Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 67: Chương 67




Nhánh hồng thứ sáu mươi bảy

Với sự đồng hành của Thịnh Hoài đang ở cách xa ngàn dặm, Kỷ Tòng Kiêu ngủ cả đêm rất ngon.

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Khi máy bay hạ cánh xuống thủ đô thì thành phố đã lên đèn.

Diệp Trác đích thân ra sân bay đón người, vốn dĩ hắn không có ý định này. Nhưng tại vì Kỷ Tòng Kiêu cứ thích đâm đầu vào chỗ chết——Cậu đăng bài lên Weibo, trên bài đăng có đính kèm hình ảnh hai bông hồng giấy được chụp ở sân bay, trong phút chốc vị trí của cậu bại lộ, khiến cho các fan có hỏa nhãn kim tinh dù miệng cười ha ha nhưng vẫn không quên bắt lấy điểm quan trọng nhất, sôi nổi suy đoán được lịch trình hôm nay của cậu. Trong tình huống đó, tất nhiên là sân bay thủ đô đã có một nhóm người chờ rồi.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây của fan, Kỷ Tòng Kiêu và Cố Ương Ương chạy ra xe của Diệp Trác. Cố Ương Ương tự giác ngồi vào vị trí ghế phụ cạnh tài xế, còn Kỷ Tòng Kiêu thì làm tổ ở ghế sau thở phào nhẹ nhõm.

“Ai bảo cậu đăng Weibo, gieo gió gặt bão thôi chứ sao?” Diệp Trác khởi động xe, còn không quên quay đầu cười mỉa cậu.

Kỷ Tòng Kiêu nhún vai, hồn nhiên không bận tâm. Khi đó cậu chỉ đang mải đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt và hoa hồng của Thịnh Hoài, nào còn hơi đâu quan tâm xem tờ giấy gấp hoa hồng làm từ chất liệu gì, trên đó có in nội dung gì.

Cậu lấy điện thoại ra, bật nguồn, màn hình khóa vừa hiển thị thì có vài thông báo hiện lên.

Là từ Weibo và WeChat.

Cậu nhấn mở WeChat trước, là tin nhắn Thịnh Hoài gửi tới. Anh gửi từ một tiếng đồng hồ trước, nói mình đã đến Xương Nam, cũng thuận lợi tìm được căn nhà mà đoàn làm phim chuẩn bị sẵn, còn không quên đính kèm cả mấy bức ảnh.

Kỷ Tòng Kiêu nhấn mở ra xem, đó là một căn nhà cũ, ngọn đèn vàng tù mù, cửa sắt rỉ sét, chỉ có Thịnh Hoài ăn mặc thẳng thớm là không hợp với nơi này.

Cậu mỉm cười, trả lời lại tin nhắn——[Anh nên đổi trang phục thành áo ba lỗ quần soóc, đầu bù tóc rối, tay nâng cái bát to oạch chứa đầy cơm thì mới hợp với phong cách của nơi này.]

Trả lời xong, cậu định thoát khỏi WeChat, đi đọc tin tức trên Weibo. Sau đó còn chưa đợi cậu thoát WeChat, bên kia đã trả lời, tốc độ nhanh tới mức khiến Kỷ Tòng Kiêu có ảo giác anh đang chờ mình mở máy.

Cậu tiếp tục nhấn vào chấm đỏ trên khung chat, sau đó cười phụt, thế là phải giơ tay che miệng quay đầu đi để cười. Tròng mắt cậu bị ánh đèn neon bên ngoài cửa xe hắt vào, khóe môi cong cong phản chiếu lên cửa sổ, cùng gương mặt không thể giấu được ý cười.

Trên màn hình có hai tin nhắn——

[Thịnh Hoài: Em nói là thế này đúng không?]

[Thịnh Hoài: Thành công ngụy trang thành dân lao động [ảnh selfie]*1]

Kỷ Tòng Kiêu cười chán chê mới nhấn vào ảnh chụp, phóng đại lên xem.

Thịnh Hoài ngồi xổm trước bậc cửa, áo sơ mi quần dài đã được thay, anh mặc một chiếc áo ba lỗ đen và quần túi hộp rộng thùng thình, khoe trọn được đường nét tuyệt đẹp và cân đối của bắp thịt. Mái tóc anh ướt nhẹp, giọt nước rỉ từ đuôi tóc nhỏ xuống làm ướt vạt áo trước ngực anh.

