Nhánh hồng thứ hai
Thịnh Hoài, huyền thoại của giới diễn viên.
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Ông Đỗ sống kín tiếng đã quen, đặc biệt không thích bị phóng viên quấy rầy. Vì vậy, tiệc sinh nhật của ông không lựa chọn tổ chức ở khách sạn bình thường, mà chọn một câu lạc bộ tư nhân cao cấp mới xây dựng. Mặc dù Kỷ Tòng Kiêu chưa tới đó bao giờ nhưng có nghe đến. Nghe nói câu lạc bộ Vân Đỉnh này do giám đốc điều hành của Bất động sản Phùng Hà tự tay thiết kế, dùng làm quà tốt nghiệp tặng cho cô em gái nhỏ của anh ta.
“Anh nói xem, có phải tính nết cô Hà này trẻ con lắm đúng không?” Kỷ Tòng Kiêu đi theo sau Diệp Trác, rẽ vào khoảng năm, sáu lối ngoặt rồi mới phát hiện bóng dáng thang máy nằm ở góc chết này, “Nếu không sao cái câu lạc bộ này được xây y chang mê cung vậy?”
“Cái này gọi là thiết kế! Nghe nói cô Hà cực kỳ thích cảm giác núi trùng sông lặp, liễu rủ hoa cười.” Diệp Trác giải thích.
Kỷ Tòng Kiêu buông tay, “Em chỉ thấy cô ta cực kỳ thích chơi trốn tìm.”
“Đừng nói linh tinh.” Diệp Trác đập một phát lên lưng cậu, đẩy người vào thang máy, dặn dò: “Tối nay có không ít đạo diễn nổi tiếng đến, cậu đợi rồi đi gặp họ với anh, cũng nên làm công tác chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo của cậu thôi.”
Hắn tới đây cũng là vì chuyện này, nếu không với khả năng dễ dàng xử lý ở những nơi thế này của Kỷ Tòng Kiêu, hắn đến cả dặn dò cũng chẳng buồn nói một câu.
Kỷ Tòng Kiêu gật đầu đáp một tiếng.
Diệp Trác quay đầu nhìn cậu, lửa giận do tin tức sáng sớm đã tiêu tan sạch sành sanh. Không thể phủ nhận rằng, Kỷ Tòng Kiêu là nghệ sĩ hắn dẫn dắt làm người ta bớt lo nhất. Kỹ thuật diễn thì không phải bàn cãi, tính cách cũng khá ổn. Điểm làm hắn hài lòng nhất là Kỷ Tòng Kiêu rất nghe theo sắp xếp, lên gameshow cũng được, đi tiệc rượu cũng được, thậm chí xào scandal cũng chẳng ý kiến ý cò gì, còn phối hợp một cách bất thường. Ngoại trừ thường xuyên lên đầu đề (theo hướng tiêu cực) ra thì gần như không có vấn đề gì khác.
...
Tiệc tối nay nằm trên tầng ba, thời gian nói được hai câu là đủ để thang máy lên đến nơi.
Cửa phòng mở một nửa, âm thanh bên ngoài lọt vào tai trước.
“Em đến đâu rồi? Tôi đi đón...”
Giọng nói quen thuộc im bặt.
Kỷ Tòng Kiêu ngước mắt lên đã nhìn thấy Đỗ Minh Cảnh đứng ở cửa thang máy. Gã ăn diện chỉnh tề, nụ cười tươi rói trên mặt, thoạt nhìn tâm tình gã rất tốt. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy cậu, ý cười trên khóe miệng gã còn rõ ràng thêm mấy phần.
“Giám đốc Đỗ.”
Kỷ Tòng Kiêu lễ phép chào hỏi, Đỗ Minh Cảnh gật đầu ra hiệu. Nghiễm nhiên là một cuộc gặp gỡ tình cờ đủ tiêu chuẩn giữa cấp trên cấp dưới——Chỉ cần không tính khi hai người đi lướt qua nhau, ngón tay Kỷ Tòng Kiêu bị nắn nhẹ.
Kỷ Tòng Kiêu thoải mái vẩy ngón tay, vẻ mặt không đổi. Đỗ Minh Cảnh gì cũng tốt, chỉ có duy nhất một thứ khiến cậu không thích nhất——Quá nghị lực, dù bị từ chối rất nhiều lần vẫn không chịu buông tay, cứ như chưa từng xảy ra gì cả, vẫn buông lời ngon tiếng ngọt được, trêu chọc khiến người nghe cũng thấy mập mờ. Ban đầu Kỷ Tòng Kiêu còn bận tâm, sau một thời gian dài, cậu đến cả mi mắt cũng chẳng mảy may rung.
