Hoa Giá Thích Khách

Chương 7: Chương 7




Sáng sớm tỉnh dậy, Kiều Song Song không cần hỏi, chỉ cần nhìn biểu tình của mọi người đã đủ hiểu được, chuyện nàng cùng Phi Lãnh Nghệ viên phòng xem ra tất cả mọi người đều đã biết… TT_TT

Hôm nay, nàng mệt đến nỗi ngủ thẳng đến giữa trưa mới bủn rủn từ trên giường bò dậy. Nha hoàn một bên vừa giúp nàng chải đầu, mặc quần áo, một bên che miệng cười trộm, bởi vì trên da thịt của nàng toàn là hôn ấn mà tên nam nhân kia để lại, hại nàng xấu hổ đến mức không biết giấu gương mặt đi chỗ nào… >”<

Nàng vốn muốn trốn tránh ở trong phòng không đi ra ngoài, nhưng hiển nhiên là có người đi bẩm báo với lão phu nhân nàng đã thức dậy, lão phu nhân liền phái người đến thỉnh nàng, nói rằng phu nhân muốn con dâu trò chuyện với mình, nàng đành ngượng ngùng đi ra khỏi phòng ngủ…

Dọc theo đường đi, Song Song phát hiện mỗi người hầu đều nhìn sắc mặt của nàng rồi đều cười hi hi, giống hệt như gương mặt của phật Di Lặc tươi cười khiến nàng càng thêm ngượng ngùng.

Mấy gương mặt tươi cười ấy giống như đang nói với nàng, chúc mừng dốc hồng của nàng.

Có cần cao hứng như vậy không chứ??? =_=!

Bất quá nàng cũng chỉ là muộn một ngày mới cùng trượng phu động phòng, hơn nữa cả đêm qua bị gây sức ép một đêm, nàng cũng quên mất mình đã chìm vào giấc ngủ như thế nào, chỉ cảm thấy mỏi mệt quá, chỉ sợ nếu không phải là nha hoàn kêu nàng, thì ngay cả cơm trưa nàng cũng bỏ luôn.

Cơm trưa hôm nay là dùng ở trong phòng của lão phu nhân, hơn nữa, nữ quyến của Phỉ Thuý sơn trang cũng tập trung rất đầy đủ…

“Con dâu ngoan của ta, làm tốt lắm, ta chỉ biết ánh mắt của ta là đúng mà, chọn con quả thật đúng đắn! Lúc đầu ta cứ lo sợ Lãnh Nghệ cứ cố chấp cứng đầu không chịu nối dõi tong đường đâu.”

Lão phu nhân thân thể mạnh khoẻ, tinh thần minh mẫn, một chút cũng không hề giống với người nhiều bệnh yếu ớt mà bên ngoài đồn đại…

Nghe thấy những lời mà lão phu nhân nói, Kiều Song Song xấu hổ, gương mặt đỏ ửng…

Lão phu nhân đối với nàng cực kỳ yêu thương, trong giờ cơm trưa không ngừng gắp đồ ăn cho nàng, dùng xong bữa vẫn còn luyến tiếc nắm tay Song Song, còn gọi người pha một ấm trà Quan Âm thượng hạng, rồi làm thêm một chút điểm tâm ngon bảo nàng nếm thử…

Lão phu nhân thật hiền lành ngược lại làm cho nàng cảm thấy áy náy. Người của Phỉ Thuý sơn trang so với nàng tưởng tượng không hề giống một chút xíu nào hết đó, mọi người tốt bụng lại vừa hiếu khách, vạn nhất có một ngày, bọn họ biết được nàng là thích khách, khi ấy phải làm sao bây giờ? Mọi người có còn dùng thái độ này đối xử với nàng nữa không?

“Mẹ, mẹ nói không đúng, là con coi trọng tẩu tẩu trước chứ, rồi mới cùng mẹ nói vị cô nương này tốt.” San San không đồng tình nói.

Kiều Song Song cảm thấy kỳ quái, nhịn không được hỏi: “Muội gặp qua ta trước đây rồi sao?”

