Hoa Giá Thích Khách

Chương 9: Chương 9




“Nguy rồi, có người đến! Mau, mau trốn đi!”

Vì vội vàng, cộng thêm bất đắc dĩ, Song Song vội vàng kéo Ngũ sư huynh trốn vào dưới sàn giường trong phòng, sau đó lại đi ngược về hướng phòng khách, lúc này, cửa đã mở ra, đi vào chính là Phi Lãnh Nghệ…

“Trang… trang chủ.” Kiều Song Song cố gắng bảo trì bình tĩnh, làm bộ như không chút để ý ngẩng đầu lên.

Phi Lãnh Nghệ từ từ đi tới, giọng điệu không nhanh không chậm: “Thì ra nàng ở đây sao, mẹ cùng San San không phải đã hẹn nàng đến ngoài đình cạnh bờ ao uống trà à?”

“Đúng, thiếp… thiếp đang định đi đây.” Song Song vội vàng nói, rồi muốn nhanh chóng rời đi, nhưng lúc đi ngang qua bên cạnh Phi Lãnh Nghệ, bỗng dưng lại bị hắn ôm lấy thắt lưng…

“Trang chủ?” 0_0?

Đôi mắt sâu không thấy đáy kia chậm rãi đánh giá gương mặt của nàng, thoạt nhìn như không chút để ý, nhưng lại ẩn chứa một cỗ uy nghi khiến kẻ khác phải sợ hãi…

“Nhìn nàng… giống như rất khẩn trương.”

“Không có a, tướng công đa tâm thôi.” Kiều Song Song cố gắng bày ra gương mặt tươi cười.

Phi Lãnh Nghệ vẫn không buông ra nàng, khoé môi giơ lên một tia tươi cười rất thần bí. Ngày thường nàng đều gọi hắn một tiếng trang chủ, lúc này đây lại đổi giọng gọi hắn tướng công, thật sự là đáng yêu nha… ^^=

Hơi thở của hắn lặng lẽ tiến đến gần, ý đồ rất rõ ràng, hắn muốn hôn nàng, lúc này… hắn… cư nhiên… định đối với nàng…

“Trang… trang chủ?” >0
“Ta thích nghe nàng gọi ta tướng công.”

Nhiệt năng nhanh nhẹn hoạt nhập vào miệng, dây dưa chiếc lưỡi thơm tho của nàng, hắn đem nàng ôm vào trong ngực, bề ngoài nhìn như một nam nhân nho nhã, nhưng thực tế động tác lại không hề nhã nhặn dù chỉ một chút, bàn tay ở trên người nàng dao động tràn ngập tính xâm lược, khiến cho hô hấp của nàng trở nên dồn dập, dưới sự làm càn đùa giỡn của hắn, Song Song thở dốc liên tục…

Nàng vừa thẹn vừa khiếp, nhưng lại không thể ngăn cản hành động làm càn của hắn, nàng cũng mơ hồ cảm giác được hắn dường như không giống lúc bình thường… từng động tác, nụ hôn của hắn đều tràn ngậm tính xâm lược, khẳng định nàng chỉ là của riêng hắn…

“Đừng như vậy… vạn nhất bị người nhìn thấy…”

“Khuê phòng của hai người chúng ta, ai sẽ vào chứ?”

Phi Lãnh Nghệ ôm lấy nàng, đặt lên bàn ngoài phòng khách, hành động của hắn khiến nàng vừa thẹn vừa sợ, hắn… hắn thế nhưng ở đây muốn nàng… >0<

“Tướng công, đừng như vậy…”

“Có sao đâu nào, dù sao cũng không ai thấy.” Môi của hắn lại duyện hôn nàng, nhẹ nhàng cắn nàng vành tai, dùng tiếng nói khàn khàn: “Hoặc là… nàng không muốn bị kẻ đang ở dưới sàn giường nhìn thấy.”

Cả người Kiều Song Song chấn động, những lời này của hắn khiến cho toàn thân nàng đều lạnh băng…

Hắn… hắn biết…

Phi Lãnh Nghệ vẫn như cũ, nhu tình như nước, ung dung hôn môi nàng, động tác cũng vô cùng mềm nhẹ, hắn như vậy ngược lại càng khiến nàng cảm thấy hoảng sợ…

“Hình như thân mình của nàng phát run, nàng lạnh sao? Vậy chúng ta lên trên giường đi.”

