Tại địa lao lạnh lẽo quanh năm không thấy được một tia nắng mặt trời…
Kiều Song Song bị nhốt tại một gian phòng ẩm ướt và tối đen, nàng ngồi cuộn mình ở một góc dựa lưng vào tường, trên cánh tay vẫn còn chảy máu, nàng cảm giác cơ thể giờ đây không còn một tý sức lực, miệng khô lưỡi khô…
Không biết sư huynh cùng sư tỷ ra sao rồi, có còn sống không?
Nàng thật muốn gặp Phi Lãnh Nghệ, cầu xin hắn tha cho bọn họ, nàng cũng muốn nói cho hắn, sự tình không giống như hắn nghĩ đâu, nàng không có thất tín cũng như không có phản bội hắn, từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn suy nghĩ biện pháp để ngăn cản trận giết chóc này.
Lúc ấy, nàng quả thật bị vẻ mặt lãnh khốc của hắn khiến cho khiếp sợ, hơn nữa lúc ấy lại bị thương cho nên không còn sức lực để giải thích vì sao bản thân lại ở phòng bếp và vì sao lại hạ thuốc độc vào trong thức ăn…
Nàng không sợ chết, nàng chỉ sợ đời này sẽ không được gặp lại hắn…
Mỗi khi nhớ đến ánh mắt lạnh như băng kia, nước mắt của nàng sẽ không ngừng chảy ra, tựa như những hạt trân châu rơi lã chã thấm ướt cả gò má lẫn xiêm y…
Trên thực tế, vì để lừa sư tỷ, nàng sớm đem thuốc bột trong hai bình trao đổi, bởi vì nàng nghĩ, chỉ cần mọi người ăn canh, thì chẳng khác gì uống vào thuốc giải, sau đó sẽ không cần phải lo lắng tính mạng bị độc dược của tổ chức uy hiếp…
Mọi người đều nghĩ là nàng hạ độc, nhưng thực chất là nàng đang cứu mọi người, đáng tiếc nàng chưa có cơ hộ để giải thích thì đã bị nhốt vào đây…
Cũng tốt, ít nhất là trước khi chết nàng cũng không có làm chuyện thực xin lỗi hắn…
Nàng sẽ chết sao?
Phi Lãnh Nghệ sẽ giết nàng sao?
Khi nàng còn đang suy nghĩ về vấn đề này thì rất nhanh đã có đáp án.
Cửa lao mở ra, có hai người đi vào, Song Song ngẩng đầu và nhận ra đối phương.
“Trọng Uy, San San.”
Hai người bọn họ đứng trước mặt nàng, cái gì cũng không nói, chỉ là đem một ly rượu đặt ở trên mặt đất trước mặt nàng…
“Uống hết đi.”
Kiều Song Song nhìn cái chén chứa đầy chất lỏng bên trong, nội tâm đau khổ cùng chua xót, nàng nhìn cái chén thất thần một hồi lâu, sau đó nàng từ từ bình tĩnh trở lại, thản nhiên hỏi: “Là mệnh lệnh của hắn sao? Chén rượu này chính là tiệc tiễn đưa ta đến gặp Diêm Vương đúng không?”
Giọng nói của nàng vô cùng chua sót pha lẫn đau đớn…
Trọng Uy vẻ mặt trầm lặng, đôi môi nhắm chặt, cái gì cũng không nói, mà San San thì lại dường như muốn nói lại thôi, nghĩ muốn mở miện nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống không nói…
Nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi, Kiều Song Song bưng lên cái chén, thản nhiên nở nụ cười…
“Cũng tốt, uống xong sẽ không còn có chuyện gì có thể khiến cho phiền não nữa, Trọng Uy, San San, thật vui khi được quen biết cùng hai người, đáng tiếc ta lại không phải là một tẩu tử tốt, cũng không phải là một người vợ tốt, kiếp này chúng ta không có duyên, chỉ hi vọng kiếp sau ta có thể làm được người tốt.”
Song Song bưng chén uống một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu chảy vào trong bụng, chỉ một lát sau, nàng cảm thấy ý thức dần dần hôn mê…
Cũng không có thống khổ nhiều lắm, chỉ là giống như muốn ngủ mà thôi, như vậy được chết theo kiểu này, cũng coi như là hắn đã từ bi…
Cái chén trong tay từ từ hạ xuống, nàng nhắm đôi mắt lại, suy sụp té trên mặt đất, nằm không nhúc nhích…
Khi xác định nàng thật sự không còn ý thức, Phi Trọng Uy vội vàng đi tới: “Lúc này không nên trì hoãn, chúng ta phải hành động nhanh lên một chút.”