“Đương nhiên, lần trước ở Bạch……” Mới nói được một nửa, lập tức có vài bàn tay không hề hẹn nhưng lại rất ăn ý cùng bịt miệng của San San lại, thái độ rất là kích động…

Kiều Song Song ngơ ngác nhìn mọi người, không hiểu các nàng tại sao tự nhiên lại che miệng San San lại như thế, lại còn rất kích động nữa chứ? O_O!

Biểu thẩm cười hì hì tiếp lời: “Ai nha, không phải, là… Bạch sư phụ đưa tới một bức hoạ thôi.” Đồng thời nháy mắt với mọi người, lập tức, mọi người tỉnh ngộ vội vàng phụ hoạ…

“Đúng, đúng vậy, chính là bứa hoạ thôi, lúc bà mai Trương làm mối, có nhờ Bạch sư phụ đem bức tranh vẽ diện mạo của các cô nương đưa đến chỗ chúng ta đó mà!”

“Chúng ta ấn tượng nhất, chính là đôi mắt của Song Song trong bức hoạ.”

“Đúng vậy, cộng thêm gương mặt tròn tròn hình trái xoan, rất có phúc khí.”

“Vừa nhìn thấy là biết đây chính là một cô nương tốt có thể giúp chồng dạy con.”

Kiều Song Song tỉnh ngộ, nhưng lại tò mò, nghi hoặc hỏi: “Vậy… tại sao lại che miệng của San San muội?”

Lão phu nhân phản ứng cũng rất nhanh, lập tức trả lời: “Đương nhiên phải che miệng của nó, trưởng bối đang nói chuyện, làm sao đến lượt của tiểu bối, mỗi lần nó cướp miệng, chúng ta hay dùng chiêu này che miệng của San San lại không cho nói, con dâu ngoan, về sau con sẽ biết đây là thói quen của chúng ta.”

Những người khác cũng liên tục phụ hoạ, bắt đầu quở trách San San không biết lớn nhỏ, ngay cả tuyển chị dâu cũng muốn tranh công, mà San San tự biết thiếu chút nữa là nói lỡ miệng, cũng vội vàng gật đầu chịu tội…

Thì ra là như vậy a…

Haizzz… có thể được một gia đình lớn như vậy yêu mếm, nàng quả thật cảm thấy hạnh phúc nhưng thật khó tin đây là sự thật mà không phải giấc mơ, cũng thực cảm kích, tuy rằng nàng mới đến nơi này không lâu, nhưng mọi người đã xem nàng như là người nhà mình, không hề có một tí cảm giác xa lạ nào…

Không biết từ bao giờ, nàng cảm thấy ở trong ngôi nhà này thật thích, thật ấm áp khi có được người thân…

Nàng vốn nghĩ rằng, đại gia tộc quyền thế thì sẽ rất nghiêm cẩn, lễ nghi khó khăn, vốn nàng rất lo lắng, sợ rằng chính mình không thích ứng nổi, nhưng trải qua hai ngày ở chung, nàng liền cùng những người xa lạ này biến thành người nhà…

Lão phu nhân chẳng những mang khí thế của một nữ gia chủ mẫu, mà giơ chân nhấc tay còn tràn ngập khí khái hào sảng, có thể tưởng tượng được rằng, lúc còn trẻ, nàng cũng là một nữ hiệp không câu nệ tiểu tiết, không những thế, mà mỗi vị nữ quyến của Phỉ Thuý sơn trang cũng đều mang một nghĩ khí hào hiệp pha lẫn tính hài hước đáng mến, rất dễ dàng ở chung với họ…

Nàng nhịn không được nhớ đến thời còn ở tổ chức Mẫu Đơn, thuở nhỏ, nàng cùng với các vị sư huynh sư tỷ ở cùng suốt tám năm, tám năm ấy không hề bằng với hai ngày vừa qua.

Ở Mẫu Đơn, nàng luôn nơm nớp lo sợ, bởi vì thân phận tổ chức Mẫu Đơn đặc thù, nên nội quy rất nghiêm cẩn, sư muội sư đệ không có khả năng cùng với sư huynh sư tỷ ngồi ăn cùng nhau, càng đừng nói đến cài nhau ầm ỹ, đùa giỡn vô tư…

Nếu… nàng không phải là thích khách thì tốt biết bao…

Nếu… nàng có thể trở thành một người trong đại gia đình này… thì thật hạnh phúc…

Tuy rằng mọi người, ai ai cũng đối với nàng rất tốt, nhưng trong phần đông nữ quyến, Kiều Song Song chú ý đến một đôi mắt, đó là một mỹ nhân rất đẹp, nàng ấy tựa như thiếu nữ bước ra từ trong tranh, bộ dạng thanh tao cao nhã, ngay cả Song Song là nữ nhân mà còn phải thấy kinh diễm…

Khi ánh mắt của hai người giao nhau, vị nữ tử kia thanh đạm cười.