“Trùng Trùng.” Diệp Trác liếc thang máy phía sau, tới gần nhỏ giọng hóng hớt, “Cậu nói thử xem giám đốc Đỗ đi đón ai vậy? Trông anh ta cười vui thế cơ mà!”
“Hay là người trong lòng?”
Kỷ Tòng Kiêu chỉ thuận miệng đáp thôi, nhưng không ngờ Diệp Trác cho là thật, vẻ mặt hắn rối rắm.
Kỷ Tòng Kiêu hoài nghi nhìn hắn, “Anh Diệp? Không phải anh vẫn luôn hi vọng anh ta từ bỏ em sao? Vẻ mặt tiếc nuối này của anh là cái quỷ gì vậy?”
Diệp Trác không để ý tới cậu. Mấy ngày gần đây, vì Đỗ Minh Cảnh theo đuổi nên rõ ràng tài nguyên của công ty dốc hết cho Kỷ Tòng Kiêu. Nếu như Đỗ Minh Cảnh từ bỏ, nhất định con đường sau này của Kỷ Tòng Kiêu sẽ gian nan không ít. Chung quy điều kiện tiên quyết cũng là do giám đốc Đỗ vì không giành được tình cảm của người ta mà sinh hận... Đương nhiên, hắn cũng sẽ không để Kỷ Tòng Kiêu đồng ý với Đỗ Minh Cảnh, bốn chữ đồng tính luyến ái không khác nào án tử hình trong cái giới này, hắn không cam tâm chứng kiến Kỷ Tòng Kiêu bị hủy hoại trong phút chốc như vậy.
...
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, người đã đến rất đông, túm năm tụm ba nhỏ giọng trò chuyện. Sau khi tách khỏi Diệp Trác, Kỷ Tòng Kiêu lập tức đi sang một bên của đại sảnh.
Từ lúc vào cửa, cậu đã nhìn thấy bạn thân Kiều Dịch ở đây. Đương nhiên, bây giờ cậu ta vẫn còn ở đó, đang bưng ly rượu vang đứng đợi một mình trong yên lặng, không biết đang nghĩ gì.
Cậu từ từ đi ra phía sau, giơ cánh tay quàng lên cổ Kiều Dịch, đùa như khi còn đi học.
“Nghĩ gì thế?”
Kiều Dịch bị động tác bất thình lình của cậu làm cho giật mình, suýt nữa ly rượu cũng cầm không chắc. Cậu ta gỡ cái tay đang gác lên vai mình xuống, tức giận lườm cậu, “Mày mà dùng thêm sức, bộ quần áo hôm nay tao mặc bỏ đi luôn được đấy.”
Kỷ Tòng Kiêu không hề có ý hối cải, “Để bồi thường, mày có thể càn quét tủ quần áo của tao.”
“Phắn đê.” Kiều Dịch không muốn để ý tới cậu, vóc dáng hai người khác hẳn nhau, quần áo thể thao còn trao đổi được chứ những loại khác, đến cả áo sơ mi mặc cũng không hợp chứ đừng nói những bộ cánh dùng trong những dịp trang trọng thế này.
Kỷ Tòng Kiêu cười thành tiếng, bưng ly rượu từ tay bồi bàn, đứng tựa vào một chỗ với Kiều Dịch, lúc này mới hỏi: “Tiểu Kiều, sao mày lại tới đây?”
Kiều Dịch không phải nghệ sĩ của Cảnh Hoàn, bình thường cậu ta cũng không có hứng thú gì với mấy kiểu tiệc rượu thế này, cho nên khi vừa vào đây, Kỷ Tòng Kiêu đã phải quan sát cậu ta đến ba, bốn lần mới chắc chắn mình không nhận nhầm người.
“Tới vì phim thôi, tao nghe nói đạo diễn Lý cũng tới, phim mới của ông ấy đang trong khâu trù bị, ông ấy...”
Không nhìn địa vị trong giới.
Kiều Dịch tuy không giấu giếm bạn thân, thế nhưng câu định nói tiếp theo vẫn khó nói ra khỏi miệng, dù sao thân phận hai người không phải chỉ chênh lệch một bậc thôi đâu.
Một người là tân ảnh đế đang nổi đình đám, một người đang nằm tàng hình giữa tuyến mười tám.
