Phía sau ngọn núi của Phỉ Thuý sơn trang chính là đồng cỏ rộng lớn dùng để chăn nuôi ngựa, nơi này nổi tiếng chuyên chăn nuôi ra được những con ngựa tốt nhất của phương Bắc, lần trước Kiều Song Song được San San dẫn đi xem qua, nên nàng vẫn muốn có một cơ hội được cưỡi thử lũ ngựa…
Gia nhân phụ trách nuôi ngựa vừa thấy đến thiếu phu nhân đến thì lập tức chạy lên tiếp đón. “Phu nhân.”
“Ta có thể cưỡi thử ngựa được không?”
“Dạ được, phu nhân xin đợi một chút!” Tên gia nhân chăn ngựa kích động, vội vàng chạy đến chuồng ngựa lựa chọn một con ôn thuần, thích hợp cho nữ nhân cưỡi giao cho nàng…
Đã nhiều ngày nay, Kiều Song Song vẫn cố gắng sắm vai một thiên kim tiểu thư, nhưng kỳ thật nàng là một nữ tử trời sinh không câu nệ tiểu tiết, sớm đã muốn cưỡi ngựa dạo chơi một lần đến đã ghiền, nhưng lại ngại ánh mắt của người khác, bất quá, nàng chẳng phải là trang chủ phu nhân sao, hi hi, nàng có quyền ra lệnh cho gia nhân nha. ^^=
“Ta một mình ở đây là được rồi, ngươi đi làm việc đi!”
“Nhưng mà…” Người chăn ngựa hơi lo lắng, nếu không có hắn ở bên cạnh hầu hạ, lỡ như có chuyện không hay xảy ra, thì mạng nhỏ của hắn tính làm sao bây giờ?
“Yên tâm, ta không giống như mấy tiểu thư yếu ớt không dám cưỡi ngựa đâu, với lại ta cũng chỉ cưỡi ngựa đi dạo từ từ thôi, việc này cũng đơn giản, không làm khó được ta đâu, ngươi đừng lo.”
“Nhưng mà…”
Song Song cố ý làm mặt giận: “Ngươi xem thường ta sao?”
“Không không không, tiểu nhân không dám.”
“Vậy thì đi làm việc của ngươi đi, không cần quan tâm đến ta.”
Người chăn ngựa hoảng sợ cúi đầu: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, tiểu nhân xin phép đi làm việc!”
Vì thế, Song Song giả vờ đoan trang cưỡi ngựa chậm rãi rời đi, chờ cho đi đủ xa, hai chân nàng mới đánh lên thân ngựa, thúc giục chạy…
Thật là thoải mái nha ~~~ hi hi… ^0^=
Nàng ngửa đầu đón gió, tâm tình bắt đầu phấn khởi, hiện tại nàng được phép khôi phục tính tình yêu tự do cùng pha chút bướng bỉnh không muốn kiềm chế lúc ban đầu của mình, để mặc cho cơn gió nhẹ thổi khiến mái tóc rối loạn tung bay cũng không chú ý đến…
Trên đường đi, con ngựa dừng lại, Song Song nhìn dãy núi trùng điệp phía trước mặt, tâm trạng cũng rộng mở không ít…
Nàng vốn đang phải giả dạng là Tây Môn Song Song, là đại thiên kim được chiều chuộng, lúc trước không thể tuỳ hứng như thế này, cho nên vừa ly khai khỏi tầm mắt của những người khác, nàng cũng không nhịn được muốn khôi phục tính hiếu động.
Nhưng mới thả lỏng không được bao lâu, nàng liền phát hiện có chỗ dị thường, hình như có ai đó đang theo dõi nàng…
Một vật bay tới, nàng nhanh nhẹn bắt lấy, vừa mở ra, sắc mặt của nàng lập tức thay đổi.
