Nhánh hồng thứ sáu mươi chín
“Em muốn ở cùng anh.”
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Từ sau ngày nhắc về chuyện đó, hai người đều bận tới tấp.
Thịnh Hoài bận học quy trình chế tác và kỹ năng làm gốm sứ, anh là lính mới, thời gian học lại ngắn, còn yêu cầu của bộ phim thì lại cao, vậy nên anh chỉ có thể phân cao thấp với bùn và sứ mỗi ngày, hận không thể nhồi nhét hết toàn bộ kiến thức và kỹ năng vào đầu trong vòng một tháng.
Còn Kỷ Tòng Kiêu thì theo đoàn làm phim “Thay mận đổi đào” đi quảng bá, mỗi một hôm lại chạy khắp cả thành phố, không nơi nào giống nhau, có hôm còn bận tới nỗi cơm trưa phải ăn trên xe.
Hai người đều bận túi bụi công việc của riêng mình, chỉ có thể tận dụng mọi thứ để liên lạc với nhau. Có điều đã hình thành một vài thói quen, ví dụ như mỗi ngày đều thông báo lịch trình của nhau cho đối phương biết; ví dụ như cho dù bận đến đâu, Thịnh Hoài sẽ đều liên lạc với Kỷ Tòng Kiêu, cùng cậu đi vào giấc ngủ, kể cả đã rất muộn đi chăng nữa, Kỷ Tòng Kiêu vẫn sẽ đợi tin nhắn của Thịnh Hoài, cho dù cậu vừa mệt lại vừa buồn ngủ.
Nhưng cho dù Thịnh Hoài vẫn quan tâm và dịu dàng với cậu như mọi khi, thế nhưng số lần liên lạc bị giảm thiểu, việc không biết gì về cuộc sống sinh hoạt của Thịnh Hoài vẫn khiến Kỷ Tòng Kiêu khủng hoảng.
Cậu cứ có thời gian sẽ gửi tin nhắn cho Thịnh Hoài, sẽ sốt sắng hỏi chi tiết nguyên nhân Thịnh Hoài bỏ lỡ cuộc gọi hoặc không kịp trả lời, hỏi anh đi cùng ai, đang ở đâu, làm những gì. Thậm chí cậu còn cố tình gọi cho anh khi biết anh đang có cuộc hẹn ở bên kia.
Đối với chuyện này, Thịnh Hoài vô cùng bao dung, thậm chí phải nói là dung túng. Không cần Kỷ Tòng Kiêu nói nhiều, anh vẫn báo cáo lại cặn kẽ lịch trình của mình, anh sẽ kể cho Kỷ Tòng Kiêu nghe về những người xung quanh mình, cũng sẽ nhận điện thoại một cách quang minh chính đại, nói cho người bên cạnh biết người nhà đang kiểm tra.
Nhưng mà...
Nội tâm trống rỗng của Kỷ Tòng Kiêu vẫn không được lấp đầy. Ban đầu cậu muốn biết lịch trình của đối phương, nhưng sau khi Thịnh Hoài đã báo cáo hết mức, cậu lại không khống chế được nghi ngờ lời anh nói là thật hay giả, cho dù lý trí nói cho cậu biết... đó không phải lời nói dối.
Trong gian phòng tối tăm, ánh sáng từ màn hình máy tính lóe lên, hơi thở nhè nhẹ khó nhận thấy truyền ra từ máy tính. Kỷ Tòng Kiêu ngồi ở đầu giường, nhìn thời gian đã ba giờ sáng trên điện thoại, ánh mắt tỉnh táo.
Không biết bắt đầu từ khi nào, sự bầu bạn của người kia không còn là liều thuốc tốt nhất để cậu chìm vào giấc ngủ. Cậu thường xuyên lưu luyến khoảng thời gian buổi đêm ngắn ngủi. Chỉ có khi ấy, cậu mới không cần suy đoán hành tung của Thịnh Hoài; chỉ có khi ấy, cậu mới không hoài nghi lời anh nói là thật hay giả.
Vì thế cậu không nỡ đi ngủ, vì thế mỗi khi giả vờ đã ngủ, cậu lại đợi bên kia vang lên tiếng hít thở nhịp nhàng rồi ngồi dậy, xuất thần nhìn người trên màn hình.
