Hoa Giá Thích Khách

Chương 1: Chương 1




Ban đêm tĩnh lặng…

Trên mái ngói nóc nhà, chợt xuất hiện một bóng đen di chuyển rất nhanh, đang hướng đến gian toà nhà lớn, lén lút đi tới…

Dưới ánh trăng sáng, một bóng dáng với trang phục đen tuyền, thân mình xinh đẹp cùng với đường cong dịu dàng, trên mặt che một miếng vải đen, chỉ lộ ra một đôi mắt to trong trẻo và linh hoạt.

Hắc y nữ tử vô thanh vô tức tiến vào một gian phòng, sau đó lặng lẽ đi đến bên giường, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào vị nam tử đang ngủ say trên giường…

“Nè, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi.” >”< Bị quấy rầy nam tử chậm rãi mở đôi mắt còn nhập nhèm, sau đó liền biểu lộ một thái độ kinh hãi…

“Á, đừng có lớn tiếng nha.” Hắn y nữ tử cảnh cáo.

“Ngươi… ngươi là ai?” “Ngươi tốt thất là không nên biết ta là ai, ta mà nói ra sẽ hù chết ngươi… ”

“Ngươi là mẫu đơn thích khách?” Con ngươi trong suốt trợn tròn mắt: “Á! Ngươi làm sao biết được vậy?” Nàng thật dễ dàng cung khai, khiến đối phương mới thật sự cảm thấy chuyện này hơi… bất đắc dĩ. (Song tỷ thật là, chưa đánh đã khai, đúng là không có khí phách làm thích khách mà TT_TT)

“…… Ta đoán!”

Nếu bị đoán trúng rồi thì cũng không có gì hay để mà giấu diếm nữa.

“Đúng vậy, ta là thích khách, giết người không chớp mắt Mẫu đơn, nhưng bất quá ngươi cũng đừng sợ hãi nha, bởi vì ta sẽ không giết ngươi đâu, ta đến để nói cho ngươi biết, nếu muốn sống thì liền ngay lúc này cuốn gói chạy trốn đi nha!” >”<

Tốt lắm, thông báo xong rồi thì chạy lấy người thôi!

Thân ảnh xinh đẹp định thi triển khinh công, tiêu sái bay ra ngoài, nhưng chưa kịp hành động đã bị một bàn tay to đột nhiên ôm trụ hai chân của nàng, hại nàng không thể thực hiện khinh công, trực tiếp té, nằm úp sấp gương mặt xuống. Đôi mắt xinh đẹp kia quay lại trừng hắn, thở phì phì…

“Ngươi làm gì vậy?” May mắn là té trên giường, bằng không nhất định sẽ chảy máu mũi a. >”<

“Ngươi định đi đâu vậy?”

“Đương nhiên ta còn phải đi thông báo cho những người khác biết nữa a!” Nàng định chạy đi, rốt cục lại bị người kéo trở về. “Ngươi không giết người mà đến cứu người ư?”

“Ừ, đúng!” Nàng trả lời lấy lệ, vừa bước lên phía trước lại bị tha về thêm lần nữa.

“Tại sao muốn sống thì hiện tại phải chạy trốn?”

“Bởi vì ở trong này rất nguy hiểm!” Người này vì cái gì lại thắc mắc nhiều như vậy a? Nhưng bất quá nàng cũng thật giống gà mẹ, hắn hỏi cái gì cũng ngoan ngoãn trả lời…

“Mẫu đơn bang chủ phái đi rất nhiều thích khách, tối nay sẽ lấy huyết nhuộm đỏ Bạch Mã Trang, không lưu lại bất kỳ người nào, ngươi hiểu chưa?” Đừng phiền nàng nữa, nàng còn bận phải đi thông báo cho những người vô tội khác nữa, bằng không sẽ không kịp đâu!

Nàng vừa chạy ra khỏi giường, lại bị người phía sau tha sống đem trở về.

“Ngươi là thích khách thì tại sao lại phải cứu ta?”

Nàng hit thở thật sâu, ráng kềm chế nóng giận xuống, cũng may mắn thường ngày tu vi không tồi nên mới nén không mắng ra những lời thô tục. Vì mau chóng muốn thoát khỏi nam nhân này, nàng liền nói rõ ràng luôn một hơi: “Ai quy định làm thích khách thì phải giết người? Đâu phải tất cả thích khách đều thích giết người đâu?”

“Ngươi không thích giết người thì vì sao lại làm thích khách?”

