Trực tiếp bị Mạc Thế Di ném lên giường, đối phương còn buông màn xuống, Nguyệt Bất Do đang chột dạ lập tức lớn tiếng doạ người: “Chuyện này không thể trách ta. Ai bảo bộ dạng ngươi giống hắn như vậy, ta lúc nào cũng muốn biết rốt cuộc ngươi có phải là thái tử không!”
Mạc Thế Di ngồi xếp bằng trước mặt Nguyệt Bất Do, hai tay ôm ngực, không lên tiếng. Nguyệt Bất Do không thể động đậy, lúc đầu còn cố ra vẻ mình rất có lí, kết quả là dưới sự tra tấn của ánh mắt Mạc Thế Di, hắn dần dần bại trận. Nhưng vừa nghĩ lại, hắn không có ý xấu, chỉ là muốn biết rõ chuyện gì mà thôi, người này có nhất thiết phải lấy ánh mắt đâm hắn như thế không. Nguyệt Bất Do nổi tính, hừ một tiếng, cúi đầu không nói.
Mạc Thế Di buông tay: “Ngươi phát hiện Thành Lệ khi nào?”
Nguyệt Bất Do quay đi, không để ý tới y. Tiếp theo, hắn nghe thấy Mạc Thế Di thở dài, tiếng thở dài kia không biết vì sao làm hắn đang đúng lý hợp tình lại bắt đầu chột dạ.
Khụ hai tiếng, Nguyệt Bất Do ngẩng đầu: “Ngươi giải huyệt đạo cho ta trước đã.”
Mạc Thế Di nói thẳng: “Ngươi sẽ trốn.”
“Sẽ không.” Nguyệt Bất Do nhìn vào hai mắt Mạc Thế Di, cho thấy mình không nói sai.
Mạc Thế Di nhìn hắn thật lâu, thân thể nghiêng về phía trước, cởi dây thừng trên người Nguyệt Bất Do, sau đó lại giải huyệt đạo cho hắn. Cử động cánh tay, Nguyệt Bất Do học Mạc Thế Di ngồi xếp bằng xuống.
Lại khụ hai tiếng, hắn mở miệng: “Ngày đó ta đang ăn hồn đồn, bỗng nhiên có quan binh đến đuổi ta. Ngươi nói lão tử chỉ ăn một bữa cơm thôi mà sao tự dưng lại bị người ta quấy rối. Ta tự nhiên muốn nhìn xem là ai có năng lực lớn như thế. Kết quả ta liền thấy được người rất giống ngươi.”
Gian ngoài, Thành Lệ mím môi cười, lắc đầu. Đứng dậy mở cửa, hắn đi ra ngoài.
Nói hết tiền căn hậu quả sự tình, Nguyệt Bất Do cũng thoải mái. “Mặt của ngươi rõ ràng không sao, lại cả ngày mang mặt nạ ra vẻ thần bí. Lại có một vị thái tử bộ dạng giống ngươi như đúc, ngươi không thể không làm ta nghĩ nhiều được. Ta vừa nghĩ nhiều thì liền đi tra xét.”
“Vì sao ngươi không đến hỏi ta, lại đi tìm Thành Lệ?”
Ngữ khí của Mạc Thế Di nghe có vẻ không mất hứng như vậy, Nguyệt Bất Do thả lỏng toàn thân, vô tội nói: “Kì hẹn một năm của ta và ngươi còn chưa tới, mạo muội đi tìm ngươi vạn nhất làm ngươi hiểu lầm thì sao. Hơn nữa ta cũng có đi. Ta theo Thành Lệ đến Vân Hải sơn trang, lại càng hiếu kì quan hệ của hắn với ngươi. Về sau ta lại nghe hai ngươi nói chuyện, cãi nhau rất hung, à, ta nghe thấy thân thể Thành Lệ không tốt lắm, nghĩ rằng hắn dễ nói chuyện hơn ngươi, ta liền tìm hắn .”
“Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện?” Trong nháy mắt giọng Mạc Thế Di cao lên mấy độ.
Nguyệt Bất Do lập tức giơ chân: “Cái gì gọi là ‘nghe lén’ hả? Kia chỉ có thể trách thủ hạ của ngươi quá yếu, không phát hiện ra ta. Với lại, nếu ta ta trực tiếp đi tìm ngươi, ngươi sẽ nói cho ta biết sao?”
