Cung Ứng Huyền cúp điện thoại, lấy từ trong quần áo ra một khẩu súng, giắt ở sau thắt lưng, quay đầu đi ra ngoài, Nhậm Diệc cũng theo sau.
Cung Ứng Huyền đột ngột xoay người lại: "Anh rời khỏi lối thoát hiểm càng mau càng tốt."
"Không được, tôi còn phải sơ tán quần chúng." Nhậm Diệc nghiêm mặt nói, "Cậu phải cẩn thận đó."
Cung Ứng Huyền nhìn thật sâu vào mắt Nhậm Diệc: "Anh cũng vậy."
Nhậm Diệc hỏi: "Lý Táp, hiện tại cô đang ở đâu?"
"Ở ban công lầu hai ạ."
Đại sảnh tầng một của tòa nhà này đã được xây dôi ra so với tầng hai, cho nên từ tay vịn lan can tầng hai vẫn có thể nhìn thấy phần nào tình huống ở tầng một.
Nhậm Diệc chạy ra khỏi phòng điều trị, phát hiện tất cả cán bộ y tế đều đang động viên và di tản bệnh nhân, trong khi bệnh nhân và người nhà đều hoảng loạn không tả nổi, cảnh tượng hết sức chật vật.
Anh rất nhanh đã tìm được Lý Táp. Anh chạy đến bên cạnh Lý Táp, nhìn xuống dưới lầu, lại chỉ thấy trong đại sảnh chỉ có y bác sĩ và người bệnh đang không dám nhúc nhích. Bàn lễ tân đại sảnh đã bị nổ tung, bàn đá cẩm thạch rơi trên mặt đất để lại nguyên một cái hố, còn có dính vết máu. Anh vội kêu lên: "Người đâu rồi?"
"Gã trốn ở trong góc, ở góc độ này không nhìn tới được." Lý Táp chỉ về một phía, "Tên này đến đã có chuẩn bị từ trước rồi, vị trí gã ẩn náu là góc chết của tay bắn tỉa, hiện tại mọi người trong sảnh đã trở thành con tin của gã ta."
"Gã có yêu sách gì không?"
"Không rõ lắm."
"Có ai bị thương không?"
"Không thấy rõ ạ, hình như đã có cảnh sát bị thương vì vụ nổ."
Nhậm Diệc kéo Lý Táp từ dưới mặt đất lên: "Trước hết cô phụ tôi sơ tán quần chúng đã."
Trên tầng hai có phòng tư vấn, phòng giải phẫu, phòng xét nghiệm cùng phòng chờ người bệnh. Trời còn chưa sáng đã có hẳn một hàng người xếp hàng dài, lúc này các khu vực chức năng đều đang phụ tải vận hành hết công suất, theo ước tính sẽ phải sơ tán chừng hơn một ngàn người.
Nhậm Diệc và Lý Táp cùng phối hợp với các cán bộ y tế để dẫn dắt những người bệnh cùng người nhà còn có khả năng di chuyển đến lối thoát hiểm ở phía nam.
Chẳng mấy chốc, bộ phận thu dọn hiện trường của đội PCCC đã chạy tới. Hai người Lưu Huy và Đinh Kình của trung đội bọn họ trực ban từ sáng sớm, còn có người từ trung đội khác đến, Nhậm Diệc chỉ huy bọn họ đi hỗ trợ di dời những bệnh nhân bị hạn chế cử động.
Lại qua một vài phút, cảnh sát cũng đã đến nơi, xung quanh ngoài cửa bệnh viện đầy xe cảnh sát bao vây, Nhậm Diệc mơ hồ nghe được loa phát thanh vang lên tiếng kêu gọi đầu hàng.
Nhậm Diệc không biết hiện giờ Cung Ứng Huyền đang ở đâu, đang làm gì, trong lòng anh cực kỳ lo lắng, nhưng rồi cũng chẳng nhàn rỗi để mà lo.
Như thể tâm linh tương thông, vừa đúng lúc đó Cung Ứng Huyền gọi điện thoại tới.
Nhậm Diệc nhanh chóng tiếp điện thoại: "Alo, cậu đâu rồi?"
