Đến bệnh viện, bác sĩ điều trị cho bọn họ hôm trước trêu: "Các anh định gia nhập hội VIP của bệnh viện chúng tôi đấy à, mới ra ngoài được mấy ngày đã về lại rồi."
Nhậm Diệc cười khổ: "Đúng vậy, được giảm giá à, giảm nhiều không."
"Anh cũng đâu phải tốn tiền."
Lúc kiểm tra toàn thân xong, đã khuya lắm rồi.
Tuy là không có gì đáng ngại, nhưng theo lý thì vẫn phải ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày. Chẳng qua, hai người bọn họ bây giờ vốn không thể lãng phí thời gian vào việc nghỉ ngơi.
Tử Diễm đã hoàn toàn phát điên, lần này âm mưu ở sân vận động không thành công, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ ý định. Ai mà biết được sau này hắn gây nên chuyện mất trí nào nữa không, phải dồn sức để tóm hắn trước đã.
Cung Ứng Huyền ra khỏi bệnh viện, ném một đống biên lai vào trong thùng rác.
Nhậm Diệc len lén nhìn hắn một cái: " Cậu đói bụng không, có muốn..."
"Tôi phải về hiện trường."
"Bây giờ?" Nhậm Diệc nhìn đồng hồ đeo tay, cũng gần 3 giờ rồi.
"Chị Ngôn vẫn đang ở hiện trường lấy lời khai, bây giờ thời gian bắt tên khủng bố là quý như vàng."
"Vậy cậu chú ý nghỉ ngơi."
"Cha anh ở nhà không an toàn đâu, Tử Diễm tối nay thất bại, rất có khả năng sẽ trả thù chúng ta. Sau khi trời sáng, tôi sẽ phái người đến đón ông ấy đi."
"... Được." Mặc dù hơi gấp, Cung Ứng Huyền nói cũng không sai. Nhậm Diệc bây giờ căn bản cũng không yên tâm để cha ở nhà một mình, anh muốn về nhà với ông.
Nhậm Diệc nói: "Cậu cũng vậy, cho dù là về nhà hay đi làm cũng phải cẩn thận gấp đôi."
Cung Ứng Huyền gật đầu rất nhẹ, xoay người rời đi.
Nhậm Diệc nhìn bóng lưng của Cung Ứng Huyền, không nhịn được thở thật dài. Ngay cả là nói "Coi như chưa từng có gì xảy ra", trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ, đây chỉ là cho nhau một nấc thang thôi. Trừ mối quan hệ riêng tư ra, hai người còn có rất nhiều liên hệ trong công việc, rồi đến chính sự và đại sự trước mắt, không thể ngây thơ chơi trò chiến tranh lạnh hay tuyệt giao.
Chẳng qua dù gì vẫn có khoảng cách, khó có thể tiêu trừ.
- ----
Về đến nhà.
Người giúp việc trực đêm tỉnh dậy, Nhậm Diệc "Suỵt" Một tiếng, lặng lẽ đi tới phòng Nhậm Hướng Vinh. Anh mở cửa ra, nhìn cha mình đang say ngủ, trái tim treo lơ lửng suốt đêm rốt cuộc cũng được đáp xuống.
Anh trở lại phòng mình, ngã xuống giường, chỉ cảm thấy vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, ngay cả một đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích.
Chuyện xảy ra đêm nay cứ có cảm giác như dài cả một thế kỷ. Anh vốn mong đợi lần hẹn hò đầu tiên của hai người, kết quả lại bị phá hủy hoàn toàn. Cảm xúc của anh chẳng khác nào đi trên tàu lượn siêu tốc, từ vui sướng, đến thương tâm, kinh hoàng, rồi mất mát, giờ đây đã ngổn ngang trăm mối.
Nhắm mắt lại, gương mặt Cung Ứng Huyền lại hiện lên trước mặt. Anh đã không còn sức để nảy sinh bất kỳ cảm xúc kịch liệt nào nữa, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Có lẽ anh có thể mơ một giấc mơ, một giấc mơ đẹp về Cung Ứng Huyền.
Anh chìm vào trong giấc mộng.
- --
Sáng sớm ngày thứ hai, Cung Ứng Huyền phái xe tới.