Hình tượng điềm đạm nhã nhặn khi xưa đã được thay đổi, sự bùng nổ hormone sắp sửa phá nát cả màn hình.

Cậu lặng lẽ giơ tay che mắt.

Thịnh Hoài nghịch điện thoại trong tay, đợi mãi không có ai trả lời. Anh nhìn ảnh chụp của mình, do dự chốc lát, nghi ngờ hỏi cô nhóc năm tuổi nhà hàng xóm trước mặt, “Bộ dạng này của chú... đẹp không?”

Cô nhóc quyết đoán lắc đầu, “Hông ạ!”

Thịnh Hoài: “!”

Cô nhóc tỏ ra nghiêm túc, “Cô giáo cháu nói con gái mới đẹp! Con trai phải dùng từ đẹp trai!”

Sự tự tin đầy nguy khốn của Thịnh Hoài đã được cứu rỗi.

Anh chẳng hề hay biết ở bên kia điện thoại, Kỷ Tòng Kiêu đã ngọ nguậy ngón tay lưu lại ảnh của anh rồi.

Lưu ảnh xong, cậu mới trả lời tin nhắn——[Đẹp lắm.]

Tránh để Thịnh Hoài tiếp tục chủ đề này, cậu quả quyết nhắn thêm một tin nữa——[Em sắp về đến nhà rồi, đến khi đó sẽ gọi cho anh.]

Rồi cất điện thoại đi, quay đầu nhìn khung cảnh ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, ý cười giữa hai hàng lông mày dần tản đi.

Cậu nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, cũng là cuộc tập kích bất ngờ giữa đêm ở thủ đô, ánh sáng khắp nơi lung linh rực rỡ, ánh đèn neon tán loạn lướt qua xung quanh. Khi đó cậu chỉ cho rằng Thịnh Hoài là một người dưng, cùng lắm thì có bạn chơi cùng, dù thế nào cũng không thể ngờ được, hai người từ người qua đường thành bạn bè, rồi mối quan hệ lại phát triển thành tương tự như người yêu giống như bây giờ, đồng thời... còn có thể tiếp tục sâu sắc hơn nữa.

Vụ cá cược đang diễn ra lúc này có thể nói được thực hiện dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Thịnh Hoài. Nhưng suy cho cùng cậu đã đồng ý, ép buộc và dụ dỗ cái nào hơn, chính cậu cũng chẳng rõ nữa.

Lý trí nói cho cậu biết, không được sa vào đó nữa, nhưng cậu không thể chống đỡ được trước sức quyến rũ của Thịnh Hoài. Anh săn sóc, anh thận trọng, anh cẩn thận từng li từng tí một, anh hết lòng quan tâm cậu, vì thế không biết từ khi nào sự phòng bị của trái tim đã bị công phá.

Tình cảm rất đẹp, thế nhưng hiện thực cũng quá tàn khốc. Cậu vẫn không thể tin được sẽ tồn tại một người có thể chịu được dục vọng chiếm hữu và khống chế bất bình thường như vậy, chính bản thân cậu còn thấy sợ...

Kỷ Tòng Kiêu mím môi, lấy bông hồng giấy ra khỏi balo, cẩn thận gấp gọn lại trong lòng bàn tay.

Phía trước đang đèn đỏ.

Diệp Trác chậm rãi dừng xe, nhìn thử gương chiếu hậu. Hắn vốn định bàn bạc với Kỷ Tòng Kiêu chuyện công việc tiếp theo, nhưng rất nhiều lần ngước mắt lên thì nhìn thấy cậu ôm điện thoại cười đến là vui, vậy nên hắn cũng không quấy rầy. Bây giờ hắn thấy cậu đã cất điện thoại đi nên định mở miệng trước, nhưng vừa ngước mắt lên thì thấy vẻ mặt Kỷ Tòng Kiêu lại hoàn toàn khác hẳn trước đó. Hắn chợt lóe lên một suy nghĩ, không nói gì nữa.

Diệp Trác đưa Kỷ Tòng Kiêu đến cửa chung cư.