“Như vậy có được không? Nhị ca, chẵng lẽ chúng ta cứ vậy mà không thèm nói cái gì hết cho tẩu tử sao?”
“Đại ca đã ra lệnh là không được nói, muội dám làm trái sao?”
“Đương nhiên không dám, nhưng mà… đại tẩu như vậy thì thật tội nghiệp mà.”
“Còn biện pháp nào nữa đâu, nếu chúng ta không chiếu theo lời nói của đại ca mà đi làm, đến lúc đó đáng thương chính là hai người chúng ta nha.” >_<
Tưởng tượng đến đại ca lúc phát giận, chỉ cần động một cây lông mi cũng khiến kẻ khác hoảng sợ, Phi San San lập tức đánh mất ý nghĩ trong đầu: “Đúng, vẫn là không nói thì tốt hơn.”
“Vậy mau tới hỗ trợ huynh.”
Thừa dịp trong đêm tối, Phi Trọng Uy cùng Phi San San ba chân bốn cẳng đem người đưa vào túi bố, lặng lẽ chuồn ra địa lao, rời khỏi Phỉ Thúy sơn trang một cách thần không biết quỷ không hay…
Mùa đông đến, hoa tuyết rơi…
Trên mặt đất là một tầng tuyết trắng mỏng manh, trong vườn cũng bắt đầu nở một vài đóa hoa mai…
“Vô Song…”
Ngày qua đi thật nhanh, xuân đi thu đến, trong nháy mắt, bầu trời đã bắt đầu rơi những bông tuyết đầu mùa của năm nay…
“Vô Song…”
Điều này tỏ vẻ nàng đến đây đã hơn một năm rưỡi rồi, thật nhanh, một năm rưỡi, từ sau lần đó, nàng đã ở tại chỗ của quan phủ đã muốn một năm rưỡi…
“Vô Song tiểu thư.”
Kiều Song Song đang ngẩn người nhìn bầu trời tuyết bỗng giật mình, quay đầu lại nhìn về phía nha hoàn Tú Nhi đang đứng phía sau…
“Em gọi ta?”
“Đúng nha, tiểu thư Vô Song, Tú Nhi gọi tiểu thư rất nhiều lần rồi.”
A? Đúng há, hiện tại nàng có tên là Thượng Quan Vô Song, chính là, có đôi lúc, nàng sẽ ngẩn người mà nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nhất thời quên mất tên này của mình…
“Có chuyện gì vậy Tú Nhi?”
Cửa hàng vải vóc ở thành nam phái người đến đây, phu nhân gọi tiểu thư đến đấy để cùng xem vải.”
“Ừ ta sẽ đến ngay.”
Kiều Song Song đóng cửa sổ lại, nàng đứng lên, không suy nghĩ nữa mà bước ra cửa, chậm rãi đi đến chỗ của Thượng Quan phu nhân…
Đi vào viện Lan Hương, ngồi ở trong đó có một nam một nữ, nam ước chừng năm mươi tuổi, dáng người anh minh khí khái, người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở bên cạnh ước chừng khoảng ba mươi, nhìn phong thái của nàng rất hiền lành và phúc hậu…
Kiều Song Song vào cửa, lễ phép cúi người thưa: “Cha, nương.”
Vị Phu nhân nhìn thấy nàng mỉm cười rồi hướng nàng đi đến.
“Song Nhi, mau tới đây, nhìn xem các loại vải này, đây đều là những loại tốt.” Phu nhân kéo nàng đi vào trước bàn, phía trên có bày rất nhiều các loại vải đẹp.
“Nương muốn may quần áo mới sao?”
“Không phải, là may cho con.”
“Cho con?”
Thượng Quan lão gia cười nói: “Trên bàn đều là những loại vải dệt có chất lượng tốt nhất, lão bản của Kim Chức phường cùng với cha có quan hệ rất tốt, nên đáng lẽ các loại vải này mùa xuân năm sau mới được đưa lên thị trường, nhưng họ đã ưu tiên đưa đến cho chúng ta xem qua trước.”
“Cha, nương, quần áo mùa đông của con đã rất đầy đủ rồi mà.”
“Đây không phải là quần áo mùa đông, nương vừa mới nói qua, đây là quần áo may để dành mặc vào mùa xuân.”
“Bây giờ đã may quần áo mùa xuân? Có sớm quá không nương?”
“Không sớm đâu, bây giờ phải may mới kịp, chờ vừa đến đầu xuân là sẽ mặc, nương còn lo là may bây giờ vẫn là chưa kịp.”
