Nhánh hồng thứ sáu mươi ba
“Bởi vì trước khi chết, em mới dám yêu anh.”
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Khi Kỷ Tòng Kiêu tỉnh lại, sắc trời vẫn còn tối, cậu nhìn không gian tối tăm trong lều, nhất thời chưa nhận ra mình đang ở đâu.
Bên cạnh có động tĩnh khẽ khàng, hô hấp nhè nhẹ chợt vang lên bên tai, hương tuyết tùng thân thuộc vấn vương nơi chóp mũi. Bỗng dưng cậu ngẩn ra, quay sang nơi phát ra âm thanh, vô tình khiến sợi tóc rối bời, giữa tiếng thở ổn định và dịu lâu, có hơi thở ấm áp phả nhẹ vào gò má cậu.
Gần trong gang tấc.
Kỷ Tòng Kiêu cứng đờ.
Không phải lần đầu tiên cậu và Thịnh Hoài chung giường chung gối, thế nhưng lần trước cậu đã gắng gượng cả đêm không ngủ, dùng điện thoại và tin tức để dịch chuyển tầm mắt và sự chú ý. Còn bây giờ thì...
Cậu vươn tay mò mẫm xung quanh, không tìm thấy điện thoại đâu.
Kỷ Tòng Kiêu chỉ có thể cẩn thận lùi ra phía sau mà không dám thở mạnh, cuộn người chui vào túi ngủ, nỗ lực ngủ tiếp để tháo gỡ tình huống này.
Nhưng đôi mắt hết nhắm vào lại mở to ra, cậu nhìn khoảng hư không đen kịt, lặng thinh.
Không ngủ nổi...
Cậu thử đếm cừu rồi đếm bánh sủi cảo hòng phân tán sự chú ý, tiện thể thúc giục bản thân ngủ thêm. Thế nhưng dần dần... âm thanh cứ từng chút từng chút một nhỏ đi, cuối cùng biến mất ở cổ họng.
Cậu mở mắt ra, nhìn xung quanh tối om, chỉ cảm thấy trái tim gần như chung nhịp đập với nhịp thở kia, mạnh mẽ và vững vàng, yên bình và ổn định.
Đây gần như là lần đầu tiên cậu tỉnh lại giữa đêm khuya, bao vây cậu không phải là sự tịch mịch và tối tăm vô biên, mà là hơi thở của một người khác. Nó dễ dàng xua tan sự vắng lặng, vừa điềm đạm lại vừa mạnh mẽ thể hiện rõ sự tồn tại của anh.
Đây là ước mơ mà cậu khao khát nhất, cũng là điều cậu vĩnh viễn không bao giờ nhận được.
Sự tốt đẹp luôn khiến lòng người nảy sinh sự tham lam, muốn chiếm lấy nó mãi mãi.
Cậu nhích sang bên cạnh trong vô thức, cho tới khi hơi thở ấm áp ấy lại phả tới, Kỷ Tòng Kiêu mới bất chợt tỉnh táo lại. Cậu nhanh chóng lùi ra phía sau, khẽ khàng chui ra khỏi túi ngủ, dựa vào ánh sáng mờ ảo bên ngoài thay quần áo, lấy điện thoại di động rồi nhanh chóng ra khỏi lều vải.
Trời còn chưa sáng hẳn, sắc trời còn mịt mù, cả thế giới dường như bị bão hòa, không gian xung quanh mờ tối.
Kỷ Tòng Kiêu vừa ra khỏi lều đã run lập cập. Sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trên cao nguyên rất lớn, sớm tinh mơ còn chưa có mặt trời mọc thì đương nhiên rất lạnh.
Cậu kéo áo khoác kín lại, hai tay nhét trong túi áo, đi dọc ven hồ. Mặc dù sáng sớm lạnh nhưng không khí rất thích. Đi dạo ven hồ một đoạn, cậu mới ngồi xuống một tảng đá lớn bên hồ, lấy điện thoại ra. Trước tiên chụp lấy một bức cảnh hồ Nguyệt Hà vào sáng sớm, sau đó thì mở Weibo tải lên. Trong phút chốc đã có người phản hồi.