“Nhớ là sáng mai phải lên công ty đấy, chúng ta thảo luận kế hoạch năm nay của cậu.” Diệp Trác thò đầu ra khỏi ghế tài xế dặn dò một câu.

Kỷ Tòng Kiêu gật đầu, “Em biết rồi.”

“Tạm biệt anh Kỷ, anh nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Cố Ương Ương tạm biệt cậu.

Kỷ Tòng Kiêu vẫy tay, đi vào chung cư.

Diệp Trác nhìn cậu ngày càng đi xa mới khởi động máy, lái ô tô đi theo chỉ đường tới nhà Cố Ương Ương. Hắn gõ tay lái, quay đầu sang hỏi: “Có phải Tòng Kiêu yêu rồi không?”

Cố Ương Ương ngẩn ra, mờ mịt quay sang nhìn hắn, “Anh Kỷ yêu rồi hả?”

Diệp Trác: “Anh đang hỏi cô cơ mà! Nếu không sao cậu ấy nói chuyện với ai mà lúc thì vui lúc lại không vui như thế?”

Cố Ương Ương hiểu ngay ý hắn, nghiêm túc nói: “Chắc là anh Kỷ nhắn tin với Thịnh thần đó. Trước đó hai người họ cãi nhau, nhưng mà làm hòa trong thời gian quay chương trình rồi. Anh Diệp cũng biết mà, anh Kỷ vốn ít bạn, có thể tìm được một người bạn tốt đương nhiên là phải vui. Anh ấy và anh Tiểu Kiều nói chuyện với nhau cũng mặt mày hớn hở như thế, nếu không vui thì chắc do Thịnh thần lại trông coi anh ấy.”

Cố Ương Ương trả lời nửa thật nửa giả. Mặc dù Kỷ Tòng Kiêu cũng không nói gì cho cô biết, nhưng cậu cũng không giấu cô rất nhiều chuyện. Mà thân là trợ lý theo sát cậu, rất nhiều việc nhỏ nhặt linh tinh không ai rõ hơn cô, hơn nữa cũng rất nhiều chuyện chẳng cần nói tự bản thân cô đã có thể nhận ra. Ví dụ như bông hồng được giấu đi cẩn thận, ví dụ như ảnh nền màn hình chính được đổi trong điện thoại...

Nhưng cô cũng biết, Diệp Trác sẽ không để cho Kỷ Tòng Kiêu yêu đương. Scandal có thể có, sức nóng có thể tạo, nhưng dao thật súng thật(*) thì tuyệt đối không được, đừng nói đến chuyện ở bên một người đàn ông.

(*) Thành ngữ Trung Quốc, chỉ sự thật. Ở đây đang nói yêu đương giả để xào scandal để nâng độ hot thì được chứ yêu thật thì tuyệt đối không được.

“Thế à?” Diệp Trác đáp. Từ khoảng một năm trước hắn đã không còn bám sát theo Kỷ Tòng Kiêu nữa, theo sau cậu vẫn luôn là Cố Ương Ương. Còn với những chuyện hắn muốn hỏi, Cố Ương Ương vẫn quen được hỏi gì thì sẽ đáp nấy. Chưa kể, hắn vẫn chưa nghĩ ra lý do gì khiến cô phải giúp đỡ Kỷ Tòng Kiêu lừa mình. Đối với cô trợ lý này, hắn vẫn tin tưởng. Bởi vậy, mặc dù không hỏi thêm nữa, nhưng hắn vẫn chưa xóa bỏ được sự hoài nghi trong lòng mình.

...

Kỷ Tòng Kiêu về đến nhà, lần đầu tiên từ trước đến nay cậu không đi mở ti vi ngay sau khi bật đèn, không để cho tiếng ti vi ồn ào quét sạch sự cô tịch tích tụ đã lâu trong căn phòng trống trải.