"Tôi nấp ở góc hành lang tầng một." Cung Ứng Huyền tận lực giảm âm lượng, "Anh ở đâu?"
"Tôi ở tầng trên sơ tán đoàn người, nhiều người lắm." Lúc này Nhậm Diệc quả thực sứt đầu mẻ trán, "Còn rất nhiều bệnh nhân là người già không tiện di chuyển, không thể sơ tán bằng hết chỉ trong thời gian ngắn được, gã kia thật sự có bom khí độc à?"
"Trên tay gã có hai loại bom, một loại có thể tích nhỏ chỉ dùng để quăng ra, hẳn là dung dịch có gốc Hydrogen peroxide*, nồng độ tầm 4-50%, nếu có va chạm sẽ phát nổ. Còn một loại là phốt pho hữu cơ* mà gã từng tuyên bố, cũng chính là khí độc Sarin*. Loại độc tố này đánh vào thần kinh, một khi đã nổ mạnh, sẽ gây ra số lượng thương vong rất lớn."
Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Gã này... Phải chăng muốn tỏ ra nguy hiểm?"
"Tôi e là vậy." Cung Ứng Huyền trầm giọng nói, "Hydrogen peroxide có thể chiết xuất từ nước đã khử trùng, phốt pho hữu cơ cũng tách ra được từ thuốc sát trùng và thuốc trừ sâu. Quy trình điều chế ra cái này, so với vụ nổ làm chết Châu Xuyên thì đơn giản hơn nhiều."
"Gã có phải nghi phạm trong diện tình nghi của các cậu không?"
"Đúng, gã tên là Lữ Bác Thanh, hẳn chính là Hồng Diễm theo lời của bọn chúng. Buổi sáng cảnh sát đã lên đường đến chỗ ở của gã để tiến hành bắt giữ, chắc gã đã phát hiện rồi, chỉ là gã không chọn chạy trốn, mà là chọn..." Âm thanh của Cung Ứng Huyền có chút run rẩy, "Mấy ngày này bệnh viện thắt chặt an ninh, khắp nơi đều là cảnh sát và bảo an, lúc tên này muốn tiến vào bệnh viện đã bị đồng nghiệp của tôi chặn lại, hiện tại người đồng nghiệp kia đã bị thương do vụ nổ, chúng tôi đang đàm phán với gã để đưa người bị thương ra ngoài."
"Rốt cuộc gã muốn làm gì!" Nhậm Diệc gằn giọng nói.
"Gã muốn Trần Bội."
"Gã bị điên rồi sao."
"Là tà giáo. Gã nói gã là tín đồ của thần Quang Minh, sứ mệnh của gã là gột rửa tội ác của trần gian." Cung Ứng Huyền ngập ngừng, "Thứ chúng ta đang đối mặt, là một tổ chức tà giáo."
Nhậm Diệc đứng hình.
"Gã có chuẩn bị mà đến, vị trí của gã là góc chết của tay súng bắn tỉa, đồng thời trong đại sảnh cũng không có vật che chắn, bất cứ ai tiến gần đều sẽ bị phát hiện ngay. Gã đe dọa là có bất cứ ai có ý đồ tới gần hay rời đi sẽ kích nổ quả bom, vì vậy hiện giờ tôi là người duy nhất mới có thể chế ngự được gã."
"Tôi có thể giúp gì cho cậu không?"
"Trước hết anh sơ tán quần chúng đi đã, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Sau đó, chúng tôi sẽ đưa Trần Bội đến hiện trường đàm phán với gã, dùng hắn ta để đổi lấy đồng nghiệp bị thương kia, khi đó có thể sẽ có thời cơ, có thể đánh lạc hướng gã, tôi chỉ cần một cơ hội sẽ bắn gục gã ngay tại chỗ."
"Được, giữ liên lạc."
Nhậm Diệc cúp điện thoại, tiếp tục đi trợ giúp sơ tán. Anh đã có cảm giác càng lúc càng quay cuồng chóng mặt, có lẽ bản thân anh với Cung Ứng Huyền không nên cử động quá nhiều, bất kì cử động nào cũng sẽ tiêu hao lượng dưỡng khí vốn đã thiếu hụt trong máu của họ, nhưng suy cho cùng, đến lúc này rồi, anh phải kiên trì.
