Nhánh hồng thứ ba
“Chào anh, hoa hồng trắng, tôi là Kỷ Tòng Kiêu.”
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
“Đừng nhúc nhích.”
Âm thanh bé đến mức không thể nhận ra tiếp tục vang lên bên tai.
“Đừng tin, hắn ta không thật lòng đâu.”
“Sao thế?” Đỗ Minh Cảnh nghi hoặc nhìn.
Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu, lại dựa về chỗ cũ lần nữa, có tâm tư riêng nói: “Tôi dựa vào đâu mà tin anh?”
“Chuyện này có gì mà phải nghi ngờ? Tôi...” Đỗ Minh Cảnh cười giải thích cho cậu, nhưng tất cả sự chú ý của Kỷ Tòng Kiêu đã dồn ra phía sau.
“Bởi vì những câu nói đó... hắn ta cũng từng nói với tôi, không thiếu chữ nào.”
Âm thanh sau rèm che đã nói như thế.
Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày. Cậu cắt ngang lời giải thích của Đỗ Minh Cảnh, hỏi một câu không liên quan, “Có phải hôm nay giám đốc Đỗ quên mất hoa hồng rồi không? Nhắc đến vụ này, đợt đó rốt cuộc mỗi ngày một bông là có ý gì?”
Từ khi Đỗ Minh Cảnh bắt đầu theo đuổi cậu, dù thế nào thì mỗi ngày gã đều sẽ tặng hoa tới. Không phải một bó rêu rao gây sự chú ý, mà chỉ độc một bông. Một bông hoa hồng đỏ, cho dù Kỷ Tòng Kiêu ở đâu thì vẫn chưa bao giờ gián đoạn. Diệp Trác còn từng càu nhàu Đỗ Minh Cảnh keo kiệt bủn xỉn quá, nhưng Kỷ Tòng Kiêu luôn cảm thấy trong đó mang thâm ý gì khác. Nhưng ngay từ khi mới bắt đầu, cậu đã quyết định sẽ khước từ Đỗ Minh Cảnh, cũng chỉ đơn thuần là không hiểu mà thôi chứ không nhắc đến một lời.
Đỗ Minh Cảnh nở nụ cười, xoay người đi tới bồn hoa ngoài ban công, ngắt một bông hoa hồng đỏ mang tới.
“Vốn dĩ định đêm nay mới tặng em, nếu hiện tại em đã hỏi, vậy cũng chỉ đành mượn hoa hiến Phật.”
Gã bước từng bước tới gần, dừng lại trước Kỷ Tòng Kiêu, ấn ngón tay lên vị trí trái tim cậu rồi chỉ lên trên.
“Ở nơi cài hoa của bộ vest này, hoa hồng đỏ biểu tượng cho tình yêu rực cháy.”
Gã cài bông hồng đỏ lên vị trí ve áo cậu.
“Tình yêu tôi dành cho em, vĩnh viễn lưu lại ở vị trí gần trái tim em nhất.”
Giọng nói cố sức đè thấp, lại thêm vài phần khàn khàn nói những lời tâm tình uyển chuyển, trông đôi mắt kia sao mà chăm chú dịu dàng thế, trong tròng mắt sẫm màu ấy phản chiếu bản thân cậu, chan chứa đầy tình cảm.
Không một ai có thể khước từ tình cảm sâu nặng như vậy, cũng không một ai có thể chống đỡ được trước tình nồng mật ý như vậy.
Dù thế nào cũng sẽ thất bại tan tác mà thôi.
Đương nhiên, Kỷ Tòng Kiêu cũng không từ chối dứt khoát ngay, chỉ nói cần suy nghĩ một chút. Đỗ Minh Cảnh làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc, lập tức chu đáo rời đi ngay, để lại cho cậu không gian yên tĩnh để suy nghĩ một mình.
Kỷ Tòng Kiêu cũng không cần suy nghĩ, cậu xoay người lại, vén rèm lên, nhìn thấy bộ mặt thật của người phía sau rèm cửa.
Người đàn ông dựa lên vách tường, đang cúi đầu thưởng thức bông hồng đẹp đẽ tương tự trong tay, nghe thấy âm thanh, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nở một nụ cười. Đây là gương mặt mà Kỷ Tòng Kiêu không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Hạ Châm...