“Chỉ nhìn vào kỹ thuật diễn.” Kỷ Tòng Kiêu rất ngoan ngoãn tiếp lời, cũng không hỏi nhiều.
“Anh Kỷ! Sao lại trốn ở bên này? Anh em đều đang tìm cậu đây! Giành được giải ảnh đế không chúc mừng thì cũng phải uống một ly chứ!”
Hai người còn chưa nói được đôi câu thì có người tìm đến, hết lời ngon ngọt lôi kéo Kỷ Tòng Kiêu đi khỏi Kiều Dịch.
Ở một góc phòng khác, bên trong khu nghỉ ngơi đang có ba, năm nghệ sĩ của Cảnh Hoàn ngồi, đều là người Kỷ Tòng Kiêu quen biết. Người nào cũng nâng ly kính rượu, không ngớt lời tâng bốc cậu, chỉ thiếu mỗi điều nói cậu là số một của giới diễn viên.
Kỷ Tòng Kiêu uống với bọn họ đến là sôi nổi, những câu nói này cũng chỉ nghe qua rồi thôi. Trong cái giới này không bao giờ thiếu những kẻ đeo bám vì lợi ích, ít có ai thật lòng lắm. Nhưng Kỷ Tòng Kiêu chẳng buồn bận tâm, cậu không chịu nổi cô quạnh, qua lại với bọn họ chẳng qua cũng chỉ muốn tìm “bè” để bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài cùng ăn uống tán dóc vui vẻ, nói cách khác là đôi bên cùng có nhu cầu.
“Ơ! Kia là ai vậy? Để đích thân giám đốc Đỗ đưa vào luôn.”
Có người nhỏ giọng hô lên, theo bản năng Kỷ Tòng Kiêu cũng quay đầu lại, lập tức ngẩn ra tại chỗ.
Đi bên cạnh Đỗ Minh Cảnh là một người đàn ông, dáng người thẳng tắp, trông lịch lãm và lễ độ. Hai người sóng vai đi tới, đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau. Cũng không biết Đỗ Minh Cảnh nói gì mà người đàn ông kia mỉm cười, trông rất ấm áp và hòa nhã.
“Tôi cứ cảm thấy quen mắt, là người mới à?”
“Tôi cũng thấy hơi quen quen, nhưng mà không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu rồi.”
Kỷ Tòng Kiêu nhếch khóe miệng, giải thích thắc mắc cho bọn họ, “Trước mặt anh ấy, chúng ta mới là người mới. Đó là Thịnh Hoài.”
Có người hoài nghi, “Thịnh Hoài là ai?”
Kỷ Tòng Kiêu khựng lại, tuy trước đây Thịnh Hoài chưa bao giờ tham gia gameshow, cực ít khi lộ diện, cũng rất kín tiếng, đã bao nhiêu năm trôi qua, có người không nhận ra gương mặt ấy cũng có thể thông cảm được. Thế nhưng Thịnh Hoài từng làm mưa làm gió trong giới điện ảnh, giành được bao nhiêu là vinh quang mà lại có người không biết ư?
Cũng may tình hình vẫn ổn, những người khác vẫn bình thường. Liên tục vang lên những tiếng hít thở không thể che giấu, cùng những ánh nhìn dòm ngó khác.
“Thịnh Hoài? Thịnh... Trời đất ơi! Chẳng phải là nam thần xưng vương trong giới điện ảnh mấy năm trước sao?”
“Không phải anh ấy rời khỏi giới rồi sao? Quay về rồi ư?”
“Sinh thời có thể được tận mắt nhìn thấy Thịnh thần, chết cũng không hối tiếc!”
...
Kỷ Tòng Kiêu nghe đám người xung quanh phản ứng, cúi đầu nhấp một ngụm rượu. Tuy những người này ăn nói khoa trương, nhưng khi đặt lên con người ấy thì sự khoa trương này lại trở thành một điều đương nhiên.
Thịnh Hoài, huyền thoại của giới diễn viên. Không xuất thân chính quy, được đạo diễn nổi tiếng Lý Minh Đạt chọn trúng khi học đại học, diễn vai nam chính của “Bản sonata cuối cùng”, dựa vào kỹ thuật diễn điêu luyện mà giành được giải tân binh xuất sắc nhất, chỉ một vai diễn đã thu hoạch được sự nổi tiếng lớn nhất cả nước, cũng là nam diễn viên xuất sắc giành được giải thưởng Ngô Đồng Vàng uy tín nhất. Sau đó anh liên tục diễn các bộ phim “Huynh trưởng”, “Kìa một đóa hoa lụi tàn”, “Khổng tước lam”, chẳng những bỏ túi những giải thưởng như Ngân Nhạn, Hoa Đỉnh mà liên tiếp bốn năm giành được vị trí ảnh đế Ngô Đồng Vàng, có xu hướng ngầm tiếp tục độc quyền.