Kỷ Tòng Kiêu cảm khái, bây giờ các fan dậy sớm thật, bèn tiện thể nhấn mở xem luôn. Nhưng mà... bình luận lại khiến cậu không biết nên nói gì——
[Trùng Trùng chồng tui: Chào buổi sáng chồng! Chồng ơi, anh và Thịnh thần làm việc cùng chỗ với nhau! Anh có biết tối hôm qua ảnh làm chuyện xấu gì không?]
[Hoài Thủy cuồn cuộn: Chào buổi sáng, cho em hỏi khẽ một câu, tối hôm qua idol nhà em làm gì zạ?]
[Ông trùm Đại học Nghi Giang: Đẹp quá! Mọi người đang ở đâu thế?]
[Mong Cầm Tinh của mị mãi trường an: Trời ơi Trùng Trùng, sao anh đã dậy sớm thế rồi? Thịnh thần không được hả?]
...
Kỷ Tòng Kiêu đọc bình luận mới nhất của một fan CP, giả vờ bản thân đọc không hiểu. Cậu nhấn mở Weibo của Thịnh Hoài, thấy một bài đăng mới nhất——
[Thịnh Hoài V: Làm một chuyện xấu, vui vẻ.]
Thời gian hiển thị là tối hôm qua, hình như khi đó cậu đã ngủ rồi. Dù sao cũng đâu thể hi vọng một người uống say nhớ được thời gian cụ thể chứ... Chờ đã, tối hôm qua cậu uống say, anh đã làm gì cơ?!
Bây giờ Kỷ Tòng Kiêu mới nhận ra, hoang mang nhìn trời, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra sau khi về lều tối hôm qua. Cậu sợ mình uống nhiều rồi mất khống chế làm trò gì đó không thể nói thành lời với Thịnh Hoài...
Cũng may, cậu mừng vì bản thân không gặp vấn đề mất trí nhớ sau khi say rượu. Vì thế, cậu cố gắng nhớ lại rồi dần dần yên tâm. Chẳng phải chỉ bảo người ta ngắm sao tí thôi ư? Chẳng phải chỉ nhìn chằm chằm người ta một tẹo thôi à? Chẳng phải chỉ là... nói với người ta một câu... Anh cũng là bảo vật quý giá của em... thôi sao...
Kỷ Tòng Kiêu yên lặng nhìn trời, cậu có thể... giả vờ bản thân bị mất trí nhớ sau khi say được không?
...
“Mới sáng sớm em ra đây làm gì?” Âm thanh vang lên từ phía sau, Kỷ Tòng Kiêu quay đầu lại. Thịnh Hoài khoác áo ngồi xuống bên cạnh cậu, ngáp một cái, vẻ mặt ngái ngủ, rõ ràng anh còn chưa tỉnh ngủ.
“Ngắm cảnh.” Kỷ Tòng Kiêu ra vẻ lẽ thẳng khí hùng, tránh để chủ đề này tiếp tục. Cậu xoay cổ tay, đưa màn hình ra trước mặt Thịnh Hoài, nhìn anh đầy nghi ngờ, “Anh làm chuyện xấu gì thế?”
Nhìn Weibo liên tục hiển thị bình luận “Anh làm gì đó?”, “Oh god cậu trợ lý đăng nhầm tài khoản sao?”, “Chắc khum phải chồng tui đâu“..., Thịnh Hoài: “...”
“Nửa đêm anh làm gì vậy?” Kỷ Tòng Kiêu ngờ vực hỏi.
Thịnh Hoài đảo mắt qua bờ môi cậu vài giây rồi nhanh chóng nhìn ra chỗ khác, nói bâng quơ: “Chụp mấy bức em say rượu ngủ thôi mà.”
Kỷ Tòng Kiêu: “...”
...
Một đêm dưỡng sức qua đi, hai người chào tạm biệt đoàn xe, tiếp tục lên đường.
