Họa Đường Xuân

Chương 21: Chương 21




Đêm qua ngủ thật sự rất ngon, Thành Lệ ngáp một cái, duỗi cái eo lười đi từ buồng trong ra, không ngoài ý muốn nhìn thấy hai người đã rời giường.

“Nước trong bồn vừa đổi, rửa xong thì lại đây ăn cơm.”

Ngồi bên cạnh bàn ăn, Mạc Thế Di lên tiếng. Còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, Thành Lệ gật gật đầu, đi rửa mặt. Sau khi bị “bắt cóc”, Thành Lệ đành rời xa những ngày “hạnh phúc” cơm đến há miệng có người đút, áo đến nâng tay có người mặc, đây là lần đầu có người giúp hắn lấy nước rửa mặt, đổ nước súc miệng, Thành Lệ thật sự là cảm động mà.

Rửa xong, Thành Lệ ngồi xuống bên cạnh bàn, trên bàn cơm có bánh bao màn thầu, có ba món đồ ăn, còn có cháo. Nguyệt Bất Do đã sớm đói bụng, nhưng Mạc Thế Di nói cái gì cũng phải đợi Thành Lệ rời giường rồi mới ăn. Thành Lệ vừa ngồi xuống, Nguyệt Bất Do đã tóm một cái bánh bao cắn một miếng to.

Thành Lệ cười nhìn Nguyệt Bất Do, múc cho mình một chén cháo, hỏi Mạc Thế Di: “Tối hôm qua ngủ ngon không? Tướng ngủ của người này thế nào? Có dính nước miếng đầy người ngươi không?”

Nguyệt Bất Do mất hứng: “Ngươi chưa từng ngủ với ta, làm sao mà biết ta sẽ chảy nước miếng?”

Thành Lệ nhếch miệng: “Ta từng nhìn thấy trên cái bàn ngươi đã ngủ.”

“Sao ngươi có thể khẳng định là ta ‘để lại’?”

“Bởi vì chỉ có ngươi ngủ trên bàn.”

“Cũng có thể là ngươi thừa dịp ta ngủ mà phun trên bàn.”

“Ngươi……” Lời của Thành Lệ bị cái bánh bao đột nhiên nhét vào miệng đánh gãy, hắn ngây ra. Lúc này Nguyệt Bất Do cười phá lên: “Ha ha ha a!” Cái miệng há to của hắn hơn một miếng thịt, lúc này đổi thành Nguyệt Bất Do ngây người.

Thu tay, tiện đường cầm lấy một cái màn thầu, Mạc Thế Di trầm giọng hạ lệnh: “Ăn cơm.”

Miệng chậm rãi giật giật, Nguyệt Bất Do nhanh chóng nuốt miếng thịt kia xuống, hướng Thành Lệ “hừ” một tiếng, không để ý tới hắn, một ngụm cắn luôn nửa cái bánh bao, ăn cơm.

Thành Lệ hít hít cái mũi, cầm bánh bao, thuận tiện cắn một miếng, cũng ngoan ngoãn ăn cơm, không để ý tới Nguyệt Bất Do nữa. Hai người cuối cùng cũng im lặng, tai Mạc Thế Di được thanh tịnh không ít.

Ăn mấy miếng bánh bao, Thành Lệ đứng dậy đóng cửa, rồi mới nói: “Thế Di, ngươi tháo mặt nạ xuống đi. Nơi này không có người ngoài.” Nguyệt Bất Do lập tức ngẩng đầu: “Đúng vậy, không có người ngoài ngươi còn đeo làm gì, tháo được tháo được.”

Mạc Thế Di nhìn về phía Thành Lệ, Thành Lệ cười: “Nơi này có hai vị cao thủ chẳng lẽ lại sợ bị người khác nhìn sao?”

Có lẽ bầu không khí lúc này rất thoải mái. Mạc Thế Di buông đũa và màn thầu trong tay, chậm rãi tháo mặt nạ xuống. Trên mặt Thành Lệ đã không có nụ cười nữa, trước mặt là một gương mặt rất giống mình. Trong trí nhớ của hắn, người huynh đệ song sinh này lúc nào cũng đeo một chiếc mặt nạ màu bạc. Mặc dù có một đêm kia trộm đổi thân phận, hắn cũng chưa từng nhìn kĩ. Giờ phút này nhìn gương mặt tái nhợt không chút biểu cảm của Mạc Thế Di, nội tâm Thành Lệ không phải không chấn động.