Kiều Song Song trong lòng lo lắng, một năm rưỡi nay nàng được Thượng Quan lão gia cùng phu nhân thu dưỡng làm nghĩa nữ, từ đó trở về sau nàng liền có một thân phận hoàn toàn mới – Thượng Quan Vô Song, và bắt đầu sinh hoạt ở nơi này…
Khi đó, nàng chỉ nhớ rằng, bản thân nguyên bản đang bị nhốt tại địa lao, sau khi uống hết ly trà, nàng đã nghĩ mình chết chắc rồi, ai ngờ khi tỉnh dậy, nàng lại đang nằm trên một chiếc giường sạch sẽ mềm mại, cánh tay bị thương đã được băng bó tốt, quần áo cũng được đổi mới.
Người ở nhà Thượng Quan nói rằng, bọn họ phát hiện nàng té xỉu ở trước cửa, là Thượng Quan phu nhân sai người đem nàng cứu lên đưa vào trpng phòng, để nàng ở tại phòng của người con gái đã qua đời của bà, nhà Thượng Quan còn sai người tìm thầy thuốc vì nàng bắt mạch trị thương…
Khi đó nàng mới hiểu được, thì ra ly trà kia không có độc, hắn buông tha cho nàng một con đường sống, từ đó về sau nàng vẫn luôn ở nơi này dưỡng thương.
Thượng Quan lão gia cùng phu nhân đối đãi với nàng như con gái ruột, sau khi thương thế của nàng đã bình phục, hai người bọn họ lại kiên quyết muốn nhận nàng làm dưỡng nữ, nàng cũng đồng ý, bởi vì thực tế nàng cũng không còn địa phương có thể đi, hơn nữa hai người họ đối xử với nàng quả thật rất tốt, tựa như cha mẹ ruột, mà nữ nhi đã qua đời của hai người – Thượng Quan Vô Song cũng cùng tuổi với nàng, cho nên bắt đầu từ khi đó, nàng đổi thành thân phận Thượng Quan Vô Song, thay nữ nhi đã qua đời hiếu thuận với hai người…
“Cha, nương, hai người đối với con thật tốt.”
“Nữ nhi ngốc, con chính là con gái bảo bối của hai người chúng tam tuy rằng không phải là con ruột, nhưng cha mẹ thương con như con gái ruột của mình.”
“Con biết.”
“Ai da, mắt như thế nào lại đỏ, đừng khóc mà.” Thượng Quan phu nhân vội vàng lấy tay giúp nữ nhi lau lệ.
Có cha mẹ thương thật tốt, đối với Kiều Song Song, đây quả thật là những ngày tháng mà nàng mơ ước…
Có người thân, sống trong bình an, không cần phải làm thích khách, không cần phải chiến đấu chém giết căng thẳng, giờ đây nàng có một thân phận mới là Thượng Quan Vô Song, cái này đã đủ, ông trời đã đối với nàng thật tốt, cuộc đời này, nàng không còn điều gì để yêu cầu…
Chỉ là, vào những lúc đêm tối, nàng sẽ bắt đầu nhớ đến người nam nhân đã từng là trượng phu của mình, lúc ấy lòng của nàng sẽ lại đau, rất đau…
Hắn hẳn đã cưới người khác? Tân nương tử chắc là Phó cô nương… Nàng tự nhủ với chính mình, chỉ cần hắn hạnh phúc là tốt rồi, nàng sẽ chân thành chúc phúc cho hai người bọn họ được sống hạnh phúc đến thiên trường địa cửu, bạch đầu giai lão…
Lau khô nước mắt, đả khởi tinh thần, Song Song mỉm cười: “Nương, chúng ta chọn vải đi.”
Kiều Song Song lôi kéo tay mẹ, hai người cùng nhau chọn vải, thảo luận xem loại vải nào xinh đẹp, cười nói vui vẻ, hình ảnh thật giống mẹ ruột cùng con gái, ngay cả đứng một bên nhìn – Thượng Quan lão gia cũng phải liên tiếp nở nụ cười hạnh phúc.
************
Ngày ngày cứ như thế mà an bình vượt qua…
Khi đến lúc bông tuyết tan, ba tháng mùa xuân đã về, trăm hoa đua nhau khoe sắc, cha cùng nương báo cho nàng một chuyện, nghe xong Kiều Song Song run sợ…
“Cầu hôn?”
“Đúng nha, con cũng hai mươi rồi, nên tìm một vị hôn phu tốt, tuy cha mẹ cũng muốn con ở lại bên người lâu thêm một chút, bồi chúng ta làm bạn, nhưng nữ nhi lớn cũng phải gả cho người ta làm vợ, cha mẹ cũng không thể làm chậm trễ hôn nhân của con.”