Nhậm Diệc đã trao đổi với cha anh từ sớm, song lại không nói đến bệnh viện và chuyện liên quan Cung Ứng Huyền, sợ ông nghĩ nhiều. Chẳng qua phải thu dọn nhiều hành lý như vậy trong một buổi sáng, cha anh vẫn oán trách đôi câu: "Sao lại vội vàng như vậy?"
Những chuyện xảy ra gần đây càng nghiêm trọng, Nhậm Diệc lại càng không dám nói cho cha anh. Ngay cả chính anh cũng lo lắng cho sự an toàn của mình thì phải thuyết phục ba anh yên tâm kiểu gì bây giờ. Tới nay việc duy nhất có thể khiến anh yên tâm chính là gửi cha mình vào một nơi bí mật, 24 giờ đều có người săn sóc, bệnh viện của Cung Ứng Huyền đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Đến bệnh viện, tất cả thủ tục đều đã xong xuôi. Bác sĩ Hàn gọi Nhậm Diệc sang một bên, ân cần nói "Đội trưởng Nhậm, anh cứ yên tâm để lão đội trưởng ở chỗ chúng tôi đi, tiến sĩ Cung đã có lòng căn dặn, bệnh viện chúng tôi cũng vô cùng xem trọng."
"Vậy phiền các anh rồi." Nhậm Diệc nhìn đỉnh đầu một chút, "Ở đây khắp nơi đều có camera an ninh đúng không? "
"Đúng vậy, có bảo an và hộ lý túc trực 24/24, tuyệt đối an toàn." Bác sĩ Hàn cười nói, "Anh cũng có thể đến thăm ông ấy vào bất kỳ lúc nào, việc thu xếp điều trị và phục hồi chức năng cho lão đội trưởng của chúng tôi cũng sẽ kịp thời thông báo với anh."
"Được rồi, cảm ơn các anh."
Nhậm Diệc trở lại phòng bệnh, Nhậm Hướng Vinh đang làm quen với mấy công tắc thông minh ở đầu giường, thấy anh đi vào thì nói: "Môi trường ở đây tốt thật."
Nhậm Diệc cười một tiếng.
"Một tháng tốn bao nhiêu tiền?" Nhậm Hướng Vinh có chút bất an nói, "Chỗ này đắt hơn viện dưỡng lão đúng không."
"Bảo hiểm y tế của cha vẫn còn một chút, bệnh viện bọn họ cũng có công ích chữa bệnh cho lính về hưu, cho nên không tốn kém lắm đâu."
"Thật à." Nhậm Hướng Vinh mừng rỡ, "Vậy thì tốt quá."
Nhậm Diệc ngồi ở mép giường, ôn hòa nói: "Cha, dạo gần đây con rất bận, có lẽ không thể thường xuyên đến thăm cha được, bình thường chúng ta gọi video thôi nhé, được không?"
"Đừng có coi ba như con nít, con bận thì cứ bận đi, còn một tháng nữa là tới Tết âm rồi, nhất định sẽ lắm việc." Nhậm Hướng Vinh thoáng nhìn anh, "Tối qua đi làm nhiệm vụ không ngủ chứ gì? Con nhìn sắc mặt của mình xem, xanh xao hết cả."
"Bận túi bụi đến tối muộn, concert ấy mà, sau đó cũng phải giải quyết rất nhiều chuyện."
"Cha xem tivi một lát là đi ngủ rồi, ầm ĩ nhốn nháo cũng không thích nghe lắm, có suôn sẻ không?"
Nhậm Diệc che giấu biểu cảm trên mặt rất tài tình: "Suôn sẻ, con còn xin được chữ ký của rất nhiều đại minh tinh." Tin tức về chuyện tối ngày hôm qua hoàn toàn bị phong tỏa, cho dù ở hiện trường có rất nhiều người hoài nghi những sự khác thường cũng sẽ không có đường nào để biết sự thật hay chứng thực.
Nhậm Diệc thu xếp ổn thỏa cho cha mình xong xuôi, ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn đã phải vội vã chạy về trung đội.
Trên đường, anh nhận được hai tin tức khác nhau từ Hứa Tiến và Cung Ứng Huyền. Hứa Tiến muốn anh đi họp trung đoàn cùng Khúc Dương Ba, có liên quan đến chuyện lần này, còn Cung Ứng Huyền thì muốn xế chiều nay anh tới phân cục lấy lời khai.