“Không!” Song Song sợ hãi vội ngăn cản hắn, vòng hai tay ôm sát bả vai của hắn, nàng thật sự sợ hắn sẽ làm như vậy…

“Nàng nghĩ xem… trên đời này, làm sao có người nam nhân nào chịu được, dưới giường của thê tử mình ẩn giấu nam nhân.”

“Không phải đâu, ta cùng với hắn không giống như ngươi nghĩ đâu.” Nàng ở bên tai hắn thấp giọng thề, thanh âm run rẩy, đồng thời hai tay cũng ôm hắn chặt thêm, rất sợ hắn sẽ giết chết Ngũ sư huynh.

Cho dù ngữ điệu của Phi Lãnh Nghệ rất mềm nhẹ, không hề có dấu vết của một tia tức giận, nhưng chính vì như thế mới càng làm cho nàng sợ hãi, nàng biết, hắn nói được thì sẽ làm được.

“Ta đoán… hắn chính là kẻ mà lần trước đã khiến cho môi của nàng bị sưng đỏ.”

Giờ phút này, nàng không chỉ toàn thân phát run, mà còn lạnh như băng… >”<

Thì ra chuyện đó hắn cũng biết, cái gì hắn đều biết, không chuyện gì có thể lừa được hắn.

Nàng không thể phủ nhận, bởi vì… Ngũ sư huynh hôn nàng là sự thật…

Làm sao bây giờ? Nàng thật sự sợ, sợ hắn sẽ giết Ngũ sư huynh.

“Sao nàng lại run sợ như thế, hắn đối với nàng quan trọng như vậy sao?”

Tuy rằng ngữ điệu của Phi Lãnh Nghệ nghe qua giống như không quan tâm, nhưng nàng vẫn rõ ràng biết được hắn đang nổi nóng, cho dù hắn không thương nàng, nhưng tuyệt đối cũng không thể tha thứ thê tử bất trung, nếu nàng trả lời không để hắn vừa lòng, Ngũ sư huynh nhất định sẽ đầu rơi máu chảy…

“Ta cùng hắn không có gì cả, tất cả đều là hắn một mình tình nguyện, ta căn bản không thích hắn, chỉ xem hắn giống như ca ca, không phải như ngươi nghĩ đâu, xin hãy tin tưởng ta.”

“Thật sao?”

“Là thật, ta thề, nếu có chút gian dối, ta sẽ chết không có chỗ chôn.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng Phi Lãnh Nghệ, nàng đối với hắn thề độc, chỉ mong hắn không đại khai sát giới, hai cánh tay ôm lấy hắn thật chặt, cầu nguyện hắn đừng giết Ngũ sư huynh.

Song Song lúc này không thấy được, nguyên bản ánh mắt đang đông lạnh từ từ biến mất sát khí, bàn tay đang làm càn dao động ở trên người nàng cũng lặng lẽ đem quần áo hỗn độn trên người nàng kéo chỉnh lại…

Ngữ điệu nhẹ nhàng đến không thể nào nhẹ nhàng hơn chuyển sang nghiêm túc: “Ta tạm thời buông tha hắn, bất quá nếu có lần sau, hắn đừng mong mạng sẽ lớn như hôm nay.”

“Không, không, sẽ không có lần sau.” Kiều Song Song giơ tay cam đoan.

Thê tử nhỏ xinh son sắt thề khiến cho gương mặt lạnh lùng nhất thời mềm hoá, sát khí từ đáy mắt cũng tiêu tan mất, bất quá những điều này chỉ có duy nhất Phi Lãnh Nghệ là biết được, còn con mèo nhỏ đang chôn đầu vào trong ngực của hắn thì một chút cơ hội nhìn thấy cũng không có…

Ôi ~~~ chỉ cần nghe được hắn không giết người nữa là nàng đã A di đà phật rồi… >0<

“Mẹ đang chờ nàng đi đấy, mau đi đi.” Phi Lãnh Nghệ buông Song Song ra, cố ý đề cao âm thanh làm cho kẻ đang trốn dưới giường nghe thấy được.

“A… vâng, vậy tướng công còn… chàng thì sao?” O_O!

“Vi phu có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Nàng trừng lớn mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kia giương lên một nụ cười gian tà…

“Nói cho những người khác, ở trước bữa tối đừng đến quấy rầy ta.”

Song Song muốn nói gì đó, nhưng mà nàng còn có thể nói thế nào được? Nàng tuyệt không thể làm trái lời hắn, nên đành phải ngoan ngoãn nghe lời rời đi: “Vâng, tướng công.”