Lưu Huy chạy đến bên cạnh Nhậm Diệc: "Nhậm đội, bên cạnh là phòng chăm sóc đặc biệt, mọi người không chịu rút lui."
"Đi qua xem sao."
Nhậm Diệc đến khu vực chăm sóc đặc biệt, thấy tất cả các bác sĩ và y tá vẫn đang làm việc như bình thường, hai lính cứu hỏa còn đang thuyết phục bọn họ rút lui.
"Chúng tôi thực sự không sơ tán được, bệnh nhân không thể rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, nếu bệnh nhân không rời đi, chúng tôi cũng không thể rời đi." Bác sĩ trực ban giải thích, "Chốc nữa chúng tôi sẽ chặn hết các khe cửa, ngộ nhỡ thực sự phát nổ, hẳn là có thể cầm cự được một lúc."
Nhậm Diệc cũng muốn đi khuyên nhủ hai câu, lại căn bản không biết nên nói gì, người bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt đều ỷ lại vào thiết bị, không lẽ lại bắt bọn họ để mặc bệnh nhân mà bỏ của chạy lấy người sao.
Lúc này, Lý Táp cũng đã chạy đến bên cạnh Nhậm Diệc: "Nhậm đội, phòng giải phẫu cũng vẫn còn người, làm sao bây giờ ạ."
"Có thể rút thì phải rút đi, tiến sĩ Cung đã dặn chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất rồi."
Hai người lại chạy đến phòng phẫu thuật, phát hiện đèn của cả hai phòng đều sáng. Nhậm Diệc nhấn xuống chuông khẩn cấp.
Chỉ trong giây lát, một y tá từ phòng phẫu thuật bên trái đi ra.
Nhậm Diệc vội la lên: "Lầu dưới có một tên điên mang theo bom khí độc, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ mạnh, các vị phải lập tức sơ tán ngay."
Y tá thở dài: "Bên trong có một thai phụ đang sinh con, chúng tôi không thể đi được."
"Nghĩ thử cách di dời xem sao"
"Không di chuyển được, cô ấy có chút khó sinh, lúc mới nổ mạnh thai phụ đã bị hoảng sợ, hiện tại cô ấy đang phải chịu đựng áp lực tâm lý rất lớn. Lúc này, bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn cũng có thể gây nguy hiểm cho cô ấy và thai nhi." Y tá nói, "Các anh sơ tán bệnh nhân bên khác trước đi."
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật bên phải cũng bật mở, một nữ bác sĩ trẻ tuổi đi tới.
Nhậm Diệc vừa muốn mở miệng, nữ bác sĩ đã phủ đầu trước: "Đội trưởng Nhậm, tình huống bên ngoài chúng tôi đã được biết rồi, chủ nhiệm khoa của chúng tôi đang thực hiện phẫu thuật tim cho một cụ già, không cách nào gián đoạn được."
Nhậm Diệc nôn nóng kêu lên: "Các vị là bác sĩ, hẳn là hiểu biết về khí độc Sarin còn hơn tôi, bây giờ chẳng ai biết tên điên kia mang theo bao nhiêu khí độc, một khi đã nổ mạnh, cả tòa nhà sẽ rơi vào nguy hiểm."
"Chúng tôi hiểu, nhưng cũng chính vì chúng tôi là bác sĩ, lại càng không thể bỏ mặc bệnh nhân trong lúc nguy nan." Cô có vẻ vô cùng bình tĩnh, "Vất vả rồi, các anh sơ tán những người khác trước đi."
Nhậm Diệc và Lý Táp liếc nhìn nhau, vừa cùng bất đắc dĩ, vừa cảm thấy kính nể ngưỡng mộ.
Dần dà, trung đoàn đã điều thêm nhiều lính cứu hỏa cùng tham gia sơ tán, công tác sơ tán được tiến hành đâu vào đấy. Nhậm Diệc lo cho tình huống của Cung Ứng Huyền, liền cùng Lý Táp đi xuống lầu.