Mạc Thế Di cũng nhìn Thành Lệ, đây là lần thứ hai y mặt đối mặt với Thành Lệ như vậy, tâm tình cũng khác hẳn. Lần đầu tiên, giữa hai người có sự thù hận lẫn nhau, nhưng lần này, thù hận biến thành một loại cảm xúc y không nói rõ, giữa y và Thành Lệ tựa hồ trần trụi, không hề có gì ngăn cản.

Vì che giấu thân phận của Mạc Thế Di, Vương hoàng hậu bắt Mạc Thế Di đeo mặt nạ, thậm chí ngay cả cằm y cũng bị che khuất. Chỉ là ở vùng má chia thành hai phần để miệng Mạc Thế Di có thể linh hoạt ăn uống bình thường. Đối với Thành Lệ mà nói, thứ duy nhất hắn quen thuộc Mạc Thế Di chính là chiếc mặt nạ và chỉ hai mắt có thể lộ ra của y.

Khuôn mặt kia rất giống hắn, lại không giống hắn. Thành Lệ nghĩ rằng dưới mặt nạ kia hẳn là một gương mặt cũng hồng nhuận khỏe mạnh như thân thể người nọ. Hắn vạn lần không nghĩ tới khuôn mặt kia thậm chí còn tái nhợt hơn cả hắn. Giờ khắc này, Thành Lệ tựa hồ có thể lý giải nội tâm phẫn nộ của Mạc Thế Di. Nếu bảo hắn đổi với Thế Di, hắn, có thể sao?

Nếu bọn họ không sinh ở hoàng gia, vậy hiện tại hai người họ sẽ có cảnh ngộ như thế nào? Ít nhất sẽ giống huynh đệ nhà người khác, tình cảm như tay chân đi. Bánh bao trong miệng Thành Lệ thế nào cũng không nuốt xuống nổi.

Trong lòng Mạc Thế Di làm sao lại bình tĩnh được. Y và người trước mặt là huynh đệ, là huynh đệ song sinh cùng mẹ. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên họ chính thức gặp lại, lần đầu tiên chân chính mặt đối mặt gặp lại. Nếu bọn họ không sinh ra trong nhà đế vương, y và Thành Lệ cũng có thể thân mật giống như y với Thế Triệu đi.

“Nhìn hai ngươi như vậy, so với lúc ta trốn trên cây nhìn còn giống hơn.” Tiếng một người đánh gãy sự nặng nề trên bàn cơm. Thành Lệ và Mạc Thế Di đồng thời thu hồi tâm tư nhìn về phía người vừa nói kia. Vừa nhìn một cái, hai người đều sửng sốt.

“Thế nào?” Quai hàm bởi vì ngậm bánh bao mà phồng thành một túi, người nào đó bị nhìn mà không hiểu.

“Ngươi……” Ánh mắt Thành Lệ lóe lóe.

“Ta làm sao?” Nhanh chóng nuốt xuống đầy miệng bánh bao, người nào đó cắn ngụm bánh bao cuối cùng, nhìn hai người kia nói: “Hai ngươi so với tất cả những huynh đệ song sinh ta từng gặp đều giống hơn.” Sau đó, hắn cũng rất vô duyên mà nói với Thành Lệ: “Ta biết vì sao nương ngươi muốn Mạc Thế Di đeo mặt nạ. Y không đeo mặt nạ thì hoàn toàn chính là ngươi luôn.”

Sắc mặt Thành Lệ thay đổi, nào biết người nào đó lại rất quá đáng mà nói: “Ừm, cũng không hoàn toàn giống, vẫn là không giống. Ngươi gầy hơn Mạc Thế Di, cũng thấp hơn y.”

“Ngươi cứ việc nói thẳng bản cung nhìn qua yếu đuối là được.” Thành Lệ cắn một miếng bánh bao lớn cho hả giận.

Người nào đó nhún vai: “Ngươi vốn yếu mà.”

