Hoa Giá Thích Khách

Chương 2: Chương 2




“Đại~~ gia~~…………” (=o=)

Một tiếng mềm mại khiến cho tâm dù cứng rắn như Vạn Lý Trường Thành cũng phải nhũn ra tiếng thẳng vào lỗ tai của những nam nhân vừa bước vào cửa…

Không bao lâu, khắp nơi oanh oanh yến yến toàn bộ đều chạy đến vây quanh một vị đại gia ăn mặc xa hoa, vừa nhìn là thấy được đó chính là người mà các nàng thầm tương tư.

“Đại gia ~~ đã nhiều ngày không được gặp lại ngài rồi đó nha, chúng ta tưởng niệm ngài đến nỗi muốn chết luôn vậy à!”

“Đúng đó a! Đại gia, chúng ta vừa nhắc đến ngài đó, hôm nay không say là không được về đó nha!”

“Đại gia ~~ hôm nay ngài muốn ai bồi ngài a?!”

Vị đại gia đang bị lôi kéo kia tươi cười trả lời: “Hôm nay Tiểu Hồng bồi ta đi.”

“Cám ơn đại gia ~~.”

Vừa nói xong, khoé mắt nhìn thấy có khách lại đến cửa, bọn nữ tử đôi mắt lập tức chuyên chú hướng cửa…

“Đại gia ~~”

Thiền quyên lâu chính là kỹ viện nhất nhì của Hàng Châu, cô nương ở nơi này quả thật tư sắc kiều diễm, da trắng môi hồng, chẵng những vậy mà công phu hầu hạ của các nàng phải nói là hoàn hảo, khiến cho các đại gia đây thất điên bát đảo, cam nguyện đem tiền muôn bạc vạn đến đây cầu hoan hưởng lạc…

Đừng nói đến công phu hầu hạ của các nàng, chỉ là gọi một tiếng đại gia, nghe được các nàng gọi là chân đã muốn nhũn ra.

Kiều Song Song xen lẫn vào trong đám nữ tử bên trong, bàn tay cầm quạt che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt đẹp lần lượt nhìn từ người này sang người khác, chứng kiến những tên nam nhân nhìn thấy nữ nhân là gương mặt liền chảy nước miếng, nàng thật sự không dám lĩnh giáo a. >”<

Thật may mắn nàng không phải là nữ tử đẹp nhất ở đây, tuy rằng tư sắc không kém, nhưng so sánh cùng với các nữ tử mặt hoa da phấn, trang điểm kỹ lưỡng, thì quả thật nàng chỉ là một bong hoa nhỏ mà thôi, các khách nhân kia đều bị các sư tỷ mê hoặc, không hề có ai chú ý tới đoá hoa nhỏ này.

Ai, thật mệt mỏi quá nha, thì ra là làm một thanh lâu kỹ nữ cũng không đơn giản a, lúc nào dáng vẻ cũng phải kệch cỡm, ngoài ra còn phải ca hát, khiêu vũ, khuôn mặt luôn luôn phải tươi cười, người thì lúc nào cũng phải mặc loại quần áo mắc cỡ như thế này, ánh mắt còn phải chú ý mà quyến rũ nam nhân… >”<

Cái áo thật quá thấp, khiến cho bộ ngực sữa của nàng cơ hồ lộ ra gần một nửa, may mắn là có thể đem cây quạt che lại a. Hiện tại nàng chỉ đang ngồi bất động, chậc, ngồi bất động cũng không được yên nữa a, còn phải bồi các khách nhân mà cười nữa, nàng cười nhiều đến nỗi miệng muốn cương điệu luôn a, hic, ngay cả lúc luyện tập trung bình tấn cũng không mệt như thế này nha… TT_TT

Nàng hiện đang ngồi ở trên lầu hai, vị trí rất tốt để khiến không ai chú ý tới mình, mà nàng lại còn có thể bao quát nhìn toàn cảnh Thuyền quyên lâu, nhìn xem sắc mặt các phương khách a.

Khi nàng đang vội vàng đem chính vạt áo của mình kéo lên cao, tránh làm cho bộ ngực lộ ra ngoài thì lơ đãng chú ý đến một gã nam tử tựa hồ rất được ưu ái ở phía dưới lầu…

Nàng tò mò nhìn chằm chằm đối phương, phát hiện nam tử kia thập phần xinh đẹp tuấn nhã, cách ăn mặc cùng phong thái thật rất mị hoặc chúng sinh a, hắn cầm cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, cả người tràn ngập toát ra phong nhã tuấn lãng, nữ tử đang cố gắng lấy long hắn đương nhiên cũng rất nhiều a.

