Hoa Giá Thích Khách

Chương 3: Chương 3




"Đáng chết!” >”<

Trong phòng lớn, thanh đao thiết phủ nặng đến mười cân dưới sự tức giận đến tột cùng của bang chủ mẫu đơn thích khách đã bị chẻ đôi thành hai nửa… nhưng như thế vẫn chưa làm hắn khống chế được sự tức giận…

Cũng khó trách bang chủ giận dữ, đã qua hai lần ám sát nhưng bọn hắn vẫn không hoàn thành được nhiệm vụ, nếu không phải là bị địch nhân mai phục thì chính là hao binh tổn tướng…

“Tại sao ám sát ở Thiền Quyên Lâu lại thất bại? Các ngươi quả đúng là vô tích sự, chẵng những để cho Phi Lãnh Nghệ chạy thoát mà còn bị tổn thất vài tên đện tử nữa.”

Các đệ tử đứng bên ngoài chột dạ, im lặng cúi đầu, không ai dám lên tiếng.

Ánh mắt sắc bén của sư phụ bắn về một tên đê tử, quát: “Ngọc Thiền, ngươi trả lời cho ta, rốt cuộc tại sao chuyện lại xảy ra như vậy!”

“Thưa… sư phụ… chúng con thực sự đã mai phục, định thừa dịp canh ba động thủ, những chuyện nên làm chúng con đều đã làm, chỉ có thể trách tên Phi Lãnh Nghệ kia quá sức giảo hoạt, cho dù ở thanh lâu vẫn một mực đề phòng rất sâm nghiêm!”

Ánh mắt sắc bén lại chuyển dời sng nơi khác: “Song Song, ngươi nói đi!”

Nguyên bản nãy giờ còn đang chìm ngập trong suy nghĩ, lúc này đây bị sư phụ gọi đích danh, nàng giật mình hoảng sợ.

Nói… nói gì a??? >___
Nàng ngẩn người, căn bản nãy giờ nàng không có nghe thấy sư phụ nói gì hết a, trong lòng âm thầm kêu khổ… >o
“Sư muội, Phi Lãnh Nghệ quả thực có đúng rất khó đối phó phải không?” Ngũ sư huynh cố ý nói đỡ giúp nàng.

Kiều Song Song vừa nghe, lập tức gật đầu: “Đúng vậy thưa sư phụ, chúng ta vốn định thừa dịp lúc Phi Lãnh Nghệ cùng với mỹ nhân thanh lâu kia kia thân mật sẽ động thủ, nào ngờ hắn thật đúng là cáo già, ngay cả đến thanh lâu cũng mang theo bảo tiêu, cho nên chúng ta ngay cả nữa điểm thượng phong cũng không có, chỉ việc lưu lại được tính mạng đã muốn thật là kỳ tích… …”

“Đủ rồi!”

Kiều Song Song vội vàng im lặng không dám lên tiếng nói them nữa, cũng cảm kích nhìn về phía Ngũ sư huynh, hai người lặng lẽ nhìn nhau cười, một màn này đều bị Ngọc Thiền xem thấy trong mắt, nhịn không được âm thầm cắn răng…

Trên thực tế, đêm đó căn bản phát sinh chuyện gì, Kiều Song Song cũng không hề hay biết, bởi vì khi nàng giật mình tỉnh lại trên giường lớn, mới phát giác chính mình thế nhưng đang ngủ, nàng vội vàng chạy ra ngoài cửa phòng mới phát hiện bên ngoài té ngã một đống người, đồng môn sư huynh đều đang bị thương, chạy đang chạy, trốn đang trốn…

Trong tình cảnh hỗn loạn, nàng giúp đỡ một đồng môn sư tỷ đào tẩu, sau khi trở về, nàng vẫn lâm vào trầm tư, mỗi khi nhớ lại chính mình cùng Phi đại ca làm cái chuyện khiến mặt đỏ tim đập kia, mặt của nàng liền tự nhiên đỏ lên… >”<=!

Khi nàng tỉnh lại, Phi đại ca đã không còn ở đó, haizz, may mắn là huynh ấy không ở đó, bằng không nàng nhất định sẽ xấu hổ muốn chết a!!! >”<=

Nàng cũng không rõ vì sao khi ấy mình lại lớn mật đến thế, và nàng lúc nào ngủ quên cũng không nhớ rõ nữa, chuyện này một chút ấn tượng cũng không lưu lại… aiii… thất bại, thất bại mà… TT_TT

Không biết Phi đại ca thế nào rồi, có bình yên vô sự hay không? Nàng thật hy vọng hắn bình an… >”<

Một tên đồ đệ của Mẫu Đơn phẫn hận nói: “Nhiệm vụ này đã vài lần thất bại, làm cho uy danh của Mẫu Đơn chúng ta mất hết, trên giang hồ sẽ nghĩ rằng chúng ta không đối phó nổi với Phi Lãnh Nghệ, về sau còn ai dám mang số bạc lớn đến tìm chúng ta giết người!”

Mấy đại đệ tử cũng xem liếc mắt một cái, trong đó có một gã đệ tử chắp tay đi lên nói: “Sư phụ, đồ nhi có một kế.”

Mọi người tất cả đều tập trung ánh mắt lại, bang chủ phất tay mệnh lệnh: “Nói!”

“Đồ nhi đang nghĩ, sao chúng ta không dung mĩ nhân kế!”

Bang chủ lạnh lung nói: “Ngươi cho là sư phụ chưa từng nghĩ đến sao, việc ấy khó mà thực hiện được, bởi vì tên Phi Lãnh Nghệ không phải là kẻ háo sắc, cho dù là Thiền Quyên Lâu hoa khôi, hắn cũng rất lâu mới đến gặp nàng ta!”

“Sư phụ, mỹ nhân kế mà đồ nhi nói với mỹ nhân kế mà người đang đề cập là bất đồng, tên Phi Lãnh Nghệ kia mặc dù không háo sắc nhưng cũng không thể không cưới vợ nha!”