“Nguyệt Bất Do!” Buông đũa đánh cạch một cái, Thành Lệ nổi giận. Hắn chán ghét nhất người khác dẫm lên chỗ đau của hắn!

“Lời thật thì khó nghe, nếu không nghe được còn làm thái tử làm gì.” Làm bộ ủy khuất lẩm bẩm một tiếng, Nguyệt Bất Do cúi đầu ăn cơm.

Thành Lệ tức giận đến nghiến răng, nếu hắn có võ công, nếu hắn có võ công…… Cuối cùng có người thấy không ổn liền nói giúp Thành Lệ. “Võ công cao chỉ có thể chứng minh ngươi có thiên phú võ học. Nhưng Thành Lệ có những chỗ ngươi không hơn được.”

“Chỗ nào!” Nguyệt Bất Do không muốn nghe nhất chính là người khác nói hắn không bằng người, đây cũng là điều kiêng kị của hắn [ chỗ đau thì có ].

Mạc Thế Di nhìn Thành Lệ nói: “Cầm kỳ thi họa, mọi thứ ngươi đều không bằng hắn.”

“Thiết.” Nguyệt Bất Do lập tức trưng ra vẻ mặt khinh thường, “Mấy thứ đó thì có gì hay, không thể làm cơm ăn, cũng không thể cường thân kiện thể, càng không thể tự bảo vệ mình.”

“Sai.” Mạc Thế Di rất không khách khí phản bác, “Cầm kỳ thi họa có thể đổi bạc, tự nhiên có thể kiếm cơm ăn. Cầm kỳ thi họa rèn luyện ý chí, bồi dưỡng tu vi, cường tráng tâm tư con người. Tục ngữ nói tâm thoải mái thì lòng thảnh thơi, lòng dạ khoáng đạt thì thân thể cũng khỏe mạnh. Cầm kỳ thi họa còn có thể kết bạn, trên giang hồ không thiếu người ham thích cầm kỳ thi họa. Có bằng hữu đắc lực tương trợ, tự bảo vệ mình có gì khó?”

“Ngụy biện.” Nguyệt Bất Do lấy lời Mạc Thế Di nói đáp lễ y, “Ngươi bảo Thành Lệ đổi một lượng bạc cho ta nhìn coi.”

“Tranh của thái tử rất đẹp, thiên kim khó cầu.”

“……” Nguyệt Bất Do cũng buông đũa, “Thân mình hắn cường tráng chỗ nào?”

“Đó là trời sinh mang bệnh, không có liên quan tới cầm kỳ thi họa. Nếu không phải ngày thường hắn giỏi về dưỡng tâm, sức khoẻ của hắn còn tệ hơn nhiều.”

“Ngụy biện!” Nguyệt Bất Do vuốt tay áo, “Hắn có bằng hữu tương trợ lúc nào? Hắn bị người đuổi giết, còn không phải ta cứu hắn? Ta cũng không phải vì cầm kỳ thi họa của hắn mới cứu hắn!”

Ngữ khí Mạc Thế Di tràn ngập khí phách nói: “Ban đầu ta nguyện ý giúp hắn là bởi tiếng đàn của hắn.”

Thành Lệ giật mình ngây ra, Nguyệt Bất Do á khẩu không trả lời được. Nghẹn hơn nửa ngày, hắn nghẹn ra một câu: “Ngụy biện!”

Mạc Thế Di cầm lấy đũa của Nguyệt Bất Do nhét vào trong tay hắn, thản nhiên nói:“Ngụy biện cũng tốt, lẽ phải cũng thế. Thành Lệ cũng hy vọng mình có thể luyện võ, ngươi không thể vì thân thể hắn không tốt mà luôn cười nhạo hắn. Còn nữa, hắn là thái tử, ngươi đối hắn phải có sự cung kính nên có.”

Nguyệt Bất Do phồng miệng, lúc này là tức giận, bởi vì hắn nói không lại Mạc Thế Di. Nắm đôi đũa Mạc Thế Di đưa cho hắn, hắn thả không được, không thả cũng không xong. Thành Lệ vẫn nhìn Mạc Thế Di, qua một lát, khóe miệng của hắn cong lên, một lần nữa cầm lấy đũa.