Song Song bắt được chính là một cây phi tiêu, trên phi tiêu có khắc ấn ký Mẫu Đơn, đó chính là dấu hiệu của tổ chức Mẫu Đơn, mà cây phi tiêu này lại bay đến từ cánh rừng gần đó…
Song Song lập tức kéo cương ngựa, quay đầu hướng về phía cánh rừng, cánh rừng cây cối rậm rạp đến nỗi không thể thấy được một tia sáng mặt trời, quả thật là một chỗ trốn lý tưởng…
“Song Song.”
“Ai?” Nàng kinh ngạc nhìn chung quanh tìm kiếm.
“Là ta.”
Trong chốc lát, một bóng người từ trên cây nhảy xuống…
“Ngũ sư huynh?” Kiều Song Song lập tức leo xuống ngực, chạy đến hướng Ngũ sư huynh, gương mặt khó nén kinh dị: “Huynh làm sao có thể trà trộn vào đây được? Không ai phát hiện ra huynh sao?”
“Yên tâm, rất thuận lợi, mặc dù trà trộn vào sơn trang quả thật không dễ, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể vào được, sư muội… muội thế nào, có tốt không?”
“Muội? Muội rất tốt, có thể nhìn thấy được Ngũ sư huynh, muội thật vui.” Trong tất cả các sư huynh, chỉ có Ngũ sư huynh là đối với nàng tốt nhất, cũng là người quan tâm đến nàng nhất.
“Ta cũng rất vui mừng khi thấy được muội, từ sau khi muội xuất giá, ta không thể nào liên lạc được với muội, cho nên không thể biết được tình hình của muội, Phi Lãnh Nghệ có hoài nghi muội hay không?”
Song Song cảm thấy thất kinh, nhưng gương mặt vẫn cố gắng trấn định: “ Không có, nếu hắn hoài nghi, chỉ sợ mạng của muội cũng không còn chứ đừng nói gì đến cưỡi ngựa đi dạo khắp nơi, đúng không?” >”
Nàng cũng không dám nói cho người khác biết, kỳ thật từ lúc chưa bị gả vào Phỉ Thuý sơn trang, nàng đã “thật thà bẩm báo” tất cả mọi chuyện cho “trang chủ” biết… TT_TT
“Vậy là tốt rồi, sư phụ rất sợ hành tung của muội bị bại lộ, bởi vì hai nữ thích khách đảm đương giả dạng nha hoàn của muội đã bị đưa trở về.”
“Sao?”
“Muội không biết ư?”
“Muội… đương nhiên biết, lòng nghi ngờ của Phi Lãnh Nghệ quá nặng, ngay cả nha hoàn của hồi môn của muội cũng không được phép ở lại trong sơn trang.” Song Song cảm thất thật bất ngờ, nàng không biết rằng thì ra hai vị sư tỷ đã được đưa ngược trở về, thế mà nàng cứ tưởng bọn họ vẫn còn bị Phi Lãnh Nghệ giam giữ.
Thật may mắn hai vị sư tỷ không có việc gì, Song Song nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Sư muội.”
Ngũ sư huynh đột nhiên cầm lấy tay nàng, khiến Song Song đương trường ngẩn ra.
“Ngũ sư huynh?” 0_0?
“Lúc trước khi sư phụ chọn muội, ta cũng đã cố gắng xin người thu hồi mệnh lệnh, hoặc có thể phái người khác đi, nhưng mà… sư phụ không đồng ý.”
Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Ngũ sư huynh, nàng lập tức tỉnh ngộ: “Thì ra sư huynh đã giúp muội cầu xin sư phụ, cám ơn sư huynh, huynh đối với muội thật tốt.”
“Trong tổ chức còn rất nhiều người thích hợp hơn cho nhiệm vụ lần này, chuyện này thật quá nguy hiểm, đáng lẽ sư phụ không nên phái muội đi, ta cũng đã mắng qua Ngọc Thiền, nếu không phải nàng ta đề nghị sư phụ phái một người không giống thích khách, sư phụ cũng sẽ không chọn muội, muội cũng không phải chịu uỷ khuất gả cho Phi Lãnh Nghệ, sống ở đây để phải chịu đủ mọi tra tấn cùng với bị tên nam nhân kia tàn phá.”
