Nhánh hồng thứ năm mươi bảy
“Hai bên đều có tình cảm với nhau là chuyện hiếm có nhất của nhân gian, không dốc hết sức sao có thể xứng đáng với sự tốt đẹp của nó?”
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Kỷ Tòng Kiêu cơ thể hành động trước ý thức, gần như cậu phản ứng trong nháy mắt, chạy đuổi theo ngay. Kẻ buôn người bế đứa trẻ bỏ trốn rất nhanh, giữa chừng còn né tránh đám đông và các công trình, rõ ràng hắn rất quen thuộc với vùng đất này. Kỷ Tòng Kiêu không bị mất dấu, hoàn toàn là nhờ phúc của “Thay mận đổi đào“.
Là một thiếu hiệp giang hồ, Giang Chấp Bùi ắt phải có khả năng vũ lực không hề kém, do đó cảnh chiến đấu là đương nhiên phải có. Sau khi luyện tập, Kỷ Tòng Kiêu cũng có vài động tác thực hiện rất ra dáng, nhưng khi đích thân ra trận thì lại có một hai chiêu thức đi ngược lại với thói quen hàng ngày của cậu, làm kiểu gì cũng không được. Cuối cùng chỉ đạo võ thuật hết cách, chỉ có thể huấn luyện năng lực bắt chước tức thời cho cậu. Khi cậu đóng phim, ông cũng khoa tay múa chân các chiêu thức ở bên cạnh để cậu bắt chước lại y chang.
Lúc này, Kỷ Tòng Kiêu nhìn chằm chằm kẻ buôn người, kỹ năng ẩn náu trong tiềm thức cơ thể dần được đánh thức. Cũng bởi vậy khi những người khác đuổi theo muốn giúp đỡ đứa trẻ dần dần bị tụt lại phía sau, cậu chẳng những không mất dấu, trái lại còn dựa vào đôi chân dài để rút ngắn khoảng cách.
Kẻ buôn người không chạy nổi nữa, sức lực cũng không thể bì được với cơ thể khỏe mạnh đang tuổi thanh niên của Kỷ Tòng Kiêu, sau vài lần cướp đoạt, đứa trẻ đã được Kỷ Tòng Kiêu ôm vào lòng. Hắn quyết tâm siết nắm đấm muốn ra tay, kẻ tiếp ứng đã ngay gần đó, chỉ cần hắn giành được đứa bé kia rồi bỏ chạy là có thể chạy trốn thành công. Ngay khoảnh khắc hắn ra tay, đột nhiên lại nhìn thấy phía sau Kỷ Tòng Kiêu có Thịnh Hoài và PD vác máy quay phim trên vai theo sát chạy tới, đồng tử hắn co rút lại, tên buôn người che mặt co cẳng chạy nhanh.
Thịnh Hoài nhìn theo kẻ kia đã chạy xa, đuổi theo một đoạn nữa nhưng không kịp, anh cũng không cố nữa, quay về bên cạnh Kỷ Tòng Kiêu.
Kỷ Tòng Kiêu đang vô cùng nhức đầu, từ lúc tên nhóc còn chưa được một tuổi này rơi vào tay cậu đã ngoác miệng khóc òa lên, dỗ kiểu gì cũng không nín. Cậu sắp nghi ngờ rằng liệu có phải bản thân mình quá hung dữ rồi không?
Vì thế khi Thịnh Hoài đến, anh nhìn thấy đứa bé bị Kỷ Tòng Kiêu bế chặt trong ngực, còn bạn nhỏ Kỷ thì cứng ngắc cả người, miệng lẩm bẩm gì đó không biết là dỗ dành hay đe dọa, “Cục cưng à cưng đừng khóc nữa, cưng còn khóc nữa anh quẳng cưng đi đó!”
Thịnh Hoài cười thầm, giải thích: “Em ôm nó sát quá khiến nó không thoải mái.”
Kỷ Tòng Kiêu nhìn thấy anh thì như thấy vị cứu tinh, bèn nhét đứa bé trong tay mình vào vòng tay anh, thoắt cái nhích ra xa, “Người dày dặn kinh nghiệm, anh bế đi!”
Thịnh Hoài im lặng đỡ lấy đứa trẻ, cẩn thận điều chỉnh tư thế rồi dỗ dành nó, trong chốc lát tiếng khóc nã vào tai lại trở nên nín thinh một cách kỳ lạ. Anh còn không quên khéo léo giải thích cho Kỷ Tòng Kiêu, “Ở nước ngoài anh có một hàng xóm sinh được một cặp sinh đôi. Anh thấy chúng đáng yêu nên thường xuyên chơi cùng, hiện tại chắc hai đứa cũng ba, bốn tuổi rồi, có cơ hội sẽ dẫn em đi gặp.”