“Nghe thấy chưa, cung kính với bản cung một chút, cẩn thận sau này bản cung đăng cơ rồi bắt ngươi vào cung làm thái giám.” Thành Lệ dùng sự vui đùa để che giấu nội tâm chấn động.

“Thiết. Ta còn là ân nhân cứu mạng của ngươi đó.” Cung kính?! Kiếp sau cũng đừng hòng! Hung hăng nắm một cái bánh bao, Nguyệt Bất Do dùng sức cắn một ngụm cho hả giận. Đáng thương cho bánh bao, hôm nay toàn bị người cầm cắn để hả giận .

“A a a……” So với Nguyệt Bất Do đang bực mình, tâm tình Thành Lệ lại cực kì tốt. Hắn ăn một miếng đồ ăn, lắc đầu: “Nguyệt Bất Do ơi là Nguyệt Bất Do, bản cung tạm thời không có cách bắt ngươi, nhưng tục ngữ nói núi cao còn có núi cao hơn, a a a……”

“Thành Lệ, ngươi đừng trêu chọc hắn.” Nói xong bên kia, Mạc Thế Di lại nói tiếp bên này.

“A a a……” Thành Lệ không “nói” kiểu trêu chọc nữa, nhưng nghe tiếng cười của hắn Nguyệt Bất Do lại càng phát hoả.

Đều là vì có Mạc Thế Di ở đây nên Thành Lệ mới dám kiêu ngạo như thế! Nguyệt Bất Do phẫn nộ trừng đũa của Mạc Thế Di, đối phương gắp dưa muối, hắn lập tức vươn đũa chém giết. Cướp được rồi! Hắn trực tiếp bỏ vào miệng mình.

Liếc nhìn Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di gắp một miếng đồ ăn khác. Lập tức có một đôi đũa chặn đứng y. Đại nhân không đấu với tiểu nhân, Mạc Thế Di lại chuyển sang đĩa khác. Nhưng đáng tiếc đại nhân y không muốn đấu cùng tiểu nhân mà tiểu nhân lại nhất quyết phải đấu với y. Cứ như vậy, chiếc đũa lại đuổi sát đến.

Hừ hừ hà hà, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa. Vẫn bị đuổi sát không rời, đôi đũa kia không tiếp tục nhịn nữa. Ngươi muốn cướp, được, ta phụng bồi! Nhất thời trên bàn trình diễn đại chiến tranh đoạt đồ ăn. Mà người xem duy nhất chỉ biết ôm bụng cười ngã trái ngã phải, chẳng hề quan tâm hắn là đầu sỏ gây ra cuộc chiến này.

Đến khi Thành Lệ cuối cùng cũng gian nan nhịn cười được, tranh đoạt đại chiến cũng đến hồi kết thúc. Kết quả là hai người cân sức ngang tài, ai cũng chưa ăn được cái gì. Vì sao ư? Vì đồ ăn đều bị hất ra bàn cả rồi. Nhưng cho dù không ăn được, tâm tình Nguyệt Bất Do cũng tốt hơn một ít. Hắn chưa ăn được, Mạc Thế Di cũng không được ăn.

“Ai biết được hạt cơm lại cũng khổ cực như vậy. Tội quá tội quá.” Đối với “thi thể” trên bàn, hai tay Thành Lệ tạo thành chữ thập, rất là tiếc hận.

“Thiết.”

Trừng mắt nhìn Thành Lệ một cái, Nguyệt Bất Do nâng bát cháo của mình lên, mồm to húp sạch, đã đói bụng rồi. Mạc Thế Di cũng húp cháo, hiển nhiên cũng là đói bụng.

Nhìn hai người, Thành Lệ phát ra một tiếng cảm khái: “Thế Di, dáng vẻ ngươi có chút rất giống với Nguyệt Bất Do đấy.” Nói có chút là nhẹ, nên nói là rất giống, khác với việc Mạc Thế Di giống hắn.

Động tác húp cháo của Nguyệt Bất Do rõ ràng dừng lại một chút, nhưng hắn cũng không nói gì cả mà sùm sụp húp cháo tiếp. Mạc Thế Di buông bát, nhìn Thành Lệ, lại nhìn Nguyệt Bất Do, hơi nhíu mi: “Ngươi và hắn cũng có chút giống.” Hiển nhiên “có chút” của Mạc Thế Di cũng có sự cẩn thận.

