Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 68: Chương 68




Nhánh hồng thứ sáu mươi tám

“Việc duy nhất em phải làm là đừng để mình tủi thân.”

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Kỷ Tòng Kiêu tự lái xe đến, nhưng khi về, ghế tài xế của chiếc xe thể thao xanh sapphire lại được giao cho Cố Ương Ương.

Cậu ngồi ở ghế sau, nhắn tin cho Thịnh Hoài. Khi tin nhắn vừa được gửi đi, bên kia đã gọi lại ngay.

Kỷ Tòng Kiêu kể cho Thịnh Hoài nghe một vài tin đồn cậu hóng được ở công ty hôm nay, còn chế giễu Đỗ Minh Cảnh. Trong khi hai người nói chuyện, bên kia điện thoại truyền đến không ít động tĩnh nhỏ. Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, thắc mắc hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Thịnh Hoài đáp rất nhanh.

“Ồ.” Kỷ Tòng Kiêu đáp lại một câu, sắc mặt dần trầm xuống, tâm trạng vốn đang tốt chợt bị ba chữ ngắn gọn này phá hủy. Cậu mím môi, ám thị bản thân đừng để ý quá mức, có khi không có gì thật. Cậu thử đổi sang chủ đề khác, nhưng cho dù đổi sang bất kỳ chủ đề nào, trong lòng cậu vẫn còn một cái gai ngoan cố. Còn Thịnh Hoài bên kia, mặc dù anh vẫn đang nói, nhưng giữa những câu từ của anh, cậu vẫn có thể cảm giác được đối phương không hứng thú lắm. Vì thế cậu cũng không còn ý định kéo dài, viện bừa một cái cớ rồi ngắt cuộc điện thoại này.

Cậu làm tổ ở ghế sau, nhíu mày lại, siết chặt điện thoại.

Còn ở Xương Nam...

Thịnh Hoài nhìn cô nhóc được anh gọi tới để nếm thử món ăn, đã vậy nhóc còn đánh rơi đũa xuống đất rồi ngã khỏi băng ghế nhỏ, đúng là hết cách.

Vốn là hôm nay anh phải đi gặp thầy dạy mỹ nghệ mà đoàn làm phim tìm cho anh, nhưng đối phương bận việc nên lùi lịch một ngày. Cho nên hôm nay anh rảnh rang, quyết định đi dạo ở Xương Nam. Khi đi ngang qua chợ thức ăn, không hiểu sao tự dưng anh nghĩ, mai sau anh muốn cùng cậu bạn nhỏ ở bên nhau...

Cậu bạn nhỏ mười ngón tay không dính nước mùa xuân, chắc chắn sau này anh là chủ bếp rồi, thế nên ắt hẳn không thể hôm nào cũng để người ta ăn cơm Tây được, như thế không tốt cho dạ dày. Vì vậy anh quyết định thử học làm món ăn trong nước. Chỉ là... Anh cứ tưởng cơm Tàu rất đơn giản, dù sao trong mắt anh, cơm Tây anh làm cũng được lắm, có lẽ cơm Tàu cũng không đến nỗi nào đâu.

Nhưng hiện thực lại tàn nhẫn cho anh một cái tát.

Sau khi món ăn được nấu xong, Thịnh Hoài tự nếm thử một miếng, cảm thấy hương vị kỳ cục. Nhưng anh chỉ cho rằng là do anh tự đòi hỏi bản thân mình quá hà khắc, đến mức nếm không ra được hương vị chân thực. Thế nên anh quyết định bưng ra sân, gọi cô nhóc nhà bên sang nếm thử. Kết quả... khiến người ta sợ đến rơi cả đũa, sau đó lao đi súc miệng...

Thịnh Hoài thở dài, ngồi trên ghế xuất thần nhìn món ăn có vẻ ngoài hấp dẫn trên bàn, phát sầu vì cuộc sống mai sau, nhưng tự dưng anh cũng thấy mừng, mừng vì người ăn phải món ăn đầu tiên của anh không phải Kỷ Tòng Kiêu.

Khi tìm bạn đời, khổng tước sẽ xòe đuôi. Còn những người phàm tục thì đều muốn thể hiện trước mặt người mình yêu những khía cạnh xuất sắc mạnh mẽ của bản thân, chứ không phải sự yếu đuối và thất bại. Anh cũng không ngoại lệ.

Bởi vậy ban nãy khi cậu bạn nhỏ hỏi, anh thật sự rất ngượng nếu để đối phương biết được “thành quả nổi bật” của mình, chỉ có thể đáp bằng một câu “Không có gì“.