Lập gia đình? Nàng chưa từng nghĩ tới, cũng chưa bao giờ lo lắng tương lại của mình, cho nên khi nghe có người đến cửa cầu hôn, trong thời gian ngắn, nhấtb thời Song Song không biết nên trả lời thế nào cho phải…
“Nói đến nhà người đến cầu thân nha, Lưu bà mối nói, công tử đó nhân phẩm rất tốt, lại nhã nhặn, sính kim cầu thân càng không ít, là một cửa hôn nhân khó mà có được đâu.” Thượng Quan lão gia cười nói.
“Nhưng mà con… con muốn ở bên cạnh hiếu kính với cha mẹ.”
“Nữ nhi ngốc, việc hôn nhân tốt như vậy chúng ta cầu còn không được nha!”
“Cửa hôn nhân này thật đúng là vạn trúng tuyển một đâu, chúng ta ngàn lần không thể bỏ qua.”
“Đúng nha, huống chi cha mẹ cũng mong có cháu ngoại có thể ôm đâu.”
“Nhưng mà, cha, nương… con… con…”
“Con sao thế? Có việc gì con cứ nói ra đi.”
“Kỳ thật… con… con không phải là… không phải…”
“Không phải gì?”
Nàng hít sâu một hơi, cố lấy dụng khí, quyết định vẫn là thành thật nhận tội: “Con… con không phải là trinh nữ.”
Rốt cục cũng nói ra miệng, nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chờ nhìn cha mẹ cùng có biểu tình thât vọng…
Nàng đã nói rõ như vậy, hẳn là bọn họ đã hiểu đi? Dù sao, nào có người trượng phu nào lại có thể chấp nhận lấy một người nữ nhân làm thê tử mà lại không còn là xử nữ? Nếu đợi đến lúc đó người ta phát hiện rồi đuổi về, như vậy càng thêm mất mặt…
Nàng chịu ủy khuất cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể để cho cha mẹ hổ thẹn, cho nên nàng đành phải nhận tội trước.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của nàng, Thượng Quan lão gia cùng phu nhân chẳng những không hề ngạc nhiên, lại còn cười hì hì an ủi nàng…
“Ta còn tưởng vấn đề gì nghiêm trọng, không sao, không sao đâu, khi đối phương đến cầu thân, họ đã đặc biệt nói rằng, chỉ cần con chấp nhận gả, vì nhà của họ sinh con nối dõi tông đường là được, họ không cần thân phận địa vị của thê tử, cho dù không phải là xử nữ cũng không sao, đối phương chỉ yêu cầu như vậy thôi, con chỉ cần gả đến đó, làm tốt nhiệm vụ giúp chồng dạy con là được, những chuyện khác không cần phải lo lắng suy nghĩ.”
Thượng Quan lão gia cũng tiếp lời: “Việc hôn nhân tốt như vậy, đốt lồng đèn tìm khắp nơi cũng không thấy, Song Nhi đừng lo lắng, con chỉ cần…”
Kế tiếp, cha mẹ nói cái gì Kiều Song Song một chữ cũng không nghe thấy, nàng nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng nhì vẻ mặt vui vẻ của cha mẹ thì lại không đành lòng, cổ họng không tài nào thốt nên lời từ chối…
Nhưng mà, cự tuyệt thì thế nào đâu? Kéo dài một năm, rồi lại hai năm, rồi lại sẽ thế nào? Nếu như vậy hiện tại chấp nhận gả thì có gì khác biệt đâu?
Cha mẹ đối với nàng ơn trọng như núi, nếu đáp ứng việc hôn nhân này thì có thể làm cho cha mẹ vui lòng, như vậy liền gả đi!
Về phần gả cho ai nàng cũng không để ý, chỉ cần là người mà cha mẹ thích, nàng sẽ nghe theo.
Nếu điều này chính là kỳ vọng của cha mẹ nàng làm con sẽ không có ý kiến, hết thảy để cha mẹ làm chủ.
“Thật tốt, chúng ta lập tức phái người tìm bà mối Lưu, để bàn tốt việc hôn nhân này.”
Như vậy cũng tốt, lập gia đình, sinh con đẻ cái, rồi giúp chồng dạy con, sau đó sống bình tĩnh hết cả đời, chỉ có như thế nàng mới có thể quên hắn, đưa hắn đẩy vào chỗ sâu trong trí nhớ, chặt đứt khoảng tương tư của cuộc đời này…
Ba tháng sau, vào ngày lành hoàng đạo, Kiều Song Song đội vào mũ phượng, đeo khăn quàng vai, hai mắt đẫm lệ bái lạy cha mẹ, rồi nàng mới trùm vào khăn hồng, theo bà mối lên kiệu hoa, được đội ngũ đón dâu chậm rãi đưa rời đi phủ Thượng Quan trong tiếng nhạc náo nhiệt …
Những ngày sau này, nàng sẽ bắt đầu nghênh đón một tương lai hoàn toàn mới lạ.