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương*. Không cho Mạc Thế Di cơ hội giáo huấn, Nguyệt Bất Do tức giận nói: “Không phải chỉ là biết thân thế của ngươi sao, có cái gì to tát đâu, cũng không phải không thể gặp người. Hơn nữa ta lại không bức Thành Lệ, là hắn tự mình nói cho ta biết. Vì cái gì ngươi lại trưng ra sắc mặt khởi binh vấn tội như thế. Nếu không có ta thì bây giờ Thành Lệ đã sớm vào bụng cá rồi. Hơn nữa là chính hắn không muốn đi tìm những quan binh kia, đến hoàng tử hắn cũng không chịu đi tìm, hắn không tin những người đó có thể đưa hắn an toàn về kinh thành. Ta cứu Thành Lệ một mạng, ngươi nên cảm kích ta mới đúng.”
*Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương: ra tay sớm thì có lợi thế, ra tay muộn thì gặp tai ương.
“Phải không?” Ôn hoà.
Nguyệt Bất Do chùi mũi, hụt hơi một chút: “Ta không được ngươi đồng ý đã tra xét thân thế ngươi, là ta không đúng.” Tiếp theo hắn lại lập tức thẳng sống lưng, “Này, nhưng là ta cứu mạng Thành Lệ. Hắn là huynh đệ song sinh của ngươi, ta đây coi như là cứu mạng ngươi. Hai cái này cũng trung hòa được rồi chứ.”
“Ngụy biện.”
“Sao lại là ngụy biện?! Ngươi nói coi, ta sai chỗ nào!”
Nguyệt Bất Do quẹt quẹt tay áo, vừa nhìn vừa phô trương thanh thế.
Mạc Thế Di nâng tay gỡ tay Nguyệt Bất Do ra, xuống giường: “Sau này có chuyện gì thì trực tiếp tới hỏi ta.”
Đáy lòng quả thật có chút nhận sai, Nguyệt Bất Do lập tức sửng sốt, nhanh chóng xuống giường, hắn ngăn Mạc Thế Di lại, ngửa đầu: “Ngươi sẽ nói cho ta biết?”
“Chỉ cần ngươi hỏi thì ta có thể trả lời, ta sẽ nói cho ngươi.” Lại nhìn khuôn mặt quá mức trẻ tuổi của Nguyệt Bất Do vài lần, Mạc Thế Di đi ra ngoài, nhưng nhanh tiếp theo y lại bị cản lại.
“Vậy nếu kì hẹn một năm chưa tới, ta vẫn có thể đi tìm ngươi chứ?” Nếu một năm có thể luận bàn vài lần, vậy không phải thích chết!
“Ta chưa bao giờ nói là một năm ngươi chỉ có thể đến một lần.” Hai mắt Mạc Thế Di thâm trầm, suy nghĩ của người này thật là quái dị.
“Ha ha, sảng khoái! Đủ sảng khoái !” Bỏ qua sự chột dạ lúc trước, Nguyệt Bất Do tỏ vẻ bề trên mà vỗ vai Mạc Thế Di, “Ngươi là người đầu tiên nguyện ý gặp ta thêm vài lần đấy.”
“Rốt cuộc ngươi làm người ta chán ghét đến cỡ nào vậy?” Mạc Thế Di khó được có lòng hiếu kỳ.
Nguyệt Bất Do bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta cũng không biết vì sao bọn họ không thích nhìn thấy ta, không phải chỉ là luận võ sao?”
“……”
Mạc Thế Di nhấc chân đi.
“Ai ai ai,” Lại ngăn Mạc Thế Di lại, Nguyệt Bất Do ngửa đầu, trong lòng thống hận đầu mình thấp hơn đối phương quá nhiều, “Bạc của ta ngươi có thể trả lại cho ta không?”
“Chờ ngươi đánh thắng ta rồi nói sau.” Kéo tay Nguyệt Bất Do xuống, Mạc Thế Di đi ra ngoài.
“Này, không phải ngươi tiêu hết bạc của ta rồi đấy chứ?”
“……”
“Ngươi cứ nói thật đi, ta sẽ không trách ngươi.”
