Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 59: Chương 59




Nhánh hồng thứ năm mươi chín

Anh có nghe thấy không? Lòng em nhu hòa khắc khoải, tình nồng đắm đuối muốn thật dài lâu.

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Khi Kỷ Tòng Kiêu thức dậy, Thịnh Hoài không có ở trong phòng. Căn phòng tối om, mành thanh hoa vừa dày vừa nặng bị kéo lại quá nửa, che mất gần hết ánh sáng, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ ấm áp của đèn giấy Đông Ba ở đầu giường.

Vừa mới tỉnh dậy khiến Kỷ Tòng Kiêu nhất thời chưa biết mình đang ở đâu, một lát sau cậu mới lấy lại ý thức. Gió lùa vào khiến mành cửa hé ra, để lộ sắc trời trắng xám và nhánh hồng hoa lẫn những tán cây xanh um tùm vươn ra bên ngoài cửa sổ, mùi hương ẩm ướt phả vào giữa phòng.

Cậu chống người ngồi dậy, nhặt tờ giấy Thịnh Hoài để lại bên gối, anh nhắn rằng mình đang ở dưới tầng.

Anh đang quan tâm tới trạng thái không muốn đợi chờ một mình của cậu, nếu không cũng chỉ ở ngay dưới tầng, lại có điện thoại bên người thì đâu cần phải dặn dò lại như vậy? Kỷ Tòng Kiêu nhoẻn miệng, lấy ví tiền ra, gấp tỉ mỉ tờ ghi chú này lại rồi nhét vào trong ví.

Đẩy cửa phòng ra ngoài mới nhận ra trời đang mưa. Bàn đá vuông vắn giữa sân đã ướt hết cả, sắc đen của mái ngói cũng biến thành sắc nâu trầm. Cậu đi lách qua chiếc đèn lồng tinh xảo treo ở cửa, đứng cạnh lan can rủ mắt nhìn xuống bên dưới, thấy Thịnh Hoài đang ngồi dưới mái hiên ở phía đối diện, anh đang trò chuyện với bà chủ. Nhìn thấy cậu, anh mỉm cười giơ tay lên chào.

“Xuống đây uống trà.”

Kỷ Tòng Kiêu đi xuống tầng, ngồi xuống bên cạnh họ. Thịnh Hoài rót cho cậu một chén trà, “Em ngủ ngon không?”

Kỷ Tòng Kiêu gật đầu, bưng chén trà uống một hớp, sau đó sửng sốt, “Đắng thế?”

Thịnh Hoài cười khẽ, nâng cằm đợi cậu uống xong thì rót thêm cho cậu nước lọc, “Nếm thử đi.”

Kỷ Tòng Kiêu nửa tin nửa ngờ nhấp một ngụm, đầu lưỡi nếm được vị ngọt nhẹ.

Thịnh Hoài chỉ cười, không giải thích gì thêm. Anh uống trà của mình rồi rót thêm nước. Kỷ Tòng Kiêu cũng không để ý, vừa uống trà cho tỉnh táo, vừa ngồi lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Hai người đàm luận về lịch sử Thiện Ninh và truyền thống âm nhạc của thị trấn nhỏ này. Phần trước Kỷ Tòng Kiêu còn có thể nghe hiểu những câu chuyện xưa, nhưng phần sau thì cậu bất lực, nghe không hiểu gì hết. Cũng may chủ đề kết thúc nhanh, đợi cậu uống thêm ba chén trà nữa, Thịnh Hoài mới tạm biệt bà chủ.

“Chúng ta đi đâu đây?” Kỷ Tòng Kiêu đi theo anh ra khỏi cửa sân nhà nghỉ.

“Đi ăn cơm trước, em ngủ qua bữa trưa rồi.” Thịnh Hoài nhìn đồng hồ cười nói, không hề nhắc tới chuyện mình thấy người ta ngủ ngon nên không nỡ đánh thức, “Rồi tản bộ đâu đó, hiếm khi có cơ hội tới đây, coi như đi du lịch đi.”

Chuyến tản bộ này kéo dài tới năm, sáu giờ chiều.