Cậu đặt hành lý xuống, đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn muôn vàn ngọn đèn giữa trời đêm thủ đô qua ô cửa đã được kéo rộng rèm sang hai bên. Cậu cụp mắt nhìn xuống, cuối cùng không kéo rèm lên, chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Từ tiết kiệm thành xa xỉ rất dễ, từ xa xỉ thành tằn tiện mới khó. Đã quen được sớm chiều ở bên Thịnh Hoài, bây giờ phải quay trở lại những giây phút ở một mình như xưa, sự cô đơn vốn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được giờ sao mà khó chịu đựng quá. Cậu không thể chờ được muốn nghe thấy giọng nói của người ấy, cho dù là từ khoảng cách xa xôi vạn dặm, cho dù chỉ qua mạng internet.

Quấn khăn tắm lên đầu, để tóc khô một nửa, cậu ngồi ở đầu giường mở điện thoại lên, gọi một cuộc.

Cuộc gọi vẫn được nhận rất nhanh như mọi khi.

“Em về đến nhà chưa?” Thịnh Hoài ở bên kia cười hỏi, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy, nhưng Kỷ Tòng Kiêu còn nghe ra được cả chút nhớ nhung.

Cậu thấp giọng đáp một câu, hỏi: “Anh thì sao? Vẫn đang chơi với bạn nhỏ à?”

“Ừ, anh vẫn đang chơi đây.” Thịnh Hoài cười, ám chỉ, “Đang nói chuyện cùng bạn nhỏ này.”

Kỷ Tòng Kiêu biết thừa anh đang trêu mình, khóe môi nhoẻn lên, cong thành một nụ cười. Thịnh Hoài cũng không trêu cậu lâu, anh kể về Xương Nam với cậu, kể về những gì mình được thấy ở nơi đây.

Xương Nam là một thị trấn nhỏ, nhiều thế hệ mưu sinh bằng nghề sản xuất đồ sứ, do vậy ngành nghề thủ công mỹ nghệ này cứ được lưu truyền từ xa xưa tới tận bây giờ. Nơi đây cũng khá nổi tiếng trong lịch sử, nếu như muốn tìm hiểu sâu hơn thì có lẽ phải bắt đầu từ một dòng chảy rất dài.

Thịnh Hoài kể, chỗ anh ở rất tốt, mặc dù trông cũ nát nhưng đông ấm hè mát, trong sân trồng đầy hoa, còn có một cây đại thụ, trông vô cùng nhàn nhã dễ chịu, khiến cho người ta có cảm giác được ẩn cư.

Thịnh Hoài còn kể, anh sống bên cạnh nhà của hai ông bà lão ở cùng đứa cháu gái. Mấy đời nhà họ đều sinh ra ở Xương Nam, trưởng thành ở Xương Nam. Nhưng thế hệ tiếp theo nhà họ lại ghét cái nghề gia truyền này, cảm thấy nghịch bùn không có tiền đồ, vì thế họ chỉ để lại cô cháu gái cho ông bà rồi lên thành phố lớn, chỉ khi ăn Tết mới quay về, để cô nhóc ở bên cạnh họ.

Cô bé cực kỳ thích bộ môn này, vừa rồi còn cho Thịnh Hoài xem những con vật nho nhỏ đáng yêu như thỏ con, vịt con... mà nhóc ấy tự làm được khi đến xưởng cùng ông bà.

Năm nay cô bé mới năm tuổi, nhưng tay nghề đã khá tốt. Chỉ là kỹ thuật chụp ảnh thì không ổn cho lắm, ảnh chụp đều bị mờ, bức ảnh vừa nãy đã là bức duy nhất có thể coi là lọt mắt mà anh lựa từ mười mấy bức khác ra.

Kỷ Tòng Kiêu nằm trên giường im lặng nhìn trời. Trọng điểm mà cậu chú ý tới là, Thịnh Hoài bảo một cô bé năm tuổi chụp mười mấy bức ảnh lận, ờm, có vẻ không giống việc mà anh có thể làm...

“Em không biết yêu vào khiến trí thông minh của con người giảm xuống ư?” Thịnh Hoài nín thinh, sau đó cứu vãn hình tượng cho bản thân.

Kỷ Tòng Kiêu từ chối trả lời vấn đề này, bởi vì cậu không cảm thấy mình bị ngốc.

Thịnh Hoài cười, tiếp tục kể cho bạn nhỏ nghe về bữa tối của mình, toàn là ẩm thực đặc sản địa phương. Anh kể về những người những chuyện mình được gặp, kể về phong cảnh và tập tục nơi đó, đến cả những việc nhỏ nhặt chẳng đáng để nhắc tới anh cũng không bỏ qua...