Đi theo Mạc Thế Di ra ngoài, Nguyệt Bất Do nhìn quanh: “Thành Lệ đâu?”
Mạc Thế Di kéo cửa phòng đi ra ngoài xem dưới lầu, một người dưới lầu vừa lúc ngẩng đầu, vẫy tay với y: “Xuống dưới ăn khuya.”
“Sao ngươi lại ra ngoài một mình.” Bất mãn nói một câu, Nguyệt Bất Do rất tự nhiên đi xuống dưới lầu, miệng còn nói: “Tiểu nhị, bảo phòng bếp nấu cho ta bát mì.”
“Có ngay.”
“Ngươi thì sao?”
Nguyệt Bất Do nhìn về phía người vẫn còn đứng đó. Đối phương bước tới: “Giống của ngươi.”
“Tiểu nhị, hai bát mì, cho nhiều thịt một chút!”
“Tới liền.”
Ba người ngồi vây quanh một cái bàn, Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di miệng lớn ăn mì, Thành Lệ ăn điểm tâm, ai cũng không nói chuyện, nhưng tâm tình ai cũng có vẻ rất tốt. Thành Lệ còn tưởng rằng hai người sẽ ở trong phòng đánh một trận, nhưng mà xem bộ dáng hiện tại, hắn yên tâm. Tuy rằng hắn luôn bị Nguyệt Bất Do làm tức giận đến nghiến răng, nhưng hắn hy vọng nhìn thấy Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di ở chung hòa bình. (rồi, sau này còn hơn cả hòa bình ấy chứ =]]]]]]])
Nâng bát lên mồm to uống hết một chút nước mì cuối cùng, Nguyệt Bất Do buông bát đũa, nâng tay đi quẹt miệng. Một bàn tay so với hắn còn nhanh hơn cầm lấy cổ tay hắn.
“Sao vậy?” Bởi vì ăn hạt tiêu mà cái miệng đầy dầu mỡ hồng rực liên tục hé ra khép vào.
“Đừng dùng tay áo lau miệng.” Mạc Thế Di không biết khi nào đã lấy ra một cái khăn tay, đưa cho Nguyệt Bất Do.
“Quá câu nệ. Chỉ có mấy cô nương tiểu thư thì mới cơm nước xong dùng khăn lau miệng, ta là hảo hán.” Nguyệt Bất Do không nhận, tránh cổ tay ra. Đáng tiếc Mạc Thế Di nắm được ngay, hắn không tránh được.
Nâng tay kia lên định lau miệng, trên môi đã có một loại xúc cảm khác biệt. Nguyệt Bất Do ngây người, thật sự sửng sốt, ngay cả Thành Lệ cũng ngây người.
Hai ba cái đã lau sạch sẽ miệng Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di buông cổ tay hắn ra, tiếp theo vẩy vẩy cái khăn kia, lau miệng mình, rồi mới cất khăn đi, thế này mới thản nhiên nói với người còn đang ngây ra: “Cũng không phải trẻ con hai ba tuổi. Hảo hán có thể hào phóng nhưng không thể lôi thôi.”
Nguyệt Bất Do bật đứng lên: “Lôi thôi thì sao! Ta cứ thích lôi thôi đấy!”
Rống Mạc Thế Di xong, Nguyệt Bất Do trực tiếp phi thân lên lầu hai, không hề để ý tới phía sau có mấy người qua đường giáp ất bính đinh đang kinh hoảng vì hành động của hắn. Hắn vọt vào phòng, dùng chân đá cửa, điếm chủ không khỏi lo lắng cửa phòng có khi nào sẽ vỡ tan ngay tức khắc không.
Tầm mắt Thành Lệ từ trên lầu chậm rãi trở lại Mạc Thế Di đang rất nhàn nhã trầm ổn. Không có biện pháp, y mang mặt nạ, nhìn thế nào cũng là nhàn nhã trầm ổn.
“Thế Di.” Thành Lệ chậm rãi dựa sát vào, “Cái kia, vừa rồi, không phải tên kia ngượng ngùng đấy chứ?”
“Mặc kệ hắn.”
Mạc Thế Di rót trà cho mình và Thành Lệ, tiếp tục nhàn nhã trầm ổn uống trà.
“Người như hắn mà còn có thể ngượng ngùng?” Thành Lệ đang chìm trong suy đoán của mình, hắn không muốn thừa nhận mình rất muốn cười to.