Khi mặt trời sắp lặn, thị trấn nhỏ vốn yên tĩnh thanh bình dần trở nên náo nhiệt. Khắp các đường phố ngõ hẻm, trước cửa nhà nhà đều lên đuốc, những ngọn lửa bập bùng biến những vách tường gạch xanh xếp chồng thành mảng tường đỏ rực nổi bần bật. Ánh lửa kéo dài từ ngõ hẻm ra phố lớn, cuối cùng tập trung tại trung tâm quảng trường của thị trấn. Nơi đó đang chất đầy củi, lửa trại hừng hực, nam nữ già trẻ quây thành một vòng xung quanh, có người mặc trang phục địa phương, cũng không thiếu du khách từ nơi khác tới. Nhiều người còn mang theo đủ loại nhạc cụ bên mình.

Kỷ Tòng Kiêu nhìn thấy bà chủ nhà nghỉ dịu dàng thướt tha trong đám đông, cũng nhìn thấy cả cặp đôi trên tàu hỏa. Hai người họ đang thân mật tay trong tay, xem ra đã quay lại với nhau rồi.

Cậu tủm tỉm khóe môi, tự dưng thấy vui hẳn lên. Đường tình của bản thân cậu vốn gập ghềnh, có thể được chứng kiến những người có tình về với nhau, trong lòng cậu cũng thấy rất vui. Cậu chỉ về hai người kia cho Thịnh Hoài thấy, hai hàng lông mày đều ánh lên ý cười.

“Em không cần ngưỡng mộ những người khác.” Thịnh Hoài nhìn cậu, khẽ giọng đáp.

Cách đó không xa vang lên âm thanh leng keng, Kỷ Tòng Kiêu không nghe rõ anh nói gì, nghi hoặc nhìn sang. Thịnh Hoài không nhắc lại, chỉ kéo cậu đi về phía phát ra tiếng leng keng.

“Đây là cuộc thi mà hôm qua hai người họ nhắc đến sao?” Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, hôm qua khi tán dóc với nhau, cặp đôi kia đã hào hứng giới thiệu về Thiện Ninh. Mức độ khai thác của thị trấn nhỏ này không cao, vị trí địa lý lại hẻo lánh, nhưng bình thường vẫn có lượng người nhất định đổ về đây, là vì âm nhạc của nơi này.

Thiện Ninh tôn sùng tiếng nhạc, phong tục chủ yếu là dân ca. Rất nhiều năm về trước, nơi đây là địa điểm không thể bỏ qua với những người yêu thích âm nhạc dân gian. Cuộc thi nhạc dân ca của Thiện Ninh đã từng là một dịp quan trọng để các bậc thầy trong lĩnh vực này lựa chọn học trò cho mình. Mặc dù hiện tại thị trấn nhỏ hiu quạnh vắng vẻ, nhưng mỗi khi cuộc thi được tổ chức hàng năm, đây vẫn là thời điểm Thiện Ninh đông vui nhất. Bao nhiêu người trẻ học nhạc không câu nệ thể loại, chuyên ngành đều đến đây tham gia góp vui, trao đổi lẫn nhau một phen.

Thịnh Hoài gật đầu, tiếng chũm chọe trên khán đài vang lên, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Người chủ trì đọc diễn văn khai mạc đầu tiên, dựa theo thông lệ để phổ biến quy tắc——

Muốn thi đấu phải đăng ký sớm, người tham gia dùng nhạc cụ dân ca độc nhất của địa phương để diễn tấu, sau đó các ông lão đức cao trọng vọng đến từ Thiện Ninh sẽ bỏ phiếu, ai giành được số phiếu cao nhất thì giành chiến thắng.

Từ nhỏ tế bào âm nhạc của Kỷ Tòng Kiêu đã không được tốt, thậm chí cậu hát thôi cũng bị tông điếc, càng khỏi phải nói thứ âm nhạc thuần túy có độ khó cao như này. Cậu hoàn toàn không có hứng thú gì với cái này, nhưng cậu biết Thịnh Hoài thích, vì thế nhẫn nại ngồi nghe cùng anh. Nghe lâu thì cũng ngẫm ra được một chút thú vị, chỉ là trình độ cũng chỉ dừng ở mức nghe có hay không thôi.

