm tình hình của Cao Cách, sau khi biết Cao Cách không có chuyện gì lại nhao nhao quan tâm đến vết thương của Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc giảng giải một phen xong thì dẫn Cung Ứng Huyền đến ký túc xá của mình.
Ở trung đội bọn họ, chỉ có trung đội trưởng và chỉ đạo viên mới có ký túc xá cho một người, mặc dù các thiết bị được lắp đặt rất giản dị nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ từ phòng ngủ, phòng tắm đến phòng làm việc.
Cung Ứng Huyền đứng trong phòng nhìn xung quanh bốn phía. Tuy hắn từng đến trung đội Phượng Hoàng vài lần nhưng ký túc xá của Nhậm Diệc vẫn là lần đầu tiên hắn đến, so với căn nhà mấy năm không có người ở kia của Nhậm Diệc thì nơi này càng có hơi thở cuộc sống hơn, càng có...mùi của Nhậm Diệc hơn.
"Uống nước không?" Nhậm Diệc bỗng hơi căng thẳng, cứ như bé trai lần đầu tiên mời bạn gái đến ký túc xá của mình, chỉ lo bị chê thiếu gọn gàng sạch sẽ.
"Không cần."
"Vậy cậu ngồi một lúc, tôi đi tắm." Nhậm Diệc nhớ tới vết thương trên cổ mình, y tá vừa dặn dò rằng không thể đụng nước, nhưng ngay cả nhìn anh còn không nhìn thấy. Anh khe khẽ "chẹp" một tiếng, nói lẩm bẩm, "Tắm kiểu gì đây."
"Tôi giúp anh nhé." Cung Ứng Huyền nói.
Nhậm Diệc trợn tròn mắt, không dám quay đầu lại.
- ----------------------------