Để tránh việc lĩnh giải liên tục, Hiệp hội Nghệ thuật và Điện ảnh truyền hình với vai trò là lãnh đạo của giải thưởng Ngô Đồng Vàng, đã ngoại lệ trao tặng cho anh vinh dự lớn nhất của ngành điện ảnh——Giải thành tựu trọn đời, lên ngôi xưng vương. Đồng thời, cái tên Thịnh Hoài cũng bị loại khỏi danh sách đề cử của các liên hoan phim lớn khác.
Anh được các nhà phê bình điện ảnh uy tín nhất ca tụng là nam diễn viên có thiên phú tuyệt vời nhất đương thời, hoàn toàn xứng đáng là vương giả của giới điện ảnh, là một kiệt tác của thần.
Suốt một thời gian, Thịnh Hoài nổi tiếng có một không hai, không một ai có thể đánh bại được anh.
Nhưng khi vị ảnh đế họ Thịnh này đang trên đỉnh cao của ánh đèn sân khấu, anh lại bất chấp sự níu kéo của tất cả mọi người, dứt khoát tránh bóng xuất ngoại, từ đó không còn tin tức gì nữa.
Đây cũng là lý do ban sáng Kỷ Tòng Kiêu nhận định bài báo kia là tin giả. Ai có thể ngờ được, một người năm, sáu năm liền không xuất hiện, vậy mà giờ lại trở về thật rồi?!
...
Sau khi Đỗ Minh Cảnh đưa Thịnh Hoài vào tiệc, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Kỷ Tòng Kiêu đi theo Diệp Trác tạo quan hệ với đạo diễn và phía đầu tư, cho dù chỉ uống một ly rượu vang với mỗi người nhưng kết cục vẫn là uống không ít. Tửu lượng của cậu vốn cũng không tốt, phen này uống hết ly này tới ly khác, ánh mắt đã có phần rệu rã. Diệp Trác thấy cậu như vậy thì cũng không dám để cậu uống tiếp nữa, khua tay cho cậu đi hóng gió.
Ý thức của Kỷ Tòng Kiêu còn rõ ràng, vẫn còn chống đỡ được một lúc. Chỉ là người đại diện đã lên tiếng, đương nhiên là cậu mừng rơn thoải mái hẳn. Cậu đặt ly rượu xuống ngay rồi đẩy cửa đi về phía ban công.
Ban công cũng được xây theo phong cách như mê cung giống câu lạc bộ, vô cùng thích hợp để chơi trốn tìm. Sân nền xây theo kiểu chữ 凹, phối hợp với hàng rào sắt chạm trổ nghệ thuật, không tăng thêm bất cứ yếu tố nào phức tạp, phong cách theo chủ nghĩa quy củ hết sức đơn giản. Thế nhưng không hiểu sao, góc ngoặt lại tạo hình theo kiểu lõm vào một đường, treo một tấm rèm trùng với họa tiết tường trong, đèn đóm trên ban công tối tăm, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra cái góc khác biệt này.
Hết sức phù hợp để trốn người, nói chuyện riêng hoặc là làm vài chuyện hay ho không thể nói ra được.
Kỷ Tòng Kiêu vừa đi ra ngoài đã nghe thấy góc trái ban công có tiếng nói chuyện. Cậu vô tình nghe thấy bí mật của người ta, lúc này định quay về, chỉ là vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Đỗ Minh Cảnh trong nhà ở cách đó không xa, bèn trốn ngay sau lớp rèm vừa dày vừa nặng trong góc phải, để tránh bị Đỗ Minh Cảnh nhìn thấy, cũng tránh việc chạm mặt người vừa nói chuyện khiến người ta lúng túng.
Ban công không hề rộng, tiếng nói chuyện ở bên kia vọng tới loáng thoáng.
“Vậy cứ thế nhé, tôi về bảo người ta đưa kịch bản 'Vắng lặng' cho cậu.”
“Vâng, sau khi xem tôi sẽ cho ngài câu trả lời chắc chắn.”
