Chuyển ngữ: Mạc Điềm
- --------------------------------
Nhậm Diệc lặng lẽ nhéo cánh tay của mình, xoay người: "Hả?"
"Anh gọi tôi lên không phải vì điều này sao?" Hai tay Cung Ứng Huyền khoanh trước ngực, "Một mình anh làm sao tắm?"
"Ế, tôi..." Nhậm Diệc thử tưởng tượng tình cảnh kia, cảm thấy bản thân không thể không nghĩ bậy nghĩ bạ, nhưng bảo anh buông tha một cơ hội có thể tiếp xúc thân mật với Cung Ứng Huyền thì anh lại không cam, anh chần chừ một lúc, "Cậu không ghét tôi bẩn à?"
"Ghét." Cung Ứng Huyền nói không chút do dự, "Tôi giúp anh cầm vòi sen, chú ý không cho nước chạm vào vết thương của anh, sau đó anh tự tắm." Hắn khựng lại, dáng vẻ cố làm cho xong, "Vùng xung quanh cổ tôi có thể giúp anh chà một tí."
"Hay...hay là thôi đi." Nhậm Diệc cười khan nói, "Cả người khỏa thân xấu hổ lắm."
Cung Ứng Huyền nhướng mày: "Anh là một lính cứu hỏa mà chưa từng tắm ở phòng tắm tập thể ư?"
Nhậm Diệc nghẹn lời, đúng là hai năm trước lên làm trung đội trưởng mới có phòng tắm độc lập.
"Hoặc là nói, anh chỉ xấu hổ trước mặt tôi thôi?" Cung Ứng Huyền hơi hơi nhếch môi, "Tự ti sao?"
Nhậm Diệc ưỡn ngực, gào lên: "Giỡn mặt hả? Nếu cậu đã muốn giúp đến vậy, tôi cho cậu cơ hội này thôi đấy."
Cung Ứng Huyền hất cằm: "Tận dụng thời gian đi, tôi còn phải về phân cục." Hắn nói xong liền cởi áo vest xuống.
Nhậm Diệc nhìn cơ ngực rắn chắc cố ý lộ ra lúc Cung Ứng Huyền cởi áo ra, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. (*lau nước dãi(¯﹃¯))
"Lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ cho tôi, tốt nhất là đồ mới."
"Tôi chỉ có đồng phục huấn luyện thôi."
Cung Ứng Huyền nhíu nhíu mày: "Là cái bộ quần áo như thợ sửa chữa của mấy người ấy hả?"
Nhậm Diệc trợn trắng mắt: "Đúng, là bộ quần áo giống thợ sửa chữa ấy." Cũng khó trách người khác ghét bỏ quần áo của bọn họ, chính bọn họ cũng thấy nó rất xấu. Nhậm Diệc lấy ra hai bộ đã được giặt sạch sẽ từ trong ngăn kéo, đưa một bộ cho Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền im lặng nhìn bộ đồng phục huấn luyện của lính cứu hỏa màu xanh da trời có hình ngọn lửa trong tay anh, rõ ràng là đã giặt đi giặt lại rất nhiều lần, vải vóc có chút nhăn nhúm, lại hoàn toàn chưa từng được là phẳng phiu.
"Đều giặt sạch sẽ rồi." Nhậm Diệc cầm bộ trong tay mình đưa lên mũi ngửi một cái, "Vẫn còn thơm nè."
"Anh cho rằng mùi bột giặt rẻ tiền này thơm?" Cung Ứng Huyền lườm anh.
"Chậc, cái này là của cậu, không mặc thì cậu cứ để trần mà vào nhé?"
Cung Ứng Huyền do dự.
Chút do dự này làm Nhậm Diệc sợ, tên này sẽ không định cởi trần trước mặt mình thật đấy chứ? Không được, anh, anh còn chưa chuẩn bị tốt đâu, xấu hổ chết đi được!
Cung Ứng Huyền không tình nguyện lắm, nói: "Được."
Trái tim bé nhỏ của Nhậm nhảy loạn như điên, dè dặt nói: "Vậy là...mặc...hay không mặc?"
Cung Ứng Huyền ném bộ quần áo huấn luyện cho Nhậm Diệc: "Tôi mới không mặc loại đồ này."
Nhậm Diệc trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp: "Cậu cậu, cậu thật sự muốn...!"
"Đều là đàn ông, có làm sao." Cung Ứng Huyền nhìn đồng hồ đeo tay, giục, "Anh có thể nhanh hơn chút được không?" Vừa nói vừa tháo đồng hồ đặt lên bàn.