“Ách… không sao, muội ở nơi này cũng không cảm thấy khổ.” Kỳ thật, mỗi ngày nàng đều được ăn ngon mặc đẹp, người trong sơn trang ai ai cũng kính trọng đối với nàng, so với khi còn ở tổ chức Mẫu Đơn tốt hơn mấy trăm lần…
“Huynh biết, muội cũng không muốn bị gả cho tên nam nhân kia, nhưng vì nhiệm vụ nên muội không thể không cho hắn chạm vào.”
Kiều Song Song thu hồi bàn tay đang bị Ngũ sư huynh cầm, vội cúi đầu chuyển thân mình sang hướng khác nói: “ Đây là nhiệm vụ, cũng chỉ có cách này mới có thể tiếp cận được hắn thôi.”
Nàng ý thức được hai má của mình đang nóng lên, vì không để cho sư huynh phát hiện nên vội quay mặt tránh đi chỗ khác…
Quái lạ, vì sao hai má của nàng lại đỏ lên chứ???
Khi sư huynh nói đến chuyện ấy, kỳ thật nàng mới phát hiện bản thân mình nào có cảm giác uỷ khuất, ngược lại nàng còn thích cảm giác cùng hắn đồng giường cộng chẩm, nhớ đến những lúc hắn hôn nàng, chạm vào nàng, rồi… ôi ôi… >”<=
Thẳng thắn mà nói, trừ bỏ uy hiếp nàng không được để lộ thân phận của mình, hắn cũng không có làm khó dễ nàng. Đương nhiên trừ bỏ ban đêm phải nén giận vì hắn yêu cầu nhiều quá, đến nỗi khiến cho toàn thân nàng phải xụi lơ, mệt mỏi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới lê lết thân mình cùng với hai chân như nhũn ra mà xuống giường, kỳ thật… hắn đối với nàng tốt lắm…
Bỗng một đôi cánh tay từ phía sau ôm lấy nàng…
“Ngũ sư huynh…?”
Kiều Song Song hoảng sợ, không dự đoán được Ngũ sư huynh sẽ ôm lấy nàng, mà còn lại ôm nàng rất chặt…
“Mỗi lần nghĩ đến tên nam nhân kia chạm vào muội, ngày ngày ôm lấy muội, ta thật muốn nổi giận! Ta giận chính mình không thể thay đổi được chuyện này, không thể nào bảo vệ tốt cho muội, mới đành phải bất đắc dĩ để muội thành vật hi sinh… bất quá, muội yên tâm, ta thề, chỉ cần tìm được cơ hội, ta nhất định sẽ giết chết hắn, đem muội cứu ra!”
Song Song vạn phần kinh ngạc, cho tới hiện nay, nàng chỉ biết Ngũ sư huynh đối với nàng rất tốt, nhưng nàng chỉ nghĩ Ngũ sư huynh chỉ là đem nàng làm muội muội mà đối đãi, và nàng vốn cũng chỉ xem hắn như huynh trưởng mà thôi…
Đột nhiên hắn ôm nàng như thế này, khiến cho nàng không biết nên làm thế nào cho phải…
Nàng đối với Ngũ sư huynh không có ý gì khác nha, ngược lại nghe hắn thề sống thề chết muốn giết Phi Lãnh Nghệ lại khiến trong lòng nàng thất kinh: “Ngũ sư huynh, muội…”
Không hề báo động trước, Ngũ sư huynh đột nhiên hôn nàng, khiến Song Song toàn thân cứng đờ, bị hành động này khiến cho thất kinh, nàng vội vàng dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra, liên tục lui nhanh về phía sau vài bước…
Ngũ sư huynh thế nhưng… lại hôn nàng?!
Nàng… thật không muốn cho hắn chạm vào môi mình nha, nhưng khi nhìn thấy Ngũ sư huynh vẻ mặt kinh ngạc, nàng mới ý thức được mình phản ứng hơi quá, sợ sẽ khiến hắn nghi ngờ.