Ban đầu cậu chỉ tính ngồi nghe cùng Thịnh Hoài, nhưng lại không ngờ rằng đang nghe giữa chừng, Thịnh Hoài lại từ khán giả biến thành người tham dự?

Ông lão trên sân khấu vừa báo tên người dự thi là Thịnh Hoài, dưới sân khấu xôn xao hẳn lên. Không thiếu những thanh niên đến từ nơi khác, đương nhiên họ biết Thịnh Hoài là ngôi sao nổi tiếng. Nhiều người trong đám đông bắt đầu tìm kiếm thông tin, thậm chí xì xào bàn tán. Kỷ Tòng Kiêu hoàn toàn không để tâm những điều này, vẻ mặt cậu cũng hết sức ngạc nhiên, cậu bèn quay đầu nhìn sang người bên cạnh, kết quả chỉ chạm phải một đôi mắt long lanh dịu dàng.

“Anh ấy lên sân khấu rồi.” Bà chủ nhà nghỉ không biết đứng cạnh cậu từ bao giờ, chớp mắt với cậu, “Vốn dĩ hôm qua là hết hạn đăng ký, anh ấy tìm tôi muốn có cơ hội đi cửa sau, dùng chữ ký để trao đổi, gửi cho mỗi người ở nhà nghỉ của tôi một bản, như thế sẽ càng có nhiều người tới chỗ tôi nghỉ hơn. Liệu có thật không nhỉ?”

Kỷ Tòng Kiêu dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: “Khi nào về tôi cũng ký cho chị cả xấp.”

Cậu dời mắt ra chỗ khác, tìm thấy người mình muốn tìm, ánh mắt cứ dính chặt lấy anh.

Thịnh Hoài lên sân khấu, vừa quay mặt xuống khán giả bên dưới thì bị người ta nhận ra ngay. Anh mỉm cười với họ, sau đó đi tới phía người chủ trì.

“Có thể được dùng những loại nhạc cụ nào?”

Người chủ trì cũng là dân bản xứ sinh ra và lớn lên ở đây, dù thế vẫn hơn bà chủ nhà nghỉ ở chỗ anh ta từng nghe đến tiếng tăm của Thịnh thần, đến khi vừa nhảy số kịp thì chỉ nghe được một câu như vậy. Anh ta ngơ ngác, vô thức nói: “Anh cần loại gì?”

Bọn họ không chuẩn bị nhạc cụ dự phòng, bởi vì nhạc cụ là người bạn đồng hành vô cùng mật thiết với người trình diễn, bình thường họ sẽ tự chuẩn bị. Thế nhưng nơi này của bọn họ vốn sản xuất nhiều nhạc cụ, khi cần cũng rất tiện tìm kiếm.

Thịnh Hoài không làm khó anh ta, dùng luôn sáo xun(*) đang được đặt trên sân khấu để trang trí, thử qua âm thanh một chút. Trước khi bắt đầu, anh ngó nghiêng xuống bên dưới, vừa ngước mắt lên đã chạm phải ánh nhìn chăm chú của Kỷ Tòng Kiêu. Anh mỉm cười với cậu, sau đó khẽ rủ hàng mi, cụp mắt xuống nhấn vào lỗ khí, thổi chiếc xun gốm trong tay.

(*) Xun (埙) là một loại sáo hình cầu, có nguồn gốc từ Trung Quốc. Nó là một trong những nhạc cụ lâu đời nhất ở Trung Quốc và đã được sử dụng trong khoảng bảy nghìn năm. Xun ban đầu được làm bằng đá, đất sét nung hoặc xương, sau đó bằng đất sét hoặc gốm; đôi khi nhạc cụ được làm bằng tre.



Tiếng nhạc văng vẳng ngân rất dài.

Đêm khuya, khu rừng vô cùng im ắng, ánh trăng sáng trong trẻo rải xuống. Trong rừng, con sông nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, phát ra âm thanh nước chảy róc rách, uốn lượn về phương xa.