Bang cgủ dừng lại, gương mặt nổi lên vẻ hứng thú: “Ngươi có kế sách gì, mau nói đi!”

“Đồ nhi thăm dò được, mẫu thân của tên Phi Lãnh Nghệ tuổi tác đã cao, vẫn hi vọng hắn lấy vợ, và bà ta đang xem xét chọn người thích hợp cho hắn, mà Phi Lãnh Nghệ đối với mẫu thân hắn lại cực kỳ có hiếu, nghe nói hắn vì muốn cho mẫu thân hiện đang đau ốm nằm trên giường vui lòng, đã đáp ứng mẫu thân cưới vợ, về phần tân nương, chỉ cần mẫu thân vừa lòng, mặc kệ là ai hắn cũng sẽ lấy về làm vợ!”

Bang chủ ánh mắt ngày càng sáng: “Tiếp tục nói đi!”

“Vâng, đồ nhi cho rằng, không bằng chúng ta lợi dụng chuyện ấy, cho người của ta giả dạng thành một vị thiên kim phú quý có gia thế trong sạch, đồ nhi vừa vặn có nhận thức được một nhà giàu có, có thể hỗ trợ chúng ta thực hiện kế hoạch này, sư phụ nghĩ thế nào…”

“Diệu kế! Đúng là diệu kế!” Bang chủ đập tay lên bàn nói: “Cho dù họ Phi kia có cáo già đến đâu, cũng không thể ngờ được rằng có người muốn giết hắn ở ngay bên cạnh.”

“Đúng vậy thưa sư phụ, chỉ cần người của chúng ta trà trộn vào là không cần phải lo gì nữa, còn việc sẽ ám sát như thế nào thì có thể từ từ bàn bạc kế hoạch sau!”

“Được! Kế rất hay, nhưng bất quá… chúng ta sẽ phái ai đi thực hiện việc này?” Lời nói vừa dứt, một đôi mắt sắc bén hướng về phía các nữ đồ đệ nhìn lại.

Này ánh nhìn, khiến cho tất cả nữ đồ đệ đều toát ra mồ hôi lạnh, các nàng trong lòng đều sợ hãi, quỷ kế này của sư phụ thật đáng sợ, một khi trở thành tân nương tử, mặc kệ nhiệm vụ có thành công hay không, kết cục cuối cùng khẳng định chỉ có một con đường chết…

Huống hồ nghe nói tên Phi trang chủ kia ngày thường thập phần khiếp người, gương mặt nghiêm khắc lạnh lùng kia có thể khiến cho đứa bé ba tuổi sợ mất hồn mà khóc thét, mà võ công của hắn lại vô cùng cao cường, không phải là một kẻ có thể dễ dàng lừa gạt!

Sư huynh nói như vậy, chẳng khác nào kêu các nàng có một người phải đi chịu chết, cũng bởi vì thế, mỗi lần ánh mắt của sư phụ tảo đến mỗi người các nàng đều tự giác cúi đầu, vô cùng lo sợ bản thân mình bị chọn trúng… >”<

“Người được chọn làm tân nương, phải đủ thong minh và linh hoạt, theo ta thấy… Ngọc Thiền.”

Trầm Ngọc Thiền vừa nghe đến sư phụ định chọn nàng, hoảng sợ đến đổ cả một trận mồ hôi lạnh…

Nàng đương nhiên không muốn trở thành vật hi sinh, huống hồ trong lòng nàng rất ái mộ Ngũ sư huynh, nàng tuyệt đối không muốn chết. Nếu chuyện này nhất định phải có người hi sinh, không bằng thà để người khác chết thay.

Nàng tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, không đợi sư phụ mở miệng, lập tức cướp lời nói trước: “Sư phụ, kế sách này thật đúng là tuyệt kế, đây cũng là cơ hội duy nhất có thể giết được Phi Lãnh Nghệ, nếu có thể, đồ nhi cũng nguyện ý đảm nhận trọng trách này, nhưng đồ nhi chỉ sợ…”

“Chỉ sợ cái gì?”

Trầm Ngọc Thiền cố ý làm ra vẻ lo lắng: “Phi Lãnh Nghệ kia cũng không phải là kẻ ngu ngốc, qua vài lần chúng ta ám sát hắn, có thể thấy được họ Phi kia thập phần thần thông quảng đại, phòng bị cũng vô cùng kỹ càng, vì thế tất nhiên hắn cũng có thể điều tra tân nương có hay không có võ công, đồ nhi nghĩ, chỉ cần hắn có lòng tra, tất sẽ tra ra đồ nhi võ công, nên chỉ sợ ta trước khi kịp động thủ đã bị hắn ra tay trước rồi, vì thế, đồ nhi có một đề nghị, chúng ta nên chọn một vị tân nương mà Phi lãnh Nghệ không hề phòng bị, người này cũng không thể quá lợi hại, bởi vì một thích khách lợi hại không thể giả trang giống một vị cô nương bình thường.”

Những nữ đồ đệ khác vừa nghe xong, cũng lập tức hiểu ý, cùng nhau hát đệm phụ hoạ.

“Đúng vậy thưa sư phụ, tân nương không thể chọn người có võ công cao!”

“Không thể khôn khéo, bởi vì đối phương sẽ nghi ngờ!”

“Cũng không thể có sát khí, chúng ta làm thích khách lâu như vậy, sát khí quá nặng, người trong giang hồ nhất định có thể nhận ra!”

“Đúng, đúng như thế, tốt nhất chúng ta nên chọn người thoạt nhìn không hề lợi hại, công thêm tay chân vụng về ngu ngốc là tốt nhất!”

“Tốt nhất là nhìn thế nào cũng không thấy giống thích khách!”

