Hoa Dung Nguyệt Mạo

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4.

Hai năm sau……

Trong thành Hàng Châu lữ khách qua lại đông như mắc cửi, liễu xanh tựa như làn khói. Ta nằm ở trong lòng danh kỹ của Quần Phương lâu, hưởng thụ thân thể mềm mại cùng giọng nói êm ái của mỹ nhân. Hai năm này, ta đã có sự thay đổi rất lớn, bỏ đi dáng vẻ thiếu niên kiều diễm nhu nhược mà trở nên cao lớn kiên cường. Hiện tại, dù là ai cũng đoán không ra ta chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm đó.

Có đôi khi ta ngồi ở trong quán trà, nghe tiên sinh giảng chuyện hai năm trước ta diễm quan (đẹp nhất) trong thiên hạ ra sao, cảm giác như là đang nghe chuyện xưa của người khác. Sự mất tích của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân khiến mọi người bàn tán xôn xao. Có người nói ta cùng một vị thế ngoại cao nhân bỏ trốn, có người lại nói ta hồng nhan bạc mệnh bệnh đã qua đời, có người thậm chí nói ta vào cung làm nương nương. Đối với việc này, ta chỉ mỉm cười. Ai mà nghĩ tới mỹ nhân yêu kiều mảnh mai nhu nhược trước kia hiện giờ lại biến thành mĩ thiếu niên phong lưu phóng khoáng cơ chứ. Cho dù ta có nói ra cũng chỉ sợ chẳng ai tin. Thế nhân chỉ muốn tin vào chuyện mà chính mình tin tưởng, không cần biết là có phải thật hay không.

Trong khoảng thời gian hai năm này, ta đi qua rất nhiều nơi. Ta đi qua phương bắc xa xôi, cảm thụ “Thiên bạc phơ, dã mờ mịt, gió thổi thảo thấp thấy ngưu dương” (Trời mênh mang, ruộng mờ mịt, gió thổi cỏ thấp thấy trâu, dê => ý chỉ cuộc sống nơi thôn quê) bao la, hùng vĩ, hào hùng. Ta cũng đi qua Miêu Cương thần bí nơi Tây Vực, cùng Miêu nữ xinh đẹp lại si tình có một đoạn tình khuấy động tình cảm lưu luyến. Ta đi qua núi Trường Bạch quanh năm tuyết đọng, kết bạn với một vị bằng hữu Dị Nhân toàn thân tuyết trắng. Ta cũng từng ở Kim Lăng thánh đô phồn hoa nhất cả nước, trong vòng một đêm bỏ ra ngàn vàng mua tiếng cười, chỉ cầu được say. Ta đã trải qua rất nhiều, cũng quên mất rất nhiều. Rất nhiều người, rất nhiều việc trong đầu ta chỉ để lại một chút ấn tượng mơ hồ. Có đôi khi ta ngồi ở bên cửa sổ, nhìn mưa phùn rơi liên miên mà trong lòng cảm thấy vài năm này phiêu bạt giống như một giấc mộng Nam Kha*.

Ta từng cùng đại ca và Mạnh Vũ định ra định ước ba năm, ước định nếu trong ba năm này ta tìm không thấy ý trung nhân, ta liền về nhà cùng đại ca tranh đoạt Mạnh Vũ. Đến nay ta vẫn không có tìm được người thuộc về mình, nhưng là ta cũng sẽ không thật sự về nhà cướp đoạt Mạnh Vũ. Mạnh Vũ thực sự là người rất đáng yêu, ta thực thích trêu chọc hắn, nhưng là chỉ trong giới hạn nhất định. Mạnh Vũ thích hợp nhất vẫn là làm đại tẩu của ta.

Đột nhiên, ta có cảm giác mệt mỏi. Ta chán ghét thế gian này. Thiên hạ rộn ràng, cũng là vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo, cũng là vì lợi mà bỏ đi. Ta khát vọng một phần tinh khiết, một phần chân thành tha thiết.

Ở trên đường mua một con ngựa, ta lại bắt đầu cuộc lữ hành không có mục đích. Vừa rồi đi ra từ Quần Phương lâu, danh kỹ mà ta không nhớ được tên có biểu hiện lưu luyến không rời, mời ta lần sau lại đến. Ta cười cười, tặng thưởng nàng một viên Mỹ kim bảo, chỉ vì lời nói của nàng. Thế nhưng, lần sau lại đến nàng còn có thể nhớ rõ ta sao, ta dù sao cũng chỉ là một trong số những vị khách kim bảo (khách giàu có) của nàng, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gìở trong lòngnàng.

Ta ngồi trên lưng ngựa đi một chút lại dừng lại, mặc cho lão mã (tiếng lóng ý chỉ con ngựa) đem ta đưa tới nơi nào. Thế nhân (người đời) thường nói người già sành sỏi, ta nằm ở trên người lão mã, hỏi hỏi nó:

“Ngươi là muốn đi tới nơi nào, nơi nào có người đang đợi ngươi?”

