// Marry me? //
Ánh mặt trời theo vào phòng ngủ
Ngủ say sưa Phùng Kiến Vũ dãn gân cốt một cái
Mở cặp mắt ra...
Sững sốt, nhìn một đám người đứng bên mép giường...
“Thiếu gia sớm... Ách... Không đúng! Là... Phu nhân sớm” Trịnh Tưởng đứng ở trong đó mỉm cười nói
“A?” Vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh Phùng Kiến Vũ hoài nghi mình hoa mắt
Xoa xoa cặp mắt lần nữa nhìn cẩn thận... Người đều còn ở đó...
“A ~~~~~~~~~~~~~~~” bên trong phòng nhất thời truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Phùng Kiến Vũ
Đại sảnh lầu dưới Đoan Y cùng Nặc Ngôn bị dọa sợ từ trên ghế salon nhảy cỡn lên
Bên cạnh Mộ Nhiên cùng Mộ Tĩnh như không có chuyện gì xảy ra đem hai người bọn họ kéo xuống ngồi yên
“Hắn hắn hắn hắn...” Đoan Y chỉ chỉ phía trên
“Không có sao, ngoan” Mộ Nhiên mỉm cười đem hắn kéo vào trong ngực
Nặc Ngôn lo lắng quay đầu nhìn
“Em nhìn nữa! Anh sẽ cưỡng hôn em!” Mộ Tĩnh ngồi một bên an tĩnh không tiếng động hướng về phía hắn nói
“ phốc!!! “ lời của Mộ Tỉnh làm cho người bên cạnh đang uống trà phun ra, nhưng vẫn rất hữu hiệu, Nặc Ngôn ngoan ngoãn ngồi về chỗ ngồi
“Ha ha ha ha ha” một tràn cười thật to từ ông lão ngồi bên cạnh truyền tới
“Ba, cười nhỏ thôi” lão tổng tài nhìn cha mình cười có chút khoa trương
“Chồng, anh hãy để cho ông cười đi, hôm nay ông rất vui vẻ...” Vương phu nhân vỗ vỗ ông
“Đám hài tử này quả thực thật rất là đáng yêu... ha ha ha ha ha “ lão nhân gia tiếp tục cười lớn
Trên lầu truyền tới tiếng cửa mở, tầm mắt một đám người đột nhiên đồng thời nhìn Trịnh Tưởng đang đi xuống
“Lão gia tử, phu nhân còn có lão gia, chờ thêm chút nữa lập tức xong rồi...”
“ Ừ... Từ từ đi không sao... Cũng đã chờ mấy năm rồi, không lẽ không chờ được thêm mấy phút sao...” Phu nhân mỉm cười nói
“Ta... Có thể đi lên xem một chút không?” Trịnh Tưởng mặt lộ vẻ khó khăn nhìn lão gia
“Chồng... Không được a! Mặc dù nói Đại Vũ là con trai, nhưng vẫn phải dựa theo tập tục nha” Vương phu nhân lập tức ngăn cản, vỗ nhẹ ông trấn an
“Nhưng mà... Người ta...” Tò mò a... Lão gia giống như đứa bé vậy ai oán nhìn vợ đại nhân nhà mình
Trịnh Tưởng buồn cười nhìn ở phu nhân trước mặt hoàn toàn bất đồng với lão gia, thật là cùng người nào đó giống nhau như đúc...
“Vậy ta đi xem một chút...” Phu nhân đứng lên đi theo Trịnh Tưởng đi lên
Trịnh Tưởng đẩy cửa ra để cho phu nhân đi vào, Phùng Kiến Vũ ngồi ở trước bàn trang điểm bị vây quanh bởi một đống người - hơi quay đầu lại
“Bà ấy là phu nhân... Chính là mẹ của tổng tài...”Trịnh Tưởng nói xong lui sang một bên
Phùng Kiến Vũ đột nhiên khẩn trương ngay cả lời cũng không nói ra miệng được cứ nhìn bà chằm chằm, phu nhân đi về phía trước
“Quả nhiên cũng giống như ta xinh đẹp như vậy a...” Phu nhân mỉm cười hiền hòa cẩn thận ngắm nhìn Phùng Kiến Vũ
“Phu nhân...” Phùng Kiến Vũ khẩn trương tay vẫn run rẩy
“Không đúng nga, không phải phu nhân nga...” Phu nhân mỉm cười nắm tay cậu
“Mẹ...” Phùng Kiến Vũ xấu hổ mỉm cười
“Ngoan, ủy khuất con rồi, phải để cho con mặc áo cưới hai lần gả cho cùng một người” phu nhân nhẹ khẽ vuốt ve gương mặt cậu
“Không ủy khuất” Phùng Kiến Vũ nâng lên nụ cười
