// minh minh chi trung chú định //
“Tổng tài, ngươi còn phải nhìn bao lâu? Văn kiện của ngươi đã chất thành núi rồi!” Thịnh Tuấn nhìn phương hướng hắn đang một mực nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu
“Ngươi quản ta! Ngươi muốn ta đuổi việc ngươi sao?”Tầm mắt Vương Thanh vẫn không rời khỏi một bóng người bận rộn
“Để ta nhắc nhở ngươi, ta là lão tổng tài mời...”
“Biết rồi, ồn ào chết được” Vương Thanh không nhịn được cúi đầu nhìn văn kiện, nhưng tầm mắt vẫn sẽ không tự chủ phiêu về nơi nào đó
“A a a a a!” Phùng Kiến Vũ hốt hoảng kêu to, một thư kí khác bên cạnh cũng bởi vì cậu mà bắt đầu hốt hoảng
“Làm thế nào? Bây giờ?” Phùng Kiến Vũ nhìn hắn
“Ách...” Gãi gãi đầu
“Ai...” Phùng Kiến Vũ cúi đầu nhìn đống tài liệu trên tay
Đã không phân rõ cái nào là phải vứt bỏ cái nào là phải lưu lại, đột nhiên có một cánh tay đưa tới lấy đi tất cả đồ trên tay cậu
“Di?”
“Bỉnh Khiêm ca ~~~” thư kí nhìn thấy hắn vui vẻ cười giống như đóa hoa
“Không nên ồn ào” Bỉnh Khiêm lập tức liền đem tài liệu hảo hảo phân loại hơn nữa còn sắp xếp chỉnh tề
Phùng Kiến Vũ có chút sững sờ nhìn hắn, phải nói có chút sùng bái... Ái mộ?
Vừa vặn, Vương Thanh nhìn thấy một màn này,Vương Thanh có cảm giác rất khó chịu, nhíu mày
“Cần ta giúp ngươi kêu hắn đi vào không? Ngươi muốn gọi Bỉnh Khiêm hay là gọi vợ thân ái của ngươi?” Thịnh Tuấn nhạo báng nói
“Ngươi không lên tiếng ta cũng không nói ngươi câm đâu” Vương Thanh trợn mắt nhìn hắn một cái
“Không có biện pháp, miệng không cách nào khống chế” Thịnh Tuấn nhún nhún vai
“Nghiêm Thịnh Tuấn! Ngươi tự tìm cái chết a “ Vương Thanh cầm đồ trên bàn lên ném về phía hắn
“Khá tốt!” Tiếp lấy hung khí hắn ném tới, cong khóe miệng cười
Cộc cộc
“Vào đi “
Bỉnh Khiêm đi vào,liền thấy Vương Thanh dùng một ánh mắt vô cùng quái dị nhìn hắn
“Ánh mắt của hắn là muốn nói cho ngươi, vợ bạn không thể chọc “ Thịnh Tuấn nhìn hắn một cái
“Chọc? Ta lại không có làm gì vợ hắn... Huống chi ta đối với cậu ấy hoàn toàn không có 〝 thú tính 〞 “
“Long Bỉnh Khiêm!” Vương Thanh gào lên
“Như thế nào?” Bỉnh Khiêm đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống nhìn hắn
“Ngươi... được lắm” Vương Thanh sắp bị bọn họ làm cho tức chết
Bỉnh Khiêm cùng Thịnh Tuấn nhìn nhau một cái sau, cười to
Hiếm khi có chuyện có thể nhạo báng hắn dĩ nhiên là phải tranh thủ lợi dụng...
Ai bảo yêu một người thì liền trở thành ngu ngốc chứ?
