Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 23: Chương 23




Nhánh hồng thứ hai mươi ba

“Không còn gì bất ngờ hơn điều này đâu.”

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

“Anh Thịnh, trong giọng nói của anh có chứa sát khí kìa.” Kỷ Tòng Kiêu cười nói.

Đến tối, trước khi nhận được điện thoại của Thịnh Hoài, cậu hoàn toàn không ngờ được chuyện này vẫn còn xoay chuyển theo hướng khác. Đương nhiên, cậu lại càng không ngờ được, đến cả người tốt tính như Thịnh Hoài mà cũng bị Đỗ Minh Cảnh chọc giận tới mức độ này——

Anh còn chưa về đến nhà đã bấm gọi trước, sau khi mở lời hỏi thăm vài câu đơn giản thì nói thẳng đến phần sau luôn. Sự mỉa mai và giận dữ trong giọng điệu cứ như sắp chọc thủng màn hình tới nơi.

“Em cũng đã từ chối hắn không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không thấy hắn dừng lại.” Kỷ Tòng Kiêu an ủi, lại nói tiếp, “Chỉ là hắn cũng không coi chuyện bị em từ chối là chuyện gì to tát, dù sao em đã có tiếng là ai đến cũng không khước từ rồi.”

Thịnh Hoài mở cửa vào nhà, giơ tay lên nới lỏng cà vạt. Nghe thấy cậu nói vậy, anh không khỏi buồn cười. Tuy cậu không nói rõ hẳn nhưng ý tứ muốn an ủi anh vẫn có thể nghe ra được.

Ban sáng, Đỗ Minh Cảnh nhận được câu trả lời hài lòng mới đi. Tuy Thịnh Hoài không có ý muốn dây dưa với gã nhưng anh cũng không chịu nổi cái kiểu dùng ngôn từ cử chỉ khiến cho người ta “nhìn bằng ánh mắt khác” của gã, anh trốn không thoát, vậy nên quyết định chơi tiếp trò chơi đang bị gián đoạn. Dù sao xem gã diễn trò vẫn tốt hơn là ép bản thân phải dằn cơn buồn nôn xuống.

Vì thế tối nay anh phải đến một nhà hàng lâu đời nổi tiếng cho cuộc hẹn mà Đỗ Minh Cảnh đề nghị.

“Thật ra chỉ cần không nói chuyện gì liên quan đến tình cảm thì anh vẫn chấp nhận được. Chỉ là tối nay không biết anh bị làm sao mà lại tự động vào hố đen của mình.” Thịnh Hoài ngồi xuống sô pha, rót cho mình một ly nước suối. Anh đảo mắt, nhìn thấy cành hồng mà Đỗ Minh Cảnh tự tay cắm vào bình để trên bàn trà nhỏ, lập tức giơ tay lên lấy ra, vặn tay bẻ gãy nó.

“Anh hỏi hắn gì vậy?” Kỷ Tòng Kiêu tò mò.

“Anh hỏi hắn là...” Thịnh Hoài nhếch miệng, “Hắn có nghĩ việc theo đuổi của hắn sẽ tạo thành sự quấy nhiễu với anh không.”

Kỷ Tòng Kiêu hỏi tiếp, “Hắn trả lời thế nào?”

“Hắn nói——” Thịnh Hoài nheo mắt, nhớ lại tình hình lúc đó.

Nghe thấy câu hỏi của anh, động tác như nước chảy mây trôi của Đỗ Minh Cảnh không hề có chút thay đổi nào, gã vẫn dùng cơm theo đúng lễ nghi phương Tây tiêu chuẩn, có thể nói là tới trình độ sách giáo khoa luôn. Gã uống một ngụm rượu vang rồi chấm lên khóe môi, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm, cứ như đã nắm chắc trong tay.

Khi đó Thịnh Hoài nhìn dáng vẻ kia của gã, chỉ tưởng là gã có lý do hoặc cái cớ nào đàng hoàng. Nhưng câu trả lời của Đỗ Minh Cảnh đúng là khiến anh được mở mang tầm mắt——

Gã nói: Cho nên việc em mau chóng đón nhận tôi, đối với em mà nói chỉ có trăm cái lợi chứ không hại gì cả.

“Vô liêm sỉ.”