Vừa nhìn thấy đã biết đó là một thiếu gia có gia thế tốt a, gương mặt thật khá, có thể khiến cho nữ nhân lưu luyến, kẻ khác đố kỵ.

Khuôn mặt tuấn mỹ kia bỗng dưng hướng về phía nàng nhìn đến, một đôi tuấn mâu trong veo như nước có hai khoả châu đen nhỏ, thẳng tắp khoá trụ người của nàng.

Kiều Song Song ngẩn ra, nhìn xem bên trái của nàng, rồi lại nhìn bên phải, sau đó ánh mắt lại nhìn ngược trở về người nọ…

Hắn…… không phải là đang nhìn nàng chứ??? >_<

Đang lúc nàng nghi hoặc, đối phương đột nhiên bật ra một nụ cười nhẹ, khiến cho tim nàng đập chậm mất nửa nhịp a, nàng vội vàng quay mặt đi, hai má có chút đỏ ửng…

Kỳ lạ nha, tại sao nàng lại đỏ mặt chứ??? Chẳng qua chỉ là một cái mỉm cười mà thôi mà cũng khiến cho lòng của nàng bị mất đi tự chủ sao, nàng thật sự rất vô dụng mà, hic… -_-

Trấn tĩnh… trấn tĩnh lại nào!!! Nam nhân đến chỗ này, ai cũng đều hướng nữ nhân mà cười hết!

Nàng rốt cuộc cũng không nhịn được, lại thầm trộm nhìn trở lại, phát hiện người nọ đã không còn ngồi ở đó, tám phần chắc là đã theo vị cô nương nào đó vào phòng rồi…

Nàng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, rất muốn len lén rời đi, tìm một chỗ nào đó hít thở không khí, dù sao các sư tỷ cũng đang bận, sẽ không có ai để ý nàng rời đi chứ ha? Nghĩ sao làm vậy, nàng len lén kéo nhẹ váy áo, dáo dác đi trốn, đi dọc theo hành lang lúc này nơi nơi đang loạn hoảng.

“A! một cô nương thật đáng yêu nha!”

Một bàn tay to đột nhiên giữ chặt lấy nàng, hại nàng hoảng sợ, quay đầu nhìn lại đối phương, đó chính là một kẻ đang ngà ngà say rượu, đôi mắt mê đắm đang mê mẩn nhìn nàng đánh giá cao thấp…

Trong lòng nàng cảm thấy thật không ổn, nhưng trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười!

“Đại gia ~~ ngài có việc gì muốn sai bảo?”

“Cô nương đáng yêu như vậy sao lại phải chịu vắng vẻ như vậy chứ? Nào, đến đây, để đại gia ta bồi nàng.”

“Chờ… chờ một chút!” Nàng vội vàng lấy tay ngăn trở hắn đang đưa cái miệng heo của mình lại gần nàng, nàng không muốn bị hắn hôn a, nếu như quả thật bị hắn hôn một cái, nàng nhất định cảm thấy ghê tởm muốn chết… >”<

“Đại gia, ngài say rồi.”

“Nàng nếu đem công tử ta đây hầu hạ tốt khiến ta hài lòng, bổn đại gia nhất định thưởng nàng thật hậu hĩnh!”

Nói giỡn a, nàng đến nơi này là do có nhiệm vụ khác, không phải loại nữ tử bị cái loại nam nhân ghê tởm này đạp hư nha, nhưng nàng cũng không thể tiết lộ than phận của mình, nói không chừng quanh đây có thể có người của Phỉ Thuý sơn trang, Phi Lãnh Nghệ cũng có thể đột nhiên xuất hiện lắm chứ, nàng không thể làm kinh động việc này được.

“Đại gia, ta bán nghệ chứ không bán thân!”

Nam tử cười ha ha: “Tiểu mỹ nhân tội nghiệp, sao nàng lại không lưu ý bỏ chạy đến mất hồn đến đây thế này?”

Nghe hắn nói như thế, Kiều Song Song thầm kêu khổ, nàng quả thật là không lưu ý mà chạy như mất hồn đến đây…

Các cô nương ở Thiền Quyên Lâu chia làm hai địa phương, một là tạp kỹ viện, nơi đó các cô nương chỉ bán nghệ không bán thân, chỉ đàn ca hát xướng phục vụ khách, địa phương kia là mê hồn viện, nơi khách nhân tìm hoan qua đêm xuân, nàng cư nhiên mất hồn chạy lạc vào đây… >_<

“Đến đây nào, mỹ nhân…!”

