Nhánh hồng thứ hai mươi hai
“Lỡ như giận thật rồi thì đương nhiên phải dỗ dành cho cẩn thận chứ.”
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Chín mười giờ sáng, thành phố đã thức giấc hẳn, ánh nắng rực rỡ, bầu trời sáng trong.
Trong căn hộ trên tầng 22, rèm cửa sổ che nắng bị kéo vào một nửa, chỉ chừa lại một khe hở rộng bằng lòng bàn tay, tia sáng xuyên qua khe hở hắt vào trong phòng, đổ bóng lên mấy cục giấy ăn rải rác trên sàn và một góc chăn.
Chiếc chăn màu xám đậm trượt xuống gần hết khỏi giường lớn, vẫn còn xu hướng trượt xuống nữa. Còn người trên giường thì hồn nhiên không biết gì, chỉ dùng một tay ôm góc chăn dúi vào trước người, miễn cưỡng che khuất phần ngực và eo. Đôi chân dài trần trụi hở ra, mắt cá chân đè lên nhau, có vẻ hơi co quắp, có lẽ bị lạnh.
Điều hòa bật quá lâu.
Nhưng cậu vẫn không có ý định thức dậy.
Mãi đến khi điện thoại di động trên tủ đầu giường sáng lên, bất thình lình tiếng ghi-ta solo mãnh liệt dội vào tai cậu——
Kỷ Tòng Kiêu mở choàng mắt, thở hồng hộc, nhịp tim tăng nhanh do thức dậy đột ngột. Sau đó cậu cau mày day trán, ngón tay gạt lên chiếc điện thoại còn chưa thấy rõ người gọi đến là ai, định mở miệng trách móc. Nhưng người bên kia còn nhanh hơn cậu.
Giọng nói khàn khàn tối qua giờ đã khôi phục vẻ trong trẻo dịu dàng, vẫn y như trước nói: “Chào buổi sáng anh bạn nhỏ.”
Cơn giận sắp bùng nổ bị câu nói của Thịnh Hoài chặn lại, cơn gắt ngủ còn chưa kịp bạo phát cũng bị dập tắt luôn, đôi mắt hoa đào hoàn toàn không còn chút tức giận nào cả. Kỷ Tòng Kiêu tỉnh cả ngủ, đến cả tình hình nhạy cảm tối qua cũng quên sạch sành sanh. Bây giờ kiểu gì Thịnh Hoài cũng sẽ hỏi chuyện điện thoại tối qua, cậu nên trả lời thế nào đây? Trả lời kiểu gì mới lấp liếm được ta?!
Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy ai đáp, Thịnh Hoài cau mày gọi lại, “Tòng Kiêu?”
Trong chớp mắt, Kỷ Tòng Kiêu bỗng lóe lên một ý tưởng.
“Hơ...?” Cậu nhét điện thoại vào trong chăn, ậm ờ đáp lại một câu, dừng một chốc, có vẻ đã nhận ra người bên kia điện thoại là ai thì mới tiếp tục hỏi bằng giọng ngái ngủ, “Anh Thịnh à, anh về đến nhà chưa?”
Dáng vẻ mơ màng buồn ngủ diễn chuẩn không cần chỉnh.
Chẳng những giải thích được cho quãng thời gian lặng thinh trước khi nghe điện thoại mà còn giải quyết tốt đẹp cho vấn đề sót lại hôm qua——Trong quá trình đợi Thịnh Hoài về thì cậu vô tình ngủ quên mất, đến mức bây giờ cậu tỉnh lại rồi mà vẫn còn tưởng mình đang ở ngày hôm qua. Đương nhiên sau đó xảy ra chuyện gì, điện thoại cứ treo máy như thế nào, cậu chẳng biết gì cả.
Thịnh Hoài gọi cú điện thoại này vốn định thăm dò tình hình tối hôm qua, nhưng anh không ngờ mình nhận được đáp án này. Anh ngẩn ra, lòng mềm nhũn, khóe môi vô thức cong lên, lời nói cũng đượm ý cười, “Mười giờ hơn rồi mà cậu còn chưa rời giường à?”
Câu nói này vừa lọt vào tai, Kỷ Tòng Kiêu biết mình đã qua ải rồi, cậu bèn bổ sung hoàn chỉnh một chuỗi hành động tiếp theo “ngây ngẩn - mờ mịt - khó khăn lắm mới phản ứng được”, sau đó mới khôi phục cuộc nói chuyện bình thường.