Kỷ Tòng Kiêu lật tung kho từ vựng trong đầu cũng chỉ có thể tìm ra được một từ này để miêu tả. Thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi ấy như thế nào, Đỗ Minh Cảnh tỏ ra vừa thâm tình chân thành theo đuổi, lại vừa ra vẻ ngang ngược bá đạo nói ra cái câu chẳng tôn trọng đối phương chút nào. Cũng khó trách Thịnh Hoài bị chọc giận tới mức này. Có điều...

“Không phải hắn luôn tỏ ra ga lăng trước mặt anh sao? Sao lần này lại theo phong cách tổng tài bá đạo rồi?” Kỷ Tòng Kiêu nghi hoặc.

“Chắc là cảm thấy lối cũ không xài được nữa, cho nên tự mở con đường mới.” Thịnh Hoài đáp, dù sao buổi sáng Đỗ Minh Cảnh đã dùng khẩu khí này rồi, còn anh thì lại đồng ý trong cơn nóng giận, chính vì vậy tạo cho gã ảo giác biện pháp này hữu hiệu.

Thịnh Hoài dựa lên sô pha, một tay chống trán, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm.

Anh đã từng cảm thấy mình hiểu được Đỗ Minh Cảnh, nhưng từ sau khi về nước, anh mới phát hiện trên người gã này có quá nhiều điều anh không hiểu nổi. Ví dụ như sao lại đồng thời theo đuổi cả anh và Kỷ Tòng Kiêu? Hay ví dụ như vì sao sau khi bị từ chối rồi, gã không quyết tâm buông tay đi? Gã không biết điều chút nào cả, lại còn hay thích ra vẻ tình yêu của mình lớn lao lắm.

Giọng điệu anh vẫn tỏ ra bực tức, âm lượng còn hơi cao lên, vẻ trầm ổn đã rút bớt đi, nhưng lại tăng thêm nhiều sức sống hơn. Kỷ Tòng Kiêu càng nghe càng thấy mới mẻ.

Nhưng có mới mẻ thì cũng không thể tiếp tục nữa, lỡ như Thịnh Hoài tức điên lên hẳn thì làm sao đây?

Vì thế cậu chủ động đổi chủ đề, hỏi về lịch trình tối nay của bọn họ.

“Lên vườn treo trên tầng cao nhất của Khách sạn Thế kỷ.”

Khách sạn Thế kỷ chính là nơi mà hai người tránh đám săn ảnh vào mấy tháng trước đó.

Dựa theo thông tin mà Đỗ Minh Cảnh giới thiệu, vườn treo là món quà mà ông chủ Khách sạn Thế kỷ tặng cho người yêu. Tuy gọi là vườn nhưng thật ra lại là một nhà hàng, tọa lạc tại khoảng sân thượng trống trải có tầm nhìn đẹp nhất của Khách sạn Thế kỷ, xây dựng toàn bộ bằng kính, thiết kế lộ thiên. Nhà hàng này nổi tiếng với khởi nguồn lãng mạn, thiết kế độc đáo cùng cảnh quan tuyệt đẹp, là một địa chỉ hẹn hò tuyệt vời cho những cặp đôi đang yêu nhau.

“Mặc dù có danh tiếng tốt nhưng thật ra cũng chỉ là hào nhoáng bên ngoài thôi. Đồ ăn thì được cái trình bày chứ ăn nhạt nhẽo, may ra được đồ tráng miệng ăn tạm được. Còn thiết kế sân thượng thì...” Thịnh Hoài hơi bĩu môi, “Đặt sang nơi khác thì cũng được, nhưng thủ đô trời đầy sương mù, không ngắm được dải tinh hà sáng lấp lánh, phong cảnh đẹp ở đâu cơ chứ?”

Nghe Thịnh Hoài chê bai, Kỷ Tòng Kiêu ở bên kia điện thoại tặc lưỡi. Rõ ràng Thịnh Hoài vẫn chưa nguôi giận, nếu không với tính tình của anh, sao có thể phê bình một nơi như vậy?

Đúng là nhờ công lao to lớn của Đỗ Minh Cảnh.

“Anh Thịnh thích ngắm sao à?” Để tránh anh chê tiếp, Kỷ Tòng Kiêu đành chọn lấy một chủ đề mà cảm thấy đối phương có thể hứng thú.

Câu hỏi này đúng là hợp gu Thịnh Hoài, anh bèn mặc kệ Đỗ Minh Cảnh, kể cho Kỷ Tòng Kiêu nghe những gì mình thấy hồi đi du lịch nước ngoài.