Không hẹn mà gặp, tất cả ánh mắt của mọi người không hề hẹn trước mà cùng nhau bắn về phía một mục tiêu…

Nhìn trái nhìn phải… vô luận như thế nào đi nữa, vị “nhìn sao cũng không ra nổi thích khách kia” chỉ có một người… …

Kiều Song Song ngồi nghe một hồi, vốn đã muốn ngủ gà ngủ gật, đột nhiên, tất cả các ánh mắt đều đồng loạt bắn về phía nàng, nàng giật nẩy mình, trong lòng sợ hãi nhìn về các ánh mắt như hổ rình mồi kia…

Hiện tại là như thế nào vậy??? Tại sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào nàng??? >”<

Chưởng môn nhìn thẳng Kiều Song Song, gật đầu tuyên bố: “Được, Kiều Song Song, ngươi sẽ thực hiện nhiệm vụ này!”

Kiều Song Song trừng lớn mắt, ngón tay chỉ vào mình: “Đồ nhi ư???” 0__0!!!

“Đúng, chính là ngươi, ngươi sẽ giả làm tân nương, và gả cho Phi Lãnh Nghệ!”

************

Luận võ công, nàng không phải kẻ ưu tú nhất.

Luận tướng mạo, nàng cũng không phải là người xinh đẹp nhất.

Không hề ngờ rằng, dựa vào hai điểm này, nàng lại là kẻ thích hợp nhất để gả vào Phỉ Thuý sơn trang, là điều kiện tốt nhất để tiếp cận Phi Lãnh Nghệ… TT_TT

Sau khi sư phụ ra mệnh lệnh, Kiều Song Song đành theo nhị sư huynh ngồi vào trong một chiếc xe ngựa, từ từ đi vào một toà nhà lớn, đứng chờ ở một gian phòng…

Khi nàng đang tò mò, không ngừng lúc lắc đầu nhỏ đánh giá bốn phía được bài trí thật hoa lệ, bỗng nhiên một đám nữ nhân mở ra cửa phòng, đem nàng bao vây lấy…

Nàng trừng lớn mắt, tò mò nhìn chằm chằm đám nữ nhân, mà các nàng cũng nhìn nàng chằm chằm…

Đặc biệt nhất là một vị đại nương trang điểm xinh đẹp, nàng phản phất hình như là đứng đầu mấy nàng kia…

Một đôi tròng mắt tinh nhuệ chậm rãi đem nàng từ đầu đến chân đánh giá, ánh mắt như đang xem xét “heo” được rao bán, xem xét xem “chú heo” này đáng giá bao nhiêu ngân lượng… TT_TT!

Kiều Song Song bị nàng ta xem đến toàn thân hoảng sợ, nhịn không được hỏi: “Nhìn cái gì chứ?”

Tôn đại nương mở miệng, nhưng lại là nhìn nhị sư huynh bên cạnh mà nói: “Một ngàn hai.”

Nhị sư huynh dùng ánh mắt cường đạo trừng mắt đối phương nói: “Quá đắt!”

“Không hề đắt, nàng ta nhìn y như cỏ dại ấy, da thịt như sáp ong, da thịt một chút sáng bóng cũng không có, loại nữ nhân này, chắc chắn không có một nam nhân nào chịu liếc mắt nhìn nàng một cái!”

Kiều Song Song ngây ngốc trừng mắt nhìn Tôn đại nương, đối phương mở miệng nói, từng chữ đều giống như đao kiếm đâm vào đầu nàng… O_O!

Nam tử kia mặt như gặp nạn: “Kia… vậy bảy trăm hai đi!”

“Bảy trăm hai?!” Tôn đại nương kia thanh âm có chút đề cao: “Ngươi xem xem, nàng hoàn toàn không có khí chất của một tiểu thư khuê các, nói nàng là thiên kim tiểu thư, hứ, đừng có nói quá, nếu không người khác sẽ nhe răng cười cho ngươi thối mặt!”

Á??? Nàng tệ đến như vậy sao??? Kiều Song Song cảm thấy ngực như bị chọc thêm mấy đao… Hic… >”
“Được rồi, vậy… chín trăm hai!”

Thanh âm của Tôn đại nương càng thêm lớn: “Không phải ta nói quá, nhưng nha đầu này, ngươi xem đi, thắt lưng thì không có, bàn tay thì không mịn màng, loại mặt hàng này còn chưa động phòng, chân chú rễ sẽ mọc rễ cắm đầy đất, ngay cả lợn nướng sữa so với nàng còn thấy sắc nước hương trời hơn.”

Phập!!! Vạn tiễn xuyên tâm… Chà đạp nàng không hề lưu tình mà… TT_TT!

Nè nè, nàng nhịn đủ rồi à nha! >”< Tốt xấu gì nàng cũng là một nữ nhân, bộ trong mắt bà ta nàng giống như một người chết hay sao mà lại đem nàng phê bình đến không đáng một đồng như vậy??? >0
Nàng có chọc ghẹo gì bà ta đâu mà lại nỡ nào nhận xét nàng như vậy??? >”<

Không được!!! Nàng phải bảo vệ tự tôn của mình!!!

“Ai nói ta không quyến rũ?” Nàng không phục đứng ưỡn ngực, vô cùng không muốn bị người khác coi thường như thế.

Rõ ràng ngực của nàng cũng không nhỏ, thắt lưng cũng nhỏ, chỉ là ngày thường nàng không muốn khoe ra mà thôi!

Tôn đại nương mắt lạnh tảo đến, đứng bễ nghễ hô lớn một cái tên.

“Xuân Hoa.”

“Vâng, đại nương.”