“Tối hôm qua cậu gọi điện tìm tôi có việc à?” Thịnh Hoài ngồi ngoài sân, ánh mặt trời cũng vừa vặn, không quá chói chang, rọi lên người anh một khoảng ấm áp. Anh dựa lên ghế, dáng vẻ nhàn nhã, cũng không thầm trách cậu bạn nhỏ giờ này rồi mà còn ngủ, đúng là khiến người ta muốn ăn bơ làm biếng theo mà.
Lấp liếm qua được chuyện tối qua, Kỷ Tòng Kiêu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ quen thuộc. Trong phút chốc, đầu óc cậu lại nghĩ đến tràng thở dốc tối hôm qua trong điện thoại, nghĩ đến hành động mình bị ma xui quỷ khiến làm theo, bèn cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên. Có điều tất cả chỉ vẻn vẹn xảy ra trong nháy mắt.
Đàn ông là loài động vật nghiện tình dục, cậu cũng nhịn cả một khoảng thời gian rồi, bị châm lửa cũng là chuyện bình thường thôi. Cậu không đến nỗi vì chuyện này mà né tránh Thịnh Hoài, huống chi đây cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà?
Dọn dẹp sạch sẽ mấy suy nghĩ tào lao trong đầu, lúc này Kỷ Tòng Kiêu mới chống người ngồi dậy.
Nửa thân trên để trần dựa lên đầu giường, hơi lạnh phả vào người khiến da gà nổi hết cả lên, cậu cầm điện thoại, một tay tìm áo sơ mi khoác vào, vạt áo mở ra, uể oải ngáp một cái nói: “Không có gì, em nghe Kiều Dịch nói anh bị Đỗ Minh Cảnh đưa đi.”
“Kiều Dịch?” Thịnh Hoài nhướng mày.
“Vâng, bạn em, vai nam thứ trong phim của anh.” Kỷ Tòng Kiêu thuận miệng giải thích.
“Tôi biết cậu ta.” Thịnh Hoài đáp. Lúc casting cho vai nam thứ của “Lặng thinh”, anh có gặp Kiều Dịch. Kiều Dịch diễn thử, còn là diễn chung với anh nữa. Đó là một cậu diễn viên rất thông minh. Sở dĩ anh hỏi lại lần nữa là vì khi Kỷ Tòng Kiêu nhắc đến cậu bạn này, giọng điệu cậu không hề che giấu sự thân thiết. Hai người họ quen nhau cũng mới được hơn hai tháng, nhưng trong khoảng thời gian này, Thịnh Hoài chưa từng nghe thấy Kỷ Tòng Kiêu nhắc đến bạn bè cậu bao giờ, đây là lần đầu tiên.
“Em biết rồi, anh Thịnh ghen tị đúng không?” Kỷ Tòng Kiêu nhếch mày, nói đùa, “Anh yên tâm, em và Tiểu Kiều trong sáng lắm, bọn em chỉ là bạn thân, anh phải tin tưởng lòng em chỉ có mình anh!”
“Đừng có nói linh tinh.” Thịnh Hoài bất đắc dĩ lắc đầu, cắt ngang lời thoại diễn sâu của anh bạn nhỏ này.
Kỷ Tòng Kiêu cầm điện thoại cười thành tiếng, ngả vào tấm chăn mềm mại, lâu sau mới mở miệng, “Tiểu Kiều là bạn thân của em, lúc ở đoàn làm phim vẫn phải làm phiền anh Thịnh để ý cậu ấy nhiều hơn.”
Thịnh Hoài vốn có ấn tượng tốt với Kiều Dịch, bây giờ lại có Kỷ Tòng Kiêu dặn dò thêm, đương nhiên anh không từ chối. Nói xong chuyện này, anh mới nhắc ngược lại mục đích ban đầu của cuộc điện thoại này.
“Tối hôm qua tôi uống say, có nói vài câu không nên nói.” Anh tóm tắt lại cuộc nói chuyện giữa mình và Đỗ Minh Cảnh tối qua, “Tôi rất xin lỗi, chưa có sự đồng ý của cậu đã tự ý phá mất cuộc chơi này.”
“Nói thật nhé, em cũng hơi giận đó.” Kỷ Tòng Kiêu ôm cánh tay cau mày, đầu ngón tay chọc nhẹ lên cánh tay.