“Còn cách nào khác đâu, ta từ nhỏ được sư phụ thu dưỡng, sư phụ là thích khách, ta đương nhiên đành trở thành thích khách thôi! Ai…… đáng lẽ tối nay không cần phải hi sinh nhiều người như vậy đâu, tất cả đều là tại Phi Lãnh Nghệ kia làm hại!”

Đối phương dừng lại, trong bóng đêm, một con ngươi đen thần bí hiện lên một tia quỷ dị…

“Ngươi đang nói tới trang chủ của Phỉ Thuý Sơn trang – Phi Lãnh Nghệ?”

Nhắc tới người này, nàng liền một bụng cảm thấy bất mãn, muốn lớn tiếng chửi mắng hắn a. “Đúng, chính là tên Phi Lãnh Nghệ đó, hắn không chịu ngoan ngoãn làm trang chủ ở Phỉ Thuý Sơn trang, tự nhiên lại chạy đến Bạch Mã Trang làm cái quái gì không biết a? Biết rằng chính mình địch nhân rất đông, vậy mà còn đường hoàng lớn tiếng đến Bạch Mã Trang làm khách, khiến cho địch nhân của hắn biết được, liền trả tiền yêu cầu Mẫu Đơn thích khách tới giết hắn! Haizzz…. Bang chủ của chúng ta đã ra lệnh, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, không thể tha cho người nào trong trang để tránh khinh suất! Hơi quá đáng đúng không?” Nàng bất bình giậm chân.

Nam tử có chút nhận thức cũng gật đầu đồng ý: “Ưhm, đúng vậy!”

“Vì giết một người thì có tất yếu phải làm như vậy không? Giết tất cả những người vô tội kia luôn ư, thật là đáng giận mà!” >”<

Nam tử lại ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng.”

“Đáng giận nhất chính là cái tên Phi Lãnh Nghệ đó, làm liên luỵ đến một đống người vô tội, khiến cho mọi người theo hắn chôn cùng, rất đáng giận, đúng không?”

Nam tử đột nhiên do dự: “Ách… việc này thì…”

“Tên ấy thật đúng là dư hơi mà! Tuy ta chưa từng nhìn thấy hắn, không biết hắn có cái bộ dáng gì, nhưng ta nghĩ, hắn bên ngoài kết oán với nhiều địch nhân như vậy, nhất định không phải là người tốt.”

Nam tử tò mò hỏi: “Ngươi không biết hắn có bộ dáng gì thì làm sao ám sát hắn đây?”

“Sư phụ biết hắn mà, sư phụ chỉ người nào, thì chúng ta liền ám sát người đó thôi!”

“Sư phụ các người ra lệnh là bất kỳ ai cũng không buông tha ư?”

“Haizzz, cho nên ta mới như thế vội vàng nè, không muốn lạm sát người vô tội, lại không thể… làm gì trái với lương tâm, nên ta đành lẻn vào trang trước, trước lúc sư phụ đại khai sát giới có thể cứu được người nào hay người nấy, ai… tất cả đều là do tên họ Phi kia làm hại a!” -__-

Nam tử hảo tâm nhắc nhở nàng: “Khăn che mặt của ngươi rơi ra rồi kìa!”

Á!!!

“Đáng ghét! Như thế nào lại rơi ra vậy?” Nữ tử vội vàng lấy miếng vải đen cột lại trên mặt.

Thích khách điều lệ thứ nhất: Tuyệt đối không để lộ dung mạo của chính mình, một khi bị người biết, phải giết hắn diệt khẩu.

“Ngươi có nhìn thấy ta rõ không vậy?” Nàng khẩn trương hỏi, thầm cầu nguyện đối phương vì ánh sáng mờ mà không nhìn rõ ràng dung mạo của nàng.

Nam tử gật đầu, trả lời vô cùng chắc chắn: “Rất rõ ràng.”

Nàng đầu tiên là thở hốc vì kinh ngạc, chợt trái lại giáo huấn hắn: “Sao ngươi lại thành thật như vậy chứ? Ai da! Ngàn vạn lần không thể nói với người khác là ngươi nhìn thấy dung mạo của ta, biết chưa?”

“Tại sao?”

“Ngốc! Ta là thích khách, ngươi nhìn thấy dung mạo thật của ta, ta buộc phải giết ngươi diệt khẩu.”