“Ngũ sư huynh, huynh… nhanh đi đi, muội lo lắng lỡ như có ai nhìn thấy huynh sẽ bị hỏng mất việc lớn.”
Thần sắc Ngũ sư huynh hơi dịu lại, thì ra nàng lo lắng an nguy của hắn.
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội.”
“Muội rời đi cũng khá lâu rồi, người chăn ngựa sẽ nghi ngờ mất thôi, thật vất vả trà trộn vào đây được, chúng ta cũng không thể để cho thất bại có đúng không?” Kỳ thật nàng hi vọng hắn nhanh nhanh rời đi một chút, nhưng lại không biết cự tuyệt như thế nào, nên đành nói sang chuyện khác.
Ngũ sư huynh ngẫm lại, nếu chuyện lớn bị phá huỷ, không chỉ bị sư phụ quở trách mà còn không thể cứu được sư muội, vì thế đành gật đầu: “Được rồi, muội cũng cẩn thận, qua mấy ngày sau ta sẽ lại tìm đến muội.”
Sẽ lại tìm đến??? OoO!
“Không, huynh vạn lần đừng đến, muội… hi vọng huynh không cần nguy hiểm!” Oa oa… không cần, huynh đừng đến…!!! >o
“Muội quan tâm ta như vậy khiến cho ta rất vui, nhưng muội cứ yên tâm, kế hoạch của ta tốt lắm, sư phụ cũng đồng ý, không lâu sau ta sẽ đến tìm muội, muội nhất định phải kiên nhẫn chờ ta.”
Kế hoạch? Kế hoạch gì chứ? Nàng cảm thấy thật bất an, muốn mở miệng hỏi nhưng Ngũ sư huynh đã rời đi, trong chốc lát đã biến mất phía sau rừng cây…
Kế hoạch mà Ngũ sư huynh vừa nói, nhất định có lien quan đến việc ám sát Phi Lãnh Nghệ, vậy phải làm sao bây giờ???
Sớm biết như thế nàng đã không cần đẩy hắn ra nhanh như vậy, đáng lẽ nên hỏi rõ kế hoạch tiếp theo là cái gì, nàng phải cứu Phi Lãnh Nghệ!
Kiều Song Song tâm loạn như ma, giờ phút này nàng không còn tâm tình mà cưỡi ngựa, chỉ ảo não qua lại tới lui…
Chỉ lo lắng suông cũng không có biện pháp, vẫn là đi về trước rồi nói sau…
Nàng xoay người, đang định đi dẫn ngựa, đột nhiên cả người cứng đờ, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào người đang đứng phía trước mặt, hoảng sợ đến mức máu cả người như muốn đảo chiều…
Phi Lãnh Nghệ đang đứng cách nàng mười bước phía trước, hai tay chắp phía sau lưng, lẳng lặng nhìn nàng…
Ông trời! Hắn khi nào thì xuất hiện? Hắn ở đây bao lâu rồi? Hắn… hắn chẳng lẽ đã nhìn thấy tất cả rồi sao??? >”
“Trang… trang chủ…” >0
Thân ảnh cao ngất, nho nhã chậm rãi tiến đến gần nàng, Phi Lãnh Nghệ thản nhiên dừng lại trước mặt Song Song, đôi mắt cẩn thận ngắm nhìn dung nhan hơi tái nhợt của nàng…
“Mặt của nàng trắng bệt.” Bàn tay xoa xoa gương mặt của nàng, giọng điệu rất bình thản.
“Vậy… vậy ư?”
“Nhìn rất giống nàng đang khẩn trương.”
“Không… không có nha.” >0<
Chậc… đáng nghi quá!!!