“Ngươi ăn xong chưa?”
“Hắn thật sự ngượng ngùng sao, ta tưởng da mặt hắn còn dày hơn tường thành chứ.”
“Ngươi nên đi lên nghỉ, ngày mai còn phải đi.”
“A a a…… Ha ha ha……” Một tay chụp lên vai Mạc Thế Di, Thành Lệ ngửa đầu cười to, “Hắn mà lại có thể ngượng ngùng…… Ha ha ha…… Thế Di, chỉ có ngươi. Cũng chỉ có ngươi mới có thể trị được hắn, ha ha ha……”
“Ngươi nên đi nghỉ.”
Nhắc nhở Thành Lệ, Mạc Thế Di đẩy người đang cười đến mềm chân lên lầu. Đẩy cửa tiến vào, vẻ tươi cười của Thành Lệ càng làm người nào đó trong nhà thẹn quá thành giận.
“Tiểu đệ, không ngờ ngươi mà lại có thể ngượng ngùng, ha ha ha……”
“Ngươi nói ai ngượng, ngươi nói ai ngượng hả?”
“Ngươi chứ ai, Bất Do tiểu đệ.”
“Ngươi muốn chết!”
“Rầm!”
Thân thể điếm chủ run run, mấy vị khách quan này đừng hủy diệt phòng của hắn chứ.
Nửa đêm, đang ngủ say nhưng thỉnh thoảng Thành Lệ vẫn phát ra vài tiếng cười. Cũng may hai người khác trong phòng đều là kẻ tài cao gan cũng lớn, nếu đổi thành kẻ nhát gan, chắc chắn sẽ bị hù chết.
Có thêm Mạc Thế Di, ba người tự nhiên không thể ở lại căn phòng lúc trước. Mạc Thế Di lại đổi một gian phòng lớn hơn, có hai cái giường. Đương nhiên là có ba cái giường càng tốt, nhưng khách điếm nhiều nhất chỉ có hai giường. Mạc Thế Di không thể giữ lại tiền lệ một mình ngủ một gian, càng không thể để Nguyệt Bất Do một mình ngủ một gian, cho nên ba người vẫn chịu khó chen chúc đi.
Thành Lệ ngủ ở buồng trong, Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do ngủ ở gian ngoài. Nguyệt Bất Do có thể ngủ trên bàn, chẳng qua Mạc Thế Di không nhẫn tâm như Thành Lệ, vẫn bắt Nguyệt Bất Do lên giường ngủ. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là Mạc Thế Di không tin Nguyệt Bất Do sẽ ngoan ngoãn ngủ. Người này luôn là bộ dạng muốn chạy trốn, làm người ta không thể yên tâm.
Ngủ trên giường, hai chân Nguyệt Bất Do khó được sạch sẽ khô ráo, hai móng vuốt và khuôn mặt cũng sạch bong. Với tính tình của hắn, ba bốn ngày tắm một lần đã rất không sai rồi. Ai bảo bây giờ còn có Mạc Thế Di chứ. Thật vất vả mới bắt được Nguyệt Bất Do, đã sớm bị bộ dạng bẩn thỉu của hắn làm cho rất không thoải mái, Mạc Thế Di tự nhiên sẽ không để hắn tiếp tục bẩn nữa, huống chi Nguyệt Bất Do sạch sẽ nhìn rất đẹp mắt.
Nguyệt Bất Do không rửa mặt không rửa chân, Mạc Thế Di liền hạ mình mang nước rửa mặt và nước rửa chân cho hắn. Đối với người điển hình ăn mềm không ăn cứng như Nguyệt Bất Do mà nói, sau khi Mạc Thế Di đặt chậu nước trước mặt hắn, hắn liền ngoan ngoãn rửa. Cũng bởi vậy, Nguyệt Bất Do chẳng hề thấy buồn ngủ, bởi vì hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu sao mình cứ thế mà lại rửa chứ.
“Mạc Thế Di.”
“Ừ.”
Nguyệt Bất Do trở mình thật mạnh, nhìn Mạc Thế Di đang nằm thẳng. Sau khi đối phương lên giường liền tháo mặt nạ xuống, bỏ mặt nạ ra thì mặt y so với Thành Lệ trắng hơn một chút, chính xác hơn là tái nhợt. Nguyệt Bất Do nhìn không thích lắm.
