Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 35: Chương 35




Nhánh hồng thứ ba mươi lăm

“Tin anh không?”

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

“Chụp ảnh tạo hình nhân vật!”

Hàn Lược không nhiều lời, đập tay quyết định.

Tạo hình nhân vật của phim khác luôn được chụp sớm rồi đăng ngay, nhưng “Thay mận đổi đào” muốn tạo cảm giác thần bí, do đó đã lâu thế rồi nhưng trên Weibo chính thức chỉ mới công bố đã bắt đầu khai máy chứ không cập nhật gì nữa. Điều này khiến nhiều người hâm mộ ra sức bình luận, hao tâm tổn sức suy đoán xem diễn viên là ai, do ý kiến khác nhau, tôi nhìn trúng anh này, bạn lại thích anh kia nên gần như cuộc chiến thảo luận cũng căng đét. Còn đạo diễn và tác giả chẳng những không ngăn cản, trái lại còn cười híp mắt ngồi hóng hớt xem, nói một cách hoa mỹ thì là: Sức nóng miễn phí quá tuyệt vời!

Nhưng hình tượng nhân vật được đăng lên khi nào, đăng lên bằng cách nào, cho dù đạo diễn có sắp xếp thế nào thì vẫn phải chụp, nhất định phải chụp.

Trong quá trình quay phim, hình ảnh của nam chính Giang Chấp Bùi, nữ chính Cố Hoành Khê, nam thứ Hứa Trường Lẫm, nữ thứ Tiền Điềm và các nhân vật chủ chốt liên quan khác đã được chụp xong xuôi, đi kèm là rất nhiều phân đoạn cao trào trong phim cũng được dựng thành poster. Theo như Hàn Lược nói, sau này vẫn phải chụp tiếp, đến khi tới giai đoạn quảng bá thì poster cũng trở thành phúc lợi cho quần chúng lựa chọn.

Tuy vai diễn nhân vật sư phụ không quá quan trọng, nhưng vẫn không cản được sự nổi tiếng quá mức của người diễn. Hàn Lược đã hạ quyết tâm nhờ cậu kiếm thêm người hâm mộ, càng khỏi phải nói bây giờ kéo được Thịnh Hoài tới viện trợ từ bên ngoài, đương nhiên hắn phải tận dụng hết mức rồi.

Khi Hàn Lược nói ra bốn chữ cuối cùng, bả vai bị người nào đó dùng quạt giấy gõ lên. Người đàn ông ăn mặc nho nhã tiến tới từ phía sau hắn, nở nụ cười, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa thong thả nhắc lại, “Đồ vật à mà——tận dụng hết mức?”

Kỷ Tòng Kiêu che mắt, không muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi của vị đạo diễn này.

Bối cảnh vẫn chưa xử lý xong, Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu cùng đứng thảo luận nhân vật.

Khi mới đến, anh cũng mới chỉ đọc qua tiểu thuyết và kịch bản cụ thể mà Hàn Lược gửi tới trên máy bay, thêm vào đó là một vài đánh giá của fan về cuốn sách ở trên mạng.

Sư phụ tên thật là Giang Kính Tuyên, là đệ đệ của Giang phi. Từ nhỏ hắn ngang ngạnh ngông cuồng, tiêu sái tự do, xuất thân con nhà quan nhưng lại một lòng chỉ nghĩ tới cuộc sống giang hồ sảng khoái. Hắn thân là con út của nhà họ Giang, được nuông chiều, Giang phi là chị cả của hắn, lớn hơn hắn mười tuổi, có thể nói Giang Kính Tuyên được Giang phi nuôi lớn. Bởi vậy khi Giang phi sinh được một cặp sinh đôi, nàng buộc phải từ bỏ một trong hai đứa bé, bèn năn nỉ đệ đệ đưa con trai nàng đi tới chân trời góc bể, không bao giờ quay về nữa. Giang Kính Tuyên không nhiều lời, đồng ý ngay. Khi đó hắn cùng lắm mới chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng đã gánh vác cuộc sống của một người khác trên vai. Hắn dẫn theo Giang Chấp Bùi ẩn cư giang hồ, từ bỏ tất cả ước mơ và hi vọng, từ đó không màng thế sự.

Mãi cho đến khi Giang Chấp Bùi lại một lần nữa bị cuốn vào cuộc chiến hoàng tộc.