Bởi vì công ty tạm thời phải họp, nên Phùng Kiến Vũ một thân một mình được tài xế chở về nhà,
Vừa về tới nhà, Trịnh Tưởng từ trong phòng bếp đi ra cầm ly trà đặt vào trong tay cậu
“Rất mệt mỏi?” Trịnh muốn nhìn gương mặt mệt mỏi của cậu
“Chẳng qua là chưa quen...” Phùng Kiến Vũ tiến lên dựa vào bên cạnh Trịnh Tưởng nói
“Ai... Cho nên đợi ở nhà vẫn có chỗ tốt nha...” Trịnh Tưởng an ủi cậu như con nít vậy sờ sờ đầu cậu
Lúc này tiểu người hầu đi vào
“Bên ngoài có người tìm thiếu gia “
“Để cho hắn vào đi” Phùng Kiến Vũ thân thể thẳng tắp nhìn ra cửa
“A a a a a a a a a ~~~~~” nhìn thấy người tới lập tức vui vẻ kêu to nhảy dựng lên chạy đi
“Đoan Y thiếu gia, Nặc Ngôn thiếu gia” Trịnh Tưởng cung kính lui ra
“Ngươi làm gì vậy ồn ào chết được!” Nặc Ngôn trừng cậu
“Ta nhớ các ngươi ~~~~” Phùng Kiến Vũ ôm hai người bọn họ ai oán nói
“ Được rồi “ Nặc Ngôn đẩy cậu ra ngồi vào trên ghế sa lon
“Ca ~~ ngươi tại sao có thể bán đứng ta ~~~” Phùng Kiến Vũ nắm Đoan Y khóc lóc
“Ta nào có bán ngươi? Một phân tiền ta cũng không cầm được a!” Đoan Y buồn cười nhìn cậu
“Oa ô ~~” Phùng Kiến Vũ cọ a cọ Đoan Y
“Câm miệng lại!” Nặc Ngôn nhẹ nhàng đùa giỡn đá cậu
“Hiếm khi nghe ta kêu một chút sẽ chết sao?” Phùng Kiến Vũ quay lại đá hắn một cước
“Biết rồi!” Nặc Ngôn học âm điệu của cậu kêu to
“Tên không có lương tâm! Hừ! Vẫn là Đoan Y tốt nhất ~” Phùng Kiến Vũ ôm lấy Đoan Y bên cạnh
“A! Dẫn chúng ta thăm nhà các ngươi một chút đi!” Đoan Y đột nhiên đề nghị để cho Phùng Kiến Vũ có chút sững sốt
“ Đúng, thiếu chút nữa quên mục đích đến đây!” Nặc Ngôn đứng lên kéo Phùng Kiến Vũ đi
Đây là đến thăm nhà người ta sao? Rõ ràng chính là có mục tiêu muốn đi mà!
Phùng Kiến Vũ bị hai người bọn họ kéo tới trước cửa phòng ở cuối hành lang
“Nơi này...”
Phùng Kiến Vũ nhìn cánh cửa quen thuộc, đây là nơi lúc đầu hắn mới vừa gả vào, chạy loạn chạy tới đây...
Khi đó, mở cửa muốn mở đèn nhìn xem... Vương Thanh liền xuất hiện...
“Ngươi không hiếu kỳ sao?” Nặc Ngôn hỏi
“Hiếu kỳ chuyện gì?” Phùng Kiến Vũ mặt đầy mờ mịt nhìn hắn
“Lý do hắn không để cho ngươi xem “ Đoan Y bên cạnh nói
“...” Phùng Kiến Vũ đúng là chưa từng nghĩ vấn đề này
Đoan Y nhìn hắn một cái, xoay người mở cửa mở đèn bên trong
“Oa... Còn thật không phải bình thường...” Sau đó Nặc Ngôn đi theo vào thán phục
“Không đi vào?” Đoan Y nhìn Phùng Kiến Vũ đứng ngoài của cách đó không xa
Phùng Kiến Vũ lui về phía sau, Đoan Y nhìn ra cậu rút lui, sợ nhìn thấy thứ không muốn thấy...
Sợ...
“Xem ra, ngươi đã hoàn toàn thích hắn...” Đoan Y tựa vào cạnh cửa mỉm cười nhìn cậu
Nặc Ngôn nhìn cậu không đi vào, tắt đèn đi ra, mỉm cười nhìn Phùng Kiến Vũ.
“Ta hôm nay rốt cuộc hiểu, khi đó hắn quay đầu lại nói với ta câu kia là có ý gì “ Đoan Y vỗ vỗ bả vai cậu , đi xuống lầu
“Ngươi cứ tiếp tục trải qua cuộc sống hạnh phúc của ngươi đi, không nên suy nghĩ quá nhiều” Nặc Ngôn cũng đi theo đi xuống
Nói không loạn nghĩ là nói láo, Phùng Kiến Vũ lúc này tắm xong ngồi một mình trên ghế sa lon không ngừng suy nghĩ về chuyện buổi chiều
Đối với kia gian phòng càng hiếu kỳ hơn, nhưng không có dũng khí đi xem, chỉ có thể một mình suy nghĩ bậy bạ...