Nơi này không còn xa Duyên Giang nữa, chỉ là càng đến gần thì lại càng khó đi, do vấn đề thời tiết.
Kỷ Tòng Kiêu tập trung tinh thần quan sát con đường phía trước, mưa quá to khiến tầm nhìn bị hạn chế, cậu không dám bất cẩn trong tình huống như này. Thịnh Hoài cầm điện thoại xem thời tiết, khi trang mạng tải xong hiện lên, lông mày anh cau chặt lại.
“Thời tiết tỉnh Y bất thường, khu vực Tây Bắc mưa xối xả mấy ngày liền, 9 giờ 13 phút tối hôm qua, một trận lở đất đã xảy ra tại khu vực Hòa Ninh...”
Kỷ Tòng Kiêu cau mày, đất đá sạt lở không thể dự báo trước. Nếu như xảy ra vào ban ngày thì còn cảnh báo trước được, thế nhưng chín giờ tối, đối với vùng núi vốn không có hoạt động giải trí gì thì gần như người dân đều đã về nhà nghỉ ngơi vào thời gian đó, nếu xảy ra sạt lở, hậu quả...
Bên trong khoang xe im lặng, chỉ có giọng Thịnh Hoài còn đang đọc tiếp tin tức, “Hiện tại đã có 4 người tử vong, 10 người bị thương, 23 người mất liên lạc...”
Kỷ Tòng Kiêu bẻ tay lái rẽ vào chỗ quẹo, bỗng dưng nhìn thấy ánh đèn xe mờ mờ giữa trận mưa như thác đổ. Bên cạnh xe có người đang ra sức vẫy cánh tay về phía bọn họ.
Cậu dừng xe trước người đàn ông trung niên mặt mũi hiện rõ vẻ sốt sắng, cửa sổ xe mở ra, mưa như trút nước nhanh chóng khiến non nửa bả vai và ghế dựa của cậu ướt nhẹp. Còn chưa đợi cậu mở miệng, người đàn ông trung niên toàn thân ướt như chuột lột đã nói: “Chú em, xe tôi bị chết máy, hai người có thể cho tôi đi nhờ đến Hòa Ninh được không? Thù lao thế nào cũng được!”
Hỏi thăm ông anh này thì được biết, anh ta là dân bản địa Hòa Ninh, nhưng địa phương nhỏ này không phát triển, từ khi còn trẻ anh ta đã đưa theo vợ con lên thành phố, chỉ để cha mẹ già ở lại Hòa Ninh hưởng thọ. Ai có thể ngờ nổi thiên tai đột nhiên xảy ra, chỉ một buổi tối đã chôn sống một nửa thôn, tin tức bị cắt đứt giờ còn chưa biết tình hình thế nào, lo lắng quá đành phải đích thân lái xe về.
“Nếu biết trước thế này, dù cha mẹ nói gì tôi cũng không để họ ở lại thôn.” Ông anh vỗ đùi, nét mặt vô cùng hối hận.
Kỷ Tòng Kiêu không biết phải ứng đối thế nào với tình huống thế này, chỉ có thể im lặng tăng tốc độ xe trong phạm vi an toàn. Thịnh Hoài đưa cho anh ta một chiếc khăn lông khô, “Người tốt ắt được trời cao giúp đỡ, anh lau khô người trước đã, đừng để người nhà còn chưa làm sao mà bản thân đã gục ngã trước.”
...
Xe việt dã chạy băng băng trên quốc lộ, sắp đến Hòa Ninh. Càng đến gần, đường càng khó đi hơn. Cơn mưa đã ngớt đi nhiều, nhưng đường đi rải đầy đất cát đá vụn, bùn đọng khắp nơi, ngọn núi lởm chởm đá lăn xuống, cây cối đổ ngang đổ dọc, gãy ngổn ngang giữa đường.
Khi lái xe gần đến nơi, ông anh kia lập tức đẩy cửa xe xuống, đi đến thẳng nhà mình. Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài cũng đi xuống, khi được tận mắt chứng kiến, cả hai mãi không nói nên lời.