Ngay cả khăn che mặt mà cũng không cột chắc, nếu so sánh, không biết ai mới là người ngốc đây??? o_O

“Vậy…”

“Ngươi cứ coi như là không biết gì đi, mặc kệ ai hỏi, cũng đừng thừa nhận, biết không?” Hai bàn tay bé nhỏ nắm lấy vạt áo của hắn, thấp giọng cảnh cáo, nàng vô tình đem chính thân mình mềm mại kia đặt ở trong ngực của hắn.

Trên người nam tử kia, chỉ có duy nhất kiện trung y đơn bạc mỏng manh, hắn dễ dàng cảm nhận được thân mình mềm mại kia xuyên qua lớp quần áo mỏng, vị nữ thích khách này thật đúng là có một bộ dáng mê người nha!

“Vậy là được rồi, ta phải đi thôi, còn phải thông báo cho những người khác biết để bỏ trốn nữa, không cho phép lại nắm lấy ta nữa nha!”

Vì tránh cho bản thân lại giống con ếch phải chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nàng quyết định không hướng cửa sổ bay đi nữa, mà dùng hai chân đi ra hướng cửa chính.”

Vì tránh cho bản thân lại giống con ếch phải chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nàng quyết định không hướng cửa sổ bay đi nữa, mà dùng hai chân hướng đi ra cửa chính.”

Nàng bước xuống giường, lặng lẽ đi ra ngoài cửa, đang lúc muốn vào một gian phòng khác, thì đột nhiên, một bóng dáng nhảy đến trước mặt nàng, khiến cho nàng giật mình hoảng sợ.

“Thì ra ngươi ở trong này, hại ta tìm ngươi hoài không thấy!”

“Ngọc… Ngọc Thiền sư tỷ!” Kiều Song Song giật nảy mình khi nhìn thấy đối phương.

Nữ tử trước mặt của nàng, cũng đồng dạng một thân trang phục cùng khăn che mặt màu đen, đôi mắt phượng chuyển một cách chậm rãi quỷ dị: “Mọi người đều đã trà trộn vào đây, thế mà lại không thấy ngươi, ngươi đi đâu?”

“Muội lạc đường!”

Trầm Ngọc Thiền hừ lạnh: “Theo như ta thấy, ngươi là sợ hãi cho nên cố ý trốn đi đúng không?”

“Muội không có!” nàng vội thanh minh.

“Bộ dáng ngươi nhìn thấp thỏm không yên, ai mà tin được, đi thôi!”

Kiều Song Song âm thầm kêu khổ, lần này đừng nói đến cứu người, Ngọc Thiền sư tỷ trở vể, chắc chắn sẽ hướng sư phụ cáo trạng, đến lúc đó nàng chắc chắn sẽ bị phạt ba ngày không được phép ăn cơm.

Đang lúc nàng lo lắng cho tình cảnh của mình, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hoả súng ầm ỹ, làm cho hai người đều kinh khiếp, vội lắc mình trốn vào cây cối xung quanh.

Một gã hắc y nhân hướng các nàng, nghiêng ngả, lảo đảo thân mình mà chạy đến, Trầm Ngọc Thiền lập tức nhận ra là đồng bọn của các nàng.

“Ngũ sư huynh!” Trầm Ngọc Thiền vội vàng, vừa xông lên đỡ lấy hắn y nam tử, bàn tay kia cũng đột nhiên chạm đến một thứ chất lỏng, đang thấm ướt áo của hắn, dưới ánh trăng, chất lỏng đỏ tươi kia ứa ra ngày càng nhiều, khiến người ta thật khiếm đảm…

Là máu!!!

“Ôi trời! Ngũ sư huynh, huynh bị thương ư?”

“Có mai phục, chúng ta bị trúng kế, chạy mau!”

Trầm Ngọc Thiền kinh hãi, lập tức giúp đỡ ngũ sư huynh lui lại, nhưng bọn họ mới đi được vài bước, liền phát hiện bốn phía đã tràn ngập ánh lửa, bọn họ đã bị địch bao vây!

Thì ra đây là cái bẫy, người của Phỉ Thuý Sơn trang vốn đã có chuẩn bị từ sớm, lập mưu tính toán đem đám thích khách bọn họ một lưới bắt hết.

“Sư muội, các ngươi mau đi đi, để ta ở lại ngăn cản bọn họ!”

“Không! Ngũ sư huynh, chúng ta phải đi cùng với nhau!” Kiều Song Song phản đối, cho dù nàng có bị vạn tiễn xuyên tâm, cũng tuyệt đối không làm loại chuyện không đạo nghĩa này.