Âm thanh gián đoạn, sự nặng nề và trầm lắng lùi bước, làn điệu cất lên.

Cô gái trẻ đẹp giặt quần áo ở tảng đá lớn bên bờ sông, tay vốc ánh trăng dịu dàng, chợt nhớ đến chàng trai mình thầm thương. Vì thế cô cất giọng hát khe khẽ, làn điệu dân ca trầm bổng vang lên, vừa khoan khoái lại vừa uyển chuyển. Mong rằng con sông êm đềm sẽ đưa theo nỗi nhớ và tình yêu của cô tới phương xa, đưa trái tim cô đến tay người ấy——

Anh có nghe thấy không? Lòng em nhu hòa khắc khoải, tình nồng đắm đuối muốn thật dài lâu.

...

“Đây là bản 'Sông nhỏ nước chảy(*)' thâm tình nhất mà tôi từng nghe!” Bà chủ nghỉ ngạc nhiên lên tiếng.

(*) Tiểu Hà Thảng Thủy (小河淌水): Là một bài dân ca do Duẫn Nghi Công sáng tác vào năm 1947 sau khi sưu tầm và sàng lọc tài liệu dân ca Vân Nam, được mệnh danh là “tình ca đêm phương Đông“. Năm 1989, Hoàng Hồng giành giải Đĩa hát vàng cho màn trình diễn solo ca khúc này.

Kỷ Tòng Kiêu đứng trong đám đông nhìn người đàn ông trên sân khấu, tiếng ầm ĩ xung quanh như lướt qua tai. Trong mắt trong tim cậu, cả thế giới này chỉ còn lại một mình người ấy.

Người kia ngồi trên ghế, đôi chân dài đặt một cách thoải mái, áo sơ mi dài tay bằng cotton được xắn đến cổ tay, những sợi tóc mảnh rủ xuống trán, trông vừa dịu dàng lại vừa ngoan hiền, nhìn qua cứ như một chàng thanh niên mới hai mươi tuổi.

Anh cúi thấp đầu, đôi mắt khép hờ, ánh lửa trại bấp bùng nhảy nhót trên gương mặt anh, rọi sáng biểu cảm chăm chú và nghiêm túc của anh.

Kỷ Tòng Kiêu không hiểu “Sông nhỏ nước chảy” hát về cái gì, cậu chỉ thẫn thờ cảm thấy mình nhìn ra được tình cảm thắm thiết từ nét mặt đong đầy dịu dàng của Thịnh Hoài. Sau đó, trái tim cậu mất khống chế đập thình thịch.

...

Tiếng hoan hô bùng nổ một cách chấn động xung quanh, Kỷ Tòng Kiêu hoàn hồn, giờ mới nhận ra chẳng biết tiết mục này đã kết thúc từ khi nào. Còn Thịnh Hoài thì giành được giải nhất quá xứng đáng.

“Tiền thưởng là 1888 nhân dân tệ (~6.5tr), anh nhận cẩn thận!”

Kỷ Tòng Kiêu: “...”

Nhìn vào phần thưởng cho người giành được giải nhất trên sân khấu, cậu đột nhiên hiểu ra vì sao Thịnh Hoài có thể tự tin nói cậu chỉ cần đếm tiền, vì sao anh lại đột nhiên lên sân khấu so tài. Mọi suy nghĩ tình cảm chợt tan biến trong nháy mắt.

Thịnh Hoài bị nhận ra, Kỷ Tòng Kiêu có hai PD vác máy quay phim theo phía sau đương nhiên cũng dễ dàng bị tìm thấy. Ban đầu do bị vướng cuộc thi nên khán giả không có động thái gì với cậu, cùng lắm chỉ ngó sang bên này nhìn một cái. Nhưng hiện tại cuộc thi đã kết thúc, nhất thời ai ai cũng ồ ạt chen lấn sang bên này.

Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, kéo Thịnh Hoài định chạy. Nhưng đối phương lại nắm ngược lấy tay cậu, giữ cậu lại, thoắt cái lại thả ra.