“Còn sau khi xem cơ à? Mấy năm vừa rồi cậu không quay lại, có phim thì quay luôn đi, hay còn sợ trình độ của tôi hay sao?”
“Nào có chuyện này chứ, tôi sợ là mình hủy hoại nó thôi... Vâng vâng vâng, tôi sẽ trả lời sau.”
Cuộc nói chuyện chấm dứt tại đây, tiếng mở cửa ban công vang lên, tiếng bước chân từ từ đi xa. Kỷ Tòng Kiêu rời khỏi sau rèm, không khỏi khẽ tặc lưỡi một tiếng. Mặc dù cậu không thể nhận ra giọng nói, thế nhưng cuộc nói chuyện trên đã tiết lộ đủ thông tin để cậu đoán được thân phận hai người kia——Đạo diễn Lý và Thịnh Hoài.
Đạo diễn Lý Minh Đạt, vị đạo diễn trứ danh trong nước, hầu như tất cả phim của ông đều được đặt trước cho các giải thưởng lớn. Không ai là không muốn diễn phim của đạo diễn Lý, nhưng Thịnh Hoài lại là bị ép phải đồng ý.
Kỷ Tòng Kiêu dựa lên lan can, gió đêm đượm hương hoa kéo đến, làm đầu óc cậu tỉnh táo ra không ít.
“Tòng Kiêu.”
Giọng nói vang lên từ phía sau. Kỷ Tòng Kiêu khựng lại, bỗng dưng hoài nghi mình có uống say thật không, nếu không sao cậu có thể dễ dàng ra ngoài như vậy, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Đỗ Minh Cảnh.
“Giám đốc Đỗ.” Cậu xoay người hỏi thăm đôi chút, khách sáo hỏi: “Anh không cần chào hỏi khách khứa bên trong sao?”
“Khó khăn lắm mới thấy em một mình, dù thế nào cũng phải nắm lấy cơ hội.” Đỗ Minh Cảnh cúi người, gác khuỷu tay lên lan can, nghiêng đầu đối mặt với Kỷ Tòng Kiêu, “Nếu không... cũng không biết chừng nào em mới chịu để ý tới tôi.”
Giọng nói của gã trầm thấp, bên môi vương nụ cười, ngôn từ còn xen lẫn một chút sự mập mờ và tủi thân.
Kỷ Tòng Kiêu kệ gã nhìn, ánh mắt vẫn chưa chịu dịch chuyển chút nào, cậu biết thừa Đỗ Minh Cảnh đang nói đến chuyện gì, chỉ vờ như không hiểu, nhướng mày trả lời gã, “Đừng trách oan tôi, tôi gặp giám đốc Đỗ đều chào hỏi mà.”
“Tin nhắn tôi gửi em sáng nay thì sao? Bé con xấu xa, em đừng có nói là không nhìn thấy.” Đỗ Minh Cảnh lấy điện thoại di động ra, giơ giao diện WeChat đến trước mặt cậu, bổ sung: “Tôi chắc chắn đã nhấn gửi đi, đồng thời không gửi nhầm người.”
Kỷ Tòng Kiêu giơ tay, trốn tránh trách nhiệm, “Nhưng tôi không biết thật mà. Sáng nay điện thoại ồn quá nên bị tôi quẳng ra ngoài, đến bây giờ vẫn không thể khởi động lại được.”
Tất nhiên là Đỗ Minh Cảnh không tin cậu, chỉ nghĩ là cậu viện cớ. Nếu như là bình thường, gã sẽ tha cho cậu, nhưng hôm nay đã uống quá nhiều rượu, gã không còn để ý đến phong độ nữa, lập tức chìa tay ra đòi chiếc di động mới toanh của Kỷ Tòng Kiêu, “Nhóc con gạt người có thể bị phạt đấy.”
Dứt lời, gã cúi đầu bắt đầu nghiên cứu theo trình tự thông thường khi xử lý điện thoại di động bị trục trặc:
Ấn phím nguồn, không có phản ứng.
Giữ phím nguồn lâu để khởi động máy, không có phản ứng.
Nhấn cả phím nguồn lẫn phím âm lượng, vẫn không có phản ứng.
...
Đỗ Minh Cảnh nhận thua.
Kỷ Tòng Kiêu khẽ chọc ngón tay lên lan can, học theo giọng điệu chế nhạo ban nãy của gã, “Giám đốc vu oan người ta có phải cũng bị phạt không?”
