Lý Táp thấy Lữ Bác Thanh ôm một cái hộp rất lớn trong lòng. Bề ngoài thoạt nhìn giống một hộp đồ chuyển phát nhanh, nhưng thứ cất giấu trong đó, lại là một thứ ác quỷ ăn thịt người tuyệt đối không được phóng thích.
Lòng dạ cô bồn chồn như muốn nhảy dựng lên.
Chiếc ghế bên cạnh Lữ Bác Thanh, vốn là một chiếc ghế nghỉ cũ kĩ của bảo an lầu một. Lý Táp thi thoảng liếc trộm Lữ Bác Thanh, cô tiến tới phía trước ghế dựa, cố tình giả bộ không nâng lên được, dùng hai tay đỡ lấy, nhích từng bước một trở về.
Lữ Bác Thanh dường như bị động tác chậm rì rì của cô chọc tức: "Nhanh lên!"
Lý Táp hít sâu một hơi, dùng ánh mắt ra hiệu cho viện trưởng Tống. Cô đột ngột nhìn ra ngoài cửa sổ, bày ra biểu cảm kinh hãi, sau đó "loảng xoảng" một tiếng, nện luôn ghế dựa xuống mặt đất, phát ra tiếng vang cực lớn.
Nhậm Diệc hét vào điện thoại: "Luôn!"
Lữ Bác Thanh mới đầu còn sửng sốt, sau đó theo bản năng muốn quay đầu ló ra ngoài cửa sổ, dù gì toàn bộ xe cảnh sát đều đang tập kết ở ngoài cửa bệnh viện, nhưng phản xạ có điều kiện này đã bị lý trí vững vàng của gã chặn đứng ngay tức thì.
Lý Táp và viện trưởng Tống đồng thời bổ nhào trên mặt đất, hô lớn: "Nằm xuống!"
Con tin phản ứng rất nhanh, đã cúi rạp người, ôm lấy đầu.
Lữ Bác Thanh khôi phục tinh thần, khuôn mặt lập tức vì kích động mà vặn vẹo, giơ quả bom lên rồi quăng ra ngoài.
Một tiếng súng vang lên-
Viên đạn xuyên qua bả vai của Lữ Bác Thanh, một cột máu túa ra trên vai gã. Lữ Bác Thanh quỳ rạp xuống đất, bom cũng tuột tay rơi trên mặt sàn, gã vùng vẫy vươn tay kia cầm thuốc nổ lên một lần nữa.
"Đừng để gã quăng ra!" Nhậm Diệc nhớ rõ Cung Ứng Huyền từng nói, hydrogen peroxide gặp va chạm kịch liệt sẽ nổ mạnh, nhìn ngòi nổ của quả bom khí độc này, khẳng định là hydrogen peroxide.
Nhậm Diệc vừa chạy về phía trước, vừa nhìn về phía Cung Ứng Huyền. Chỉ thấy sau khi hắn nã một phát súng, dù chỉ là sức giật của súng lục cũng đủ khiến hắn khuỵu cả một gối xuống mặt đất, anh đã biết ngay hắn bắt đầu hụt hơi.
Không chỉ có Cung Ứng Huyền, Nhậm Diệc cũng cảm giác càng lúc càng chóng mặt hoa mắt. Từ lúc được cứu ra từ đống đổ nát đến giờ, bọn họ mới chỉ được tiêm một lần, hàm lượng oxy trong máu vẫn còn cực kỳ thấp.
Lý Táp bổ nhào lên người Lữ Bác Thanh, liều lĩnh gạt phăng thuốc nổ ra khỏi tay gã.
Lữ Bác Thanh rống lên một tiếng, dùng khuỷu tay tàn nhẫn đánh vào khóe mắt của Lý Táp, cầm lấy kíp thuốc nổ rồi tiến về phía trước.
Nhậm Diệc chạy tới, quỳ trên nền đất, dùng đầu gối khóa cánh tay của Lữ Bác Thanh lại, nện một quyền vào mặt gã.