“A… đại gia, ngài đừng nóng vội mà!!!” >o< nàng cố gắng tránh thoát miệng của đối phương, không biết có thể mắng hắn không đây, nhưng trước tiên đành phải giả vờ đón tiếp hắn mới thôi, nàng tính toán đợi khi dụ đối phương vào phòng, rồi sẽ đánh hắn bất tỉnh sau vậy… -___-

Nàng vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên cả người bị một cỗ lực mạnh mẽ lôi đi ra ngoài, cả thân mình rơi vào một vòng ngực rộng lớn, nàng còn chưa biết người kia là ai, chỉ thấy một cây quạt trắng xuất ra ngăn trở kẻ háo sắc kia đuổi theo nàng…

“Thất lễ, ta đã bao nàng trước rồi!” Tiếng nói không cao không thấp, ấm áp cùng nho nhã.

Kiều Song Song kinh ngạc trừng mắt nhìn nam tử đang ôm mình, gương mặt tuấn mỹ tươi cười cúi đầu nhìn nàng nói: “Ta tìm nàng đã lâu, thì ra là chạy đến nơi này sao?”

Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì nam nhân này chính là công tử nàng vừa thấy ở đại sảnh lúc nãy… >”<

“Khư… ra là đã có người bao… quản người của ngươi cẩn thận, đừng để chạy loạn nữa.”

“Đa tạ.”

Công tử tuấn mỹ kia hướng đối phương hơi hơi vái chào, đối phương mặc dù say, nhưng cũng nhớ rõ quy định của nơi này, không thể động vào vị cô nương người khác đã bao, dù sao mỹ nhân nơi này cũng đầy rẫy, tìm người khác là được…

Khi tên say kia đã đi khuất rồi, Kiều Song Song nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói: “Đa tạ công tử đã giải vây giúp!”

“Đừng khách khí!”

Nàng đang muốn chạy đi, nhưng lại bị người ta ôm lấy thắt lưng, đành quay người kiều mỵ cầu xin: “Công tử, ta chỉ bán nghệ không bán than, thỉnh công tử buông ta ra.”

“Cô nương không nhớ ra ta sao?” Hắn mỉm cười với nàng nói.

Kiều Song Song thầm nghĩ rằng, chắc hắn nhầm nàng với vị cô nương nào của Thiền Quyên Lâu rồi. >”<

“Công tử, ngài nhận nhầm người rồi, ta chưa từng hầu hạ qua công tử!”

“Ở Bạch Mã sơn trang đêm đó, chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, cô nương nhanh như vậy mà đã quên rồi ư?”

Gương mặt nàng hiện lên khiếp sợ, đôi mắt đẹp nguyên bản đang tươi cười đột nhiên đông cứng lại: “Công… công tử là… Phi đại ca???” >”
“Đúng vậy!” ^^= Gương mặt tươi cười càng them chói mắt, miệng vừa định gọi tên nàng: “Kiều…”

Một bàn tay mềm mại vội vàng che miệng của hắn lại, nhanh chóng lôi hắn đến chỗ khác, nàng đá văng cánh cửa, không nói lời nào kéo hắn vào phòng, rồi đóng cửa lại…

Phi Lệnh Vũ tò mò nhìn chằm chằm gương mặt nàng khẩn trương khoá cửa lại…

“Kiều cô nương, có chuyện gì mà cô nương lại kích động như vậy?”

“Suỵt!” Nàng khẩn trương dung ngón trỏ đặt trên miệng ý bảo hắn đừng lên tiếng, vội vàng nghe ngóng xung quanh xem có ai hay nghe thấy bọn họ nói chuyện không…

Sau khi xác định không có ai nghe lén bọn họ, nàng mới chạy lại nắm vạt áo của hắn, kéo hắn lại gần nàng, rồi nàng thì thầm nói nhỏ với hắn, giọng của nàng nhỏ đến mức mũi của hai người gần như chạm phải nhau mới nghe được âm thanh: “Sao huynh lại ở đây vậy?”

“Ta mới là người nên hỏi cô nương vì sao lại ở nơi này mới đúng chứ!”