“Sao ngươi không làm thịt hết sạch những người đó rồi một mình xa chạy cao bay?” Lời này Nguyệt Bất Do đã sớm muốn hỏi, nếu là hắn, hắn tuyệt đối sẽ làm như thế.
Đôi mắt đang nhắm lại của Mạc Thế Di mở ra, nhìn phía trên. Tựa hồ là suy xét, tựa hồ là khó xử. Nguyệt Bất Do nói: “Thành Lệ nói đó là thân nhân của hắn, hắn không thể làm như vậy. Chẳng lẽ ngươi cũng bởi vì bọn họ là thân nhân của ngươi? Bọn họ cũng đâu có coi ngươi là nhi tử.”
Mạc Thế Di vẫn không đáp lại hắn, Nguyệt Bất Do dựa sát vào đối phương một chút: “Ngươi cứ như vậy cam lòng bị họ nhốt ở nơi đó, cam lòng cả ngày mang mặt nạ? Võ công của ngươi là thiên hạ đệ nhất, tuy rằng sau này sẽ bị ta cướp đi, nhưng ít nhất hiện tại là thiên hạ đệ nhất, tại sao ngươi phải sợ bọn họ?”
“Cái gì mà sau này sẽ bị ngươi cướp đi?” Mạc Thế Di xoay sang, hơi thở của Nguyệt Bất Do phun lên mặt y.
“Chính là ta sẽ đánh bại ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất.” Nguyệt Bất Do rất tự tin.
Mạc Thế Di xoay đầu lại: “Ngươi khẳng định như thế?”
“Đương nhiên.”
Tựa hồ phát hiện mình vừa lạc đề, Nguyệt Bất Do đẩy đẩy Mạc Thế Di: “Ngươi còn không trả lời ta.”
Mạc Thế Di thở sâu một hơi, dường như bộc lộ một chút bất lực. Y xoay người, trực tiếp đối mặt với Nguyệt Bất Do, thấp giọng chậm rãi nói: “Lúc trước, là vì không thể phản kháng; sau đó, tựa hồ đã thành thói quen; đến bây giờ……” Mạc Thế Di tạm dừng một lát, “Ta không thể để Thành Lệ lại một mình.”
“Ngươi vẫn coi hắn là huynh trưởng?” Nguyệt Bất Do không thể hiểu nổi. Nếu hắn là Mạc Thế Di, chắc chắn hắn sẽ hận chết Thành Lệ.
Mạc Thế Di cũng kinh ngạc vì không ngờ mình lại có thể bình tĩnh như vậy, nói ra tâm sự của mình với một tên nhóc chỉ mới gặp ba lần, thậm chí đến hôm nay y mới nhìn rõ dáng vẻ nguyên bản của hắn.
Cho dù rất kinh ngạc, Mạc Thế Di vẫn tiếp tục nói: “Ta và Thành Lệ đều giống nhau, không ai hạnh phúc hơn ai cả.”
Như thế. Nguyệt Bất Do gật gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu, hắn vẫn cảm thấy Mạc Thế Di đáng thương hơn. Tuy rằng hắn không thích rửa mặt, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được cả ngày mang mặt nạ. Nghĩ một lúc, hai mắt hắn đột nhiên sáng rực, rất hưng phấn mà nói: “Nếu không ta đi kinh thành giết sạch hoàng đế hoàng hậu hoàng tử, như vậy Thành Lệ là có thể thuận lợi đăng cơ, ngươi cũng có thể rời khỏi Vân Hải sơn trang!”
“Ngươi đừng xằng bậy!” Mạc Thế Di lớn tiếng, “Ngươi làm như vậy không chỉ sẽ không làm Thành Lệ thuận lợi đăng cơ, ngược lại còn hãm hại hắn trở thành bất nghĩa. Vì sao người khác đều chết lại chỉ có một mình hắn sống? Đến lúc đó không chỉ triều đình rối loạn, thiên hạ cũng sẽ loạn.”
“Thật sự là phiền toái.” Nguyệt Bất Do bĩu môi, “Ta đã nói làm hoàng đế có cái gì tốt. Hành tẩu giang hồ, làm theo ý mình, đó mới là chân chính tiêu diêu tự tại.”