Thế nhưng suy cho cùng đây vẫn là đứa bé do tự tay hắn nuôi dưỡng, sống nương tựa lẫn nhau bao nhiêu năm qua, hắn vẫn không đành lòng. Cho nên hắn hết lần này tới lần khác cải trang thành người mặc áo đen, dẫn dắt Giang Chấp Bùi phát hiện những thứ ẩn sâu dưới bề ngoài và cả bộ mặt thật của Cố Hoành Khê và Lý Cảnh Việt. Hắn hi vọng Giang Chấp Bùi chủ động rời khỏi vòng xoáy đó.

“Thế nhưng hắn lại dạy dỗ Giang Chấp Bùi quá tốt, y ngây thơ đơn thuần, con người y không nảy sinh được ác ý với người khác. Cũng bởi vậy y không đoán ra được mức độ sâu xa của những âm mưu và tính toán đó.” Thịnh Hoài than thở.

“Anh Thịnh, anh và Giang Chấp Bùi rất giống nhau, đều nghĩ tốt cho người khác.” Kỷ Tòng Kiêu mím môi, “Anh có nghĩ đến không, một nhân vật đất thiêng sinh hiền tài(*) như Giang Kính Tuyên sao có thể không hiểu được sự phức tạp và khó lường của thế gian. Có một khả năng khác, không phải do hắn dạy dỗ Giang Chấp Bùi quá tốt mà vốn dĩ hắn chưa từng dạy cho y những khía cạnh này. Để đề phòng lỡ như, cho dù sau này hắn có nói ra chân tướng thì Giang Chấp Bùi sẽ không đủ âm mưu quỷ quyệt để chống lại Lý Cảnh Việt được.”

(*) Chung linh dục tú (钟灵毓秀): Chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú.

“Là do cậu suy nghĩ khác quá thôi.” Thịnh Hoài lắc đầu, “Giải thích như cậu cũng không phải anh chưa từng nghĩ tới. Nhưng trước đó anh đã hỏi qua cô Hà, cô ấy đưa ra lời giải thích là——”

[Sư phụ chỉ muốn bản thân đồ đệ nhỏ được vui vẻ hạnh phúc, đôi khi biết quá nhiều sẽ mãi mãi phải chịu đựng nhiều hơn. Chịu đựng nhiều thứ, đương nhiên không thể thoải mái. Từ nhỏ đồ đệ của hắn bị vứt bỏ đã cực kỳ thê thảm rồi, nửa đời sau sao phải để y trải qua sự khôn khéo lanh lợi quá làm gì. Ngây thơ một chút, lạc quan một chút mới là tư thái tồn tại vui vẻ, sung sướng nhất trên đời.]

[Tôi có một vài ngoại truyện chưa xuất bản, trong đó có một câu nói, sư phụ nói rằng: Nó cần thông minh như thế làm gì? Dù sao có ta ở đây rồi, sẽ không để các người bắt nạt nó đâu.]

“Chỉ tiếc, thế sự khó liệu.” Kỷ Tòng Kiêu thổn thức.

Thịnh Hoài thở dài theo.

“Nếu thế thì độ khó của vai diễn này sẽ còn tăng gấp đôi.” Kỷ Tòng Kiêu quay về chủ đề chính.

Cậu vốn tưởng rằng sư phụ đã nảy sinh sự đề phòng Giang Chấp Bùi từ trước, phần sau nhắc nhở cũng chỉ là do hắn động lòng trắc ẩn nên mới hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhưng nếu giải thích như bây giờ, có thể nói tâm tư nhân vật này cũng rất phức tạp.

Vì công ơn nuôi dưỡng của Giang phi, bản thân hắn chấp nhận đeo thêm gánh nặng ngàn cân, còn một tay nuôi nấng cậu đồ đệ nhỏ, mấy chục năm sống nương tựa lẫn nhau. Rốt cuộc bên nào quan trọng hơn? Rốt cuộc nên từ bỏ ai đây?

Từ khi câu chuyện bắt đầu cho đến khi kết thúc, tất thảy tâm tư các nhân vật đều luôn kiên định, cho dù Giang Chấp Bùi ban đầu lương thiện thâm tình, sau đó hắc hóa trả thù, cho dù xảy ra biến cố lớn thì sau khi xác định, y vẫn quyết chí tiến lên.

Chỉ có Giang Kính Tuyên, ngay từ khi bắt đầu nội tâm hắn đã luôn phải đấu tranh, hai bên giằng co, thế lực ngang nhau, mạnh mẽ giày vò trái tim và dòng máu khiến hắn hộc máu, máu tươi ào ạt tuôn trào.

...