Lữ Bác Thanh tru lên như thể giãy chết, gã luồn tay vào trong túi, lấy ra vài lọ thủy tinh nhỏ trong suốt, bên trong là chất lỏng sền sệt đặc quánh màu lam đang sóng sánh.
Hydrogen peroxide!
Nhậm Diệc và Lý Táp đồng loạt vươn tay ra!
"Đoàng---"
Một tiếng súng nữa vang lên, phần đầu của Lữ Bác Thanh vỡ bục ra như một quả dưa hấu, tất cả đều phô bày ngay trước mặt Nhậm Diệc, và cả mọi người xung quanh.
Trong đại sảnh liên tiếp vang lên tiếng thét chói tai.
Lý Táp vẫn còn ở ngay trên người Lữ Bác Thanh, cô bị những dịch thể ấy văng lên khắp người, toàn thân đều dại ra.
Cảnh sát đã lũ lượt tràn vào.
Cung Ứng Huyền lảo đảo bước đến bên cạnh Nhậm Diệc. Sắc mặt hắn trắng bệch, khí quản như bị ai đó bóp nghẹt, mỗi lần hít thở đều nặng nề không ra hơi, thân thể dần dần xụi lơ.
Nhậm Diệc ôm lấy cổ hắn, lại vô lực chống đỡ thân thể hắn, hai người song song ngã trên mặt đất, ngã xuống ngay chỗ dịch thể văng tung tóe của Lữ Bác Thanh.
Cung Ứng Huyền thì thào oán giận bên tai Nhậm Diệc: "Bẩn quá."
"Tôi ở đây rồi." Nhậm Diệc dịu dàng nói, "Ngủ một giấc đi."
Cung Ứng Huyền thật sự nghe lời mà nhắm hai mắt lại.
Nhậm Diệc cũng dần mất đi ý thức. Bên tai anh truyền đến một loạt âm thanh khó lòng phân biệt, những hình ảnh méo mó và mờ ảo. Anh cảm giác có người muốn nâng bọn họ lên, theo bản năng siết chặt Cung Ứng Huyền. Mà anh lại cảm thấy rất rõ ràng Cung Ứng Huyền cũng dùng chút khí lực còn sót lại ôm lấy mình, không chịu buông tay.
Xin đừng chia cắt bọn họ, là ai cũng không thể tách bọn họ ra.
- ---
Nhậm Diệc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong buồng trị liệu oxy cao áp, trên tay còn treo thuốc nước. Anh đứng lên tìm kiếm trước tiên, thấy Cung Ứng Huyền đang nằm bên cạnh mới yên lòng.
Lúc sau, hai người được đẩy trở về phòng bệnh, nhưng Cung Ứng Huyền vẫn chưa tỉnh.
Trong phòng bệnh có rất nhiều người đang chờ. Nào là Trần Hiểu Phi, Khúc Dương Ba, Cao Cách, Tôn Định Nghĩa, rồi bác Thịnh, Khưu Ngôn, lúc cùng đối mặt, ánh mắt bọn họ đều tỏ vẻ lo lắng.
Tuy rằng nét mặt của Nhậm Diệc còn uể oải, nhưng anh vẫn gượng cười, giơ tay làm dấu chữ V, cũng hỏi: "Lý Táp sao rồi?"
"Có bị chút kích động, bị thương, nhưng cô bé ấy rất kiên cường, yên tâm đi." Khúc Dương Ba nói.
"Nói nhỏ chút đi." Nhậm Diệc đưa mắt nhìn Cung Ứng Huyền, "Để cậu ấy ngủ yên một giấc."
Khưu Ngôn tiến về trước giường bệnh, ôn nhu sờ lên mái tóc của Cung Ứng Huyền, trầm giọng nói: "May mà có Cung Ứng Huyền, chúng tôi mới có thể khống chế nghi phạm chỉ trong thời gian ngắn như vậy. Chỉ là, vẫn bị chậm một bước."
"Lần này ngoại trừ tên bắt cóc ra, chỉ có một đồng chí cảnh sát bị thương, quả thật đã là trong cái rủi có cái may rồi." Trong lòng Trần Hiểu Phi vẫn còn sợ hãi, "Nếu quả bom khí độc kia thật sự nổ tung, hậu quả sẽ khôn lường."
