Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 64: Chương 64




Nhánh hồng thứ sáu mươi tư

“Em thắng, anh đồng ý bất kỳ điều kiện gì của em. Anh thắng, em đồng ý yêu cầu của anh.”

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Mưa xối xả liên tục gần nửa tháng rồi tạnh hẳn sau ngày hôm đó, tuy có vài dấu hiệu âm ỉ nhưng trận sạt lở thứ hai không hề xảy ra. Đội cứu viện thuận lợi giải cứu được một nửa số thôn dân bị mất liên lạc, sau khi thiên tai qua đi, công việc tu sửa xây dựng cũng dần dần đi vào quỹ đạo.

Kỷ Tòng Kiêu trẹo chân, Thịnh Hoài bị trầy xước cánh tay, mặc dù thương thế không nghiêm trọng nhưng ê-kíp chương trình vẫn tìm người lái xe giúp hai người, chạy thẳng một mạch tới Duyên Giang, vẫn là nhóm đầu tiên đến nơi, đồng thời còn không phải cạnh tranh với nhóm khác.

Tất cả mọi thứ đều đi theo chiều hướng tốt hơn, thậm chí là cả dư luận trên mạng, chỉ có điều...

Thịnh Hoài nhìn phong cảnh núi xanh nước biếc bên ngoài cửa sổ, thở dài.

Sau lời tỏ tình ngày hôm đó, tình hình đúng như anh dự liệu khi trước đã xảy ra. Kỷ Tòng Kiêu dùng hết tất cả mọi cách để né tránh anh, từ chối ngồi cùng anh, từ chối nói chuyện cùng anh, đến cả cảnh hòa bình giả tạo cậu cũng không cần, đến mức bây giờ cả chương trình đều biết hai người đang cãi nhau. Tổng đạo diễn còn tốt bụng đi tới hỏi thăm một câu, mặc dù không nhận được kết quả nhưng ông vẫn rất quan tâm cho máy quay phim rút đi, nói theo cách của ông là——Người còn chưa đến đủ, trên núi quay được cái gì? Cho mọi người tự do hoạt động!

Chỉ tiếc tự do hoạt động vẫn không thể thay đổi được chút nào tình hình hiện tại. Thịnh Hoài đoán, bây giờ cậu bạn nhỏ còn chẳng muốn nhìn thấy tên anh.

Quả đúng như anh nghĩ, Kỷ Tòng Kiêu chỉ hận không xóa được tên anh đi, nhưng bây giờ anh lại không thể nào làm gì được ngoài trơ mắt nhìn tên cả hai lại một lần nữa dính lấy nhau xuất hiện trong tầm mắt cậu. Bởi vì... hai người họ lại lên tiêu đề tin tức.

Trang Giải trí và Xã hội.

Khi bọn họ đến Hòa Ninh, ngoại trừ đội cứu viện và lãnh đạo liên quan có mặt thì không thiếu phóng viên đang tác nghiệp tại hiện trường, máy quay phim toàn chĩa vào những người tham gia giải cứu tại đây. Khi tin tức được chiếu, đã có fan nhìn thoáng qua bọn họ là nhận ra ngay, cho dù chỉ là vẻn vẹn vài giây, cho dù người ngợm cả hai đang trầy trật đầy bùn đất thì vẫn không thoát được hỏa nhãn kim tinh của fan. Vì thế fan tìm kiếm tất cả các bài báo liên quan, các thông tin được đăng chính thức hoặc cá nhân, ảnh chụp và video hai người xuất hiện lần lượt bị đào ra.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền trên mạng. Không giống vụ cứu người ở ga tàu lần trước, tin tức lần này thấm đẫm màu máu, trong bối cảnh nặng nề thế này, đến cả bình luận khoe khoang idol nhà mình cũng rất ít. Có điều fan không lên tiếng thì antifan lại càng được thể hơn. Nhưng cũng may vẫn ổn, quần chúng hít drama vẫn rất nhiều người thấu lý lẽ——

[Chà mặt lên bàn phím không phải tao: Trời ơi, Kỷ Tòng Kiêu cải tà quy chính rồi sao? Lần trước thấy cậu ấy cứu người ở ga tàu, lần này thì tham gia cứu trợ lũ lụt, trông năng lượng quá. [shocku]]