Đứng ở đầu cầu thang tầng một, bọn họ có thể thấy được không dưới trăm người đang ngồi trên chiếu trong đại sảnh, tất cả đều trông rất lo lắng và hoảng loạn, mà một loạt điện thoại di động đã bị quăng ra cách đó không xa.
Mà ở hành lang đối diện với đại sảnh, Nhậm Diệc nhìn thấy một người nằm úp sấp trên mặt đất, đúng là Cung Ứng Huyền, Cung Ứng Huyền cũng thấy được bọn họ.
Chuyên gia đàm phán ở ngoài cửa hô: "Ngài Lữ, Trần Bội đã tới hiện trường rồi, chúng tôi không thể giao anh ta cho anh, nhưng nếu anh đồng ý để bác sĩ của chúng tôi chữa trị cho đồng nghiệp của chúng tôi, anh có thể nói chuyện với anh ta."
Lữ Bác Thanh la to: "Để hắn tiến vào, tôi muốn nhìn thấy hắn."
"Anh có thể nhìn anh ta qua cửa sổ, anh ta ngồi ngay trên xe thôi, anh cứ nhìn đi."
Sau một hồi im lặng, Lữ Bác Thanh lại nói: "Trần Bội cũng là tín đồ của thần Quang Minh, phương pháp cảnh cáo nào của các người cũng vô dụng đối với chúng tôi thôi, linh hồn của chúng tôi là tự do, là hướng tới sự thuần khiết và trong sạch."
"Ngài Lữ, xin ngài cho phép các nhân viên y tế chữa trị cho đồng nghiệp bị thương của chúng tôi."
"Linh hồn của hắn ta đã bị vấy bẩn rồi. Tội lỗi này khởi nguồn từ xác thịt hắn, nhưng lửa có thể thanh tẩy cơ thể hắn, lửa là hạt giống được thần Quang Minh ban phát cho nhân loại, có thể tỏa ra hoa văn đầy thiêng liêng và không bị vẩn đục, chỉ có lửa mới có thể gột rửa hết thảy tội ác của thế gian này, khiến ai ai cũng có thể chiêm ngưỡng ánh hào quang của thần Quang Minh."
"Thần Quang Minh ban lửa cho loài người, là để đem lại hạnh phúc cho loài người, chứ không phải để hãm hại, là anh hiểu sai ý nguyện của thần Quang Minh."
"Không!" Lữ Bác Thanh quát lên, "Gột rửa tội ác chính là ban phước cho nhân loại. Lửa là khởi nguồn của nền văn minh nhân loại, lửa có thể mang lại nền văn minh chân chính cho nhân loại, nhưng trước hết phải thanh tẩy những ác quỷ hắc ám kí sinh trên người!"
Nhậm Diệc càng nghe càng cảm thấy nực cười và căm phẫn.
Lý Táp giận đến run cả người: "Sao gã không tự thiêu mình trước đi."
Nhậm Diệc gọi điện cho Cung Ứng Huyền: "Cậu có ổn không? Có lạnh hay không?" Lúc hai người bước ra vẫn còn mặc nguyên đồ ngủ, bấy giờ cửa lớn của đại sảnh rộng mở, gió lạnh mùa đông vù vù ùa vào, khi nãy nhộn nhạo không phát hiện ra, hiện giờ yên tĩnh lại một chút, lạnh đến nỗi răng đánh lập cập vào nhau.
"Tàm tạm." Cung Ứng Huyền nói, "Trên mặt đất có hệ thống sưởi, nằm úp sấp đi."
Nhậm Diệc vẫy tay với Cung Ứng Huyền, "Cậu nghe được tên điên kia nói gì không."
"Nghe được." Cung Ứng Huyền nói: "Thờ cúng lửa là loại tín ngưỡng tự nhiên đã xuất hiện từ thời kì nguyên thủy của nhân loại, trước cả khi có nền văn minh Trung Hoa, bởi lẽ, lửa chính là tia chớp được trời ban cho, là lửa của trời. Trong lịch sử có rất nhiều tổ chức giáo phái cũng thờ phụng lửa, Minh giáo (Manichaeism), Hỏa giáo (Zoroastrianism), Shaman giáo (Shamanism), vân vân. Không biết giáo phái thần Quang Minh này là nhánh tà giáo nào."