Hoàn toàn là trả lời một cách vô thức, chưa từng suy nghĩ đắn đo. Đến khi bây giờ bình tĩnh lại, hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy, anh mới phát hiện được sự bất thường. Bệnh đa nghi của cậu bạn nhỏ rất nặng, anh cũng đã gọi cho cậu báo cáo hết dự định lớn nhỏ của mình từ trước, chỉ là không ngờ lại mắc ở vụ này. Câu thoái thác ban nãy rõ ràng là nói dối, nhất định sẽ khiến cậu nghĩ nhiều.

Nghĩ tới đây, Thịnh Hoài ngồi không yên, bèn tìm điện thoại gọi lại ngay cho Kỷ Tòng Kiêu.

Điện thoại rung trong lòng bàn tay, nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, Kỷ Tòng Kiêu cụp mắt, nhận cuộc gọi.

“Anh Thịnh.” Giọng nói cậu vẫn vậy, không nghe ra được chút u sầu ban nãy chút nào.

Thịnh Hoài thở dài, “Anh phải nói cho em nghe một việc.”

Kỷ Tòng Kiêu siết tay rồi buông ra, cố gắng hết sức giữ cho giọng mình thật bình thản, “Anh nói đi.”

“Vừa rồi không phải anh cố ý giấu em, là vì anh thật sự không muốn để em biết, không muốn để em biết... ờm...” Giọng Thịnh Hoài rất trầm, Kỷ Tòng Kiêu nghe vào tai chỉ cảm thấy nỗi bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt.

“Không muốn để em biết gì cơ?” Cậu hỏi rất khẽ.

“Anh thử làm cơm Tàu, nhưng mà cái vị nó...” Thịnh Hoài gian nan mở miệng, “...vô cùng khó nói.”

Kỷ Tòng Kiêu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng phải nghe một nội dung dù mình chưa biết cụ thể nhưng chắc chắn là bản thân không muốn nghe, giờ nghe được như vậy thì ngây ngẩn. Cậu hoàn toàn không ngờ được, nguyên nhân khiến mình nghĩ nhiều hóa ra lại chỉ là chuyện này?!

Cậu giơ tay che mặt, đập chết những suy nghĩ lung tung và nỗi bất an ban nãy của mình trên bờ cát.

Mọi cảm xúc tiêu cực bị quét sạch.

Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, hoài nghi hỏi: “Không phải anh nấu ăn rất tốt sao? Sao lại có mùi vị khó nói?”

Thịnh Hoài bất đắc dĩ, “Anh chỉ nấu tốt được mấy món Tây thôi, còn cơm Tàu thì... Hồi ở nước ngoài, hàng xóm của anh là một Hoa kiều, họ nấu ăn ngon lắm, cũng thường xuyên mời anh sang ăn. Đây là lĩnh vực anh chưa từng thử bao giờ...”

Kỷ Tòng Kiêu: “...”

Hai người cúp điện thoại, tiếp tục cuộc tán dóc trên WeChat.

Thịnh Hoài chụp ảnh món ăn gửi cho Kỷ Tòng Kiêu. Món ăn được đặt trên một chiếc đĩa sứ thanh lịch, màu sắc rất đẹp, cách bày biện cũng rất tinh xảo, nhìn không ra và cũng chẳng liên quan gì đến hai chữ khó ăn.

[Kỷ Tòng Kiêu: Anh da đen với dấu hỏi chấm.jpg]



[Kỷ Tòng Kiêu: Có phải anh đưa ra yêu cầu quá cao với bản thân không?]

Cậu chỉ nghĩ ra được khả năng này.

Thịnh Hoài vui vẻ vì sự tín nhiệm của bạn nhỏ dành cho mình, nhưng... làm người phải thành thực——[Em tin anh đi, nó chỉ đẹp mắt thôi. Cái đó gọi là sự hào nhoáng...]

[Kỷ Tòng Kiêu: Đúng là em khó tưởng tượng thật.]

[Thịnh Hoài: Thở dài.jpg]



[Thịnh Hoài: Anh thật sự không muốn để em biết, tiếng vang vừa nãy trong điện thoại là do con bé nhà hàng xóm nếm thử một miếng, bị dọa rơi cả đũa.]

Kỷ Tòng Kiêu đột nhiên bật cười thành tiếng, cậu hất cằm về phía Cố Ương Ương, giao việc, “Ương Ương, lát nữa dừng trước siêu thị, em mua giúp anh ít đồ ăn về.”