Nàng không hề biết được chú rễ là ai? Thường ngày sẽ có bộ dáng như thế nào? Cao bao nhiêu? Là béo hay gầy? Nhưng nàng cũng không cần phải biết, bởi vì nàng đã hạ quyết tâm, sau này sẽ tẫn trách nhiệm làm một nương tử hiền tuệ, hầu hạ phu quân tương lai cho thật tốt…
Dù nàng không thương đối phương, nhưng chỉ cần đối phương đối đãi tử tế với nàng, nàng cũng sẽ đối với hắn thật tốt.
Vì đã có quyết định như vậy, nên Song Song cũng không suy nghĩ nhiều, hết thảy cứ giao cho vận mệnh an bài đi…
Chạng vạng, khi lễ bái đường qua đi, Kiều Song Song được đưa vào động phòng, nàng lẳng lặng ngồi ở trên giường chờ chú rễ đến…
Đêm xuống, chú rễ rốt cục đã trở lại…
Từ thật xa nàng đã nghe thanh âm ầm ỹ, chú rễ đang bị một đám người vây quanh đẩy vào tân phòng…
Những người này là muốn đến nháo động phòng sao?
Kiều Song Song khe khẽ thở dài, thầm nghĩ rằng đêm nay chắc phải ứng phó đến đêm khuya rồi.
Khăn trùm đầu được kéo lên, nàng vẫn cúi đầu suy nghĩ, muốn biểu hiện ra một chút cử chỉ thẹn thùng mà tân hôn thê tử nên có, chẳng qua là, nàng cảm giác có điều gì đó hơi kỳ quái, rõ ràng trong phòng có một đống người tễ vào muốn xem náo nhiệt, nhưng vì sao bốn phía lại lặng ngắt như tờ vậy?
Đôi mắt từ từ ngước lên, nhìn về phía vị hôn phu mà từ nay về sau nàng sẽ hầu hạ hắn cả đời, lòng của nàng vẫn đều rất bình tĩnh, trầm ổn, nhưng khi vừa nhìn thấy đối phương, Kiều Song Song lập tức hóa ngốc… O__O!
Không! Không có khả năng! Như thế nào lại chính là hắn? OoO???
Nhưng, người đang đứng trước mặt nàng giờ đây quả thật đúng là hắn!
Song Song vốn nghĩ rằng, đời này kiếp nàng, nàng sẽ không bao giờ còn được gặp lại hắn, nhưng hiện tại, hắn lại đang xuất hiện trước mắt của nàng, hơn nữa còn mặc hồng bào của chú rễ, điều này chứng minh nàng không có nằm mơ, đúng vậy, chú rễ quan, người vừa mới bái đường với nàng chính là Phi Lãnh Nghệ!
Ngoài ra, xung quanh còn có nương, Trọng Uy, San San đại bá, nhị bá, biểu thẩm, đường đệ, biểu muội… cùng với các họ hàng xa, tất cả đều tề tựu ở trong phòng, cười hì hì nhìn nàng…
Chuyện trước mắt thật quá mức tưởng tượng, Kiều Song Song hoàn toàn ngây dại… =__=!!! Này có ai đó hảo tâm giải thích cho nàng một chút đây là chuyện gì với… >o<
Khuôn mặt tuấn tú của Phi lạnh Nghệ vẫn như trước kia, nụ cười nhẹ trên môi vẫn thủy chung mê người khiến cho nàng mê mẩn choáng váng, hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng lên tiếng gọi.
“Nương tử.”
Thật vất vả Song Song mới hồi phục lại thần trí của mình, khôi phục lại thanh âm của bản thân…
“Chuyện này… là như thế nào… mọi người… sao lại…”
“Đại ca, huynh mau nói cho tẩu tử biết đi.”
“Nếu không mau nói, nàng sẽ bị chúng ta khiến cho choáng váng đầu óc đó nha.”
“Đúng nha, con trai, hai năm nay khiến cho con dâu của ta phải chịu nhiều vất vả, mau nói tất cả chân tướng cho nàng, làm cho nàng vui vẻ đi.”