“Cái gì?!” Thành Lệ kinh ngạc cực kì.

Mạc Thế Di chỉ lẫn nhau: “Hắn giống ta thì tự nhiên cũng giống ngươi.”

A, đúng vậy, hắn và Thế Di là huynh đệ song sinh. Nguyệt Bất Do giống Thế Di không phải là cũng giống hắn? Thành Lệ chuyển hướng Nguyệt Bất Do, rồi mới vươn tay kéo tay hắn xuống, mặt bị bát chắn nhìn không thấy.

“Ngươi làm gì, húp cháo cũng không được sao?” Nguyệt Bất Do lại nâng bát lên.

“Đợi đã rồi uống tiếp.” Thành Lệ ấn tay hắn, nhìn chằm chằm hắn.

“Lại làm sao vậy, lớn lên giống một chút thì có gì ngạc nhiên.” Nguyệt Bất Do theo thói quen định nâng tay lau miệng, kết quả tay kia cũng bị người đè lại .

“Thế Di, thật sự rất giống đó, khó trách lần đầu tiên ta thấy hắn thì liền cảm thấy quen thuộc. Ngươi xem có phải không?” Thành Lệ chỉ vào mặt mình. Mi tâm Mạc Thế Di càng nhíu lại rõ ràng, quả thật rất giống. Ngày hôm qua y vừa mới đánh một trận với Nguyệt Bất Do, Thành Lệ lại mang mũ sa, sau đó ba người ăn uống no đủ lại đi nghỉ ngơi, y cũng không chú ý. Hiện tại vừa nhìn, quả nhiên rất giống.

“Hai ngươi không phải càng giống nhau sao? Muốn xem, các ngươi ra một bên mà nhìn nhau, đừng quấy rầy lão tử ăn cơm.” Bỏ tay hai người ra, Nguyệt Bất Do nâng bát húp cháo tiếp.

Lúc này Thành Lệ và Mạc Thế Di không kéo tay Nguyệt Bất Do nữa, Thành Lệ nhoài qua người nào đó nói với Mạc Thế Di: “Hắn nói năm nay hắn không phải bốn mươi tám thì là bốn mươi chín, ngươi tin không?”

Mạc Thế Di không đáp lại, nhưng đáp án trong mắt rất rõ ràng — không tin.

Thành Lệ nhìn mặt Mạc Thế Di, lầm bà lầm bầm: “Không biết còn nghĩ đấy là con của ngươi đó.”

“Rầm!” Một tiếng động lớn dọa Thành Lệ giật mình.

“Con ai! Ngươi nói ai là con ai?! Lão tử năm nay bốn mươi chín! Y có đầu thai từ kiếp trước cũng không sinh ra đứa con trai như ta được!”

Nguyệt Bất Do nhảy lên cao ba thước. Hắn mới không phải con của Mạc Thế Di!

Thành Lệ thật sự bị dọa, sắc mặt trắng bệch. Mạc Thế Di nâng tay đè bả vai Nguyệt Bất Do, dùng lực ấn hắn ngồi trở lại.

“Thành Lệ không có ý khác, ngươi cần gì phải phản ứng mạnh như thế. Thành Lệ không thể bị doạ chấn kinh, ngươi muốn mạng của hắn sao?” Giọng điệu Mạc Thế Di có chút nghiêm khắc. Buông Nguyệt Bất Do, y đứng dậy đi ra phía sau Thành Lệ, một chưởng dán sát vào gáy hắn.

Cũng nhận ra mình làm Thành Lệ sợ hãi, Nguyệt Bất Do mím chặt miệng, tóm lấy một bàn tay của Thành Lệ, khống chế huyệt đạo cổ tay giúp hắn dịu bớt. Qua hồi lâu, Thành Lệ thở ra một hơi, sắc mặt không trắng như vậy nữa.