Trở lại trung đội, Nhậm Diệc bị các chiến sĩ bao vây, tới tấp hỏi han từng tình tiết của ngày hôm qua. Nếu là lúc thường, thể nào Nhậm Diệc cũng sẽ khoác lác về sự tích anh dũng của mình một chút, nhưng lúc này anh chẳng có chút tâm tư nào, bởi chuyện đã liên quan đến Cung Ứng Huyền, lại còn liên quan đến Tử Diễm.
Anh triệu tập tất cả mọi người đến phòng họp, nghiêm túc nói: "Mấy tháng qua tôi vẫn thường xuyên phối hợp cảnh sát phá án, có rất nhiều chuyện tôi không nói cho mọi người. Nhưng vụ bệnh viên Hồng Võ hẳn là mọi người cũng đã biết rồi. Chúng ta đối đầu với một tổ chức tà giáo chuyên môn phóng hỏa, buổi concert lần này suýt nữa đã xảy ra chuyện lớn, tất cả đều là do bọn chúng gây nên."
Biểu cảm của mọi người cũng nghiêm túc hơn.
"Chuyện buổi concert này phải bảo mật tuyệt đối, chuyện này không cần tôi phải nhắc nữa. Bây giờ tôi muốn nói đến công tác sau này của chúng ta. Tổ chức này vô cùng gian ác và điên rồ, căn cứ từ suy đoán trước mắt của cảnh sát, bọn chúng đã phát động phóng hỏa ở rất nhiều nơi khắp cả nước, có một số vụ còn bị lấp liếm thành tai nạn. Bọn chúng vẫn đang ẩn náu để tồn tại, nhưng nhìn số lượng những chuyện độc ác bọn chúng đã gây nên, cùng với sự điều tra từ phía cảnh sát, bây giờ bọn chúng đã bị phát hiện. Vì vậy, thủ lĩnh của tổ chức này đã xuất đầu lộ diện, có khả năng sẽ trả thù và khiêu khích chúng ta. Tóm lại, nếu như hắn được như ý thì buổi concert tối hôm qua đã tạo thành tổn thất khôn lường. Hắn không hề khoe khoang, nhất định chưa từ bỏ ý đồ lần này. Hành động của hắn sẽ ngày càng cố chấp và điên cuồng hơn, chúng ta phải có chuẩn bị tâm lý từ trước."
Khúc Dương Ba trầm giọng nói: "Bây giờ cảnh sát nắm giữ được bao nhiêu đầu mối rồi?"
"Nắm được rất nhiều thông tin, hiện nay đã bắt sống được một thành viên. Tôi tin chắc cảnh sát nhất định có thể một lưới tóm gọn tổ chức này, nhưng tìm chứng cứ và bắt giữ cũng cần thời gian. Một khi chưa bắt được bọn chúng, chúng ta có thể tin, lính cứu hỏa là một trong số những mục tiêu công kích của bọn chúng." Dựa theo lời phân tích của Cung Ứng Huyền lúc đó, lính cứu hỏa là những người dùng lửa để kháng lửa, tất nhiên cũng là một trong số những người mà Tử Diễm gọi là "linh hồn tà ác".
Các chiến sĩ đưa mắt nhìn nhau.
"Xế chiều hôm nay tôi vừa phải đến phân cục lấy lời khai, vừa phải tới họp trung đoàn với chỉ đạo viên. Nguy hiểm lần này không chỉ đối với mỗi nhân dân, mà còn cả cảnh sát với như lính cứu hỏa nữa. Đó là do bọn chúng là một đám có tổ chức, bị tẩy não, có rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp về đốt phá. Hơn nữa trước kia cũng có mấy vụ án liên quan tới tổ chức này, tất cả đều là những vụ đội chúng ta tham dự cứu viện. Bởi vậy, tổ chức này đã theo dõi tôi, và rất có thể sẽ gây chuyện nguy hiểm toàn bộ trung đội."
Cao Cách nói: "Chúng tôi không sợ đám chó má kia."
"Đúng, sợ gì bọn chúng, dám chường mặt ra thì sẽ lấy súng bắn nước, bắn chết bọn chúng luôn."