“Ta là vì… …!” Không được, đây là chuyện cơ mật, vì thế nàng vội sửa miệng: “Không thể nói được, chuyện này nếu để người ngoài biết thì phải giết người diệt khẩu!”

“Cô nương là vì ám sát Phi Lãnh Nghệ phải không?”

Nàng á khẩu không biết trả lời như thế nào, khoé môi co rúm: “Huynh như thế nào lại biết!”

“Ta đoán!”

Ai… tại sao khi không lại đoán chính xác như vậy làm cái gì chứ??? >”<

“Sao huynh không cố gắng đoán sai chứ, làm ta thật khó xử quá a!” TT_TT

“Tại sao?” 0_0!

“Ta vừa nói đấy thôi, phải giết người biết bí mật để diệt khẩu!” >”<

Người bình thường nghe xong chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng kẻ trước mặt nàng thì lại có bộ dáng vô cùng nhàn nhã, còn dùng giọng điệu thoải mái mà hỏi lại nàng: “Cô nương sẽ giết ta sao?” ^^=

“Ta…!” Này, hỏi khó nàng nha! >0<

Nàng nhìn gương mặt tuấn mỹ đang hiện ra vẻ ngây thơ vô tội kia, trong lòng thầm kêu than… ai da… chết tiệt thật… TT_TT!!!

Ai nói chỉ có nữ nhân mới giả vờ một bộ mặt vô tội??? Còn nam nhân, lúc bày ra vẻ mặt vô tội còn đáng sợ hơn, tựa như thực thiên chân vô tà…

Tên nam nhân trước mặt nàng bộ dáng thực tuấn mỹ, thời điểm hắn bày ra gương mặt “ngây thơ” kia thực đúng là… >”< so với nử nhân còn muốn hoạ thuỷ hơn gấp vạn lần…

Bất quá sinh tử cùng với diện mạo không liên quan với nhau, cho dù hắn xấu xí vô cùng nàng cũng không thể hạ thủ được…

“Sẽ không!” -__-

“Vậy thì có sao đâu!” Hắn cười thật đáng yêu… ^^=

“Huynh không hiểu rõ đâu, chuyện này rất quan trọng, huynh ngàn vạn lần đừng tiết lộ ra bên ngoài nha!!!” >0<

“Cô nương yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài, dù sao thì ta cũng rất chán ghét cái tên họ Phi kia mà!”

“Sao cơ? Huynh chán ghét hắn? Không phải tên Phi Lãnh Nghệ kia là khách quý của Bạch Mã sơn trang ư?” 0.0!

“Ta cũng không phải là người của Bạch Mã sơn trang, ngày hôm đó ta chỉ là vô tình đi ngang qua Bạch Mã sơn trang, xin tá túc một đêm thôi, kết quả là bọn họ an bài cho ta ở trong phòng của hạ nhân!”

Thì ra là thế a!!! >_<

Kiều Song Song nhẹ nhàng thở ra, đồng thời tỉnh ngộ, khó trách Phi đại ca không giống hạ nhân ở đó.

Nếu là như thế, thì nàng và Phi đại ca sẽ không phải là địch nhân, haizzz, đôi lông mày thanh tú đang nhíu lại chợt giãn ra, bàn tay bé nhỏ yên tâm buông ra vạt áo của hắn…

“Đúng rồi, huynh còn chưa có nói cho ta biết, huynh ở trong này làm gì?” Lời vừa nói dứt, nàng đã nghĩ đến đáp án, không cần nói cũng biết, nam nhân ở nơi này làm gì? Chỉ có duy nhất một mục đích thôi: tìm kỹ nữ.

Trong thiên hạ này, nam nhân đều giống nhau, đều ham mê nữ sắc…

Phi Lệnh Vũ vội vàng nói: “Đừng hiểu lầm, tại hạ là bất đắc dĩ mới đến nơi này!”

“Sao lại thế, ta chỉ có nghe qua, nữ nhân đến kỹ viện mới là bất đắc dĩ, nào có nam nhân đến nơi này mà kêu bất dắc dĩ đâu?” Nàng không tin đâu a. Nhưng chuyện này không phải trọng điểm, hôm nay thật không đúng ngày để tìm kỹ nữ đâu, nàng phải nói cho hắn mau mau đi mới được.