Kỷ Tòng Kiêu còn chưa kịp trả lời, cách đó không xa vang lên tiếng ồn.
Là người mẹ bị mất con đang được một người hảo tâm dìu tới. Người mẹ trẻ trông có vẻ là thành phần tri thức, dù đã bế đứa trẻ trong tay nhưng nhớ lại cảnh tượng ban nãy thì vẫn rất sợ hãi. Khó khăn lắm chị mới bình tĩnh lại, sau khi tỉ mỉ kiểm tra thấy con trai không bị tổn hại gì, bấy giờ mới yên tâm.
“Cảm ơn hai cậu, thật sự cảm ơn! Nếu không nhờ hai cậu, tôi đã mất đứa con ngay tại đây rồi.” Chị ôm chặt đứa con, khom lưng với hai người, đang suy nghĩ định cảm ơn hai vị ân nhân này thế nào thì vừa ngẩng đầu lên, chị sững sờ tại chỗ, “Thịnh thần, Kỷ Trùng Trùng?!”
Tiếng kinh ngạc vừa vang lên bên tai, Thịnh Hoài thoắt cái cảm thấy không ổn, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh bốn phía, quả nhiên——
Ga tàu hỏa người đến người đi, vốn dĩ cảnh tượng đã rất vội vã, trong màn đêm lại càng chẳng ai chú ý đến ai, nhưng chỉ một câu kinh ngạc này thôi lại đủ vang dội thu hút được sự chú ý của bao nhiêu người. Sau năm giây phản ứng, đám đông xung quanh đột nhiên nhao nhao lên——
“Thịnh thần đâu cơ?!”
“Trùng Trùng của tôi thì sao? Ai vừa gọi đấy?”
“Ở đây nè! Tôi nhớ ra rồi, hai người họ đang ghi hình cho chương trình!”
“Má ơi chữ ký! Nam thần ơi xin anh hãy ký cho em, xin anh hãy trao em cái hôn gió!”
Hoài Thủy và Trùng tộc nghe tiếng mà đến, người qua đường thấy có ngôi sao ở đây thì cũng tới tham gia góp vui. Đoàn người từ bốn phương tám hướng bao vây, Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài lùi một bước, hai người liếc nhìn nhau, kéo đối phương nhấc chân bỏ chạy thật nhanh!
Diễn biến kịch tính lại thay đổi, những thanh niên ban nãy hăng hái làm việc nghĩa đuổi theo tội phạm, bây giờ lại biến thành người bị truy đuổi...
Hai người nhanh chóng chạy về phía ga tàu, câu lạc bộ fan của cả hai vẫn bám riết phía sau, suốt quá trình bỏ chạy, không ít người qua đường vốn rất hoang mang, nhưng khi nghe thấy từng tiếng kêu to phía sau thì hiểu ra ngay có chuyện gì. Thế là bọn họ chẳng nhiều lời gia nhập đại quân truy đuổi, quy mô không ngừng mở rộng!
Nhanh chóng lao qua trạm soát vé rồi lên tàu, cửa tàu vừa đóng, đến khi tàu hỏa từ từ lăn bánh, cả hai mới dựa lên vách tàu thả lỏng người, há miệng thở hồng hộc.
Kỷ Tòng Kiêu quay đầu nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài tàu hỏa, chợt ngây ngẩn cả người.
“Không phải chứ... Chúng ta qua trạm rồi thì chạy làm gì nữa?! Bọn họ cũng đâu có vào được!”
Thịnh Hoài ngẩn ra.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời quay đầu bật cười thành tiếng.
Sự xa cách và giới hạn sau khi gặp lại nhau như đã tan biến nhờ nụ cười này. Hai người đã quay trở lại kiểu bên nhau với thân phận bạn bè ban đầu, dường như chưa từng có gì xảy ra cả.
...
“Chương trình hào phóng thật, em còn tưởng cùng lắm chỉ là giường nằm bình thường.” Kỷ Tòng Kiêu đi lướt qua lần lượt từng dãy phòng giường mềm có cửa riêng, quay đầu cảm thán với Thịnh Hoài.
“Giường mềm giường cứng đều như nhau, em lạ giường mà.” Thịnh Hoài cong môi mỉa mai.