Một nữ tử ôn nhuyễn, thướt tha lướt đi qua trước mặt của mọi người, nàng ta đột nhiên cởi ra áo khoác ngoài, thoáng chốc ba quang bắn ra bốn phía, làm cho Kiều Song Song không khỏi thở hốc vì kinh ngạc, sợ hãi mà lui xuống một bước, nghẹn họng nhìn trân trối nàng kia đường cong lả lướt…

Da thịt trắng nõn như tuyết, nộn nộn như làn da trẻ em sáng bong, phản phất như là được trời ưu ái tinh điêu tế mài, trắng nõn ửng hồng làn da khiến cho người ta nhìn mà chảy cả nước miếng…

Cái đó vẫn chưa thấm vào đâu cả, bởi vì tất cả các ánh mắt đều tụ tập vào một một chỗ, mà chỗ “bánh bao thịt” đó so với Song Song còn lớn hơn gấp bội, chẵng những thế còn vừa mượt mà, co dãn…

Tôn đại nương hai tay cầm hai cái vật tròn hoàn mỹ không tỳ vết kia, ngạo nghễ nói: “Có nhìn thấy rõ chưa? Núi ra núi, sông ra sông, phải như thế này mới có thể làm cho nam nhân hồn điên bát đảo, cam lòng tình nguyện chết trong nhuyễn ngọc ôn hương, đã rõ chưa???”

Kiều Song Song nhìn đến mức choáng váng, vội vàng lùi thân mình trở về không dám “so đo”, thật là đáng mất mặt xấu hổ a, “bánh bao thịt” của nàng so với vị cô nương kia thật đúng là… TT_TT!

Chẳng những vậy, mà nhị sư huynh của nàng lúc này đây tròng mắt như muốn rớt ra ngoài luôn á, cứ nhìn chằm chằm “núi cao” của người ta… >”<

“Haizzz, chuyện này cũng không giống như nuôi heo, dưỡng gà, muốn được như vậy đẫy đà, thon gọn vòng eo phải tốn hao rất nhiều tâm huyết.”

Quả nhiên nữ nhân vừa lúc nãy, đúng là “đường cong” đường nào ra đường nấy, có thể đem nam nhân khiến hồn phiêu phách tán, mê mẩn đến điên đảo… Haizzz, đừng nói chi nam nhân, nàng huống hồ là nữ nhân mà ngực còn đập bịch bịch… TT_TT

“Ta này là ra cái giá hợp lý, nếu đại gai thấy không hợp, liền thỉnh đi tìm người khác!” Tôn đại nương huy huy khăn, ý bảo bọn họ thỉnh quay về…

Tên nhị sư huynh nuốt nuốt nước miếng, thu hồi lại thần trí, khó nhọc mở miệng: “Thôi được, một ngàn hai thì một ngàn hai!” Aiii… Tôn đại nương này đào tạo nữ nhân quả thật không ai sánh bằng… >_
Tôn đại nương vừa nhìn thấy ngân phiếu, nguyên bản gương mặt đang lạnh nhạt lập tức chuyển nhanh tươi cười, quả thật đúng với câu “thấy tiền sáng mắt”, nàng một bên đem ngân phiếu nhận lấy, cười nói: “Yên tâm đi nha, mặt kệ là cái mặt hàng gì, chỉ cần giao vào tay Tôn đại nương ta, lập tức sẽ thành hàng cực phẩm, cho dù là một cái nha đầu hoang dã, vào trong tay ta đào tạo chắc chắn sẽ biến ra được thành thiên kim tiểu thư khuê các thôi!”

“Được rồi, người giao cho bà, một tháng sau, ta hi vọng nàng sẽ trở thành được giống như thiên kim tiểu thư mà chúng ta yêu cầu!”

“Không thành vấn đề.” Cầm được bạc trong tay, Tôn đại nương vui vẻ cười híp mắt như một vị phu nhân hiền lành, luôn miệng khẳng định dù cho có là một tấm gỗ mục, mà qua tay bà cũng có thể biến thành pho tượng phật tinh xảo.

Tôn đại nương cười hì hì, sau khi nhận xong ngân phiếu liền sai người tiễn khách, kế tiếp, một đôi mắt phượng bén nhọn hướng Kiều Song Song nhìn đến, khiến nàng cả người đều không được tự nhiên, một lại dự cảm bất an đánh ập đến… >”
“Người đâu, đem quần áo của nàng cởi ra!”

Kiều Song Song vừa nghe, tay nhỏ bé hoảng hốt nắm chặt vạt áo, đôi mắt như gặp quỷ trừng lớn: “Cởi quần áo của ta?” >0
Tôn đại nương cười ha hả nói: “Đúng, không cởi sạch thì làm sao mà tắm rửa?”

“Ta tự mình làm được rồi, các người ra ngoài trước đi!” >”<

“Khó mà làm theo lời ngươi được, nếu người ta đã đem ngươi giao cho ta, thì từ giờ trở đi, ngươi ăn hay mặc đều do ta quyết định, sử dụng cái gì cũng do ta phụ trách, vì phải giúp ngươi thay hình đổi dạng, nên từ đầu đến chân, thân mình của ngươi, mỗi tấc da thịt, từng cái móng tay, thậm chí là tóc cũng phải do ta quản, đến việc tắm rửa cũng do ta quyết định!”

Này!!! Nói cái gì a??? Ngay cả việc tắm rửa cũng do nàng quản??? >0
“Bất quá chỉ là chuyện tắm rửa thôi mà, chuyện này ta tự biết làm mà, không cần Tôn đại nương chỉ dạy đâu!” >”
“Chuyện tắm rửa đối với chúng ta không chỉ là tẩy rửa thân mình bhư bình thường đâu, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn phối hợp đi.”

“Ta, ta không có thói quen có người lạ nhìn ta tắm rửa, ta tự mình làm được mà!” Aiii da, đừng nói giỡn chứ, bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm mình tắm, xấu hổ lắm nha! >0
Tôn đại nương nheo mắt lại: “Ngươi có cởi quần áo hay không?”

“Đương nhiên là không, các ngươi không được mạnh bạo ép buộc tan ha, bằng không ta cũng không khách khí đâu đó!” Nàng bày ra thế võ công cảnh cáo đám nữ tử này, nếu có ai dám cởi xiêm y của nàng, bị nàng đả thương thì cũng đừng trách nàng ác nha. >”<

Chậc, nhưng Tôn đại nương đã sớm chẳng xem nàng trong mắt, bà ta nhẹ nhàng đá mắt, hô: “Lên!”