Nguyệt Bất Do thế này mới mở miệng, biến thành giải thích: “Khuôn mặt của ta nhìn trẻ con như thế, kỳ thật rất già. Còn vì sao lại giống các ngươi, kia phải hỏi nương ta. Với lại, bệnh này của ngươi tuy là từ trong bụng nương mang ra nhưng chắc chắn có thể chữa. Thiên hạ rộng lớn, lẽ nào không có thần y có thể chữa cho ngươi? Ta không tin. Nhớ ngày đó ta bệnh đến độ sắp chết, sau đó còn không phải vui vẻ. Ta đáp ứng ngươi, đợi sau khi đưa ngươi hồi kinh ta sẽ giúp ngươi đi tìm thần y.”

Thành Lệ nở nụ cười, mang sự rộng lượng trước đây chưa từng có.

“Đây chính là ngươi nói.”

“Người xuất gia không nói dối.”

“Ngươi xuất gia?”

“Nói sai nói sai. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”

“Vậy bản cung sẽ đợi tin lành của ngươi.”

Thành Lệ nâng tay trái lên, Nguyệt Bất Do cười đập tay với hắn.

Thấy hai người không có việc gì, Mạc Thế Di buông Thành Lệ ra trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục ăn cơm. Một bữa cơm mà ăn đến phập phồng thoải mái như thế, cũng chỉ hai người này mới có năng lực đó thôi.

Nguyệt Bất Do thuần thục ăn xong rồi nâng tay định sát miệng. Một bàn tay nhanh hơn một bước cản lại hắn, đưa ra một chiếc khăn tay. Nguyệt Bất Do hừ hừ, nhưng vẫn cầm lấy xoa miệng. Thành Lệ nhìn lại lắc đầu, quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn. Nhưng người này thật sự rất giống con của Thế Di mà. Vì sao lại không phải của hắn chứ? Thái tử rất rõ ràng về năng lực của mình, hắn có thể sinh ra hai đứa cũng đã rất không sai rồi.

Ăn xong cơm, Mạc Thế Di đi xuống tính tiền. Đứng ở lối đi nhỏ nhìn Mạc Thế Di đi tính tiền, tâm tình Thành Lệ rất phức tạp. Đoạn thời gian bị “bắt cóc” này là những ngày nhẹ nhàng, thoải mái, sung sướng nhất của hắn trong hơn ba mươi năm qua. Một khi hắn trở lại kinh thành, những thoải mái, thích ý và vui sướng này đều sẽ biến mất không thấy nữa. Hít sâu mấy hơi thở, trong mắt Thành Lệ là kiên định, hắn tất yếu sẽ thuận lợi đăng cơ, không đơn giản chỉ vì hắn, cũng vì huynh đệ của hắn có thể sớm ngày thoát khỏi nhà giam kia.

Trên vai hơn một bàn tay, Thành Lệ quay đầu.

“Ngươi có muốn cân nhắc lại suy nghĩ kia không?” Nguyệt Bất Do rất nghiêm túc hỏi, “Ta giúp ngươi giết sạch bọn họ.”

Thành Lệ sờ gáy Nguyệt Bất Do, buồn bực: “Không phát sốt, sao lại mê sảng như vậy?”

“Thiết.” Lấy tay ra, Nguyệt Bất Do bất mãn bĩu môi, “Hảo tâm mà bị coi như lòng lang dạ thú.”

“Hảo tâm của ngươi, ta xin nhận.” Trừng trắng mắt, Thành Lệ lại hiếu kì hỏi: “Thế Di có nói trả bạc lại cho ngươi không?”

“Y nói chờ ta đánh thắng y rồi mới đưa ta.”

“Không thể nào. Y hẳn là không thiếu bạc mới đúng.” Dứt lời, Thành Lệ sờ cằm, “Nhưng cũng khó nói. Không phải y đã tiêu hết bạc của ngươi rồi đấy chứ.”

“Ta cũng hoài nghi.”

“Hai người các ngươi, nhanh lên.” Còn không biết mình đang bị người “hãm hại”, Mạc Thế Di hai tay ôm ngực đợi hai tên còn đang lằng nhằng kia.

“Đến đây đến đây.” Hai vị còn đang ở trên lầu thì thầm vội chạy nhanh xuống lầu. Quay đầu lại liếc nhìn căn phòng mình từng ở, trong lòng Thành Lệ lại nhiều thêm vài phần dũng khí để đối mặt với nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.