Thịnh Hoài mỉm cười với cậu, không biết lấy từ đâu ra một cái đàn ghi-ta nữa, còn tiện tay đánh thử, sau đó bày hộp đàn ra trước mặt mọi người.

Kỷ Tòng Kiêu nhìn rõ ý đồ của anh, cười phụt thành tiếng, “ Hóa ra đây mới là kế hoạch của anh sao?”

Thịnh Hoài không quan tâm lời cậu nói, chỉ cười dịu dàng hỏi: “Em muốn nghe gì?”

Kỷ Tòng Kiêu còn chưa nghĩ ra, một cô gái trong đám đông vây xem đã hét tên một bài hát trước. Thịnh Hoài cũng không lờ đi, chọn luôn bài này để chơi.

Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh tự đàn tự hát, thật sự là có người đã thả tiền vào trong hộp đàn rồi, cậu mở to mắt há hốc miệng.

Thịnh Hoài liếc thấy biểu cảm của cậu thì buồn cười. Trong khi đàn hát, anh còn vươn tay ra nâng cằm cậu lên, “Nào, anh hứa với em rồi mà, để em chịu trách nhiệm đếm tiền.”

Những người xung quanh cười ồ lên.

Kỷ Tòng Kiêu nhún vai, ngồi xuống bên cạnh anh. Tiền thì không đếm được mấy, nhưng cậu vẫn có thể ký tên cho vài fan Trùng tộc của cậu. Khi có người đang định xin chữ ký Thịnh Hoài, cậu bèn cản họ lại, nhướng mày xin đi giết giặc hộ người ta.

“Tôi ký giúp bạn, thế nào? Tôi cam đoan ký giống anh ấy như đúc!”

Khiến khán giả xung quanh lại cười to.

Thịnh Hoài cũng cười, không quản cậu mà ngước mắt nhìn người hâm mộ và người qua đường xung quanh, “Mọi người muốn nghe gì nữa?”

Anh vừa hỏi xong, những fan vốn còn ngại ngùng lập tức không xá gì nữa! Mỗi khi Thịnh Hoài đàn xong một khúc, từng người từng người lại tự động tranh nhau báo tên bài hát.

“'Quay trở về!'”

“Em muốn nghe 'Mật mã tình yêu' ~”

“'Vân sa'! Chồng biết hát không ạ?”

“'Khu vườn huyền bí' thì sao?”

“...”

“...”

Tiếng ồn xung quanh như bị bốn chữ này ấn phím tạm dừng, không khí trở nên im bặt. Ngay sau đó đám người bùng nổ một trận cười.

“Người anh em nói 'Khu vườn huyền bí' có phải đến nhầm trường quay rồi không ha ha ha ha ha ha!!!”

“Khu vườn huyền bí” là một bản nhạc violon.

Thịnh Hoài mỉm cười, cũng không từ chối, anh cười bảo chàng trai kia, “Thế cậu cho tôi mượn đàn để sử dụng với.”

Trông anh không hề có ý định khước từ chút nào.

Chàng trai kia cũng chuẩn bị sẵn sàng, đôi tay gỡ đàn violon của mình ra.

Vì vậy, cây đàn ghi-ta Thịnh Hoài cầm trên tay đã được thay thế bằng cây violon trên vai, tiếng nhạc tao nhã vang lên theo từng chuyển động của anh.

Khúc nhạc vừa kết thúc, không biết từ đâu lại có một cô gái trẻ vác theo hộp đàn có kích thước không thua kém gì vóc dáng cô, chật vật chui ra từ đám đông. Cô ngượng ngùng hỏi một câu, “Em muốn nghe anh chơi đàn cello, có được không ạ?”

Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, quay đầu nhìn Thịnh Hoài. Cậu biết rõ anh xuất thân từ dân học cello, nhưng cậu cũng biết cho dù bây giờ đối phương có bao nhiêu chiếc cello quý giá, anh cũng sẽ không kéo một chiếc nào.

Đúng như dự đoán. Thịnh Hoài mở miệng từ chối.

