Nhánh hồng thứ năm mươi tám
Chỉ cần có người ấy ở đây, chân trời góc bể đều là chốn quay về.
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Thịnh Hoài ngủ không sâu, khi cặp đôi yêu nhau thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống tàu, anh đã mở mắt.
Quang cảnh năm giờ sáng, trời còn chưa sáng, những thôn xóm im lìm rải rác dưới nền trời mông muội, núi vây sông ôm, khói bếp lượn lờ, vừa yên tĩnh lại vừa thanh bình.
“Đẹp quá.” Từ phía đối diện vang lên âm thanh, Kỷ Tòng Kiêu cũng chống người dậy, mắt lim dim nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó giơ tay chỉ về phía phương xa mà đoàn tàu đang tới gần, “Đó là gì?”
Thịnh Hoài nhìn theo tay cậu chỉ, chỉ thấy cuối đường ray, nơi bắt đầu rẽ cua, có những mảng đỏ rực lan rộng ra giữa các rặng núi xanh biếc, trông cứ như những ráng đỏ ấy được tạo nên do rặng núi thẹn thùng.
“Đó là hoa đỗ quyên.” Cặp đôi đến gần nhìn, “Đúng lúc đang mùa hoa nở, Thiện Ninh có nhiều hoa đỗ quyên mọc dại quanh đây lắm, lát nữa đi vòng qua là có thể nhìn thấy.”
Thiện Ninh là nơi cặp đôi này muốn xuống tàu.
Kỷ Tòng Kiêu vịn lên cửa sổ, ngắm nhìn biển hoa dần dần hiện ra khắp nơi, khẽ giọng nói: “Đẹp quá.”
Thịnh Hoài chỉ cách cậu một mặt bàn chật hẹp, đương nhiên nghe được câu nói cậu lặp lại hai lần này.
“Xuống tàu không?” Anh hỏi.
Kỷ Tòng Kiêu nhắc anh, “Đích đến của chúng ta là Thanh Khê.”
“Anh biết, nhưng chuyện đó cũng đâu cản trở chúng ta xuống tàu trước?” Thịnh Hoài phân tích cho cậu, “Đến Thanh Khê chỉ cần một ngày một đêm, chương trình dành cho chúng ta hẳn năm ngày, chúng ta chỉ cần đến trong thời gian quy định là được.”
“Nhưng một khi xuống tàu rồi là vé tàu sau đó phải do chúng ta tự chi trả.”
Vốn dĩ chương trình đã chịu hết lộ phí rồi, ba ngàn tệ chỉ đủ cho bọn họ ăn ở và tiêu dùng, nếu như thêm cả vé tàu nữa thì ắt sẽ rơi vào cảnh nghèo rớt mồng tơi.
“Em đừng lo chuyện này. Trong quy tắc có nói, tự chúng ta kiếm được thì tiền đó vẫn tính mà.”
Kỷ Tòng Kiêu nhíu mày, “Nhưng em không biết làm gì cả, em mới chỉ làm qua những công việc bình thường nhất như bồi bàn, tạp vụ hay rửa bát đĩa thôi, đều là những công việc tốn thời gian và công sức, lại còn ít tiền.”
Thịnh Hoài ngẩn ngơ vì câu nói này của cậu, bạn nhỏ nhà anh tuy tuổi thơ trải qua không được tốt đẹp, nhưng có thể thấy cậu được sinh ra trong một gia đình khá giả, cho dù có muốn tôi luyện thì cũng không thể vừa đi học vừa làm việc vất vả như vậy được, chưa kể cậu còn đặc biệt nhấn mạnh câu ít tiền... Anh vốn tưởng rằng cậu chỉ chịu giày vò về tinh thần thôi, không thể ngờ được cũng có lúc cuộc sống của cậu quẫn bách đến mức độ như thế.
Lòng trào dâng sự chua xót, vì quá khứ anh chưa từng tham gia cũng chưa được biết đến của Kỷ Tòng Kiêu.
Sự đau lòng và khó chịu chồng chất trong nội tâm, nhưng anh chẳng hề thể hiện ra chút nào, chỉ có nét mặt ngày càng dịu dàng, anh mỉm cười trấn an Kỷ Tòng Kiêu, “Em không phải làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh đếm tiền là được.”