"Từ đầu tôi chỉ cho là một đám người điên rồ bị cuồng phóng hỏa, không nghĩ hóa ra lại là cả một giáo phái."
"Có lẽ tổ chức này được kiểm soát chỉ với mục đích ngụy trang nỗi cuồng phóng hỏa, hay là vừa khéo ngược lại, cuồng phóng hỏa đối với khát khao lửa cùng sự sùng bái đã đạt đến ngưỡng phải thành lập tổ chức, đến độ bè cánh đấu đá lẫn nhau. Vụ án này, theo hiểu biết và điều tra của chúng tôi, độ nghiêm trọng chỉ tăng chứ không có giảm."
"Bây giờ phải làm sao đây? Gã còn đang kéo dài thời gian."
"Không phải gã kéo dài thời gian đâu, gã còn đang kì kèo mặc cả."
"Hay là gã làm thế chỉ để kiếm cớ để gặp Trần Bội?"
"Không, mục đích quan trọng nhất của gã hẳn là hiến tế, gã biết mình sẽ bị cảnh sát bắt và bị tuyên án tử hình, cho nên gã đã quyết định kết thúc bằng màn biểu diễn trên sân khấu hoàn mỹ nhất, bày tỏ sự trung thành của mình với thần Quang Minh. Hơn nữa, người cuồng phóng hỏa đều có khát khao được thể hiện rất mãnh liệt, gã muốn cho cả thế giới chiêm ngưỡng gã đã hy sinh như thế nào."
"Đệt!" Nhậm Diệc chửi to một tiếng.
Chỉ nghe được chuyên gia đàm phán lại hô: "Ngài Lữ, anh hẳn chính là Hồng Diễm của thần giáo Quang Minh, nhưng trước khi trở thành Hồng Diễm, liệu anh đã ấp ủ ý niệm về mồi lửa như thế nào? Anh yêu thích lửa, nhưng có lẽ anh cũng không nỡ hãm hại người khác, đúng không."
"Trước khi tôi trở thành Hồng Diễm, tôi cũng từng hoang mang vì nhiệt tình với mồi lửa của chính mình." Lữ Bác Thanh đột nhiên trở nên kích động, "Nhưng, nhưng là Tử Diễm dẫn dắt tôi, đưa tôi tới trước mặt thần Quang Minh, để tôi được tắm rửa dưới thánh quang của thần Quang Minh, tôi mới hiểu được, tôi tha thiết yêu lửa, là bởi vì trong lòng tôi có mồi lửa, tôi là một tín đồ bẩm sinh đã được thần Quang Minh đánh dấu!"
"Tử Diễm là ai."
Lữ Bác Thanh run giọng nói: "Tử Diễm là người dẫn đường, là sứ giả của thần Quang Minh ở trần gian, là người được tiếp cận gần nhất với thần Quang Minh."
Nhậm Diệc cảm giác cả tim phổi như muốn nổ tung: "Không phải chỉ là một thằng cầm đầu tà giáo thôi sao, rốt cục đầu óc của mấy tên này làm từ gì thế!"
Cung Ứng Huyền nói, "Nhậm Diệc, cảnh sát đang suy nghĩ biện pháp để đánh lạc hướng hắn, để tôi có thể tới gần hắn, tôi chỉ cần khoảng từ bốn đến năm giây thôi, là có thể chạy đến vị trí ngắm bắn, tôi cần các anh giúp tôi."
"Cậu nói đi."
"Chốc nữa, cảnh sát sẽ lợi dụng Trần Bội, khiến gã tạm thời dời mắt quan sát khỏi đại sảnh, lúc này các anh phải tìm cách liên hệ được với một cán bộ y tế, trong lúc điều trị cho cảnh sát, phải tạo ra động tác lớn, để gã trở tay không kịp thì càng tốt, tạo thời cơ cho tôi."