Qua sự miêu tả chi tiết, hành trình của đối phương kể từ sau khi máy bay hạ cánh cho đến tối nay được tái hiện hoàn toàn trước mắt.

Nó mở ra hết khung cảnh này tới khung cảnh khác, lấp đầy những phần thiếu sót bằng màu sắc và lời bộc bạch.

Đến bây giờ Kỷ Tòng Kiêu mới nhận ra, anh đang cố ý kể cho cậu nghe. Cậu đã để ý từ trước, Thịnh Hoài đâu phải người nhiều lời như vậy? Kể cả có nói về trải nghiệm du lịch thì cùng lắm người ta chỉ cần mất vài câu thôi, thường là cũng chỉ trình bày những điều gây choáng nhất, ngạc nhiên nhất cho người nghe.

Còn hiện tại anh kể cả những câu chuyện vụn vặt thế này, là bởi anh quan tâm đến sự bất an của cậu, là bởi anh chấp nhận dục vọng chiếm hữu của cậu nên có lòng thuật lại thật chi tiết hành trình của mình trong khi hai người nói chuyện. Không cần trực tiếp xé nát những năm tháng tĩnh lặng giả tạo bao năm qua của cậu, anh vẫn có thể truyền đạt được những gì mình muốn nói đến tai Kỷ Tòng Kiêu, vừa tế nhị lại vừa dịu dàng.

Nhất thời khiến cậu luống cuống, tình cảm này quá đỗi quý giá...

“Bạn nhỏ?” Thịnh Hoài ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười, “Câu hỏi này cần suy nghĩ lâu vậy sao?”

Kỷ Tòng Kiêu nhớ lại câu hỏi vừa xong của Thịnh Hoài, hình như là——”Hồi mới quen, em nói mình 24 tuổi, là tuổi mụ hay tuổi thật?”

Kỷ Tòng Kiêu: “...”

“Em chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc em bao nhiêu tuổi thôi.” Cậu nhanh chóng đáp, nỗ lực giấu giếm sự thất thần vừa nãy của mình, “Hồi còn bé, em không muốn ở nhà nên nhờ mẹ tăng tuổi của em thêm một tuổi để được đi nhà trẻ sớm. Nên là năm nay em mới 23 tuổi, đây mới là tuổi thật.”

“Anh hỏi cái này làm gì?” Cậu nghi ngờ hỏi.

“Đây là bất ngờ, cho nên bây giờ chưa nói cho em được.” Thịnh Hoài ăn ngay nói thật.

Kỷ Tòng Kiêu nghe thấy nhưng cũng không hỏi lại, lái sang chủ đề khác, “Mà nhắc mới nhớ... Vì sao Lâm Hoãn Cố Đình cũng hóng hớt ghê vậy? Đến cả Tiêu Hợp Cẩm cũng gấp hoa hồng đẹp hơn em nhiều...”

“Đó là bởi cậu ta cất công học để gấp cho Mạnh Huề Y...”

“...”

Hai người cứ tán gẫu như thế, khung cảnh ầm ĩ ngoài cửa sổ dần tắt tiếng, đêm ngày càng khuya.

Thịnh Hoài kết thúc chủ đề trước, nhìn đồng hồ, “Em nên đi ngủ thôi.”

Kỷ Tòng Kiêu không muốn cúp điện thoại, cậu chỉ muốn được lải nhải mãi thế này với Thịnh Hoài thôi. Nhưng đúng là cậu hơi mệt thật, cũng không thể làm lỡ thời gian Thịnh Hoài nghỉ ngơi, chỉ có thể ngoan ngoãn nói ngủ ngon.

Cậu giơ tay lên, đang định ngắt cuộc gọi thì lại bị Thịnh Hoài ngăn cản.

“Cứ để máy thế đi.”

Kỷ Tòng Kiêu nhất thời thắc mắc.

“Cứ để máy thế đi.” Thịnh Hoài dịu giọng lặp lại.