“Nó có rất nhiều điểm không tốt, bất quá mẹ tin tưởng có con ở bên cạnh,những điểm không tốt nó cũng sẽ hảo hảo sửa đổi” phu nhân cầm tay cậu vỗ nhẹ
“Con cũng có rất nhiều điểm không tốt” Phùng Kiến Vũ nói
“Sau này là chuyện cá nhân của hai đứa, tương lai có khó khăn khổ sở đi nữa phải giữ vững cùng nhau chống đỡ “ khóe mắt của phu nhân ngấn lệ
“Dạ” Phùng Kiến Vũ rút khăn giấy đưa cho bà
“ Nó sẽ cưng chìu con, sẽ yêu thương con nhưng mà nó cũng sẽ có lúc khi dễ con, đừng chịu đựng để cho nó khi dễ “
“A?” Phùng Kiến Vũ bị những lời của bà làm bối rối
“Ý chính là nên bỏ nhà ra đi liền bỏ nhà ra đi, lúc đi nhớ mang theo tất cả thẻ, tiền mặt của nó “
“A??” Phùng Kiến Vũ nhìn Trịnh Tưởng đứng một bên nén cười
“Thật đáng yêu, khó trách nó yêu con đến mức dùng tất cả để chứng minh cho mẹ thấy nó muốn kết hôn với con, đáng giá” phu nhân tiến lên ôm cậu
Cốc cốc
“Mẹ có lễ vật muốn tặng con...” Phu nhân đứng lên
Phùng Kiến Vũ nhìn người đi tới, kích động nước mắt cứ như vậy rớt xuống
“Đứa ngốc a! Khóc cái gì a?” Phùng Vi Y tiến lên nhẹ nhàng dùng giấy lau sạch nước mắt của cậu
“Em ngược lại là chưa từng nghĩ tới chuyện gả con trai a...” Phùng ma đi theo sau lưng con gái đưa đầu vào, nhìn chồng mỉm cười
“Anh cũng chưa từng nghĩ... Con trai mình rất đẹp...” Phùng ba kéo vợ đi vào cũng mỉm cười
“Phùng Kiến Vũ! Đừng khóc... trang điểm cũng nhòa hết bây giờ!” Phùng Vi Y không khách khí đánh cánh tay cậu
“Đau nha!” Phùng Kiến Vũ bị đánh đau kêu to
“A...” Phùng Vi Y đột nhiên cười lên
“Cười cái gì!” Phùng Kiến Vũ nhìn chị mình cúi đầu cười
“Nhìn em lâu như vậy... Thật rất đẹp... Nếu không mở miệng nói chuyện chị cũng cho là...”
“Chị ~~~~ “
“Ha ha ha ha...” Chị không để ý hình tượng phá lên cười
Sau khi đùa giỡn xong, trừ Phùng ma thì một đám người đi xuống lầu dưới chờ, Phùng Kiến Vũ lần nữa bị những người đó bao vây lại
Mấy phút sau, Phùng Kiến Vũ chậm rãi mở mắt ra, nhìn mình trong gương, đạm trang nghiêm mặt.
Phùng ma nhìn cậu có chút khẩn trương, tiến lên đặt tay lên vai cậu
“Không cần khẩn trương, chỉ cần tin tưởng... sau này con sẽ hạnh phúc hơn bây giờ...”
“ Dạ” Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái
“Phùng phu nhân... Mời cùng Đậu Đậu đi xuống trước đi.” Xem giờ xong hết rồi Trịnh Tưởng liền đi lên phía trước
Phùng ma buông tay Phùng Kiến Vũ đi ra ngoài
“Phu nhân... Thay quần áo đi...” Trịnh Tưởng mở đồ chống bụi, cầm âu phục bên trong ra
“Ta... Bây giờ lâm trận chạy trốn có được hay không?” Phùng Kiến Vũ nhìn bộ quần áo kia nói
“Có thể, nhưng cậu thật muốn đi sao?” Trịnh Tưởng chỉ vào tim cậu
“Trước kia có thể, nhưng bây giờ... Không muốn...” Phùng Kiến Vũ mỉm cười nhìn Trịnh Tưởng
“Vậy thì đúng rồi,đừng suy nghĩ nhiều như vậy... Đây là tổng tài thiếu cậu...” Trịnh Tưởng đem quần áo đưa cho cậu
“Vậy ta có thể yêu cầu hắn dùng cả đời để trả được không?” Phùng Kiến Vũ đùa giỡn nói
“Mấy đời cũng trả không xong...” Hai người nhìn nhau một chút, cười lên
“Ngươi muốn đi ra ngoài trước không?” Phùng Kiến Vũ lúng túng nhìn Trịnh Tưởng
“Ta có chuyện này muốn hỏi cậu rất lâu...” Trịnh Tưởng có chút khó mà mở miệng
“Ừ?” Phùng Kiến Vũ ngoẹo đầu nhìn Trịnh Tưởng
“Cậu... Biết ta là nam sao?”