Vừa ra lệnh một tiếng, đàn nữ tử răm rắp nghe lời tiến lên…

“Đừng đến đây nha, ta sẽ đả thương các ngươi đó!!! >0”<

Đàn thiếu nữ tử không hề là những cô nương nhu nhược, mỗi người thân thủ đều rất mạnh, tất cả đều dễ dàng mà chế phục nàng… TT_TT!

“Cứu mạng a, không được cởi quần áo của ta a, á… cái yếm của ta… ta… cứu…!” >o
Trong nháy mắt, Kiều Song Song bị “lột” sạch sẽ không dư thừa, thân thể của nàng lúc này không còn cái gì để che đậy… phút chốc nàng toàn thân lạnh lẽo, hai tay cũng bối rối không biết nên che phía trên hay phía dưới… TT_TT!

Tôn đại nương nhìn nàng liếc mắt một cái, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung kêu thị nữ rót trà, lạnh lùng nói: “Đem nàng đưa vào bồn tắm, tắm sạch sẽ từ đầu đến cuối, nhất là hai chân, dùng loại hoa hồng tốt nhất, thơm nhất tắm rửa thật sạch đi, nhanh lên!”

“Vâng, đại nương.”

Chúng nữ tử đồng thanh đáp lời, lập tức ba chân bốn cẳng bắt đầu hành hạ Song Song tắm rửa, còn nàng từ đầu đến cuối chỉ có thể hét chói tai… haizzz… phản đối vô hiệu a!!! -__-!!!

************

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ chịu qua cái loại gây sức ép này nha… TT_TT!

Ba ngày liên tục tắm nước hoa hồng, thân thể nàng bị chà lau, giống như bị lột hết cả da vậy á…

Hic… Tôn đại nương này cũng thật quá đáng nha, kêu mấy vị nữ nhân kia giúp nàng tẩy sạch thân mình, hại nàng toàn thân đều bị sở qua, ngay cả địa phương tư mật cũng không buông tha… TT_TT

Còn có… -__- !!! Tôn đại nương không biết còn muốn “thí nghiệm” thành cái gì nữa đây??? Mỗi bữa cơm Tôn đại nương còn bắt nàng uống “thuốc ngọc trai”, cái vị của thuốc thật khó uống, cứ lờ lợ khiến cho nàng nôn a… >0<

Sau ba ngày gây sức ép, Kiều Song Song cứ mãi nghiến răng nghiến lợi, nhưng lòng cũng thầm phải bội phục Tôn địa nương… >”<

Vị đại nương này quả thật là có tài năng a, bởi vì làn da của nàng quả thật đã trở nên bong loáng, màu da cũng sáng ra một chút…

Haizzz… thừa dịp hôm nay Tôn đại nương không có ở đây, nàng trộm chuồn ra ngoài một chút… ^^=

Phải kiếm chỗ nào đó ăn lấp đầy bụng mới được ^^, bởi vì Tôn đại nương nói, vì muốn có dáng người yểu điệu, nên mỗi ngày đều hạn chế không cho nàng ăn no, hại nàng ba ngày vừa qua đói bụng đến không ngủ được a… >”<

“Cô nương, mời vào, mời vào.” Tiểu nhị nhiệt tình tiến lên tiếp đón nàng.

Kiều Song Song chọn một cái bàn ở trên lầu hai ngồi xuống: “Chưởng quầy, cho ta bình trà Quan Âm với một dĩa đậu hũ chưng tương.”

“Vâng khách quan, ta lập tức đưa đến.”

Tiểu nhị vội vã rời đi, không lâu sau liền đưa đến bình trà cùng dĩa thức ăn.

Kiều Song Song rót đầy ly trà cho mình, khi nàng đang định cầm cái chén uống, bỗng một bóng người đến phía trước mặt nàng ngồi xuống, khiến cho nàng đương trường ngây người…

Người này không phải ai khác, chính là vị nam tử tuấn mỹ, phong độ – Phi Lệnh Vũ.

“Kiều cô nương.”

“Suỵt!!!” >”
Tuấn mi ngoài ý muốn giơ lên: “Tây Môn Song Song?” 0__0!

“Đúng vậy a! Chuyện này… nói ra dài dòng lắm, tóm lại ta hiện tại thân phận là họ Tây Môn thiên kim, không thể tiết lộ tên thật, huynh hiểu chưa!”

Phi Lệnh Vũ gật gật đầu, cũng nhỏ giọng hỏi: “Sao lại như thế chứ?”

Kiều Song Song ra vẻ thần bí nói: “Ở đây đông người, nói không tiện.”

“Vậy đổi chỗ khác nói chuyện nha!”

Vì vậy khi Phi Lệnh Vũ mệnh lệnh, tiểu nhị vội vàng giúp bọn họ chuẩn bị một chỗ ngồi tốt khác, hai người đứng lên chuyển đến địa phương khác – một nơi riêng biệt không có bóng người lạ, vừa ngồi xuống hai người cũng lớn tiếng gọi một bàn đầy thức ăn ngon…

“Phi đại ca, thật vui được gặp lại huynh, huynh như thế nào đến đây vậy?”

“Chuyện này chứng tỏ chúng ta rất có duyên, đúng không?” ^^=

Lời này vừa nói ra lập tức khiến nàng mặt đỏ, trí nhớ ngày đó “nóng bỏng” cùng với người ta cũng nổi lên trong óc, hắn nói “hữu duyên” là phản phất có ý tứ gì đây??? >”<=

“Theo ta hữu duyên mới thật không tốt đâu, huynh phải cẩn thận coi chừng mang hoạ sát thân đó.” >”<

“Nhưng tại hạ lại cho rằng Kiều cô nương lại chính là phúc tinh.” ^^

Đôi mắt linh hoạt phút chốc sáng ngời: “Thật không? Huynh thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Nếu không gặp được Kiều cô nương, tại hạ đã sớm đến địa phủ làm khách, không thể có cơ hội được ngồi cùng cô nương đàm luận như thế này đâu! Chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, phải nên hảo hảo mà chúc mừng mới đúng.”