Lão mã không nói, chính là ngạo mạn chậm tiến về phía trước.

Bất tri bất giác, ta đi tới Vô Song trấn. Nhìn thấy cái tên trấn quen thuộc, khung cảnh hai năm trước lại hiện về. Trong ấn tượng của ta, bộ dáng của Tu Chân đã gần trở nên mơ hồ, chỉ nhớ rõ một đôi hàm chứa nước mắt.  Hắn sau đó trở nên thế nào, ta ở trong trí nhớ của hắn là người ra sao? Đột nhiên ta rất muốn biết, vì thế ta quyết định đến Chung Nam sơn tìm hắn.

Lần đầu tiên tiến vào đạo quan Chung Nam sơn, cảnh tượng trước mắt làm ta cảm thấy áp lực. Nơi này, điện đường âm u trang nghiêm, trong không khí tràn ngập hương vị nhang cháy dở, tất cả đạo sĩ tới lui đều mang vẻ mặt âm trầm. Vào đạo quan, giống như ngay cả gió đều mất đi sức sống mà yên lặng bất động, rất khó tưởng tượng Tu Chân lại ở nơi này sinh sống mười mấy năm. Bỏ ra mấy lượng bạc vụn, ta rốt cục nghe được tin tức hai năm trước Tu Chân đã rời khỏi đạo quan, hiện giờ chẳng biết là đi đâu. Ra đạo quan, lòng ta cảm thấy tràn đầy thất vọng. Ta từng nghĩ Tu Chân sẽ ở chỗ này chờ ta, xem ra ta cứ luôn tưởng rằng ai cũng mê mình. Thời gian hai năm hết thảy đều đổi thay, có lẽ Tu Chân hiện tại cũng đã quên ta.

Lại là một năm hoa cúc nở, đáng tiếc cảnh còn người mất. Ta chợt nghĩ tới một bài từ của Âu Dương Tu **:

“Bả tửu chúc đông phong, thả cộng tòng dung.

Thùy dương tử mạch lạc thành đông.

Tổng thị đương thì huề thủ xử, du biến phương tùng.

Tụ tán khổ thông thông, thử hận vô cùng.

Kim niên hoa thắng khứ niên hồng.

Khả tích minh niên hoa canh hảo, tri dữ thùy đồng?”

Ta bước về phía sau núi Chung Nam, tưởng niệm ngày xưa. Bỗng nhiên ta bị hấp dẫn bởi mùi hương hoa cúc nồng đậm. Trên núi Chung Nam mặc dù có dã cúc, chính là luôn ba bông một đóa, năm bông một bụi, rất khó có thể sinh ra hương khí mãnh liệt như thế. Ta đi quanh co theo mùi hương đó, dần dần đi tới chỗ sâu nhất của Chung Nam sơn.

Đập vào mắt đầu tiên chính là một gian cỏ tranh sơ sài cùng đám hoa cúc mang màu sắc chói mắt, giữa bụi hoa có một bóng người gầy yếu đang chuyên tâm tưới nước, hắn cúi đầu, mái tóc che hết khuôn mặt, thấy không rõ dung mạo.

“Xin hỏi……” Ta lên tiếng gọi khiến người nọ chú ý.

Hắn ngẩng đầu, dưới mái tóc lộ ra đôi mắt trong veo vẫn giống như trong trí nhớ của ta.

Ta dừng lại, nhất thời tĩnh lặng không tiếng động.

“Xin hỏi ngươi có chuyện gì?”

Tu Chân mở miệng hỏi ta. Thanh âm giống như hai năm trước, vẫn bình thản mềm nhẹ, hắn không nhận ra ta.

Ta đột nhiên thực tức giận, người xưa đứng ở trước mắt lại nhận không ra, Tu Chân thực sự là tên ngu ngốc.

“Ta muốn ở nhờ một lát, có thể chứ?”. Ta ngữ khí không tốt hỏi.

Tu Chân sửng sốt một chút, vẫn là gật gật đầu nói :

“Có thể!”

Ta càng thêm tức giận, không khỏi lớn tiếng giáo huấn hắn:

“Ngươi sao có thể tùy tiện lưu một người lạ? Nhỡ đâu hắn nửa đêm đem ngươi giết thì làm sao bây giờ? Thật đúng là đồ đần!”

Tu Chân kinh ngạc nhìn thấy ta, giống như đang nói ngươi người này như thế nào tự mâu thuẫn như vậy, ngươi muốn ta đem ngươi đuổi đi sao? Đến cuối cùng hắn lại chỉ nói ra một câu :

“Muốn giết cứ giết.”