"Tôi biết mọi người không sợ, chúng ta thuộc về phe chính nghĩa, chính nghĩa không cần phải sợ tà ác. Nhưng tôi yêu cầu mọi người, bắt đầu từ bây giờ, tất cả hãy cố gắng không đi lại một mình, mỗi lần xuất cảnh đều phải có từ hai người trở lên. Phải vô cùng cẩn thận, có lẽ tổ chức này đã đặt rất nhiều cạm bẫy. Buổi chiều chúng tôi sẽ thảo luận cùng trung đoàn để nghĩ cách bảo đảm an toàn cho mọi người chặt chẽ hơn, đồng thời vẫn hoàn thành tốt được công tác thường ngày."
Sau khi tan họp, Khúc Dương Ba mặt trầm trọng nói: "Không ngờ chuyện này lại gây ồn ào lớn đến thế, tôi vốn chỉ cho rằng đây là một deepweb nước ngoài, ai ngờ sẽ dính dáng tới nhiều vụ án như vậy."
"Nếu như không có liên quan đến nhiều vụ án thế này, những nạn nhân trước kia mãi mãi sẽ không bao giờ có được sự công bằng, sau này có lẽ cũng sẽ còn nhiều người bị hại hơn." Nhậm Diệc hít sâu một hơi, "Điều này cũng chứng tỏ vận của bọn chúng đã đến rồi."
Khúc Dương Ba nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Mấy giờ chúng ta đến trung đoàn vậy? Trung đoàn bây giờ vô cùng coi trọng việc này, sáng nay lãnh đạo tổng cục công an đã tìm lãnh đạo trung đoàn chúng ta, mới mở họp xong. Bây giờ cần nhân viên cứu hỏa và cảnh sát toàn lực phối hợp với nhau, đội trưởng Trần muốn bàn bạc qua với chúng ta."
"Trước đó tôi phải sang bên phân cục lấy lời khai đã, không thì cậu đi cùng tôi đến phân cục đi, sau đó chúng ta lại tới trung đoàn sau."
"Được, đi thôi."
Trên đường, hai người nhắc tới chuyện tối hôm qua. Khúc Dương Ba chân thành nói: "Nhậm Diệc, tôi biết cậu có cả một bầu trời nhiệt huyết, nhưng cậu đừng quên rằng cha cậu vẫn còn cần cậu, trung đội Phượng Hoàng có nhiều anh em như vậy cũng cần cậu, cậu không thể liều mạng như vậy."
Nhậm Diệc giả bộ ung dung: "Ai bảo tôi không muốn sống. Tôi tiếc cho cái mạng của mình lắm chứ, tối hôm qua thật sự là do tình huống quá nguy cấp, nếu không thì phải làm sao nữa đây." Không phải anh không sợ chết, chỉ là ai cũng có sự vui lòng sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ. Nếu như không xử lý bom thì Cung Ứng Huyền sẽ gặp nguy hiểm, người xem phía dưới cũng thế, khi đó, vốn dĩ anh không có thời gian để suy nghĩ, tất cả chỉ theo bản năng thôi.
Khúc Dương Ba tháo mắt kính xuống, xoa xoa khuôn mặt mệt nhoài: "Tôi thật sự có hơi sợ."
Nhậm Diệc nhìn Khúc Dương Ba một chút, trong lòng hơi khó chịu.
"Lúc đầu vốn cho rằng chỉ là một vụ án độc lập, tội phạm xấu xa và biến thái đến mức nào chúng ta cũng từng thấy rồi, nhưng tôi vạn lần không ngờ đây là một tổ chức tà giáo. Nói thật tôi có hơi sợ đấy, tôi lo lắng cho an nguy của cậu và tất cả mọi người."
"Tôi hiểu mà, tôi cũng sợ thôi." Nhậm Diệc cười khổ nói, "Sáng hôm nay tôi đã đưa cha mình đi, thủ lĩnh tà giáo đó có lẽ cũng đã để mắt tới tôi và tiến sĩ Cung."
"Cậu làm đúng rồi, sau này cậu cũng đừng đi lại một mình nữa."
Nhậm Diệc gật đầu một cái: "Tôi tin chắc tà không thắng được chính, chúng ta nhất định sẽ bắt được bọn chúng."
Đến phân cục, Nhậm Diệc vào lấy lời khai, chỉ thấy bầu không khí toàn bộ phân cục không giống lệ thường, nhất là các nữ cảnh sát. Họ không còn hoan nghênh nhiệt tình anh như hồi trước, còn gần như không thấy anh, đang hưng phấn thảo luận gì đó.