“Kiều sư muội…” Ngũ sư huynh nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nhu tình…

Trầm Ngọc Thiền đáy mắt hiện lên tia ghen tỵ, cố ý sáp nhập hai người, nói: “Như vậy cũng không có biện pháp, chúng ta phải phá vòng vây, nếu không cả ba người đều sẽ chết ở chỗ này. Ta tính thế này, ngũ sư huynh, huynh có thương tích trong người, cho nên huynh đi trước, muội cùng Kiều sư muội đem truy binh dẫn dụ rời đi, sau đó tìm cơ hội đào tẩu, chúng ta hẹn gặp lại nhau ở miếu Sơn thần, ven sườn núi cách đây mười dặm!”

Không để cho ngũ sư huynh có cơ hội mở miệng, Trầm Ngọc Thiền liền kéo Kiều Song Song rời đi.

Kiều Song Song cũng hi vọng ngũ sư huynh có thể thuận lợi thoát vây, cho nên khi Ngọc Thiền sư tỷ nói như vậy, nàng cũng lập tức đồng ý tán thành, cùng nhau sinh tử dụ địch nhân rời đi, nàng theo Ngọc Thiền sư tỷ mở đường máu.

Nàng cầm kiếm, tiêu sái gương mẫu làm đầu tàu đi ở phía trước, lúc thì ngồi chồm hổm, lúc thì di chuyển thật nhanh, ánh mắt đề cao cảnh giác, phòng ngừa bị địch nhân phát hiện.

Khi đến một ngã rẽ, nàng nhỏ giọng hỏi sư tỷ đang đi phía sau: “Sư tỷ, chúng ta rẽ bên trái hay bên phải đây?”

Nàng nhất thời do dự, không biết nên đi hướng nào.

“Sư tỷ?” Nàng quay đầu lại, sau đó ngây người.

Người đâu rồi???

“Sư tỷ! Sư tỷ! Tỷ đâu rồi?” Nàng sốt ruột nhìn xung quanh tìm kiếm, cảm thấy thật kỳ quái, khi nào thì hai người họ bị tách nhau ra như vậy?

Bốn phía đông nghịt địch nhân, nàng thì chỉ lo tìm người, không hề chú ý dưới chân mình, đột nhiên không cẩn thận, chân nàng đạp phải cái gì đó, bị mất thăng bằng, cả người nàng lại té bịch xuống đất.

“Đau quá à… >o<” Kiều Song Song xoa xoa cái mông vừa bị ăn đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó rên rỉ đến đáng thương…

Hôm nay thật là xuất sư bất lợi nha, một buổi tối mà bị ngã đến hai lần, lần này lại không có giường, khiến cái mông của nàng đau thật nha… a a a a a…

Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ngước lên, cả thân mình nàng hốt nhiên cứng đờ…

Trước mặt của nàng là một hàng những hán tử đang cầm đại đao, mỗi người đều cưỡi trên một con ngựa rất cao to, mặt đằng đằng sát khí rất dữ tợn, con mắt nhìn thẳng vào nàng, như muốn đem nàng ra ăn tươi nuốt sống, bọn họ tựa như hổ báo đang chuẩn bị đại khai sát giới.

Lần này thảm!!! Người thì không những không tìm thấy, nàng lại còn tự chui đầu vào lưới, nàng bây giờ không chỉ có mông bị đau mà còn đang thực sự rất hoảng sợ nha! >”<

“AAA…Cứu mạng a!” Nàng sợ hãi quay đầu bỏ chạy…

Một người không thể địch nổi thiên quân vạn mã, nếu không chạy trốn, người chắc chắn sẽ bị chém thành từng mảnh vụn a!!!

Nàng ở phía trước chạy trối chết, địch nhân ở phía sau truy đuổi gắt gao, tiếng gầm thét vang trời, một khi bị tóm được, chắc chắn là chết không toàn thây nha, nghĩ như thế, người nàng lại run lên thêm lần nữa…

Nàng sợ hãi!!! Thật sự rất sợ hãi nha!!! Tuy rằng trong lòng hiểu được, đã là thích khách, thì hội một ngày nào đó, sớm hay muộn sẽ bị thế này thôi, nàng từ lâu đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng là đến lúc đối mặt với cái chết, vẫn là nhịn không được sợ đến muốn khóc.