Khưu Ngôn thở dài: "Đúng vậy, vụ nổ mạnh ở ga tàu điện ngầm London năm đó cũng chính là dùng khí độc phốt pho hữu cơ. Thật may các anh đã ngăn chặn được gã."
"Còn đồng chí cảnh sát kia thế nào?"
"Không bị tổn hại đến chỗ hiểm, anh ấy sẽ bình phục thôi." Khưu Ngôn mím môi, ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén, "Tôi theo nghề cảnh sát đã mười năm nay, rất hiếm khi mới thấy một tên tội phạm xấu xa cùng cực đến vậy."
Nhậm Diệc rất thấu hiểu tâm tình lúc này của Khưu Ngôn. Chỉ trong vòng vỏn vẹn có 48 tiếng đồng hồ, bên cảnh sát người đã bị tử nạn, người thì bị thương, mà bọn họ vẫn phải đối mặt với cùng một hung thủ, quả thực khiến người ta căm uất đến cực điểm. Anh hỏi: "Hồng Diễm đã chết, nhưng cái người có nền tảng hóa học đã chế tác bom cho gã thì sao?"
"Còn đang điều tra."
"Liệu có phải Tử Diễm gì đó mà gã bảo không?"
"Không xác định. Dựa theo phán đoán của Cung Ứng Huyền về cấp bậc trong tổ chức của bọn chúng, cùng với cách nói của Lữ Bác Thanh, Tử Diễm hẳn là người đứng đầu tổ chức tà giáo này. Đồng nghiệp bên tổ an ninh mạng của chúng tôi cũng đang ngày ngày lần theo dấu vết của Tử Diễm dựa vào tin tức trên mạng, vụ án này hiện đang là ưu tiên hàng đầu của phân cục chúng tôi."
"Hiện giờ chỉ còn mỗi Trần Bội là nhân chứng then chốt."
"Trước mắt là vậy, chúng tôi đã phái người theo dõi hắn 24/7, chờ Cung Ứng Huyền xuất viện sẽ lập tức thẩm vấn hắn ta."
Trong lúc trò chuyện, tiếng gõ cửa chợt vang lên, một y tá ôm một đứa bé bước vào. Nhậm Diệc vừa nhìn qua, đúng là vị y tá mà anh đã gặp bên ngoài phòng mổ.
"Đội trưởng Nhậm." Y tá cười cười, "Anh có bận gì không?"
"Không có việc gì, không vội."
Y tá ôm đứa bé tiến tới: "Đây là đứa nhỏ mà thai phụ ban sáng đã sinh hạ, là bé trai, đặc biệt khỏe mạnh, hai mẹ con đều bình an."
Trong lòng Nhậm Diệc hơi xúc động: "Thật tốt quá."
"Được lắm!" Tôn Định Nghĩa khởi xướng tràng vỗ tay.
Nhậm Diệc "Suỵt" một tiếng, chỉ sang Cung Ứng Huyền, tất cả mọi người cùng khe khẽ cười.
"Mẹ của đứa bé muốn cho các anh nhìn nó, và để tôi thay mặt cô ấy tạ ơn mọi người."
Nhậm Diệc đón lấy đứa trẻ nhẹ bẫng từ trong tay y tá. Em bé vẫn còn chưa mở to mắt, làn da phiếm hồng và nhăn nheo, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy, không biết mơ thấy mộng đẹp gì. Nhậm Diệc không nhịn được nở nụ cười, lại hỏi: "Vậy cụ già phải làm phẫu thuật đâu rồi?"
Y tá lãnh đạm nói: "Không qua khỏi sau ca mổ."
Nhậm Diệc sững sờ.
Trong lúc bọn họ đang vật lộn cùng hung thủ giữa sự sống và cái chết, ở hai phòng phẫu thuật cách đó không xa, bác sĩ và bệnh nhân cũng cùng đấu tranh với sinh tử như vậy. Cuối cùng, một bên chào đời, một bên ra đi, tựa như điềm báo cho luân hồi của sinh mệnh trong lúc tăm tối.