Nhậm Diệc cám thấy như có một đầu hươu đực trưởng thành đang húc loạn xạ trong lòng, anh luống cuống. Một người đàn ông bình thường như anh sao có thể thản nhiên đối mặt với chuyện này chứ, đây không phải là đang giày vò anh sao? Nhưng nếu từ chối, há chẳng phải giấu đầu hở đuôi ư?
Cung Ứng Huyền ung dung bình thản bắt đầu cởi quần áo.
Nhậm Diệc hạ quyết tâm: "Cậu có thể mặc đồ lót, tôi, tôi đưa cậu đồ mới."
"Ừ."
Nhậm Diệc cầm quần áo huấn luyện của mình, xoay người vào phòng tắm. Anh vốc nước lạnh hắt lên mặt hai cái, âm thầm liều mạng la to: Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Chỉ là tắm cùng thôi mà, từ cấp ba anh đã bắt đầu ở nội trú, từng tắm qua bao nhiều phòng tắm tập thể, có cảnh gì chưa thấy đâu chứ, không thể mất mặt trong phòng tắm của chính mình được, tuyệt đối không thể nào. Anh hít một hơi thật sâu, cởi quần áo ra, mở vòi nước.
Chỉ một lát sau, Cung Ứng Huyền bước vào: "Nước đã nóng chưa?"
"Rồi." Nhậm Diệc hít vào một ngụm khí, hơi hơi nghiêng người, định đưa vòi sen cho Cung Ứng Huyền. Thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy cơ thể hoàn mỹ tráng kiện của Cung Ứng Huyền, toàn thân anh vẫn run lên. Anh vôi vã nhét vòi sen vào trong tay Cung Ứng Huyền rồi quay lưng đi, e sợ da mặt đỏ bừng của mình bị phát hiện.
Cung Ứng Huyền cầm lấy vòi sen, tầm mắt không thể khống chế nhìn bóng lưng trần của Nhậm Diệc một lượt từ trên xuống dưới, vóc dáng thon dài, vòng eo thon gọn hữu lực, bắp thịt vừa phải, mỗi tấc đều tràn đầy vẻ đẹp sức mạnh bừng bừng sức sống.
Cơ thể Nhậm Diệc rất đẹp, hắn nghĩ.
Khi hắn nhận ra mình đanh nghĩ gì, hắn chợt cảm thấy khó tin. Hắn chưa từng chú ý đến dung mạo của người khác, kiểu "chú ý" này cũng không phải là phân biệt đẹp xấu, vả lại xấu hay đẹp cũng chẳng có ý nghĩa gì với hắn, còn không bằng có sạch hay không, này mới quan trọng. Thế nhưng lúc này hắn lại nảy sinh ý nghĩ "Nhậm Diệc thật đẹp". Hắn không thể hiểu loại tâm tình này từ đâu tới, hắn cảm thấy hoang mang, thậm chí là bối rối, hô hấp bỗng trở nên dồn dập.
Nhậm Diệc đợi hồi lâu: "Hử? Xả nước đi chứ." Anh không quay đầu, vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, mặc dù anh rất muốn rất rất muốn quay đầu nhìn một cái, tốt nhất là có thể nhìn thỏa thích. (Tui cảm thấy liêm sỉ của Tứ Hỏa ca ca chỉ còn tí tẹo tèo teo =)))
Cung Ứng Huyền hồi phục tinh thần, hắn gắng sức đè suy nghĩ khó hiểu trong lòng xuống, đi về phía trước hai bước, kiểm tra vết thương của Nhậm Diệc một chút: "Vết thương này lành rồi cũng phải mất ít nhất hai năm thì màu sắc mới nhạt đi được."
"Vậy phơi nắng đen hơn chút sẽ không nhìn ra nữa."
"Trừ khi anh phơi thành người da đen." Cung Ứng Huyền xối nước lên lưng Nhậm Diệc, "Tắm đi."
Nhậm Diệc chỉ đành ngượng ngùng tắm rửa, anh phải cưỡng éo bản thân không được nghĩ về người ở phía sau nữa, mà nghĩ tới một vài thứ có thể giúp đại não và thân thể của mình được bình tĩnh. Do đó thân thể anh vô cùng cứng ngắc, tắm một lần thôi mà khó chịu như liệt nửa người.
Nhưng dù cho anh không quay đầu lại, anh vẫn có thể cảm nhận Cung Ứng Huyền đang nhìn anh, nói nhảm, đương nhiên là Cung Ứng Huyền đang nhìn anh, nhưng phải nhìn bình thường, mà là... Anh không có cách nào hình dung ánh mắt dường như đã được cụ thể hóa mà anh cảm nhận được ấy, có lẽ hết thảy mọi thứ chỉ là ảo giác của anh, nhưng anh lại không dám quay đầu chứng thực nó.
