Nhánh hồng thứ bảy
“Sự thật tôi là một con Teddy đã thành tinh nè!”
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Đêm nay giấc ngủ của Kỷ Tòng Kiêu khá ổn. Chỉ là nguyên nhân không phải do cậu ngủ được sớm, cũng không phải do tâm trạng tốt, mà là bởi vì... trước khi đi ngủ cậu đã tắt máy điện thoại di động.
Đến mức bây giờ vừa mở điện thoại lên, bao nhiêu cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc tràn vào tới tấp, khiến tính năng của điện thoại dù có tốt đến đâu cũng bị lag vài phút.
Khi điện thoại còn đang lag do cơn địa chấn mãnh liệt thì giai điệu độc tấu ghi-ta vang lên sôi nổi, Kỷ Tòng Kiêu gian nan nhấn nút để nhận cuộc gọi.
“Cậu còn biết nghe điện thoại à?! Những gì anh nói với cậu hôm qua đều bị cậu ăn hết rồi chắc?! Cậu...”
Kỷ Tòng Kiêu đưa điện thoại ra xa, hoang mang nhìn trời.
Sao có cảm giác là lạ một ngày mới hôm nay là sản phẩm sao chép của ngày hôm qua vậy trời!
Cậu tiện tay mở loa ngoài, loại bỏ giọng nói của Diệp Trác, nhấn vào tin nhắn mà Cố Ương Ương gửi lúc ba giờ đêm hôm qua, tìm thấy bài Weibo gốc.
[Kỷ Tòng Kiêu gặp người đàn ông bí ẩn vào ban đêm, đêm khuya đón xe chung vào khách sạn! Trắng đêm không về!]
Nguồn gốc của tin nóng này chính là do đám săn ảnh đuổi theo xe bọn họ tối hôm qua, có hai bức ảnh được đăng, một bức chụp khoảnh khắc Kỷ Tòng Kiêu lên xe trước câu lạc bộ Vân Đỉnh, chẳng những gương mặt cậu được chụp nét mà đến cả Thịnh Hoài ngồi ghế tài xế cũng bị lộ nửa mặt. Một bức khác chụp chiếc SUV đang tiến vào hầm đỗ xe, biển số xe trong hình chẳng những được chụp nét căng mà đến cả logo khách sạn cũng được khoanh đỏ, đủ khiến người ta chú ý.
Thật ra tin tức như vậy không phải quá trời giáng, bọn họ cũng không làm cử chỉ gì thân mật, bảo là mập mờ chẳng qua cũng chỉ là cùng nhau vào khách sạn thôi. Khi đó khoảng chín, mười giờ rồi, bạn bè nói chuyện cũng không thể nào bình thường hơn được nữa, nhưng đám săn ảnh không chịu, chủ bút khắc họa những bức ảnh bình thường chẳng có gì lạ trở nên mang một bầu không khí nào đó, gì mà “đích thân đưa đón”, “nhìn nhau thâm tình”, “không thể chờ được nữa” vân vân, kể cả chính Kỷ Tòng Kiêu đọc xong câu chữ bọn họ viết cũng hoài nghi liệu bản thân mình và Thịnh Hoài có là một cặp đôi thật không, chứ đừng nói những người khác không biết chuyện.
Bắt đầu từ ba giờ đêm hôm qua, bài Weibo này được chia sẻ nhanh chóng. Antifan tận lực phản công đáp trả; người qua đường vội vàng hóng drama và xác thực; đến cả đại quân Trùng tộc của Kỷ Tòng Kiêu cũng chia thành hai nửa, một phe tin chắc đây là bôi nhọ, một phe tỏ ra vô cùng thất vọng với Kỷ Tòng Kiêu. Thậm chí cũng có không ít người chú ý tới Thịnh Hoài, ý đồ tìm ra thân phận thực sự của anh đẹp trai thần bí lộ nửa mặt này. Trong khoảng thời gian ngắn, độ hot của tiểu thiên vương lại lên đỉnh cao, Kỷ Tòng Kiêu lại một lần nữa chiếm cứ các đầu đề hotsearch.
“Cậu đến công ty đi! Anh cho người tới đón cậu!”
Diệp Trác để lại một câu rồi lập tức cúp điện thoại.
