Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 37: Chương 37




Nhánh hồng thứ ba mươi bảy

Cậu lại càng không ngờ được, làn gió xuân này lướt qua một lần đã chạm được đến trái tim mình, bén rễ bất động trong đó.

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Xe việt dã chạy trên đường quốc lộ. Thịnh Hoài nhìn anh bạn nhỏ thò tay ra ngoài cửa xe, tinh thần đã được phục hồi thì nhoẻn miệng cười. Để cậu cảm nhận được làn gió mát rồi, anh mới gọi cậu lại.

Kỷ Tòng Kiêu nghe lời thu tay về, nhưng ánh mắt vẫn chưa dừng lại, cứ ngó nghiêng phong cảnh xung quanh.

Sau khi vứt bỏ mặt mũi trên lối đi bộ, cậu cứ tưởng rằng sau đó sẽ đi về. Không ngờ Thịnh Hoài lại dẫn cậu đến thẳng nơi thuê taxi gần đó, bảo cậu nhắn cho Hàn Lược thông báo một tiếng, sau đó anh nhanh chóng gọn ghẽ đóng gói cậu lên xe, quang minh chính đại trốn việc.

“Anh muốn đưa em đi đâu vậy?”

Thịnh Hoài ấn vô lăng cười khẽ, “Bây giờ cậu mới nhớ ra mà hỏi sao? Không sợ anh bán cậu đi à?”

Kỷ Tòng Kiêu hếch môi, không thèm để tâm lời anh, “Anh mà còn làm được chuyện đó sao?”

“Sao lại không?” Thịnh Hoài hỏi ngược lại.

“Ai cũng có thể, trừ anh thì không thể, tam quan của anh quá đoan chính.” Kỷ Tòng Kiêu đáp, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng biết xe đã leo lên con đường núi quanh co từ khi nào, ánh đèn rút bớt, chỉ còn đèn xe hắt xuống mặt đất cách đó không xa. Hai bên thân xe, một bên là vách núi cheo leo, một bên là cây cối uy nghiêm đáng sợ giữa bóng đêm. Cậu cong môi nở nụ cười, “Cứ như bỏ trốn ấy.”

“Tam quan đoan chính sẽ không biết bỏ trốn.” Thịnh Hoài phản bác.

“Cái này thì chưa chắc, có khi điên vì yêu thì sao? Hoặc là do bị kiềm hãm quá lâu, tự dưng bạo phát một lần.”

Thịnh Hoài thấp giọng cười khẽ.

Kỷ Tòng Kiêu gác cánh tay lên một bên cửa sổ mở rộng, ngón tay chống trán, nghiêng đầu nhìn anh.

Tướng mạo Thịnh Hoài không phải kiểu đẹp choáng ngợp, nhìn lần đầu tiên cùng lắm chỉ khiến người ta cảm thấy ngoại hình anh rất được. Nhưng anh lại thuộc về kiểu dằn lòng mà ngắm, càng ngắm lâu lại càng cảm thấy hàng lông mày và đôi mắt ấy hợp nhau đến lạ.

Cậu không khỏi nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, rèm cửa sổ nặng nề được xốc lên, người đàn ông này dựa lên vách tường, nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu, lông mày cong cong, trông vừa ung dung vừa vững vàng.

Tựa như gió xuân tháng ba, dịu dàng và ấm áp.

Khi đó cậu chưa hề nghĩ tới, có một ngày chính bản thân cậu lại tạo được cơn sóng lớn trong đôi mắt của anh, lại càng không ngờ được, làn gió xuân này lướt qua một lần đã chạm được đến trái tim mình, bén rễ bất động trong đó.

Ý thức được mình đang nghĩ gì, Kỷ Tòng Kiêu cong môi, cam chịu nhắm mắt lại.

Đúng rồi, đã mọc rễ nảy mầm trong lòng từ lâu, chỉ còn thiếu mỗi nước lớn lên thành đại thụ che trời phủ đất. Tiếc thay, đến tận hôm nay, cậu mới bằng lòng thừa nhận.

Từ khi nhìn thấy hàng chữ đó trên mô hình, vành mắt cậu đã cay cay, cảm xúc trong lòng cũng đã chứng tỏ rất rõ ràng rằng bản thân cậu cảm thấy anh khác với tất cả mọi người, nhưng cậu lại tự lý giải đó là do cảm động mà thôi.

Còn khi đối diễn, vào thời khắc cậu và anh răng môi quấn quýt theo kịch bản, trong đầu cậu đã nảy sinh những ý nghĩ ngọt ngào, sau đó lại theo bản năng không muốn để anh đi mà kéo anh lại, bị coi như nhập diễn quá sâu.

Mãi cho đến khi trong viện, cậu được anh ôm lấy, dù bị ghìm vào lòng anh chặt đến mức suýt nữa không thở nổi, nhưng cậu lại chẳng mảy may từ chối, trong tim trong mắt chỉ toàn lo lắng cho anh, sợ anh đau lòng thì cậu mới hiểu ra, có vài thứ đã dần mất khống chế. Vì thế cậu mới rời đi mà không chào, sau đó lấy cớ bận rộn công việc để từ từ giảm bớt liên lạc, mục đích là để duy trì khoảng cách an toàn với anh, cũng là để quản thúc lại trái tim mình.