“Là thật mà, ta tới đây là bởi vì… …”

“Suỵt suỵt… xin lỗi huynh, nhưng nơi này thật không nên ở lâu đâu, huynh đi mau đi!” Nàng vừa nói xong, bàn tay bé nhỏ vội vàng đẩy đẩy hắn thúc giục…

“Đi ư? Thật sự khó mà rời đi bây giờ được, từ lúc cáo biệt hôm ấy, tại hạ vẫn luôn lo lắng cho an nguy của cô nương, thật vất vả mới có thể gặp lại được, làm sao có thể rời đi được đây?”

Không thể tưởng tượng được là Phi đại ca luôn quan tâm, lo lắng cho nàng, Kiều Song Song trong lòng đầy cảm động, chính bởi vì thế nàng càng phải ra sức bảo vệ cho an nguy của hắn a!

“Huynh không thể không đi, bởi vì trong Thiền Quyên Lâu có rất nhiều người của Mẫu Đơn thích khách, chúng ta nghe được tin tức là Phi Lãnh Nghệ tối nay sẽ đến đây để tìm hoa khôi – Quân Quân cô nương, chỉ cần thấy hắn sẽ lập tức đại khai sát giới.”

“Thật có chuyện này ư?”

“Đương nhiên là thật, cho nên ta mới ở đây giả vờ là kỹ nữ, thôi, tóm lại là huynh mau đi đi!” Nàng vốn muốn đẩy hắn ra ngoài cửa, nhưng vừa mới mở cửa, Kiều Song Song lại nhìn thấy sư tỷ Ngọc Thiền đang từ xa đi tới, nàng hoảng hốt vội vàng đưa hắn trở về ngược lại trong phòng. >”<

“Làm sao vậy???” Hắn tò mò vì sao nàng lại kích động như thế.

“Thảm thảm, sư tỷ đang đi tìm ta, ta đi ra ngoài trước, huynh cố gắng tìm cách rời nơi này đi nha, nhất định phải đi đó, biết không?”

Gương mặt nghiêm chỉnh cảnh cáo hắn xong, Kiều Song Song dung tốc độ nhanh nhất có thể đi ra bên ngoài, làm bộ vô tình gặp được sư tỷ Trầm Ngọc Thiền…

“Ngọc Thiền sư tỷ!”

“Ngươi đã chạy đi đâu?”

“Vừa mới bị một công tử quấn quýt lấy, ta dùng hết sức lực mới có thể trốn khỏi hắn được, sư tỷ, nãy giờ tỷ đi đâu vậy?”

Trầm Ngọc Thiền hừ lạnh: “Ngươi thì nói làm gì, ta một lần bị tới bị tới năm vị công tử dây dưa.”

Song Song lập tức làm ra vẻ bội phục: “Chuyện này là đương nhiên, Ngọc Thiền sư tỷ khuynh sắc khuynh thành, nam nhân làm sao không động tâm, nếu bọn họ không giống như ruồi bọ bâu vào thì mới là lạ!”

Quả nhiên lời nịnh hót có hiệu lực, sư tỷ nghe xong có chút đắc ý, không hề truy vấn nàng vừa đi nơi nào nữa: “Ngươi có chút thông minh, à này, con mồi đã muốn xuất hiện, đã tiến vào khuê phòng của nữ nhân kia!”

“Thật sao?”

“Đại sư tỷ ra lệnh, chờ đến canh ba, tất cả đều động thủ!”

“Vâng sư tỷ!”

Nàng ngoan ngoãn đi theo sư tỷ phía sau, vhuyện khác tính sau đi, trong lòng cảm thấy thật may mắn, may mắn là nàng đã báo cho Phi đại ca rời đi rồi, như vậy đã có thể yên tâm rồi!

Nhưng mà, đang đúng lúc nàng nghĩ Phi đại ca đã ngoan ngoãn rời đi Thiền Quyên Lâu theo lời nàng rồi, bỗng nhiên lại thấy hắn thoáng qua xuất hiện ở trước mắt, cằm của nàng thiếu chút nữa muốn rớt trên mặt đất. o__o!

“Huynh sao còn chưa đi vậy???” >o
Phi Lệnh Vũ cười khổ nói: “Ta chưa đi được, bởi vì… …” Lời nói còn chưa xong đã thấy trên hành lang cả một đám cả nam lẫn nữ, nam tất cả đều là cậu ấm con nhà giàu, còn nữ thì là người của Thiền Quyên Lâu.

“Tìm được rồi, ở đằng kia!”

Đám nam nữ vừa thấy Phi Lãnh Nghệ liền vội vàng nhắm hướng hắn chạy đến bao vây xung quanh…

“Phi huynh, huynh trốn không thoát đâu, ha ha!” ^^

“Đúng rồi, đêm nay huynh nhất định phải chọn một người mới được à nha!”