Mắt thấy địch nhân càng ngày càng nhiều, mặc kệ nàng trốn ở chỗ nào, đều nghe thấy được tiếng hét của đối phương, nàng thật sự đã bị địch nhân mạnh bao vây rồi, bị tóm chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!

Chẳng lẽ, hôm nay thật sự chính là ngày chết của nàng? Nơi này sẽ là chỗ táng thân của nàng???

Đang lúc nàng đã muốn buông xuôi, thình lình, phía sau đột nhiên vươn một đôi cánh tay, đại chưởng mạnh mẽ che lại cái miệng nhỏ của nàng, cánh tay dùng sức, thân mình của nàng bị người kéo vào trong bóng đêm.

Kiều song song ngay cả kinh hô đều không kịp, liền đã bị một hơi thở nam tính bao vây lấy.

Thắt lưng của nàng bị một cánh tay mạnh mẽ gắt gao ôm lấy, nàng muốn há mồm hét lên thì miệng cũng bị người gắt gao che lại, nàng thất kinh, cố gắng sống chết giãy dụa, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói trấn an nho nhỏ.

“Suỵt, là ta.”

Thân mình nhỏ xinh lập tức đình chỉ giãy giụa, bởi vì nàng nhận ra thanh âm này, chính là của vị nam tử trong phòng nàng đã lẻn vào lúc nãy.

Đôi mắt đẹp ngước lên nhìn người đang ôm nàng, nhưng bởi ánh sáng quá mờ, nàng không thể nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương, kỳ thật là lúc nãy ở trong phòng, nàng cũng không nhìn thấy rõ được hắn, chỉ mờ ảo cảm nhận được đối phương là một nam tử nhã nhặn trẻ tuổi.

Không bao lâu sau, bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập, địch nhân – người cùng ngựa đang ráo riết truy lùng nơi họ đang lẩn trốn, nàng sợ đến mức cả ngay hô hấp cũng không dám thở mạnh, nếu nàng bị tóm là do số phận, chỉ sợ liên luỵ đến vị công tử đang đứng phía sau này.

Kỳ quái chính là, rõ ràng nàng nghe được những người đó ngay tại phụ cận, nhưng địch nhân lại không phát hiện bọn họ, bởi vậy có thể thấy được bọn họ đang ẩn thân ở địa điểm nhất định rất phi thường ẩn mật.

Điều kỳ diệu chính là, nàng không hề sợ hãi nữa, tuy nàng bị ôm trong một khuỷu tay xa lạ, nhưng lúc này nàng lại cảm giác thật an tâm…

Từ lúc nàng trở thành thích khách, trải qua bao nhiêu cuộc phiên lưu, lúc nào nàng cũng cảm thấy thật cô đơn, vậy mà giờ đây, một người vốn chẳng hề quen biết với nàng, lại vươn tay, đem nàng bảo hộ ở trong lòng.

Nàng vốn muốn nghe động tĩnh ở bốn phía xung quanh, nhưng đột nhiên lại bị tiếng trái tim đập trầm ổn của nam nhân phía sau hấp dẫn…

Nàng cảm thấy người này trấn định như núi, không hề có một chút dấu hiệu kích động, chẳng lẽ hắn không biết, cứu nàng là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu làm không tốt, thì ngay cả mạng cũng không thể giữ được!

Bàn tay to đang che miệng của nàng từ từ buông ra, hai gương mặt trong phút chốc sát gần nhau thân mật như vậy, khiến cho hai má của nàng đột nhiên nóng lên…

Nàng thật kinh ngạc chính mình, rõ ràng đây là cái thời khắc nguy hiểm, mà chính mình còn rỗi rãi dâng lên ý xấu hổ của con gái! Nhưng mà cũng không thể trách nàng nha, bởi vì từ nhỏ đến nay, nàng chưa bao giờ cùng nam tử dựa vào nhau gần như vậy!

Giống như cảm nhận được nàng đang nhìn hắn, đối phương đột nhiên cúi mặt xuống, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng, nóng hổi của hắn phả vào gương mặt, nàng vội vàng theo bản năng vờ chuyển tục chải tóc, đôi gò má đầy đặn càng đỏ và nóng nhanh hơn…

Rõ ràng không nhìn thấy rõ lắm, nhưng nàng lại thật sâu cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn thẳng nàng, giống như có thể ở trong đêm đen nhìn thấu hết tất thảy.

Ánh mắt kia so với tình hình khiến cho thần hồn nát thần tín lại khiến cho tim nàng đập nhanh hơn a.