Anh ở nước ngoài nhiều năm, thường xuyên nhàn hạ, bèn đeo balo lên đi thăm thú khắp nơi. Anh đã từng nhìn thấy những lâu đài cổ kính u ám ở Bắc Âu, cũng được ngắm nhìn cực quang thần bí và rực rỡ, đồng thời được trải nghiệm nhiều khung cảnh núi non sông suối rất độc đáo. Nhưng điều khiến anh ấn tượng sâu sắc hơn cả lại là những ngôi sao rực rỡ ở thị trấn nhỏ Tekapo, New Zealand.

Kỷ Tòng Kiêu từng nghe đến nơi này, đây là một nơi rất nổi tiếng với khu bảo tồn bầu trời tối(*).

(*) Thị trấn Tekapo bắt đầu được cho chìm trong bóng tối vào ban đêm từ năm 1965 để phục vụ hoạt động của đài thiên văn Mount John gần đó. Việc sống thiếu ánh sáng vào ban đêm không làm phiền lòng người dân địa phương.



Hồ Tekapo

Aoraki Mackenzie hay còn gọi là Khu bảo tồn Bầu trời tối Quốc tế (Dark Sky Reserve) có vị trí nằm tại vành đai núi lửa của hồ Tekapo. Aoraki Mackenzie được mệnh danh là một trong những nơi ngắm sao đẹp nhất có mặt trên thế giới. Đã có rất nhiều người dân và du khách mang những thiết bị thiên văn để đến đây ngắm sao và chụp lại nhiều bức ảnh tuyệt đẹp.



Ngắm sao tại ven hồ Tekapo

“Khi đó ở Nam bán cầu đang là mùa đông, thời tiết hanh khô. Lượng nước trong không khí rất thấp, tầm quan sát cực kỳ tốt.”

Nhắc đến chủ đề mình thích, Thịnh Hoài nói thong thả hơn. Kỷ Tòng Kiêu nằm nhoài người ra sô pha, nghe anh kể về những lần vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy ánh sáng ngân hà xẹt qua chân trời, nghe anh kể về bầu trời chằng chịt những ngôi sao sáng lấp lánh không sao nào giống sao nào, nghe anh kể rằng những người ngắm sao xung quanh cứ vô thức bật đèn lên làm ảnh hưởng tới tầm nhìn, nhưng anh lại không khuyên được...

Từng câu từng chữ miêu tả rót vào tai, giống như cậu được đi theo anh ngắm nhìn bầu trời ngợp sao sáng lung linh, được chứng kiến phong cảnh rung động tận linh hồn.

Thịnh Hoài nói không nhanh không chậm, lúc nào cũng từ tốn như vậy. Chỉ là giọng điệu anh thoáng cao lên, toát ra một chút sắc màu sáng sủa. Kỷ Tòng Kiêu có thể nghe ra được niềm vui nhảy nhót trong đó, đó là tâm trạng hào hứng khi được chia sẻ báu vật của mình cho người khác.

Giống như một cậu bé.

Cũng may lái sang chuyện khác thành công, nghe anh nói là biết hết giận rồi.

Kỷ Tòng Kiêu nhoẻn miệng cười.

Cậu đảo mắt, nhìn lướt qua tấm rèm nặng nề ở cửa sổ, sau đó nhướng mày ngồi dậy, gọi một tiếng “Anh Thịnh“.

“Em tự dưng có chút việc, lát nữa gọi lại cho anh nhé.”

Tất nhiên là Thịnh Hoài đồng ý.

Anh nghiêng người dựa lên sô pha, uống một ngụm nước cho nhuận họng, nhớ tới ban nãy thì nở nụ cười. Anh từng bước ra thế giới ngoài kia rất nhiều lần, có vô số ảnh chụp, chuyện để nói cũng không thiếu, nhưng có thể yên lặng lắng nghe anh nói thì lại khó có được mấy người. Đây là lần đầu tiên anh chia sẻ cho người khác những gì mình được nghe và nhìn thấy, cảm giác... tuyệt thật đấy.

Khi chiêm ngưỡng được cảnh đẹp, là rung động.

Còn khi chia sẻ cùng người khác, là vui sướng.