“Lạ giường rõ ràng là anh mà.” Kỷ Tòng Kiêu có chết cũng không thừa nhận mình từng nói dối, chỉ lôi Thịnh Hoài ra để lấp liếm, “15 và 16... Anh Thịnh, chỗ này.”
Cậu quét mắt qua dãy số được đánh dấu bên ngoài, gọi Thịnh Hoài, sau đó kéo cánh cửa phòng đang hé ra, động tác hơi mạnh khiến hai người bên trong giật mình ngẩng đầu lên.
Kỷ Tòng Kiêu vừa quay đầu lại thì chạm phải hai đôi mắt kinh ngạc, cậu hoàn toàn không biết bên trong có người nên cũng ngơ ngác.
“Kỷ——” Cô gái bên trong hốt hoảng hô lên.
“Suỵt.” Kỷ Tòng Kiêu đưa ngón tay lên môi, nở nụ cười chào hỏi hai người họ, “Chào buổi tối.”
Cô gái lập tức che miệng lại, kích động gật đầu, “Vừa nãy em còn thấy trên Weibo nói hai anh ở nhà ga, không ngờ lại gặp được! Ôi chồng em!”
“Hả?” Chàng trai bên cạnh đáp lại trong vô thức, sau đó nhận ra không phải gọi mình, thế là thoắt cái mặt cậu ta đen sì lại.
Kỷ Tòng Kiêu quay đầu cười khẽ.
Thịnh Hoài đi vào toa tàu, giọng cô gái nhỏ nên anh nghe không rõ, chưa hiểu vừa xảy ra chuyện gì.
“Hoài Thủy nhà anh đấy.” Kỷ Tòng Kiêu nhắc nhở.
“Chào buổi tối.” Thịnh Hoài quay đầu nhìn cô gái, mỉm cười chào hỏi. Sau đó anh đặt hành lý vào chỗ, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tòng Kiêu.
Trong một toa giường mềm có bốn giường ngủ, lại thêm cô gái vốn là fan của Thịnh Hoài, bốn người bắt chuyện hết sức tự nhiên. Trong khi trò chuyện thì biết được, hai người này là một cặp đôi vừa chia tay, hiện tại là chuyến du lịch chia tay.
Kỷ Tòng Kiêu nghe thấy câu trả lời này thì khựng lại, ngay cả bài trên tay cũng chưa đánh, cậu cau mày quay sang hỏi Thịnh Hoài, “Bây giờ mấy cặp yêu nhau đều dây dưa lằng nhằng vậy sao?”
Thịnh Hoài bất đắc dĩ cười khẽ, người khác có dây dưa lằng nhằng không thì anh không biết, nhưng người trước mặt - cậu bạn nhỏ mà anh đặt nơi đầu quả tim thì rõ ràng là hình mẫu cho sự dứt khoát và quả quyết.
Mặc dù từ trước đến giờ Kỷ Tòng Kiêu tùy hứng nhưng phong cách làm việc của cậu luôn rất có chừng mực, nếu như đã mở miệng thì hẳn là cậu quan tâm. Thịnh Hoài cũng không cản cậu, chỉ tỉnh táo nhắc nhở, “Uyển chuyển một chút.”
Kỷ Tòng Kiêu rất ngoan ngoãn hòa hoãn lại khẩu khí, “Ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, ai trong hai người nhắc đến trước?”
Cô gái yên lặng giơ tay, “Em...”
“Tôi cũng đồng ý.” Chàng trai nghiêng người chắn trước cô gái, sắc mặt không mấy thiện cảm nhìn Kỷ Tòng Kiêu, chỉ lo một giây sau cậu sẽ nói gì đó bắt nạt người ta. Khoảng cách rút ngắn lại nhờ một phen bắt chuyện và trò chơi ban nãy đột nhiên biến mất.
Kỷ Tòng Kiêu quan sát dáng vẻ hai người, lông mày vốn đã cau chặt nay lại càng chặt hơn, “Có phải hai người rảnh rỗi lắm không?”
Cặp đôi mờ mịt chớp mắt, thật thà trả lời: “Năm tư bọn em mới sắp tốt nghiệp, làm việc rồi học cao học, đúng là chưa có việc gì thật.”
Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, “Hèn gì cứ giày vò nhau mù quáng như thế.”
Cặp đôi:???