Phi Lệnh Vũ mãnh liệt xua tay: “Cái này chắc không được rồi!”

“Ầy, trừ bỏ hoa khôi Quân Quân cô nương chúng ta mời nhưng không đến được, các cô nương ở đây đều được tiểu đệ tinh tế tuyển chọn, đương nhiên phải hiếu kính mà tặng huynh một cô, huynh nên hãnh diện mà chọn một người, ha ha!”

Các cô nương cũng đồng thanh phụ hoạ: “Đúng a ~~, công tử đừng sợ, chúng em nhất định sẽ hầu hạ công tử thật tốt mà!”

“Cô tử chọn Yến Nhi đi, Yến Nhi nhất định hầu hạ tốt, khiến cho ngài mất hồn một đêm!”

“Không, chọn em nè, kỹ xảo của em mới là tốt nhất!”

“Ai nói, công tử nên chọn em mới đúng!”

“Chọn em nè công tử…!”

Các cô nương đều hận tối nay không thể hầu hạ hắn, các nàng chưa bao giờ gặp qua một nam nhân tuấn mỹ đến như vậy, phong thái nhã nhặn, khiến cho nữ nhân ai cũng chảy nước miếng…

“Không được!” Kiều Song Song chen vào đám người đang vây quanh, lấy một tay kéo Phi Lệnh Vũ ra phía sau, nàng đứng lên che ở phía trước, ngăn cách hắn cùng với đám nữ nhân kia! >o<

Đám nữ tử kia trợn mắt nhìn nàng, thở phì phì…

“Vì cái gì mà không được?”

“Đúng rồi, ngươi chỉ là người mới đến, có tư cách gì ra lệnh cho bọn ta?”

“Bởi vì… … bởi vì… …” Nàng cắn răng nói: “Bởi vì hắn đã chọn ta rồi!”

“Cái gì???” Đám nữ tử kia kinh hô.

“Ngươi gạt người!”

“Không thể có khả năng đó!”

“Ngươi làm sao mà so với bọn ta được!”

“Nếu không tin các ngươi có thể hỏi vị đại gia này!” Nàng chỉ vào Phi Lệnh Vũ, cũng quay sang nháy nháy mắt với hắn, ý bảo hắn cùng phối hợp với nàng.

Phi Lệnh Vũ hiểu ý, lập tức gật đầu: “Đúng, ta tuyển nàng!”

Lời vừa nói ra, các cô nương đang đứng đấy lập tức như nhảy dựng lên ầm ỹ…

“Như thế nào lại thế? Nàng ta không xinh đẹp như ta mà!!!”

Hở??? o_O!

“Ngực cũng không lớn được như ta!”

Á!!! O__O!

“Thắt lưng cũng không thon như ta a!”

Ái??? >”
“Chiếu theo thứ tự sắp xếp, nghĩ thế nào cũng không đến lượt nàng ta nha!”

Ôi ôi… -__-! Nói những lời này đúng là không thèm để lại mặt mũi cho nàng mà!!! >”<

Kiều Song Song bị phê bình đến một bụng đầy lửa giận, tuy rằng nàng vì cứu Phi đại ca mới nói những lời này, nhưng bị mấy vị cô nương này coi thường như thế cũng ấm ức lắm à nha… TT_TT

“Đúng vậy, tuy ta không đẹp bằng các ngươi, ngực cũng không được đẫy đà, thắt lưng cũng không thon, nhưng mà hắn chỉ thích ta, thế nào?” ^^ Nàng thầm phấn khởi khí thế trong ngực, chẵng những thế còn cố ý chạy đến ôm ấp Phi Lệnh Vũ… ^^=

“Đi nào, ôm ta quay về phòng đi, chúng ta mây mưa thất thường suốt đêm nay!” ^^=

Phi Lệnh Vũ lập tức gật đầu: “Được!” Hắn không hề do dự, còn đích thân đem nàng ôm vào trong ngực, vờ làm một bộ dáng chật vật bị nữ nhân đuổi theo, ôm nàng hướng Mê hồn viện đi đến…

Bọn họ vừa vào phòng, lập tức đóng cửa lại…

Kiều Song Song nhảy ra khỏi vòng ôm ấp của Phi Lệnh Vũ, lỗ tai dán vào cánh cửa, cẩn thận nghe động tĩnh… Quả nhiên, đám nữ nhân kia vẫn chưa từ bỏ ý định mà vẫn lén đi theo sau bọn họ… >”<

