Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 36: Chương 36




Nhánh hồng thứ ba mươi sáu

Sao người đàn ông này có thể tốt đến vậy? Tốt đến mức khiến cậu không nỡ buông tay.

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Thịnh Hoài mở mắt ra, ngoài cửa sổ vẫn tối om. Anh lấy điện thoại ra xem, mới ba giờ sáng, bèn thở dài một hơi, vẫn bị lệch múi giờ rồi.

Anh từ từ nhắm mắt lại, không cảm thấy buồn ngủ chút nào, quyết định nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Thế giới yên tĩnh lại, loáng thoáng nghe được tiếng gió, tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ, cùng âm thanh ô tô nổ máy rền vang thi thoảng lại vọng lên từ dưới đường, còn có——

Tiếng ti vi phòng bên cạnh?

Thịnh Hoài dỏng tai lên nghe ngóng cẩn thận, xác định là tiếng ti vi truyền tới từ phòng bên cạnh. Mà bên cạnh phòng anh là phòng của Kỷ Tòng Kiêu.

Đêm khuya rồi bạn nhỏ vẫn chưa ngủ sao?

Anh nhanh chóng ngồi dậy, cũng chẳng quan tâm mình còn mặc áo ngủ, lập tức kéo cửa sang gõ cửa phòng bên cạnh.

Kỷ Tòng Kiêu để mái đầu ướt nhẹp, mặc áo phông quần soóc ra mở cửa, thấy người bên ngoài thì ngẩn ra chớp mắt, “Anh Thịnh? Muộn thế rồi mà anh còn chưa ngủ à?”

“Anh vẫn bị lệch múi giờ.” Cửa phòng vừa hé ra được một khe, tiếng ti vi ồn ào trong phòng liền lọt vào tai. Thịnh Hoài vẫn chưa phản ứng kịp, nhìn thấy dáng vẻ vừa mới tắm xong của Kỷ Tòng Kiêu, còn cả đôi đũa rõ ràng còn đang được sử dụng trên tay cậu, không khỏi nhíu mày lại, “Nửa đêm rồi mà cậu mới ăn sao?”

“Em đói bụng nên tỉnh.” Kỷ Tòng Kiêu thuận miệng đáp, nhường đường cho anh vào, ngáp một cái quay về.

“Buổi tối cậu chưa ăn hả?” Thịnh Hoài nhớ trợ lý của Kỷ Tòng Kiêu có chuẩn bị một hộp bữa tối phong phú cho cậu, nghe nói là đặt bếp của khách sạn làm.

“Em không có khẩu vị.” Kỷ Tòng Kiêu đã quen thoải mái với anh rồi, chẳng cần kiêng dè gì cả, nói năng vô tư.

Thịnh Hoài gần như nhớ ngay đến đánh giá của Kiều Dịch về Kỷ Tòng Kiêu——Trẻ con, tùy hứng, đồ ăn không ngon thì không chịu ăn, mấu chốt là dạ dày cậu không khỏe.

Anh nhìn lên bàn, tuy đều là đồ tốt cho dạ dày nhưng dù sao cũng đã đặt từ lâu, món nào cũng nguội ngắt đã đành, đến cả cơm tẻ cũng sượng, hơn nữa... Anh nhìn cốc bia còn phả ra hơi lạnh trên bàn, nếp nhăn giữa hàng lông mày càng sâu hơn.

“Anh Thịnh cứ ngồi thoải mái đi, em ăn trước đã.” Kỷ Tòng Kiêu thuận miệng dặn dò. Với mức độ thân quen giữa cậu và Thịnh Hoài thì không cần tốn công tiếp đãi nhau. Đương nhiên, nếu là người khác tới, cậu cũng không thể đêm hôm khuya khoắt cho bọn họ vào phòng được.

Kỷ Tòng Kiêu đi tới ngồi xuống ghế sô pha, cậu còn chưa động đũa đã bị người phía sau đè tay xuống. Cậu nghi hoặc quay đầu lại.