Kỷ Tòng Kiêu không để ý lắm, lật qua lật lại bài Weibo. Chuyện này tuy rõ ràng vừa nhìn là biết tin giả, thế nhưng không một ai dám lên tiếng. Chẳng những không có “người bạn” nào lên tiếng, đến cả công ty cũng chưa bác bỏ tin đồn.
Người lên tiếng duy nhất là Kiều Dịch, cậu ta chỉ ra từng sơ hở rành rành, dùng thái độ khách quan nhất để chế giễu mỉa mai chủ bài Weibo này là đầu óc chỉ biết yêu với đương, rõ ràng đứng vào hàng ngũ ủng hộ cậu. Bên dưới có không ít người mắng chửi, đương nhiên cũng có rất nhiều Trùng tộc bò qua cảm ơn người bạn này của cậu.
Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, trực tiếp chia sẻ bài Weibo của Kiều Dịch.
[Kỷ Tòng Kiêu V: Không không, thầy biên kịch có nói, phải phát huy toàn bộ trí tưởng tượng, vị này hạn chế quá. Thật ra chỗ ngồi phía sau còn có hai người khác, bọn này chơi cùng một nhóm P(*), mà thật sự giờ tôi còn chưa có ra khỏi khách sạn đâu, còn đang ịch trời ịch đất ịch cả không khí(*) đây. Mấu chốt là, sự thật tôi là một con Teddy đã thành tinh nè [Mỉm cười]
@Kiều Dịch V: Chín giờ tối, hẹn hò nơi đông người, liếc mắt nhìn nhau, tình cảm sâu nặng, tiện đường nhờ xe nhưng là đích thân đưa đón... Tóm lại, chắc là một tiểu thuyết gia bị lỡ dở sự nghiệp vì trò săn ảnh rồi chăng?
@Kẻ ẩn náu trong giới giải trí V: Kỷ Tòng Kiêu gặp người đàn ông bí ẩn vào ban đêm, đêm khuya đón xe chung vào khách sạn! Trắng đêm không về! [Kiểm tra hình ảnh x9]
(*) Nhóm P ở đây là chỉ nhóm những người thích NP, làm tình tập thể.
(*) 日天日地日空气: Ngôn ngữ mạng, chỉ việc loài chó Poodle hay lắc mông vào bất kỳ đồ vật, câu này mang nghĩa khá thô tục đúng như cách ta hay hiểu, chỉ việc vã và động dục.
Nhắn xong câu này, cậu bỏ điện thoại xuống, thay quần áo đeo kính râm, đi thang máy xuống thẳng hầm đỗ xe, lái con xe thể thao màu xanh sapphire, nhanh như chớp lao đến công ty.
Vì chuyện này mà dưới tòa nhà Cảnh Hoàn có không ít phóng viên tụ tập, khiến cổng vào đến cả nước chảy cũng không lọt, bọn họ thường xuyên theo dõi các minh tinh qua lại. Đã có rất nhiều nghệ sĩ bị chặn lại hỏi đông hỏi tây, đến cả Dung Vân vất vả lắm mới về được công ty cũng bị hỏi một câu đưa ra quan điểm của mình về việc này. Số ít nghệ sĩ thấy tình hình này thì bị dọa về nhà, trừ khi có việc gấp nhất định phải vào công ty thì mới trăm phương nghìn kế đi vào từ bãi đỗ xe hoặc cửa sau.
Trước đây Kỷ Tòng Kiêu từng đua xe nên con xe này của cậu đã lộ diện trước giới truyền thông, vì thế dù còn cách cả trăm mét nhưng vẫn bị phóng viên nhận ra được. Một đám người lập tức chen chúc tới, mục đích là dùng nhân lực chặn cậu lại.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn về phía phóng viên, cười khẩy, thoắt cái tăng tốc trực tiếp áp sát, chiêu này y hệt như Thịnh Hoài làm tối hôm qua. Rốt cuộc mạng sống vẫn quan trọng hơn, trong phút chốc, phóng viên xôn xao lùi về sau. Nhưng cũng có kẻ gan lớn, tưởng Kỷ Tòng Kiêu không dám vọt thẳng qua nên cứ đứng chặn ở phía xa không nhúc nhích. Kỷ Tòng Kiêu cũng không khách khí, giẫm chân ga đến cùng luôn——
Tốc độ xe thể thao cực nhanh, tiếng máy nổ rền vang trong phút chốc ập đến trước mắt, phóng viên cứng đầu chặn cổng cuối cùng hoảng hốt, liên tục trốn sang một bên.