Kiều Song Song mờ mịt nhìn chằm chằm mọi người: “Sao lại thế này?” Cái gì chân tướng? Mọi chuyện giống như có một nội tình rất trọng đại nhưng mọi người vẫn giấu giếm nàng từ lâu, nàng có cảm giác dường nội tình này sẽ khiến người khác phải giật mình…
Phi Lãnh Nghệ đến bên cạnh nàng ngồi xuống, đem vật nhỏ đang bị chấn kinh ôm vào trong lòng, sau đó mới nói cho nàng những chuyện đã xảy ra cùng chân tướng sự việc…
“Chuyện này, phải bắt đầu nói từ hai năm trước…”
Thì ra hai năm trước đây, là do hắn cố ý đem nàng đưa đến nhà lao, rồi sau đó đối với giang hồ tuyên cáo, trang chủ phu nhân kỳ thật chính là gian tế trà trộn, đã bị nhốt vào địa lao, mấy ngày sau họ lấy một cái thi thể giả, mặc vào quần áo của nàng, tuyên bố rằng phu nhân bởi vì bị trọng thương nhưng không được điều trị nên đã chết, để khiến cho tất cả người trong tổ chức Mẫu Đơn đều nghĩ rằng nàng đã chết.
Nhưng trên thực tế, hắn phái Trọng Uy cùng San San vào địa lao bí mật đem nàng cứu đi, giao cho nhà Thượng Quan, người mà hắn vô cùng tín nhiệm để bảo vệ cho nàng, đem nàng thu làm nghĩa nữ, đổi tên thành Thượng Quan Vô Song.
Kiều Song Song nghe xong kinh ngạc thật lâu vẫn chưa nói được lời nào, nàng quả thật không thể tin được, hết thảy tất cả mọi chuyện đều là do hắn cẩn thận an bài thật sao?
“Vì sao lại để cho thiếp trở thành nghĩa nữ của nhà Thượng Quan?”
“Vì như thế nàng mới có thể “sống lại” nhờ thân phận của Vô Song, và chỉ có như thế nàng mới thoát ly được tổ chức Mẫu Đơn, không còn là thân phận thích khách.”
“Vậy… vì sao lúc ấy lại không nói cho thiếp biết?”
“Bởi vì nàng không thích giết chóc, nhưng thì ta lại muốn đem thích khách một lưới bắt hết, chuyện này chắc chắn sẽ phải xảy ra thương vong, đưa nàng rời khỏi nơi này mới có thể giúp nàng không phải chứng kiến chém giết, cũng giúp nàng không phải gánh tội phản bội sư môn.”
Kiều Song Song ngơ ngác nhìn Phi Lãnh Nghệ, cố gắng tiêu hóa lời hắn nói, nàng thật sự đã bị chấn kinh rồi, cho đến tận bây giờ nàng vẫn chưa có cảm giác thực tế, không thể tin đây là sự thật…
Tất cả những điều hắn làm, đều là vì bảo vệ cho nàng, nhưng vẫn có chuyện nàng không rõ.
“Vì sao hai năm qua vẫn chẳng quan tâm gì đến thiếp?”
“Bởi vì phải diệt trừ Mẫu Đơn cùng kẻ thù của ta, hai năm này, ta cùng nhị đệ và tam muội phải dùng toàn lực để tiêu diệt thế lực của Mẫu Đơn, còn phải tra luôn cả kẻ đứng phía sau làm chủ thuê thích khách. Kẻ thù một ngày còn chưa tiêu diệt, nếu tìm nàng thì chỉ đặt nàng vào vòng nguy hiểm mà thôi.”
“Đúng vậy đó tẩu tẩu, tuy đại ca rất muốn đi tìm tẩu nhưng vạn nhất để cho kẻ thù biết được tẩu vẫn chưa chết, thì lúc đó kế hoạch sẽ thất bại trong gang tấc, đại ca đều là dụng tâm lương khổ a.” Trọng Uy nhịn không được cũng chen vào một câu…
San San cũng hát đệm nói: “Tẩu tẩu cũng đừng nên trách đại ca, kỳ thật đại ca gạt tẩu cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhưng thật ra người vất vả nhất chính là muội a, phải tận lực giữ kín bí mật, đúng là nghẹn muốn chết mà.”
Kiều Song Song vừa mừng vừa sợ, khi đã biết rõ chân tướng sự việc, nội tâm của nàng rất kích động, không biết dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt được tâm tình…
“Con xin lỗi, tất cả mọi người đối với con tốt như vậy mà con lại lừa gạt mọi người thân phận thích khách của mình.” Song Song hổ thẹn cúi đầu, vừa mới nói xong lại không ngờ mọi người đều không hẹn mà cùng nói:
“Chúng ta đã sớm biết con/muội/tẩu là thích khách từ lâu rồi.”