Sự sống hay cái chết đều trang nghiêm như thế, vậy mà có người vẫn cố tình chẳng biết kính trọng.
Nhậm Diệc rất mừng khi Lữ Bác Thanh đã bị bắn gục tại chỗ. Lữ Bác Thanh muốn dùng sự hy sinh của chính mình để hiến tế, cố tình coi nhẹ cái chết, chà đạp lên tính mạng con người, sau rồi cũng sẽ bị sinh mệnh giày xéo.
Y tá an ủi nói: "Bệnh viện chính là một nơi như vậy, có vui, cũng có buồn. Thế gian muôn màu muôn vẻ, anh nghỉ lại vài ngày thôi mà đã có thể chứng kiến cả rồi. Thật ra thời điểm ấy chúng tôi chùn bước, chúng tôi cũng không quản tính mạng. Chỉ là đã thấy nhiều sẽ cảm nhận cái chết cũng chẳng phải điều gì quá xa vời, chuyện đặc biệt đáng sợ là, sống chết đều có số cả."
Nhậm Diệc dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt non mềm của đứa trẻ, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Lính cứu hỏa, cảnh sát, hay bác sĩ, dẫu cách thức và phương pháp đều chẳng hề giống nhau, nhưng mục đích chung vẫn chỉ có một - cứu người. Bọn họ khiến người ta hiểu được thế nào là ác giả ác báo, họa hữu sở y*, là trụ cột gây dựng cảm giác an toàn cho mọi người.
(*Họa hữu sở y: Trong phúc có họa, trong họa có phúc)
Cũng chính vì hung thủ chọn ra tay làm điều ác ở một nơi như vậy, đồng thời gieo rắc nỗi sợ hãi, nên tuyệt đối không thể dung thứ!
- ---
Mọi người lần lượt kéo nhau rời đi.
Mãi đến chiều, Cung Ứng Huyền mới tỉnh lại.
Nhậm Diệc vẫn ngồi trên ghế dựa bên giường, đảm bảo Cung Ứng Huyền vừa mở mắt ra là đã có thể thấy anh ngay.
Cung Ứng Huyền mở to mắt, chăm chú nhìn Nhậm Diệc hai giây: "Anh không sao chứ."
Nhậm Diệc cười nói: "Cậu mới nên tự hỏi mình có làm sao không ấy, nổ súng xong rồi ngất xỉu luôn, không biết chuyện còn tưởng người dính đạn là cậu mới phải."
Cung Ứng Huyền nhíu mày: "Lúc ấy quả thực hơi bị choáng."
"Cho nên mới bắn trượt phát đầu?"
"Không phải, mà là cố tình bắn chệch đi."
Nhậm Diệc cười khúc khích.
Cung Ứng Huyền buồn bực xấu hổ nói: "Thật sự là cố tình mà, tôi muốn tha cho gã một mạng, dù gì gã cũng biết rất nhiều chuyện. Hơn nữa, trong đại sảnh có nhiều người như thế, tôi không muốn gây ra khủng hoảng. Kết quả hắn còn tàng trữ một ít bom nhỏ, tôi sợ làm các anh bị thương nên mới không thể không bắn hạ."
"Tôi tin tưởng cậu." Nhậm Diệc nhớ lại cách Khưu Ngôn từng vuốt tóc Cung Ứng Huyền, nom thân mật và trìu mến biết bao. Anh liền vươn tay ra đặt lên mái tóc Cung Ứng Huyền, ngay cả vị trí cũng giống của Khưu Ngôn như đúc, "Kỹ thuật bắn súng của cậu chuẩn xác như vậy, bắn trượt làm sao được, nhất định là cậu sợ dọa đến mấy đứa nhỏ thôi."
Cung Ứng Huyền gật đầu.
Nhậm Diệc nghĩ thầm, Cung Ứng Huyền thật sự là một người bên trong vô cùng dịu dàng cũng quá đỗi cô đơn, dùng vỏ bọc lạnh lùng và cứng rắn ngụy trang, chỉ có người thân cận như anh mới có thể thấy được. Anh vừa đau lòng, lại vừa không nhịn được mà cảm thấy kiêu hãnh: "Lần này cậu lập công."