“Mỗi người đều có lựa chọn của mình.”
“Vậy còn ngươi?”
Mạc Thế Di trầm mặc.
Nguyệt Bất Do truy hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Mạc Thế Di nhìn Nguyệt Bất Do thản nhiên nói: “Trợ giúp Thành Lệ đăng cơ, rồi mới rời đi.”
Nguyệt Bất Do nhíu mi: “Rời đi, ngươi muốn đi đâu?”
“Thiên hạ rộng lớn, nhất định sẽ có chỗ cho ta.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Nguyệt Bất Do có chút khó chịu. Hai mắt hắn lại sáng rực: “Nếu không ngươi tới nương tựa ta đi, như vậy hai ta có thể luận võ hàng ngày.”
“‘Nương tựa’ ngươi?” Hoài nghi.
“Nương tựa ta thì sao?” Nguyệt Bất Do nổi giận, “Thành Lệ theo ta, ta cũng không để hắn đói rét gì cả.”
Mạc Thế Di trở mình, nằm thẳng, nhắm mắt lại: “Ta cũng không muốn cả ngày lo lắng đề phòng, sợ hãi ngày nào đó quan binh tới cửa bắt người. Nguyên nhân bắt người lại còn là bên cạnh ta có đạo tặc thích trèo tường.” Hắn đã từ chỗ Thành Lệ biết bạc họ tiêu hằng ngày là đến từ đâu.
“Hừ hừ.” Nguyệt Bất Do hừ vài tiếng, rất bất mãn, “Không hổ là thân huynh đệ, đến giọng điệu chèn ép người cũng giống nhau như thế. Ta không ăn trộm, ngươi đi kiếm bạc sao?” Giống như hắn đã ở cùng một chỗ với Mạc Thế Di rồi.
“Ta không ăn trộm thì cũng có thể kiếm ra bạc.”
“Thiết. Kiếm thế nào, đốn củi săn thú?”
“Ít nhất so với trộm tới yên tâm thoải mái hơn.”
“Ta lấy bạc của người khác cũng vẫn yên tâm thoải mái.”
“……”
Mạc Thế Di không nói, giống như muốn ngủ. Nhưng Nguyệt Bất Do không ngủ được, hắn còn một chuyện muốn biết rõ ràng. Nhìn Mạc Thế Di một lát, hắn ngồi dậy. Mạc Thế Di mở mắt ra.
“Ta đi nhà vệ sinh.”
Nói rồi Nguyệt Bất Do đứng lên muốn xuống giường.
“Ta đi cùng ngươi.” Mạc Thế Di cũng muốn đứng lên.
“Ta sẽ không trốn, sao ngươi cứ không chịu tin ta?” Ấn Mạc Thế Di trở lại giường, một chân Nguyệt Bất Do bước vượt qua Mạc Thế Di, mà khi hắn nâng một chân khác lên, mông hắn đột nhiên nặng xuống, trực tiếp ngồi trên bụng Mạc Thế Di.
Điện quang hỏa thạch tung tóe, hai tay Mạc Thế Di bị Nguyệt Bất Do gắt gao ngăn chặn. Mà bởi vì sức nặng của hắn, Mạc Thế Di không thể ngồi dậy.
“Nguyệt Bất Do!” Gầm nhẹ.
“Ta không trốn, ngươi trước hết nghe ta nói!” Không điểm huyệt Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do dùng sức ngăn chặn thân thể giãy dụa của Mạc Thế Di, nhanh chóng nói: “Để ta nhìn ngực ngươi.”
Hắn vừa nói câu này, Mạc Thế Di bất động .
“Ta chỉ nhìn ngực ngươi, ngươi đừng điểm huyệt ta.” Nguyệt Bất Do tử tế buông tay Mạc Thế Di ra trước, nhưng vẫn còn cưỡi trên bụng y.
Sau một lúc lâu, thân thể Mạc Thế Di mới thả lỏng, xem như ngầm đồng ý. Hai tay Nguyệt Bất Do bắt lấy vạt áo y, chậm rãi kéo ra. Trong bóng đêm, ngực Mạc Thế Di vẫn tinh tường hiện lên trong mắt Nguyệt Bất Do. Trên ngực Mạc Thế Di có một khối gồ lên dữ tợn hình con nhện, giống với trên ngực Thành Lệ, chẳng qua lớn hơn của Thành Lệ một chút.