“Cái gì? Mọi người… mọi người đã sớm… sớm biết…” OoO???
Trọng Uy cười hì hì nói: “Ở trang Bạch Mã đêm hôm đó, chúng ta đã nhìn thấy tẩu tử, nhưng vì đại ca không cho chúng ta nói ra, cũng không muốn để cho tẩu phải khó xử.”
Kiều Song Song bừng tỉnh đại ngộ, khó trách vài lần tập kích bất ngờ chỉ có nàng là không có việc gì, nguyên lai không phải do nàng mạng lớn hoặc vận khí tốt, mà là mọi người thiên vị cho nàng a.
“Cám ơn mọi người, Trọng Uy, San San, tẩu… tẩu không biết nên nói cái gì mới tốt.” nàng cơ hồ vui đến mức muốn khóc.
“Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, con là nữ nhân mà con trai của ta coi trọng, con nguyện ý gả cho nó, thì nó mới là người cần phải cảm tạ trời đất.” Lão phu nhân cười ha ha nói với nàng, nghe lão phu nhân nói thế, những người khác cũng gật đầu phụ họa theo, khó có cô nương khiến cho trang chủ coi trọng, vì thế bọn họ yêu thương nàng còn không kịp đâu.
Kiều Song Song kinh ngạc quay về phía Phi Lãnh Nghệ.
Hắn coi trọng nàng? Thật vậy chăng? Chẳng lẽ ngay từ đầu là hắn đã quyết định lấy nàng?
Hai năm qua, nàng không lúc nào quên ghi tội hắn, càng không thể nào quên lúc hai người chia lìa, nhìn ánh mắt trách cứ lạnh lùng của hắn, cho đến tận bây giờ, vẫn còn khiến cho lòng của nàng đau nhói…
“Thiếp không có phản bội mọi người.” Nàng vội nói, nghĩ muốn hướng hắn giải thích, lúc ấy nàng bỏ vào thức ăn là giải dược mà không phải là độc dược.
“Ta biết.” Hắn ôn nhu trả lời không hề rườm rà, vừa nghe nàng nói, hắn liền hiểu rõ nàng muốn chỉ điều gì.
“Chàng… biết thiếp đang nói đến cái gì sao?”
Ánh mắt của hắn thật nhu hòa: “Đúng vậy, ta đều biết được, ủy khuất nàng rồi nương tử.”
Hắn biết, hắn biết sao, tất cả ủy khuất của nàng hắn hoàn toàn biết được hết sao?
Đôi mắt của Phi Lãnh Nghệ thâm tình như nước ôn nhu nhìn nàng, bàn tay vì nàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt.
“Trang chủ…”
“Ta thích nghe nàng gọi ta là tướng công hoặc phu quân hơn.”
Song Song thút thít nghẹn ngào khóc: “Tướng công~~ phu quân~~ chàng thích nghe thiếp sẽ gọi mỗi ngày cho chàng nghe, cho đến khi nào chàng nghe chán thì thôi.”
“Nha đầu ngốc, hôm nay là ngày vui, nàng khóc cái gì chứ?”
“Vì sao chàng lại đối với thiếp tốt như vậy?”
Vì sao ư? Chuyện đã rõ ràng đến như vậy, nàng vẫn còn hỏi hắn là vì sao? TT___TT!!!
Phi Lãnh Nghệ thật sâu thở dài: “Ai biết được! Vì muốn tìm ra người chủ sử đứng phía sau tiêu tiền ám sát, ta đã vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ, âm thầm nghe ngóng, nhưng trên đường lại gặp gỡ một vị nữ thích khách mơ hồ, vị nữ thích khách này tâm địa lại thiện lương, tuy võ công không cao nhưng lại cố gắng ra sức bảo vệ ta, vì thế ta làm sao có thể mặc kệ nàng ấy, có đúng không?”
Mỗi người đứng bên cạnh đều gật đầu, đúng vậy a, được một vị nữ tử tâm địa thiện lương như vậy vì mình mà xuất sinh nhập tử, bất cứ nam nhi nào làm sao mà không động tâm? Bất kỳ ai gặp chuyện như vậy đều sẽ rất cảm động…
Kiều Song Song gật đầu, một phen nước mắt nước mũi hỏi lại: “Vậy tại sao lại muốn kết hôn với thiếp?”
Mọi người nghe xong tất cả đều cười ngất, thật không dám tin đến như vậy rồi mà nàng cư nhiên còn không biết? ^^=
Phi Lãnh Nghệ vẻ mặt xấu hổ, quả thật đúng là bị nàng đả bại.