Cũng may khúc nhạc vẫn đang tiếp tục, đoạn nhạc đệm này cứ thế bị hời hợt bỏ qua.

...

Gánh mãi nghệ trên phố làm việc đến tận tám, chín giờ tối. Cuối cùng Thịnh Hoài cũng ký đủ chữ ký, chụp xong hết ảnh mới cùng Kỷ Tòng Kiêu ra về. Bóng đêm sâu thẳm, thị trấn nhỏ được đèn đuốc soi sáng rực rỡ. Chẳng biết từ khi nào, đầu đường cuối ngõ đã có rất nhiều xe đẩy đồ ăn và các quán đặc sản vỉa hè, ánh đèn lấp lóe, trông khung cảnh đầy sức sống hết sức thân thuộc.

“Bây giờ anh còn cảm thấy tiền chưa đủ tiêu nữa không?” Kỷ Tòng Kiêu nhìn đủ các loại đồ ăn vặt trong tay, hỏi đùa.

Thịnh Hoài đáp trả cậu bằng ánh mắt “Anh là người như thế sao?”, “Tối nay còn chưa ăn gì, em ăn lót dạ trước đi.”

Anh mua ngay hai chiếc bánh bao chỉ rồi nhét một cái vào tay Kỷ Tòng Kiêu, còn không quên dặn dò, “Món này em chỉ được ăn một cái thôi, gạo nếp khó tiêu, không tốt cho dạ dày.”

Kỷ Tòng Kiêu nhận tấm lòng anh, gật đầu đáp một tiếng. Hai người lững thững đi tiếp trên con phố rải đá xanh, Kỷ Tòng Kiêu không quan tâm hình tượng, vừa ăn vừa câu được câu chăng tán gẫu với Thịnh Hoài.

“Em vẫn luôn muốn hỏi, sao anh không chơi đàn cello nữa?”

“Ngón út trái của anh bị thương trong vụ tai nạn, mặc dù không ảnh hưởng tới sinh hoạt nhưng nhiều động tác tỉ mỉ anh không làm được nữa.” Thịnh Hoài cười nhạt, trong giọng nói đượm vẻ tiếc nuối.

“Nhưng em thấy anh gảy ghi-ta hay kéo violon đều không bị ảnh hưởng gì.”

“Nghiệp dư thì chơi thế nào cũng được, nhưng chuyên nghiệp thì nhất định phải nghiêm cẩn.” Thịnh Hoài khẽ đáp.

Kỷ Tòng Kiêu im lặng, đổi chủ đề khác.

“Nhắc mới nhớ, không tính đàn ghi-ta và violon, sao đến cả xun anh cũng biết thổi thế?” Cậu liếc Thịnh Hoài, “Đừng nói anh học hết tất cả các loại nhạc cụ nhé?”

“Em nghĩ nhiều rồi.” Thịnh Hoài tủm tỉm cười, cầm đồ đạc cậu ôm trong ngực để tay cậu tiện hơn, “Hồi lên đại học, thầy cảm thấy anh kiêu căng tự mãn, kéo không ra được cái vẻ trầm ổn và tao nhã của cello nên chọn cho anh một nhạc cụ khó học, nhằm mài bớt nhuệ khí của anh đi.”

“'Sông nhỏ nước chảy' cũng là học từ khi đó sao?”

“Em biết bài hát đó tên 'Sông nhỏ nước chảy' à?” Nét mặt Thịnh Hoài hơi cứng lại.

“Bà chủ nhà nghỉ nói.”

“Thế à?” Thịnh Hoài trầm ngâm, “Vậy... em thấy sao?”

“Nghe hay lắm.”

“Còn gì nữa không?”

“Thích...”

“Vậy thì tốt.” Thịnh Hoài thấp giọng đáp.

Không biết ai lại đang thổi một điệu nhạc, giai điệu kỳ ảo du dương vang lên khắp phố phường ngõ hẻm. Ánh trăng đằm thắm dịu dàng, rọi sáng tròng mắt của người đàn ông đi cạnh cậu, nơi đó đang đong đầy tình cảm bền lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.