Sau đó không lâu, tiếng ngườiđuổi theo dần dần rời xa, địch nhân quay hướng khác tiếp tục tìm người…

“Vì sao lại cứu ta?” Nàng nhỏ giọng hỏi.

Trong bóng đêm, nàng lờ mờ nhìn thấy đôi môi kia chậm rãi giương lên thành hình cung.

“Vừa rồi ngươi hảo tâm cứu ta, thì ta sao có thể thấy chết mà không cứu được!”

Nàng trong lòng thật lớn cảm kích: “Cám ơn ngươi, nhưng bất quá ngươi nên mau thả ta ra, vạn nhất nếu bọn họ mà biết được ngươi đã cứu ta, ngươi sẽ bị liên luỵ đó.”

Đối phương không đáp lại lời của nàng, ngược lại, hắn lại hỏi một vấn đề không liên quan.

“Tên của ngươi là gì?”

“Sao hả? Tên của ta? Không được đâu, ta không thể nói được.”

“Tại sao?”

“Vì thích khách thì không thể cho người khác biết tên của mình!”

“Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết, hơn nữa nếu chúng ta bị tóm được, trước khi chết cũng nên biết tên của đối phương chứ, để trên đường đến hoàng tuyền, còn có thể làm bạn, có phải hay không?”

Lời này thật có đạo lý, nếu thật sự đêm nay mệnh của nàng kết thúc, thì cũng không có điều gì cần phải giấu diếm a… Trầm tư suy nghĩ, nàng đột nhiên cảm thấy, nếu thật sự có hắn làm bạn cũng thật tốt nha! Nàng chỉ là một cô nhi, lúc nào cũng phải sống trong tịch mịch, nàng không hi vọng đến khi chết cũng cô độc, hơn nữa nàng cũng vô cùng muốn biết tên của vị ân nhân vừa cứu mạng nàng.

“Ta là Kiều Song Song, còn ngươi?”

“Tại hạ là Phi Lệnh Vũ.”

Tiếng nói thật dễ nghe, mang theo nồng đậm tư vị, cuốn hút người nghe, có thể đoán được rằng, đối phương mang một bộ dáng thư sinh nho nhã.

“Phi đại ca, huynh đã liều mình cứu giúp muội, ơn nghĩa này cho dù Kiều Song Song có đến âm tào địa phủ cũng không tuyệt không quên!”

Đối phương cùng nàng không hề quen biết, nhưng lúc thời khắc sinh tử này lại nguyện ý cứu giúp nàng không màng hiểm nguy, cùng nàng đồng sinh cộng tử, nàng làm sao có thể không nghẹn ngào chứ ?

Nàng vốn chỉ là một cô nhi, mười tuổi thì được sư phụ thu nhận, từ đó trở đi đều bị sư phụ nghiêm khắc huấn luyện để trở thành thích khách, nàng phải chịu đựng không ít khổ sở, đôi khi còn bị các sư huynh, sư tỷ “giúp” sư phụ khi dễ nàng, nàng lúc nào cũng phải sống trong nỗi sợ nơp nớp…

Chỉ duy nhất có Ngũ sư huynh là đối đãi nàng tốt mà thôi, nhưng so ra, Ngũ sư huynh gây cho nàng cảm động vẫn còn kém xa nam nhân trước mắt nàng lúc này đây.

Nàng cố gắng nhịn xuống, không cho nước mắt của mình trào ra, bởi vì hiện tại không phải thời điểm thích hợp để cảm động, địch nhân còn bao vây xung quanh, trước mắt phải tìm cách thoát thân đã…

“Ta đi ra ngoài dụ bọn họ rời đi, cô nương thừa lúc đó hãy nhanh nhanh đào tẩu!”

“Sao ạ?”

Khi đối phương đang tính rời đi, nàng sốt ruột lập tức ôm lấy người ta, không còn quan t6m đến cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân nữa, sống chết mà cố gắng ôm lấy hắn: “Không được, ta không thể để cho ngươi một mình đi chịu chết, nếu có chết thì cả hai chúng ta cùng chết!”

Trong bóng tối, bởi vì không thể nhìn thấy rõ, nên nàng không hề hay biết rằng, bản thân mình đang ôm nửa người “phía dưới” của người ta, mà bàn tay nhỏ bé của nàng lúc này, đang bắt lấy bộ vị “trọng yếu” của hắn nữa… >”<

Đối phương cả người chấn động, đôi mắt như ánh sao trong bóng đêm loé ra, gắt gao nhìn thẳng vào nàng: “Cô nương…”

“Có chết ta cũng không buông ngươi ra đâu!” Nàng kiên định nói.