[Kỷ Tòng Kiêu là đồ rác rưởi: Còn chẳng phải do lên ti vi sao? Ai biết có phải thằng đấy làm dáng không, xí! [móc mũi]]

[Khoan thai đến muộn: Người qua đường đây, lầu bên trên nói kiểu đó tôi không thích nghe chút nào, thời gian mỗi video hay tin tức đăng tải trên các web đều không giống nhau, mỗi lần họ lên sóng cũng có ngoại hình khác nhau, chẳng lẽ còn phải có đội trang điểm đi bên cạnh chắc? Thế thì cộng đồng mạng đã táp chết họ từ lâu rồi. Đứng trước sinh mệnh, mong hãy tôn trọng nhiều hơn.]

[Luôn luôn mỉm cười: Thịnh Hoài thì thôi, còn Kỷ Tòng Kiêu? Cho dù có làm việc tốt thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể giấu được cái sự văn dốt võ nát, nhân phẩm bại hoại đi tranh phim, giật phụ nữ của cậu ta đâu! [khinh bỉ]]

[Thế giới động vật: Mẹ kiếp mày đang nói ai đấy? Chứng cứ đâu? Vu khống cái gì!!!!!]

[Hoài Thủy cuồn cuộn: Cần gì phải kích động? Thương lầu bên trên. @Luôn luôn mỉm cười Mày phản logic quá con ơi. Cứ coi như người ta văn dốt võ nát, nhân phẩm bại hoại đi, nhưng tùy việc mà xét chứ. Quan trọng nhất là cậu ấy đi cứu mạng người ta, riêng chuyện này cậu ấy xứng đáng được khen, được tôn trọng. Chưa kể bạn học Tiểu Kỷ chỉ thích chơi bời ồn ào thôi.]

[Từ từ rồi về: Nói một câu công bằng nhé, trong video hai người họ rất nghiêm túc, không hề giả vờ, tôi đứng về phía Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu. Thành fan đây, ngoài ra cũng cầu phúc cho Hòa Ninh.]

Hiện tại lại có một video được đăng lên, chủ bài đăng còn đặc biệt chứng minh cho bọn họ——

Video rung lắc, hình ảnh xuất hiện đầu tiên là nhà cửa bị sụp đổ, đống hoang tàn bị bùn đất lấp kín, cùng với đội cứu viện bôn tẩu khắp nơi. Ngay sau đó máy quay phim lia sang một anh chàng cứu viện đang nghỉ ngơi, hình như cậu ta có gì vướng trong mắt nên đang cố gắng chớp mắt, sau khi thấy không có tác dụng gì thì mới do dự giơ bàn tay dính đầy bùn đất lên, gian nan dùng phần da cổ tay sạch sẽ lau mắt... Ngay sau đó có người lọt vào ống kính, hai người nói chuyện vài câu, hình như người kia giúp cậu cứu viện giải quyết vấn đề đôi mắt. Anh rời đi ngay, trong khoảnh khắc anh xoay người thì lộ ra một nửa sườn mặt đủ khiến cư dân mạng nhận ra đó là Thịnh Hoài.

Rõ ràng chủ bài viết cũng nhận ra máy quay phim luôn bám theo Thịnh Hoài. Thịnh Hoài cũng dính bùn đất khắp người y hệt, màu sắc trên quần áo chỗ đậm chỗ nhạt, còn ướt sũng. Anh nhìn xung quanh, sau đó đi vào một góc không có ai, nơi này đã được đội cứu viện tìm kiếm qua rồi. Máy quay phim theo anh quay được cả Kỷ Tòng Kiêu đang nghỉ ngơi, quay cảnh hai người trò chuyện, cũng quay được cảnh hai người may mắn thoát được một kiếp nạn khi ngọn núi phía sau đổ sụp xuống trong phút chốc. Cuối video, Thịnh Hoài ôm lấy Kỷ Tòng Kiêu, bọn họ nghe thấy tiếng nổ vang từ phía xa và đoàn người vội vàng kéo tới.