"Được, chúng tôi sẽ nghĩ cách." Nhậm Diệc thăm dò tình hình, lấy một quyển sổ tay cùng một chiếc bút từ một văn phòng ra, nhanh chóng viết một dòng lên đó.
Sau đó hai người leo lên cầu thang, bọn họ cách con tin cũng không xa lắm, nhưng nếu đi tiếp về phía trước thì sẽ bị phát hiện, con tin đã phải nháy mắt và xua tay ngăn họ lại.
Nhậm Diệc mở quyển sổ ra, phía trên viết: "Trong lúc cứu người, hãy phân tán sự chú ý của tên bắt cóc."
Mấy nhân viên y tế khẽ gật đầu, nhưng trán bọn họ đã rịn ra đầy mồ hôi, ánh mắt bối rối, rõ ràng căn bản không có chủ đích gì trong lòng.
Nhậm Diệc vừa quay đầu, đã phát hiện không thấy Lý Táp đâu, anh âm thầm kinh hãi, định lui về tìm Lý Táp, nhưng chẳng mấy chốc, Lý Táp đã bước ra khỏi văn phòng, trên người bận một chiếc áo choàng màu trắng.
"Cô làm gì vậy?" Nhậm Diệc nhỏ giọng hỏi.
Lý Táp đáp: "Những vị bác sĩ này căng thẳng quá, sẽ bị lộ mất, Nhậm đội, để tôi đi đi."
"Có đi cũng là tôi đi." Nhậm Diệc trừng mắt.
"Anh còn mặc đồ bệnh nhân đấy, liếc mắt một cái là đã nhìn ra rồi, hơn nữa trong người anh còn chưa khỏe hẳn, ngộ nhỡ làm hỏng việc thì sao." Ánh mắt Lý Táp kiên nghị, ngữ khí bình tĩnh, "Giao cho tôi đi."
Nhậm Diệc cắn chặt răng: "Mọi sự cẩn thận."
Lý Táp ra dấu cho y bác sĩ, yêu cầu bọn họ nói cho mình lúc nào mới có thể đi qua.
Chuyên gia đàm phán vẫn còn đang giằng co với Lữ Bác Thanh, cuối cùng, Lữ Bác Thanh cũng buột miệng: "Được, các người có thể cứu viên cảnh sát này, cho Trần Bội xuống xe đã, để hắn tới gần đây một chút."
"Trần Bội đang xuống rồi, anh có thể thấy rõ, nhìn rõ ràng."
Một bác sĩ rất nhanh vẫy tay với Lý Táp, Lý Táp khom lưng chạy qua, cuối cùng lẩn mình vào một chỗ, lấy tốc độ cực nhanh hòa lẫn vào đoàn người.
Trái tim Nhậm Diệc đập loạn không ngừng.
Lý Táp quay đầu về phía anh giơ ngón tay cái lên.
Lữ Bác Thanh nói: "Hai bác sĩ bên các người đến, khiêng viên cảnh sát này đi."
Lý Táp cùng với một bác sĩ nam đứng lên, bình tĩnh đi tới bên người viên cảnh sát bị thương, bác sĩ nam kia chính là phó viện trưởng Tống.
Nhậm Diệc bảo Cung Ứng Huyền: "Thời cơ lập tức sẽ đến, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa."
"Tôi thấy bọn họ đi qua rồi, tôi chờ tín hiệu của anh."
Viện trưởng Tống ngồi xổm xuống, dùng ngón tay bắt mạch cho viên cảnh sát, kiểm tra miệng vết thương của anh ta.
Lý Táp ngẩng đầu nói với Lữ Bác Thanh: "Ngài Lữ, xương sống của anh ấy bị tổn thương rồi, hiện tại không nên cử động, chúng tôi cần tiến hành cấp cứu cho anh ấy ngay tại hiện trường."
Đôi mắt bệnh hoạn và đục ngầu của Lữ Bác Thanh trừng trừng nhìn cô: "Tôi mặc kệ, mấy người không được rời khỏi tầm mắt của tôi, hoặc là khiêng hắn ta ra ngoài, hoặc là cứ thế mà chữa."
