Hoa Giá Thích Khách

Chương 4: Chương 4




Thành thân ???

Khi Kiều Song Song được nhị sư huynh báo cho biết rằng, nàng đã được lão phu nhân của Phỉ Thuý sơn trang chọn làm tân nương tử thì trong lòng rất đỗi kinh ngạc đến không còn lời gì để nói… 0_0!

Tuy rằng trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng mà nàng vẫn chịu đả kích không nhỏ nha… >”<

Từ đầu đến cuối nàng đều nghĩ rằng, chính mình dung mạo không quá xinh đẹp, chắc chắn sẽ không bị tuyển trúng… ôi ôi… TT.TT

Hay là vì… do năng lực của hoạ sỹ quá cao đi, hắn đã đem nàng vẽ lên tranh thật đẹp??? Hay là do ánh mắt của Phi lão phu nhân có vấn đề??? Á… >”0
“Ba ngày sau thành thân?” O__O!!! Nàng kinh ngạc hô nhỏ một tiếng…

“Đúng, người của Phỉ Thuý sơn trang đã đưa lễ vật cầu hôn đến, hy vọng ba ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ, đón tân nương tử về sơn trang.”

“Nhanh như vậy sao?” >”<

“Nghe nói là do lão phu nhân sợ con trai của mình đổi ý, cho nên vội vã đem việc hôn nhân này chuẩn bị tiến hành nhanh, cũng tốt, rất hợp ý chúng ta, tiệc cưới chúng ta cũng đã sớm chuẩn bị từ lâu, nhiệm vụ của ngươi bây giờ chỉ cần mặc vào đó y (quần áo cưới) rồi chờ kiệu hoa đến đón là được.”

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nàng quả thật không thể thích ứng với sự việc biến hoá quá nhanh như thế này… >”<

Nàng cứ tưởng mình sẽ có thêm nửa tháng để chuẩn bị chứ… sao lại nhanh như vậy chứ… >0
Nhị sư huynh tà tà cười: “May mắn là đã tiêu tiền nhờ Tôn đại nương sửa sang lại ngươi, đối phương có lẽ coi trọng bát tự, vượng phu vượng tài lại vượng tử, cho nên mới chọn ngươi.”

Phải xuất giá rồi sao, điều này có nghĩa là… từ nay về sau sẽ rất khó tái kiến Phi đại ca…

Nhìn gương mặt nàng hiện lên vẻ lo lắng không yên, nhị sư huynh nghĩ đến nàng là lo lắng việc ám sát Phi Lãnh Nghệ: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ phái người giả dạng nha hoàn làm của hồi môn đi theo ngươi đến Phỉ Thuý sơn trang.”

Nàng ngẩng đầu nhìn nhị sư huynh: “Đêm thành thân đó ám sát luôn sao?” 0.0!

“Không, việc này không thể tuỳ tiện tiến hành được, Phi Lãnh Nghệ không phải kẻ ngu ngốc, hôm thành thân chắc chắn hắn sẽ tăng mạnh phòng bị, huống chi lần ám sát thất bại ở Bạch Mã sơn trang ngày ấy hắn đã cảnh giác quá chặt chẽ, để tránh cho giống với lần trước bị hắn mai phục, chúng ta chưa nên ám sát hắn, lần này cứ cho người trà trộn vào Phỉ Thuý sơn trang rồi sau đó sẽ bàn bạc phương thức ám sát kỹ hơn.”

Này, nếu vậy chẳng phải nàng sẽ phải làm Phi phu nhân trong một khoảng thời gian sao? >”< Phải cùng nam nhân kia tại đêm động phòng hoa chúc làm cái việc kia ư… >0<

Nghĩ đến điều này, gương mặt nàng hốt nhiên đỏ ửng…

“Ngươi có phải là tấm thân xử nữ không?”

“Hả? A, đương nhiên nha…” Làm chi tự nhiên hỏi nàng vấn đề này chứ? >”
Nhị sư huynh nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, rồi sau đó mới gật đầu: “Ta xem cũng đúng, nhìn ngươi phản ứng quả thật đúng là bộ dáng của một xử nữ, nếu là giả vờ ta sẽ nhìn ra được ngay, mà nếu ta đã nhìn ra được thì đối phương đương nhiên cũng sẽ nhìn ra được, chọn ngươi là thích hợp nhất.”