Thịnh Hoài ngoảnh đầu nhìn chiếc giường hỗn độn chăn chiếu của cậu, “Thay quần áo đi, anh dẫn cậu đi ăn ngon.”

Với chuyện ra ngoài chơi đêm, Kỷ Tòng Kiêu cũng không xa lạ gì, cậu ngủ lâu quá, ăn xong có khi chưa chắc đã ngủ được tiếp. Bây giờ lại có Thịnh Hoài ra ngoài chơi cùng, từ khi khai máy tới nay cậu vẫn luôn an phận, nghe thấy anh nói vậy thì rất hưng phấn, không hề nhiều lời thay quần áo đi theo anh.

Cậu đi theo Thịnh Hoài thông thạo vòng qua ngõ nhỏ phố lớn, tìm thấy một quán ăn nhỏ còn sáng ánh đèn vàng ấm áp, ăn một bát cháo no bụng rồi ra về.

“Sao anh Thịnh quen việc này thế? Em cứ cảm giác như được về nhà anh.” Kỷ Tòng Kiêu đi theo sau Thịnh Hoài, lững thững trên con phố rải ánh đèn vàng ảm đạm để tiêu cơm.

“Trước đây anh quay 'Khổng tước lam' ở chỗ này.” Thịnh Hoài đi bên cạnh cậu, nhìn cậu bạn nhỏ thi thoảng lại giơ tay lên xoa bụng thì không khỏi bất đắc dĩ, “Cậu hoặc là không ăn, hoặc là ăn cố tới mức này.”

Anh than thở một câu rồi dừng bước, cụp mắt nhìn sang phía Kỷ Tòng Kiêu.

Kỷ Tòng Kiêu dừng chân theo động tác của anh, ngước mắt lên nhìn.

“Mặc dù anh thường xuyên gọi cậu là bạn nhỏ, nhưng đến cùng cậu vẫn không còn là trẻ con nữa.” Thịnh Hoài nhìn cậu, giữa đôi lông mày toát lên vẻ lo lắng và bất đắc dĩ, “Tòng Kiêu, cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt, cuộc đời con người thật sự không dài đâu, không ai có thể mãi mãi dặn dò cậu, lo lắng cho cậu được.”

Kỷ Tòng Kiêu bị câu cuối cùng đâm vào lòng đau nhói, nhưng cậu lại mạnh mẽ nhếch môi hỏi: “Bạn nhỏ và trẻ con có gì khác nhau không?”

Cậu đảo mắt đi về phía trước, nói một câu gây cười định bỏ qua chủ đề này. Chỉ là lần này một Thịnh Hoài luôn quan tâm và chiều chuộng cậu lại không làm như mong muốn của cậu.

Kỷ Tòng Kiêu đi về phía trước bốn, năm bước vẫn không có ai đuổi theo phía sau. Bước đi dần chững lại, nụ cười bên môi cũng buông xuống. Cậu xoay người, nhìn thấy Thịnh Hoài vẫn đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm của anh bị ngược sáng nên không thấy rõ. Cậu mím môi, vứt bỏ hết tất cả sự giả tạo.

“Anh Thịnh, như anh nói đấy, cuộc đời một người nào sống được bao nhiêu năm. Sao phải sống mệt mỏi thế làm gì? Cứ theo trái tim mình, muốn làm gì thì làm, đến lúc phải chết thì chết thôi.”

Thịnh Hoài nhìn cậu cười, nhìn khóe môi cậu hạ xuống, nhìn ánh sáng vụt tắt trong mắt cậu, nhìn cậu dừng lại dưới ngọn đèn. Thế nhưng Kỷ Tòng Kiêu như thể hòa mình vào làn khói đen, ánh đèn sáng chưng không chạm đến được trái tim cậu, tia sáng lóe lên không điểm được vào đôi mắt cậu.

Thịnh Hoài chưa từng thấy Kỷ Tòng Kiêu như vậy, thế nhưng anh cũng không cảm thấy lạ lẫm, thậm chí nó còn trong dự đoán.