Song Song nhớ rất rõ người nữ nhân ấy, hôm qua lúc mời trà mẹ chồng, vị nữ tử ấy cũng có mặt ở đó, luôn nhìn theo nàng không rời.

Tuy rằng lúc ấy có rất nhiều người, nàng không nhớ được ai với ai, nhưng ấn tượng đối với vị nữ tử ấy lại khắc rất sâu, bởi vì cuộc đời này, nàng chưa từng gặp qua ai xinh đẹp như thế…

Kiều Song Song thật rất tò mò thân phận của đối phương, vì nàng cảm thấy vị nữ tử ấy hình như không phải người của Phỉ Thuý sơn trang, bất quá lúc ấy mọi người ồn ào náo nhiệt ầm ỹ, nàng không có cơ hội hỏi, thẳng đến khi cơm trưa xong xuôi, Phi San San lôi kéo tay nàng đi tham quan sơn trang, nói rằng muốn cho nàng quen với hoàn cảnh của toàn sơn trang, Song Song mới thừa dịp hỏi.

“Vị nữ tử mặc áo màu xanh nước biển là ai vậy?”

“Mặc áo màu xanh nước biển? Là ai vậy nhỉ?”

“Lúc ở trong phòng của mẹ, vị ấy thuỷ chung ngồi ở góc, rất im lặng nhưng lại mang theo khí chất xuất chúng, nàng ấy có bộ dạng rất xinh đẹp.”

San San bừng tỉnh đại ngộ: “A, tẩu tẩu đang nói đến Phó tỷ tỷ sao, Phó tỷ tỷ là khách quý của Phỉ Thuý sơn trang chúng ta, bởi vì thân mình có bệnh nhẹ, nên tạm thời ở nơi này tĩnh dưỡng.”

“Nàng bộ dáng thật xinh đẹp.”

“Đúng vậy, Phó tỷ chẳng những xinh đẹp mà cầm, kỳ, thư, hoạ tất cả đều tinh thông.”

“Nàng có hứa gả cho ai chưa?”

“Vẫn chưa có đâu.”

Kiều Song Song đoán, nói: “Một cô nương xinh đẹp như nàng, nhất định có rất nhiều người theo đuổi đúng không?”

“Ha ha, đâu chỉ là được theo đuổi, số người muốn gặp tỷ ấy, từ vương công quý tộc đến phú quý hoà kiệt, nếu xếp thành hàng có thể dài từ thành đông đến thành tây, phải đợi từ ban ngày cho đến lúc trời tối, nhưng nếu không thật sự có bản lãnh, muốn tỷ ấy liếc mắt một cái thì quả thật còn khó hơn so với lên trời.”

“Phó tỷ nổi danh như vậy ư?”

“Đương nhiên rồi, tỷ ấy chính là hoa khôi của Thiền Quyên Lâu, là mỹ nhân danh chấn Giang Nam mà…” Thôi tiêu rồi >0
Vẻ mặt Song Song kinh ngạc: “Phó tỷ… chính là Quân Quân cô nương của Thiền Quyên Lâu sao?”

(Các bạn muốn đọc truyện về vị hoa khôi xinh đẹp Quân Quân này thì mời tìm đọc bộ Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp, bộ đó cũng thuộc hệ liệt của bộ này và cũng rất hay, he he ^^=)

Ngày ấy, lúc nàng giả dạng làm kỹ nữ của Thiền Quyên Lâu, nhưng cũng không có cách nào nhìn thấy được Quân Quân cô nương, bởi vì hoa khôi của Thiền Quyên Lâu có hẳn một khu sống cho riêng mình cùng với tỳ nữ hầu hạ, ngày thường không dễ dàng gặp người, cho nên các sư tỷ của nàng cũng chưa từng nhìn thấy được Quân Quân cô nương…

Cho tới tận bây giờ, nàng mới biết được hoá ra Quân Quân cô nương họ Phó, mà ở trên giang hồ, chuyện người duy nhất được hoa khôi của Thiền Quyên Lâu xem trọng chính là trang chủ của Phỉ Thuý sơn trang đã không còn là chuyện mới mẻ.