Cung Ứng Huyền trầm mặc một chút: "Là do chúng tôi không sờ gáy tổ chức tà giáo này càng sớm càng tốt, do chúng tôi xin cho Châu Xuyên ở lại bệnh viện, là chúng tôi không sớm từng bước tóm gọn Lữ Bác Thanh, nếu chúng tôi..."
Nhậm Diệc đưa tay chặn miệng hắn lại.
Cung Ứng Huyền bất mãn trừng anh.
"Cậu mà còn nói tiếp những lời này, tôi sẽ không cho cậu nói chuyện nữa." Nhậm Diệc khẽ bảo, "Chẳng ai có thể đoán trước được động cơ và hướng đi của bọn tội phạm cả, còn tất cả mọi tội trạng và điều ác đều là do bọn chúng gây nên. Các cậu đã cố hết sức rồi, ngàn vạn lần xin các cậu đừng nghĩ tự trách bản thân, chỉ cần sau này tiếp tục nỗ lực hết mình, dốc toàn bộ sức lực là được."
Cung Ứng Huyền thẫn thờ nhìn Nhậm Diệc một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhậm Diệc buông lỏng tay ra: "Lúc này hẳn là chúng ta đã có thể nằm viện một cách tử tế rồi."
"Ừm." Cung Ứng Huyền ngẩng đầu nhìn Nhậm Diệc, "Anh có biết lúc ấy Lữ Bác Thanh cầm cái gì trong tay không."
"Hydrogen peroxide, như cậu nói."
"Là nồng độ cao." Cung Ứng Huyền nhớ tới cảnh tượng khi đó, da đầu vẫn run lên, "Hydrogen peroxide nồng độ càng cao, càng thiếu ổn định, đã vượt quá nồng độ 70% rồi, thậm chí chỉ hơi lắc nhẹ thôi cũng có thể nổ tung. Còn về bình thuốc nhỏ này, tuy liều lượng ít nhưng nếu phát nổ ở cự ly gần cũng có thể gây chết người hoặc thương tích. Lực sát thương của nó tương đương với một viên đạn."
Nhậm Diệc mắng: "Thật mẹ nó ác độc."
"Chế ngự cái ác không phải là nghiệp vụ của lính cứu hỏa, mà là nhiệm vụ của tôi." Cung Ứng Huyền nhìn thẳng vào mắt Nhậm Diệc, "Lúc trước ở hiện trường vụ bình hóa chất tôi tranh việc của anh, lần này anh tranh việc của tôi, chúng ta hòa nhau, về sau không cho phép anh tự ý hành động nữa."
Nhậm Diệc ngượng ngùng nói: "Cái tên này, cậu thù dai thật đấy."
Cung Ứng Huyền hừ nhẹ một tiếng.
"Cũng may là cậu đã nã một phát súng dũng mãnh phi thường, giải quyết mọi mối nguy hại, nhỉ." Nhậm Diệc mỉm cười, chống cằm nhìn Cung Ứng Huyền, "Tôi biết dù thế nào, cậu cũng sẽ bảo vệ tôi."
Những lời này hiển nhiên khiến Cung Ứng Huyền vô cùng dễ chịu: "Tất nhiên."
Nhậm Diệc vẫn cười mà không nói, trong mắt đong đầy sự dịu dàng khó tả.
Cung Ứng Huyền ngập ngừng một chút, điềm nhiên như không, bảo: "Buổi tối cùng nhau xem phim đi."
Trong lòng Nhậm Diệc vui vẻ: "Được, nhưng mà không xem phim ma nữa đâu đấy."
"Xem cái gì cũng được." Cung Ứng Huyền lặng lẽ nghiêng đầu về phía Nhậm Diệc. Đây là một hành động vô thức - hắn vô thức muốn tiến gần Nhậm Diệc hơn nữa.
Hai trái tim đều lặng lẽ xích lại gần nhau.
- -------------------------------