“Bọn họ theo tới, ai… đáng giận, vẫn chưa từ bỏ ý định mà!” >”<

“Kiều cô nương, chúng ta nên làm gì đây? Ai… …”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Phi đại ca, nàng thật sự không đành lòng, tuy rằng hai người chỉ mới biết nhau một thời gian ngắn thôi, nhưng lại là sinh tử chi giao, huống hồ Phi đại ca đối với nàng có ân, nàng không thể không quan tâm…

“Không sao đâu, trước mắt chúng ta cứ ở yên trong này, tạm thời đừng ra ngoài là được!”

Vừa nói xong, nàng nhìn thấy có mấy bóng người lén lút phía ngoài, trên cánh cửa còn có một cái lỗ nhỏ… bọn họ đang nhìn lén a!!! >o<

“A, bọn họ đang nhìn lén chúng ta, Phi đại ca, mau ôm ta!” >”<

Vì đã lỡ lừa gạt người khác, bọn họ đành phải làm một bộ than thiết, còn cố ý leo lên giường…

Khi nàng đang dựa vào trong ngực hắn, bỗng nhiên bên hông có một đôi cánh tay ôm lấy nàng, nàng cũng không chú ý lắm, vì nàng cho rằng Phi đại ca cũng đang phối hợp với nàng diễn trò…

Nếu đã giúp đỡ thì làm cho trót luôn. Nàng vốn trời sinh tính ngay thẳng, lại có lòng nghĩa hiệp, không hề là một cô nương gia hay xấu hổ, vì báo đáp Phi đại ca ân tình, ôm một chút cũng không có chết a!

Dù sao hết thảy cũng chỉ là diễn trò thôi, có sao đâu! ^^

Nàng tựa vào trong ngực hắn, gò má áp vào ngực hắn, không biết thế nào, nhưng trong lòng nàng có một cảm giác lâng lâng, thân mình tựa hồ thực dễ chịu… Là nàng bị ảo giác sao??? Sao lại có cảm giác dựa vào ngực Phi đại ca thật thoải mái chứ??? >o
Đôi mắt nàng khép nhẹ, hai tay nhỏ bé ôm lấy hắn, thở dài một hơi, thật sự là thoải mái mà, nàng quả thật không muốn buông ra… >_<

Nghe tiếng tim hắn đập, nàng cảm thấy trong cơ thể chạy một luồng nhiệt…

Thì ra bờ vai của hắn quả thực rất lớn, vòm ngực rắn chắc, bề ngoài nhìn hắn văn nhược như vậy, nhưng khi bị hắn ôm vào ngực, nàng mới ý thức được mình nhỏ như thế nào…

Á??? Tay nàng đang làm gì??? >o
Khi nàng hoàn hồn lại, mới biết tay của mình đang xoa xoa gương mặt của hắn.

“A… thật xin lỗi!” TT__TT=

Gương mặt nàng thoáng chốc đỏ ửng, hiện lên nỗi bất an và xấu hổ, tất cả những điều này đều bị hắn thu hết vào trong đáy mắt, hắn trầm tĩnh, nhìn chằm chằm vào nàng đang xấu hổ, gương mặt tà mị, khoé môi giương lên ý thản nhiên cười… ^^

Hắn nhìn chằm chằm dáng người nhỏ bé ở trong lòng, khuôn mặt tràn ra xuân ý dào dạt, con ngươi chuyển sang sâu thẳm, hắn cúi thấp mặt, đôi môi hôn nhẹ vào môi nàng…

Di??? O__O!

Nàng trừng lớn mắt, hắn hắn hắn… sao tự nhiên lại… … O__O!

Cái miệng nhỏ tự dưng bị che lại, nàng vì kinh ngạc mà mở ra, vừa đúng lúc làm cho hắn thừa cơ len lưỡi nóng vào, bừa bãi nhấm nháp…

Hành động đột nhiên này làm cho nàng tâm nhi hoảng loạn, định giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, nhưng lập tức nghĩ đếm bên ngoài cửa sổ đang có người theo dõi bọn họ, đây chỉ là đang diễn trò mà thôi, hắn làm vậy là để lừa gạt bọn người đang trình coi ngoài cửa sổ… >”<

Nàng nhắm chặt mắt, xấu hổ đến mức mặt ửng hồng, nàng phát hiện ra bản than mình không những không bài xích hắn ôm ấp, mà còn có cảm giác… thích thích nữa >”<=

Chớp chớp đôi mắt, nàng bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, nhịn không được xụi lơ trong cánh tay rộng lớn của hắn…

Hắn rất hiểu được vì sao nàng lại có biểu hiện như thế, bởi vì trong Mê hồn viện, mỗi một gian phòng đều thả lư hương.