“…… Ngốc, người bọn họ muốn tìm là cô nương, như thế nào giết ta? Nếu cô nương cùng ta ra bên ngoài, không phải là báo cho bọn họ biết chúng ta có liên quan sao?”

“A!!! Đúng há!” Vì nhất thời kích động, nàng đã quên mất là chỉ có mình mới đang bị lùng bắt.

“Cô nương chỉ cần làm theo lời ta, thì chắc chắn sẽ thuận lợi đào tẩu ra ngoài.” Hắn đem kế hoạch nói cho nàng, lúc hắn dẫn những người khác rời đi, nàng chỉ việc theo hướng hắn chỉ, sẽ tránh được mai phục.

“Nhớ kỹ chưa?”

“Vâng, nhớ kỹ rồi!”

“Như vậy… cô nương có thể buông ra chưa?”

“Được, nhưng ngươi nhớ cẩn thận, đừng để lộ ra dấu vết nha!” Nàng buông tay ra, nhưng đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, lại giữ chặt hắn, bổ sung nói: “Ngươi trên người có mang theo dao nhỏ sao? Có muốn mượn kiếm của ta để phòng thân không, đem theo mà ngừa việc nếu không thuận lợi gặp phải thích khách khác.”

“……Kia không phải dao nhỏ.”

“Sao? Ta đang chạm vào chuôi đao nè, a ta đã biết, là đoản đao.”

“Nó… không ngắn.” TT_TT

Nàng ngẫm lại, cũng không được, trên thân kiếm của nàng có khắc ấn của mẫu đơn, đưa cho hắn không chừng là hại hắn?

“Thôi được rồi, nói tóm lại, ngươi nhất định phải cẩn thận nha!”

Nam tử nhẹ giọng đáp ứng lời nàng, nhưng vẫn chưa đi ra ngoài, lại bị nàng lần thứ hai giữ chặt lại.

“Làm sao vậy?”

Kỳ thật nàng chính là đột nhiên luyến tiếc hắn đi, lúc này lòng nàng bỗng nổi lên một cỗ xúc động, không biết còn có cơ hội gặp lại hắn lần thứ hai không? Ngay cả hình dáng hắn như thế nào nàng còn không biết nữa chứ!

Nhưng nghĩ đến chính mình là một thích khách, nàng đành đem tất cả những điều muốn nói nuốt ngược trở lại trong bụng…

Bởi v, thân là một thích khách thì không thể có bạn hữu hay người thân thích, người thân hay bằng hữu chỉ đem lại gánh nặng mà thôi, thậm chí có thể trở thành nhược điểm, thích khách thì phải vô tình, vô huyết, vô lệ…

“Không có việc gì đâu!” Hai tay nhỏ bé buông ra, nàng không hề biết rằng, lúc nàng vô ý luyến tiếc giữ hắn lại, tâm tình của nàng đều bị đối phương hiểu được.

Khi hắn đã rời đi, một lúc sau đó, nàng cũng theo bóng đêm ra ngoài, đồng thời chính lúc này đây nàng cũng bừng tỉnh đại ngộ, thì ra hai người lúc nãy trốn dưới một cái ám huyệt, một nơi thực kín đáo, khó trách địch nhân không tìm thấy được.

Nàng nhìn trái, nhìn phải một cái, thừa dịp bốn bề vắng lặng, lập tức theo y như lời của Phi đại ca nói cho nàng mà đào tẩu…

“Đi thẳng trước… Phi đại ca nói phải qua một cái cổng vòm…a, thấy cổng vòm rồi!” Nàng cố gắng nhớ lại phương hướng mà Phi đại ca chỉ cho nàng, đến cổng vòm, nàng dừng lại.

“Thảm, đến cổng vòm rồi kế tiếp là hướng nào nữa đây?” Nàng lầm bầm lầu bầu, nhất thời quên mất phương hướng, trí não cố gắng nhớ lại, nhưng chính là nghĩ không ra a!

Trang Bạch mã quả thật lớn quá mà, vất vả một hồi lâu sau, nàng mới tìm được cái chòi nghỉ mát theo lời chỉ của Phi đại ca.