Vị Phó cô nương này xuất hiện ở đây, có thể suy nghĩ là vì cái gì???

Nhì thấy San San biểu tình sợ hãi, Kiều Song Song ngược lại vội an ủi nàng: “Yên tâm, ta đã sớm biết được chuyện của nàng ấy và đại ca của muội.”

Phi San San vội vàng xua tay: “Không không không, đó đã là chuyện quá khứ, hiện lại đại ca đã lấy tẩu, đương nhiên sẽ không giống nhau, Phó tỷ nhiều lắm thì chỉ là thiếp…”

Ắc… >0
Nàng thật muốn cắn tiệt cái lưỡi của mình, cư nhiên hoảng quá nói bậy, vội vàng sữa chữa…

“Tẩu tẩu, tẩu đừng hiểu lầm, muội chỉ là so sánh, đại ca nhất định sẽ không lấy Phó tỷ làm thiếp, bởi vì đại ca vừa mới lấy tẩu, như thế nào có thể nhanh như vậy đã nạp thiếp, có đúng hay không?”

Càng giải thích, San San càng cảm thấy không ổn, vì thế vội vàng chạy nhanh nói sang chuyện khác, lôi kéo tay Song Song.

“Đi nào, chúng ta đến bãi cỏ phía sau núi đi, tẩu không phải nói muốn nhìn đàn ngựa mà nhà chúng ta nuôi dưỡng sao, đi thôi.”

Kiều Song Song gật gật đầu, đi theo San San, mặt ngoài nàng trông như bình tĩnh không có việc gì, trên thực tế tất cả tâm tư đều theo tại trên người của vị mỹ nhân kia…

Thì ra, Phi Lãnh Nghệ cũng có ý muốn lấy Quân Quân cô nương…

Cũng khó trách, thì ra hắn lấy nàng không phải là do tự nguyện, nhưng mà, khi nghĩ đến trong lòng hắn còn có một người con gái khác, mà người con gái ấy lại còn rất xinh đẹp,Kiều Song Song không khỏi cúi đầu, một tay đặt trên ngực…

Vì sao… lòng của nàng lại đau như vậy…?

************

Kỳ quái? Tại sao lại tìm không thấy?

Kiều Song Song lục lọi, đem phòng bới tung lên tất cả các chỗ, tìm khắp các địa phương nhưng thuỷ chung vẫn không tìm thấy phương thuốc mà Tôn đại nương đã giao cho nàng.

Rõ ràng nàng vừa nãy còn để bên người, như thế nào mới ra ngoài vòng vo đi dạo chốc lát đã không còn nhìn thấy? >”<

Không được, nếu tìm không thấy thì phiền toái rồi đây! Trải qua mấy ngày vu sơn mây mưa, nàng có thể hội thụ thai, vì để tránh cho việc này, trước khi nàng xuất giá, Tôn đại nương đã đưa cho nàng một thiếp dược, nói rằng nàng phải uống trong vòng ba ngày mới tránh được mang thai…

Vấn đề là… tại sao lại tìm không thấy chứ, hay là nàng đã đánh rơi ở chỗ nào khác rồi?

Vừa nãy mới đi về từ sân phòng của lão phu nhân, nói không chừng là làm rơi ở trên đường về, không được, nếu rơi vào tay người khác là nguy rồi…

Vì thế, nàng vội vàng đi ra, vội chạy tìm trở về…

Nàng là trang chủ phu nhân, phong thái phải đường hoàng, thoả đáng, vì thế khi có người nhìn, cử chỉ của nàng rất đoan trang thanh nhã, nhưng khi bốn bề vắng lặng, Song Song lập tức ngồi xổm xuống, bộ dáng giống hệt con chó nhỏ quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm khắp nơi…

Có thể rơi trong bụi cỏ hay không đây? >”
Cố gắng tìm thôi, kết quả, đồ vật muốn tìm thì không thấy, nhưng lại thấy một đôi giầy thêu…

Theo hướng giày thêu nhìn lên trên, hé ra một khuôn mặt đang đối với nàng mỉm cười…

“A, Phó… Phó cô nương.”