Đầu giường bên kia chỉ bật một chiếc đèn ngủ lờ mờ, Thịnh Hoài nằm nghiêng, nửa gương mặt vùi trong gối, lông mày anh thoáng cau lại, ngủ không yên giấc. Kỷ Tòng Kiêu biết rõ vì sao, bởi vì anh không quen khi ngủ có ánh sáng, nhưng vì muốn để cậu khi tỉnh giấc nhìn một cái là thấy được mình, anh bèn cố ý đặt một chiếc đèn ngủ ở đầu giường, còn quay mặt về phía đèn. Kỷ Tòng Kiêu đã nói không cần như thế, nhưng Thịnh Hoài lại chỉ cười cho qua chuyện.
Kỷ Tòng Kiêu cách một lớp màn hình, phác họa đường nét của anh, đầu ngón tay đặt lên giữa ấn đường anh day nhẹ, muốn xóa nếp nhăn ở đó đi. Thịnh Hoài như tâm linh tương thông với cậu, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày dần trở nên giãn ra theo động tác chậm rãi của cậu.
Thịnh Hoài như vậy thật khiến người ta mềm lòng, thật khiến người ta... muốn chiếm thành của mình.
Kỷ Tòng Kiêu khẽ nhoẻn môi cười, đáy mắt chan chứa tình yêu tha thiết lẫn cả sự cố chấp. Cậu tắt âm thanh video bên mình, mở điện thoại lên, gọi một cuộc.
Ba giờ sáng là thời điểm nhà nhà say giấc, thế nhưng cuộc gọi này chỉ vừa kêu ba tiếng đã có người nhận.
“Úi chà, cậu Kỷ đó hả? Đúng là khách quý nha.” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói cợt nhả, “Tôi còn tưởng cậu xóa số điện thoại của tôi rồi.”
“Anh Tiết Hằng.” Kỷ Tòng Kiêu hời hợt chào hỏi, “Giúp tôi theo dõi một người.”
Đầu bên kia thoáng im lặng rồi hỏi: “Người yêu cậu à?”
“Xem như thế đi...”
“Cậu đúng là con ruột của mẹ cậu.” Tiết Hằng trêu chọc.
“Anh nói đúng.” Kỷ Tòng Kiêu nhìn vào bóng tối, ánh mắt lạnh lùng, ngón tay cầm điện thoại vừa nắm chặt đã buông ra.
“Nói đi, cần theo dõi ai? Thằng nhóc hư đốn năm xưa giờ cũng có người trong lòng rồi cơ, để tôi xem thử là tiên nữ nhà ai nào~”
“Thịnh Hoài.”
“Ồ Thịnh Hoài, phụt——Thịnh Hoài á?!”
Động tĩnh bên kia điện thoại quá lớn, Kỷ Tòng Kiêu hơi đưa điện thoại ra xa. Cậu nhếch môi, ngón tay lại lướt nhẹ qua màn hình máy tính, giọng nói đượm vẻ vui sướng.
“Đúng vậy, là Thịnh Hoài đó, thiên tiên Thịnh~”
Có trên trời nhưng không có dưới đất, còn chẳng phải thiên tiên sao?
“Cậu cũng được quá nhể?” Tiết Hằng tặc lưỡi, “Tôi sẽ đích thân giám sát cho cậu, nói đi, quay chụp cuộc sống hàng ngày hay là nghe lén điện thoại của cậu ta?”
Kỷ Tòng Kiêu do dự trong chốc lát, quay đầu nhìn Thịnh Hoài đang ngủ yên ổn, cuối cùng cố nén sự mê hoặc khiến mình cực kỳ rung động, quyết tuyệt nói: “Không cần đâu, tìm đại một người đi, giúp tôi để ý anh ấy, không cần cái gì cũng báo cáo cho tôi, chỉ cần đưa phương thức liên lạc, thi thoảng tôi muốn hỏi thì sẽ tự liên lạc.”
Trong một văn phòng thám tử tư nào đó ở thủ đô, Tiết Hằng nhếch mày, cúp điện thoại, vuốt cằm suy nghĩ, gọi một thực tập sinh gà mờ tới.
...
Thịnh Hoài không hề hay biết trong đêm khuya đã xảy ra chuyện gì, anh ngủ một giấc đến khi trời còn chưa sáng. Cậu bạn nhỏ ở bên kia video đang ngủ say, hình như gần đây cậu hơi mệt, quầng thâm trước mắt hiện rất rõ. Thịnh Hoài hơi cau mày, nghĩ bụng buổi tối phải về nhanh, tránh để bạn nhỏ chờ anh muộn thế này.