Không, không phải.
Hạ Châm là hiện thân của sự lơ đãng và bất kham, cả người hắn luôn toát ra vẻ lưu manh, cho dù có ăn mặc trang trọng thì trông vẫn cà lơ phất phơ, khó mà nghiêm túc được.
Còn người trước mặt cậu, mặt mày tuấn tú, nụ cười mềm mỏng, bình thản mà thong dong. Đôi mắt ấy tựa như tấm gương phản chiếu mặt hồ tháng ba, ngập tràn sự bình tĩnh và ổn định, dường như chỉ có gió xuân lướt qua mới có thể khiến nó gợn sóng phần nào.
Người trước mặt mới là chân thực, là sự tồn tại sống động. Còn vai diễn Hạ Châm——
Thịnh Hoài.
Kỷ Tòng Kiêu đã xem đi xem lại “Khổng tước lam” không biết bao nhiêu lần, đã quá quen thuộc với gương mặt này, nhưng cũng chỉ là với Hạ Châm, còn khi chính chủ Thịnh Hoài đứng trước mặt, cậu mất một lúc vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Vì sao vừa nãy không từ chối thẳng luôn? Không tin lời tôi nói à?” Kỷ Tòng Kiêu không nói gì, Thịnh Hoài bèn mở miệng trước, hóa giải bầu không khí kỳ lạ này.
Không có vật che chắn, âm thanh càng trở nên rõ ràng hơn. So với khi ra sức hạ thấp giọng ban nãy thì giọng nói hiện tại đã to hơn, nhưng vẫn mang theo sự trầm thấp nên có của người ở độ tuổi này. Chất giọng có phần tương tự Đỗ Minh Cảnh, nhưng chắc chắn sẽ không khiến người ta nhận nhầm.
Trong giọng điệu của Đỗ Minh Cảnh, cho dù là khi nói những lời tâm tình thân mật thì vẫn luôn toát ra uy thế chèn ép người khác, cho dù chỉ là một câu bình thường thì vẫn có thể khiến người ta nghe ra sự bắt buộc phải phục tùng. Còn của Thịnh Hoài, một chất giọng êm dịu vừa đủ, ngữ điệu không nhanh cũng không chậm, mang theo sức mạnh trấn an lòng người, cực kỳ có sức tương tác.
Kỷ Tòng Kiêu lấy lại tinh thần, nghe rõ câu hỏi của anh, lắc đầu nở nụ cười, “Không phải.”
Không có sự trùng hợp hoàn toàn nào trên thế gian này, một câu nói còn có thể nghe được, nhưng hai, ba câu, thậm chí toàn bộ đều giống nhau thì đó chỉ có thể là do những lời tâm tình rung động lòng người ấy không phải chỉ nói cho một người nghe duy nhất.
Chỉ tiếc rằng, hiện tại cậu đã nhìn nhầm, uổng công cậu còn thấy áy náy vì từ chối sự chân thành của Đỗ Minh Cảnh. Chẳng qua chuyện này cũng bình thường thôi, cuộc đời này nào có nhiều sự thật lòng thế chứ?
Kỷ Tòng Kiêu nhún vai, thở dài một tiếng chán nản xong là hoàn toàn thoải mái.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Hoài, sự nghi hoặc trong mắt rất rõ ràng, “Vì sao anh nhắc nhở tôi?”
Kiểu nhắc nhở này của Thịnh Hoài không khác nào anh đang công khai xu hướng tính dục của mình ra, trong giới giải trí, việc này đại diện cho quá nhiều nhân tố bất định.
Nhưng Thịnh Hoài đã rời khỏi cái giới này mấy năm trời, chưa tìm lại được sự cảnh giác, chỉ hiểu được ý trên mặt chữ chứ không hiểu được thâm ý trong lời cậu.
“Cũng đâu thể trơ mắt nhìn bạn nhỏ bị lừa.” Thịnh Hoài cười đáp.