Viện trưởng Tống chỉ phía bên chân Lữ Bác Thanh: "Ngài Lữ, chúng tôi có thể sử dụng chiếc ghế bên cạnh anh, làm thành một khung cố định đơn giản để bảo vệ cột sống của anh ấy, sau đó sẽ nâng anh ấy ra ngoài."
Lữ Bác Thanh nheo mắt nhìn bên chân một cái, không trả lời.
Chuyên gia đàm phán ngoài cửa hô: "Ngài Lữ, chúng tôi sẽ không cho Trần Bội mở miệng, một khi chưa được thấy đồng nghiệp của mình bình an."
Lữ Bác Thanh hung dữ nói: "Nhanh lên đi."
Lý Táp và phó viện trưởng Tống nhìn nhau, trao nhau một ánh mắt trấn an.
Nhậm Diệc nắm lấy di động, thở mạnh cũng không dám, nói với âm lượng cực kì nhỏ: "Ứng Huyền, chuẩn bị." Theo góc nhìn của anh, chỉ có thể thấy Lý Táp từng bước một đi đến phía góc tường, cuối cùng biến mất.
- --------------------------------
*Chú thích:
*Hydrogen peroxide (H2O2): Một hợp chất dạng lỏng, ở trạng thái thường có màu xanh nhạt, có tính oxy hóa mạnh, dùng để tẩy trắng, tẩy uế, cũng như làm chất oxy hóa, sử dụng rất phổ biến trong các ngành công nghiệp và làm tác nhân đẩy trong tên lửa. H2O2 thường không gây cháy nổ, nhưng gốc oxygen tự do phân tán sẽ kết hợp với chất dễ cháy gây ra cháy nổ. Khi để tiếp xúc với chất hóa học hữu cơ hoặc nguyên vật liệu dễ cháy, H2O2 sẽ phân hủy nhanh chóng và có thể gây ra cháy nổ. Dễ ăn mòn và phỏng da, mắt và đường hô hấp. Rất độc hại khi hít phải.
*Phốt pho hữu cơ: Một loại, có gốc là có chứa (). Đây là thuốc thứ II sau nhóm. Nhóm này có độc tính khá cao và do lưu tồn trong môi trường khá lâu nên nhiều loại đã bị hạn chế hoặc cấm sử dụng.
*Khí độc Sarin: Chất độc không màu, không mùi, không vị khi ở trạng thái tinh khiết. Theo Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), Sarin có khả năng gây chết người mạnh gấp 26 lần so với xyanua. Chỉ một giọt Sarin nhỏ bằng kim châm cũng có thể đoạt mạng một người nhanh chóng. Nặng hơn không khí, chất độc Sarin có thể tồn tại trong 6 tiếng. Khi nhiễm độc, nạn nhân sẽ có các triệu chứng đau đầu, buồn nôn, mờ mắt, chảy nước dãi, co giật, ngừng hô hấp và bất tỉnh. Loại hóa chất này được Tổ chức Cấm vũ khí hóa học (OPCW) liệt kê vào danh sách vũ khí hóa học thần kinh và bị cấm sử dụng hoàn toàn trong bất cứ hoàn cảnh nào. Sarin thường được lưu trữ ở dạng lỏng. Tuy nhiên, trong phần lớn các cuộc tấn công, chất độc này được bốc hơi thành dạng khí để dễ dàng phát tán ra môi trường. Năm 2017, một vụ tấn công bằng chất độc Sarin xảy ra tại khu vực do phe đối lập kiểm soát ở thủ đô Damascus của Syria, khiến hơn 1.300 người thiệt mạng, trong đó có nhiều phụ nữ và trẻ em. Năm 1995, Sarin cũng được dùng trong vụ tấn công một ga tàu điện ngầm ở thủ đô Tokyo của Nhật Bản, làm 13 người thiệt mạng và hàng nghìn người bị thương. Trên thực tế, cuộc tấn công này cũng bắt nguồn từ một tà giáo của Nhật.
Nguồn: wiki, baonghean.com,, zingnews.com