Thịnh Hoài chụp ảnh rất tốt, chẳng mấy chốc từng pô ảnh hiện ra đúng như hiệu quả mà Hàn Lược và Hà Lưu Lưu mong muốn. Ngay sau đó, anh được fan nguyên tác gọi là “hình tượng ấm áp nhất cả cuốn sách“.

Giang Chấp Bùi khi còn nhỏ mang tâm tính một cậu thiếu niên, để thư lại rồi bỏ đi, tuyên bố muốn nổi danh thiên hạ rồi mới quay về. Kết quả y chưa va chạm nhiều, bị người ta lừa làm kẻ thế mạng cho tên ma đầu tội ác tày trời, bị võ lâm chính đạo truy sát, trốn đông trốn tây, lần cao trào nhất là suýt chút nữa bị người ta xuống đao. Đương nhiên không thể xảy ra khả năng này rồi.

Bởi vì Giang Kính Tuyên vẫn luôn theo sau y.

Nhìn cậu đồ đệ nhỏ ăn đủ quả đắng rồi, hắn mới xuất hiện cứu người. Trên đường về, Giang Chấp Bùi sợ bị mắng, giả vờ cổ họng bị thương, dùng khổ nhục kế. Giang Kính Tuyên biết thừa nhưng không bóc mẽ, để y được thỏa mãn, chẳng những không mắng mà còn cõng y cả một đường. Giang Chấp Bùi nằm trên lưng sư phụ, khua tay múa chân, kể cho hắn nghe những gì mình được chứng kiến mấy ngày qua. Thật ra Giang Kính Tuyên biết hết, nhưng hắn không cắt ngang, thỉnh thoảng còn đáp lại đôi câu, thỉnh thoảng lại đưa ra lời khuyên cho y, hiếm khi quay về được cái vẻ tự do tiêu sái thời niên thiếu.

Đoạn này chỉ cần quay một cảnh, chụp một pô là xong, theo lý thuyết thì không hề khó với Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu. Thế nhưng hai người cứ bị mắc kẹt tại đoạn này, quay chụp kiểu gì cũng không tốt.

Không phải vấn đề ở Thịnh Hoài, mà là ở Kỷ Tòng Kiêu——

Biểu cảm của cậu quá giả, mặc dù đúng là đang cười đấy nhưng nhìn vẻ mặt cậu lại cứ như một giây sau sẽ òa khóc ngay.

Thịnh Hoài ngăn Hàn Lược sắp mở miệng dạy dỗ, lại gần Kỷ Tòng Kiêu đang cúi đầu thẫn thờ bên cạnh. Tiếng bước chân của anh đánh thức cậu, người phía sau ngước mắt nhìn anh, mở miệng:

“Xin lỗi anh Thịnh, vất vả cho anh phải quay đi quay lại theo em...”

Cậu còn chưa nói hết, gương mặt đã bị anh nâng lên. Bàn tay ấm áp đặt lên một bên má, động tác dịu dàng, không hề có ý ép buộc, chỉ giúp cậu ngẩng đầu lên, đối mặt với tròng mắt khoan dung kia.

Gương mặt phía trước được trang điểm tạo hiệu quả vừa xanh xao vừa tím bầm, đôi mắt mở tròn xoe, mái tóc dài được buộc lên đỉnh đầu bằng dây buộc tóc, độ tuổi được hạ thấp hết mức có thể, mang lại cảm giác trẻ trung thuở niên thiếu. Chỉ là nếp nhăn giữa hàng lông mày và sự buồn bã lẫn cố chấp trong đáy mắt đã làm giảm đi sự trẻ trung ấy.

Thịnh Hoài nhìn cậu vì kinh ngạc trước động tác của anh nên giãn mày ra, thu lại vẻ ngạc nhiên trong mắt rồi nở nụ cười.

“Tin anh không?” Anh hỏi.

Kỷ Tòng Kiêu gật đầu.

“Vậy đừng nghĩ gì cả, cậu dọn dẹp mọi thứ trong đầu cho sạch, giao bản thân cho anh.”

Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh rất lâu, cuối cùng khẽ cụp mắt xuống, trầm giọng đáp: “Vâng.”

Thịnh Hoài xoa đầu cậu.

Cậu bạn nhỏ không thể hiện vẻ vui tươi náo nhiệt như mọi khi, có lẽ vướng mắc gì đó trong quá khứ không muốn để ai biết. Với tình huống như hiện tại, hẳn là có liên quan đến ký ức trong quá khứ của cậu, không thể nhập vai vào bộ phim, chỉ có thể làm chính mình.