Chốc lát sau, tiểu nhị đưa tới một bàn toàn rượu và thức ăn ngon, Kiều Song Song nhìn chằm chằm một bàn toàn mỹ vị, bụng nàng lúc này đã sớm đói đến mức réo gào kêu ùng ục nhắc nhở chủ nhân, nhưng nàng thật lo lắng ngân lượng của mình không đủ… TT_TT

Phi Lệnh Vũ sớm nhìn ra được lo lắng của nàng: “Tận lực ăn nha, hôm nay tại hạ mời khách.” ^^

“Điều này, ta… thật xấu hổ…” Nàng thẹn thùng nói. >”<=

“Ngốc, chúng ta sinh tử cho giao, khách khí với Phi đại ca ta làm cái gì chứ? Huống chi chúng ta có thể gặp lại chính là phúc khí của tại hạ.”

Kiều Song Song vừa nghe, lập tức dung sức gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta sinh tử cho giao, Phi đại ca, tiểu muội kính huynh!” Nàng rót rượu cho hai người, rồi hào khí hai tay dâng lên ly rượu.

“Vậy mới đúng chứ.” Phi Lệnh Vũ cùng nàng chạm cốc, uống rượu xong, hai người nhìn nhau cười ha ha…

Thì ra Phi đại ca cũng là người tính tình hào sảng nha, hoàn toàn không có vẻ kiêu căng của mấy công tử con nhà giàu, nàng thật yên tâm, lúc này đây, nàng tâm tình cũng yên ổn lại nhiều… ^-^

Thì ra Phi đại ca cũng là người tính tình hào sảng nha, hoàn toàn không có vẻ kiêu căng của mấy công tử con nhà giàu, nàng thật yên tâm, lúc này đây, nàng tâm tình cũng yên ổn lại nhiều… ^-^

“Đúng rồi, Kiều cô nương như thế nào lại biến thành họ Tây Môn Song Song vậy? Đây là có chuyện gì?”

“Ai… chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, nhất thời khó mà nói hết cho rõ ràng được!” >”<

“Ta biết, có phải là vì để ám sát Phi Lãnh Nghệ?”

Song Song giương miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không biết nên nói gì đây, dù sao thì Phi đại ca cũng đoán trúng hết rồi, có phủ nhận cũng vô ích thôi… -__-!

“Thật sự thì đúng là như vậy, nếu như huynh đã đoán được, ta cũng không muốn gạt huynh, lần này ta sắm vai Tây Môn Song Song – một tiểu thư nhà giàu, có lễ nghĩa, huynh nhớ rõ nha, về sau gặp lại ta, thì không thể gọi ta là Kiều Song Song đó!” >”<

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, thản nhiên mở miệng: “Khó trách cô nương biến xinh đẹp.”

Không hề báo động trước, nàng đột nhiên được ca ngợi, gương mặt hơi đỏ ửng, thẹn thùng nói: “Thật không vậy? Ta… biến xinh đẹp?” >”<=

“Chẳng những biến xinh đẹp, ngay cả da thịt cũng biến nõn nà, mịn màng hơn trước.”

Hai má càng đỏ ửng hơn nữa, nàng nhịn không được e lệ cuối đầu, nhớ lại lần trước hai người thân thiết, quả thật chuyện ngày hôm đó khiến nàng không thể quên được… >”<=

“Phi đại ca, ngày trước… ở Thiền Quyên Lâu… chúng ta…” Nàng vẻ mặt xấu hổ, có chút muốn nói lại thôi… >”<=

“Á, đúng rồi, tại hạ còn chưa cám ơn cô nương ngày đó trượng nghĩa tương trợ, hôm đó thật sự đã uỷ khuất Kiều cô nương.”

“Đừng khách khí.” Nàng cúi đầu, sau đó lại nhịn không được hỏi: “Chúng ta… sau đó… có hay không…”

Hắn hiểu nàng muốn hỏi chuyện gì, cười nói: “Kiều cô nương yên tâm, sau khi cô nương ngủ, chuyện gì cũng không có phát sinh, lúc đó tại hạ nghĩ cô nương nhất định đã mệt mỏi nên không dám đánh thức, sau đó lại bất cáo nhi biệt, không biết cô nương có còn trách cứ tại hạ không?”

Nàng nhẹ nhàng thở ra, thì ra chính mình chỉ có ngủ thôi… ^0^

“Như thế nào có thể trách huynh? Ta chỉ lo lắng an nguy của Phi đại ca thôi, huynh không biết có đúng lúc rời đi không.” May mắn hai người bọn họ không có làm ra chuyện gì cả, nhưng hình như trong lòng nàng cũng có chút nuối tiếc vì “không có phát sinh” a… >”<=

“Kiều cô nương, mọi người ai cũng biết Phi Lãnh Nghệ không tốt, nhưng muốn giết hắn không khác nào tìm chết, cô nương vì sao không dừng tay?”

“Ta biết, nhưng không có biện pháp, Phi đại ca, huynh cũng biết thân phận thật của ta là gì mà!” -__-

“Đúng, thích khách là một thân phận rất nguy hiểm, nếu Kiều cô nương muốn có thể nhanh chóng thoát li khỏi nguy hiểm thì liền thoát ly đi, tại hạ phi thường nguyện ý hỗ trợ.”