Trong đầu Nhậm Diệc không khỏi hiện lên hình ảnh viễn tưởng đầy mộng mơ... Anh giật nảy mình, vô thức hơi hơi khom lưng, muốn che giấu sự hoảng loạn của mình.
Không được, nghĩ cái khác đi, nghĩ... nghĩ gì đáng sợ ấy.
Nhậm Diệc cắn chặt răng, không để ý đến nỗi sợ hãi mà nghiêm túc nhớ lại những bộ phim ma mình từng xem, tưởng tượng nơi anh không nhìn thấy được có thứ gì đó đang...
"Đưa khăn lông cho tôi."
Giọng nói của Cung Ứng Huyền đột nhiên vang lên bên tai Nhậm Diệc. Thanh âm kia trời sinh đã mang theo sự tao nhã và biến ảo khôn lường, cứ như có một tầng kết giới ngăn cách với thế gian ồn ào náo động, mang màu sắc thuần khiết nhưng không trống rỗng, khiến đôi tai người nghe tê dại. Nhưng trong lúc đầu óc Nhậm Diệc đang loạn như ma, giọng nói dễ nghe đến vô căn cứ này lại có thể khiến thân nhiệt của người ta bỗng chốc giảm hẳn 3 độ.
Nhậm Diệc sợ đến nỗi tim suýt rớt ra ngoài, thân thể run lên, dưới chân trượt một cái, cả người ngửa về phía sau.
Một tay Cung Ứng Huyền vẫn đang cầm vòi sen, chỉ có thể đưa một tay đỡ lấy Nhậm Diệc. Dưới chân hăn cũng rất trơn, để không để hai người cùng té ngã, hắn đành phải lảo đảo lùi về sau mấy bước, áp lưng vào bức tường mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Khoảng khắc đó, không khí như ngưng lại, thậm chí tiếng hai người hít thở cũng nghẹn lại trong miệng, chỉ có nước tắm vẫn đang vang lên ào ào.
Đầu óc Nhậm Diệc trống rỗng.
Cung Ứng Huyền chỉ cảm thấy lồng ngực dẫy lên một ngọn lửa, có một loại cảm giác xa lạ mà mãnh liệt đánh thẳng vào thần kinh của mình. Hắn chưa bao giờ trải qua, cũng không thể đoán nổi thứ hắn cảm nhận được rốt cuộc là cái gì. Sau đó hắn cảm thấy da đầu tê dại, hai má khô nóng, tựa như rót xuống bụng một chén rượu tác dụng chậm. Hắn cảm thấy hoảng hốt, nhanh chóng nói: "Còn, còn chưa đứng dậy!"
Nhậm Diệc như bừng tỉnh sau giấc mộng, vội vàng đứng lên, tay chân anh luống cuống, anh mất hồn mất vía, càng không dám quay đầu lại.
Cung Ứng Huyền cũng không muốn Nhậm Diệc quay đầu, nhìn cái cổ đỏ bừng của anh cũng đủ để tưởng tượng ra khuôn mặt anh lúc này phải đỏ đến mức nào. Cung Ứng Huyền không nhịn nổi mà sờ mặt mình một cái, không hề biết bản thân lúc nãy phải chăng cũng...
"Tôi, tôi tắm cùng tàm tạm rồi, cậu cậu... nếu không cậu..."
"...Đưa khăn lông cho tôi." Cung Ứng Huyền nhấn mạnh. Dường như thế này mới có thể che giấu sự hoảng loạn lúc này của hắn.
Nhậm Diệc vẫn quay lưng đưa khăn lông cho hắn.
Cung Ứng huyền cầm lấy khăn, giả vờ bình tĩnh trách mắng: "Ban nãy thiếu chút nữa là bắn nước lên vết thương rồi đấy, anh có thể cận thận hơn chút được không?" Hắn dùng khăn lông ướt lau phần da xung quanh miệng vết thương.
"Viên gạch này có hơi trơn..." Nhậm Diệc nói nhỏ, đầu óc anh đã loạn thành một mớ hỗn độn. Anh là một chiến sĩ PCCC đã nhìn quen đủ loại sự cố, quanh năm qua lại như con thoi giữa nhiều chốn nguy hiểm khác nhau, nhất là với tư cách của người chỉ huy, yêu cầu đầu tiên về tố chất tâm lý của bọn anh chính là gặp biến không hoảng, bình tĩnh vững vàng. Nếu như trước đây có người nói với anh, anh sẽ vì hai chữ "yêu thích" vô cùng đơn giản, động một tí là hành động như một đứa mất não, một thằng nhóc ngu ngốc, anh nhất định sẽ khịt mũi khinh bỉ.