Bàn tay đang vuốt ve hai má chuyển xuống cằm, hắn muốn nhìn nàng thật cẩn thận,,,
Trên gương mặt tái nhợt của nàng, đôi môi hiện lên một vệt sưng đỏ rất khả nghi, đôi mắt của Phi Lãnh Nghệ bỗng dưng chậm rãi hiện lên một đạo duệ quang…
Ánh mắt hắn sắc bén y hệt như lưỡi dao, nhìn chằm chằm khiến nàng thật chột dạ, lưng cùng lòng bàn tay không ngừng ứa ra mồ hôi lạnh… >”<
Hắn nhìn ra được cái gì sao?
“Nàng có việc giấu ta đúng không?”
“Không có!” Dù bị đánh chết cũng không thể nói cho hắn môi của nàng vừa mới bị nam nhân khác hôn qua, trực giác nói cho nàng, ngàn vạn lần cũng không được thừa nhận…
Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua đôi môi của nàng, đôi môi nhỏ xinh không hề được thoa son, nhưng lại đỏ bừng tựa như máu, tựa như…
Mới vừa có người hôn qua…
Dưới ánh nhìn sắc bén của hắn, mỗi dây thần kinh của nàng đều căng như dây đàn. Hắn… hắn đang nổi nóng, tuy rằng không nói, nhưng mà nàng biết, cả người hắn đều lộ ra nội diễm lửa giận… >0
Phi Lãnh Nghệ hung hăng hôn nàng, giống như đang tiến hành trừng phạt cái miệng nhỏ dám nói dối, nụ hôn mãnh liệt cơ hồ khiến cho Song Song không thở nổi, haizzz… mà cũng đúng thôi, biểu tình chột dạ hiện lên rõ ràng trên gương mặt của nàng, làm sao mà khiến hắn không nghi ngờ cho được, Phi Lãnh Nghệ chỉ cần liếc một cái là nhìn thấu …
Nụ hôn của hắn tựa như cơn gió mãnh liệt khiến nàng rối loạn đồng thời cũng hiểu được, nụ hôn của sư huynh không hề lay động được lòng của nàng, chỉ có tên nam nhân… ngoài lạnh lùng trong lòng cuồng nhiệt này… mới khiến cho nàng mất đi sự kiềm chế, một lần rồi thêm một lần nữa chìm sâu trong đó…
Song Song rốt cuộc hiểu được nàng đã yêu mến Phi Lãnh Nghệ mất rồi, sự do dự phải lựa chọn giữa tổ chức Mẫu Đơn cùng với Phỉ Thuý sơn trang cuối cùng đã có chân chính đáp án…
Mặc kệ hắn lấy nàng là vì lý do gì, là lợi dụng nàng cũng được, không thương nàng cũng không sao, chỉ cần nàng xác định bản thân mình thương hắn là được rồi.
Cho dù phải hi sinh tính mạng của nàng, nàng nhất định cũng phải bảo vệ hắn…
************
Qua mấy ngày sau, chuyện mà Kiều Song Song lo lắng rốt cuộc cũng đã đến.
Sáng sớm ngày hôm đó, sau khi nàng cùng lão phu nhân và San San đi chùa dâng hương về, quản gia liền chạy đến thông báo.
“Bẩm phu nhân, ngài về thật đúng lúc, trang chủ thỉnh phu nhân đến sảnh lớn, có vài vị khách đến chơi, nói rằng muốn gặp mặt phu nhân.”
“Là ai vậy?”
“Bọn họ nói là người thân của ngài.”
Nàng không có người thân nha! >”
Lời vừa sắp nói ra miệng, bỗng dưng cảm thấy cả kinh, một cái ý tưởng thật đáng sợ loé lên trong đầu, sẽ không phải là… >0<
“Bọn họ ở đâu?”
“Trong sảnh lớn phía trước ạ.” Quản gia vô cùng cung kính trả lời.
Lão phu nhân vừa nghe xong, cười nói: “Nếu có khách, con đi nhìn xem, không cần theo giúp ta đâu.”
“Vâng thưa mẹ, San San, nhờ muội đưa mẹ về phòng giúp tẩu.”