Nhắc mới nhớ, quả nhiên cậu bạn nhỏ là một người nghe rất chuyên chú. Mặc dù trông bình thường cậu nhảy nhót tưng bừng, không an phận được giây nào nhưng trên thực tế, khi yên tĩnh cậu sẽ không nói một câu nào cả, rất biết nắm bắt bầu không khí.

Điện thoại di động kêu lên, Thịnh Hoài nhướng mày, nhanh vậy sao?

Cũng không phải là cuộc gọi bình thường mà là gọi video.

Thịnh Hoài thuận tay nhấn vào, định xem bạn nhỏ có ý định làm gì. Nhưng——

Đập vào mắt anh là ánh sao lấp lánh khắp cả màn hình.

Nhất thời im ắng.

“Hơi gấp nên em không quay được đẹp hơn.”

Âm thanh truyền đến, trong hình có người quay lưng về phía sao trời lấp lánh đi tới, nhìn không rõ gương mặt, chỉ thấy loáng thoáng một bóng hình thanh mảnh, cùng màu sắc với ánh sao.

Sự rung động đầu tiên qua đi, nghe thấy câu nói của Kỷ Tòng Kiêu, rõ ràng tông màu không khớp với bóng hình. Lúc này Thịnh Hoài mới nhận ra, cái gọi là ánh sao lấp lánh, thật ra lại chỉ là ánh đèn chiếu sáng trên các tòa nhà cao tầng trong thành phố.

Độ phân giải của điện thoại không cao, khoảng cách quá xa, hình ảnh bị thu nhỏ nên không thể chụp rõ chi tiết, thế nhưng lại vừa khéo thu được kích thước ánh đèn neon và biển quảng cáo thành các đốm lớn nhỏ. Góc quay được cố tình chọn để tránh những dãy đèn đường lẫn dải ánh sáng hắt xuống mặt đường, thêm bộ lọc mô phỏng sắc trời đầy sao vào nữa, thoạt nhìn trông thực sự giống một bầu trời đầy sao.

“Em không có bầu trời đầy sao nên chỉ có thể dùng muôn vàn ngọn đèn làm giả theo mà thôi.”

Âm thanh trong trẻo chan chứa ý cười vọng ra từ điện thoại. Thịnh Hoài giơ tay lên che mặt, ngửa ra sau dựa lên lưng sô pha. Khóe môi anh không kìm được nhếch cao lên, làm thế nào cũng không thu lại được.

“Không còn gì bất ngờ hơn điều này đâu.”

Anh rủ rỉ.

Mặc dù Kỷ Tòng Kiêu không nghe rõ lời anh nói nhưng có thể nhìn thấy rõ được anh cười, mặt mày cậu cũng rạng rỡ lên. Nhất thời cao hứng, thế nhưng hiệu quả cũng được lắm.

Cậu cũng không vội gì cả, gục xuống bàn nhìn điện thoại chăm chú. Bên cậu đã tắt đèn, còn bên Thịnh Hoài lại sáng vô cùng, đủ để cậu thấy rõ ràng những biểu cảm và động tác của anh, thậm chí ngay cả cành hồng bị bẻ gãy để trên bàn trà cũng thấy rõ.

“Anh Thịnh.”

Cậu gọi một tiếng.

Ấm áp dịu dàng.

Thịnh Hoài nhìn sang, chỉ lờ mờ thấy được đường nét của cậu, trong bóng tối, dưới ánh sao, trông yên bình và êm dịu.

Tâm trạng anh cũng yên bình theo, anh thấp giọng đáp: “Hửm?”

“Tâm trạng anh thế nào rồi?”

Thịnh Hoài ngẩn ra, trở tay tắt đi ánh đèn sáng sủa trong phòng khách, giấu khóe môi mất kiểm soát của mình vào bóng tối.

“Vui lắm.”

“Hết giận rồi.”

Cho đến khi Kỷ Tòng Kiêu hỏi ra câu đó, anh mới bất chợt hiểu ra, âm thầm đổi chủ đề suốt cả tối, lại thêm niềm vui bất ngờ được tận lực bày ra, hết thảy đều là cách mà bạn nhỏ an ủi anh.

Lòng anh hết sức khoan khoái.

Anh lặp lại một câu, “Anh vui lắm.”

“Nhưng em không vui.”

Tiếng cười rõ ràng truyền sang từ bên kia.

Thịnh Hoài nhướng mày.