Kỷ Tòng Kiêu khẽ cười phì, lái con xe qua cổng Cảnh Hoàn, ném chìa khóa cho bảo vệ. Trước khi vào công ty, cậu quay đầu lại dựng ngón cái với người chặn đầu xe kia, kiêu ngạo đến cực điểm.
Trước cửa có quá nhiều phóng viên, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được. Không ít nghệ sĩ và nhân viên nhàn rỗi không có việc gì vây quanh đại sảnh tầng một, thấy Kỷ Tòng Kiêu tới thì lập tức xôn xao né tránh ánh mắt, quay đầu nhỏ giọng trò chuyện, như tránh rắn rết.
Kỷ Tòng Kiêu chẳng buồn bận tâm, điều này rất bình thường.
Mặc dù hiện tại thái độ của xã hội dành cho đồng tính luyến ái đã hòa hoãn không ít, nhưng đối với giới giải trí mà nói, bốn chữ này vẫn là một tử huyệt. Chỉ cần dính dáng gì đến bốn chữ này, ngay cả khi nó không phải sự thật, không thể đưa được chứng cứ xác thực sự trong sạch của bản thân thì coi như hành trình lăn lộn trong giới đã chấm dứt.
Cho dù vẫn sẽ có đạo diễn chỉ nhìn vào kỹ thuật diễn, vẫn sẽ có gameshow cần độ hot, vẫn sẽ có người sẵn lòng kết bạn, nhưng thứ không chịu nổi nhất là thái độ nghi kỵ và ngờ vực che trời lấp đất.
Vì sao vẫn còn diễn phim được? Có phải chơi quy tắc ngầm gì không? Quan hệ giữa hai người này là gì? Mấy người có quan hệ tốt với bạn có phải cũng là đồng tính không? Mấy người ở riêng với nhau quá nửa tiếng có phải làm gì mờ ám không? Đủ thứ chuyện, đủ ép người ta phát điên luôn.
Không một ai có thể chịu được.
Vì thế, cho dù có xuất sắc bao nhiêu, dù được chào đón đến nhường nào thì cũng chỉ có thể chịu phai mờ trước công chúng.
Kỷ Tòng Kiêu đi vào thang máy, lên thẳng văn phòng giám đốc ở tầng cao nhất. Cậu đã nghe thấy giọng Đỗ Minh Cảnh trong cuộc gọi với Diệp Trác.
“Giám đốc Đỗ! Tòng Kiêu đã lên tiếng rồi! Bây giờ là thời cơ tốt nhất! Chỉ cần bắt đầu từ bộ phận quan hệ công chúng để họ đưa ra các định hướng dư luận, gửi cho Kẻ ẩn náu kia thư của luật sư là đã hoàn toàn thanh minh được rồi!”
“Thật sự không thể đợi thêm được nữa! Đợi thêm có khi lại xảy ra biến cố gì đấy!”
“Cho dù ngài không tin cậu ấy thì cũng phải suy nghĩ cho công ty chứ!”
Kỷ Tòng Kiêu vừa ra khỏi cửa đã nhướng mày, hèn gì đã bao nhiêu tiếng trôi qua mà công ty vẫn chưa có động thái gì, hóa ra là bị Đỗ Minh Cảnh chèn ép à?
Cậu gõ vài phát tượng trưng rồi tiện tay đẩy cửa ra luôn.
“Sao bây giờ cậu đã đến rồi?! Tài xế còn đi chưa được nửa tiếng mà! Không đúng, cậu tới đây kiểu gì, cậu đã làm gì rồi?” Diệp Trác nhìn Kỷ Tòng Kiêu mà thấy đau cả đầu, hắn biết thừa cậu nhất định đã làm gì đó rồi, ngay cả dặn dò cũng không nói nữa mà vội vã rời đi xử lý hỗn loạn.
“Tòng Kiêu.” Đỗ Minh Cảnh ngẩng đầu, bảo cậu ngồi xuống, không hề chột dạ chút nào vì bị bắt quả tang, vẫn trưng ra cái vẻ bình tĩnh nghiêm chỉnh như cũ, ung dung chẳng vội giải thích cho cậu, “Không phải bộ phận quan hệ công chúng...”