Kiều Song Song vội vàng đứng dậy, xấu hổ cười cười…

Phó Quân Tú cúi người thi lễ: “Phu nhân.”

Không hổ là tiểu thư khuê các, mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù nhìn thấy mình có cử chỉ kỳ quái cũng không ngạc nhiên, giơ tay nhấc chân cũng rất uyển chuyển động lòng người.

Mắc cỡ quá, cư nhiên bị người ta nhìn thấy >“<=

“Hôm nay thời tiết thật tốt, ta đang thưởng thức hoa cỏ đó mà.” Song Song bịa cái lý do, xấu hổ muốn che dấu cử chỉ kỳ quái của mình.

“Có phải phu nhân đang tìm vật gì đó bị đánh rơi?”

“Làm sao cô nương lại biết?”

Phó Quân Tú thần bí cười, lấy từ trong tú ra một bao đồ vật: “Thứ mà phu nhân tìm, có phải là bao thuốc này không?”

“A, đúng, đúng rồi, chính là bao thuốc đó.” Kiều Song Song vừa mừng vừa sợ, vội vàng lấy trở lại, này thật đúng là gói thuốc mà Tôn đại nương đưa cho nàng đây: “Cám ơn cô nương.”

Phó Quân Tú nhẹ mỉm cười, xinh đẹp tao nhã đến động lòng người, ngay cả Song Song là một nữ tử mà cũng ngây ngốc cả người…

Nàng không thể không thừa nhận, nếu Phó cô nương cùng Phi Lãnh Nghệ đứng cùng bên nhau, quả thực là trời đất sinh một đôi, nếu phải lựa chọn, thì bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ chọn vị nữ nhân xinh đẹp như Phó Quân Tú, bằng không chính là ánh mắt bị mù.

“Phu nhân, phu nhân làm sao vậy?”

“Thật xinh đẹp.”

Đường đột được ca ngợi, Phó Quân Tú đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười: “Phu nhân quá khen.”

“Là thật mà, ta chưa bao giờ thấy qua vị nữ tử nào xinh đẹp như cô nương, nếu ta là nam tử, nhất định sẽ vì cô nương mà hồn điên bát đảo.”

Những lời của Song Song khiến cho Quân Tú nở nụ cười, cúi đầu nói nhỏ: “Khó trách vì sao hắn lại thích phu nhân như vậy…” ^^=

“Hả? Cô nương nói cái gì?”

“Không có gì, tiểu nữ nói rằng, nữ tử thứ nhất ca ngợi tiểu nữ chính là phu nhân.”

“Sao? Làm sao có thể như thế?”

“Bình thường, những nữ tử đã làm thê tử chỉ đối với nữ nhân thanh lâu hận nghiến răng nghiến lợi mà thôi.”

Haizzz… trước tiên đừng nói thân phận của mình là kỹ nữ thanh lâu, người bình thường khi biết trượng phu đem kỹ nữ về nhà, đều chỉ nghĩ duy nhất một lý do, nhưng vị phu nhân này đối với nàng không hề tức giận, ấy vậy mà còn khen nàng xinh đẹp, thật sự là một nữ tử đặc biệt nha.

“Kỳ thật cũng không thể trách những người như cô nương, ai cũng đều là vì bất đắc dĩ, nào có ai muốn đạp hư mình mà dấn thân vào thanh lâu… haizzz… ta nghĩ, sống ở kỹ viện không phải là không tốt, mà là không phải do các ngươi nguyện ý, cho nên trách nhiệm không phải là của các ngươi, nếu có trách thì chỉ có thể trách đám nam nhân, có đúng hay không?”

Phó Quân Tú mim cười, che miệng dịu dàng nói: “Phu nhân thật là một người thú vị.”