Nàng lắc đầu: “Không có khả năng, ta chỉ là một cô nhi, năm đó đê Hoàng Hà vỡ, dân chúng trôi giạt khắp nơi, lúc ấy ta chỉ mới mười tuổi, sư phụ đã thu lưu ta, đem ta mang về, cho ta ăn, cho ta ở, không phải đói chết đầu đường. Nếu không có sư phụ thu lưu, ta đã sớm chết đói, hơn nữa sư phụ đối với ta có ơn, ta không thể ruồng bỏ hắn, huống hồ sư phụ đã bắt chúng ta tuyên thề, một khi đã là thích khách thì suốt đời chính là thích khách, nếu lâm trận bỏ chạy thì chính là phản bội, mà đã phản bội tương đương sẽ bị tất cả đệ tử của Mẫu Đơn đuổi giết!” >”<

Ai… -__- nàng thật không muốn suy nghĩ nhiều về vận mệnh của chính mình, nói thế nào đi nữa thì cũng không có ai có thể giúp được nàng, thân là thích khách thì đương nhiên nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý phải hi sinh, cho nên trước khi xuất giá, nàng thật may mắn vì còn có Phi đại ca làm bằng hữu, được quen biết với Phi đại ca là nàng đã thấy thật mỹ mãn.

“Thôi, đừng nói chuyện không vui này nữa! Chúng ta không phải là đang chúc mừng hai người rất có duyên sao, nào, uống rượu thôi, uống thôi!” ^^ Nàng một ngụm uống cạn, bởi vì uống rất nhanh nên bị sặc, không ngừng khụ…

“Cẩn thận một chút, cô nương không biết uống rượu thì đừng uống nhiều!” Hắn ôn nhu vỗ nhẹ lưng của nàng, giúp nàng thuận khí.

“Ai nói ta không biết uống rượu, chỉ là không cẩn thận bị sặc thôi!” >0<=

Bất quá chỉ mới hai chén, gương mặt tú lệ kia liền đã nhiễm một chút đỏ ửng, Phi Lệnh Vũ ánh mắt như ám hoả, toàn bộ hiển trạng của nàng đều thu tất cả vào mắt…

“Thôi được, thôi được, là ngươi biết uống rượu!” Hắn giống như không thèm để ý, thân thủ vì nàng rót đầy ly rượu, nhưng hắn lại không uống một giọt, chỉ cần nàng uống xong một ly, hắn liền rót giúp một ly khác…

Không biết hôm nay thế nào, nhưng lúc này nàng quả thật vô cùng muốn uống rượu, nàng thật muốn say để giải sầu, hy vọng sau khi say, những sầu lo trong lòng nàng sẽ tan biến hết…

“Hi hi, huynh biết không, ta tuy rằng là thích khác, nhưng ta chưa bao giờ giết một người nào cả, ha ha.” ^^=

Hắn nhướng cao mày, hỏi: “Sao?”

Nhắc tới chuyện này, Kiều Song tự biết rằng, tuy nàng không phải thích khách có võ công cao nhất, nhưng nói về thông minh, đục nước béo cò, he he, nàng đây chính là một tiểu yêu tinh đó nha, gặp được tri kỷ, đương nhiên phải khoe “sự nghiệp to lớn” của mình bấy lâu nay một chút chứ… hơ hơ… ^^=

“Ha ha, huynh biết không, trước khi tập thể thích khác xuất kích, mỗi lần ta đều chạy đến nhà đối phương, thông báo cho người già, phụ nữ và trẻ em chạy trốn, dù sao thích khách đông người, địa vị của ta lại không quan trọng, sư phụ cùng các sư huynh và sư tỷ khác cũng sẽ chẳng để ý đến ta.” ^^

Phi Lệnh Vũ tỉnh ngộ gật đầu: “Cho nên ngày đó, ngươi mới riêng chạy tới báo cho ta biết mà đào tẩu!”

“Đúng, ha ha, dù sao người thuê chúng ta chỉ yêu cầu ám sát Phi Lãnh Nghệ thôi, không đáng khiến cho nhiều người cùng chon thân nơi hoàng tuyền, có thể thông tri liền thông tri, nhưng nếu không kịp ta cũng còn phương pháp khá, ha ha.” ^^

Nàng cười đến vô cùng thần bí, lúc này đã có ba phần men say, gương mặt thanh tú ửng hồng rất kiều mị với vô hạn mê người, toàn bộ đều tiến vào trong mắt của Phi Lệnh Vũ…

Hắn lại giúp nàng châm một ly rượu, hỏi: “Phương pháp thứ hai là gì vậy?”

“Rất đơn giản nha, chính là giả chết! Hi hi, nhưng không phải là ta giả chết mà là giúp đối phương giả chết, nếu ta không kịp giúp người không có võ công chạy trốn kịp, ta sẽ đánh họ bất tỉnh, sau đó lấy máu gà tưới lên người họ, rất tốt giả chết đúng không, hắc hắc, chiêu này huynh thấy không tồi chứ?” ^0^=

Làm thích khách, ở trên giang hồ muốn thanh danh vang dội, đều tận lực khoe khoan chính mình giết rất nhiều người, nhưng vị “nữ thích khách” này lại liều mình khoe nàng cứu rất nhiều người…

Phi Lệnh Vũ gật đầu nói: “Phương pháp này thật đúng là không tồi, nhưng nếu bị phát hiện, ngươi không sợ sao?”

“Ai… nhưng nếu so với lương tâm ray rứt thì ta vẫn muốn cứu họ! Dù sao làm thích khách, sớm hay muộn đều sẽ chết, không bằng trước khi chết tâm làm những việc khiến cho lòng thoải mái đi.” Nói xong nàng lại bưng lên ly rượu uống cạn, tiện thể còn gắp vài miếng thức ăn…

Đời này nàng còn chưa hưởng qua mấy món mỹ vị này, hôm nay được ăn quả thật là ông trời đã chiếu cố nàng, nàng thật thoả mãn nha…

“Ăn nhiều một chút.” Phi Lệnh Vũ nhiệt tình một bên vì nàng gắp đồ ăn, một bên rót rượu, hầu hạ nàng dung bữa, cử chỉ quan tâm giống như nàng là người thân của hắn, khiến cho lòng nàng thật ấm áp…

“Phi đại ca, huynh thật tốt, trên đời này, người tốt giống như huynh quả thật không nhiều lắm đâu.”

“Chúng ta sinh tử chi giao, cuộc đời này khó có thể gặp được tri kỷ, Kiều cô nương tấm lòng nghĩa hiệp không thua gì trang nam tử, có thể gặp được tri kỷ như cô nương, đây chính là phúc khí của Phi đại ca ta.”