Kỷ Tòng Kiêu có vẻ muốn thắc mắc, Thịnh Hoài không cho cậu cơ hội mở miệng, hỏi dứt khoát, “Đi không?”
Kỷ Tòng Kiêu vứt bỏ hết tạp niệm, gật đầu lia lịa, “Đi!”
Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi qua lối nhỏ chật hẹp——
Không biết con đường phía trước thế nào, tương lai cũng chưa rõ, phải thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Giống như buổi đêm hôm ấy, không hỏi đi về hướng nào, cũng không hỏi ngày nào thì về, mặc cho con xe việt dã chở bản thân ta đi khắp phương xa.
Chỉ cần có người ấy ở đây, chân trời góc bể đều là chốn quay về.
Không hề chùn bước, lao về phía trước còn chưa rõ điểm kết thúc, cực kỳ giống bỏ trốn.
Kỷ Tòng Kiêu đi theo sau Thịnh Hoài, bước nhanh qua góc đường. Phía trước cậu, vạt áo của Thịnh Hoài bay tán loạn, phóng khoáng và tùy ý. Phía sau cậu, núi cao kéo dài, sắc màu rực rỡ, nắng ban mai xuyên qua tầng mây rọi xuống, từng tia từng tia phá vỡ sắc trời.
...
Thiện Ninh là một thị trấn nhỏ không mấy phát triển. Ngày nay kiểu thị trấn cổ này có ở khắp mọi nơi, cảnh đèn màu rực rỡ về đêm nhiều vô kể, hiếm thấy nơi nào còn bảo tồn được phong cách cổ xưa như ở đây.
Xuống tàu hỏa, lại lên một tuyến xe cũ nát đến cả điều hòa cũng không có, tốn hơn nửa tiếng nữa mới đến được cửa thị trấn Thiện Ninh.
Khi đến nơi vẫn chưa đến sáu giờ, cả thị trấn nhỏ vẫn vô cùng yên tĩnh. Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu giẫm lên tảng đá xanh được nước mưa gột rửa sạch sẽ, đi qua con đường trống trải, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có ông cụ dậy sớm ngồi ở cửa hí hoáy với cây sáo trúc. Ngay sau đó âm thanh du dương trầm bổng vang lên, bầu bạn với họ cả chặng đường.
Thị trấn không lớn, ba con đường bảy con hẻm là đi hết rồi. Hai người đi qua một con phố dài, lại lách qua một con hẻm nhỏ, cuối cùng tìm đến một nhà nghỉ giá cả phải chăng mà cặp đôi kia chia sẻ cho bọn họ.
Nhà nghỉ ở nơi sâu nhất trong con hẻm, là một tứ hợp viện, thềm gạch bên dưới màu xanh, ngói chồng bên trên màu đen. Trên mái hiên bằng ngói có vài cành hồng hoa nào đó không biết tên vươn ra. Trong sân có ba tòa nhà gỗ hai tầng lâu năm, nhìn qua là có thể thấy màu sắc loang lổ do năm tháng đọng lại.
Giữa khoảng sân trống trải đặt khá nhiều bồn hoa, hoa cỏ được bày trí rất tinh tế, trông thanh nhã và khác biệt.
Dưới tòa nhà bên trái có đặt một cái ghế dựa, có người đang ngồi ở đó lật sách. Nghe thấy âm thanh bọn họ vào cửa, quyển sách dịch sang, lộ ra gương mặt lạnh nhạt của một người phụ nữ trẻ tuổi. Cô khẽ mỉm cười, vẻ hờ hững đã thu bớt, trông hết sức dịu dàng.
“Hai anh muốn ở lại à?” Bà chủ nhà nghỉ mặc váy dài địa phương màu xanh trắng, tóc dài vén sang một bên cổ. Cô đứng lên, điềm đạm hỏi bọn họ: “Có muốn đi xem thử phòng không?”
Kỷ Tòng Kiêu quan sát đối phương, phát hiện cô gái này thật sự không hề có thái độ gì với cả hai thì hết sức ngạc nhiên.