Nhưng bây giờ thì sao? Anh hỗn loạn như một nhãi con 13 tuổi, mẹ kiếp, kinh hãi thế này đây.
Cung Ứng Huyền vắt khăn lên vai Nhậm Diệc: "Được rồi, anh tự tắm đi."
"Ể, được." Nhậm Diệc như trút được gánh nặng, Cung Ứng Huyền lưu lại thêm chút nữa chắc anh nổ tung mất.
Cung Ứng Huyền đi tới cửa lại quay đầu hỏi: "Đồ lót của tôi cũng bị anh làm ướt rồi, đồ mới để đâu?"
Nhậm Diệc nhất thời khí huyết dâng trào, miễn cường mở miệng nói: "Trong cái tủ ban nãy ấy."
Cuối cùng Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc thật sâu rồi đóng cửa đi ra.
Nhậm Diệc nặng nề thở dài một hơi, anh chợt thấy toàn thân mất hết sức lực, cái đầu mệt mỏi dựa lên tường, chậm rãi vặn van sang bên trái, nước nóng từ vòi sen phun ra biến thành nước lạnh, anh thô bạo xối một trận lên người mình.
Ngày thường Nhậm Diệc tắm rửa theo cách đánh nhanh thắng nhanh chỉ mất 5 phút đồng hồ, lần này anh lại lề mề ở trong đó những 20 phút, soi gương nhìn kĩ bản thân hồi lâu, cảm thấy quả thực không nhìn ra bất kỳ cái gì khác thường mới làm bộ tinh thần sảng khoái đi ra ngoài.
Lúc này Cung Ứng Huyền đã mặc quần áo xong xuôi, đang ngồi trên giương anh, cầm dây đeo đồng hồ của mình chơi đùa với Diểu Diểu.
Dù rằng ngay cả khi giỡn với mèo, nét mặt Cung Ứng Huyền đoan trang không chút thay đổi, cứ như thể không phải đang chơi mà là đang làm thí nghiệm. Thế nhưng hình ảnh kia trong mắt Nhậm Diệc vẫn rất ấm áp.
"Tắm xong rồi." Cung Ứng Huyền ngước mắt quét nhìn anh một cái, "Chậm vậy."
"Sợ chạm vào vết thương nên hơi tốn sức." Nhậm Diệc nói, "Cậu đừng lấy thứ đắt tiền như thế để chơi với nó chứ, chiều lắm hư thân, nó còn thèm cái cần câu mèo 9 tệ 9 miễn phí vận chuyển ư?"
Cung Ứng Huyền hất cằm về phía bàn làm việc của Nhậm Diệc, "Lúc tôi ra ngoài, nó đang hẩy chiếc đồng hồ trên mặt đất và đuổi theo chơi đùa."
Nhậm Diệc trợn trắng mắt: "Hầy, cái đồ phá của này! Đồng hồ bị rơi có hỏng không?"
"Rơi không hỏng." Cung Ứng Huyền tiếp tục cầm dây đeo giơ lên hạ xuống chơi với mèo, "Có rơi hỏng tôi cũng không bắt anh bồi thường."
"Có lời này của cậu thì tôi yên tâm rồi."
"Bởi vì nó cũng là mèo của tôi." Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc, "Đúng chứ."
Nhậm Diệc cười nói: "Đúng."
Cung Ứng Huyền lấy ngón tay chọt chọt cái đầu nhỏ của Diểu Diểu: "Khi nào mày mới có thể chơi cùng Sachiel đây?"
"Sachiel là ai?"
"Lam Huyết Xà* của tôi, nhớ không? Con rắn có màu xanh dương rất đẹp ấy." (trước khi giới thiệu thêm về loài rắn này, tui chỉ muốn nói giá của 1 con rơi vào tầm 500.000 USD =))))
Nhậm Diệc thử nhớ lại, đúng là anh từng nhìn thấy một con rắn toàn thân xanh màu nước biển vô cùng đặc biệt trong nhà trưng bày bò sát của Cung Ứng Huyền, nhưng con rắn kia trốn vào trong cây rất nhanh: "À, phải cái con chuồn một cái là mất tăm mất tích không?"