“Tẩu tẩu yên tâm đi, nương khoẻ mạnh lắm, xương cốt của mẹ so với cột đá của sơn trang chúng ta còn cứng hơn gấp mấy chục lần… ui da… đau!!!” >0
“Nha đầu thối, nói bậy bạ cái gì vậy?”
San San sờ sờ đầu, gương mặt vô tội quay sang uỷ khuất cùng với tẩu tử: “Tẩu xem, xương cốt của mẹ quả thật rất cứng, đầu của ta sắp bị mẹ đánh hỏng, hic!”
Phi San San đùa giỡn khiến mọi người tâm tình thật vui vẻ, ngay cả lão phu nhân cũng cười mắng nàng.
Khi lão phu nhân cùng San San đi rồi, Song Song lập tức thu liễm khuôn mặt tươi cười, kéo cao váy, hướng đại sảnh chạy đến…
Vừa bước đến cửa sảnh, sau khi nhìn thấy một nam một nữ, tâm tình của nàng lập tức liền như rơi vào đáy vựa thẳm…
Thật bất hạnh, nàng đoán đúng rồi…
Phi Lãnh Nghệ quay đầu lại, nhìn nàng rồi nở một nụ cười thật mê người: “Phu nhân, biểu ca cùng biểu tẩu của nàng đến thăm nàng đấy.”
Khi Kiều Song Song nhìn thấy “biểu ca” – Ngũ sư huynh, cùng với “biểu tẩu” – Ngọc Thiền sư tỷ đứng bên cạnh thì cả người đều ứa ra mồ hôi lạnh, nàng phải rất cố gắng mới có thể khống chế bản thân không biểu thị thái độ bị kinh khiếp ra ngoài, lúc này đây cả người Kiều Song Song cương cứng ngắc rất rõ ràng.
“Song Song muội muội.” Trầm Ngọc Thiền nhiệt tình chạy đến ôm lấy nàng: “Biểu muội tốt của ta, ta nhớ muội muốn chết, muội ở nơi này có khoẻ không? Đáng lẽ chúng ta nên sớm hơn một chút đến thăm muội, nhưng đều do biểu ca cứ bận việc buôn bán tối mắt tối mũi, nên phải dời lại hôm nay mới đến thăm muội được.”
“Biểu muội, đã lâu không gặp, thực xin lỗi, hiện tại mới có thể đến thăm muội, muội sẽ không trách biểu ca có đúng không?” Ngũ sư huynh cười, ánh mắt đầy thâm tình ẩn ý…
“Không đâu, muội được gặp lại biểu ca cùng biểu tẩu, vui mừng còn không kịp, như thế nào có thể trách?”
Kỳ thật là nàng muốn khóc còn không kịp cơ, ôi ôi… sự việc sao lại diễn ra thế này cơ chứ??? TT_TT
Song Song lúc này gần như bị doạ chết đứng rồi, đầu óc nàng loạn như ma, trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến Ngũ sư huynh cùng Ngọc Thiền sư tỷ giả dạng người thân của nàng đến nơi này…
Chính mình là cô nhi, không có người thân, nên càng không có biểu ca cùng biểu tẩu nha? Mà chuyện này… Phi Lãnh Nghệ cũng biết vô cùng rõ ràng.
Sư huynh cùng sư tỷ làm như vậy, chẳng khác gì nói thẳng với hắn rằng bọn họ là giả mạo, Phi Lãnh Nghệ dùng ngón chân cái thôi cũng suy ra được bọn họ chính là đồng bọn cùng với nàng.
Song Song kinh hãi nhìn về phía Phi Lãnh Nghệ, nhưng hắn vẫn thuỷ chung cười rất tao nhã…
“Khó có cơ hội được tiếp đón biểu ca cùng biểu tẩu đường xa đến chơi, nhất định phải đưa hai vị đi vòng quanh dạo chơi mới được.”
“Không, không cần đâu, biểu ca cùng biểu tẩu chỉ đến thăm thiếp một lúc thôi, chốc lát nữa hai người họ sẽ trở về thôi.”
