Edit: Annabeth
Beta: Cy
- ----
Xuống khỏi xà ngang, Nhậm Diệc phát hiện Cung Ứng Huyền đứng bên ngoài hành lang lỗ thăm trần. Vừa nhìn thấy anh, hắn đã lạnh mặt nói: "Ra xe cứu thương kiểm tra một chút đi."
Nhậm Diệc nghĩ thầm, hắn đang đợi mình sao?
Nhậm Diệc bi ai phát hiện dù trong tình trạng suy sụp như bây giờ, anh chỉ cần Cung Ứng Huyền đối xử tốt với mình đôi chút là vẫn cảm động khôn nguôi. Anh vội vàng nói: "Cậu cũng kiểm tra một chút đi."
"Đi thôi." Cung Ứng Huyền lững thững đi ra ngoài.
Nhậm Diệc bắt kịp bước chân của Cung Ứng Huyền, hết lòng muốn chứng minh bây giờ bọn họ coi như đã tốt hơn một chút rồi, chẳng qua vẫn đang chiến tranh lạnh. Liệu Cung Ứng Huyền có muốn khôi phục quan hệ bạn bè với anh không, hay là muốn cắt đứt quan hệ đây. Nhưng anh vẫn không dám hỏi.
Hai người đi tới phía trước xe cứu thương, nhân viên cấp cứu chia ra nghe nhịp tim cho bọn họ: "Tới bệnh viện làm kiểm tra đi."
"Không cần." Cung Ứng Huyền lạnh mặt nói.
"Cần." Khưu Ngôn đi tới, khoanh hai tay trước ngực nhìn hắn, "Em chuyên nghiệp hơn so với nhân viên cấp cứu sao? Người ta bảo em đi bệnh viện thì em đi ngay đi, lên xe mau."
Cung Ứng Huyền vốn còn muốn phản kháng một chút, nhưng lại thấy Tống Cư Hàn và Hà Cố từ xa đi về phía bọn họ. Hắn nghiêng người lên xe cứu thương, còn đóng cửa xe lại. Hắn không muốn nhìn thấy dáng về hai người bọn họ hòa thuận một chút nào nữa, sẽ càng khiến cho sự xa cách giữa hắn và Nhậm Diệc trở nên rõ ràng mà thôi.
"Đội trưởng Nhậm." Hà Cố đi tới trước mặt Nhậm Diệc, quay đầu nhìn xe cứu thương, "Cảnh sát Cung bị thương sao? Tôi muốn trực tiếp cảm ơn cậu ấy."
"Không gì nghiêm trọng." Nhậm Diệc không hiểu sao lại cười thành tiếng, "Cậu ấy không am hiểu xã giao lắm, anh không cần phải để ý."
Tống Cư Hàn nhún vai một cái: "Nếu không phải xảy ra chuyện này, tôi cũng chẳng tin cậu ta là cảnh sát đâu."
"Đội trưởng Khưu, đội trưởng Nhậm, cảm ơn mọi người." Hà Cố đưa tay ra bắt tay với bọn họ, chân thành nói, "Cũng cảm ơn các cảnh sát và lính cứu hỏa tối nay, các vị đã cứu tất cả chúng tôi."
Khưu Ngôn cười nói: "Kỹ sư Hà, chúng tôi cảm ơn anh mới phải, nếu không có sự chuyên nghiệp của anh hỗ trợ, chúng tôi không thể tìm thấy toàn bộ số bom chỉ trong thời gian ngắn như vậy."
"Đúng vậy, kỹ sư Hà, thật sự may mắn là có anh, anh thật sự quá đỉnh." Nhậm Diệc nắm tay Hà Cố, dùng sức lắc: "Còn có thầy Tống nữa, cũng rất cảm ơn sự phối hợp cao độ của anh. Bài hát cuối cùng này thật sự rất hay, khiến tổ gỡ bom tìm thấy quả bom thành công, hơn nữa còn không tạo thành sự khủng hoảng cho người xem."
Tống Cư Hàn nhìn về phía Hà Cố, hai người bọn họ hiểu ý cười với nhau: "Đội trưởng Nhậm, tôi chưa từng trải qua một chuyện nguy hiểm như vậy, may là có các anh ở đây, chúng tôi và nhiều người xem mới có thể bình an vô sự trở về nhà, xin cảm ơn."
Nhậm Diệc mỉm cười, gật đầu một cái.
"Anh!" Xa xa truyền tới một tiếng hô.
Âm thanh này khiến thần kinh Nhậm Diệc trở nên căng thẳng, anh nghiêng đầu nhìn một cái, quả nhiên thấy Kỳ Kiêu đang liều mạng vẫy tay với mình từ phía xa.
Fan của Tống Cư Hàn đều bị ngăn ở bên ngoài khu vực cách ly, lực lượng an ninh không đủ, lính cứu hỏa cũng phải đang hỗ trợ bảo vệ trật tự ở đây.
Nhậm Diệc muốn làm bộ như không nhìn thấy, Kỳ Kiêu lại phát hiện Lưu Huy đứng ở một bên: "Anh Lưu Huy, cho em đi vào chút đi."