Thịnh Hoài vốn chỉ định ở bên cạnh quan sát, nhưng không ngờ bạn nhỏ chẳng buồn nói khéo một câu nào cả, thế là anh bật cười. Anh giơ tay đè lên bả vai cậu, đổi chỗ cho cậu rồi ngồi xuống đối diện cặp đôi kia, giải thích: “Ngại quá, Tòng Kiêu nói chuyện khá thẳng thắn. Ý của cậu ấy là, rõ ràng hai người còn tình cảm với nhau, còn luyến tiếc nhau, vì sao lại chia tay?”
Điểm này không khó nhìn ra được. Quả thật hai người cố tình tạo khoảng cách, bầu không khí giữa cả hai cũng lúng túng, nhưng cho dù là ban đầu chàng trai ghen một cách vô thức hay là sự săn sóc hết mức trong trò chơi thì đều thể hiện rõ tình cảm của hai người họ còn rất tốt.
Cặp đôi không trả lời, rõ ràng là tình cờ gặp nhau, cho dù là thần tượng của mình thì có những lời không phải có thể nói ra một cách đơn giản như vậy.
Thịnh Hoài cũng không giục, chỉ cười hỏi: “Có phải hai người rất chờ mong được hàn gắn lại trong chuyến du lịch này không?”
Cả chàng trai và cô gái cùng ngẩng đầu lên, nhìn sang phía Thịnh Hoài, sau đó lại quay sang nhìn đối phương, rồi lại đảo mắt nhìn sang nơi khác. Rõ ràng trước đó hai người họ đều không biết suy nghĩ của nhau. Cảm xúc trong hai đôi mắt nhanh chóng thay đổi, từ vẻ hốt hoảng và lúng túng khi bị vạch trần tâm tư, dần dần biến thành sự ngượng ngùng lẫn vẻ chờ mong muốn giấu nhưng không giấu nổi.
Kỷ Tòng Kiêu thu hết biểu cảm của cả hai vào mắt, khẽ tặc lưỡi rồi dội cho họ một gáo nước lạnh, “Hai người biết sao không? Rất nhiều cặp đôi đều chia tay khi đi du lịch đó~ Họ còn hận ước gì cả đời đừng qua lại với nhau, cũng đừng quen biết gì nhau... Ố...”
Thịnh Hoài cầm một quả đào, trở tay nhét vào miệng cậu, “Em đừng nói nữa.”
Cặp đôi: “...”
Kỷ Tòng Kiêu nhún vai không quan tâm, cầm quả đào gặm mấy miếng. Đây là do Cố Ương Ương chuẩn bị sẵn cho bọn họ, đều là những trái đào xuân vỏ mỏng thịt dày được lựa chọn cẩn thận. Cô còn rất tri kỷ rửa sạch rồi xếp gọn cho hai người họ, để cả hai giải cơn thèm ăn trên tàu.
Cậu ngồi một bên, dựa lên thành tàu gặm đào, nghe cặp đôi kể lại câu chuyện trong sự bối rối.
Hai người bắt đầu yêu nhau từ năm nhất đại học, đó là một lần anh hùng cứu mỹ nhân trong kỳ quân sự. Sức khỏe cô gái yếu, trong khi hành quân thì ngất xỉu, đúng lúc ngã vào lòng chàng trai phía sau cô. Chàng trai nhận nhiệm vụ khẩn cấp, cõng người tới phòng y tế. Vì thế cả hai thường xuyên qua lại rồi trở nên thân thiết. Học kỳ đầu tiên còn chưa kết thúc, hai người đã thành đôi. Tình cảm cả hai rất tốt, cô gái không cố tình gây sự, chàng trai thì thuộc tuýp người thấu hiểu săn sóc, bình thường hai người họ rất ít khi cãi nhau, có thể nói là một cặp đôi yêu nhau khi còn ngồi ghế nhà trường điển hình.
Nhưng trải qua bốn năm, ra khỏi tháp ngà, cả hai bắt đầu quan tâm tới hiện thực hơn.
Gia đình chàng trai có thêm một đứa bé, sức khỏe bố mẹ lại không tốt, hi vọng cậu về quê nhà ở thành phố hạng hai làm việc, cũng tiện có người chăm sóc cho họ hơn. Còn cô gái học âm nhạc, sân khấu của cô phải ở thành phố lớn, ở thủ đô, thậm chí là cả ở nước ngoài, chỉ là sẽ không có ở thành phố nhỏ quê hương của chàng trai.
Vì thế tình yêu và tình thân, tình yêu và giấc mơ của hai người họ xung đột, thứ phải hi sinh chỉ có thể là tình yêu.
