CHƯƠNG 5
Ngày hôm sau, Tu Chân lại ngồi xuất thần nhìn hoa cúc, ta tới gần hắn, hỏi:
“Ngươi thích hoa cúc sao?”
Tu Chân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói :
“Không thích.”
Sau khi ta nghe được trong lòng chấn động, tiếp tục hỏi :
“Vậy ngươi vì cái gì trồng hoa cúc?”
Tu chân sắc mặt tái nhợt, cúi đầu nói:
“Trồng hoa là vì hoài niệm một người, hắn thực yêu thích loài hoa cúc.”
“Người kia đối với ngươi rất trọng yếu?”
Tu Chân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt của ta nói:
“Rất trọng yếu, ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên hắn.”
Ta lui về phía sau vài bước, biểu tình cố chấp của Tu Chân làm ta sợ hãi. Nếu không phải ta đã thay đổi rất nhiều thì có lẽ ta thực nghĩ đến việc Tu Chân đã nhận ra ta. Ta hoảng sợ bỏ chạy về phòng, nhất thời không nói gì.
Qua mấy ngày, ta lại chậm rãi cùng Tu Chân nói chuyện, Tu Chân đối với ta vẫn rất lạnh đạm, hỏi gì đáp nấy. Ta tìm hiểu được, ngày thứ hai sau khi ta rời đi, Tu Chân liền rời đạo quan, ở nơi sâu nhất của Chung Nam sơn dựng một ngôi nhà tranh, ở lại đã được hai năm. Trừ bỏ mỗi tháng một lần do cuộc sống cần một số nhu yếu phẩm phải ra ngoài, hắn rất ít xuống núi. Ta vì hắn cảm thấy đau lòng, hai năm này với hắn thật sự là vất vả, ta nhất định sẽ bồi thường hắn thật tốt.
Ta cùng Tu Chân cứ bình thản sinh hoạt như vậy, thẳng đến đầu mùa đông. Những bông tuyết dương dương tự đắc mà rơi xuống, rất đẹp, ta thì lại không có tâm tình mà thưởng thức. Nhà cỏ nhỏ của Tu Chân rất tồi tàn, chỉ cần một trận gió nhỏ liền cũng có thể khiến người rét run. Mặc dù ta đã mua áo da mặc ở trên người vì chính mình cùng Tu Chân thế nhưng vẫn rất lạnh. Ta từng luyện qua võ thuật, có chân khí hộ thể, tình huống này có thể chống đỡ, nhưng Tu Chân đã sắp đông lạnh không thể ngồi vững, chỉ có cách đi đi lại lại mới có thể không bị lạnh cóng. Nhìn thấy mũi cùng khuôn mặt hắn hồng hồng vì đông lạnh, ta vô cùng đau lòng, thật không hiểu trong hai mùa đông kia hắn làm như thế nào mà sống qua, không có bị chết cóng thật là một kỳ tích.
Thừa dịp một ngày tuyết ngừng rơi, ta quyết định lên núi tìm vật liệu xây dựng lại phòng ốc. Tuyết trắng xóa bao trùm hết thảy đều, tìm được một bó củi cũng là một việc thực khó khăn, càng miễn bàn ta còn muốn săn thỏ hoang giúp Tu Chân bổ bổ thân thể. Cứ như vậy, thẳng đến khi bầu trời tối đen thật lâu ta mới vừa lòng mang rất nhiều đồ vật này nọ trở lại nhà của ta cùng Tu Chân (chưa chi đã nhận là nhà mình rồi cơ ah` =))))))).
Trở lại nhà cỏ, ta bị tình cảnh trước mắt làm hoảng sợ. Nhà cỏ cửa khép hờ, bên trong tối đen không có đốt đèn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc nức nở mơ hồ không rõ ràng. Ta giật mạnh cửa, phát hiện Tu Chân đang ngồi ở trên mặt đất, thấy không rõ biểu cảm, chỉ có đôi mắt là đẫm nước, hiển nhiên đã khóc thật lâu, bộ dáng điềm đạm đáng yêu giống như là một con mèo nhỏ bị vứt bỏ. Ta đứng ở trước mặt hắn, thế nhưng hắn không có phát hiện ra, chính là càng không ngừng nhỏ giọng nói “Đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta.” Lòng ta đau thắt mà đem hắn ôm vào trong ngực, nói với hắn “Ta sẽ không rời ngươi đi”. Ta lặp lại lời cam đoan ấy, thẳng đến khi hắn ngủ thiếp đi. Ta đem hắn ôm vào trong lòng, cảm giác hắn thật sự gầy đi rất nhiều, hồi tưởng lại hai năm trước hắn cõng ta lên, xuống núi, khi đó ta còn cảm giác bờ vai của hắn thực rộng lớn, hai năm thời gian thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Ngày hôm sau, Tu Chân khôi phục bình tĩnh, lại cùng ta bảo trì khoảng cách, chính là dung lễ hướng ta nói cảm ơn. Ta bất đắc dĩ cười, trong lòng thực mâu thuẫn, một mặt ta hy vọng bình ổn đau xót trong lòng Tu Chân, để hắn một lần nữa yêu ta, mặt khác ta lại hy vọng Tu Chân không cần quên ta trước đây, không cần nhanh như vậy liền di tình luyến (chuyển tình cảm lên người hoặc vật khác). Ta biết chỉ cần ta nói ra thân phận thật, cái vấn đề khó khăn này liền dễ dàng giải quyết. Chính là, ta làm vậy thật ích kỷ và tàn nhẫn, ta không muốn chính miệng nói ra hết thảy, ta không muốn đối mặt với ánh mắt trách cứ của Tu Chân.