Lưu Huy không hề hay biết câu chuyện giữa hai người bọn họ, để Kỳ Kiêu tiến vào.
"Anh, có chuyện gì vậy? Sao có nhiều xe cảnh sát và xe cứu hỏa đến thế?" Kỳ Kiêu chạy đến cạnh Nhậm Diệc, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn nhìn Tống Cư Hàn, "Anh Hàn, Hà tổng."
Tống Cư Hàn còn không buồn nhìn thẳng Kỳ Kiêu, chỉ qua loa gật đầu một cái.
"Anh, anh quen anh Hàn sao?" Mắt Kỳ Kiêu toả sáng nhìn Nhậm Diệc.
"Ừm, anh đang tìm thầy Tống ký tên."
Kỳ Kiêu niềm nở nói: "Anh Hàn, em là một diễn viên mới, đang ký hợp đồng với bên coco của chị Đàm. Nếu được, hi vọng sau này có thể là nhân viên của anh."
Tống Cư Hàn nhíu mày: "Ồ, vậy à." Hắn nhìn Kỳ Kiêu một chút, lại nhìn về phía Nhậm Diệc, "Đây là em trai anh sao?"
Nhậm Diệc không được tự nhiên gật đầu một cái: "Là bạn tôi."
Kỳ Kiêu thân thiết bá vai Nhậm Diệc: "Em và anh ấy quen nhau rất nhiều năm rồi, ảnh chăm sóc em tốt lắm."
Khưu Ngôn lơ đãng nhìn Kỳ Kiêu, nhận ra giọng điệu và thần thái của cậu ta không hề đơn giản, trên mặt toát lên vẻ cổ quái.
Cung Ứng Huyền xuyên qua lớp kính xe cứu thương, nhìn Kỳ Kiêu thân mật ôm và vai Nhậm Diệc, nửa người trên cũng dựa hẳn vào người anh. Hai tròng mắt nhất thời toé ra hàn ý, hắn vỗ tấm văn ngăn cách với buồng lái, gằn giọng: "Lái xe đi."
Nhân viên cấp cứu khó xử nói: "Tiến sĩ Cung, chúng tôi phải chờ đội trưởng Nhậm đã, không còn xe khác đâu."
Cung Ứng Huyền cúi đầu, hai mắt đỏ ngầu, đau lòng không tả nổi.
Hắn từ nhỏ đến lớn, bởi đã sẵn nong sẵn né, cho nên rất khi mới mong muốn điều gì. Vất vả lắm mới có một người khiến mình muốn nắm giữ và độc chiếm như vậy, nhưng người đó đã sớm có người khác.
Đạo đức và tôn nghiêm, rồi cả sĩ diện của hắn, tất cả đều đang ngăn cản hắn có hành vi khiến mình khinh thường, mặc dù trong lòng hắn đã đong đầy toàn sự cố chấp, điên cuồng và bất cần.
Ngay trước mặt Tống Cư Hàn, Nhậm Diệc không thể không chừa mặt mũi cho Kỳ Kiêu. Anh nhẹ nhàng đi về phía trước một bước, tránh cánh tay Kỳ Kiêu, cũng hờ hững cười, nói: "Kỳ Kiêu là một diễn viên giỏi, nếu như có hợp tác thì hy vọng anh Tống có thể nâng đỡ một chút."
Tống Cư Hàn gật đầu: "Không thành vấn đề, coi như tôi nợ đội trưởng Nhậm một ân tình."
Kỳ Kiêu hưng phấn đến mức gương mặt tuấn tú rực sáng: "Cảm ơn anh Hàn, cảm ơn anh Hàn."
Nói chuyện thêm đôi câu, Tống Cư Hàn và Hà Cố cáo từ, Nhậm Diệc nhìn bóng lưng hai người bọn họ đóng vai đi về phía xa, vô cùng ngưỡng mộ.
Khưu Ngôn dặn dò anh kiểm tra thân thể thật tốt, rồi cũng bận bịu đi giải quyết hậu quả.
Lúc bấy giờ chỉ còn lại Nhậm Diệc và Kỳ Kiêu, khuôn mặt Kỳ Kiêu lộ vẻ lúng túng, cậu ta nhỏ giọng nói: "Anh, cảm ơn anh, em thật sự muốn ký với Tống thị Media, một câu nói của Tống Cư Hàn, đối với em mà nói chính là kinh thiên động địa."
"Anh biết mà, chúc em thành công."
Kỳ Kiêu thở dài, nói: "Thật ra em sớm phải đoán được quan hệ giữa anh và cảnh sát Cung mới đúng, là em.. Quá trớn rồi, ngại quá. "
Nhậm Diệc len lén nhìn xe cứu thương, sở dĩ cửa sổ khá cao, từ bên ngoài thì không thấy được bên trong, anh chỉ mong Cung Ứng Huyền không nhìn thấy một màn vừa rồi. Anh nói: "Kỳ Kiêu, mối quan hệ giữa anh và cảnh sát Cung không phải như em nghĩ, cậu ấy là thẳng, là anh đơn phương cậu ấy, nhưng sau này bọn anh sẽ không phải gặp mặt nữa."