Nếu là như vậy… Ngũ sư huynh đang tránh ở dưới giường kia, vẫn phải đành giống như con chuột trốn ở dưới giường đến sau bữa tối thôi… TT_TT

Sau bữa cơm tối, Kiều Song Song đi vào phòng dành cho khách, lệnh cho nha hoàn lui ra ngoài, lúc này nàng mới nơm nớp lo sợ hỏi: “Sư tỷ, tỷ tìm muội có việc gì?”

Trầm Ngọc Thiền gương mặt lạnh lùng, giọng ác độc chất vấn: “Tại sao ngươi không hạ độc?”

Dùng bữa tối xong, người của Phỉ Thuý sơn trang vẫn bình yên vô sự, Trầm Ngọc Thiền lập tức hiểu được sư muội không hề thực hiện nhiệm vụ theo lời của Ngũ sư huynh.

Kiều Song Song chột dạ trả lời: “Muội không có cơ hội hạ độc.”

“Vậy sao?” Ngọc Thiền hoài nghi nheo lại ánh mắt: “Ngươi thật sự không có cơ hội, hay là… ngươi muốn thay đổi tâm ý?”

“Tỷ có ý gì? Muội không hiểu.”

“Hừ, đừng giả bộ trước mặt ta, không lẽ… ngươi đã yêu Phi Lãnh Nghệ rồi?”

“Làm sao có thể có chuyện đó! Sư tỷ, tỷ đừng nói lung tung nha!”

“Tên Phi Lãnh Nghệ ngày thường thập phần tuấn mỹ, đã nhiều ngày nay ta vẫn cứ nhìn thấy ngươi cùng hắn vô cùng ân ái.”

Gương mặt Kiều Song Song đỏ ửng, vừa ngượng ngùng lại vừa xấu hổ, nàng hiểu được sư tỷ đang nói cái gì, từ sau khi bọn họ tiến vào ở trong sơn trang, cử chỉ của Phi Lãnh Nghệ đối với nàng càng thêm thân thiết, ban đầu hắn chỉ là tán tỉnh trong phòng thôi, bây giờ đã diễn ra đến bên ngoài luôn rồi… >_<=

Có đôi khi là trên hành lang, có lúc là ở chòi nghỉ mát, Phi Lãnh Nghệ không hề quan tâm, kiêng kị đến ánh mắt của người khác, trực tiếp ở bên ngoài ôm thắt lưng của nàng, hôn môi nàng cùng khắp cả khuôn mặt, khiêu khích nàng tâm hoảng ý loạn, đến lúc nàng hít thở không thông mới dừng lại…

Phần lớn thời gian, đôi môi của nàng luôn sưng đỏ, ngay cả vết hôn xanh tím trên người cũng là kiệt tác phóng đãng vào ban đêm của hắn… >0< khiến cho ban ngày, nàng phải dùng mọi biện pháp để che lấp, nếu che không được thì đành phải dùng son phấn thoa lên mà giấu giếm…

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, nàng là cô dâu mới rất được trang chủ yêu thương, sủng ái, nhưng trên thực tế, từ đáy lòng nàng hiểu được, Phi Lãnh Nghệ chỉ là diễn cho người khác xem mà thôi.

“Ngươi… sẽ không là đối với hắn lâu ngày sinh tình chứ?”

“Sao cơ? Không có đâu sư tỷ.”

“Thật vậy chăng?”

Sư tỷ Ngọc Thiền đang nghi ngờ nàng… không được, nếu để sư tỷ biết thì nguy rồi. Vì thế, Kiều Song Song mặc kệ tất cả, nhấc tay lên thề: “Đương nhiên là thật, nếu muội yêu hắn, muội sẽ chết không được tử tế.”

Nàng son sắt thề, cũng giả vờ một bộ dáng kiên quyết, quả nhiên khiến cho sư tỷ Ngọc Thiền động dung…

“Được rồi, ngươi đã dám thề thì ta rút lại lời vừa nãy, xem như là ta hiểu lầm ngươi.”

Kiều Song Song vụng trộm thở ra một hơi, thật may mắn, nàng giấu diếm qua được ải khó này… >_<

“Đúng rồi, ngươi có nhìn thấy Ngũ sư huynh không? Lúc ăn bữa tối ta không thấy huynh ấy, ăn xong huynh ấy cũng không xuất hiện, Ngũ sư huynh rốt cuộc đã đi đâu chứ?”