“Nữ nhân nói ta thú vị, cô nương cũng chính là người thứ nhất đó.” Kiều Song Song thè lưỡi nói… ^^=

Biết rõ mình là kỹ nữ của Thiền Quyên Lâu, hơn nữa lại là hồng nhan tri kỷ của phu quân nhà nàng, thế mà chẵng những không hề phòng bị, lại còn thật tâm khen ngợi mình xinh đẹp, nói năng rất thẳng thắn, tính tình thì sang sảng không chút nào làm ra vẻ, Phó Quân Tú từ từ hiểu rõ được nguyên nhân vì sao Phi Lãnh Nghệ muốn lấy vị nữ tử thú vị này.”

Đôi mắt đẹp hướng nhìn gói thuốc trên tay Song Song: “Thân mình của phu nhân không thoải mái sao ạ?”

“Sao cơ? Làm gì có chứ!”

“Nếu vậy, gói thuốc trên tay phu nhân là……”

Nghe nàng nhắc tới, Kiều Song Song rốt cục mới chực nhớ ra việc mà chính mình còn chưa làm.

“Thuốc này là… để dùng bổ cho thân mình, ta còn có việc… ta đi trước đây.” Nói xong, Kiều Song Song vội vàng chạy về trong nội điện.

Phó Quân Tú nhìn theo bóng dáng đang cuống quýt rời đi kia, rồi sau đó thướt tha xoay người, hướng phòng nghị sự mà đi đến…

Phi Lãnh Nghệ đang ở nơi đó đọc các báo cáo về tình hình giao dịch về số lượng ngựa đang được nuôi trên bãi cỏ…

Trừ khi nào có chuyện khẩn cấp, bằng không khi hắn đang bận, tuyệt đối không hy vọng có ai quấy rầy.

“Trang chủ, ta có một chuyện muốn bẩm báo.”

“Đợi lát nữa rồi nói sau.” Phi Lãnh Nghệ không thèm ngẩng đầu, vừa trả lời vừa chuyên chú đọc báo cáo.

Giao dịch ở phương Bắc có chút vấn đề, hắn đang viết chỉ thị, lập tức sẽ phái người đưa khoái mã đi, chuyện gì cũng không cấp bách như chuyện này.

“Ta muốn nói chuyện, rất khẩn cấp.”

“Gấp giống như có tai nạn chết người sao?” Ngữ khí của Phi Lãnh Nghệ cực kỳ lạnh nhạt, trong lòng vốn đã nghĩ việc mà Phó Quân Tú nói chẵng đáng lo, chắc đại khái là vài việc nhỏ của nữ nhân.

“Nghiêm túc mà nói, việc này đích xác có liên quan đến mạng người.”

“Ờ…” Người ngồi trước bàn làm việc vẫn thờ ơ…

“Vừa nãy ta nhìn thấy phu nhân cầm một bao dược thảo…”

Vẫn thờ ơ như cũ…

“Ta nghĩ đến phu nhân cầm dược thảo vốn là dùng để tẩm bổ thân mình…”

Vẫn thờ ơ…

“Ta mới tò mò nhìn một chút, phát hiện bên trong là thuốc nạo thai…”

Người mà nãy giờ vẫn đang thờ ơ đột nhiên ngẩn mạnh đầu, hai mắt bắn ra tia giận dữ.

“Cái gì?”

Phó Quân Tú thản nhiên nói: “Chắc lúc này, nàng hẳn đã trở về phòng, đem bao thuốc kai ngâm vào nước nóng…”

Nói còn chưa xong, bóng dáng kia đã bay ra đến cửa, vội vàng hướng nội viện chạy đến.

Hử? Nhanh như vậy mà đã không thấy tăm hơi?

He he, Phó Quân Tú che miệng cười khẽ, quả nhiên đúng như nàng dự đoán, chỉ có phu nhân mới có thể khiến cho Phi Lãnh Nghệ mất bình tĩnh, cái gì mà cho dù bão thổi cũng bất động, núi băng sụp xuống mà ánh mắt vẫn không thay đổi, nàng vừa mới nói vài câu mà hắn đã biến sắc mặt, chạy như bay ra khỏi cửa.