Sau khi nói chuyện bộ phim với đạo diễn Lý xong, anh không quay về ngay mà ở lại hóng gió ngoài ban công một mình. Cuộc trò chuyện giữa Đỗ Minh Cảnh và người trước mặt, anh nghe thấy rất rõ ràng. Ban đầu tưởng rằng chỉ là cuộc đối thoại giữa cấp trên và cấp dưới thôi, thế nhưng không ngờ càng ngày càng đi lệch... Dụ dỗ, thông báo, phân tích, còn cả lời ngon tiếng ngọt, gã nói giống y như đúc lúc theo đuổi anh. Anh cũng không ngu, đương nhiên hiểu người mà anh cảm thấy thật lòng theo đuổi mình thật ra chỉ là một kẻ bắt cá hai tay. Anh hiểu ra nên đương nhiên cũng không thể nào để cho Đỗ Minh Cảnh lại đi lừa gạt người khác.
“Tôi 24 rồi.” Kỷ Tòng Kiêu cau mày, rõ ràng rất bất mãn với cách gọi bạn nhỏ này.
“Vẫn nhỏ hơn tôi, tôi 29.” Thịnh Hoài nói tiếp.
“Chú à.” Kỷ Tòng Kiêu lạnh lùng nhìn anh, không hề che giấu sự bất mãn trong giọng nói.
Thịnh Hoài sửng sốt rồi phản ứng lại ngay, dựa lên cột quay đầu khẽ cười, anh sờ mũi nói xin lỗi, “Tôi rất xin lỗi, ở nhà tôi bên kia, bạn nhỏ có thể nói là một kiểu biệt danh.”
Người ta đã thẳng thắn xin lỗi lưu loát như thế, Kỷ Tòng Kiêu cũng đâu thể kiên quyết truy cứu không tha. Quyết đoán nắn thẳng lại tòa nhà xiêu vẹo, bỏ kiểu xưng hô vô duyên vô cớ đó đi, Kỷ Tòng Kiêu không thể không cảm thán một câu, “Không ngờ tiền bối Thịnh lại là người ngay thẳng như thế!”
Thịnh Hoài nhướng mày, “Cậu biết tôi à?”
“Huyền thoại của giới giải trí có ai mà không biết chứ?” Kỷ Tòng Kiêu tóm lược, không quá nhiều lời với chủ đề này, quay lại thắc mắc ban đầu của Thịnh Hoài, “Nghe theo ý anh thì... nên từ chối thẳng luôn sao?”
“Nếu không thì sao? Cậu muốn làm gì?” Thịnh Hoài không bỏ sót ý không tán thành trong giọng điệu của cậu.
Kỷ Tòng Kiêu nghiêng người nhìn vào phía đại sảnh, từ góc độ của cậu, đúng lúc có thể nhìn thấy Đỗ Minh Cảnh bưng rượu đang chuyện trò vui vẻ với người khác. Cậu cong khóe môi, ý cười xấu xa, “Cuộc sống nhàm chán thế này, hiếm khi gặp được một chút thú vị. Từ chối thẳng thì tiếc quá.”
Cậu giật dây Thịnh Hoài, “Chúng ta làm diễn viên, bình thường diễn cũng đủ nhiều rồi, lần này làm một khán giả hóng cuộc vui, xem giám đốc Đỗ tỉ mỉ biểu diễn. Thế nào?”
Thịnh Hoài nhìn cậu, không nói lời nào, có vẻ đang suy nghĩ tính khả thi của chuyện này.
Kỷ Tòng Kiêu để mặc anh suy nghĩ, híp mắt dựa lên lan can, duỗi cặp chân dài ra phía trước, không biết vô tình hay cố ý như muốn Thịnh Hoài phải bước qua khi rời đi. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Đỗ Minh Cảnh, trong nháy mắt đã nghĩ ra biện pháp hay ho hơn, cậu sờ ngón tay, nóng lòng không chờ nổi nữa muốn thử, chỉ là đối tác của phương án này còn đang cân nhắc. Kỷ Tòng Kiêu lại tiếp tục mở miệng khuyên nhủ:
“Thịnh... Anh à, tôi biết anh đang nghĩ gì, chỉ đơn giản là khinh thường việc tính toán với hắn ta, về sau cũng lười làm bạn với hắn đúng không?”
“Thế nhưng tên này làm sai, dù sao cũng nên chịu một bài học nghiêm khắc một chút. Nếu không sau này hắn lại đi lừa gạt những người khác thì sao?”
“Được.”