Kiều Song Song trong lòng chấn động… không thể nào… chẵng lẽ… Ngũ sư huynh vẫn còn trốn ở dưới sàn giường của nàng???

“Ngươi có nhìn thấy huynh ấy không?”

“Muội…” Song Song chần chờ một chút, khiến cho ánh mắt sắc bén của Ngọc Thiền lại quét tới.

“Buổi chiều, lúc Ngũ sư huynh đi tìm ngươi thì đã xảy ra chuyện gì?”

“Huynh ấy đem độc dược của tổ chức giao cho muội.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó huynh ấy rời đi.”

“Hừ, nhìn bộ dáng chột dạ của ngươi, khẳng định là đã có chuyện gạt ta, Ngũ sư huynh ở đâu, nói mau.”

Chỉ cần việc có liên quan đến Ngũ sư huynh, sư tỷ Ngọc Thiền liền trở nên đặc biệt sâu sắc cùng bá đạo, nàng biết, sư tỷ Ngọc Thiền rất thích Ngũ sư huynh, vì vậy, cho nên chuyện Ngũ sư huynh tránh ở dưới sàn giường trong khuê phòng của nàng, tuyệt đối không thể để cho sư tỷ biết… >0< oa………

“Sư tỷ~~ tỷ làm muội đau quá.”

Bàn tay của Ngọc Thiền lại một lần nữa bấu vào vai Song Song, bả vai lập tức truyền đến một cỗ đau đớn như đao cắt, cảm giác giống y hệt như một trăm cây kim đang đâm vào nàng…

“Nếu ngươi không thành thật, ta sẽ bóp nát xương cốt của ngươi.”

A… đau quá nha… võ công của nàng không bằng sư tỷ, vì thế Song Song không dám cãi lại Ngọc Thiền, sắc mặt nàng bây giờ càng lúc càng trắng, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, ý thức đã bắt đầu hỗn loạn…

“Buông Song Song ra.”

Ngũ sư huynh vừa vào cửa, nhìn thấy tình cảnh như thế liền phẫn nộ mệnh lệnh.

“Sư huynh.” Trầm Ngọc Thiền vừa thấy Ngũ sư huynh trở về, nguyên bản thần sắc đang cực kỳ sắc bén nhanh chóng chuyển sang vui sướng, buông ra sư muội, chạy nhanh về phía Ngũ sư huynh: “Huynh đã đi đâu vậy? Từ chiều đến giờ không tìm thấy huynh, hại muội lo lắng muốn chết.”

Ngũ sư huynh trực tiếp lướt qua Ngọc Thiền, cầm tay Song Song, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng mà đau lòng nói: “Muội có sao không?”

Kiều Song Song thẹn thùng rút bàn tay về: “Muội không sao.”

Ngoài miệng thì nói không có việc gì, nhưng biểu tình của nàng lại thập phần thống khổ, hơn nữa còn phải cố gắng bảo trì khoảng cách khiến lòng của Ngũ sư huynh khổ sở, hắn nhịn không được trừng về hướng Trầm Ngọc Thiền phẫn nộ.

“Tại sao muội lại làm như vậy với Song Song?”

“Muội nào có a.”

“Muội còn dám nói xạo.”

“Muội……”

Kiều Song Song vội vàng hoà giải: “Sư tỷ là bởi vì lo lắng sư huynh bị mất tích mới nhất thời kích động, không cẩn thận hơi quá tay mà thôi, huynh đừng trách sư tỷ.”

“Đúng vậy, sư huynh, muội cứ lo huynh gặp nguy hiểm nên mới tìm sư muội đến hỏi, đều là do muội quá lo lắng, không chú ý nên mới dùng lực hơi mạnh mà cầm tay sư muội má thôi.”

Đối mặt Ngũ sư huynh, Trầm Ngọc Thiền hoá thành một thiếu nữ ôn nhu động lòng người, thâm tình rất chân thành, nhưng dẫu sao nàng vẫn không thể lừa được mắt Ngũ sư huynh, hắn biết, Trầm Ngọc Thiền ở sau lưng hắn khi dễ tiểu sư muội, mà tiểu sư muội tâm địa vừa thiện lương lại vừa dễ mềm lòng, luôn luôn không bao giờ trách sư tỷ, chính bởi như thế hắn mới thích sư muội…

“Sư muội…”