Thường thường thản nhiên, vân đạm phong khinh, giống như đang nói đến chuyện của người khác.

Nhìn cái dạng này của hắn thật làm ta càng thêm tức giận, theo hắn đi vào phòng. Không biết vì sao, Tu Chân có thể mãnh mẽ kích thích cảm tình của ta như thế.

Nhà cỏ của Tu Chân rất nhỏ, chỉ có một phòng, cũng chỉ có một cái giường. Ta nhìn hắn đi ra ngoài rồi mang vào nhà một bó rơm, trải ra trên mặt đất, sau đó đem đệm chăn an bài ra ở trên, liền tạo thành một cái « giường ». Hắn nhìn ta, dùng ánh mắt hỏi ta có cái gì bất mãn. Ta thở phì phì nói:

“Cực kì bất mãn, sao ngươi có thể coi cái đống cỏ đó như cái giường chứ ????”

 Tu Chân như trước trầm mặc không nói, chính là đem đệm chăn của chính mình sắp xếp trên mặt đất, ý bảo ta có thể ngủ ở trên giường. Lúc này hắn không nói một câu gì, biểu tình thủy chung vẫn tịch mịch. Ta nhịn không được hỏi hắn:

“Ngươi vẫn ở một mình?”

Tu Chân gật đầu, tỏ vẻ đúng vậy. Ta cảm thấy thực vừa lòng, trong lòng lại trở nên vui vẻ nói không nên lời.

Buổi tối, ta được ăn đồ ăn do Tu Chân làm giống ngày xưa, đồ ăn thanh đạm giống con người hắn, còn lộ ra một cỗ hương hoa cúc mơ hồ. Ta bỗng nhiên phát hiện, thì ra chính mình thật sự thực thích loại thức ăn này.

Có một ngày, Tu Chân lên núi đi hái rau dại, ta cũng quyết định lên núi đi một chút, một bên bảo vệ hắn, một bên săn mấy con thỏ hoang cải thiện cơm nước. Vận khí của ta không tồi, chỉ đến quá trưa liền bắt được một con chim trĩ, hai con thỏ hoang để làm thức ăn cho đêm hôm đó. Thời điểm khi ta đem món ăn thôn quê dân dã đưa đến Tu Chân, Tu Chân lộ ra nụ cười ảm đạm tỏ vẻ cảm kích đối với ta. Ta lúc này mới phát hiện, chính mình đã lâu không có nhìn thấy Tu Chân tươi cười. Trước kia Tu Chân mỉm cười thực đáng yêu, thời điểm hắn cười ánh mắt luôn sáng lên, bên trong cất giấu tia dịu dàng sâu sắc. Hiện tại Tu Chân rất ít cười, chính là ngay cả khi cười cũng lộ ra một cỗ u buồn. Ta ở trong lòng âm thầm quyết định nhất định phải làm cho Tu Chân khôi phục lại dáng vẻ tươi cười như trước.

————————————————–

*Giấc mộng Nam Kha : Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết “Tiểu sử Nam Kha Thái Thú” của tác giả Lý Công Tá đời Đường Trung Quốc thế kỷ 9 công nguyên.

Một người tên Thuần Vu Phân, ngày thường thích uống rượu. Trong sân nhà ông có một cây hòe lớn rễ sâu cành rậm, một đêm giữa hè, trăng tỏ sao thưa, gió thổi hiu hiu, chỗ dưới cây hòe là một chỗ hóng mát tốt.

Vào ngày sinh nhật của Thuần Vu Phân, người thân và bạn bè đều đến chúc thọ, ông vui mừng quá, và uống nhiều chén rượu. Sau khi người thân và bạn bè về nhà, Thuần Vu Phân ngà ngà say hóng mát dưới cây hòe, bất giác ngủ quên.

Trong giấc mơ, nhận lời mời của hai sứ thần, Thuần Vu Phân bước vào một lỗ cây. Trong lỗ có thời tiết tốt đẹp, là một thế giới riêng biệt, có nước Đại Hòe. Lúc đó, kinh thành đang tổ chức cuộc thi lựa chọn quan chức, ông cũng đi đăng ký. Ông đã thi ba cuộc, viết văn rất suôn sẻ. Khi công bố kết quả cuộc thi, ông đứng đầu bảng. Tiếp theo nhà vua tổ chức thi đình. Nhà vua nhìn thấy Thuần Vu Phân vừa đẹp trai, vừa tài ba lỗi lạc, nên hết sức ưa thích, rồi chọn ông là trạng nguyên, và gả công chúa cho ông. Trạng nguyên trở thành phò mã, nhất thời việc này được truyền thành giai thoại ở kinh đô.