“Tối nay ở Thiện Ninh có liên hoan lửa trại, hiếm khi đông khách. Cho nên hôm nay chỉ còn dư lại một phòng giường lớn và mấy gian phòng đơn, sáng mai chắc họ sẽ đi bớt. Nếu hai anh ở lại lâu thì sáng mai có thể chọn phòng khác. Nếu không hài lòng thì gần đây còn có nhà nghỉ khác, tôi có thể chỉ đường cho hai anh.”
Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu nhìn nhau, cuối cùng Thịnh Hoài đưa ra quyết định, “Chúng tôi lấy một phòng giường lớn là được rồi.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn Kỷ Tòng Kiêu, “Kinh phí của chúng ta giờ có hạn, em ở tạm một chút nhé?”
Đương nhiên Kỷ Tòng Kiêu không có ý kiến gì, vì thế cả hai cứ như vậy mà ở lại.
Phong cách của phòng nghỉ cũng nhất quán với vẻ phong nhã đầy ý thơ của nhà nghỉ, giường lớn làm bằng gỗ, đèn giấy Đông Ba, mành thanh hoa rủ xuống mặt đất, còn có nhánh hồng hoa và tán cây xanh mơn mởn chỉ cần đẩy cửa sổ vươn tay ra là chạm vào được.
Trời vừa sáng hai người đã dậy, đêm hôm qua lại ngủ trên tàu hỏa không được ngon nên quyết định đi tắm trước rồi ngủ thêm.
Kỷ Tòng Kiêu mang mái đầu ướt sũng đi ra, đổi cho Thịnh Hoài vào tắm. Cậu ngồi dựa vào đầu giường, bên tai vang lên động tĩnh nhỏ bên trong phòng tắm. Nhà nghỉ này không giống khách sạn, không có kiểu kính nửa trong suốt hay kính mờ, tạo cảm giác như ẩn như hiện mập mờ cho người bên ngoài. Nhưng không nhìn thấy thì còn có thể nghe thấy. Đặc biệt là tiếng nước tí ta tí tách, khiến cậu không tự chủ được nhớ đến cảnh xuân cung sống động qua điện thoại trước đây, còn có mộng cảnh không thể nói thành lời vào mấy tháng trước.
Khi đó cậu còn chưa có tâm tư gì với Thịnh Hoài cả mà còn dễ bị chòng ghẹo trái tim như thế. Còn lúc này, người ấy chỉ cách cậu có một bức tường thôi, tiếng nước tí tách như thể rơi lên trái tim cậu, làm xao động gợn sóng. Cơ thể mất khống chế chộn rộn cả lên, cậu nhanh chóng cầm điện thoại, nhét tai nghe vào tai, bật nhạc lên, cản âm thanh kia ở bên ngoài, thử phân tán sự chú ý khỏi chỗ đó.
Cũng có chút hiệu quả thật đấy.
Tiếng hát đã cản trở dòng suy nghĩ, cậu quyết định mở Weibo lên xem, nhìn thoáng qua tình hình trên mạng.
Vừa thấy đã bị dọa giật cả mình.
Vô số @ và bình luận, cùng với lượng fan tăng lên ầm ầm khiến Kỷ Tòng Kiêu thành công quên sạch mấy suy nghĩ đen tối kia đi. Cậu ấn vào, khắp cả màn hình chỉ toàn khen ngợi cậu và Thịnh Hoài. Kỷ Tòng Kiêu hoang mang, suýt nữa hoài nghi công ty thuê seeding cho mình. Nhưng sau khi xem kỹ toàn bộ, cậu mới nhận ra đây hoàn toàn là sự phát triển thuận theo tự nhiên, không hề có một chút dẫn dắt dư luận nào cả. Nếu cần phải nói... thì cũng chỉ có thể dùng một câu trùng hợp một cách kỳ lạ.
Tối hôm qua sau khi cậu và Thịnh Hoài lên tàu, video quay hai người bị vây đuổi chặn đường lập tức được tung lên mạng. Người mẹ tri thức kia chia sẻ ngay, sau đó chị tự thuật lại đầu đuôi câu chuyện, còn không quên thể hiện sự biết ơn chân thành với hai người. Nếu như chỉ là tình huống phát triển bình thường thì dù không có ai khác cố ý nhúng tay, tin tức này cũng chỉ tới đây là hết. Ai tin tưởng thì khen ngợi một câu, ai không tin thì bảo là lăng xê, đều là sự phát triển không thể nào bình thường hơn được nữa.