Nhưng gã còn chưa nói xong một câu đã bị Kỷ Tòng Kiêu cắt ngang lời luôn.
“Tôi biết.” Kỷ Tòng Kiêu ngồi xuống trước mặt gã, mặt mày cong lên, “Đừng nói gì cả, anh ghen, tôi biết.”
Đỗ Minh Cảnh: “Tôi không...”
“Thật đấy, tôi hiểu được anh mà. Tình yêu khiến người ta đánh mất lý trí, bình thường tôi vẫn tin tưởng tầm nhìn xa trông rộng của một tổng tài bá đạo như anh.”
Đỗ Minh Cảnh: “Tôi không...”
“Không ghen? Không phải vì yêu à?” Kỷ Tòng Kiêu hơi nhướng mày.
Đỗ Minh Cảnh từ bỏ việc giải thích. Để cho Kỷ Tòng Kiêu tưởng là gã ghen nên tha cho bộ phận quan hệ công chúng, dù sao vẫn tốt hơn là để cậu biết hắn để ý vụ trên đầu mình đội mấy cái mũ xanh.
“Những gì tôi nói tối hôm qua đều là thật lòng từ con tim.” Đỗ Minh Cảnh chỉ qua loa giữ hình tượng của mình, hỏi: “Cho nên rốt cuộc tối hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?”
Vừa dứt lời, Đỗ Minh Cảnh đã nhìn thấy đối phương quay đầu lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Đây là công lao của giám đốc Đỗ mà.” Kỷ Tòng Kiêu muốn cười nhưng không được, khoanh tay quay đầu đi, khắc họa sâu sắc hình ảnh một thanh niên kích động muốn chất vấn nhưng vì lý do nào đó mà phải kìm nén cơn giận.
Đỗ Minh Cảnh hiểu ra ngọn nguồn, lông mày cau chặt lại. Gã biết tin tức tiệc sinh nhật của bố mình ngày hôm qua đã bị lộ, kéo tới rất nhiều phóng viên. Nhưng gã thật sự không biết Kỷ Tòng Kiêu vừa ra đến cửa đã bị bao vây chặt chẽ.
Đương nhiên, điều đó cũng không phải lỗi của gã.
Nếu như rơi vào tình huống bình thường, dựa vào địa vị trong giới và sự nổi tiếng của Kỷ Tòng Kiêu, cậu bị vây lại quay chụp, cho dù không nói câu nào thì cũng sẽ có tin mới phát ra ngoài. Nhưng hết cách rồi, ai mà biết được Kẻ ẩn náu lại quăng bom giày vò giữa đêm hôm cơ chứ? Khiến tin tức về cậu mạnh bạo che hết tầm nhìn bên ngoài của quần chúng. Đỗ Minh Cảnh không biết cũng là chuyện bình thường.
“Cho nên hai người bị xe đuổi theo sau, bất đắc dĩ nên mới vào khách sạn?” Mũ xanh trên đầu biến mất, tâm trạng Đỗ Minh Cảnh sáng sủa hẳn lên, gã quay đầu gửi tin nhắn cho bộ phận quan hệ công chúng, bảo bọn họ mau chóng xử lý.
“Nếu không bọn tôi vẫn thuê phòng thật thì sao?” Kỷ Tòng Kiêu duỗi tay, ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Đỗ Minh Cảnh, cười cười mở miệng, “Anh Thịnh thật sự là người tốt, nếu không nhờ anh ấy, có khi hôm qua tôi đã bị phóng viên xé xác mất rồi ấy chứ.”
“...” Mũ xanh biến mất lại như ẩn như hiện lần nữa.
Đỗ Minh Cảnh nghẹn họng, Thịnh Hoài là mục tiêu theo đuổi của gã, nếu như là người khác tận lực khen anh, vậy thì gã còn có thể đáp lại vài câu, vui vẻ vì mắt nhìn độc đáo của mình. Nhưng mà người nói những câu này lại là một đối tượng tán tỉnh khác của gã... Cảnh tượng này... khiến cho người ta cảm thấy kỳ cục khó diễn tả bằng lời.
Nhìn vào đôi mắt không hề che giấu thiện cảm tốt dành cho Thịnh Hoài của Kỷ Tòng Kiêu, Đỗ Minh Cảnh cau mày, giọng sa sầm:
“Đừng có nghĩ về người ta tốt quá!”