Ha ha, nhìn hắn biến sắc mặt quả thật thú vị, cũng không uổng phí nàng đi phen này… ^^=

Kỳ thật, nàng đã sớm đem thảo dược đánh tráo, cho dù uống hết cũng không có việc gì, càng thêm dưỡng dung nhan, bổ khí huyết thôi…

Haizzz… thật nhàm chán quá đi, từ giờ đến bữa tối còn đến một canh giờ, nàng đi ngủ trưa thôi…

Thân hình uyển chuyển, mềm mại chậm rãi chuyển người, hướng đến phòng của mình đi đến…

Kiều Song Song bưng chén thuốc, sau khi uống hết đến giọt cuối cùng, nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm nước thuốc còn đọng lại bên môi, đột nhiên một trận gió lạnh tảo đến, khi vừa cảm giác thấy có điều kỳ quái, nàng xoay người nhìn lên thì vừa vặn chống lại một gương mặt âm trầm đáng sợ…

“A…” Nàng sợ đến mức đánh rơi cái chén trong tay, thân mình cũng theo đà ngã về phía trước…

Một cánh tay rất nhanh ôm lấy thắt lưng của nàng, tay kia thì đồng thời bắt được cái chén.

Nàng trừng mắt hắn, vẻ mặt kinh hoàng…

Người này làm gì mà không lên tiếng gọi, cứ đột nhiên xuất hiện như thế, bộ muốn hù chết nàng hay sao?

Phi Lãnh Nghệ sắc mặt cực kỳ khó xem, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào chén thuốc trống rỗng trong tay, sau đó quay đầu, đưa ánh mắt sắc bén nhìn nàng: “Nàng uống hết rồi ư?”

“Phải… ơ… đúng vậy…” Trái tim Song Song đập mạnh như nổi trống, một cỗ sợ hãi bắt đầu dâng lên khi nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của hắn, hắn… hắn giống như là đang tức giận…

Không… không phải “giống như”, mà hiện tại là… hắn thật sự rất tức giận, ánh mắt hắn trừng nàng, tựa như… muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống… >”
Hắn… hắn biết rồi ư? Nhưng sao hắn lại nổi giận đến như vậy chứ, chẳng lẽ… không có khả năng nha!

“Nhổ thuốc ra.”

Song Song sửng sốt, người này đang nói chuyện ma quỷ gì vậy chứ? Nhất định là nàng nghe lầm rồi…

“Ta nói nhổ ra.” Hắn trầm giọng mệnh lệnh.

Kiều Song Song nghe xong hoảng sợ kinh hô: “Đừng nói giỡn.” >0
“Biểu tình của ta giống như đang nói giỡn sao?”

Hắn quả nhiên đã biết!

“Không được.” Tuy rằng rất khâm phục hắn thần thông quảng đại, nhưng muốn nàng nhổ ra, hổng dám đâu… >0<

“Nàng dám nói không sao?”

Ánh mắt của hắn thật khiếp người, tuy rằng giọng nói rất nhẹ, nhưng sắc mặt quả thật rất đáng sợ, nếu là người thông minh, nhìn thấy cục diện này thì không nên tiếp tục chống đối với hắn, người ta đã nói “kẻ biết thức thời thì mới là trang tuấn kiệt”…

Nhưng mà, có đôi khi, nàng cũng thật rất quật cường, ví dụ như… chính là lúc này…

“Không.” (Song tỷ gan gớm… =__=!)

Dù sao thì cũng đã uống hết rồi, người này còn muốn như thế nào chứ? Hứ, không biết là không thể đem thuốc nhổ ngược lại ra sao?

Thái dương Phi Lãnh Nghệ co rút, gân xanh hiện lên báo hiệu thời điểm cơn giận của hắn sắp bộc phát…

Khi nàng vẫn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã mạnh mẽ đem nàng ôm lấy, đặt nằm úp sấp trên đùi, đưa lưng cùng mông hướng lên trên…

“Ngươi làm gì vậy, buông ta ra! Buông ra nha!” Nàng giãy giụa tứ chi, ý đồ muốn trốn thoát.

Đến lúc Phi Lãnh Nghệ mang một cái chậu đặt phía trước mặt nàng, Song Song càng thêm luống cuống, từ sớm đã biết hắn là nói thật, hơn nữa còn không đạt mục đích thề không bỏ qua.

“Họ Phi kia, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám… nôn…!”