Cặp ánh mắt kia nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, tấm tắc nói: “Không thể tưởng tượng được chỉ nội trong thời gian có một tháng mà có thể biến hoá lớn đến như vậy.”

Hắn nhìn da thịt trắng nõn nà, phấn nộn của nàng, nhìn qua thật giống như một thiên kim tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng chiều chuộn kỹ lưỡng, bây giờ không hề nhìn ra là tiểu sư muội ngày xưa nữa, hiện tại nàng thật sự xinh đẹp động lòng người, thật sự tiện nghi cho cái tên Phi Lãnh Nghệ kia… Hừ!

Kiều Song Song bị sư huynh nhìn chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên, nhịn không được lùi về phía sau một chút, nuốt nước miếng nói: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy chứ?”

Nhị sư huynh hừ một tiếng, trong lòng tự nhắc mình, tiểu sư muội trước mắt này là không thể động vào được.

“Nói tóm lại, ngươi chuẩn bị làm tân nương đi, từ từ đợi cấp trên mệnh lệnh.”

Đợi khi nhị sư huynh đi rồi, nàng lập tức đóng chặt cửa lại, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi bị ánh mắt của nhị sư huynh nhìn, nàng thật sự cảm thấy muốn nổi da gà, không tự chủ rùng mình một cái… >”<

Nàng nghĩ đến ba ngày sau mình quả thật phải xuất giá… ôi ôi ôi… đừng có nói chơi chứ… >”0
************

Cách ngày, nàng vụng trộm chạy tới chỗ đã hẹn với Phi đại ca…

Phi đại ca vẫn chưa tới, nàng sốt ruột đến nỗi chân không yên mà cứ đi qua đi lại… >”<

A! Thật vui vì cuối cùng hắn đã đến, nàng khẩn cấp tiến lên, đưa tay nắm lấy hắn kéo qua một bên…

“Có chuyện gì vậy Song muội, nhìn ngươi thần sắc hình như rất bất an.”

Nàng cắn răng nói: “Muội bị Phỉ Thuý sơn trang chọn làm tân nương tử rồi.” >”<

“Ngươi phải gả cho Phi trang chủ?”

“Ừ, ba ngày sau sẽ thành thân, thời gian rất cấp bách, hôm nay đáng lẽ muội không được phép xuất môn, thật khó khăn mới chuồn êm đi ra đến nơi này để nói cho Phi đại ca biết, về sau có lẽ chúng ta không còn cơ hội gặp mặt nhau nữa.” TT_TT

“Như vậy sao!” Phi Lệnh Vũ cũng mang một bộ mặt mất mác, nhìn nàng buồn bã, hắn thử hỏi nàng: “Muội không muốn gả đến đó sao?”

“Đương nhiên nha, đó là do phải ám sát hắn, chứ ai muốn đến đó đâu a. Vạn nhất mà bị thất bại, thì ngay cả mạng cũng không còn… nhưng mà, đây là số mệnh của muội, không còn cách nào khác cả.” TT_TT

Phi Lệnh Vũ lẳng lặng đứng nhìn một bên không nói gì, Kiều Song Song nghĩ đến hắn là do vì nàng mà lo lắng nên vội nói: “Bất quá huynh cứ yên tâm, họ Phi kia tuyệt đối không thể tưởng tượng được nữ nhân mà hắn muốn kết hôn là một thích khách, cứ nhìn xem hắn là một trang chủ của Phỉ Thuý sơn trang danh chấn giang hồ, nhưng cũng có lúc trông nhầm thời điểm, ha ha.”

Phi Lệnh Vũ gật gật đầu: “Có lý, thừa dịp đêm động phòng ra tay, phần thắng rất lớn.”

Kiều Song Song vội lắc đầu: “Không được, Phi Lãnh Nghệ quả thật rất lợi hại, sư phụ của muội cho rằng đêm động phòng đối phương nhất định có phòng bị, để cho kế hoạch thành công, chúng ta quyết định không thể đả thảo kinh xà, chỉ là phái người giả dạng làm nha hoàn của hồi môn của muội đi theo trà trộn vào sơn trang mà thôi, sau đó sẽ tìm cơ hội thích hợp khác mà xuống tay.”

Phi Lệnh Vũ gật đầu, một bên nghe một bên khen: “Chiêu này hay.”

“Đúng đó, nhưng mà…” Nói một nửa, nàng lại thở dài…

“Làm sao vậy?”

“Nhưng mà điều này cũng có nghĩa là muội phải tạm thời làm thê tử của hắn a.” Tưởng tượng chính mình mỗi ngày phải hầu hạ tên nam nhân kia, còn phải cùng hắn đồng giường cộng chẩm mỗi ngày, Kiều Song Song liền thấy bất an. >”<

“Như thế sao.” Phi Lệnh Vũ cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc biểu tình.

“Huynh ngẫm lại xem, muốn muội mỗi ngày cùng một cái người mà mình không thương ngủ cùng một giường, sống cùng một gian phòng… thật mệt chết nha.”

“Theo ta thấy, lấy một nương tử muốn giết chết hắn, nếu so ra hình như đối phương là bị tổn thất nhiều hơn.”

“Nhưng hắn có thể không cưới muội nha! Nhiều cô nương như vậy sao hắn không tự chính mình đi chọn, lại để cho mẫu thân của hắn chọn trúng muội. Nhưng mà nói đến điều này thật không khỏi muốn tức giận, hắn cưới vợ chỉ là vì bị mẫu thân của hắn bức hôn mà thôi.”

Phi Lệnh Vũ mày nhương cao: “Thích khách các người tin tức thật linh thông a.”

“Đương nhiên nha, chúng ta là Mẫu Đơn thích khách, trên giang hồ hào danh rất được nhiều người biết đến nha, rất nhiều người đến yêu cầu chúng ta giúp đó!” ^^=

“Nhưng hắn hiếu thuận, nghe lời mẫu thân cũng là việc rất bình thường.”

“Nhưng hắn cũng không thể tuỳ tiện lấy đại nha, hắn cũng phải tìm một nữ tử mà mình yêu thương để lấy chứ, phải biết rằng nam nhân có thể ba vợ bốn nàng hầu, nhưng nữ nhân thì chỉ có thể theo một chồng…”

“Nhưng mặc khác muội cũng không thương hắn mà lại đồng ý gả cho hắn đó sao?”

Những lời của Phi đại ca thật không sai, quả thật nàng không hề có đường sống phản bác để chống đỡ, trong khoảng thời gian ngắn nàng ngậm miệng yên lặng, không chú ý đến tuấn mâu kia hiện lên một mạt tối tăm không thái độ…

Nàng ngẫm lại Phi đại ca nói thật đúng, nếu so sánh lý do thì quả thật mục đích của nàng so với Phi Lãnh Nghệ vạn lần không tốt, người ta là vì hiếu thuận, còn nàng là vì lấy mạng của hắn…

Nếu hôm nay nàng không phải là thích khách mà chỉ là một vị nữ tử bình thường, phụng mệnh cha mẹ chỉ phúc vi hôn gả cho Phi Lãnh Nghệ, nếu là như thế nàng sẽ ngoan ngoãn làm thê tử của hắn, sẽ hảo hảo hầu hạ tướng công, mặc kệ đối phương lớn lên bề ngoài xấu xí hay anh tuấn, là béo hay là gầy, nàng cũng sẽ an phận cả đời đi theo hắn…

Nhưng hiện tại làm sao bây giờ? Nàng là thích khách a, lại còn có nhiệm vụ trong người nữa, đây là sư phụ chi mệnh, nàng làm sao có thể trái lời? >”<

“Ai, không nói chuyện này nữa, tóm lại Phi đại ca à, về sau chúng ta chỉ sợ rất khó gặp lại, huynh phải bảo trọng chính mình đó nha, được không?”

Nàng thật luyến tiếc nha, Phi đại ca là tri kỷ của nàng, tưởng tượng hai người về sau một người ở bắc một người ở nam, không biết đến ngày tháng nào mới có thể gặp lại, nàng thật đau lòng a, lại nhịn không được nói những lời lộn xộn dặn dò hắn…

“Huynh phải cẩn thận nha, coi chừng người ta thấy huynh là cậu ấm có tiền sẽ bị chiếm tiện nghi đó, huynh phải đề phòng có biết hay không?” >0<

“Ta phải trở về rồi, không lưu lại đây lâu được.”

“Muội cũng phải bảo trọng.”

Hai người cứ thế nhìn nhau, nàng nhịn không được hốc mắt đỏ lên, vì không muốn để bản thân rơi nước mắt, nàng cắn răng tiêu sái tươi cười, hướng hắn phất tay cáo biệt…

************

Ba ngày sau, nàng thật sự đang bước trên một hành trình mới…

Bước lên kiệu hoa – điều này đại biểu rằng, nàng vĩnh viễn không thể quay đầu lại được nữa…

Dọc theo đường đi, phía bên ngoài kiệu, tiếng pháo hoa rung trời, tiếng người ồn ào chúc mừng, chiêng trống khua vang ầm ỹ đón tân nương tử vào Phỉ Thuý sơn trang…

Trước khi được đưa vào động phòng, nàng hoàn toàn không hề có được một cơ hội nhỏ nhìn thấy chú rể, chỉ có lúc bái đường, khăn trùm đầu hạ thấp, nàng mới nhìn thấy được nửa người phía dưới của tân lang, trừ lần đó ra, ngay cả hắn béo hay gầy, xấu hay đẹp nàng cũng không có cơ hội được biết đến, cứ thế, tâm tình cứ luôn thấp thỏm bất an, thẳng đến lúc được đưa vào phòng hoa chúc…

Kiều Song Song căng thẳng ngồi trên giường lớn, nàng hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, đột nhiên cửa “dát” một tiếng mở ra…

Giờ khắc này, bình tĩnh vừa mới có được bay mất hết trơn, trái tim của nàng đập liên hồi như trống khiêu… >”<

Bình tĩnh lại nào, chuyện gì đến thì sẽ phải đến thôi, tuy rằng lúc trước đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng ngay tại lúc này đây nàng cũng không tránh được vừa khẩn trương, bất an lẫn với ngượng ngùng… >”<

Khăn trùm đầu của nàng được gỡ xuống, một gã nam tử nho nhã đứng trước mặt nàng, đôi mắt đẹp của Song Song từ từ ngước lên, nàng cùng nam tử phía trước mặt đối mặt với nhau…

Sau khi nhìn thấy gương mặt của người đang đứng trước mình, nàng thất kinh đến không nói ra lời… O_O!

Gương mặt tuấn mỹ kia vẫn không thay đổi, nhưng ban đêm càng khiến cho hắn lại có vẻ thêm quyến rũ kiều diễm đến mê người…

“Sao lại là huynh?”

Nàng không thể không sợ hãi nha, bởi vì nam nhân đang đứng trước mặt nàng, mặc một thân chú rể hồng bào, đội mão chú rể, tay cầm khăn trùm đầu đỏ, cư nhiên chính là… Phi Lệnh Vũ… >0
Khoé miệng gợi lên một nụ cười yếu ớt nhưng vẫn như trước mê người, nam nhân trước mặt lại mang một đôi mắt lợi hại cùng với lạnh như băng, vẻ mặt mà trước đây nàng chưa từng nhìn thấy qua…

Hắn tựa như một pho tượng không hề có chút cảm tình, lạnh lùng đứng ở nơi đó nhìn thẳng nàng, thẳng đến giờ phút này, nàng mới rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, toàn thân cảm thấy như đang bị giam ở hàn băng…

Phi Lãnh nghệ. . . . . . đem từng chữ xoá bớt đi một bên sẽ biến thành—— Phi Lệnh Vũ !

Ông trời! >0< !

“Huynh… huynh chính là. . . . . . Phi Lãnh Nghệ?” OoO!!!

Lòng của nàng bắt đầu trầm xuống, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, đối phương mặc dù không nói gì nhưng nhìn khoé môi kia dật ra tà tà tươi cười đã khiến cho lòng của nàng trầm xuống đến tận đáy vực…

Tiêu… Phi Lệnh Vũ chính là Phi Lãnh Nghệ, là trang chủ của Phỉ Thuý sơn trang, là người mà nàng phải ám sát… =.=!

Này… ông trời… đừng giỡn thế với nàng nha… nàng sợ thật đó nha… phát hiện này quả thật đã đem ba hồn bảy vía của nàng bay mất lên chín tầng mây… >0<

Trừ bỏ giương miệng, răng nanh run lên cầm cập, nàng cứ ngây ngẩn cả nửa ngày, ngay cả nửa chữ cũng không phun ra được…

Hu hu… biết được thân phận của hắn đã đủ muốn doạ chết người, thế mà mấy tháng qua, nàng còn đem hết toàn bộ bí mật nói cho hắn nghe, ba hoa kể lể rằng, chính mình có kế hoạch làm sao để ám sát hắn, phải làm thề nào để hạ độc trong đồ ăn, lúc ám sát nội ứng ngoại hợp ra sao, tất cả mọi chuyện, nàng đều kể rất chi tiết, rất rành mạch, rất rõ ràng cho hắn nghe… =.=!

Hiện tại, sắc mặt của nàng so với người chết càng tái nhợt hơn, cẩn thận ngẫm lại, bản thân mình đã đối với hắn nói bậy không ít… ngồi trên giường, nàng sợ tới mức mồ hôi lạnh thi nhau tuôn rơi…

Không lẽ… không lẽ, đêm nay chính là tử kỳ của nàng??? TT_TT

Không được đâu nha, nàng không muốn chết… nàng phải trốn thôi!!!

Nháy mắt một cái, nàng hướng ra cửa phóng đi, nhưng chân còn chưa đến cạnh cửa, thân hình tuấn lãng so với nàng còn nhanh hơn đã đứng che trước cửa, hơi thở chỉ cách nàng trong gang tấc, khiến nàng không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.

“Đêm còn dài mà, nương tử tính toán đến đâu rồi?”

Ngữ khí không nhanh không chậm, ngược lại càng khiến người ta hoảng sợ… >0< cái người đứng trước mặt kia từng mỉm cười thật mê người, bây giờ bộ dáng lại y như đao phủ á… nàng sợ hãi nha… không… tránh xa nàng ra nha!!! >”<

Nàng nhanh chóng xoay người, sửa hướng cửa sổ mà phi thân, nhưng bóng dáng quỷ mị lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt, ngăn trở đường chạy trốn của nàng…

Bị bất đắc dĩ, nàng đành trút hết toàn bộ lực vào chưởng, hướng ngực hắn mà đánh tới…

Bất quá mới vừa chạm vào áo của hắn đã bị hắn dùng nội lực hùng hậu đem cả người nàng đánh bay trở về… khiến cơ thể của nàng bị té nhào lên trên giường…

Mũ phượng rơi xuống, cây trâm ngọc cũng bị bung mất khiến mái tóc đen dài xoã ra rối tung, nàng hoa dung thất sắc, vừa định giãy dụa đứng dậy thì không ngờ rằng, chỉ trong nháy mắt, Phi Lệnh Vũ đã di chuyển đến phía trước giường, nàng định nhảy xuống khỏi giường lại biến thành hướng hắn “yêu thương nhung nhớ”… >0<=

“Á!” Nàng kinh hô, vội vàng thối lui, nhưng cái eo nhỏ nhắn lại bị cánh tay của hắn kiềm trụ lại…

Nàng ngẩng mặt, cùng với ánh mắt sắc bén kia nhìn nhau, hô hấp của nàng dồn dập, đối lập với hơi thở trầm ổn tiên minh của hắn…

A… kẻ này không phải là Phi đại ca mà nàngquen biết, Phi đại ca rất ôn nhu lại luôn hay săn sóc người khác, huynh ấy luôn luôn nho nhã tươi cười, yếu đuối và cần người bảo hộ, không giống với nam nhân trước mắt một tí nào hết a… >0<

Hắn ánh mắt thật mãnh liệt, nụ cười yếu ớt bên môi loé ra tà khí, võ công lại thâm sâu quỷ dị không lường được…

Ngay cả một ngón tay của hắn mà nàng cũng không đánh lại được, người ta thậm chí còn chưa ra tay mà nàng đã dễ dàng bị bắt trụ được rồi… TT_TT

Nếu đánh không lại thì đành phải nhận thức thôi, nàng cắn răng nói.

“Được rồi, ngươi muốn giết thì giết ta đi, muốn xử ta thế nào thì làm như thế ấy.” Đây chính là số mệnh của thích khách, nàng đã sớm biết có một ngày phải như thế này rồi, Song Song yên lặng nhắm mắt lại, chờ đợi hắn đánh một chưởng trí mạng giết chết nàng…

“Ta có nói là muốn giết nàng sao?”

Hả??? Hắn vừa nói gì??? OoO?

Nàng mở mắt ra, hoảng hốt nhìn trừng hắn, khi nàng còn chưa rõ ràng ý đồ của hắn thì hắn đã vươn tay, đem sợi tóc tán loạn trước mặt nàng nhẹ nhàng vuốt ra phía sau…

Này… tên kia… cử chỉ quá mức ôn nhu cũng khiến người khác sợ hãi đó nha… o_O!

Đôi môi hắn cười nhẹ, bật ra tiếng nói khàn khàn: “Chúng ta còn chưa có uống rượu giao bôi đâu.” ^^=

Kiều Song Song bị hắn ôm vào trong lòng rồi đi về phía bàn, chỉ thấy Phi Lãnh Nghệ bưng cái chén uống một hơi cạn sạch, nàng còn thất thần chưa định rõ thì người này đã có động tác tiếp theo, môi hắn bất ngờ chụp xuống khiến cho nàng không kịp phòng bị…

Hắn… dám dùng miệng giúp nàng uống rượu giao bôi a…!!! >”<=

Kiều Song Song ngay cả cơ hội phản khán cũng không có, nàng vừa hoảng hốt vừa bối rối, đồng thời cảm nhận được một chất lỏng nóng rực chảy vào yết hầu, tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng trở tay không kịp a…

Đôi môi của hắn khí phách, mạnh mẽ khiêu khai môi của nàng, bức nàng đi vào khuôn khổ, nhiệt năng nóng rực ở trong miệng của nàng dây dưa làm càn, thành công khiến cho đôi gò má tái nhợt hiện lên hai phiến đỏ ửng…

Thẳng đến khi xác định nàng uống xong rượu hắn mới rời khỏi môi của nàng…

Hương rượu xông thẳng lên mũi, sắc rượu trong suốt, đó chính là loại rượu cựu phẩm Nữ Nhi Hồng

“Khụ… Khụ khụ khụ…” Nàng bị sặc, nguyên nhân trừ bỏ do hương rượu còn là vì do hắn… mãnh liệt hôn… >”<=

Nàng nghĩ muốn kháng cự, nhưng lúc hít thở còn chưa thông đã bị hắn đột nhiên ôm bổng lên…

“Á! Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

“Nàng sẽ không quên đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta chứ?”

Song Song thân hình cứng đờ, ánh mắt trừng hắn như không thể tin được hắn vừa mới nói cái gì.

Trời ơi! Hắn là đang tính…!!!

“Khoan, từ từ … chờ đã…” >0<

Hắn không thèm để ý nàng giãy giụa, trực tiếp đem nàng hướng đến giường…

Tuy rằng là vì nhiệm vụ, nàng đã chuẩn bị trước tâm lý hi sinh bản thân, nhưng cái này là do lúc trước không biết chú rể chính là hắn nha, bây giờ đột nhiên cùng hắn sinh hoạt vợ chồng, nàng một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, hơn nữa hắn lại biết rõ nàng là thích khách a… không lẽ… hắn là muốn… tiền dâm hậu sát sao??? >”<

Không… không thể nha… vô luận thế nào cũng không thể nha…

Khi hắn phóng nàng lên giường, Kiều Song Song lập tức thừa dịp hắn không chuẩn bị ra đòn, nhưng lại bị hắn dễ dàng chế trụ cổ tay, khi nàng thu quyền lại thì tay áo đồng thời cũng bị hắn tê đi rách nát, lộ ra một mảng lớn cánh tay tuyết trắng…

Nàng lại tái đánh một quyền khác, chẵng những không chiếm được tiện nghi của người ta, ngược lại còn bồi hắn luôn thêm cái tay áo kia…

Kiều Song Song bực bội, ngay cả chân cũng sử dụng luôn, nhưng mặc kệ thân thủ của nàng cho dù có nhanh đến đâu cũng không thể chạm được vào một cây tóc của hắn, cuối cùng nàng lỡ nhịp đánh, rơi vào thế không kịp thu hồi, mắt thấy nàng sẽ bị té nhào đến phía trước thì hắn lại lấy tay, vận lực đem nàng câu trở về giường.

Nàng nhảy dựng lên, muốn tiếp tục đánh, không ngờ phát hiện tay hắn đang cầm y phục của mình. Hử? Y phục? Nàng cúi đầu, đột nhiên phát hiện toàn thân mình giờ đây chỉ còn có cái yếm cùng với tiết khố… Á! >0<=

Thì ra lúc hắn đem nàng đẩy ngược về giường cũng là lúc “tiện tay” cởi luôn y phục của nàng… >”<

“Á!” Nàng vừa sợ vừa thẹn trốn vào chăn.

Hic… còn đánh cái gì nữa chứ, tiếp tục đánh nữa thì sẽ bị xem thấy hết a. >0<

Từ đầu đến cuối, cử chỉ của hắn vẫn tao nhã thoải mái, xem như việc chế phục nàng căn bản không cần tiêu phí khí lực của hắn đến một cây ngón tay.

Song Song trốn trong chăn, đem chính mình bao kín không chừa một kẽ hở, chỉ lộ ra ngoài một đôi mắt to hoảng sợ, theo dõi chăm chú hắn ung dung nhẹ nhàng dỡ xuống y phục chú rễ, đến khi trên người chỉ còn lại trung y, hắn mới chậm rãi hướng nàng đi đến…

“Á… Ngươi… ngươi đừng đến đây nha, nếu ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ tự sát.”

Nàng là nói thật đó nha, nhưng hình như hắn cố tình không thèm để ý, bóng dáng cao ngất vẫn cứ nhàn nhã đi đến bên giường, buông xuống phù dung trướng.

Để chứng minh cho hắn xem nàng nói được sẽ làm được, nàng làm ra bộ dáng muốn cắn lưỡi.

“Nàng dám!” Bàn tay to chế trụ cằm của nàng, gương mặt hắn gần sát nàng đến nỗi Song Song có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn phà vào mặt nàng.

“Nếu nàng dám cắn lưỡi tự sát, ta sẽ cởi hết xiêm y của nàng, đem nàng vất trước cửa thành, khiến cho tất cả mọi người đều có thể thưởng thức thân thể của nàng.”

Song Song cứng đờ, nhìn trừng trừng ánh mắt nguy hiểm kia, thật không thể tin được Phi đại ca ôn nhu nho nhã tính tình tốt cùng với nam nhân đang đứng trước mắt là một người.

Nàng có cảm giác, nam nhân này nói được sẽ làm được, hắn mãnh liệt khoá trụ cổ tay của nàng biểu thị quyền uy, chính xác là không được hắn cho phép thì nàng không thể chết.

Nàng tưởng tượng đến sau khi chết sẽ bị cởi sạch rồi bị quăng ở trước cổng thành cho biết bao nhiêu người xem xét, không, nàng nhất định sẽ xấu hổ đến chết cũng không nhắm mắt nha… >0<

Cuối cùng, Song Song khiếp đảm lùi đầu lưỡi về…

Oa oa oa ~~ nàng quả thật không có khí phách a, vừa mới bị người ta uy hiếp một câu mà nàng đã giương cờ đầu hàng rồi… TT_TT

Phi Lãnh Nghệ vừa lòng nhìn nàng thuận theo, vươn tay, nhẹ nhàng thổi tắt ánh nến, bên trong phòng thoáng chốc bị bóng tối bao phủ, chỉ còn ánh trăng nhu hoà từ ngoài cửa sổ hắt ánh sáng dìu dịu vào…

Hơi thở của hắn trong bóng đêm vẫn mãnh liệt như cũ khiến nàng bối rối không ngừng, đồng thời cũng cảm nhận được thân hình nam tính từng bước tiến đến gần, hắn vươn một cánh tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn khiến toàn thân nàng căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng như muốn đình chỉ.

Song Song bị hắn ôm sát vào trong ngực, dựa vào một vòm ngực rộng lớn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, nàng gắt gao nhắm mắt lại, chờ đợi hắn nhục nhã nàng…

Nàng cứ nghĩ, ngay cả cái yếm đơn bạc trên người cuối cùng cũng sẽ bị hắn đoạt đi… nàng chờ đợi… chờ đợi a… nhưng trong phòng cũng chỉ yên lặng không có gì xảy ra…

Kiều Song Song lòng tràn đầy nghi hoặc, nàng lặng lẽ mở mắt ra, khi hai mắt đã thích ứng với bóng tối, nàng phát hiện Phi Lãnh Nghệ trừ bỏ một tay ôm nàng, hành động khác đều không có làm…

Nàng trộm giương mắt nhìn hắn, phát hiện hai mắt của hắn từ từ nhắm lại, hử, sao nhìn đi nhìn lại, nhìn thế nào cũng giống như là hắn đang… ngủ…

Ngủ??? 0o0!

Kiều Song Song vẻ mặt ngốc lăng nhìn hắn, mày nhíu lại…

Tuy rằng bản thân nàng chưa hề trải qua chuyện nam nữ, nhưng nàng cũng hiểu được đêm tân hôn sẽ làm cái chuyện gì, vì trước đó Tôn đại nương đã dạy nàng rồi, cho nên nàng cứ nghĩ hắn sẽ đối với nàng làm chuyện đó…

Nàng cũng nghĩ qua, không biết hắn sẽ dùng phương pháp nào để vũ nhục nàng, nhưng không hề nghĩ rằng, hắn trừ bỏ ngủ, chuyện gì cũng không có làm…

Hắn tại sao cái gì cũng không có làm mà chỉ ôm nàng ngủ??? >”
A! Nhất định là có âm mưu nha! Chắc hắn sẽ đợi lúc nàng không đề phòng rồi ra tay, chậc, nếu đúng như thế thì hắn quả nhiên cao tay.

Chậc, cũng đúng thôi, nếu đã biết nàng là thích khách, làm sao có thể buông tha nàng chứ? Hắn lúc này chưa làm gì hết, có lẽ là để chờ đến thời cơ thích hợp, nhất định là như vậy. >”<

Đêm nay trăng thật tròn, ánh mắt của nàng cũng tròn y như thế, nàng thủy chung mở mắt thật to, luôn luôn ở trạng thái đề phòng…

Nàng kiên nhẫn chờ, lòng vô cùng hồi hộp, không dám có chút lơ là, chờ đợi hắn ra tay… chờ chờ… thẳng đến lúc hắn… ngủ say, truyền ra tiếng hít thở trầm ổn…

Hắn… thật sự đang ngủ sao??? =_=!

Nàng không thể tin trừng mắt nam nhân đang nằm bên cạnh, ước chừng quan sát hắn cả một canh giờ, cuối cùng nàng mới thật sự tin rằng mắt của nàng không có bị viễn thị…

Hắn…đúng là đang ngủ, là thật đang ngủ đó! >”<

Lúc này không trốn thì còn đợi đến khi nào???

Nói không chừng hắn đợi trời sáng sẽ “xử lý” nàng thì sao, không được, không được, nàng phải trốn thôi, bây giờ thừa dịp đào tẩu, hy vọng còn có cơ hội giữ mạng sống nha.

Đúng a! Nàng phải chạy trốn, nếu không sẽ không còn cơ hội…

Nàng hạ quyết tâm, lá gan theo đó cũng lớn…

Nàng từ từ, chậm rãi đem cánh tay đang ôm mình dời đi, sau đó dừng lại… hắn không có động tĩnh, tốt lắm a… ^0^

Nàng rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn xem hắn, hắn vẫn ngủ say như cũ, tốt quá a…

Nàng rất nhẹ nhàng, từ từ đi qua thân mình của hắn đi xuống giường, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, đột nhiên, cả người của nàng như đông cứng…

Một đôi con ngươi đen láy lạnh lùng nhìn thẳng nàng, lộ ra một tia hàn quang, đôi mắt hắn dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện dù trong bóng đêm, Song Song toàn thân máu đều như chảy ngược, cơ thể như bị đóng băng không thể động đậy.

Đôi mắt kia dù trong bóng đêm vẫn như cũ sáng ngời, nàng thề, cho dù có gặp quỷ, thì quỷ so với đôi mắt của hắn cũng không đáng sợ bằng…

“Ta… ta đi tiểu.”

Không biết lý do này có thuyết phục được hắn không vậy??? >”
Phi Lãnh Nghệ trả lời cũng thực sạch sẽ gọn gàng, hắn chỉ trực tiếp… cởi sạch hai kiện nội y duy nhất còn sót lại trên người nàng ra thôi…

Tại đêm xuân, vào lúc thời khắc đã về khuya, trong phòng hoa chúc, tân nương tử bị trượng phu cởi sạch quang thất kinh, tiếng hét chói tai phá vỡ bầu không khí yên lặng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.