Cố Ương Ương lái xe đến là nghiêm túc, không hề bị phân tâm bởi tình hình bên Kỷ Tòng Kiêu, nghe thấy tên mình được nhắc tới thì lập tức gật đầu, hỏi: “Có phải anh Kỷ muốn ăn ở nhà không? Anh muốn ăn gì? Dạo này em học được mấy món mới, anh muốn nếm thử không?”

Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu, “Tự anh nấu.”

Cố Ương Ương run tay, suýt chút nữa vặn ngược vô lăng. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ suy nghĩ trong đầu những thực đơn siêu đơn giản, tiện lợi cho người mới nấu ăn và đặc biệt là không gây nổ bếp, âm thầm quyết định lát nữa đi siêu thị mình phải chọn mua những thứ này về cho anh Kỷ.

...

Trong căn hộ cao cấp trên tầng 22, nhà bếp vốn sạch sẽ ngăn nắp ban đầu giờ trở nên bừa bãi.

Nước nôi bắn tung tóe khắp nơi, rất nhiều gia vị trộn lẫn vào nhau tạo nên màu sắc kỳ lạ. Những con dao lớn nhỏ được đặt một cách tùy tiện, các phần thừa của nguyên liệu đã qua sử dụng vương vãi khắp bồn rửa. Cảnh tượng giống như hiện trường thảm họa bị gió lớn càn quét.

Còn kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những điều này lại chẳng buồn quan tâm tới bãi chiến trường, sau khi ăn ngon lành hết những món ăn mà lần đầu tiên mình nấu, cậu mới bưng trà ra ngồi sô pha để nghỉ ngơi tiêu cơm.

“Em vẫn cảm thấy kỳ diệu quá đi.” Kỷ Tòng Kiêu quay sang màn hình máy tính để trên bàn trà, cười nói: “Chắc em có thiên phú nấu đồ ăn Trung Quốc ha?”

Thịnh Hoài ở bên kia máy tính hết cách, anh tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Kỷ Tòng Kiêu nấu ăn——Tay chân thì luống cuống, trạng thái thì dồn dập, đích xác là một tân thủ. Đến nỗi món khoai tây bào sợi chua cay lẽ ra phải có màu vàng nhạt nhưng lại bị cậu xào thành màu nâu cháy, thoạt nhìn không giống một món ăn ngon được. Thế nhưng... hình như hương vị cũng không đến nỗi... tệ?

Nếu không phải anh nhìn thấy Kỷ Tòng Kiêu bới thêm hai lần cơm, không giống như giả vờ thì anh còn tưởng cậu bạn nhỏ cố ý lừa anh. Đối với chủ đề này, Thịnh Hoài quyết định từ bỏ.

Cơm nước no nê, Kỷ Tòng Kiêu ngồi trên sô pha trước cửa sổ, rèm cửa vừa dày vừa nặng đã được kéo lên, ánh nắng ấm áp hắt lên người cậu, sưởi ấm khiến mí mắt cậu từ từ trĩu xuống.

Thịnh Hoài nhìn chăm chú cậu bạn nhỏ đang tắm mình giữa ánh nắng vàng ươm, ngủ đến là ngoan, khóe môi anh cong lên, không nỡ đánh thức cậu, chỉ đành nuốt trở vào câu hỏi đã lên đến miệng. Anh không nói tiếp nữa, cụp mắt lật mở tư liệu trong tay, thi thoảng ghi chú vào sổ.

Khi Kỷ Tòng Kiêu tỉnh lại, tầm mắt vẫn còn mơ hồ. Cậu nhìn thấy dáng vẻ Thịnh Hoài yên tĩnh nghiêm túc trên màn hình, anh đang buông hàng mi, tỉ mỉ lật sách, không biết đang viết gì.

Thịnh Hoài ngước mắt lên theo thói quen, chợt chạm mắt với Kỷ Tòng Kiêu. Anh mỉm cười, “Em ngủ ngon không?”

Kỷ Tòng Kiêu gật đầu, hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Ở nơi máy quay không quay tới, bàn tay Thịnh Hoài khựng lại, anh trả lời qua loa, “Không có gì.”

Trong cùng một ngày mà lại phải nghe ba chữ này đến hai lần, tâm trạng tốt lại bị phá hủy một lần nữa. Lần trước ồn ào là vì hiểu nhầm, còn lần này thì... Bên kia máy quay rất yên tĩnh, không có gì xảy ra cả, Thịnh Hoài cũng không có vẻ mặt ngượng ngùng... Khung cảnh khác hẳn trước đây.