“Chúng ta cũng không vội đâu, biểu ca cùng tẩu đặc biệt đến thăm muội, tẩu còn chưa có cùng muội tâm sự cho thoả những ngày xa cách, như thế nào có thể nhanh rời đi như vậy? Có phải hay không?” Trầm Ngọc Thiền vừa nói vừa trừng mắt nhìn Song Song.
Song Song lại vội vàng sửa lại lời nói: “Như vậy chúng ta đến Ngọc Bảo Lâu được không, chỗ đó là quán ăn nổi danh ở nơi này, muội đưa hai huynh tẩu đi nếm thử.”
“Làm gì lại tiêu hoang phí như thế, chúng ta không thích ăn sơn hào hải vị đâu, chỉ cần ở nhà làm vài món bình dân là được rồi.” Ngũ sư huynh nói.
“Hai người là khách quý của gia trang, nếu chỉ chuẩn bị vài món bình dân tiếp đãi quả thật cho thấy nhà chúng ta thật keo kiệt, có đúng hay không nương tử?”
Nụ cười của Phi Lãnh Nghệ rất thân thiết có lễ, nhìn qua hai người bọn họ thật thân thiết, nhưng mà lúc này Kiều Song Song trên lưng càng ứa ra mồ hôi lạnh nhiều hơn, nàng vẫn cố gắng duy trì trấn tĩnh ngoài mặt, bởi vì nàng biết, chỉ cần chính mình tiết lộ ra nửa phần, Phi Lãnh Nghệ nhất định sẽ giết bọn họ…
“Nếu không phiền thì…”
“Nương tử đã nói như vậy, thì nhất định hai vị đây chính là biểu ca cùng biểu tẩu của nàng, vậy ta nên chiêu đãi tốt hai vị.”
“Vậy, cung kính không bằng tuân lệnh, chúng ta không khách khí.”
“Như vậy, chi bằng tối nay hai vị cứ nghỉ lại Phỉ Thuý sơn trang có được không?”
Kiều Song Song nhịn không được âm thầm hút không khí.
“Không cần đâu, biểu ca cùng biểu tẩu còn có chuyện quan trọng, chỉ sợ không thể…”
“Chúng ta nào có việc bận nào đâu, cho dù có chuyện gì quan trọng đi nữa, thì cũng sẽ dành khoản thời gian thăm biểu muội, huống chi bây giờ hai người chúng ta là riêng đến thăm muội nha.” Trầm Ngọc Thiền trừng mắt liếc nhìn Song Song một cái.
“Một khi đã như vậy, mời hai vị cứ ở lại sơn trang vài ngày đi.”
Trầm Ngọc Thiền nhanh nhẹn giành nói, không cho sư muội có cơ hội mở miệng: “Cám ơn trang chủ hiếu khách, như vậy chúng ta không khách khí.”
Phi Lãnh Nghệ ôn nhu cười nhìn về phía thê tử, đôi môi vẫn duy trì nụ cười mê người cùng cử chỉ lễ độ nho nhã: “Phiền toái phu nhân, nàng đưa biểu ca cùng biểu tẩu đến phòng dành cho khách đi, nàng đã lâu không gặp người thân, nhất định là có rất nhiều chuyện muốn tâm sự, đúng không?”
Hắn vẻ mặt càng ôn nhu, biểu hiện càng mềm nhẹ thì Kiều Song Song trong lòng càng âm thần kêu khổ, nhưng cũng đành phải phối hợp với hắn giả bộ gương mặt tươi cười.
“Vâng, ta cùng biểu tẩu có rất nhiều chuyện muốn nói, khó mà có cơ hội được gặp nhau, hai chúng ta nhất định phải dành cả đêm nay để tâm tình.”
Haizzz… Song Song không có biện pháp, đành phải để sư tỷ Ngọc Thiền kéo đi…
Ôi trời…cái này… đại hoạ sắp ập xuống đầu của nàng rồi… TT_TT
************
Kiều Song Song sốt ruột đi qua đi lại trong phòng.