"Thẳng?" Kỳ Kiêu không tin, "Sao lại thế được, phản ứng vừa rồi của anh ta nào có giống thẳng, rõ ràng là đang ghen."
"Không phải, trước kia cậu ấy từng bị người đồng tính quấy rầy, cậu ấy cơ bản không chấp nhận được, anh lại lừa dối nữa, cho nên..."
Kỳ Kiêu nhíu mày một cái, nửa tin nửa ngờ nói: "Được rồi, nhưng... Em cảm thấy anh ta vẫn rất quan tâm đến anh."
Nhậm Diệc đau lòng: "Cậu ấy chỉ coi anh là bạn."
Kỳ Kiêu cười khổ nói: "Sao anh lại thích một thẳng nam, tại sao phải tự chuốc khổ vào người chứ, thật ra em..." Cậu ta cô đơn cúi đầu, "Được rồi, em đã nghĩ thông, anh, anh là một người rất tốt, em hi vọng anh cũng có thể thông suốt."
Nhậm Diệc miễn cưỡng mỉm cười một tiếng: "Được."
"Em đi đây." Kỳ Kiêu có chút lưu luyến nhìn Nhậm Diệc.
"Hẹn gặp lại."
Kỳ Kiêu lùi lại mấy bước, cười một tiếng: "Có lẽ sẽ có một ngày, anh sẽ thấy em ở rất nhiều nơi, nhiều đến mức anh không muốn cũng phải nhìn."
Nhậm Diệc cũng cười: "Hy vọng sẽ có ngày đó."
Kỳ Kiêu khoát khoát tay, cố nén sự chua xót nơi chóp mũi, xoay người rời đi.
Nhậm Diệc mở cửa xe cứu thương ra, bước lên.
Cung Ứng Huyền ngồi trong xe, liếc xéo anh, ánh mắt lạnh như băng.
Nhậm Diệc ngồi ở đối diện Cung Ứng Huyền, gõ lên tấm ngăn: "Đi thôi."
Lái xe di chuyển, Cung Ứng Huyền nói không chút biểu tình: "Cậu ta không đi cùng anh đến bệnh viện sao?"
Nhậm Diệc thầm nghĩ, đúng là hắn đã nhìn thấy rồi. Anh không trả lời vấn đề này, mà lại hỏi: "Cơ thể cậu cảm giác sao rồi?"
"Nếu như hôm nay tôi không bắt gặp, anh còn định lừa tôi tới khi nào."
Nhậm Diệc thở dài, ngập ngừng: "Ứng Huyền, tôi không hề cố ý lừa cậu. Tính hướng của tôi là một phần thôi, tôi không cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi biết xã hội này vẫn chưa đủ khoan dung, vì để tránh phiền toái, tôi sẽ không vác loa đi nói với tất cả mọi người. Tôi biết cậu không thể chấp nhận được, nhưng đây là một thứ tôi không thể thay đổi. Tôi chưa từng có ý định đem cậu ra làm tiêu khiển, hy vọng cậu có thể... có thể hiểu rõ, tôi vẫn là người cậu biết, chẳng có gì thay đổi cả."
"Tất cả đã khác xưa rồi." Cung Ứng Huyền trầm giọng nói.
Nhậm Diệc bất lực cúi đầu thật thấp.
Cung Ứng Huyền nhìn chằm chằm Nhậm Diệc: "Cứ như anh nói, coi như... chưa từng có chuyện gì đi."
"... Được." Nhậm Diệc cũng không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, bởi vì theo đúng như lời Cung Ứng Huyền nói, "tất cả đã khác xưa". Bọn họ không thể trở lại như trước nữa. Anh đã từng vì mối quan hệ thân mật giữa hai người mà không ngừng muốn nhiều hơn nữa, bây giờ ngay cả tình bạn đơn thuần lúc ban đầu cũng đã biến thành hy vọng xa vời.
Chuyện anh sợ hãi nhất lại cứ thế diễn ra, thậm chí không cần đến khi anh tự phá hoại mà đi tỏ tình.
Cung Ứng Huyền thầm nhẩm cái tên "Kỳ Kiêu" này trong lòng. Hắn đã từng tưởng tượng vô số phương pháp để ép Kỳ Kiêu rời khỏi Nhậm Diệc, nhưng hắn thật sự phải làm một kẻ tiểu nhân hèn hạ sao? Huống chi, Nhậm Diệc còn nói rõ cho hắn biết rằng, anh không có bất kỳ ý đồ nào khác với hắn. Hắn lao lực để nhận được cái gì?
Hai người bận rộn với những suy nghĩ riêng của mình, trái tim đan cài nhưng lại chẳng thể hiểu lẫn nhau, chỉ có thể giữ im lặng.
Trong buồng xe chật hẹp, rõ ràng giữa bọn họ có khoảng cách chỉ nhỏ đến mức đưa tay là có thể chạm tới, song lại có cảm giác cách trở muôn trùng, chẳng ai dám cất bước.
Rơi xuống vực sâu không đáng sợ, đáng sợ là trong vực sâu không có người.