Trải qua bao phen cố gắng, căn nhà cỏ của chúng ta rốt cục đã ấm áp rất nhiều. Ta lấy cớ Tu Chân thân thể quá kém không thích hợp ngủ ở trên mặt đất liền đem hắn kéo đến trên giường cùng nhau ngủ. Ban đầu Tu Chân còn tỏ ra cự tuyệt, lại chịu không được sự dây dưa của ta rốt cục đành gật đầu đáp ứng.
Đêm đầu tiên Tu Chân thực khẩn trương, hắn đem toàn thân cứng ngắc lui thành một đống, động cũng không dám động. Ta cười thầm, cố ý giả dạng làm bộ ngủ say, vươn tay để ở trên người của hắn, ôm hắn giúp hắn ấm áp. Tu Chân từ chối một chút, cuối cùng là chấp nhận bị ta ôm lấy. Bởi vì hai người cùng một chỗ nhiệt độ cơ thể thực ấm, đêm hôm đó ta ngủ thật ngon. Đáng thương cho Tu Chân nhất định là một đêm không ngủ, sáng ngày thứ hai mang đôi mắt có vết thâm quầng, trông thật đáng yêu.
Cuộc sống sau này ta phát huy đầy đủ kĩ năng đeo bám, tìm kiếm lấy cớ cùng Tu Chân nói chuyện. Tu Chân nấu cơm thì ta liền giúp hắn đốt lửa, Tu Chân quét rác thì ta liền giúp hắn lau cái bàn, Tu Chân mệt mỏi ta liền biến mình thành cái giường cho hắn nghỉ ngơi, ta ở một bên kể chuyện xưa cho hắn nghe. Rất nhanh Tu Chân bị ta cuốn lấy gắt gao, hai người tựa như trẻ sinh đôi, quấn lấy nhau như hình với bóng. Dần dần Tu Chân khôi phục lại dáng vẻ ngày xưa, thường thường nở nụ cười với ta. Chính là có khi lại lộ ra vẻ mặt đăm chiêu với ta. Nhưng ta lựa chọn xem nhẹ, bởi vì vui vẻ mới là cuộc sống chúng ta lựa chọn. Ta âm thầm ngầm định quyết tâm, chuyện trước kia hết thảy quên đi, ta cùng Tu Chân sẽ làm lại một khởi đầu mới. Chỉ bằng việc hiện tại vẻ ngoài ta tuấn mỹ cùng tài giỏi, Tu Chân nhất định sẽ quên hết thảy, trong mắt chỉ có một mình ta. Nghĩ đến đây, ta đắc ý nở nụ cười, Tu Chân vĩnh viễn là của ta.
Nhưng cho tới bây giờ, Tu Chân vẫn chỉ ngầm đồng ý cho ta ôm hắn ngủ, cũng không cho phép ta tiến thêm một bước. Mỗi ngày chứng kiến người mình thích ở trước mắt, nhìn được mà ăn không được, này thật sự là hình phạt tàn khốc nhất. Ta thật tưởng niệm biết bao lại được hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của Tu Chân một lần nữa, tiến vào trong cơ thể nóng bỏng của hắn, cảm thụ sự ấm áp vây quanh của hắn nha. Mỗi ngày ta đều rất oán hận chính mình, hận chính mình vì sao không làm Tu Chân mê điên đảo, làm cho hắn chỉ nhớ một mình ta. Nếu là như thế này còn chưa tính, vì cái gì sau đó còn vứt bỏ hắn, thế cho nên hiện tại ta mới không thể tùy ý mà ôm hắn. Quả nhiên là “Thiên gây nghiệp chướng có thể tha, tự gây nghiệp chướng không thể sống”. (trời gây tội có thể tha, tự gây tội không thể sống)