Ngũ sư huynh cùng Ngọc Thiền sư tỷ đang ở tại nơi này, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là bọn họ trà trộn vào đây là để tìm cơ hội ám sát Phi Lãnh Nghệ.
Trên thực tế, bọn họ sẽ không thể giết được hắn, bởi vì thân phận của bọn họ đã bại lộ mà vẫn chưa biết, cố tình nàng lại không thể nói, càng không hiểu được Phi Lãnh Nghệ nếu đã biết sự thật họ là thích khách, thì tại sao lại để cho bọn họ ở lại sơn trang? >”<
Nàng không hi vọng Ngũ sư huynh chết, càng không muốn Phi Lãnh Nghệ sẽ bị thương, vậy nàng phải làm sao bây giờ đây?
Song Song đi qua đi lại trong phòng đã hơn một canh giờ, nhưng nàng nghĩ đến phá đầu vẫn không ra biện pháp giải quyết.
Không được, nàng không chịu nổi, phải trực tiếp đi hỏi rõ ràng Phi Lãnh Nghệ mới được.
Tâm ý đã quyết, nàng kéo cao váy bước ra phòng khách, quyết định tiến đến thư phòng tìm Phi Lãnh Nghệ, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, một bóng người đã đứng đến trước mặt nàng, khiến nàng nhất thời ngẩn ra.
“Ngũ sư huynh?”
“Sư muội.”
“Huynh… huynh không thể đến nơi này nha.”
“Ta muốn gặp muội.”
“Nhưng nơi này là khuê phòng của muội, nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ bị hiểu lầm.”
“Muội yên tâm, không ai phát hiện ta vào đây đâu, hơn nữa nơi này rất ẩn mật, vào đây mới dễ dàng nói chuyện.”
Song Song cảm thấy thật sốt ruột, nhưng vì để cho hắn mau chóng rời đi, nàng đành phải nói: “Được rồi, có chuyện gì huynh nói mau đi.”
Ngũ sư huynh đem một cái bình sứ màu đen đưa cho nàng.
“Đây là cái gì?”
“Độc dược của tổ chức chúng ta.”
Kiều Song Song tâm cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn: “Này……”
“Độc dược này rất lợi hại, nó không màu không mùi, cho dù dùng ngân châm cũng không kiểm tra được độc tính, chỉ cần một giọt cũng đủ mất mạng, muội hãy tìm cơ hội cho vào bữa tối.”
“Không được.” Lời vừa mới nói khỏi miệng, Song Song liền cả kinh vì nàng từ chối quá nhanh, quả nhiên liền nhìn thấy Ngũ sư huynh biểu tình kinh ngạc, nên nàng vội vàng nói: “Nếu hạ độc trong bữa tối, thế chẳng phải huynh và sư tỷ Ngọc Thiền cũng trúng độc?”
Thì ra là sư muội lo lắng cho hắn, Ngũ sư huynh vui vẻ nói: “Yên tâm, ta cùng Ngọc Thiền sẽ uống trước thuốc giải, muội cũng vậy.” Nói xong hắn lấy ra một cái bình sứ màu trắng đưa vào tay nàng.
“Đây chính là thuốc giải, muội nhớ phải uống trước nửa canh giờ.”
Song Song ngốc lăng nhìn chằm chằm hai cái bình sứ trong tay, một bình là thuốc độc, một bình là thuốc giải, vì để tránh cho Ngũ sư huynh nghi ngờ, nàng vội vàng cất đi, làm bộ đồng ý kế hoạch của hắn.”
“Muội sẽ cố hết sức.”
“Ngàn vạn lần phải cẩn thận, biết không?”
“Muội biết, huynh nhanh rời đi đi.” Song Song thúc giục, trong lòng thầm nghĩ, mong sao hắn nhanh chóng rời đi nơi này, cứ việc đáp ứng hắn trước đã, việc khác tính sau.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng chân, khiến cho hai người vừa mới đi đến bên cạnh cửa cảm thấy cả kinh…