Bên ngoài video còn có dòng tự thuật đi kèm——

[Không thành công thì đừng đổi tên: Tôi đến tỉnh Y sưu tầm dân ca, khi đất đá trôi xuống, tôi chạy không kịp, bị dồn vào trong phòng cùng hai người bạn khác. Là Thịnh thần và anh chàng cứu viện kia đã cứu bọn tôi ra, tôi vô cùng cảm kích họ. Nếu không phải hai người họ đến kịp thì bây giờ tôi không chỉ đơn giản bị thương mỗi ở chân đâu. Nguyện vọng ban đầu của tôi là dùng video này để tạo cảm hứng sáng tác cho mình, cho nên mới đầu tôi không đăng lên, mãi tới bây giờ tôi mới thấy ân nhân của mình bị bôi nhọ.

Thử hỏi xem nếu như là lăng xê, sao có thể lợi dụng tính mạng cơ chứ? Nếu như là giả vờ thì vì sao đến cả các chuyên viên quay phim của họ cũng bỏ hết máy quay đi?]

Video này vừa được tung lên thì đã nhanh chóng điều hướng được dư luận. Không ít người bị sốc vì cảnh tượng cơn sạt lở kéo đến chỉ trong tích tắc, nhất thời một lượng người đông đảo tràn vào Weibo của hai người trong cuộc, hỏi thăm xem tình hình sức khỏe Thịnh Hoài thế nào rồi an ủi anh. Còn dưới Weibo của Kỷ Tòng Kiêu, ngoài lời hỏi thăm và trấn an thì còn có rất nhiều lời cảm ơn đến từ Hoài Thủy, cảm ơn cậu đã kịp thời đẩy anh ấy ra, cứu Thịnh Hoài một mạng. Nhưng cũng có người chú ý đến những điểm vô cùng kỳ lạ——

[Hô mưa gọi gió rải đậu thành binh: Hai người đàn ông trưởng thành ôm nhau hả? Tôi cứ thấy là lạ, chắc không phải là đồng tính đâu nhể? [nôn mửa]]

[Hôm nay tìm thấy chuột chưa: Thằng bên trên, tất cả mọi người đều quan tâm tới tình hình thiên tai, quan tâm tới tình trạng sức khỏe của hai người họ. Mày thì hay rồi, một mình một kiểu, nhưng cũng đừng có mà bôi nhọ người ta chứ?]

[Sơn Nguyệt Nguyệt: Tôi cảm thấy rất bình thường, sống sót sau tai nạn, ngại gì một cái ôm? Có người còn phát điên vì người thân trong gia đình kia kìa!]

[Biện luận không thể ăn: Với những hành động ngày hôm nay của họ, cho dù có là đồng tính thì tôi vẫn ủng hộ!]

[Bên cạnh Hoài Thủy có một chú gà vàng: Tôi cảm thấy nếu như có một người anh em bất chấp nguy hiểm đẩy tôi ra, trai thẳng cũng nhất định phải gả!]

[Bên bờ sông Tần Hoài: Cho nên có một người anh em thế này, anh phải được gả cho cậu ấy @Thịnh Hoài V]

[Sơn thủy tương phùng: Có một người anh em như thế, anh phải được gả cho cậu ấy @Thịnh Hoài V]

...

Kỷ Tòng Kiêu đọc những bình luận đang dần lệch khỏi chủ đề, ném điện thoại đi, không hề chú ý Diệp Trác bảo cậu đọc xong thì gọi lại cho hắn.

Cậu nhìn dòng suối trong vắt chậm rãi chảy xuôi bên ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến câu tỏ tình mà anh ghé vào tai cậu nói.

Thịnh Hoài muốn gả, nhưng cậu không dám cưới.

Cậu mím môi, vẻ ảm đạm hiện lên giữa hai hàng lông mày.

Hai bên tình nguyện đúng là chuyện hiếm có nhất thế gian. Nhưng nếu như hai bên tình nguyện cuối cùng lại mỗi người một ngả, không đi được đến cùng, vậy thì... nếu biết trước đó là một sai lầm, tại sao còn cần bắt đầu?

...

Thôn Duyên Giang còn không bằng một thôn nhỏ ở Thanh Khê, tọa lạc giữa sườn núi, đường núi còn chưa thông, chỉ có thể đi bộ. Nhưng cũng bởi vậy nên mới giữ được phong cảnh mùa xuân đẹp nhất của miền quê.