Cặp đôi xưa nay chưa từng cãi nhau to trận nào, giờ một người trách đối phương không thông cảm cho mình, một người lại trách đối phương không đặt mình trong lòng, thế là lời chia tay cứ thế nói ra khỏi miệng.
Thế nhưng yêu nhau đã gần bốn năm, tình cảm sâu nặng không phải cứ nói chia tay là xóa bỏ được ngay. Vì thế mới có chuyến du lịch này, cả hai đều mong mỏi đối phương hồi tâm chuyển ý.
“Thế sau khi hàn gắn lại thì sao? Hai người vẫn phải đối mặt với sự lựa chọn một lần nữa.” Kỷ Tòng Kiêu đã gặm xong quả đào, đang dùng khăn ướt lau tay, ý cười trên mặt không còn nữa. Cùng một chút mỉa mai, cậu bình thản và tàn nhẫn chọc thủng vấn đề gốc rễ nhất.
Biểu cảm của cặp đôi đã thể hiện rất rõ, bọn họ còn chưa nghĩ nhiều đến thế.
“Đúng là sự kích động điển hình của tuổi trẻ.” Cậu nhún vai, không nói gì thêm. Kiểu chỉ tập trung cho hiện tại, không xem xét tình hình tương lai là thứ cậu ngưỡng mộ, cũng là thứ cậu vĩnh viễn chưa bao giờ được trải qua.
“Vậy thì bọn tôi có thể làm gì đây?” Chàng trai bị câu chế giễu của cậu kích thích, hung dữ cắn răng trừng mắt nhìn cậu, còn không quên trấn an cô gái vừa cúi thấp đầu, “Tôi không từ bỏ cha mẹ được, cũng không thể ích kỷ khiến cô ấy từ bỏ giấc mơ vì tôi...”
“Hai người phải làm gì thì nên tự hỏi chính bản thân mình, chứ không phải hỏi người ngoài cuộc là tôi.” Kỷ Tòng Kiêu hất cằm lên, kiêu ngạo nhìn đối phương, “Mọi trở ngại bên ngoài đều không thành vấn đề, chỉ cần có tình cảm thì có thể giải quyết được. Đừng có được ở trong phúc mà không biết mình có phúc.”
“Anh nói đơn giản thế!” Chàng trai cả giận nói.
Kỷ Tòng Kiêu lười phản ứng lại với cậu ta.
“Cậu ấy nói đúng đấy.” Thịnh Hoài nói.
“Cậu và bố mẹ đã từng trao đổi với nhau chưa? Lên thành phố lớn tiện chữa bệnh, điều kiện sinh hoạt cũng tốt hơn, chỉ là bọn họ có bằng lòng lên đây sống không?” Anh hỏi chàng trai.
“Không thể đâu, bố mẹ đều không muốn xa quê.” Cậu ta phản bác.
“Cậu từng hỏi họ chưa?” Thịnh Hoài trầm giọng.
Chàng trai không trả lời.
Thịnh Hoài chuyển sang cô gái, “Muốn đào tạo chuyên sâu không nhất thiết cứ phải xuất ngoại. Viên đúng là thánh địa của âm nhạc, nhưng bậc thầy âm nhạc cổ điển mới là kho báu. Cô có biết bậc thầy vĩ cầm Alechas đã dẫn theo học trò cưng của mình là nhạc trưởng của dàn nhạc giao hưởng Berlin sang Trung Quốc để giao lưu lâu dài không?”
Cô gái gật đầu.
“Ông ấy định nhận một học trò cuối cùng ở trong nước, cô có biết không?”
Cô gái hiểu ý anh, che miệng lại, “Chỉ nghĩ thôi em cũng không dám!”
Thịnh Hoài mỉm cười.
“Hai bên đều có tình cảm với nhau là chuyện hiếm có nhất của nhân gian, không dốc hết sức sao có thể xứng đáng với sự tốt đẹp của nó?”
Cặp đôi rơi vào trầm tư.
Thịnh Hoài đảo mắt, nhìn sang cậu bạn nhỏ phía cuối giường, nét mặt rất đỗi dịu dàng. Anh nhìn đối phương cầm điện thoại, ngón tay mãi không cử động thì không khỏi cong khóe môi. Thịnh Hoài lại quay sang phía trước, giơ tay xoa tóc cậu.
“Hàn Lược gửi cho anh một trò chơi, thú vị lắm, em chơi không?”
Kỷ Tòng Kiêu hoàn hồn từ câu nói vừa xong của anh, ngước mắt nhìn anh rồi nở một nụ cười, “Vâng.”