Cậu chìm đắm trong suy nghĩ hoàn toàn không chú ý có người đứng ở cửa nhìn cậu hồi lâu.
“Suy nghĩ gì lại nghiêm túc như vậy?”
“Không có a...” Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lên nhìn Vương Thanh, mỉm cười
“Nhưng là biểu tình của em... Không phải nói như vậy...” Vương Thanh đi về phía cậu
“Nào có...” Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh đang đến gần
Vương Thanh nghiêng về phía trước, hai tay đặt trên hai tay vịn của ghế salon, Phùng Kiến Vũ không ngừng tránh né ánh mắt của hắn
“Em... Không giỏi nói láo” Vương Thanh nhẹ nhàng bóp gò má cậu
“Tôi... “ Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn hắn
“Muốn hỏi cái gì hoặc là muốn nói cái gì đều được... miễn là đừng yên lặng không nói lời nào”
Vương Thanh ngồi xổm người xuống nhìn cậu
Phùng Kiến Vũ khác thường tiến lên ôm lấy hắn, Vương Thanh có chút kinh ngạc
“Còn nhớ nơi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không... Gian phòng kia...”
“ Ừ” Vương Thanh tựa như biết cậu đang muốn hỏi cái gì
“Bên trong rốt cuộc là cái gì...” Phùng Kiến Vũ tựa vào trên vai hắn hỏi
“Em hôm nay không nhìn thấy sao?” Lời của Vương Thanh khiến cho Phùng Kiến Vũ lui ra nhìn hắn
“Tại sao không nhìn?” Vương Thanh nhìn biểu tình của cậu cũng biết cậu tuyệt đối chưa tiến vào
“Tôi... sợ” Phùng Kiến Vũ lời nói có chút run rẩy
“Vậy tôi bồi em đi” Vương Thanh đứng lên, kéo cậu đứng lên, dắt tay cậu đi ra khỏi phòng
Hai người đi tới trước cánh cửa kia, Vương Thanh mở cửa, Phùng Kiến Vũ lại rút lui, lui về phía sau, Vương Thanh tiến lên cầm lấy tay cậu
“Tôi đang ở chỗ này, sợ cái gì?” Vương Thanh cười nhìn cậu
“Sợ một giây kế tiếp... anh sẽ biến mất...” Giống như Đoan Y nói,cậu có thể xác định mình thực sự thích người trước mắt này mất rồi
“ Sẽ không, tôi sẽ không lại biến mất nữa đâu...” Vương Thanh khẽ vuốt ve gương mặt cậu
Phùng Kiến Vũ mặc dù nghe không hiểu lắm lời hắn nói, nhưng trong lòng giảm bớt không ít khẩn trương, Vương Thanh nhẹ nhàng kéo một cái, đem cậu mang vào căn phòng kia
“Mở đèn đi” Vương Thanh hướng về phía Phùng Kiến Vũ nói, Phùng Kiến Vũ chậm rãi sờ lên công tắc
Ba
Đèn trong nháy mắt chiếu sáng cả phòng
Phùng Kiến Vũ chậm rãi mở hai mắt đang nhắm chặc ra
Một giây, hai giây...Sau khi thích ứng ánh đèn cả người đều cứng đờ đứng ở nơi đó...
Trên tường phủ đầy khung hình lớn nhỏ
Đều là hình của Phùng Kiến Vũ...
Gần nhìn thì đơn thuần là hình chụp... Nhìn xa chính là một hình trái tim...
“Ngày đó, không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt... Chân chính gặp mặt ngày đó là vào năm 15 tuổi... sinh nhật của tôi...”
Phùng Kiến Vũ ngây ngốc nhìn Vương Thanh, đột nhiên trí nhớ giống như mang cậu về cảnh tượng ngày đó
Ngày hôm đó cậu cùng chị bị cha mẹ mang đến tham gia... Ngày hôm đó... cậu vô tình đụng phải một đứa bé trai...
Đứa bé trai kia nhẹ nhàng đở cậu, mỉm cười cùng cậu nói không sao
Cậu vĩnh viễn nhớ nụ cười của đứa bé trai kia....
Ngẩng đầu nhìn nụ cười trên mặt Vương Thanh....
Cùng lúc ấy giống nhau như đúc....
Nguyên lai, từ một khắc đó trở đi tôi đã sớm yêu em...
Nguyên lai, từ một khắc đó trở đi em cũng sớm đã được định trước... Là của tôi.
------------------------ ● tôi là đường phân cách ● --------------------------