Kỷ Tòng Kiêu cụp mắt, ánh nhìn dừng lại ở những ngón tay nắm chặt bên người. Cậu dường như lại rơi vào cục diện bị lặp lại, bồn chồn bất định giữa việc hỏi hay không hỏi.

Nôn nóng muốn biết đối phương đang làm gì, lý trí biết rõ bản thân mình phải mở miệng hỏi, phải dùng mọi cách khiến Thịnh Hoài lĩnh hội được dục vọng chiếm hữu và khống chế của cậu, để anh biết khó mà lui. Nhưng cậu không dám hỏi, cậu đã được nếm trải cảm giác khi có người thích, khi được lời ngon tiếng ngọt làm bạn, cậu sợ một khi khiến ác quỷ lộ nguyên hình, Thịnh Hoài sẽ thật sự không chịu nổi mà bỏ đi.

Lý trí và tình cảm xung đột khiến hiện tại cậu rơi vào mâu thuẫn, không biết nên lựa chọn thế nào.

“Anh đang đọc quy trình kỹ thuật chung và những lưu ý khi sản xuất đồ sứ.” Giọng nói từ máy tính vang vọng giữa không gian, giúp Kỷ Tòng Kiêu giải quyết vấn đề nan giải này.

“Bạn nhỏ, anh không có bí mật với em. Anh cũng có thể chủ động nói cho em nghe từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn.” Giọng Thịnh Hoài vẫn điềm đạm như thế, anh ngước mắt, ánh nhìn bao dung và dịu dàng xuyên qua màn hình, dừng lại trên mặt Kỷ Tòng Kiêu, “Nhưng anh càng hi vọng em hỏi anh hơn.”

“Như sáng nay, hay như bây giờ. Anh luôn đợi em hỏi một câu, hai câu, ba câu, thậm chí rất nhiều câu, đến khi nào em nhận được câu trả lời mới thôi.”

Sáng nay Thịnh Hoài đã cảm nhận được phản ứng của Kỷ Tòng Kiêu không bình thường, chỉ là khi đó chủ đề bị chuyển hướng, chưa kịp nhắc đến. Mãi đến bây giờ, anh mới thuận tay đẩy thuyền.

Kỷ Tòng Kiêu ngước mắt nhìn anh, giọng điệu bình thản, nghe không ra cảm xúc, “Không truy hỏi, quan tâm hiểu chuyện, biết tiến biết lùi thỏa đáng, không tốt sao? Chưa kể em kiềm chế được bản thân thì khả năng anh thắng chẳng phải càng lớn hơn sao?”

“Nếu như sau này chúng ta bên nhau, anh sẽ rất vui vì sự quan tâm và kiềm chế của em, bởi vì điều này chứng tỏ anh có sức nặng trong lòng em. Nhưng hiện tại chúng ta đang đánh cược với nhau——”

“Phải toàn lực đối phó thì mới là sự tôn trọng lớn nhất dành cho đối thủ.” Thịnh Hoài nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, em càng kiềm chế, anh càng thua thảm hơn.”

Bởi vì kiềm chế nên vĩnh viễn không cam lòng với chính bản thân mình, cho dù sau này cả hai về với nhau, cậu vẫn sẽ suốt ngày rơi vào trạng thái hoang mang lo sợ——Chưa từng dùng hết toàn lực, cho nên với những khía cạnh chưa thể hiện ra, mãi mãi sẽ không biết được liệu đối phương có chấp nhận hay không.

Giọng anh không lớn, cũng không tỏ ra bất mãn hay trách móc gay gắt một chút nào, nhưng vẫn khiến Kỷ Tòng Kiêu cảm thấy nặng nề hơn.

“Em rất xin lỗi, nhưng...” Cậu bứt rứt thở dài, “Anh chắc chắn thật chưa?”

Thịnh Hoài gật đầu, “Anh tưởng em đã biết quyết định của anh từ trước.”

Kỷ Tòng Kiêu dời mắt đi chỗ khác, nhìn ra ánh mặt trời sáng trưng ngoài cửa sổ, thấp giọng tự nhủ: “Em cũng không biết mình có thể làm được những chuyện gì đâu...”

“Việc duy nhất em phải làm là đừng để mình tủi thân.” Thịnh Hoài mỉm cười, ánh mắt anh nhìn cậu dịu dàng giống như ánh trăng bên bờ sông ngày hôm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.