“Anh phát hiện mình vẫn hiểu sai cậu rất nhiều.” Anh nhìn sang xung quanh rồi nói với cậu.

“Hiểu sai gì cơ?” Kỷ Tòng Kiêu hỏi.

Thịnh Hoài liệt kê ra từng điểm một cho cậu.

“Ban đầu anh tưởng cậu tự do cởi mở.”

“Đó là do em ra vẻ thôi.”

Thịnh Hoài cong khóe môi, đi tới bên cậu.

Một bước.

“Sau đó anh lại cho rằng cậu là đồ ngốc, không biết đề phòng người khác.”

“Thật ra ngay từ ban đầu em đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.”

Hai bước.

“Mãi đến vừa nãy, anh vẫn cho rằng, ít nhất cậu vẫn còn ước mơ và sự kỳ vọng đôi chút vào cuộc đời mình.”

“Thế thì hiểu lầm của anh khá lớn đấy.”

Ba bước.

“Còn một hiểu lầm lớn hơn nữa.”

“Là gì?”

“Anh vẫn cảm thấy không phải cậu trẻ con, thật ra cậu chỉ là một đứa trẻ còn chưa trưởng thành thôi.”

Kỷ Tòng Kiêu hoang mang ngẩng đầu, Thịnh Hoài đi tới trước cậu.

Gần trong gang tấc, cậu thấy rõ được biểu cảm của người đàn ông trước mắt. Lo lắng, bất đắc dĩ, còn cả sự dung túng nữa.

“Khóc đi.” Thịnh Hoài thở dài, cụp mắt xuống nhìn vào tròng mắt ánh sáng không lọt vào được, thấy được rõ ràng những tâm tư đầy mưa đầy gió chồng chất trong đó. Từ ban nãy anh đã để ý, dù biểu cảm của cậu nhóc này không thay đổi gì, nhưng theo từng câu từng chữ anh nói, theo từng bước chân anh đến gần, bóng tối trong đôi mắt cậu ngày càng tích tụ thêm, cảm giác xa cách cố sức tạo nên quanh người cũng ngày càng nặng nề.

Anh giơ tay, xoa nhẹ lên đỉnh đầu cậu.

Vẻ u ám trong đôi mắt, cảm giác xa cách quanh thân, trong khoảnh khắc anh nhẹ nhàng chạm vào, vỡ ra thành từng mảnh, rơi xuống đất la liệt.

“Có phải cậu cho rằng anh ngả bài với cậu rồi nên muốn cắt đứt quan hệ với cậu không? Có phải cậu đã chuẩn bị tinh thần đón nhận kết quả xấu nhất trong suy nghĩ của mình rồi không? Có phải cậu định rút hết tình cảm đã dồn vào anh rồi phải không?”

“Có phải cậu... buồn lắm không?”

Anh vừa dứt lời thì có giọt nước nhỏ xuống khoảng đất giữa mũi chân hai người.

Thịnh Hoài khẽ giọng thở dài.

“Đôi khi không phải cứ chuẩn bị kỹ càng thì có thể bình thản mà đón nhận được, dù đã chuẩn bị tinh thần rồi nhưng đến khi nó thật sự tới, chúng ta vẫn sẽ buồn bã, sẽ đau lòng. Bởi vì cảm xúc trả giá cho quá trình này không thể giả tạo được.”

“Cậu không hề lạnh lùng bạc bẽo như mình tưởng tượng, cậu chỉ tự lừa dối bản thân thôi, cậu chỉ cho rằng bản thân không khó chịu, không thương tâm.”

“Cậu bé ngốc.”

Ánh nước trong đôi mắt hoa đào càng sâu thêm, giọt nước mắt rỉ ra khỏi khóe mắt trượt xuống không hề đứt đoạn, rơi lên đầu ngón tay Thịnh Hoài, nóng đến mức khiến anh xót xa.

Anh dang hai cánh tay với cậu, “Cho cậu mượn bả vai dựa này.”

Kỷ Tòng Kiêu há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh nào. Cậu chỉ có thể lắc đầu, sau đó mới gian nan mở miệng, “Sẽ bị chụp lại mất.”