Cậu vốn chỉ nói đùa thôi, không ngờ Đỗ Minh Cảnh lại rất ngoan, “Bồi thường cho em quảng cáo đồng hồ đeo tay Chalass, thế nào?”
Kỷ Tòng Kiêu run tay, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống dưới tầng. Quảng cáo Chalass là của ảnh đế Ngô Đồng Vàng Dung Vân, lính xịn hàng thật giá thật của Cảnh Hoàn đấy, cậu không dám cướp.
Dường như Đỗ Minh Cảnh nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, gã nhích sát lại gần, đặt tay lên bả vai cậu, đẩy cậu vào trong bóng tối, dựa sát vào người cậu, thấp giọng mê hoặc, “Chỉ cần em đồng ý với tôi thì em sẽ là bà chủ Cảnh Hoàn, đừng nói Dung Vân, tất cả tài nguyên tùy em lựa chọn.”
“Thôi xin.” Kỷ Tòng Kiêu cúi người tránh thoát, lùi về sau vài bước dựa lưng lên vách tường trong góc, quả quyết từ chối, “Tôi không có dã tâm lớn như vậy.”
“Nói đùa thôi.” Đỗ Minh Cảnh thả lỏng người, đứng thẳng lên dựa vào một bên lan can. Gã từ bỏ sự cám dỗ uy hiếp, đổi sang phương pháp làm người ta cảm động.
“Tôi biết vì sao em luôn từ chối tôi. Đơn giản chỉ là vì người trong giới này không thật lòng, em sợ tôi cùng lắm chỉ chơi đùa một chút với em thôi đúng không?”
Gã dựa lên lan can, cong khóe miệng lên, nghiêng đầu nhìn Kỷ Tòng Kiêu, rồi lại chuyển tầm mắt tập trung vào màn đêm mênh mông.
“Có vài lời tôi cảm thấy không cần phải nói với em, nhưng nếu bây giờ không nói, tôi sợ mình sẽ không theo đuổi được người ta nữa.”
“Bọn họ đều nói ánh mắt của tôi cao, hiếm khi để ai vào mắt, thật ra không phải vậy. Người trong cái giới này quá phù phiếm, không giống với tình yêu mà tôi muốn. Thứ tôi cần không phải là tình nồng mật ý, mà là sự hỗ trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn. Tôi muốn tìm một người cùng sống êm đềm, chăm sóc lẫn nhau, bầu bạn với nhau, cũng nhau trải qua nửa đời về sau. Tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu ấy, chọc cậu ấy giận thì dỗ dành, những tháng ngày buồn tẻ chỉ biết đùa giỡn, cho dù cậu ấy đi đâu, tôi sẽ luôn đi cùng cậu ấy. Tòng Kiêu, em có hiểu được không?”
Kỷ Tòng Kiêu im lặng.
Đỗ Minh Cảnh trông chờ vào tình yêu như thế, nhưng cũng bởi vậy nên cậu mới muốn khước từ sự thật lòng của gã.
“Em đừng nói gì cả, trước tiên cứ nghe tôi nói hết đã.” Đỗ Minh Cảnh không bỏ qua sự dao động chợt lóe lên trong ánh mắt Kỷ Tòng Kiêu, lập tức mở miệng.
“Tôi biết tạm thời em không có cảm giác gì với tôi. Thế nhưng tình cảm có thể bồi dưỡng, tôi không hy vọng xa vời rằng em sẽ đồng ý ngay với tôi, nhưng em có thể... cho tôi một cơ hội không? Để chúng ta thử bên nhau đã? Sau đó nếu em vẫn muốn từ chối, tôi tuyệt đối sẽ không đeo bám nữa.”
“Tôi biết tạm thời em không có cảm giác gì với tôi. Thế nhưng tình cảm có thể bồi dưỡng, tôi không hy vọng xa vời rằng em sẽ đồng ý ngay với tôi, nhưng em có thể... cho tôi một cơ hội không? Để chúng ta thử bên nhau đã? Sau đó nếu em vẫn muốn từ chối, tôi tuyệt đối sẽ không đeo bám nữa.”
Hai câu nói trước sau không khác gì nhau, đồng thời lọt vào trong tai.
Kỷ Tòng Kiêu run tay, ngẩng phắt đầu lên.
Một câu phát ra từ Đỗ Minh Cảnh, câu còn lại thì——
Từ bên trong tấm rèm nặng nề bên cạnh cậu.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Suýt chút nữa không update kịp... Cũng may ý thức sớm được orz.