Nhưng ngay sau khi bọn họ lên tàu, PD đi theo hai người nhớ lại khi quay có quay được nét căng gương mặt kẻ buôn người. Tuân theo tinh thần phục vụ vì nhân dân, là một công dân theo chủ nghĩa xã hội, bọn họ bèn gửi đoạn video này tới cảnh sát tỉnh Y. Cảnh sát điều tra ngọn nguồn theo manh mối, một lưới tóm gọn lũ buôn người còn chưa kịp bỏ trốn. Sau khi chuyện kết thúc, cảnh sát còn đặc biệt dùng tài khoản chính thức V xanh nhắc đến chương trình lẫn hai người Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu, khen ngợi và cảm ơn tinh thần hăng hái làm việc nghĩa, hỗ trợ phá án của bọn họ.
Thời buổi này, danh sách nghệ sĩ có V xanh không thiếu, nhưng đều không phải chuyện gì tốt lành. Nhẹ thì lái xe khi say rượu, nghiêm trọng thì hít heroin... Kỷ Tòng Kiêu đã từng vì vi phạm luật giao thông nên bị cảnh cáo rất nhiều lần. Một nghệ sĩ như vậy giờ được nêu danh biểu dương thật sự là xưa nay chưa từng thấy, tất cả các fan sôi trào nhiệt huyết, hất tung đám antifan xuống mặt đất, giẫm tới nỗi chúng không còn sức mà đánh trả. Chẳng những vậy, họ còn tuyên dương idol nhà mình khắp nơi, thu được thêm làn sóng fan mới.
Ngoài ra, phấn khích nhất phải kể đến một nhóm người khác.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn một loạt biệt danh theo phong cách “Hôm nay Cầm Tinh đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn chưa?”, “Hoài Thủy ở bên cạnh Trùng nhỏ”, “Suốt đời đu Cầm Tinh”, nhất thời không biết nên nói gì...
Ngón tay vô thức cử động trước, ấn vào đại bản doanh Cầm Tinh. Phía trên vẫn là tin tức ở ga tàu hỏa tối hôm qua, thế nhưng điểm chú ý của bọn họ không phải là nghệ sĩ tam quan chính trực hăng hái làm việc nghĩa như những người khác. Trọng điểm của bọn họ là hình ảnh cả hai bỏ chạy, trên đó còn được khoanh tròn màu đỏ... Cả hai đang nắm lấy tay nhau.
Kỷ Tòng Kiêu loạn nhịp, nếu như không phải bức ảnh này bị cố ý khoanh đỏ phần quan trọng nhất, cậu còn không nhận ra, tối hôm qua hai người họ nắm tay nhau rồi sao?
Cậu nhìn tay mình, cẩn thận nhớ lại tình hình khi đó, nhưng không nhớ ra gì cả. Có lẽ khi đó cuống cuồng quá nên không để ý đến chi tiết nhỏ ấy. Còn Thịnh Hoài nắm tay cậu có lẽ cũng chỉ là vô thức, là động tác theo bản năng thôi. Chắc Thịnh Hoài... cũng không chú ý đến đâu.
...
Khi Thịnh Hoài ra ngoài, gian phòng yên tĩnh không một tiếng động. Anh vừa quay đầu lại thì nhận ra bạn nhỏ đã dựa lên đầu giường không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ, điện thoại lăn sang bên cạnh, trong tai nghe còn có tiếng nhạc.
Anh thả nhẹ bước chân, cử động cũng hết sức nhẹ nhàng, muốn đánh thức Kỷ Tòng Kiêu nằm xuống. Thế nhưng còn chưa kịp gọi tên, ngón tay mới chạm lên bả vai, cả người cậu đã bất giác nghiêng sang bên cạnh. Thịnh Hoài vô thức vươn tay ra, dịu dàng ôm cậu vào lòng.
Một chiếc ôm đong đầy, anh ngơ ngác một lát, khóe môi cong lên, yên lặng ngồi trên giường, mặc cho đối phương ngủ say trong ngực mình.
Hô hấp đều đều phả lên cổ, mái tóc mềm mại dán dưới cằm, anh cúi thấp đầu, hôn nhẹ lên tóc cậu, nét mặt hết sức dịu dàng.