...

Thịnh Hoài cúi người xuống trước Kỷ Tòng Kiêu, giơ tay cõng cậu lên. Kỷ Tòng Kiêu ôm lấy cổ và gáy anh, gẩy tóc sang một bên.

“Có phải anh chưa nói với cậu là...” Thịnh Hoài mở miệng, cõng cậu đi về phía trước, hơi nghiêng đầu về phía Kỷ Tòng Kiêu.

Bọn họ không cần nhìn máy quay, chỉ cần anh quay phim chụp hình lại là được.

“Dạ?” Kỷ Tòng Kiêu nhích lại gần hỏi. Cậu làm theo Thịnh Hoài bảo, loại bỏ hết những thứ trong đầu, để mặc người bên dưới dẫn dắt phương hướng cho mình, cũng dẫn dắt mình tư duy.

Thịnh Hoài cong môi, “Từ khi quen nhau đến bây giờ, anh cõng cậu không chỉ một lần đâu. Lần đầu tiên cậu ngủ ở nhà anh, anh bế cậu lên phòng; lần thứ hai uống say ở nhà hàng, anh đưa cậu lên xe; lần thứ ba cậu cứ khăng khăng bắt chước nhảy theo một đứa trẻ con rồi bị bong gân, lại là anh cõng cậu đi; còn cả sau đó... Cậu có biết trong chuyện này có gì thay đổi không?”

Kỷ Tòng Kiêu nghe anh kể lại lịch sử đen tối của mình thì không khỏi ho nhẹ một tiếng. Cậu ngửa đầu suy nghĩ, do dự đáp: “Quan hệ của chúng ta càng ngày càng tốt chăng?”

Thịnh Hoài lắc đầu, “Là cậu càng ngày càng nặng.”

“Sao có thể chứ!” Kỷ Tòng Kiêu mở miệng phản bác, hứ một tiếng, “Em còn tưởng anh định nói gì chứ? Anh cứ nói điêu thôi, trong điện thoại của em có ghi chép dữ liệu cơ thể, lát nữa quay phim xong——”

Tiếng nói chợt im bặt, bỗng nhiên cậu hiểu ra ý của anh. Cậu vòng tay qua ôm cổ Thịnh Hoài, đầu cũng rướn sát lên, cằm tì lên vai anh, thấp giọng cười hỏi: “Em nặng thật hả?”

Thịnh Hoài thấy cậu hiểu ra thì khẽ cười theo, lắc đầu nói: “Không, vẫn nhẹ vậy thôi. Bạn cậu nói với anh là cậu không thích ăn cơm.”

“Bạn...?” Kỷ Tòng Kiêu khựng lại rồi hiểu ra, “Tiểu Kiều——”

Cậu đang định nói thêm thì đạo diễn bên kia bắc loa gào theo, “Ê——Hai người kia, không nhìn tín hiệu à? Chụp xong rồi mà hai người còn định cõng nhau đi đâu nữa hả?!”

Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu: “...”

Trong rừng cây, người đàn ông cõng cậu thiếu niên đi trên đường, vạt áo trắng lẫn vạt áo xanh đè lên nhau, chất vải tương đồng, kiểu dáng tương đồng, ngay cả hoa văn chìm phía trên cũng giống nhau. Hai người đang nói chuyện, người đàn ông mặc áo trắng nghiêng mặt, đôi mắt ánh lên ý cười, khóe môi nhoẻn lên, trong vẻ trầm ổn toát lên vài phần tự do tiêu sái. Còn trên lưng hắn, cậu thiếu niên áo xanh mang gương mặt xanh tím, đôi mắt mở to, đâu đâu cũng thấy vẻ kinh ngạc và không phục, cánh tay vòng qua gáy ôm lấy cổ hắn, dường như cậu không hề lo lắng mình sẽ bị ngã xuống chút nào. Nét mặt cậu khi ấy tràn đầy sự tin cậy và thả lỏng.

Mặc dù không thể giống hệt như khung cảnh được miêu tả, nhưng đúng là vẫn chụp ra được cảm giác đẹp đẽ của hình ảnh năm tháng tĩnh lặng.

Tác giả nguyên tác Hà Lưu Lưu đi qua gật đầu chấp nhận, sau đó cảnh chụp cũng được Hàn Lược cho qua. Đương nhiên trước đó, Kỷ Tòng Kiêu đã lén sao chép lấy một bản với đại ca chụp ảnh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.