Vốn tưởng rằng đã kiềm chế lắm rồi, vốn tưởng rằng tất cả mọi thứ lại trở về trạng thái được kiểm soát một lần nữa.

Nhưng tất cả sự giả tạo lừa mình dối người đều bị anh phá hủy dễ như trở bàn tay. Chiếc ôm ấm áp, giọng nói vỗ về trầm thấp, còn cả tròng mắt lúc nào cũng ẩn chứa vẻ buông thả và khoan dung chưa từng biến mất——

Không một ai có thể cưỡng lại được.

Cho dù đối với Thịnh Hoài mà nói, đây không phải là tình yêu.

Mọi cảm xúc bị khắc chế, bị đè nén đã ồ ạt quay lại, chồi non trong lòng đất chui lên, điên cuồng sinh trưởng, xanh tươi mơn mởn.

...

Chợt nhớ ra, trong đại bản doanh của Cầm Tinh có một số truyện đồng nhân miêu tả thế này——

[Thịnh Hoài như nước, mềm mỏng bao dung. Kỷ Tòng Kiêu như lửa, rạng rỡ phóng khoáng. Trên đời này không một ai có thể khắc chế được Kỷ Tòng Kiêu, cũng chỉ có Thịnh Hoài, lấy nhu thắng cương, dùng thủy khắc hỏa, dồn ép cậu đến mức không nhúc nhích được chút nào.]

Cô gái này viết cũng được, nhưng quá phiến diện. Cô chưa từng nghĩ tới thủy hỏa tương khắc là đối đầu, chứ không chung đường. Năng lượng của nước dập tắt lửa, lửa cũng có thể khiến nước bay hơi, cho dù thế nào, thủy hỏa tương giao, định mệnh sẽ rơi vào thế cá chết lưới rách.

Xe chạy băng băng trên đường núi, tiếng gió thét gào bên tai, hương cỏ cây vấn vít nơi chóp mũi, không biết con đường phía trước thế nào, cũng chẳng quan tâm, chỉ cần được đi bên cạnh người đàn ông này, để mặc anh đưa mình đi tới chân trời góc bể.

Coi như bỏ trốn thật đi.

Muốn được bỏ trốn thật đấy, nếu thật thì tốt biết bao?

Đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, Kỷ Tòng Kiêu nghiêng đầu dựa lên ghế, loại bỏ những suy nghĩ trong đầu, để mặc bầu không khí im hơi lặng tiếng.

...

Lúc Kỷ Tòng Kiêu tỉnh ngủ, trên người được phủ một cái áo khoác, Thịnh Hoài không còn ở trong xe.

Ngó nghiêng bốn phía, đây là một khoảng sân rộng bằng một nửa sân bóng, một bên nối thẳng ra đường núi, còn một bên là vách núi cheo leo sâu không thấy đáy. Cậu nhận ra, đây là nơi Hạ Châm và Hạ Chước bất ngờ cùng xuất hiện trong “Khổng tước lam”, cũng bởi vậy Hạ Chước mới rửa sạch được hiềm nghi.

Cậu thoáng chuyển động ánh mắt, nhìn thấy Thịnh Hoài đứng cách đó không xa, anh đang nhìn chăm chú về phương xa đến ngẩn ngơ.

Bóng đêm đã nhạt dần, chân trời phía đông đã hửng vệt trắng, từ từ lan ra nhuộm màu khắp xung quanh. Nắng ban mai nhợt nhạt hắt lên người anh, tạo thành cái bóng xiên trên đất, dáng người thẳng tắp, đường nét rõ ràng.

Kỷ Tòng Kiêu lấy điện thoại ra, bật máy ảnh lên, chụp lại cảnh này rồi lưu lại, sau đó đẩy cửa xuống xe.

Thịnh Hoài nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, thấy cậu đi tới thì nhoẻn miệng nói: “Cậu tỉnh kịp lúc đấy, còn chưa bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc.”

Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhỏ giọng nói: “Nhưng em vẫn bỏ lỡ không ít thứ rồi.”

Thịnh Hoài ngửa đầu lên theo động tác của cậu, nhìn thấy những ngôi sao khắp trời đang dần nhạt màu, “Sẽ có cơ hội thôi.”

Anh nở nụ cười, quá khứ phủ bụi bị chôn sâu trong miền ký ức từ nhiều năm trước đột nhiên hiện lên trong đầu anh. Từ lần đầu tiên được ngắm bầu trời ngợp sao này, anh đã muốn đưa một người nữa tới đây, chỉ tiếc lời mời còn chưa kịp nói ra, cả hai đã mỗi người một ngả. Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, người anh đưa đến đây lại là Kỷ Tòng Kiêu.

Nhưng cũng không tệ, dù sao cậu bạn nhỏ rất tốt.

...