Kỷ Tòng Kiêu làm theo yêu cầu của anh, tắt đèn đi, nhấn mở loa ngoài trên điện thoại rồi đặt máy lên gối. Trong bóng tối, tiếng hít thở nhè nhẹ khó nhận thấy truyền đến bên tai. Âm thanh khẽ khàng vang lên, lấp kín cả căn phòng, cũng thế chỗ cho toàn bộ khoảng trống trong bóng tối, khiến cậu cảm giác, tựa như... đối phương đang ở ngay bên cạnh mình, chỉ cần cậu vươn tay là có thể chạm tới anh.

Bỗng nhiên cậu hiểu ý anh.

Kỷ Tòng Kiêu giơ tay che lên đôi mắt cay xè, khóe môi vô thức cong lên.

“Ngủ ngon, anh Thịnh.” Cậu khẽ giọng nói.

“Ngủ ngon, bạn nhỏ.”

...

Với sự đồng hành của Thịnh Hoài đang ở cách xa ngàn dặm, Kỷ Tòng Kiêu ngủ cả đêm rất ngon.

Sáng sớm tỉnh lại, do lượng pin không đủ nên điện thoại di động đã tự động tắt nguồn. Hiếm khi cậu thấy hơi bực mình, nghĩ bụng phải đổi điện thoại sang loại nào có dung lượng pin trâu hơn. Nếu không thi thoảng bị tắt máy như này, đúng là bất tiện.

Cậu sạc điện thoại, bật máy, có một tin nhắn mới. Là Thịnh Hoài gửi lời chào buổi sáng, anh cũng nhắn cho cậu là hôm nay mình phải theo sự sắp xếp của ê-kíp đến địa phương học một vài kỹ năng cơ bản của nghề làm gốm sứ. Kỷ Tòng Kiêu trả lời lại, nói mình cũng phải lên công ty. Mỗi người đều có việc riêng nên cũng không tán gẫu được lâu.

Lần này Diệp Trác gọi Kỷ Tòng Kiêu đến công ty là để bàn bạc với cậu kế hoạch sắp xếp công việc cho cả năm nay của cậu. Đáng ra những việc này phải được chốt xong ngay sau khi ăn Tết, nhưng do Kỷ Tòng Kiêu chẳng nói chẳng rằng sang nước ngoài, trì hoãn rất nhiều hôm mới trở về, sau khi về chưa được bao lâu lại nhận lời mời tham gia gameshow của đài Hương Tiêu lẫn chương trình truyền hình thực tế, thế nên mãi vẫn chưa tìm được cơ hội.

“Đầu tiên, cậu phải hoàn thành lịch quảng bá 'Thay mận đổi đào', việc này cần một khoảng thời gian.”

“Trong thời gian cậu tham gia chương trình truyền hình thực tế, anh vẫn xem xét kịch bản cho cậu, nhưng tiếc là đều chẳng ra sao.”

“Anh cho rằng, bây giờ chọn phim điện ảnh đối với cậu mà nói vẫn hơi sớm. Trước mắt, 'Thay mận đổi đào' nhận được sự hưởng ứng khá tốt, đợi sau khi phim phát sóng thì chất lượng và trình độ kịch bản tìm đến cửa cũng sẽ được cải thiện hơn hẳn. Cậu đừng nên vội.”

Kỷ Tòng Kiêu cười, “Anh thấy em sốt ruột bao giờ chưa? Em chỉ thấy chán quá thôi.”

Diệp Trác cạn lời, đúng như cậu nói, tên nhóc này xưa nay có bao giờ vội đâu, cũng không chủ động tranh thủ cơ hội, lúc nào cũng đùa cợt vô tư, căn bản chẳng để trong lòng. Nhưng cũng may chỉ cần một bộ phim phù hợp, cậu sẽ không từ chối.

Diệp Trác tiếp tục thảo luận thêm về hoạt động và các quảng cáo làm đại diện của cậu.

Kỷ Tòng Kiêu ngồi trên ghế, hai ngón tay chống trán, tai thì cậu vẫn nghe nhưng phần lớn tâm trí cậu lại đang bay đến Xương Nam ở cách xa ngàn dặm.

Thịnh Hoài đang làm gì nhỉ? Anh đi gặp ai rồi? Đó là người thế nào? Anh có nhớ mình không? Anh...

Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu rất nhiều lần.