“Bình thường cũng không cần làm gì, vui thì qua quýt chút chút, không vui thì phớt lờ hắn đi... Hả?”
Lời khuyên nhủ còn chưa nói xong vài câu đã bị giọng nói trầm ổn cắt ngang lời.
Quả thật ban đầu Thịnh Hoài chỉ muốn nói thẳng ra với Đỗ Minh Cảnh, chỉ là bạn, ờm... Cậu bạn nhỏ này nhắc nhở anh. Đỗ Minh Cảnh hành sự như thế đúng là phải xin lỗi hai người họ, bạn nhỏ nổi cáu muốn trút giận âu cũng là tâm lý bình thường. Chỉ là người ta là cấp dưới kiếm cơm nhờ Đỗ Minh Cảnh, còn có thể làm thế nào đây? Đánh nhau một trận? Mắng chửi một trận? Cũng đâu thể, căn bản chỉ có thể nuốt giận vào bụng. Nghĩ như vậy, anh lại thấy phương án mà cậu ấy đề nghị cũng khá ổn đấy chứ. Ung dung thản nhiên trút sạch được sự bực dọc khỏi lòng, nói toẹt ra với nhau rồi chia tay.
Chuyện này với anh mà nói cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn mấy, bạn nhỏ muốn chơi thì anh sẽ không phá đám, thỉnh thoảng sẽ chiếu lệ vài câu với Đỗ Minh Cảnh, để cho người ta tận hứng, tóm lại là... Đúng là cuộc sống buồn tẻ thật, xem một bộ phim cũng rất hay.
Kỷ Tòng Kiêu sửng sốt rồi mỉm cười ngay, lấy điện thoại ra, “Nào, chúng ta lưu phương thức liên lạc với nhau đi, thêm một bạn chí cốt, có gì hay để chơi thì cùng chia sẻ cho nhau.”
Thịnh Hoài nhìn chiếc di động tối đen màn hình đã bị Đỗ Minh Cảnh kiểm tra kỹ càng một lượt của cậu, còn chưa kịp nhắc một câu cái đó hỏng rồi thì đã nhìn thấy Kỷ Tòng Kiêu lấy một cục pin điện thoại to bằng lòng bàn tay từ trong túi áo ra, nhanh chóng mở nắp lưng điện thoại rồi lắp vào, khởi động máy, màn hình lập tức sáng lên.
Thịnh Hoài: “...”
Hai người lưu số WeChat của nhau, Thịnh Hoài bị mắc ở cột họ tên và ghi chú, lúc này anh mới nhận ra mình còn chưa biết thân phận của bạn nhỏ này. Anh khựng lại, thuận tay gỡ bông hồng trên ve áo Kỷ Tòng Kiêu xuống.
“Hoa hồng đỏ, cậu tên gì?”
Kỷ Tòng Kiêu dừng lại chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm những ngón tay trắng trẻo thon dài hồi lâu mới nhận ra hoa hồng đỏ là đang gọi cậu, cậu hiểu ý anh ngay, cười đến gãy cả lưng.
“Đúng đúng, chuẩn luôn, hoa hồng đỏ hoa hồng trắng, không thể nào hợp hơn được nữa.”
Cậu nằm nhoài lên lan can cười một lúc lâu, mãi đến khi âm nhạc trong phòng đã đổi bài mới bình tĩnh lại.
“Nào, làm quen lại chút đi.”
Cậu đứng thẳng chân lên, cong khoe môi, chìa tay ra với Thịnh Hoài.
“Chào anh, hoa hồng trắng, tôi là Kỷ Tòng Kiêu.”
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đón tết vui vẻ nha~
Cảm ơn “Vua Xúc Xắc”, “Ông đây dễ thưn vậy đó”, “Muốn ăn lôi bánh ngọt”, “Tuyết đỏ LAN”, “Công tử mập mờ”, “Hươu mùa đông Winter”, “Shiro mắt trắng”, dịch dinh dưỡng siêu đặc biệt!
À đúng rồi, mấy ngày gần đây toàn phải nửa đêm đi bắt côn trùng vo ve, không cập nhật, tiểu thiên sứ không cần click mở, thời gian đổi mới đều là 8 giờ tối, tình huống đặc biệt sẽ báo sớm~