“Trời cũng đã tối rồi, sư huynh bận rộn một ngày chắc đã mệt chết, huynh nghỉ ngơi đi, muội phải trở về phòng.” Kiều Song Song không dám trì hoãn nhiều, từ lần trước bị Ngũ sư huynh hôn, nàng luôn luôn cố gắng bảo trì khoảng cách, nhìn thấy gương mặt sư tỷ càng ngày càng khó xem, nàng vẫn là nhanh nhanh rời đi là tốt nhất… >_<

Rời đi phòng dành cho khách, Kiều Song Song chạy về khuê phòng của mình, lệnh cho nha hoàn bưng đến một chậu nước lạnh, sau đó bảo các nàng lui ra…

Nàng nghĩ rằng trong phòng không có ai khác, nên vì thế nhẹ nhàng cởi ra xiêm y, lộ ra bờ vai trần soi vào gương đồng, nơi bị sư tỷ làm đau…

Trên bờ vai trắng in rõ dấu năm ngón tay màu tím đen, dù chỉ nhẹ chạm vào, nàng cũng cảm thấy đau đớn như bị hàng trăm cây kim đâm, khiến cho đôi mi thanh tú đều phải chau lại…

Sư tỷ xuống tay cũng nặm quá nha! Y như nàng cảm thấy, ít nhất cũng phải hơn nữa tháng vết thương mới mất được. TT_TT

Song Song cầm lấy khăn lụa, tẩm vào nước lạnh, vắt khô rồi sau đó nhẹ nhàng đắp lên vai, vì nàng quá mức chuyên tâm, nên không chú ý phía sau có người từ từ âm thầm đến gần.

Bàn tay cầm khăn lụa lạnh đột nhiên bị bắt lấy khiến nàng hoảng sợ, đôi mắt ngước nhìn lên thì bắt gặp con ngươi đen chuyên chú của Phi Lãnh Nghệ.

Trời ạ! Hắn vào phòng từ lúc nào vậy, tại sao một chút nàng cũng không phát hiện được? >”
Hiện tại, cả thân trên của nàng đều trần như nhộng, ngay cả cái yếm cũng không có mặc, hắn đứng cạnh bên nhìn chằm chằm hại nàng thật mắc cỡ, xấu hổ muốn né tránh, kết quả không cẩn thận xả đau đến vết thương, bả vai truyền đến một cơn đau như đao cắt…

“Ôi… đau quá ~~~” Kiều Song Song đau đến nỗi nước mắt đều chảy ra…

Phi Lãnh Nghệ lập tức ôm lấy nàng, đưa nàng ngồi xuống ghế dài, ánh mắt lợi hại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào vai của nàng, biểu tình của gương mặt thoạt nhìn không ra một cảm xúc, nhưng đôi mày kiếm lại nhíu chặt còn đáng sợ hơn cả Song Song…

Lúc này nàng đau đến mức không còn sức lực để che lấp bộ ngực còn đang trần của mình, cũng không hiểu được Phi Lãnh Nghệ rốt cuộc đang nhìn cái gì, trên vai bất quá chỉ là vài dấu tím đen, có cần nhìn chằm chằm như vậy không? >0
Bạc môi lạnh lùng hừ nhẹ: “Quỷ trảo công.”

Nàng vốn đang tính toán nghĩ ra cái lý do, định nói chính mình cưỡi ngựa không cẩn thận nên bị té ngã mới tạo ra dấu thương như vậy, không thể tưởng tượng được hắn liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra được nàng là bị “Quỷ trảo công” của sư tỷ đánh thương…

Thật là…… =__=! Sao cái gì ngươi cũng biết vậy, cứ thế ta làm sao nói dối ngươi đây… >0<

“Ngươi nhìn đủ chưa vậy ~~~ nếu đủ rồi thì có thể buông ta ra được không ~~~? Ta Đau quá ~~~ !” >”<

“Nếu đau thì không cần lộn xộn.”

Hử? O_O? Khẩu khí gì đây? Nghe giọng của hắn thì giống như là nàng tự tìm đau…

Tâm tình của nàng vốn đã không tốt, hắn còn cố ý đến tra tấn nàng, khiến cho nàng nổi giận…

“Ta vốn không có đau đến vậy, nếu không phải ngươi đột nhiên bắt lấy tay của ta, ta cũng sẽ không bị đau như thế.” Ôi, ôi…. Nàng cảm giác xương vai của mình dường như muốn tan ra… đau quá nha….

“Xin buông ta ra, ra còn phải chườm lạnh nữa.”

“Nếu chườm lạnh thì còn phải đau đến hơn nửa tháng mới có thể biến mất.”