Trước mặt bọn họ, bùn nước tràn lênh láng, nhà cửa sụp đổ, dấu vết dòng nước lũ đánh úp vẫn còn, nó lao xồng xộc xuống từ trên núi, tàn nhẫn xé xác thôn xóm thành trăm ngàn mảnh rải rác khắp nơi.
Trên những điểm cao hai bên xung quanh, có rất nhiều người đang vừa ôm những người trốn thoát được cùng mình vừa khóc rống lên, cũng có người mừng vì cùng nhau may mắn thoát khó thiên tai, cũng không thiếu người quỳ rạp xuống đất, mặc kệ bùn đất lầy lội mà dập đầu cầu khấn với phương xa, van xin thần linh phù hộ cho người nhà được bình an.
Kỷ Tòng Kiêu cay mũi, nhìn sang Thịnh Hoài. Thịnh Hoài vỗ vai cậu, hai người trượt xuống một con đường phụ.
Bên trên có rất nhiều người, nhưng bên dưới còn nhiều hơn. Đó là những người may mắn sống sót vừa được đội cứu viện hỗ trợ tìm kiếm đưa ra khỏi bùn lầy.
Trừ hai người ra, hai PD và những nhân viên khác của chương trình đều bỏ hết dụng cụ, đi theo những người khác cứu viện.
Mưa xối xả mới chỉ ngớt một lúc, dòng lũ lầy lội còn chưa kịp thoát nước, vừa đạp một chân xuống, nước đã ngập đến mắt cá chân, lạnh thấu xương. Kỷ Tòng Kiêu không buồn để ý tới việc này, đi từng bước trong nước lũ, bước nhanh tới cạnh một nhân viên cứu viện, hỗ trợ họ dựng một thân cây lớn đang đè lên đống hoang tàn.
Cậu thanh niên cứu viện đang khổ sở vì thiếu nhân lực, lúc này thấy có người đến giúp thì thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn cậu một cái thì kinh ngạc, sau đó gật đầu lia lịa, lao vào bên trong giải cứu người.
Cả một buổi chiều, Kỷ Tòng Kiêu luôn bôn ba ở đội tiền tuyến giải cứu người dân, mãi đến khi thể lực không gượng nổi nữa, cậu mới tìm một nơi hoang vắng ở góc núi, chạy ra đó dựa lưng lên núi nghỉ ngơi một lát.
Mãi đến hiện tại, cậu mới hiểu được ý nghĩa câu nói hãy xem vài bộ phim tài liệu về thảm họa mà người đàn ông cậu tình cờ gặp được ở công viên trò chơi đã gợi ý cho mình——
Trước sự sống và cái chết, tất cả mọi thứ danh lợi, tiền tài, tình yêu đều không là gì cả.
Cậu đột nhiên muốn thấy Thịnh Hoài. Còn Thịnh Hoài, vừa đúng lúc xuất hiện trước mặt cậu.
Vì thế gương mặt cậu rạng rỡ hẳn lên, cậu nở nụ cười với anh.
“Em cười gì?” Thịnh Hoài đứng trước mặt cậu, người ngợm đã dính đầy bùn đất, không còn dáng vẻ gọn gàng chỉn chu như mọi khi, trông anh cũng rất mệt.
“Em đang nghĩ, nếu như ngày mai là ngày tận thế của thế giới, hôm nay em nhất định sẽ ép buộc anh thành người yêu của em.”
“Chuyện này liên quan gì đến tận thế?”
“Bởi vì trước khi chết, em mới dám yêu anh.”
“Em đang sợ cái gì?” Thịnh Hoài im lặng rồi hỏi.
Kỷ Tòng Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cậu xoáy vào đôi mắt Thịnh Hoài, gương mặt vốn mang ý cười chợt sầm xuống, “Anh Thịnh, câu nói này vượt quá giới hạn rồi.”
“Đợi đã...”