Trời đã tối, khói bếp của các gia đình trong thôn cũng dần tiêu tan. Trẻ con chơi đuổi gà đuổi chó trước cửa không biết chán, người lớn thì nâng bát ăn cơm, vừa trông nom con cái, vừa tán dóc với người nhà. Trông khung cảnh bình dị và thanh bình làm sao!

Lúc này, chim mỏi đã về rừng, trên núi cũng không còn ai nữa, không gian trống trải và yên tĩnh.

Thịnh Hoài ngồi trong bóng chiều, đằng sau anh là hoa đào hồng và hoa lê trắng nở rộ, chạc cây phất phơ trong gió, màu sắc nhạt nhòa bên ngoài được ánh tà dương dát lên một lớp ánh vàng, trông ấm áp và rực rỡ.

Thịnh Hoài cứ ngồi như vậy trên đất, quay mặt về phía hoàng hôn đang buông mình nơi chân trời, nhìn màn hình điện thoại, khóe môi cong lên, trả lời câu hỏi của fan trong phòng livestream.

Sau khi tin tức được đăng lên, Hà Xa có liên lạc với anh. Các fan đều hỏi thăm tình trạng sức khỏe của anh, thế là cô bảo anh mở luôn livestream đi.

Thịnh Hoài vốn chỉ định lên Weibo đăng bài nói rõ tình hình, nhưng bị một câu “Ông nhàn rỗi thì vẫn là nhàn rỗi, dù sao Kỷ Tòng Kiêu cũng không để ý đến ông” của Hà Xa đả kích, thế là anh bèn tìm một nơi vắng vẻ mở livestream.

“Sức khỏe tôi không sao cả, mọi người đừng lo lắng. Cánh tay chỉ bị trầy xước một chút thôi, Tòng Kiêu cũng không sao, chỉ bị trẹo chân. Cảm ơn mọi người đã hỏi thăm.”

“Khách sáo quá ư? Vậy lần sau tôi sửa lại.”

“Sao? 'Thay mận đổi đào' đăng poster nhân vật rồi à? Hóa trang thành nữ, đương nhiên là cậu ấy rất đẹp, tôi thấy thế nào ư... Chúng ta nên để dành câu hỏi này cho buổi ra mắt phim. Đúng, đúng vậy, Hàn Lược đã tận dụng sức nóng một cách quang minh chính đại vậy đấy. Cậu ta lúc nào chẳng thế, còn hành động rất hợp tình hợp lý nữa.”

“Mèo bự? Tòng Kiêu tặng đấy, mọi người muốn biết thì phải hỏi cậu ấy.”

“Cậu ấy ở... chắc là ở trong phòng.”

“Sao mọi người nhạy bén thế, đúng là tôi không chắc lắm. Bởi vì cậu ấy không để ý tới tôi.”

“Nguyên nhân thì...” Thịnh Hoài mỉm cười, nhìn lên ánh trăng tàn trên bầu trời, “Tại tôi dạy dỗ cậu ấy.”

“Ừm, không phải cậu ấy không tốt... Cậu ấy tốt lắm, nhẹ dạ, đôi lúc còn rất ngoan, nhưng đôi lúc cũng rất bướng. Vài khía cạnh khác còn cực kỳ giống trẻ con.”

“Không tin hả? Mọi người có thể hỏi thử Kiều Dịch mà xem. Được rồi, chúng ta quay lại chủ đề chính đi, tôi sợ mình nói thêm gì nữa thì hình tượng của cậu ấy trong lòng mọi người sẽ bị tôi phá hủy mất...”

“Bộ phim tiếp theo tôi nhận là 'Thợ thủ công' của đạo diễn Ninh Lục Tri, đó là một câu chuyện liên quan đến đồ sứ.”

Thịnh Hoài hiếm khi thấy hoạt động sôi nổi như này, bởi vậy thời gian livestream của anh khá lâu. Fan liên tục đặt câu hỏi, anh cũng vui vẻ trả lời, mãi đến khi trời dần tối, khi không còn nhìn rõ bóng người, anh mới tắt livestream quay trở về.

Giữa núi rừng, không nhìn rõ đường đi, anh dựa theo ánh sáng mờ tối đi thẳng về phía trước, mãi đến khi đã đi được nửa tiếng rồi mà vẫn chưa quay về thôn, cũng dần dần nghe thấy tiếng nước chảy rõ ràng mà trước đó không nghe thấy, Thịnh Hoài mới nhận ra mình đi nhầm đường rồi.