“Ngọa tào!” Phùng Kiến Vũ trợn to đôi mắt nhìn Trịnh Tưởng
“A a, cậu có thể trực tiếp thay đồ “ Trịnh Tưởng dở khóc dở cười xoay người đi lấy đồ
“Không phải! Ngươi thật không giống nam sinh a!” Phùng Kiến Vũ hướng bóng lưng hắn kêu lên
“Ta chính là nam sinh, cởi ra cho cậu nhìn?” Trịnh Tưởng không biết làm sao nhìn cậu
“Không, không cần...” Phùng Kiến Vũ nhìn hắn chằm chằm
“Cậu thật không tin! Cậu sờ” Trịnh Tưởng không chịu nổi cậu nữa, trực tiếp đi lên trước nắm lấy tay cậu sờ vào ngực mình
“Có thể...bằng phẳng “ Phùng Kiến Vũ nửa tin nửa ngờ
“Trời ạ, cậu có ta cũng có được không? Sờ không?” Một tiếng gầm của Trịnh Tưởng, Phùng Kiến Vũ không tin cũng không được
Chờ Phùng Kiến Vũ thay quần áo xong sau, cậu đứng ở trước gương, nhìn toàn thân âu phục màu trắng, tôn lên vóc người của cậu
Trịnh Tưởng tiến lên đem cái hộp màu vàng mở ra, bên trong là một bó hoa, nâng cái hộp lên đưa cho Phùng Kiến Vũ
“Cầm nó lên, đi nghênh đón hạnh phúc của cậu đi!”
Tiếng cửa mở để cho người phía dưới toàn bộ ánh mắt đầu tập trung nhìn lên, Trịnh Tưởng đi ra trước
Phùng Kiến Vũ từ sau lưng hắn nắm tay hắn đi ra, phía dưới Đoan Y cùng Nặc Ngôn một đám người nhìn mắt choáng váng
Miệng hoàn toàn không khép lại được
“Phùng Kiến Vũ a... ta làm bạn với ngươi lâu như vậy... Ta cho tới bây giờ cũng không biết là ngươi lại đẹp như vậy a...”
Phùng Kiến Vũ cười cười nhìn Nặc Ngôn
“Nếu như có thể, ta có thể bây giờ đem ngươi bắt cóc đi không?” Dám nói những lời này ngoại trừ Mộ Nhiên không có người nào khác
Hắn vừa nói xong liền nhận lấy một cước đạp qua của Đoan Y, Phùng Kiến Vũ ngược lại là cười rất vui vẻ
“Ngươi đừng gả cho hắn! Gả cho ta được rồi ~~ ngô ô!” Nặc Ngôn vừa nói xong liền bị Mộ Tĩnh ở bên cạnh che miệng kéo đi
Phùng ba tiến lên dắt Phùng Kiến Vũ xuống, đi ra ngoài, lên xe đi đến lễ đường
Sau khi đến lễ đường, Phùng ba nhìn Phùng Kiến Vũ đứng ở bên cạnh
“Con trai, con sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này...”
“Ba...”
“Đi đi...Nó chờ con rất lâu rồi...” Buông tay cậu ra lui xuống một bước
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn bóng lưng cách đó không xa
Khẩn trương thở một hơi, nắm chặt bó hoa trong tay
Từ từ từng bước từng bước đi về phía trước.....
Ngừng ở sau lưng hắn
Không đi về trước nữa
Đối phương thật giống như tính đúng thời gian
Quay đầu, trên mặt là nụ cười đẹp mắt, đưa tay về phía cậu
“Cô dâu của anh... Em có nguyện ý gả cho anh không?”
Phùng Kiến Vũ xấu hổ cúi đầu cười, đặt tay lên bàn tay anh
“Em nguyện ý... Vậy còn anh thì sao?”
Vương Thanh cầm tay cậu kéo về phía trước, ôm lấy cậu
“Trăm ngàn lần anh nguyện ý, anh nguyện ý cưới em “
Phùng Kiến Vũ nghe câu trả lời này, nâng lên nụ cười hạnh phúc hai tay vòng qua thắt lưng hắn
“Anh sẽ hảo hảo yêu em...”
Vương Thanh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu
“Anh sẽ dùng mấy đời mấy kiếp để yêu em...”
Phùng Kiến Vũ mỉm cười, tiến lên ôm lấy cổ hắn kéo xuống hôn lên môi hắn
Hạnh phúc, rất đơn giản...
Định nghĩa của hạnh phúc thật ra cũng rất đơn giản.
Chỉ cần nắm chặt phần ấm áp trong tay... thật ra đó chính là chuyện vô cùng hạnh phúc rồi...
Có lẽ ngay từ đầu em đã được định sẵn sẽ phải rơi vào cái bẫy do anh đặt ra.
Chỉ là không ngờ khi đã bước vào em lại không muốn rời đi nữa.
The end.