Những ngày gần đây anh cũng đã tìm hiểu được quy trình cơ bản rồi, chỉ cần thay đổi lại một chút là được. Còn hiện tại anh đang học một kỹ năng khác với người thầy lớn tuổi, thứ này khó học, khó tới nỗi người ta sẵn lòng chia sẻ một kỹ năng chỉ có dân Nam Xương được thừa hưởng cho một người ngoài như anh, đương nhiên phải tốn nhiều tâm tư và công sức hơn, huống chi... anh còn phải tặng quà cho cậu bạn nhỏ. Có điều, vì món quà mà không quan tâm đến chính chủ, đúng là có hơi lẫn lộn...
Thịnh Hoài đang trầm tư, Kỷ Tòng Kiêu bất thình lình mở mắt ra. Đôi mắt sắc bén dữ dội, dọa Thịnh Hoài giật cả mình.
“Tòng Kiêu?” Thịnh Hoài cau mày gọi.
“Em gặp ác mộng sao?”
Kỷ Tòng Kiêu mở mắt, tầm mắt từ từ tập trung lên gương mặt Thịnh Hoài, ý thức quay lại, cậu thở dài một hơi nhẹ nhõm rồi khàn giọng gọi một câu, “Anh Thịnh“. Cậu ngồi dậy, ôm một cái gối vào lòng, đặt máy tính lên đầu gối rồi chủ động mở miệng.
“Em mơ thấy chuyện cũ.”
“Trước đây?”
“Vâng.” Kỷ Tòng Kiêu chống cằm lên gối, đè thành một cái rãnh nhỏ trên lớp gối mềm mại. Cậu nhớ lại, “Em mơ thấy mình quay về thời cấp hai, khi đó mẹ em tìm thám tử tư theo dõi bố em...”
Chuyện này hết sức bình thường đối với nhà họ Kỷ, nó thường xuyên xảy ra, đến cả Kỷ Tòng Kiêu cũng đã quen với chuyện này từ khi còn nhỏ. Mỗi lần điều tra ra được bao nhiêu là xới tung ngần đấy thứ lên bấy nhiêu, lần thì là một tiểu tam, lần khác lại là một tiểu tứ, nhưng lần nào người về báo cáo cũng là Tiết Hằng. Năng lực nghiệp vụ của hắn rất tốt, kiểu gì cũng đào được nhân tình và con riêng mà bố Kỷ che giấu rất kỹ lên. Mẹ Kỷ không quan tâm, lập tức tới trường học túm Kỷ Tòng Kiêu về. Phụ nữ khi yêu rất điên cuồng. Có người phụ nữ phát rồ vì bị phản bội trong tình yêu, giới hạn bị vượt quá bởi đứa “con trai” mình buộc phải có thêm. Mà sau khi nổi điên xong, họ lại trở thành kẻ đáng thương hơn ai hết vì không thể giành được thêm một cái nhìn từ chồng.
Trong khi lôi kéo, mẹ Kỷ cho đứa con riêng một cái tát, bị bố Kỷ lập tức chạy về vung một cú đánh ngã lăn xuống đất, đến cả người đang cố gắng dìu bà dậy là Kỷ Tòng Kiêu cũng đập đầu vào sàn cẩm thạch bóng loáng phía sau, khiến sau gáy cậu xuất hiện một vết rách.
Kỷ Tòng Kiêu còn nhớ bản thân nằm trên sàn nhà lạnh như tảng băng, muốn ngồi dậy nhưng tay dính đầy máu. Còn bố mẹ cậu, một người chỉ lo che chở cho con riêng, một người chỉ lo người chồng đã vượt quá giới hạn của mình, không ai buồn ngó ngàng tới cậu dù chỉ một chút.
“Sau đó thì sao?” Thịnh Hoài cau chặt mày hỏi. Cậu bạn nhỏ thường không thích nhắc đến chuyện trong nhà, cho dù có kể thì cũng chỉ nói qua loa. Anh biết quan hệ giữa Kỷ Tòng Kiêu và người nhà không tốt, nhưng anh không nghĩ là tới mức độ này. Không quan tâm, coi thường, không được đặt trong lòng, còn chưa hết...
“Sau đó vị thám tử kia sợ xảy ra chuyện không may nên đưa em tới bệnh viện.”
Chính là Tiết Hằng.
Hồi đó Tiết Hằng còn trẻ, chắc cùng xấp xỉ tuổi Kỷ Tòng Kiêu bây giờ. Sau khi hắn đưa cậu tới bệnh viện, thấy không có ai trông nom cậu thì ở lại bệnh viện cùng cậu một lúc lâu.