Nguyệt Bất Do không biết mi tâm của mình đã nhăn thành chữ “Xuyên”, có lẽ hắn biết cũng không rảnh đi để ý. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào khối gồ lên kia, trong mắt là phẫn nộ, là sự phẫn nộ hắn không rõ, là sự phẫn nộ Mạc Thế Di xem không hiểu. Không hề hỏi, Nguyệt Bất Do trực tiếp sờ lên con nhện kia, thân mình Mạc Thế Di nháy mắt buộc chặt, nhưng không ngăn lại.
“Ta biết loại cổ này. Của ngươi lớn hơn của Thành Lệ, hẳn là mẫu cổ.” Ánh mắt Nguyệt Bất Do không rời con nhện kia, giống như lầm bầm, cũng giống như đang nói cho Mạc Thế Di nghe. “Ta từng thấy những người bị hạ loại cổ này, người trúng mẫu cổ sẽ có một đoạn thời gian đau đớn khó nhịn.”
“Không sao.” Mạc Thế Di kéo vạt áo lên. Nhưng ngay sau đó vạt áo y lại bị người kia kéo ra .
Mặt Nguyệt Bất Do dài thượt: “Nữ nhân kia không xứng làm nương ngươi!”
“Nương ta chỉ có một người, chính là Mạc lão phu nhân Tuyết cốc.” Vỗ đùi Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di bảo hắn đi xuống. Nguyệt Bất Do xuống dưới, còn trừng ngực Mạc Thế Di. Mạc Thế Di kéo vạt áo xuống, thản nhiên nói: “Sức khỏe Thành Lệ yếu kém hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Ít nhất hiện tại ta không cần lo lắng hắn đột nhiên lăn ra chết.”
“Nương ngươi không phải mẫu thân tốt.” Nguyệt Bất Do lại nói một câu, hiển nhiên rất tức giận.
“Nương ta là Mạc lão phu nhân Tuyết cốc, ngươi đừng nói xấu bà ấy.” Mạc Thế Di làm bộ không rõ Nguyệt Bất Do chỉ ai, kéo chăn cẩn thận, “Ngủ.”
“Này, Mạc Thế Di, người kia là ai? Chính là người mỗi lần ta đến đều thấy ấy?” Mạc Thế Di trả lời như thể để lấy lòng Nguyệt Bất Do, bộ mặt dài thượt của hắn lại khôi phục nguyên trạng.
“Đó là Mạc Thế Triệu, huynh trưởng của ta.”
“Tuyết cốc Mạc gia?”
“Ừ.”
“Vậy ngươi nói lão phu nhân Tuyết cốc có phải nương của Mạc Thế Triệu không?”
“Phải.”
“Ngươi kể cho ta chuyện của ngươi ở Mạc gia đi.”
“Ngươi nên ngủ.”
“Hôm nay ta ở quán trà ngủ một ngày, không buồn ngủ.”
“Ta mệt.”
“Ngươi nói cho ta đi.”
“……”
“Ngươi không nói ta sẽ không cho ngươi ngủ.”
Móng vuốt Nguyệt Bất Do thò vào ổ chăn Mạc Thế Di, tiếp theo bị đối phương nắm lấy. Hắn nhanh chóng tránh thoát, lại bị đối phương vươn tay bắt lấy. Sau vài lượt qua lại, chăn rơi xuống đất, giường lớn bắt đầu lắc lư, mơ hồ có thể nghe được thanh âm hi hi ha ha từ trong giường truyền ra.
“Phòng bên cạnh! Yêu tinh buổi tối đánh nhau à, còn không để cho người ta ngủ!”
Rầm rầm rầm, có người đạp tường. Thở hổn hển, Nguyệt Bất Do kéo chăn trên mặt xuống, hỏi người cũng có chút thở hổn hển: “Nói chúng ta à?”
“Ừ.”
“Không phải đâu. Hắn nói yêu tinh đánh nhau, hai ta cũng không phải yêu tinh.”
“…… Ngủ !”
“Ngươi không nói ta sẽ không cho ngươi ngủ !”
“…… Ta nói.”