Anh cũng không vội về, quyết định đi dạo tiếp con đường ven bờ sông.

Sống quanh năm ở đô thị, ít khi có lúc được bình tâm như bây giờ. Những lúc thế này luôn cần một người phù hợp ở bên.

Cho nên anh nhớ đến Kỷ Tòng Kiêu.

Khoảng thời gian qua, anh đã quen có cậu bầu bạn ngày đêm, cho nên hiện tại một ngày một đêm không gặp nhau chỉ khiến anh cảm thấy nỗi nhớ trong tim sắp tràn ra ngoài. Nhưng anh không hề hối hận vì lời tỏ tình đã thốt ra trong cơn kích động ngày hôm qua, giữa bọn họ rơi vào cục diện bế tắc, còn lời thú nhận của anh vừa khéo là hòn đá phá vỡ sự yên ả.

Cành liễu rủ xuống khẽ la đà, anh nhìn mặt sông nhỏ hẹp chằng chịt đôn đá, có thể đi bộ lên đó sang thẳng phía bên kia sông được luôn. Còn bên kia bờ sông, anh ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt Kỷ Tòng Kiêu nhìn sang.

Không ai lên tiếng trước.

Hai người dừng bước trên bờ sông.

Một con sông không quá rộng, trông giống như một cái lạch trời, lẳng lặng đứng im giữa hai người.

Tâm tư nhanh chóng đảo vần, vào khoảnh khắc nhìn thấy người ấy, Thịnh Hoài chợt lóe lên một ý tưởng. Anh không bận tâm ý tưởng này vẫn chưa thành hình, anh chỉ biết đây là cơ hội hiếm có khó tìm, còn anh phải nắm lấy nó.

Vì thế anh hỏi: “Chơi trò chơi không?”

Thịnh Hoài mở miệng trước, câu này khiến Kỷ Tòng Kiêu không ứng phó kịp. Cậu nhìn sang phía anh bằng vẻ hoài nghi, nhưng rồi nhận ra đang là buổi tối, lại còn cách xa nhau như thế, sao có thể nhìn rõ ánh mắt nhau được, thế là cậu định lên tiếng.

Nhưng đối phương như biết rõ cậu định nói gì nên trả lời luôn, “Em thắng, anh đồng ý bất kỳ điều kiện gì của em. Anh thắng, em đồng ý yêu cầu của anh.”

Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh, nhắc lại một câu, “Bất kỳ điều gì ư?”

“Đúng.” Thịnh Hoài gật đầu, “Cho dù em muốn anh từ bỏ em.”

“Chơi như thế nào?” Kỷ Tòng Kiêu hỏi.

“Giữa chúng ta có chín đôn đá, chỉ đủ cho một người đứng thẳng. Em và anh cùng nhau đặt câu hỏi, sau khi trả lời xong thì bước về phía trước một bước, còn không trả lời thì đối phương được đi trước. Ai đi tới đôn đá ở chính giữa trước thì thắng. Trò chơi kết thúc nếu một bên rời đi, bên nào quay về sẽ thua.”

Nhớ đến những điểm chính trong tài liệu bác sĩ tâm lý gửi tới, dòng suy nghĩ của Thịnh Hoài dần dần rõ ràng, anh đã đưa ra những quy tắc ngay tại chỗ.

“Chuyện này không công bằng với em.” Kỷ Tòng Kiêu đáp.

Thịnh Hoài hứa hẹn, “Anh sẽ không hỏi em nguyên nhân em không muốn ở bên anh.”

Kỷ Tòng Kiêu cau mày nhìn về phía anh, nhưng khoảng cách quá xa, trời lại tối mịt, cậu không nhìn rõ biểu cảm của Thịnh Hoài.

“Chơi không?” Thịnh Hoài hỏi lại một lần nữa.

“Chơi.”

Kỷ Tòng Kiêu biết rõ trong trò chơi này có cạm bẫy, thế nhưng việc khiến Thịnh Hoài buông tay có sức mê hoặc quá lớn, cậu không chống đỡ được. Bởi vậy, dù cho biết rõ đây là cái hố, cậu vẫn không hề ngần ngại nhảy vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.