Nè!!! Ngữ khí này thật xem thường nàng nha!

Kiều Song Song thở phì phì hỏi: “Bằng không ngươi có biện pháp gì?”

Nàng quả thật chỉ là giận quá rồi nói thôi, cũng không phải thật sự hỏi hắn, không ngờ Phi Lãnh Nghệ lấy thật ra một con dao sắc bén.

Song Song hoảng sợ vội im miệng, nuốt nước miếng một cái, trừng mắt nhìn con dao sắc lẻm kia từ từ tiếp cận nàng…

“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Có chuyện gì thì cũng từ từ nói…….a…”

Phi Lãnh Nghệ không có trả lời nàng, mà hắn không hề báo động trước, dùng con dao đâm vào bả vai của nàng…

Ông trời! Hắn muốn giết nàng thật sao? >0<

Đang lúc Song Song hoảng sợ cơ hồ thân mình như muốn nhũn ra, thì cử chỉ của hắn lại khiến nàng kinh ngạc đến nghẹn họng nhìn trân trối…

Hắn… kề miệng vào vết thương của nàng…

“Trang… chủ…”

Cơ thể của nàng được vây bởi hai cánh tay hữu lực rắn chắc, thật sự nếu không có cánh tay của hắn đỡ tấm lưng trần của nàng, nàng nhất định đã sớm ngã xuống đất…

Kiều Song Song không nhịn được đỏ mặt, trái tim càng thêm đập mạnh liên hồi, cảm nhận đôi môi của hắn đang dán tại bả vai của nàng, trong lòng hiểu được, hắn là vì giúp nàng chữa thương, hút ra máu đen…

Người này tự nhiên lại có hành động ôn nhu như vậy, so với ban đêm hoan ái, tình cảm còn mãnh liệt hơn nhiều, khiến lòng nàng rung động, tâm hoảng ý loạn không biết làm sao…

Nàng mảnh mai tựa vào trong ngực của hắn, hai tay nhỏ bé theo bản năng nắm chặt vạt áo của hắn, cảm thấy chính mình thật nhỏ bé.

Đôi môi của hắn, dường như đã đánh tan phòng bị trong lòng của nàng…

Trượng phu…… chính là như vậy sao?

Hai chữ này cứ quanh quẩn ở trong đáy lòng sâu thẳm của nàng, khiến cho nàng cảm thấy vừa ngọt ngào, vừa ấm áp…

Từ đầu đến chân của nàng đều để hắn xem hết, mỗi một tấc da thịt cũng bị hắn hôn, chạm vào không biết bao nhiêu lần, hiện tại ngay cả máu trong cơ thể của nàng, hắn đều muốn hưởng qua mới cam lòng sao?

Bả vai của nàng không còn đau như bị thiêu đốt, nhưng lòng của nàng vẫn nóng như cũ, Song Song nhắm mắt lại, cơ hồ như muốn hoà tan vào vòm ngực rộng thùng thình này…

“Là kiệt tác của ai?”

Hử? Nàng mở mắt ra, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt chất vấn của hắn… O_O?

“Là biểu ca hay là biểu tẩu của nàng?”

Cơ thể vừa mới thả lỏng lại căng thẳng, người này chẳng lẽ không thể buông tha cho truy vấn nàng hay sao??? >”<

“Cái gì a?” Kiều Song Song cố ý giả ngu.

“Không hiểu sao? Nếu vậy… ta đổi cách hỏi cũng được, là Ngũ sư huynh hay Trầm sư tỷ của nàng đã hạ độc thủ?”

Hắn… hắn quả nhiên thật lợi hại, Kiều Song Song toàn thân đột nhiên cứng ngắc, không thể tưởng tượng được ngay cả thân phận của hai người kia hắn đều biết rõ, chuyện gì cũng không thể gạt được hắn.

“Đây là chuyện riêng của ta, không liên quan đến ngươi.”

Trong nháy mắt, Kiều Song Song cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh thấu xương, tuy rằng vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, không có tý biểu hiện gì là phẫn nộ cả, nhưng là nàng cảm giác được, cả người của hắn toát ra một cỗ lửa giận dữ dội, hơn nữa khoé miệng còn dính một chút máu, thoạt nhìn quả thật là đủ đển khiến cho người ta phát lạnh nha.

Nhưng mà, hắn giận cái gì chứ??? Cũng đâu phải là hắn bị thương. >”<

“Không liên quan đến ta đúng không?”