“Tôi hiểu mà.” Thịnh Hoài nói. Trò chơi vốn phải chơi thật vui đột nhiên bị cắt ngang, nỗi phiền muộn trong lòng còn chưa tiêu tan, đương nhiên là giận rồi. Nhưng lời anh đã nói ra khỏi miệng, không cứu vãn được nữa, chỉ có thể hỏi: “Vậy cậu muốn tôi bồi thường thế nào——”
“Thịnh Hoài.”
Câu nói bị hai chữ ngắn gọn cắt ngang, không còn là cách gọi “Anh Thịnh” cợt nhả như mọi khi mà giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.
“Anh thật sự không biết vì sao em giận à?”
Tự nhiên lại bị hỏi ngược lại, Thịnh Hoài ngẩn ra.
“Anh quá nghiêm túc. Tuy bị Đỗ Minh Cảnh gài bẫy thật sự rất khiến người ta khó chịu, nhưng mà... cũng vì chuyện này nên em mới quen anh.”
“Thu hoạch lớn nhất là được làm bạn với anh, đủ để trung hòa được tất cả sự dối trá của Đỗ Minh Cảnh, thậm chí là còn hơn thế.”
Thịnh Hoài bỗng dưng ngước mắt lên, ánh mặt trời rọi vào mắt, rọi thẳng vào đáy lòng, ấm áp đến tận trái tim lẫn dòng máu.
Anh hiểu được ý của Kỷ Tòng Kiêu.
Kỷ Tòng Kiêu đang chất vấn anh coi trọng tình bạn này đến mức nào, cậu chất vấn mối quan hệ của hai người sao có thể thua kém trò chơi với Đỗ Minh Cảnh được?
Thịnh Hoài cong môi cười, dịu dàng nói: “Thế thì bạn nhỏ à, cậu có nghĩ ra không, anh trịnh trọng xin lỗi như thế cũng bởi vì quá tôn trọng cậu thôi mà?”
Chính vì để ý, không muốn có khoảng cách nên mới cần trịnh trọng như vậy.
Kỷ Tòng Kiêu hơi khựng lại, đắn đo một chốc thì hỏi: “Thế còn bồi thường thì sao?”
“Lỡ như giận thật rồi thì đương nhiên phải dỗ dành cho cẩn thận chứ.”
Kỷ Tòng Kiêu: “...”
Bối rối!
Cũng xấu hổ nữa!
Thấy đầu bên kia điện thoại mãi không ai đáp lại, Thịnh Hoài chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng vải vóc ma sát, anh mỉm cười, định trêu cậu thêm mấy câu nữa nhưng còn chưa kịp mở miệng, tiếng chuông cửa lại vang lên trước.
“Có người đến, lát nữa anh gọi lại.” Thịnh Hoài dặn dò rồi cúp máy trước.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn giao diện đã cúp máy, không khỏi rúc đầu vào chăn lần nữa, lăn đi lộn lại mấy vòng lận. Một lát sau, cậu nằm duỗi người thành chữ Đại (大), ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Những câu nói vừa xong không hề giả tạo chút nào.
Thậm chí cậu còn rất mừng vì có sự xuất hiện của Đỗ Minh Cảnh, nếu không, cậu và Thịnh Hoài sẽ không gặp được nhau. Cậu sẽ đánh mất một người bạn thật lòng chấp nhận mình, coi mình là bạn.
Không chỉ là vẻ tươi sáng cởi mở bên ngoài, mà còn cả góc tối tăm suy sụp trong nội tâm không muốn để ai thấy.
Cậu có thể xác định được, vào đêm ở nhờ lần trước, Thịnh Hoài đã thăm dò góc tối trong tâm hồn cậu. Nhưng sau tối hôm đó, sang ngày hôm sau lẫn bao nhiêu ngày qua, cậu vẫn không hề thấy một chút dấu vết xa cách nào trong hành vi cử chỉ của Thịnh Hoài.
Một bên dối trá, một bên thật lòng coi mình là bạn, bên nào quan trọng bên nào không, đương nhiên nhìn lướt qua là biết, xem phát là hiểu ngay.
Nắng mai len lỏi vào phòng, leo thẳng từ thảm lên người Kỷ Tòng Kiêu, hắt vào tròng mắt trong veo của cậu, cũng chiếu sáng khóe môi cong chưa từng hạ xuống.
...
Thịnh Hoài kéo cửa ra, một bông hồng đỏ thắm được đưa tới trước mặt. Anh nhìn thấy Đỗ Minh Cảnh thì cau mày lại, đến cả tâm tình vui vẻ ban nãy cũng tiêu tan gần hết. Thế nhưng năng lực nghe lời đoán ý của Đỗ Minh Cảnh trước đây, hình như qua một đêm đã mất tiêu rồi.