“Tòng Kiêu? Kỷ Tòng Kiêu?! Rốt cuộc cậu có đang nghe anh nói không thế?”

Diệp Trác lên giọng, Kỷ Tòng Kiêu mới lấy lại tinh thần nhìn hắn, suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

“Anh nói tiếp đi, em đang nghe mà, nói về chương trình truyền hình thực tế.”

“Ai bảo với cậu là anh đang nói về chương trình thực tế?” Diệp Trác lườm nguýt, “Anh đang nói, có một cuộc thi diễn viên tài năng gửi thư mời cậu tới làm người hướng dẫn. Bây giờ chương trình này cũng đang rất hot, nếu như không tìm được bộ phim điện ảnh nào phù hợp thì chúng ta có thể thử cân nhắc.”

Kỷ Tòng Kiêu không có ý kiến, “Tất cả để anh quyết định đi.”

Hai người lại nói đến những việc khác, mãi tới tận giữa trưa thì mỗi người mới đi một ngả.

Kỷ Tòng Kiêu không muốn ở lại công ty lâu, bèn đeo kính râm đi ra ngoài luôn. Khi đi ngang qua phòng giải khát, bỗng nhiên nghe thấy cái tên Đỗ Minh Cảnh, cậu nhướng mày, đứng bên ngoài hóng tin đồn ở trong.

“Ài mấy cô nghe gì chưa? Hình như ông Đỗ có con riêng hả?”

“Không thể nào! Giám đốc Đỗ phản ứng thế nào?”

“Là giả đó! Nếu có con riêng thật thì sao giám đốc Đỗ còn có thể thảnh thơi yêu đương chứ?”

“Yêu đương? Có người muốn hái đóa hoa Cao Lĩnh này xuống ư?”

“Cơ mà là ai nhỉ? Không nghe thấy tin mới gì hết!”

“Tôi nghe nói là thiên kim của chuỗi rạp hát Hồ Đại! Có tin ngầm nói hình như nhà họ Đỗ cố ý muốn thông gia với bên đó~”

“Thật hay giả đó?'

“Ai biết được? Nhưng mà người ta là thiên kim tiểu thư đoan trang, sao nào? Cô muốn trèo lên à?”

“Đừng nói linh tinh, vị kia giữ mình trong sạch thì ai mà trèo lên được? Chỉ là sao đột nhiên lại bàn chuyện cưới xin rồi? Không có tí dấu hiệu nào hết ấy!”

“Nghe nói là...”

Kỷ Tòng Kiêu cười cười, cất bước rời khỏi. Đúng là mọi thứ đã thực sự thay đổi, Đỗ Minh Cảnh đã tính đến chuyện kết hôn, còn quan hệ giữa cậu và Thịnh Hoài cũng đã sớm không còn đơn giản như ban đầu nữa rồi.

Cậu đi về phía trước, đúng lúc nhìn thấy cửa phòng họp mở ra. Nhân vật chính của tin đồn đang tiễn một nhóm người ra ngoài, Kỷ Tòng Kiêu biết người đi đầu, đó là người phụ trách chính của dự án điện ảnh mới phát triển của thành phố.

Kỷ Tòng Kiêu chạm mặt với bọn họ, chỉ gật đầu coi như chào hỏi.

Đỗ Minh Cảnh tiễn người vào thang máy, sau đó mới quay lại nhìn Kỷ Tòng Kiêu đã rất lâu không gặp.

“Sao em lại đến công ty?” Gã mở miệng hỏi, giọng điệu không khác mấy so với trước kia, không biết là sự hòa bình giả tạo hay là gã chẳng để chuyện cũ trong lòng.

“Anh Diệp gọi tôi đến bàn chuyện công việc.” Kỷ Tòng Kiêu không muốn đi đoán tâm tư của gã, đáp qua loa một câu. Hai người đứng không gần cũng không xa, khoảng cách an toàn vừa vặn giữa cấp trên và cấp dưới.

“Em ăn trưa chưa? Đi ăn nhé?” Đỗ Minh Cảnh đưa ra lời mời.

“Không được đâu, tôi có hẹn rồi.” Kỷ Tòng Kiêu từ chối. Đúng là cậu có hẹn, là hẹn Thịnh Hoài, chỉ là cuộc hẹn qua mạng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.