"Rắn có muốn xuất hiện hay không còn phải xem tâm trạng." Cung Ứng Huyền giải thích: "Nó là con rắn đầu tiên tôi nuôi, đã 9 tuổi rồi, Sachiel là tên một thiên thần biểu tượng của nước."
"Cậu đang nói đùa sao?" Nhậm Diệc chỉ vào Diểu Diểu, "Cậu nghiêm túc đấy à?"
Cung Ứng Huyền giảng giải: "Thứ nhất, Lam Huyết Xà là chủng biến dị màu xanh dương của trăn cây, không có độc. Thứ hai, tốc độ phản ứng thần kinh của mèo nhanh hơn rắn, rắn không ăn hiếp được nó. Đương nhiên, đợi nó lớn hơn chút đã."
"Không được, không được, không được." Nhậm Diệc đi tới dùng một tay giữ cái đầu nghiêm chỉnh của Diểu Diểu, "Diểu Diểu, con đừng nghe người này nói bậy, cha sẽ không để con đi chơi cùng rắn đâu."
Cung Ứng Huyền nhếch mép nở nụ cười: "Nói không chừng nó lại thích chơi cùng rắn."
"Chờ nó trưởng thành hơn chút rồi nói." Nhậm Diệc nhấc Diểu Diểu sang một bên, "Cậu phải về phân cục à?"
Cung Ứng Huyề nhìn thời gian một chút, gật đầu.
"Nếu cậu về để thẩm vấn Châu Xuyên, tôi đi cùng cậu." Nhậm Diệc nói, "Cậu nói với tôi rằng tình tiết vụ án có tiến triển rất lớn, tôi không muốn bỏ qua."
"Anh mới bị thương, vẫn nên nghỉ ngơi đi."
"Chút này?" Nhậm Diệc chỉ cổ mình, khinh thường nói, "Vết thương này tính là gì."
Cung Ứng Huyền đứng lên: "Vậy được."
"Đi thôi." Nhậm Diệc khoác thêm áo ngoài.
Cung Ứng Huyền đi được mấy bước, khó chịu nhíu nhíu mày: "Bộ đồ tôi mặc của anh có hơi chật."
Nhậm Diệc liếc hắn, bực bội nói: "Cậu có ý gì?"
"Chức năng ngôn ngữ của anh không được đầy đủ hay là khả năng nghe hiểu có vấn đề?"
"Chúng ta cũng không hơn kém nhau mấy xen-ti-mét, cái này có chỗ nào khác biệt chứ?" Nhậm Diệc không phục, có điều, anh nhớ đến cảnh tượng ở phòng tắm ban nãy, dựa vào kinh nghiệm của anh, quả thực cái của Cung Ứng Huyền hình như rất...
Cung Ứng Huyền liếc mắt xem thường anh: "Cơ thể người có tỷ lệ cân đối sao?"
"Cậu..." Nhậm Diệc bị chọc tức, "Có giỏi thì cậu đừng mặc nữa."
"Là anh bảo tôi..."
"Dừng dừng dừng dừng dừng, đừng nói nữa!" Hai người vừa đi qua sảnh ra vào, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm mặt với chiến sĩ của trung đội, nếu bị người khác nghe thấy thì phải giải thích thế nào đây? Nhậm Diệc vội vàng xin tha.
Cung Ứng Huyền nhún vai, lộ ra một nụ cười nhạo.
- --------------------------------
Chú thích:
*Lam Huyết Xà (nguyên văn là: 蓝血蛇), hay còn gọi là rắn xanh, thực tế đây là một chủng biến dị cực quý hiếm của trăn cây (Green tree python). Màu sắc của trăn cây là màu xanh lục, chúng không có độc, thường sinh sống ở các đảo thuộc Indonesia, New Guinea và Australia, là vật nuôi yêu thích của những người sưu tầm bò sát bởi vẻ đẹp khó cưỡng của em nó. Thể đột biến của trăn cây có màu xanh dương, được đặt một cái tên ưu ái là "High-blue", tuy thuộc họ trăn nhưng em chỉ dài chừng 180cm thôi, so với những loài trăn khác là khiêm tốn hơn nhiều rồi. Lam Huyết Xà khi mới sinh vẫn có màu xanh lá cây, nhưng sau mỗi lần lột da thì màu xanh lá sẽ chuyền dần thành màu xanh dương, màu càng đậm càng quý hiếm và càng đắt giá. Hiện nay giá bán cao nhất cho một em Lam Huyết Xà có thể lên tới 500.000 USD, tương đương với hơn 11 tỷ VNĐ, tuy nhiên do ẻm rất hiếm nên không phải cứ có tiền là mua được:v
Chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ẻm nè: