Sáng sớm hôm sau, khi Song Song tỉnh dậy, đã có hai nha hoàn túc trực sẵn để giúp nàng rửa mặt chải đầu.
“Phu nhân, thỉnh ngài rửa mặt.”
Nha hoàn Đào Nhi bưng tới một chậu nước, đặt ở trên bàn trang điểm, sau khi đem khăn mặt thấm nước đưa cho Song Song thì quay người sửa sang lại phòng.
Kiều Song Song nghi ngại nhìn các nàng.
Sáng sớm khi tỉnh lại nhìn thấy bầu không khí vẫn thái bình như cũ quả thật có làm cho nàng cảm thấy kỳ quái, chiếu theo đạo lý thì đáng lẽ ra, lúc này nàng phải bị nắm lôi dậy, kéo đến quan sai hoặc địa lao xử lý mới đúng chứ nha! >”<
Nàng đem theo mấy nha hoàn của hồi môn đâu rồi? Chẵng lẽ đã bị bắt???
Mọi người lúc này chắc hẳn phải biết nàng là nương tử giả mạo rồi mới đúng, hai nha hoàn mới toanh này không phải là đến để canh chừng nàng sao?
Cả một đêm bị hắn “uy hiếp” nàng cơ hồ là muốn thức trắng, chỉ vào lúc trời tảng sáng, nàng mới mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát, khi tỉnh lại thì Phi Lãnh Nghệ không biết đã rời đi vào lúc nào.
“Trang chủ đâu rồi?”
“Bẩm phu nhân, trang chủ từ lúc sáng sớm đã đi luyện công.”
Kỳ quái, hắn biết rõ nàng là thích khách mà, sao lại không phái người đến xử lý nàng?
“Thưa phu nhân, trang chủ luyện võ vào mỗi sáng sớm là thói quen từ xưa đến nay, phu nhân đừng để ý.”
Nha hoàn Đông Mai cũng phụ hoạ: “Đúng đó phu nhân, cho dù là dịp lễ hay Tết, trang chủ cũng không thay đổi thói quen, chưa bao giờ có một ngày ngoại lệ.”
Hai nha hoàn luôn mồm tôn xưng nàng là phu nhân, thái độ rất cung kính và lễ phép, tựa hồ như không hề biết chút gì về việc nàng là thích khách nên càng khiến nàng thêm nghi hoặc.
Chẵng lẽ Phi Lãnh Nghệ không có vạch trần thân phận của nàng???
Không có khả năng! Tâm hắn mới không có tốt như vậy! Nếu hắn thật có lương tâm thì tối hôm qua sẽ không đối xử với nàng nhục nhã như vậy, hứ! >”<
Kiều Song Song ngượng ngùng, hai gò má của nàng nhịn không được trở nên đỏ bừng, nàng nhớ tới đêm qua, hắn là như thế nào thoát đi cái yếm thêu hoa của nàng cùng với tiết khố, khiến cho nàng trần như nhộng cả đêm, muốn chạy trốn đến chỗ nào cũng không được.
Lúc ấy, nàng vừa thẹn lại vừa sợ, cả người không mặc gì bị hắn ôm vào trong lòng, nàng cứ bất an không yên cả đêm nên mới không sao ngủ được, bởi vì rất sợ hãi hắn sẽ đối với nàng làm ra cái việc… ôi ôi… >”<=
Cũng thật may mắn là hắn không làm gì đối với nàng cả, về sau, lúc gần sáng, nàng quả thực rất mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, thẳng đến lúc nha hoàn đến đánh thức nàng…
“Phu nhân, như vậy ngài có vừa lòng chưa ạ?”
Đang lúc nàng miên man suy nghĩ, bất tri bất giác nha hoàn đã giúp nàng ăn mặc cùng trang điểm xong, nhưng nàng lúc này làm gì còn có tâm tình đi quản nha hoàn giúp nàng trang điểm có bao nhiêu xinh đẹp, nhìn xem váy sam đem đường cong của nàng hỗ trợ có bao nhiêu mê người, cả đầu của nàng lúc này chỉ có hai chữ “bỏ trốn” mà thôi.
Họ Phi kia đang luyện võ, lúc này không trốn đi, chẵng lẽ còn ngồi chờ bị bắt lại hay sao???
“Phu nhân?” Vì nàng thuỷ chung không hề trả lời, nên bọn nha hoàn cảm thấy kỳ quái lên tiếng gọi.
“A, đó là cái gì?”
Song Song chỉ ngón tay về phía sau bọn họ, giả bộ vẻ mặt kinh ngạc, Đào Nhi cùng Đông Mai cùng ngơ ngác quay lại phía sau.
“Cốp cốp” hai tiếng, Song Song gõ vào đầu các nàng một chút, sau đó “bịch bịch” hai tiếng, Đào Nhi cùng Đông Mai liền đồng loạt ngã xuống đất, ngất đi.
Kiều Song Song nhìn nắm tay của mình, rồi lại nhìn trên mặt đất, không thể tin được dễ dàng như vậy liền có thể giải quyết các nàng, hai nữ nha hoàn này hiển nhiên là không có võ công, quả thật ông trời giúp nàng. ^0^
Việc chạy trốn không thể chậm trễ, nàng lập tức kéo cao làn váy, bàn chân chuẩn bị nhanh chóng “đào tẩu” mất dạng khỏi nơi này…
Nhưng vừa mới mở cánh cửa ra, chân còn chưa bước được ra ngoài, cả người nàng như đông cứng tại chỗ, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm nam tử đang đứng phía trước mặt…
Phi Lãnh Nghệ mặc một thân trường bào màu trắng, hai tay chắp phía sau lưng, đứng bất động như núi ở trước cửa, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống nàng.
Ánh mắt lạnh lùng thản nhiên nhìn quét qua hai nha hoàn đang té xỉu trên mặt đất, chậm rãi đi đến hướng tiểu nữ nhân đang trong tư thế chạy trốn.
Không cần nhiều ngôn ngữ, nhưng ánh mắt mãnh liệt đến kinh người kia đã trực tiếp giết sạch sẽ cái lá gan chạy trốn của nàng… >”<
Hắn từng bước một đến gần nàng, còn nàng thì lại tắc từng bước lùi về phía sau, phảng phất giống như con cừu non nhỏ bé đang bị báo săn bức đến bên vách núi, trái tim Song Song không ngừng đập liên hồi vì run sợ…
Đêm qua nàng có ý đồ chạy trốn, hắn liền cởi sạch quần áo của nàng, còn bây giờ thì sao, hắn sẽ lại làm gì nàng chứ??? >0<
Nghĩ đến đây, nàng hoảng sợ, trước khi hắn có động tác, nàng liền vội vàng vọt đến bên bàn trang điểm, cầm lấy trâm gài tóc lên, lấy một đầu trâm bén nhọn nhắm ngay yết hầu của mình.
“Ngươi… ngươi đừng đến đây! Ngươi mà bước đến nữa, ta sẽ chết cho ngươi xem.”
Lời cảnh cáo của nàng chỉ làm cho hắn đạm mạc cười lạnh, tay hắn vung lên, một ngọn gió đảo qua, khi Song Song đang cảm thấy hình như có điều gì kỳ quái thì một đống mảnh vụn từ trong tay nàng rơi xuống khiến nàng hoảng hốt, nghẹn họng nhìn trân trối xuống đất.
Chiếc trâm gài tóc cư nhiên hoá thành từng mảnh nhỏ???
Song Song ngơ ngác trừng mắt nhìn bàn tay, lúc này nàng bị trình độ võ công của hắn doạ cho mất hồn rồi, làm sao còn tâm trí đâu mà nghĩ đến tự sát nữa chứ.
Khi nàng đang ngơ ngác chưa hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên, thì mới phát hiện hắn đang đứng rất gần, nàng cả kinh, phản xạ lui về phía sau, nhưng bàn tay bên hông lại đem nàng kéo trở về, hại nàng mất đà, té ngã vào trong ngực của hắn.
Bàn tay hắn giữ cằm của nàng kéo ngước lên, khiến cho nàng phải nhìn thẳng vào mắt của hắn.
“Nàng tốt nhất là từ bỏ ý định đào tẩu đi, đừng nên ép ta sử dụng thủ đoạn, nếu nàng ngoan ngoãn hợp tác, ta sẽ không đối phó nàng, nếu không nghe lời thì đừng có trách ta không cảnh cáo trước!”
Song Song run run nuốt nước miếng: “Ngươi muốn như thế nào?”
Khoé miệng của hắn dật ra một nụ cười đạm nhưng mang thâm vị sâu xa: “Rất đơn giản, chỉ cần tiếp tục sắm vai của nàng.”
Nàng nghi hoặc, không hiểu được ý của hắn cho lắm: “Ta không hiểu.”
“Nghĩa là không được để cho người khác biết thân phận thật của nàng đã bị ta phát hiện.”
Nàng vừa nghe đã hiểu được ý đồ của hắn, Phi Lãnh Nghệ thật đúng là gian xảo nha, hắn tương kế tựu kế lợi dụng ngược lại nàng!
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Sát khí bỗng hiện lên trong mắt của hắn.
“Nếu ta nhớ không lầm, nàng không muốn liên luỵ đến người vô tội, mà hai tên nha hoàn nàng mang theo ta thật đang không biết nên xử trí như thế nào, có lẽ nàng có thể cho ta tham khảo ý kiến.”
Nàng hít sâu một hơi: “Không! Ngươi đừng giết các nàng ấy.”
“Chuyện này phải do nàng quyết định.”
Nàng phải làm sao bây giờ? Nếu không đáp ứng, hai vị đồng môn sư tỷ sẽ chết, chính nàng có thể quyết tâm tự sát, như lại không có cách đứng nhìn đồng môn bị giết hại.
Nội tâm của Song Song kịch liệt giao chiến, nàng suy nghĩ nát óc mà vẫn không ra đáp án, tâm cứ thấp thỏm lo lắng hồi hộp…
Phi Lãnh Nghệ vẫn để cho nàng từ từ suy nghĩ mà không vội bức bách, hắn lẳng lặng nhìn, nàng có biểu tình giãy giụa hay thay đổi đều được xem tiến trong mắt của hắn.
Trong cuộc đời, hắn gặp qua không ít thích khách, cho dù là giết người không chớp mắt, tính cách nham hiểm, diễm lệ động lòng người… nhưng tất cả đều không giống thích khách như nàng.
Lãnh huyết vô tình… nàng chả giống… =.=!
Giết người không chớp mắt… thứ lỗi nàng làm không được… -__-!
Nội tâm của nàng hoàn toàn viết tất cả trên mặt, nhược điểm cũng dễ dàng bị người ta phát hiện rồi khống chế.
Võ công thì không cần nói đến, muốn giết nàng đối với hắn mà nói còn dễ dàng hơn trở bàn tay.
Nhìn nàng không hề giống với một thích khách chút nào, nếu không phải ngay từ đầu biết trước thân phận của nàng, hắn thừa nhận mình tuyệt đối không nghĩ ra được nàng là thích khách do địch nhân phái đến ám sát hắn.
Khi ép nàng suy nghĩ quyết định, Phi Lãnh Nghệ đồng thời cũng suy nghĩ tâm tư của chính mình cùng với cảm nhận xúc cảm da thịt mềm mại nơi cánh tay truyền đến.
Màu da của nàng trở nên sáng bóng, dáng người cũng trở nên lả lướt hứng thú hơn so với lúc đầu gặp mặt, mái tóc đen búi cao ra phía sau, lộ rõ vành tai cùng với chiếc cổ trắng…
Tuy rằng đêm qua, vì trừng trị nàng chạy trốn nên cố ý dỡ xuống xiêm y của nàng, nhưng trong bóng đêm, hắn vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy thân thể của nàng.
Ngón tay thô ráp cố ý xoa xoa cằm của nàng, đôi mắt lạnh lùng dừng lại trên đôi môi nhỏ xinh như cánh hoa từ từ trở nên sâu thẳm…
“Ngoài việc tiếp tục giả làm trang chủ phu nhân còn làm gì khác nữa?” Chắc chắn hắn sẽ có mục đích khác! Nói không chừng hắn sẽ yêu cầu nàng phối hợp khiến cho tổ chức Mẫu Đơn bị bất lợi.
“Không có.”
Song Song vẻ mặt ngây ngốc: “Không có sao?” 0_0!
“Đúng! Không có.” Phi Lãnh Nghệ giọng điệu khẳng định chắc chắn.
Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Hắn không lợi dụng nàng để khiến cho những thích khách khác sa lưới sao? Hoặc là sử dụng nghiêm hình tra tấn nàng để truy ra chỗ của tổ chức Mẫu Đơn, rồi nhân cơ hội này tiêu diệt tất cả những địch nhân đối với hắn bất lợi?
“Ngươi… thật sự chỉ yêu cầu ta tiếp tục giả làm trang chủ phu nhân, chỉ cần không để cho bất luận kẻ nào hoài nghi, ngươi sẽ đồng ý không giết hại các nàng?”
“Đúng vậy.”
Nếu chỉ là như vậy thì có vấn đề gì đâu. ^^
“Được, ta đồng ý.”
Nghĩ tới nghĩ lui tựa hồ như chỉ có thoả hiệp với hắn là tốt nhất, dù sao bản thân nàng cũng không muốn giết người, không bằng “thức thời mới là trang tuấn kiệt”, đồng ý điều kiện của hắn rồi sau đó hành sự tuỳ theo hoàn cảnh.
Đúng, quyết định như vậy đi. ^^=
Bất quá chỉ là sắm vai trang chủ phu nhân thôi, cũng đâu có khó khăn lắm đâu. Lúc trước nàng nhận được đặc biệt huấn luyện cũng không phải là uổng.
Bởi vì rất đắc ý, cho nên Song Song không hề chú ý đề phòng, khi nàng ý thức được ý đồ của hắn thì môi đã bị hôn trụ lấy…
Kiều Song Song cả người chấn động, nàng bị hành động của hắn doạ cho ngây người
Hắn… hắn cư nhiên hôn nàng!!! >0<
Hắn nhẹ nhàng đẩy ra cánh môi của nàng, chiếc lưỡi nóng rực hoạt nhập vào trong miệng không hề kiêng nể nhấm nháp dây dưa chiếc lưỡi thơm tho của nàng, lúc này cử chỉ của hắn cùng với hành động lạnh lùng trước đó quả thật cách xa vạn dặm
Bị hành động làm càn của hắn khiến cho hoảng sợ, Song Song bối rối vội giãy dụa, bàn tay nhỏ bé đánh vào ngực hắn.
Sức lực của nàng đối với hắn mà nói chỉ giống như một con mèo nhỏ, mỗi một quyền đánh ra đều y như là đánh vào tường đồng vách sắt.
Thẳng cho đến khi nàng bị hôn đến thở hồng hộc, môi hắn mới chậm rãi rời đi, lúc này nàng mới có cơ hội hít thở không khí, cánh môi sớm bị sưng đỏ…
“Ngươi… ngươi… ngươi làm sao có thể…” Nàng nghĩ muốn nghiêm khắc trách cứ hắn, nhưng mỗi tiếng nói ra đều suy yếu đến buồn cười, ngược lại còn tiết lộ chính mình đang vô cùng ngượng ngùng xấu hổ…
“Chỉ là một cái hôn thôi mà đã khiến cho nàng chân tay luống cuống như thế, vậy thì làm thế nào để người ta tin rằng nàng là con gái đã xuất giá làm thê tử?”
Song Song á khẩu không trả lời được, ngượng ngùng cắn môi.
“Xem ra nàng làm không được.”
Song Song vội vàng nói: “Không, ta làm được, vừa rồi chẳng qua là vì quá đột nhiên, cho nên… cho nên mới chưa kịp chuẩn bị tâm lý.” >”<=
“Nàng xác định?”
Song Song cắn răng, quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải: “Ta sẽ sắm tốt vai trang chủ phu nhân, sẽ không làm cho người ta phát hiện được.”
Phi Lãnh Nghệ nhìn thẳng nàng, khuôn mặt từ từ tiến sát lại, lần này nàng chuẩn bị sẵn sàng, tự nhủ rằng chính mình không thể né tránh, nhắm mắt lại, chở đợi hắn hôn…
Lần hôn này, không hề giống với lúc nãy, mà là nhẹ nhàng ôn nhu như nước.
Chiếc lưỡi mềm bị hắn true đùa bừa bãi, nàng có cảm giác như đang mếm phải thứ rượu thật nóng, cơ thể lâng lâng ba phần mem say, nàng ngơ ngác không biết làm thế nào đáp lại cũng không hiểu đáp lại, chỉ cảm thấy chính mình sắp không chịu nổi.
Hắn chính là nam nhân thứ nhất hôn nàng — Phi Lãnh Nghệ nhìn phản ứng biểu tình của nàng mà đoán được điều này.
Khi tràng hôn chấm dứt, nàng vội đảo trụ cái miệng nhỏ của mình, e lệ không chịu nổi, trong đầu tràn ngập hình ảnh hắn là như thế nào duyện hôn môi nàng, như thế nào dùng lưỡi xâm nhập, như thế nào đối với nàng dây dưa… >0<
Oa!!! Xấu hổ quá đi!!! >0<
Kiều Song Song vừa mắc cỡ vừa giận dữ, khuôn mặt ửng hồng y hệt trái cả chua.
Đôi môi tuấn lãng vừa lòng thản nhiên giương lên độ cong, nhìn nàng đáp lại trúc trắc, hắn thầm nghĩ phải cố gắng dạy dỗ mới được, bất quá thời gian còn rất nhiều, hắn cũng không vội, ngược lại còn cảm thấy thật hứng thú, dạt dào đắc ý nhìn nàng ý đồ muốn che dấu khuôn mặt ngượng ngùng xấu hổ, ha ha, quả thật là càng nhìn càng thú vị mà. ^^=
Kế tiếp, Phi Lãnh Nghệ ôm nàng đi ra khỏi phòng.
“Đi thôi.”
“Đi đâu?” Song Song bất an hỏi, hai tay còn che phía trước miệng, cảnh giác hắn muốn “đánh lén” hôn nàng.
“Tôn đại nương không dạy nàng, khi nhập gia làm con dâu, sáng sớm sau đêm tân hôn phải đi mời trà cha mẹ chồng sao?”
Bị hắn trêu chọc, nàng chỉ có thể âm thầm tức giận rồi xấu hổ. Thực hối hận chính mình trước kia cái gì cũng đều kể cho hắn nghe, ngay cả Tôn đại nương huấn luyện nàng như thế nào giả trang thành thiên kim tiểu thư nhà giàu, như thế nào giả vờ ôn nhu, nhã nhặn lịch sự, nàng đều nhất nhất kể cho hắn nghe… TT_TT
Xong rồi, hiện tại thì tốt lắm, mọi chi tiết đều bị người ta biết rõ ràng, trái lại còn giễu cợt nàng… >0<
Nàng cũng không thể phản bác, bị người ta tóm được nhược điểm, cho nên trừng bỏ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nàng còn có thể làm sao bây giờ?
“Nếu không biết, ta có thể dạy nàng.”
Song Song nổi nóng trả lời: “Kính trà cho cha mẹ ta biết làm như thế nào mà!”
Hứ! Đáng ghét mà, nàng không thích bị hắn xem thường chút nào. >”<
“Vậy là tốt rồi, chúng ta đi bái kiến mẹ nào, nương tử thân ái của ta.” ^^= Phi Lãnh Nghệ cố ý ở bên tai nàng thổi khí nói nhỏ, bàn tay bên hông đem nàng ôm nhanh vào lòng.
Kiều Song Song muốn kháng nghị, nhưng vừa thấy có người, nàng lập tức cúi đầu, dùng chiếc khăn nhỏ trên tay che nửa khuôn mặt.
Bất đắc dĩ nàng đành phải ỷ ôi ở trong ngực hắn, tựa như người vợ mới đối với trượng phu ngoan ngoãn phục tùng, thỉnh thoàng trên mặt còn biểu tình giả bộ ngọt ngào e lệ…
Ôi… những ngày sau này phải sống thế nào đây??? Nàng không dám suy nghĩ nhiều, hiện giờ chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó thôi… >”<
Bọn họ đi dọc theo hành lang gấp khúc, trải qua một cái sân lại thêm một cái sân nữa, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa cùng với những chữ “hỉ” đỏ thẫm, chỗ nào cũng tràn ngập không khí vui mừng khi cô dâu mới được rước về phủ, trên đường đi, tất cả những gia đinh cùng tỳ nữ giúp việc đều khom người hành lễ, lễ phép tôn xưng nàng một tiếng phu nhân.
Bước vào phòng chính, Kiều Song Song bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng hồn khiến chân muốn lui từng bước…
Trong chính sảnh có rất nhiều người, phỏng chừng có hơn ba nươi mấy người, có người đứng, có người ngồi, có già, có trẻ, khi nàng vừa vào cửa, tất cả đều nhất trí quay sang nhìn hướng nàng trông lại, ai ai cũng mở to ánh mắt tò mò, nhìn chằm chằm cô con dâu mới này…
Đột nhiên bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, hại nàng không biết làm như thế nào cho phải, lâm trận lại muốn lùi bước, lý trí nói rằng phải tiến lên phía trước, nhưng đôi chân cứ không tự chủ lui ra phía sau, nhưng bên hông bị cánh tay của Phi Lãnh Nghệ ôm lấy, khiến cho nàng ngay cả lùi bước cũng không có cơ hội.
Nàng nhìn Phi Lãnh Nghệ, Hắn cũng nhìn nàng chằm chằm.
“Những người này là ai?” Song Song bất an hỏi.
“Người nhà và tất cả thân thích của ta.”
“Toàn bộ sao?” Nàng ngốc ngạc trừng mắt nhìn phía trước. O_O!
“Toàn bộ sao?” Nàng ngốc ngạc trừng mắt nhìn phía trước.
A a!!! Hù chết người nha, chỉ nhìn thoáng qua, ước chừng có hơn ba mươi mấy người đó, toàn bộ đều là người nhà của hắn sao? Nàng thuở nhỏ chỉ là cô nhi, một người thân thích cũng đều không có, cho nên nhìn thấy nhiều người như vậy nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đang lúc nàng còn đang ngẩn ngơ, bỗng một thiếu nữ xinh đẹp chạy lên trước, khẩn cấp kéo tay của nàng, dùng tiếng nói thanh thúy dễ nghe đối với nàng nói: “Đại tẩu, muội là Phi San San, gọi muội San San là được.” ^^=
Nữ tử xinh đẹp khẽ cười, lôi kéo tay nàng thập phần thân thiết…
Kiều Song Song nhìn nữ tử trước mắt, nàng chính là muội muội của Phi Lãnh Nghệ sao?
“Tránh ra tránh ra, không biết lớn nhỏ, ta còn chưa có cùng đại tẩu nhận thức, muội gấp cái gì a?” Một thiếu niên tướng mạo tuấn lãng thô lỗ đem cô gái đẩy ra, sau đó cười hì hì đối với Song Song nói: “Đại tẩu, đệ là Trọng Uy, đứng hàng thứ hai trong nhà.”
Vị thiếu niên này cũng thập phần anh tuấn, cùng Phi Lãnh Nghệ có vài phần tương tự, nhưng nhìn thoáng qua thì có vẻ bướng bỉnh đôi chút.
Kiều Song Song còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, hai người trước mặt đã đột nhiên ai oán kêu to, bởi vì đầu của họ bị một cây gậy trượng bằng trúc gõ “cốp” một cái…
“Hai đứa nhóc chết tiệt này, lão nương còn chưa đến phiên, nào đến lượt các ngươi. Không biết lớn nhỏ.”
Kiều Song Song ngẩn ngơ, bởi vì đứng ở phía sau hai cái “đệ, muội” là một vị thái bà đầu bạc, tay nàng cầm trượng gỗ, nhìn thoáng qua có vẻ lụ khụ nhưng tay chân trái lại rất linh hoạt, trước đó một khắc đang nghiến răng nghiến lợi giáo huấn hai đứa con, ngay sau đó liền thay đổi gương mặt, nhìn nàng cười với ánh mắt hiền lành trìu mếm…
“Con dâu ngoan, đến đây nào.” Lão thái bà kéo tay nàng, hoàn toàn không thèm để ý đến con trai, tự nhiên cầm tay nàng bước đi…
Còn chưa được làm rõ ràng, Kiều Song Song đã bị một đám người vây quanh phía trước, ồn ào hướng nàng giới thiệu chính mình…
“Dừng dừng dừng! Các ngươi gấp cái gì a? Nếu khiến cho con dâu ngoan của ta sợ hãi bỏ chạy, ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!”
“Đại biểu thẩm, rõ ràng là ngài dọa nàng trước mà.”
“Đúng rồi, không phải ngài nói thân mình không được khỏe sao? Như thế nào hiện tại nhìn tốt như vậy?”
“Nhìn thấy con dâu là bệnh của ta thuyên giảm rất nhiều rồi.”
“Đại cô cô giả bệnh đó mà, là vì muốn ép đại ca lấy… ui da!” Đầu lại bị cây trượng gõ một cái…
“Ngươi không nói lời nào cũng không có ai cho rằng ngươi câm điếc đâu!”
Kiều Song Song ngơ ngác nhìn những người đang đứng trước mắt, có lão phu nhân, có đại bá, đường bá, biểu bá, đại thúc, tiểu thúc, đường huynh đệ, biểu tỷ muội… ước chừng có hơn ba mươi người… >”<
Ai nói nhà giàu người ta thường hay văn vẻ lễ nghi nhiều? Bọn họ ai ai cũng đều gấp đến giống hệt mấy chú khỉ con, cái gì cũng đều không quản thứ tự, một đám vội vàng cùng nàng giới thiệu quan hệ, khiến cho Song Song nhất thời không biết cư xử thế nào cho phải…
Bị mọi người vây quanh náo loạn trong chốc lát, thật vất vả mới bắt đầu nghi thức mời trà, vị thứ nhất đương nhiên là mẫu thân của trang chủ, lão phu nhân, mẹ chồng của nàng…
Dưới nhiều ánh mắt chờ đợi như vậy, Kiều Song Song bưng trà lên, nhỏ giọng mở miệng.
“Mẹ, mời mẹ uống trà.”
Đưa trà đến tay lão phu nhân, nàng chờ, đột nhiên phát hiện ly trà trong tay lão phu nhân run run, ly và đĩa đựng trà lách cách chạm nhau vang lên tiếng khanh khách, khiến nàng tò mò ngẩng đầu, nhịn không được ngẩn ngơ.
Lão phu nhân hai mắt tràn ngập nước mắt, không chỉ tay nàng run run, mà ngay cả đôi môi cũng run run…
“Ngoan… ngoan… con dâu ngoan của ta… mẹ thật vui vẻ…”
Nàng ngơ ngác nhìn lão phu nhân, cảm thấy tự nhiên có một cỗ nhiệt lưu đánh úp lại, hại nàng hốc mắt bỗng nóng lên…
A? Quái lạ, sao tự nhiên ngay chính mình cũng lại muốn khóc thế này?
Nàng là một cô nhi, chưa bao giờ hưởng thụ qua gia tộc lớn là cái bộ dáng gì, lúc mời trà, nàng mới cảm nhận được đại gia tộc này thật nhiệt tình, tất cả mọi người đều yêu mến cô dâu mới, thậm chí có người còn nhiệt tình cầm tay nàng rồi tặng nàng lễ vật lần đầu gặp mặt.
Khi mời xong trà, trên khay trà của nàng đã đầy ắm tiền lì xì, hai cánh tay mang đầy vòng ngọc quý giá, trên cổ còn có vòng trân châu cực phẩm của Phỉ Thuý sơn trang.
Nàng cơ hồ cũng sắp bị số vàng bạc châu báu này “đè” chết, may mắn chỉ là nghi thức, nàng cũng được nha hoàn bên cạnh giúp đỡ cầm giúp mấy món “ phụ tùng” đó, chỉ mang trên tay duy nhất vòng tay do “mẹ chồng” của nàng đưa…
Chưa bao giờ có người đối với nàng tốt như vậy, đây chính là lần đầu tiên nàng cảm nhận được tình thân ấm áp.
Mãi cho đến chạng vạng, Kiều Song Song mới có cơ hội chuồn ra bên ngoài.
Nảng đi vào hoa viên, trốn mọi người để tranh thủ thời gian, thẳng đến giờ phút này, nàng mới có không gian để thở dốc…
Sáng sớm sau khi rời giường, nàng vẫn mời trà cho đến giữa trưa, ăn cơm xong, nếu không phải bị người lôi kéo đi thăm Phỉ Thuý sơn trang thì chính là bị lôi kéo ngồi nói chuyện, nàng tuy rằng muốn về phòng nghỉ, nhưng lại lo lắng gặp Phi Lãnh Nghệ nên đành một người ngồi tránh ở hoa viên phía sau núi giả, vuốt cái bụng vừa mới ăn no, nàng thoả mãn thở một hơi…
Hôm nay lúc ăn trưa, mọi người rất nhiệt tình giúp nàng gắp đồ ăn, bởi vì ngượng ngùng cự tuyệt thịnh tình của người khác, cho nên Song Song toàn bộ đều nuốt vào, cho nên bây giờ cái bụng của nàng nhìn giống hệt như đang mang thai, mà quả thật hiện tại nàng rất giống phụ nữ mang thai, vì tối hôm qua cơ hồ ngủ rất ít, cho nên bây giờ thật buồn ngủ, rất nhanh mí mắt của nàng sắp chống đỡ không nổi.
Nhưng mà… ngủ ở nơi này không hợp cấp bậc lễ nghĩa!
Thân là trang chủ phu nhân, vạn nhất bị người nhìn thấy, chẳng phải sẽ bị cười sao? >”
A~~~ Không thèm quan tâm, nàng mệt mỏi và khốn quẫn quá, trốn ở chỗ này hẳn sẽ không ai phát hiện ra đâu, nàng chỉ cần ngủ một chút thôi, một chút là tốt rồi…
Kết quả, nàng cuộn mình chìm vào giấc ngủ sâu, ngủ sâu đến nỗi quên cả trời đất…