“Em không còn gì để nói nữa.” Kỷ Tòng Kiêu gỡ cánh tay anh ra, đi về phía trước vài bước. Trong khi đi, đất đá vụn lại rơi xuống từ trên đầu, trong nháy mắt cậu khựng lại, xoay phắt người, chỉ thấy ngọn núi đổ nát ban nãy cậu đứng dựa vào giờ đang sụp xuống!
“Tránh ra!”
Không kịp nghĩ nhiều, cậu dồn sức chạy tới, đẩy anh ra.
Thịnh Hoài bất thình lình bị đẩy ra không kịp đề phòng, đột nhiên anh hiểu ra, trong phút chốc nắm chặt cổ tay Kỷ Tòng Kiêu, dốc cạn sức kéo cậu sang bảo vệ dưới cơ thể mình!
Núi đá sụp xuống, bùn đất thân cây đủ các thứ đè mạnh lên lưng Thịnh Hoài, nhưng cũng may anh không bị thương gì.
Anh chống người dậy, còn chưa phủi đất đá trên người mình xuống đã kéo Kỷ Tòng Kiêu bên dưới ra kiểm tra một lần. Thấy cậu ngoài bị trẹo chân ra thì không bị thương chỗ nào nữa, bấy giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sự căng thẳng vừa rút đi, thay vào đó ngay là lửa giận và nỗi sợ hãi không áp chế nổi!
“Ai bảo em đẩy anh ra?! Em không còn muốn sống nữa sao? Chê mạng mình dài quá ư? Đây là kiểu yêu anh mà em nói ư? Không muốn sống nữa mới có thể gọi là yêu sao?” Anh siết chặt bả vai Kỷ Tòng Kiêu, nói năng lộn xộn, ngón tay run rẩy mất kiểm soát. Anh không thể tưởng tượng được, nếu như ban nãy anh chậm một bước, không kịp kéo em ấy...
“Anh quan trọng hơn em.” Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh, ánh mắt bướng bỉnh, “Em thích anh, ở nơi này của em, sinh mạng của anh quan trọng hơn của em.”
“Em im đi.” Thịnh Hoài quát cậu.
“Em nghe rõ ràng cho anh! Cho dù em thích ai, cho dù em thích họ đến mức nào...” Thịnh Hoài hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Không có ai quan trọng hơn tính mạng của chính bản thân em, kể cả anh.”
Kỷ Tòng Kiêu nhìn thẳng anh mà không e dè chút nào, nét mặt cậu bình thản chẳng dậy sóng lớn, “Không chỉ là thích thôi đâu. Anh có biết em và anh khác nhau chỗ nào không? Em sống chỉ để tồn tại, em không lưu luyến gì thế gian này cả, chỉ sống cho qua ngày thôi. Còn...”
“Còn anh thì sao?” Thịnh Hoài cắt ngang lời cậu, giọng anh khàn đặc, khóe mắt đỏ hoe, lồng ngực còn phập phồng gấp rút, anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại nổi từ trận tai bay vạ gió ban nãy.
Anh vươn tay, chậm rãi ôm Kỷ Tòng Kiêu vào trong ngực, siết chặt cánh tay.
“Ngay cả anh em cũng không cần sao?”
Thịnh Hoài cụp mắt, vẻ mặt đầy đau đớn, giọng nói chất chứa sự van lơn, “Cố gắng sống tiếp, ở bên anh, sống tiếp thật tốt.”
Hàm nghĩa trong câu này không cần nói cũng hiểu.
Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Thịnh Hoài, cậu chất vấn như muốn lừa mình dối người.
“Anh đùa thôi đúng không? Anh chỉ vì muốn em tiếc nuối sinh mạng nên mới nói vậy đúng không? Em biết anh luôn rất coi trọng chuyện này...”
“Không phải.”
Tất cả hành động như được ấn phím tạm dừng. Kỷ Tòng Kiêu tự dưng vùng vẫy, không muốn nghe tiếp gì nữa. Thế nhưng những câu nói ấy vẫn lọt vào tai cậu, không thiếu một chữ nào——
“Anh yêu em.”
“Tòng Kiêu, anh yêu em.”