Kỷ Tòng Kiêu đang cúi đầu gẩy điện thoại lướt xem đại chiến trên Weibo khựng động tác, đột nhiên ngẩng đầu, “Anh nói gì cơ?”
Cậu nhìn chằm chằm Đỗ Minh Cảnh, ngón tay âm thầm nhấn mở ghi âm trên điện thoại di động.
Đỗ Minh Cảnh không chú ý đến động tác tay mờ ám của cậu, cũng không phát hiện ra vẻ ngầm khiêu khích trong giọng nói cậu. Gã chỉ chăm chăm muốn kéo xa khoảng cách giữa hai người này.
Sắc mặt gã nghiêm túc, giọng điệu bình tĩnh, giống như một người cha người anh đáng tin cậy đang quan tâm chỉ bảo cho cách đối nhân xử thế của Kỷ Tòng Kiêu.
“Quả thật hiện tại đã khống chế được cục diện, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thanh minh được. Đối phương không giáng được một đòn trí mạng, thế nhưng hai người cũng chưa thể chứng minh được mình hoàn toàn không liên quan. Tuy phần lớn người có thể hiểu được, nhưng vẫn khó cản nổi không ít người giữ thái độ hoài nghi. Em đã lên tiếng, còn người kia là ai? Nếu không liên quan, vì sao không ra mặt làm sáng tỏ?”
“Chỉ cần cậu ta lên tiếng, dư luận nhất định sẽ ngả về phía hai người. Thế nhưng cậu ta có nói không?”
Đỗ Minh Cảnh cao giọng hỏi, cũng không thèm để ý Kỷ Tòng Kiêu có trả lời không, dừng lại chớp mắt một cái rồi mở miệng tiếp.
“Không, không có ai biết người kia là ai. Cậu ta không cần mạo hiểm vì em mà chịu tiếng xấu là đồng tính, chỉ lo thân mình mới là sự lựa chọn tốt nhất.”
Kỷ Tòng Kiêu lòng chẳng dậy sóng chút nào, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ rối rắm, “Tôi thấy hôm qua anh đích thân ra đón anh ấy, tưởng quan hệ giữa hai người cũng tốt cơ...”
Dư âm còn chưa hết, lời cũng chưa nói xong, dừng lại đúng lúc để người ta suy nghĩ. Kỷ Tòng Kiêu thả tay, gửi đoạn ghi âm cho Thịnh Hoài.
Thịnh Hoài nghe xong sẽ chỉ coi Kỷ Tòng Kiêu cười mình không nhìn rõ được bản chất con người. Anh xem cái kẻ anh chọn đi, đâm bị thóc thọc bị gạo, trước mặt anh thì gã ra sức theo đuổi, trước mặt tôi thì tận lực chửi bới, anh xem mắt nhìn của anh đi.
Nhưng câu này rơi vào tai Đỗ Minh Cảnh, phần chưa nói hết lại tự động được bổ sung thế này:
——Tôi tưởng quan hệ giữa hai người cũng tốt, cho nên mới thân thiết với anh ấy.
Vậy thì ngọn nguồn của chuyện này vẫn xuất phát từ gã sao? Đỗ Minh Cảnh não nề thở dài, không còn gì để nói, đồng thời cũng thầm thấy vui. So với kiểu né tránh trước đây, thái độ của Kỷ Tòng Kiêu giờ đã tốt lên không ít. Hành động của cậu không giống như gã nghĩ, gã chỉ tưởng do bài bộc bạch tối hôm qua phát huy tác dụng mà thôi.
Đỗ Minh Cảnh lập tức đứng dậy, đi vòng ra khỏi bàn làm việc của mình, tới bên cạnh Kỷ Tòng Kiêu, đưa tay chống lên hai bên ghế, cúi người nhìn cậu chăm chú, nhẹ giọng nói:
“Trùng Trùng, em phải biết, trên thế gian này không có nhiều người tốt thế đâu——”
Gã còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy phía sau rầm một tiếng, cửa lớn văn phòng bị Diệp Trác đẩy mạnh vào.
“Thịnh Hoài tổ chức buổi họp báo!”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Đỗ Minh Cảnh: Trùng Trùng, em phải biết, trên thế gian này không có nhiều người tốt thế đâu——
Kỷ Trùng Trùng: Tôi biết, anh là kẻ không tốt nhất trong số đó.