Thịnh Hoài vẫn dang vòng tay ra, “Anh không sợ, cậu sợ à?”

Cuối cùng Kỷ Tòng Kiêu không khăng khăng nữa, tiến đến một bước, giống như trước đó, giao bản thân vào tay anh. Cho đến khi được ôm chặt trong cái ôm ấm áp, lúc này cậu mới hiểu ra sâu sắc, đến cùng cậu luyến tiếc người đàn ông này đến nhường nào.

Cho dù biết rõ anh đã dòm ngó được nội tâm tăm tối và u ám của bản thân, cho dù lý trí tự nói với cậu rằng anh không phải người sẽ bỏ đi mà không quan tâm tới mình nữa, thế nhưng nghe anh nói từng câu từng chữ vạch trần mình ra, nói những thứ tối tăm mà chính bản thân cậu cũng không muốn đối mặt, cậu vẫn mất kiểm soát mà thấy sợ, sợ anh sẽ như những người khác từ đó bỏ đi một mạch, nhượng bộ lui binh.

Không một ai sẽ ghét người vui tươi, cũng không một ai sẽ thích kẻ u ám.

Kể từ sau khi cậu bị tất cả bạn học khước từ ngoài cửa, cậu đã hiểu được đạo lý này. Vì thế cậu cô đơn một mình trải qua ba năm, không một ai ở trường học nói chuyện với cậu, không một ai hoạt động cùng chỗ với cậu, càng không có ai dũng cảm đứng ra vì cậu. Còn ở nhà, ngoại trừ sự truy hỏi đến cùng lẫn sự trách móc nặng nề ra, còn lại chỉ có sự yên tĩnh và vắng lặng khiến người ta sợ đến cùng cực.

Cậu không biết phải làm sao, chỉ có thể chứng kiến cả gia đình nhà người ta hạnh phúc vui vẻ, quây quần đầm ấm, đến khi đảo mắt sang chỗ khác thì lại chỉ biết bật ti vi lên giữa căn phòng tĩnh mịch đến đáng sợ này, để cho âm thanh lấp đầy toàn bộ không gian.

Mãi sau này, có người nói cho cậu biết, phim là phim, còn cuộc sống hàng ngày cũng chỉ là một phân cảnh trong đó mà thôi.

Vì thế, cậu học xong bèn tự biến bản thân sắm vai thành kiểu mà bọn họ thích nhất, tươi sáng nhiệt huyết, lạc quan cởi mở, đúng là gặt hái được khá nhiều bạn bè. Nhưng cậu hiểu rõ, bọn họ chỉ thích một Kỷ Tòng Kiêu giả tạo, một khi cõi lòng tăm tối của cậu bị biết được, đám người kia sẽ lại trưng ra ánh mắt kỳ quái rồi bỏ đi. Cho nên cậu chưa bao giờ dám phơi bày diện mạo thật sự, cũng chưa bao giờ dám đòi hỏi sự thật lòng của bọn họ.

Cậu không cần gì hết, chỉ cần náo nhiệt là tốt rồi.

Chỉ cần... đừng để cậu tiếp tục ở lại một thế giới không có âm thanh nào là được.

Nhưng hiện tại, người đàn ông này rõ ràng đã biết được diện mạo chân thực ẩn dưới lớp vỏ bọc tượng trưng của cậu, nhưng anh vẫn không hề rời đi. Anh đi tới bên cạnh, vươn cánh tay về phía cậu, mở rộng vòng ôm ấm áp cho cậu, kết nối cậu với thế giới ấm áp của anh.

Sao người đàn ông này có thể tốt đến vậy? Tốt đến mức khiến cậu không nỡ buông tay.

Kỷ Tòng Kiêu tì cằm lên bả vai Thịnh Hoài, mở to mắt nhìn mông lung về phía đèn đường, cuối cùng nhắm mắt lại. Sáng quá, sáng đến mức khiến cậu không khống chế được nước mắt nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.