“Em ngủ ngon không? Đã ăn sáng chưa?”
“Say rượu có bị làm sao không? Có đau đầu không?”
“Với vị trí hiện tại của em cũng không cần uống rượu xã giao đâu, sau này em uống ít thôi nhé.”
Vẫn hỏi han ân cần như mọi khi, cứ như tối hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
“Tôi không có thói quen quên hết những chuyện xảy ra khi say rượu.” Thịnh Hoài để gã vào nhà, mặc dù anh nói không muốn gặp lại Đỗ Minh Cảnh thêm lần nào nữa, nhưng cũng không thể chặn gã ở ngoài cửa được. Khu biệt thự này dù ít hộ gia đình sinh sống nhưng vẫn có người qua kẻ lại, rất dễ hóng hớt được tình hình bên trong. Với thân phận của bọn họ, chỉ cần sơ sểnh một chút là bị lên tiêu đề ngay, dốc hết toàn lực cũng chưa chắc đã giải thích rõ ràng được.
“Tôi cũng không có suy nghĩ mình may mắn như vậy.” Đỗ Minh Cảnh nở nụ cười.
Thịnh Hoài nhướng mày, “Thế hôm nay anh đến làm gì?”
“Theo đuổi em.” Đỗ Minh Cảnh lại đưa bông hồng đến trước mặt anh lần nữa, “Em từ chối tôi, nhưng không có nghĩa tôi không thể theo đuổi em nữa.”
Gã nghiêng người tới gần Thịnh Hoài, chợt dừng lại ở khoảng cách vừa đủ, nhỏ giọng nói: “Bị từ chối một lần đã từ bỏ, em đánh giá thấp tình cảm của tôi dành cho em rồi.”
Giọng đàn ông trầm thấp thổ lộ bên tai những câu từ tình tứ, Thịnh Hoài ngay cả đuôi mày cũng không nhúc nhích chút nào, “Vậy anh có dự định mấy lần?”
“Dĩ nhiên là đến khi nào em đồng ý mới thôi.” Đỗ Minh Cảnh tự nhiên nói.
Thịnh Hoài không chút do dự nói thẳng, “Anh chỉ đang phí thời gian thôi.”
Đỗ Minh Cảnh phản bác, “Không thử thì sao biết được?”
Nếu như Đỗ Minh Cảnh mà tới sớm hơn chút nữa, tới trước cả khi Thịnh Hoài gọi điện cho Kỷ Tòng Kiêu, có lẽ anh sẽ vì để cậu bạn nhỏ tiếp tục trò chơi mà thuận nước đẩy thuyền đáp lại. Nhưng hiện tại, nhờ câu nói khẳng định kia của cậu, đương nhiên anh sẽ không để bản thân chịu thiệt mà ngửa bài với Đỗ Minh Cảnh. Thịnh Hoài từ chối dứt khoát.
“Không cần thử, không thể đâu, anh từ bỏ đi.”
“Có chấp nhận hay không là chuyện của em, từ bỏ hay không phải do tôi quyết định.”
Thịnh Hoài vốn tưởng rằng với sự kiêu căng tự mãn của Đỗ Minh Cảnh, đương nhiên gã không thể chịu được việc bản thân bị từ chối hết lần này tới lần khác.
Anh cau mày, “Có ý nghĩa gì không?”
“Dĩ nhiên là có rồi.” Đỗ Minh Cảnh gật đầu, “Cho dù em mãi mãi không chấp nhận, vậy thì tôi sẽ trao cả cuộc đời mình cho em.”
Đôi mắt Thịnh Hoài lạnh lẽo trong phút chốc. Nếu như là trước đây, câu nói này của Đỗ Minh Cảnh còn có thể tạo cho anh cảm giác gã rất thâm tình. Nhưng giờ phút này, sau khi anh đã nói thẳng hết mức rồi mà vẫn phải nghe tiếp câu này, Thịnh Hoài chỉ cảm thấy dạ dày mình cuộn lên. Từ trước tới nay anh luôn khoan dung với người khác, đây là lần đầu tiên anh thấy ghét như thế, đến nỗi mà ghét một người chỉ vì một câu nói.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ tra nam ra sân, tui biết mấy bạn không muốn thấy gã, tui cũng dzị đó orz, nhưng không thể phủ nhận gã là thần trợ công nha! Gã cứ làm bad boy đi, để hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng tán tỉnh nhau khụ khụ =w=