“Đương nhiên là vì…” Hắn dừng lại, quay sang, bắt gặp mọi người đang trừng lớn đôi mắt theo dõi hắn, hai cái lỗ tai cũng dựng lên thật cao chờ hắn mở miệng…
Hai tròng mắt Phi Lãnh Nghệ chậm rãi nheo lại, ánh mắt nghiêm nghị lộ rõ vẻ cảnh cáo.
Mọi người rốt cục bị hắn trừng cho hoàn hồn, dưới sự chỉ thị của lão phu nhân, vì để trang chủ cùng trang chủ phu nhân ma mau động phòng, mọi người đành phải rời khỏi phòng tân hôn, trả lại cho đôi giai ngẫu không gian tư mật, chớ để chậm trễ đêm xuân…
Chậc, đừng nhìn trang chủ ngày thường bộ dáng tao nhã lễ độ là nghĩ tính tình của hắn tốt, đó chỉ là thời điểm khi tâm tình của hắn thoải mái mà thôi, một khi hắn ngoài cười nhưng trong lòng không cười, hoặc là giống như bây giờ gương mặt hé ra lãnh khốc thì ngàn vạn lần nên thức thời, cũng ngàn vạn lần đừng nên vuốt râu hổ, vì ngay cả lão phu nhân cũng không dám nhạ mao đứa con lớn nhất mà ngày thường không dễ phát giận như thế này…
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Phi Lãnh Nghệ đứng ở cửa, xác nhận tất cả đều đã đi, không ai trốn ở phụ cận nghe lén, sau đó mới đóng cửa rồi khóa lại cẩn thận, hắn mới đi trở về bên giường, ngồi bên cạnh thê tử…
Hắn nâng lên cằm của nàng, ánh mắt nhiệt tình như lửa, nhẹ nhàng cúi đầu hôn phớt lên môi nàng…
“Những lời này ta chỉ nói một lần, nàng cần phải nghe cho thật rõ biết chưa.”
Song Song gật đầu, tim đập bắt đầu nhanh hơn, trên gương mặt vẫn chưa khô hẳn nước mắt tràn đầy khẩn trương cùng chờ mong…
Phi Lãnh Nghệ đem mũ phượng của nàng tháo xuống, mái tóc dài của nàng chảy dài xuống vai, hắn cúi người hôn vào đôi môi, vào má, váo tai của nàng, đồng thuần thục dỡ xuống xiêm y, bàn tay to vuốt ve vào da thịt mềm mại, khiến cho nàng một trận run rẩy…
“Phu quân… chàng… vẫn chưa có nói cho thiếp biết…”
Đôi môi của hắn vẫn không ngừng lưu luyến trên người của nàng, thẳng đến khi đem xiêm y của cả hai đều dỡ xuống sau, hai thân mình chặt chẽ giao triền, hắn mới dùng tiếng nói ôn nhu hơi khàn khàn mà trả lời câu hỏi của nàng, nhắc lại lời thề mà hắn đã từng hứa hẹn đối với nàng.
“Ta từng đáp ứng một vị cô nương, nhất định phải lấy người ta thích làm thê tử của mình, chưa có ngày nào mà ta quên đã đáp ứng chuyện của nàng, mà ta cũng đã thực tế làm theo lời mình đã hứa, giải thích như vậy nàng đã hiểu chưa?”
Nếu không hiểu hắn cũng không còn biện pháp nào khác nữa nha… >0
Kiều Song Song rốt cuộc không thể ức chế, ôm chặt lấy hắn oa oa khóc lớn lên, đem tất cả những tâm tình đã cất giấu bấy lâu nay một lần phát tiết toàn bộ…
Thì ra những lời nàng đã từng nói hắn đều ghi tạc trong lòng.
Thì ra, những ủy khuất của nàng hắn đều biết rõ.
Thì ra, hắn lấy nàng là xuất phát từ thật lòng.
Thì ra, hắn làm nhiều điều như vậy, tất cả đều chỉ vì bảo vệ cho nàng.
Thì ra… nhiều như vậy nguyên nhân…
Nàng còn có thể nói điều gì đây? Cho dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể biểu cảm hết những lời cảm kích cùng vui sướng của nàng, nhưng có một điều nàng thật muốn nói với hắn.
“Phu quân.”
“Sao vậy?”
“Thiếp yêu chàng.”
Đôi môi trên gương mặt điển trai giương lên thành một nụ cười, ánh nến trong căn phòng lập tức bị thổi tắt, trướng màn buông xuống, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, tuy đã là lần thứ hai, nhưng mỗi khắc vẫn giá trị ngàn vàng đó nha…
———-oOo———-