Cậu còn nhớ khi ấy Tiết Hằng gặm táo, trông dáng vẻ rất vô tâm và đơn giản, còn không quên chào hàng cho bản thân, “Anh để lại số điện thoại cho cậu, sau này cậu muốn tìm người theo dõi người yêu mình thì anh giảm giá cho!”
Khi đó Kỷ Tòng Kiêu lòng đang đau như kim châm vì bố mẹ, lại thêm cậu rất ghét hành vi của mẹ Kỷ, cho nên nghe xong câu nói này thì như bị nhen lửa đốt pháo ngay tại chỗ. Cậu nói rất chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ như vậy đâu, định đuổi Tiết Hằng ra khỏi phòng bệnh.
Tiết Hằng cũng không nổi giận với đứa nhóc là cậu, nhún vai một cái, để lại tấm danh thiếp rồi rời đi. Hắn nói——
Nhưng cậu là con ruột của mẹ cậu.
Nhắc đến chuyện cũ, Kỷ Tòng Kiêu hơi mím môi lại. Khi đó cậu ngây thơ thật, không chỉ lúc đó, nhiều năm sau cậu vẫn không hoài nghi chuyện này một chút nào. Thậm chí khi vừa mới bắt đầu mối quan hệ với Tất Thành Lê, cậu còn khờ dại cho rằng mình được tái sinh, mình có thể thoát khỏi bóng tối, cuối cùng vẫn sẽ có người có thể mãi mãi ở bên mình...
Nhưng... người đã từng xuống địa ngục thì vĩnh viễn trái tim sẽ không thể thoát khỏi địa ngục.
Định mệnh của cậu bị trói buộc vào những chuyện đã qua, bị sự cố chấp điên cuồng kia quấn lấy hai tay, giống như bụi gai tự đâm chính mình bị thương khắp người, cũng quấn lấy những người tới gần tổn thương đến máu me đầm đìa...
“Em có nhớ anh từng nói gì không?” Thịnh Hoài không hỏi quá khứ của cậu thế nào, anh biết dù bây giờ có nói gì cũng không có tác dụng. Những gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra, anh không thể thay đổi nó. Nhưng bọn họ còn có tương lai, còn trong tương lai của Kỷ Tòng Kiêu cuối cùng sẽ có một vị trí cho Thịnh Hoài. Anh nhìn cậu qua màn hình, thở dài, nhắc lại câu nói an ủi trong cái đêm hồi hai người mới quen nhau không lâu, “Luôn có người bằng lòng ở bên em dưới địa ngục.”
Đương nhiên Kỷ Tòng Kiêu nhớ câu nói này, cậu ngước mắt nhìn Thịnh Hoài, “Anh sẽ đi theo em sao?”
“Anh sẽ bên em.”
Giọng Thịnh Hoài trịnh trọng và nghiêm túc, giống như một lời hứa hẹn nặng ngàn cân.
“Anh thật sự không để ý những chuyện em làm sao?” Kỷ Tòng Kiêu hỏi anh.
Thịnh Hoài mỉm cười, đáp án không cần nói cũng biết.
“Em còn có thể tìm người theo dõi anh, lặng lẽ gài người bên cạnh anh, thậm chí điện thoại hay máy tính của anh cũng sẽ bị cài phần mềm nghe lén và định vị...”
Thịnh Hoài không hề bị dao động, thậm chí vô cùng thoải mái, “Anh đã nói mình không có bí mật gì với em cả, chỉ là...”
Anh lại lưỡng lự nói: “Nếu như có một vài trường hợp liên quan đến điều khoản cần bảo mật, anh có thể xin tắt nó trước đi không?”
Khóe môi Kỷ Tòng Kiêu dần dần cong lên, những cảm xúc tiêu cực sinh ra từ quá khứ như thể bị một cơn gió từ trái tim thổi bay.
“Em ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm.” Thịnh Hoài khuyên nhủ.
Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu, “Em muốn ở cùng anh.”
Thịnh Hoài cười khẽ, từ sau khi hai người ngả bài với nhau, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy câu nói tương tự như một lời yêu từ miệng bạn nhỏ.
Ngón tay chạm lên gương mặt đầy mệt mỏi của người trong lòng qua màn hình, anh khẽ giọng nói: “Nhắm mắt lại đi, có anh đây rồi.”
“Anh không đi nữa sao?”
“Anh không đi nữa.”
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Vì sao mấy người lại cảm thấy nội dung cốt truyện không ngọt!!!!
Không phải cốt truyện của tác phẩm này là hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ đánh bại đại ác ma và chung sống hạnh phúc bên nhau sao?