“Chỗ anh tối om nên em không thấy được gì cả.”

“Bên này sáng quá, ảnh hưởng đến việc ngắm sao.” Thịnh Hoài tự nhiên trả lời, nói: “Cậu gỡ bộ lọc ra đi, anh xem thử ánh đèn thế nào.”

Ngón tay thon dài xuất hiện trước máy quay, sau vài động tác thì quang cảnh trên màn hình khôi phục về nguyên bản.

Màu tối là nơi ở, màu sáng là nhà cao tầng, sắc màu rực rỡ là đèn neon của biển quảng cáo.

Đường nét tối tăm, là anh bạn nhỏ săn sóc.

Anh bạn nhỏ cầm điện thoại lên, đi tới sát gần cửa sổ, nhắm camera ra bên ngoài cửa.

Ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà được phóng to, đến cả đèn đường lẫn dòng xe trên phố cũng được quay bao quát, cảnh phồn hoa lọt vào mắt.

“Đẹp không? So với bầu trời đầy sao của anh thế nào?” Máy quay xoay một cái, cậu thanh niên tuấn tú chiếm hơn nửa màn hình, ánh sáng lung linh bên ngoài cửa sổ càng khiến gương mặt sắc sảo trở nên sắc nét hơn, chỉ là lại bị độ cong khóe môi lẫn đôi mắt hoa đào đượm ý cười dung hòa lại vẻ tươi sáng.

“Mỗi nơi một vẻ.” Thịnh Hoài đáp, “Cơ mà ở phương diện khác, dĩ nhiên hàng nghìn ngọn đèn của em sáng hơn.”

Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, bảo anh giải thích.

“Muôn vàn ngọn đèn, kéo rèm cửa sổ ra là thấy ngay.” Còn nếu anh muốn ngắm bầu trời đầy sao thì phải cần thiên thời địa lợi nhân hòa.

Kỷ Tòng Kiêu cong môi cười, không hề nói trước đây rèm cửa sổ nhà cậu một năm chẳng kéo ra được mấy lần.

Sống một thân một mình ngắm nhìn đèn đuốc bên ngoài, vĩnh viễn chỉ cảm thấy cô độc. Bởi ngọn đèn ấy là ở nhà người khác, cả gia đình vui vẻ dưới ánh đèn, cũng là chuyện nhà người khác.

Nhưng hôm nay, cậu dám kéo rèm ra ngắm trộm chút cảnh đẹp này, là bởi có Thịnh Hoài ở ngay bên cạnh.

Cho dù hai người bị ngăn cách qua đường internet, cho dù cả hai ở trong bóng tối. Nhưng cậu biết rõ, người bên kia điện thoại thật sự tồn tại. Huống chi anh còn trong bối cảnh tương đồng, âm thanh gần trong gang tấc, dường như khiến cho người ta có ảo giác cả hai đang ở cùng trong một căn phòng.

Kỷ Tòng Kiêu nhoẻn miệng cười, nhìn vào màn hình điện thoại tối om, “Trên đỉnh núi mới xây một công viên trò chơi, từ nơi đó có thể ngắm được cả thủ đô bên dưới. Đỗ... Đợi hôm nào rảnh em dẫn anh đi chơi.”

Vẫn nên đừng nhắc tới Đỗ Minh Cảnh, kẻo lại phá mất bầu không khí hiện tại.

Thịnh Hoài nghe rõ được chữ Đỗ kia, anh mỉm cười, anh cười vì sự cẩn thận từng li từng tí của cậu bạn nhỏ. Anh vẫn chưa đến mức hễ cứ nghe thấy cái tên đó là tâm trạng không tốt, chưa kể anh hết giận rồi, còn phải nghĩ xem nên làm thế nào để đáp lễ Đỗ Minh Cảnh.

Đối với sự quan tâm của bạn nhỏ, đương nhiên anh đón nhận tất cả.

Đối với lời mời đi chơi, càng không có lý do gì phải từ chối cả.

Nhắc mới nhớ, từ sau khi quen biết cậu ấy, quả thật cuộc sống của anh phong phú hơn hẳn. Cho nên phải nói cậu bạn nhỏ này là một tiểu thiên sứ, hay là một người thỏa mãn ước nguyện đây?

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tất cả hoàn toàn là lý thuyết, không đảm bảo sự thật như dzị nha khụ khụ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.