Hử? Hắn cười? Rõ ràng là đang tức giận, thế vậy mà tự nhiên lại quỷ dị nở nụ cười, kỳ quái nha! 0_0!

Có âm mưu, nhất định là có âm mưu!!!

Phi Lãnh Nghệ đột nhiên ôm lấy nàng, hướng về phía giường đi đến.

“A… ngươi… ngươi muốn làm gì?”

“Nàng đã thích ở trên người in một chút dấu vết xanh tím, đã vậy, ta sẽ giúp nàng.”

Ngay cả cơ hội để Song Song há miệng kêu cứu cũng không có thì đã bị hắn dùng nụ hôn giam lại môi, thô lỗ dỡ xuống xiêm y của nàng..

Thì ra đây chính là cách mà hắn nói muốn “tạo” dấu xanh tím cho nàng =__=!

Nàng thề!Namnhân này tính tình tuyệt đối không hề tốt, rất tuỳ hứng, lại còn “có thù chắc chắn báo”. TT_TT

Nhưng mà… vòng tay ôm ấp của hắn đã trở thành điều mà cuộc đời này nàng không muốn xa rời, nàng biết, đời này nàng đã một lòng không muốn rời xa hắn, tuy rằng hắn không thương nàng, nhưng không sao, nàng thương hắn là tốt rồi.

Tuy ngoài miệng hắn nói rằng muốn giáo huấn nàng, muốn trừng phạt nàng, nhưng khi hôn lên miệng vết thương của nàng thì lại vô cùng mềm nhẹ, bàn tay dao động trên người nàng cũng không hề thô lỗ, chỉ có ôn nhu mà thôi, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ cuồng dã một chút, nhưng tuyệt đối không làm đau nàng.

Lúc nàng, lòng nàng giống như đang sinh ra một ảo giác, khi hắn hôn nàng, vuốt ve nàng, ở trên nàng phát tiết tất cả mồ hôi cùng tinh lực của hắn… nàng cảm giác… hắn… dường như cũng yêu nàng…

************

Đã nhiều ngày nay, Kiều Song Song vẫn nghĩ đủ biện pháp để tránh mặt sư huynh cùng sư tỷ. Tránh Ngũ sư huynh thì đơn giản, nhưng muốn trốn sư tỷ Ngọc Thiền khó chơi thì… hoàn toàn là không có khả năng… TT_TT

Một ngày hai lần, Ngọc Thiền sư tỷ cứ thúc giục nàng ra tay, muốn nàng nghĩ biện pháp khiến cho Phi Lãnh Nghệ ăn trúng độc dược của tổ chức…

May mắn quản gia phòng bếp của Phỉ Thuý sơn trang quản chế cực kỳ nghiêm cẩn, trừ bỏ trang chủ, ngay cả lão phu nhân cùng Song Song thân là thê tử cũng không được phép tiến vào phòng bếp, hơn nữa phòng bếp luôn luôn có thủ hạ võ công cao cường trông coi, phòng ngừa có người lẻn vào hạ độc trong thức ăn…

“Vào không được thì hạ độc ngay ngoài cửa.”

“Không được đâu, tất cả đồ ăn trước khi được đưa lên, một đường đều có người hộ tống, trông giữ thật nghiêm mật.”

“Ngươi là trang chủ phu nhân, nhất định là có cơ hội.”

“Muội sẽ cố hết sức.”

“Cố hết sức?” Trầm Ngọc thiền tức giận nói: “Nghe khẩu khí của ngươi, tám phần là muốn kéo dài thêm vài ngày.”

“Bởi vì… muội không tìm thấy cơ hội mà…”

“Không thể chờ đợi thêm nữa, sư phụ đã căn dặn, bọn họ đã muốn tập kích mai phục tại phía ngoài sơn trang, chờ đợi chúng ta nội ứng ngoại hợp, đêm nay sẽ bắt đầu động thủ.”

“Nhanh như vậy sao?”

“Ngươi vì sao lại khẩn trương như vậy?” Trầm Ngọc Thiền ném cho Kiều Song Song một ánh mắt sắc bén.

“Bởi vì… muội lo lắng hỏng việc nha, hơn nữa sư tỷ hiện tại mới nói cho muội biết, chuyện này… muội… muội sợ không kịp.”

“Hừ, về điểm này ta đã sớm nghĩ rồi.”

“Hử? Sư tỷ có ý gì?”