Mà bên trong lư hương đều lượn lờ ra một làn khói trắng tản ra, trong đó còn có lẫn xuân dược bay nhập cùng không khí trong phòng, mục đích chủ yếu là gia tăng hiệu quả của ái ân nam nữ…

Lúc vừa vào trong phòng, hắn đã chú ý đến lư hương kia, cũng biết được nàng đã hít vào không ít xuân dược trong không khí, nên giờ phút này mới có biểu hiện thái độ mị hoặc, ánh mắt mê ly, khiêu khích hắn không kìm lòng được thế này… ^^=

Sauk hi hôn nàng nồng nhiệt như thế, môi hắn lại dời xuống vành tai, nhẹ nhàng duyện cắn, quả nhiên làm cho nàng một trận sợ run, lồng ngực phập phồng thở dồn dập…

Hắn mím môi cười nhẹ, đôi môi lại trượt nhẹ xuống chiếc gáy trắng của nàng, từng tấc, từng tấc một duyện hôn, để lại trên da thịt nàng vô số hôn ngân…

Môi hắn lại chuyển nhẹ xuống cổ nàng, hướng dẫn nàng từng bước, ở hắn ôn nhu khiêu khích khiến cho nàng từ từ mất đi kiềm chế…

Khi hắn chậm rãi nhẹ nhành nhấm nháp vai của nàng, đồng thời cũng đem áo của nàng chuyển dời, hắn từ tốn đem chiếc váy tơ lụa tuyết sam thoát ra, bàn tay nguyên bản đang ôm lấy nàng cũng từ từ chậm rãi đi vào trước ngực, lồng vào chỗ tròn trịa mềm mại kia của nàng…

“A… …” nàng ngâm khẽ, muốn dùng chút ý chí còn sót lại né ra hắn…

“Suỵt!…” Hắn dùng tiếng nói khàn khan nhỏ nhẹ ở bên tai nàng trấn an: “Bọn họ còn đang ở bên ngoài, coi chừng chúng ta bị lộ!”

Hắn vừa ôn nhu, đồng thời cũng kín đáo võng trụ người của nàng, làm cho nàng không thể trốn được vòng ôm ấp của hắn… ^^=

Nàng cảm thấy đầu óc mờ mịt, không tự giác, rồi dần dần bị hắn dụ dỗ, giờ đây nàng không còn lực kháng cự, bắt đầu trầm mê vào lửa nóng cùng hắn… >o<

Môi bị hắn cuồng nhiệt hôn, nàng cũng bắt đầu cảm thấy cơ thể mình xôn xao, càng lúc càng muốn hắn hôn nhiều hơn…

Nàng làm sao vậy ta??? >”
Sao lúc này, nàng lại cảm thấy cơ thể đang run lên, thân người nằm trong sự ôm ấp của hắn thật quá thoải mái, nàng nhắm mắt lại hưởng thụ vòng ôm mạnh mẽ của hắn…

Ý thức dần dần bay đixa, trừ bỏ nhiệt độ thân người hắn cùng với hô hấp, nàng chỉ cảm thấy mình đang bay đến một nơi thần tiên nào đó…

Nàng… nàng thật sự muốn ngất thôi!!!

Khi hắn dừng nụ hôn lại, ngắm nhìn nàng ở trong lòng mình đang dần mất đi ý thức, khóe môi hiện lên một nụ cười tà khí… ^^=

Đem nàng nhẹ nhàng đặt trên giường lớn, hắn lặng lẽ ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm nàng đang từ từ khôi phục lại hô hấp, bàn tay khẽ vuốt mái tóc của nàng, rồi nhẹ nhàng lướt xuống khuôn mặt, cằm, đôi vai rồi cuối cùng đi vào trước ngực…… Hắn trầm ngâm một lát rồi vươn tay kéo chỉnh tề lại áo của nàng, giúp nàng đắp hảo chăn…

Hắn cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: “Hảo hảo ngủ đi, bên ngoài đao kiếm chướng mắt, không có việc gì thì đừng ra ngoài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.