Cung Ứng Huyền và Thái Cường đều đang ở đó, Thái Cường nói: "Đội trưởng Nhậm, anh tới sớm một chút nữa thì tốt quá, kỹ sư Hà vừa đi rồi, anh ta còn hỏi anh đâu đó."
"Kỹ sư Hà vừa mới rời đi? Có phải Tống Cư Hàn tới cùng anh ta không?"
"Đúng vậy, không hổ là minh tinh, thật là đẹp trai."
Nhậm Diệc chợt hiểu rõ tại sao những nữ cảnh sát lại kích động như vậy.
Thái Cường nhiều chuyện nói: "Uầy, hai người bọn họ thật sự là như vậy à? Tôi không chú ý đến những chuyện này, vừa rồi tiểu Cao nói cho tôi biết, nói cậu ta và kỹ sư Hà là một đôi."
Nhậm Diệc len lén nhìn Cung Ứng Huyền, quả nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, chỉ sợ là nghe đến mấy chữ đồng tính luyến ái cũng khiến hắn không thoải mái.
Cung Ứng Huyền ho nhẹ một tiếng "Nói chuyện chính đi."
Nhậm Diệc miêu tả cặn kẽ chuyện xảy ra tối hôm qua một lần, toàn bộ quá trình không tiêu tốn quá nhiều thời gian, bởi vì Cung Ứng Huyền gần như biết cả rồi.
Ghi lời khai xong, Thái Cường đi làm việc khác, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Nhậm Diệc nắm tóc: "Ừm, tên Vương Thụy kia thế nào rồi? "
"Đã mổ xong, không chết được." Cung Ứng Huyền nói, "Chúng tôi đã điều tra hắn rất rõ ràng, Tử Diễm rất giỏi tiến hành tẩy não đối với những loại người không quen hòa nhập vào xã hội như tên này. Chúng tôi đã tìm người nhà của hắn tới, đồng thời phối hợp với sự can thiệp của bác sĩ tâm lý. Chỉ cần khiến hắn thoát khỏi sự điều khiển của tà giáo, hắn sẽ phối hợp với chúng ta. Tử Diễm đã cho chúng ta một nhân chứng có lợi."
"Tốt quá rồi." Nhậm Diệc nói,"Đúng rồi, cha tôi ở bệnh viện đã sắp xếp ổn thỏa rồi, cảm ơn cậu."
"Không có gì."
Hai người lại lâm vào sự yên lặng lúng túng.
Họ vốn là bạn bè đã nói chuyện chẳng bao giờ thiếu đề tài, chỉ trong vỏn vẹn một buổi tối đã trở thành như vậy.
Cung Ứng Huyền thu dọn tài liệu: "Nghe nói sáng nay lãnh đạo công an và phòng cháy đã họp, vụ án lần này sẽ được đầu tư hơn, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng bắt được Tử Diễm."
Nhậm Diệc có chút lưu luyến nhìn mặt Cung Ứng Huyền: "Có cậu ở đây, nhất định sẽ bắt được."
Cung Ứng Huyền mặt không đổi sắc đứng lên:"Tôi đi trước."
"Cái đó, vụ điều tra hỏa hoạn đó, khi nào thì bắt đầu?" Nhậm Diệc nói, "Bây giờ vụ án nhà cậu có liên hệ với tổ chức này, có lẽ sẽ có thể tìm được một chút đầu mối liên quan."
"Tôi thật sự không có thời gian rảnh, chỉ có thể đợi đến nửa đêm."
"Nửa đêm thì nửa đêm." Nhậm Diệc nói, "Quan trọng với cậu, cũng quan trọng với tôi."
Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc: "Tại sao lại quan trọng với anh? "
"Bởi vì... Đối với cậu quan trọng, thì tôi cũng thế." Sau khi Nhậm Diệc nói xong, trong lòng thấp thỏm không ngừng, anh không biết những lời này có quá đà hay không.
Đáy lòng Cung Ứng Huyền xót xa. Dĩ nhiên hắn biết Nhậm Diệc quan tâm và đối xử tốt với mình, cũng chính vì vậy, hắn mới càng khó khống chế dục vọng độc chiếm đối với người này.
Hắn đang kiềm chế bản thân, nhưng cũng không biết mình có thể nhẫn nhịn đến khi nào.