“Ta đã sớm dự đoán từ trước là ngươi làm việc không bao giờ chắc chắn, vì tránh cho hỏng việc, ta đã cùng với sư huynh thương lượng xong, để phòng ngừa cho tình huống xấu, ba người chúng ta sẽ cùng tiến hành một lúc, tối nay nhất định phải nghĩ ra biện pháp hạ độc, cho dù có thất bại thì ít nhất cũng sẽ có một người thành công.”

Kiều Song Song thất kinh, nhưng ở ngoài mặt vẫn cố gắng trấn định, nếu bây giờ nàng cự tuyệt sư tỷ sẽ biết được nàng là cố ý kéo dài thời gian…

Chuyện cho đến nay rốt cuộc cũng không thể tránh, sư phụ cùng với các sư huynh sư muội khác đều đã đến đây, một mình nàng căn bản không thể ngăn lại trận giết chóc này, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ?

Nàng cầm bình sứ trong tay mà thất thần hồi lâu, cuối cùng, nàng cũng quyết tâm được một kết luận, đi theo sư tỷ hướng phòng bếp mà đến…

Hiện tại chính là thời khắc chuẩn bị bữa tối, cũng chính là thời cơ duy nhất…

Kiều Song Song trong lòng không ngừng cầu nguyện, nàng hi vọng phòng bếp canh chừng nghiêm mật, không cho bọn họ có thời cơ, nhưng cố tình hôm nay ở phòng bếp lại chỉ có A Cửu, hắn là một gia đinh tuổi nhỏ, kinh nghiệm giang hồ chưa sâu, dưới sự tính kế của Ngũ sư huynh, hắn nhất thời phân tâm, khiến cho nàng và sư tỷ Ngọc Thiền có cơ hội lẻn vào…

Chỉ cần thuận lợi tiến vào phòng bếp, bỏ độc dược vào thức ăn thật dễ dàng…

Dưới sự thúc giục của sư tỷ Ngọc Thiền, Kiều Song Song do dự lấy ra bình sứ màu đen, mở nắp hướng dĩa thức ăn đổ vào…

Thuốc bột màu trắng thấm nhanh vào dĩa thức ăn đang bốc khói nghi ngút, hoàn toàn nhìn không ra một chút trạng thái đáng ngờ nào, công việc hoàn thành tốt đẹp…

“Đi thôi!”

Trầm Ngọc Thiền dẫn đầu đi phía trước, ý đồ thần không biết quỷ không hay rời đi, nhưng mà, ngay tại lúc các nàng đang lén lút trốn đi, đột nhiên không biết xung quanh bốn phương tám hướng toát ra rất nhiều người, đem các nàng bao vây…

Hai người chấn kinh, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra thủ vệ ngoài cửa chỉ là ngụy trang, hộ vệ chân chính cho nơi này chính là thủ vệ ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó…

“Chúng ta trúng kế rồi, giết!” Trầm Ngọc Thiền bắn ra ám khí, hướng những người thủ vệ phóng tới, ý đồ cứu ra Ngũ sư huynh đang bị áp chế…

Kiều Song Song đứng ngây ra tại chỗ, nhất thời do dự không biết có nên hay không nê ra tay, nhưng khi nàng nhìn thấy phía sau lưng sư tỷ một cây đao sắp đâm tới, Song Song chấn kinh hô to…

“Sư tỷ!” Nàng cũng đành lao ra gia nhận cuộc chiến, một bên ngăn cản, một bên nói: “Dừng tay, mau dừng… a!”

Không lâu sau, cánh tay nàng bị một con dao nhỏ xẹt qua, bắn ra một tia máu, Kiều Song Song lảo đảo ngã nhào trên mặt đất, cùng bị chế phục một khối giống như sư huynh cùng sư tỷ…

Kiều Song Song còn muốn giãy dụa, nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng không có một biểu tình nào của Phi Lãnh Nghệ, yết hầu của nàng giống như bị một vật gì đó đè nặng, không thể phát ra bất kỳ một âm thanh nào…

Không cần động thủ, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo kia giống như một thanh đao nhọn xuyên thẳng vào lòng của nàng, khiến cho toàn thân của nàng không thể động đây…

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình của hắn như lúc này, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo và quyết tuyệt, như vậy nếu so sánh với tra tấn còn mạnh hơn gấp nhiều lần, ánh mắt của hắn cơ hồ như muốn thiêu hủy đi lòng của nàng…

Phi Lãnh Nghệ giọng điệu tuyệt tình, dùng giọng nói lạnh băng mở miệng: “Đem bọn họ nhốt vào đại lao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.