Họ Phi đương nhiên dám, bàn tay hắn đặt trên bụng của nàng, đột nhiên vận sức, Song Song cảm thấy dạ dày đột nhiên quặng lại, chốc lát sau, nàng nôn ra một tiếng, đem thuốc nước phun hết ra ngoài…

Dưới sự bức bách một lần nữa của hắn, nàng lại một lần nữa nôn ra thuốc nước, chẳng những nôn ra toàn bộ thuốc đã uống, còn nôn ra luôn cả nước…

Song Song tức giận thở gấp liên tục, nôn mửa chuyển thành ho khan dữ dội, nàng ho đến nỗi hốc mắt đều đỏ, Phi Lãnh Nghệ… ngươi thật độc ác, hic… nàng hận hắn đến chết… hic…

Ôi… người nàng thật khó chịu… hắn còn muốn tra tấn nàng đến bao giờ chứ?

Lúc này, nàng vô lực ngồi phịch trong lòng hắn, không còn sức lực phản kháng, mặc kệ hắn tuỳ ý ôm lấy nàng…

Lúc nàng vẫn còn thở hổn hển tựa vào hắn, bỗng nhiên có một chén nước đưa đến trước mặt nàng…

“Uống đi.” Hắn mệnh lệnh.

Nàng làm như không nghe thấy, giận dỗi quay đi không thèm uống, tiếp tục biểu hiện kháng nghị.

“Ta rất vui lòng dùng miệng giúp nàng uống nước.”

Kiều Song Song vừa giận vừa sợ, hiểu được rằng nếu cùng người này đấu, thì bản thân nàng sẽ thất bại thê thảm, cân nhắc một chút, nàng quyết định là không nên cãi lời của hắn thì sẽ tốt hơn, nhưng mà, lúc này thân thể nàng quả thật chẳng thoải mái một chút nào…

“Ta còn muốn nôn…”

Nữ nhân nhu nhược, bé nhỏ cuộn tròn trong lòng, tiếng nói khàn khan nghe thật đáng thương, khiến cho gương mặt lạnh lùng nãy giờ hơi hơi biến đổi, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó tiếng nói trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng đến nỗi khiến cho người ta phải ngây ngốc nghe theo.

“Uống một chút nước đi, nàng sẽ cảm thấy thoải mái hơn, sẽ không còn cảm thấy muốn nôn nữa đâu.”

Phi Lãnh Nghệ ôn nhu, nhẹ nhàng như vậy, khiến cho Song Song bị mê hoặc, ngây ngốc nghe theo.

Khi hắn dùng thái độ uy nghiêm mệnh lệnh, nàng tuy rằng rất sợ hãi nhưng vẫn không đánh mất ý chí chống cự, nhưng mà… khó có lúc hắn ôn nhu nhẹ nhàng như vậy, phản phất giống như Phi đại ca mà ngày xưa quan tâm, chăm sóc nàng đang xuất hiện…

Nàng không hề cự tuyệt, ngoan ngoãn làm theo lời của hắn, hé miệng, để cho hắn giúp nàng uống từng ngụm nước…

Quả nhiên đúng như lời hắn nói, nàng cảm thấy thật thư thái, không còn cảm giáctrầmm trọng muốn nôn mửa nữa…

Kế đến, hai người ai cũng không nói gì, nàng cũng liền như thế tựa vào lòng của hắn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mà Phi Lãnh Nghệ cũng ôm lấy nàng, bàn tay khe khẽ vuốt mái tóc của nàng…

Tình cảnh yên bình cùng thân mật này khó mà có được, nên hai người rất ăn ý, không ai muốn đánh gãy…

Song Song nhịn không được suy nghĩ miên man, vì sao Phi Lãnh Nghệ lại không cho nàng uống thuốc? Chẳng lẽ hắn muốn nàng mang thai sao?

Suy nghĩ này vừa loé lên khiến cho nàng hoảng sợ, có sao? Hắn phải hi vọng nàng thụ thai, thì mới có thể bắt nàng nhổ ra thuốc, hành động này của hắn đại biểu cho cái gì chứ???

Song Song sợ hãi chính mình tự đa tình, nhưng nàng không thể không nghĩ đến việc này.

Ỷ ôi trong lòng hắn, nghe tiếng trái tim của hắn đập trầm ổn, nam nhân này tâm phòng định thật giống như Trường Thành, nàng vĩnh viễn cũng không hiểu được hắn rốt cục là suy nghĩ cái gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.