Sau khi lấy nhau, vợ chồng hết sức đằm thắm. Không lâu, Thuần Vu Phân được nhà vua cử đến quận Nam Kha làm thái thú. Thuần Vu Phân cố gắng làm việc và quý mến nhân dân, thường đến địa phận quận Nam Kha điều tra nghiên cứu, kiểm tra công tác của bộ hạ, công tác hành chính ở các địa phương đều rất liêm khiết và có trật tự, nhân dân địa phương hết sức khen ngợi. Ba mươi năm trôi qua, thành tích của Thuần Vu Phân đã nổi tiếng khắp toàn quốc, và ông đã có 7 con, 5 trai 2 gái, cuộc sống rất hạnh phúc. Nhà vua mấy lần muốn điều động Thuần Vu Phân về kinh thành đảm nhiệm chức vụ cao hơn, nhưng sau khi được biết, nhân dân địa phương kéo nhau lên phố, ngăn lại xe ngựa của thái thú, thỉnh cầu ông tiếp tục làm quan thái thú quận Nam Kha. Thuần Vu Phân cảm động trước sự yêu mến của nhân dân, đành phải lưu lại, và trình thư lên nhà vua giải thích rõ tình hình. Nhà vua rất vui mừng trước thành tích công tác chính trị của ông, và ban thưởng cho ông nhiều vàng bạc châu báu.

Một năm, nước Thiện La cử quân đội xâm phạm nước Đại Hòe, các tướng quân nước Đại Hòe thừa lệnh chặn đánh địch, bất ngờ bị đánh bại nhiều lần. Tin thua trần truyền tới kinh thành, nhà vua bị choáng, khẩn cấp triệu tập quan chức văn võ thương lượng cách đối phó. Nghe nói quân đội mình nhiều lần bị đánh bại ở tiền tuyến, địch hết sức mạnh mẽ đã tiến gần kinh thành, các đại thần sợ hãi đến nỗi tái mặt, đại thần này nhìn đại thần kia, đành chịu bó tay.

Nhìn thấy thần sắc của đại thần, nhà vua hết sức tức giận và nói: “Nhà ngươi ngày thường ăn ngon ở nhàn, hưởng thụ hết vinh hoa phú quý, một khi nhà nước gặp khó khăn, nhà ngươi lại trở thành quả bầu không có mồm, hèn nhát khiếp trận, cần nhà ngươi có tác dụng gì?”

Tể tướng chợt nghĩ tới ông Thuần Vu Phân, thái thú quận Nam Kha có thành tích công tác xuất sắc, bèn giới thiệu với nhà vua. Nhà vua ra lệnh ngay, điều động Thuần Vu Phân điều khiển quân đội tinh nhuệ toàn quốc đánh địch.

Sau khi nhận được mệnh lệnh của nhà vua, Thuần Vu Phân lập tức dẫn quân xuất chinh. Nhưng ông không biết gì về phép dùng binh, vừa giao chiến với quân địch, đã bị thua liểng xiểng, chiến sĩ và ngựa bị tổn thất nặng nề, ông xuýt nữa bị bắt. Được tin này, nhà vua hết sức thất vọng, ra lệnh truất bỏ mọi chức vụ của ông, giáng xuống làm bình dân, và đưa về quê. Thuần Vu Phân nghĩ tên tuổi anh hùng của mình bị phá hủy hoàn toàn, hết sức xấu hổ và tức giận, kêu một tiếng thật to, ông tỉnh dậy từ giấc mơ. Ông theo cõi mộng đi tìm nước Đại Hoè, hóa ra dưới cây hòe có một lỗ con kiến, những kiến đang cư trú ở đó.

“Giấc mơ Nam Kha” có khi cũng chỉ đời người như giấc mơ, phú quý quyền thế đều là hư ảo.

** Lãng Đào Sa:

浪淘沙

把酒祝東風,

且共從容。

垂楊紫陌洛城東,

總是當時攜手處,

遊遍芳叢。

聚散苦匆匆,

此恨無窮。

今年花勝去年紅,

可惜明年花更好,

知與誰同。

Phiên âm:

Bả tửu chúc đông phong,

Thả cộng tòng dung.

Thùy dương tử mạch lạc thành đông,

Tổng thị đương thì huề thủ xử,

Du biến phương tùng.

Tụ tán khổ thông thông,

Thử hận vô cùng.

Kim niên hoa thắng khứ niên hồng,

Khả tích minh niên hoa canh hảo,

Tri dữ thùy đồng.

Dịch thơ:

Nâng chén gửi gió đông,

Thả bước ung dung.

Bờ đê liễu biếc nối Lạc Dương,

Chính chốn năm xưa từng tay nắm,

Dạo khắp một vùng.

Nỗi ly hợp vội vàng,

Hận chẳng nguôi lòng.

Năm nay hoa thắm, sắc thêm hồng,

Chỉ tiếc năm sau hoa lại đẹp,

Biết với ai cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.