Bóng tối được xua tan, vệt trắng ở đường chân trời đã được phủ một lớp cam hồng, màu sắc từ từ lan ra, ánh bình minh đã trải rộng khắp trời, nhuộm mảng trời thành màu sắc rực rỡ như thêu gấm. Chỉ chốc lát sau, giữa đường chân trời nổi lên một mảng ánh sáng cam, mặt trời phá thủng tầng mây, hào quang rọi xuống, cả thế giới được đánh thức.

“Mỗi lần ngắm nhìn lại cảm thấy loài người thật nhỏ bé. Trước rất nhiều thứ, cuộc sống mấy chục năm của chúng ta hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới.” Thịnh Hoài cảm khái.

“Mọi người đều cảm thấy cuộc sống quá ngắn, nhưng dưới cái nhìn của em, mấy chục năm này lại thật sự quá dài.” Kỷ Tòng Kiêu cười thành tiếng.

Thịnh Hoài quay đầu nhìn cậu.

“Tất cả mọi người đều có rất nhiều chuyện muốn làm, muốn được ăn ngon, muốn ngắm cảnh đẹp, hoặc muốn có người yêu. Nhưng những thứ đó em đều không có hứng thú, không có mục tiêu, không có ước mơ, không nhìn tương lai, đối với em mà nói, sống chỉ là tồn tại thôi.” Kỷ Tòng Kiêu dựa lên trụ đá trên sân, cuối cùng liếc nhìn cảnh mặt trời mọc bao la, rồi lại chẳng may mảy luyến tiếc chút nào mà đưa mắt quay lại nhìn Thịnh Hoài.

Nhìn hàng lông mày đang giãn ra của anh, vì câu nói này mà hơi cau lại.

“Vậy cậu muốn cuộc sống thế nào?” Thịnh Hoài hỏi.

“Em muốn có người bên cạnh em, lúc nào cũng bên cạnh em, mãi mãi không rời xa.” Kỷ Tòng Kiêu nhìn Thịnh Hoài chằm chằm, thu lại vẻ cười đùa như thói quen, ánh mắt trần trụi.

Vẻ mặt cậu nghiêm túc và chăm chú, khiến cho Thịnh Hoài vô thức nảy sinh ảo giác, ảo giác rằng cậu đang nói câu này với mình.

Nhưng một giây sau, cặp mắt kia rời đi.

Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, tự giễu nói: “Nhưng em biết, chuyện này không thể được.”

Thịnh Hoài nhìn nụ cười bên môi cậu, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu. Bỗng dưng anh nhớ đến đêm khuya lần trước, cậu tỏ ra ngưỡng mộ quan hệ của Hạ Châm và Hạ Chước, nhưng sau khi được anh tiết lộ kết cục cuối cùng, cậu không che giấu được vẻ hụt hẫng và mờ mịt. Bỗng nhiên anh nhận ra suy nghĩ khi đó của cậu là thế này, nếu không sao lại có người ngưỡng mộ việc hai nhân cách không rời bỏ nhau?

Anh không biết vì sao Kỷ Tòng Kiêu còn trẻ đã có suy nghĩ bi quan như thế, anh cũng không biết rốt cuộc Kỷ Tòng Kiêu đã trải qua địa ngục thế nào, nhưng anh cũng không thể đi hỏi. Anh biết rõ, cho dù mình có hỏi thành lời, chắc chắn cũng sẽ không nhận được câu trả lời mình muốn.

Thịnh Hoài nhéo sống mũi, lần đầu tiên cảm thấy lòng đầy phiền muộn.

Anh đè nén sự buồn rầu trong lòng, giơ tay dùng sức khoác lên vai người bên cạnh, “Cậu nghe này, anh nhắc lại lần nữa. Cậu không chỉ có một mình, sau này cậu cũng sẽ tìm được một người bên mình, người đó sẽ đi cùng cậu nửa đời sau, cậu cũng sẽ vì họ mà có hứng thú trở lại với thế giới này.”

“Cho dù có ở dưới địa ngục thì vẫn sẽ có người bằng lòng bên cậu.”

“Thế anh thì sao?”

Cậu thanh niên lập tức hỏi đuổi theo, nhanh đến mức Thịnh Hoài không kịp phản ứng.

Kỷ Tòng Kiêu ngước đầu nhìn anh, vành môi căng ra, lặp lại từng chữ.

“Nếu như là anh, anh sẽ thế ư?”

“Anh sẽ như thế.”

Thịnh Hoài gật đầu, anh trân trọng đưa ra sự thừa nhận, cho dù đây chỉ là giả thiết hư vô.

Kỷ Tòng Kiêu không trả lời, chỉ cụp mắt xuống cười khẽ, sau đó giơ tay đẩy bàn tay Thịnh Hoài đang đặt trên vai mình.

“Chuyến chơi đêm kết thúc rồi, quay trở lại hành trình thôi.”

Cậu xoay người đi vào trong xe, giọng nói mang ý cười, động tác lơ đễnh và phóng khoáng.

Giống như khi có rất nhiều người hâm mộ đổ xô tới dõi theo, không phải Kỷ Tòng Kiêu mà Thịnh Hoài quen thuộc.

Thịnh Hoài dõi theo bóng lưng cậu, ấn đường cau chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.