Kiều Song Song nghe xong ngực nóng lên, những lời nói của Phi đại ca quả thật khiến nàng cảm động a…

“Phi đại ca, cho dù ta lập gia đình, cũng nhất định sẽ không quên huynh.”

Phi Lệnh Vũ gương mặt ngẩn ra: “Ngươi phải lập gia đình?” O_O!

“Ừ.” -__-

“Gả cho ai?” Trong nháy mắt, cặp tuấn mâu kia hiện lên một chút thái độ buồn bực khó chịu…

“Phi Lãnh Nghệ.”

Đáp án ngoài ý muốn khiến cho tuấn nhan lần thứ hai giật mình: “Cái gì?” 0_0!

Nàng nhún nhún vai, nói: “Kỳ thật cũng không chắc chắn đâu, ta chỉ nói là có thể thôi.”

“Ngươi… phải gả cho Phi Lãnh Nghệ?” 0_0!

“Đúng, đây chính là nguyên nhân mà ta phải giả thành TâyMôn Song Song.” -__- Nàng giọng điệu mang theo chút bi thương, ngay khi nhắc đến ba chữ “Phi Lãnh Nghệ” này, sắc mặt của nàng cũng ảm đạm đi vài phần…

“Huynh cũng biết nhiệm vụ của ta là làm gì mà đúng không? Phi Lãnh Nghệ rất lợi hại, muốn ám sát hắn còn khó hơn cả lên trời, chỉ có một biện pháp duy nhất là phải trà trộn vào Phỉ Thuý sơn trang.” >”<

Lời đã được nói ra thì không thể dừng lại nữa, huống chi lúc này nàng đã có ba phần men say, khó có lúc gặp được tri kỷ, nàng không hề cố kỵ mà tâm sự…

“Chúng ta vừa vặn nhận được tin tức Phi lão phu nhân đang vì Phi trang chủ tuyển chọn tân nương tử, mà vị tân nương tử này phải là một vị tiểu thư khuê các có gia thế trong sạch.” -__-

Hắn tỉnh ngộ: “Cho nên, ngươi giả làm thiên kim của Tây Môn phủ?”

“Đúng, vốn dĩ nhiệm vụ này không đến phiên ta, nhưng Phi Lãnh Nghệ không gần nữ sắc, dùng mỹ nhân kế là ám sát hắn không được, nên đành dùng biện pháp này, hắn trong lòng vốn có nghi ngờ nên không thể dùng thích khách có sát khí quá nặng, vì có thể không may bị lộ, cho nên cuối cùng ta bị chọn vì nhìn qua ta không hề giống thích khách…” >”<

Phi Lệnh Vũ gật đầu: “Thì ra là thế… …”

“Ai… nhất định là ngày thường cúng bái đốt hương không nhiều nên ngay cả Bồ Tát cũng không phù hộ ta, nhưng bất quá nghĩ sáng sủa một chút, số nữ nhân muốn được gả vào Phỉ Thuý sơn trang rất nhiều, chưa chắc rằng ta được chọn đâu, bởi vì ta không có xinh đẹp a.” >”<

Cặp tuấn mâu nhìn thẳng nàng, chậm rãi lắc đầu: “Không nhất thiết phải xinh đẹp, đâu phải tất cả nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp.”

“Ta mới không tin đâu, cổ nhân không phải thường nói “anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao”, nếu thực sự có cơ hội được lấy mỹ nhân làm nương tử, có nam tử nào lại từ chối đâu.”

“Ta sẽ từ chối.”

Kiều Song Song quay đầu nhìn hắn: “Huynh?”

“Đúng vậy.”

Nàng cười cười, hướng đến bả vai của hắn vỗ một cái: “Huynh đúng là bằng hữu tốt.” ^^

Phi Lệnh Vũ thiếu chút nữa té bay ra phía trước, may mắn nàng đúng lúc nắm lấy áo của hắn kéo lại đem hắn trở về…

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không cẩn thận dùng lực lớn quá, nhưng đều tại huynh, ai kêu huynh nói dễ nghe như vậy, hại ta cao hứng.”

Nàng lại nốc cạn một ly rượu, nếu muốn nói tâm sự, nhất định phải có rượu mới được…

“Phi đại ca, đáp ứng ta, huynh nhất định phải lấy nữ tử mà huynh yêu, có được không?” Nàng không thể gả cho người mình thích, nên hy vọng ít nhất bằng hữu tốt của mình có thể lấy được âu yếm nữ tử, nàng cũng sẽ vì hạnh phúc của hắn mà vui vẻ.

Phi Lệnh Vũ thật sâu nhìn nàng, chậm rãi gật đầu: “Ta đáp ứng.”

Khi hắn ưng thuận hứa hẹn, cặp tuấn mâu hiện lên một mạt quỷ dị ít người có thể nhận ra, giọng nói vẫn như cũ bình thường, hàm chứa một thái độ kiên định…

Đã lâu lắm không vui vẻ như vậy, nàng tạm thời đã quên mất phiền não.

“Nào, Phi đại ca, hôm nay chúng ta không say không về, uống nào.” Có thể quen biết một người tri kỷ, thật là một sự kiện hạnh phúc nha!

“Ách… ngươi không phải là chuồn êm ra hay sao, lúc trở về…”

“Không thèm lo, ngày mai ta trở về, dù sao việc huấn luyện này cũng chỉ uổng phí mà thôi.” -__-

“Tại sao?” 0__0?

“Bởi vì có rất nhiều cô nương muốn làm trang chủ phu nhân, sẽ không đến lượt của ta đâu, ta còn làm gì cần nhiều như vậy giáo huấn chứ, ha ha.” ^^

Phải không? Ha ha, làm sao nàng chắc chắn sẽ không bị chọn trúng chứ… hơ hơ… Việc này cũng không có chắc chắn mà… ^^= (hơ hơ… ^^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.