Mà chuyện này thật cũng thần kỳ nha, dọc theo đường đi của nàng, nửa bóng dáng địch nhân cũng không thấy, nàng thầm nghĩ rằng, chắc là do Phi đại ca dẫn dắt rời đi hết rồi, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm kích ấm áp…

Thoáng nhìn phía trước, nàng rốt cục đã nhớ ra hướng đi ra ngoài rồi! Phi đại ca nói phải đi qua một phiến cửa gỗ, kìa… có phải cánh cửa phía trước không nhỉ? Nghĩ thế, nàng liềm đi lên phía trước, đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó đóng cánh cửa lại.

Sau khi nàng rời đi, nguyên bản bốn phía đang yên ắng, đột nhiên lại có người theo các góc, nóc nhà, cây cột, cây cối bước ra… có người day day cái chân của mình, người thì vội vàng ôm bụng mình chạy…

“Hic… ôi trời ơi, nếu nàng ấy mà không nhanh nhanh tìm ra cửa mà đi, chắc ta sẽ bị đau bụng chết mất!” Một gã to lớn vội vội vàng vàng hướng nhà xí mà chạy đi.

“Ai… nàng ấy làm ta mệt muốn chết a.”

“Như vậy thôi đã mệt chết? Thật vô dụng nha!”

“Há! Ngươi thử nghĩ xem, bị ngứa trên mặt mà không thể gãi, tứ cho đều phải sử dụng để chống đỡ tường, nếu là ngươi không chừng đã bị ngứa chết từ lâu a!”

Những người này có cả nam lẫn nữ, ai cũng có võ công rất cao, chỉ khi cô gái kia đi rồi họ mới yên tâm hiện thân, trong đó có một người khó hiểu hỏi.

“Nhị ca, tại sao chúng ta phải thả nàng đi vậy?”

“Đây là mệnh lệnh của đại ca, ta cũng không hiểu được!”

“Thật không hiểu đại công tử suy tính cái gì, cư nhiên lại mệnh lệnh cho mọi người chúng ta phải trốn đi, còn nghiêm khắc cảnh cáo rằng, nếu không cẩn thận để lộ hành tung thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”

“Ta cũng thấy kỳ quái, lần này sao lại không một lưới bắt hết mà lại để cho một thích khách chạy thoát? Có lẽ đại công tử có dụng ý khác!”

“Á, có cái gì rơi nè!”

Có người nhặt một cái khăn che mặt trên mặt đất lên, những người khác cũng vội vàng quay lại nhìn miếng vải đen, nhìn thế nào cũng thấy nó giống cái khăn mà thích khách dùng để che mặt…

Đột nhiên, cửa ra vào lại bị mở ra, một bóng dáng nhỏ xinh vội vàng chạy đến.

“Chết tiệt a! Khăn che mặt rớt ở đâu mất tiêu rồi!” >”< Kiều Song Song ngồi xổm xuống tìm kiếm xung quanh, thích khách thì không được để người ta thấy mặt thật a, vì thế nên khăn che mặt bị rơi mất, nàng đành quay trở lại tìm kiếm…

Khi nàng vội vàng quỳ trên mặt đất tìm đồ, không hề để ý đến những người đang giấu mình ở quanh đó, có người trốn sau thân cây, người thì ẩn thân trên mái hiên, người thì trèo lên tường như thằn lằn, duy nhất có một điểm chung là tất cả đều đang đổ mồ hôi lạnh, bởi vì không có ai nghĩ rằng thích khách sẽ quay trở lại…

“Hẳn là nó rơi ở gần đây thôi chứ…?” Kiều Song Song trên mặt ảo não, không chú ý tới một bóng đen vô thanh vô tức thả miếng vải đen ở phía sau lưng của nàng.

Nàng vừa quay đầu lại, lập tức vui mừng.

“A, thì ra là ở đây, tốt quá…! Ơ… kỳ quái nha, tại sao vừa rồi ta lại không phát hiện nhỉ?” Nàng nghi hoặc lắc lắc đầu, sau đó nhún vai: “Thôi kệ, miễn tìm ra được thì tốt rồi, hì hì!”

Đem miếng vải đen cột lại cho chắc trên gương mặt, sau đó nàng nhanh chóng trốn đi, trong miệng còn lẩm bẩm rằng mình thật may mắn a, vận khí thật là tốt, địch nhân một người cũng không có nha.

Khi nàng vừa rời đi khỏi, có người rốt cục nhịn không được, thân hình rơi cái bịch xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.